[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.
C14: [chương 13] Zombie Đầu Đàn

Bảo Bình quay trở lại vừa hay đúng lúc con zombie thoát được khỏi năng lực của Xử Nữ, nó thoắt cái đã nhảy lên trên không trung trước sự sửng sốt của cả hai người, cái này cũng quá thiên vị rồi, không thể để nó làm một zombie đúng kịch bản hay sao, vừa có tốc độ, sức mạnh, ý thức mà giờ lại ưu ái thêm cho nó khả năng bật nhảy. Thử hỏi người chơi không phẫn nộ được ư?

Mắt thấy Xử Nữ cứ đứng đực người ra đó khác nào muốn để zombie chọt thủng một lỗ trang trí trên người, Bảo Bình tặc lưỡi lao tới vung cây gậy bóng chày lên, đồng thời hét lớn ra lệnh cho Xử Nữ.

-NGỒI XUỐNG!!!

Xử Nữ giật mình hồi thần, không cần định hình cái gì chỉ việc nghe tiếng của Bảo Bình gấp rút truyền tới đại não lập tức cơ thể phản ứng ngay, cậu ôm đầu thụp người xuống. Mà Bảo Bình giờ phút đó cũng chả biết bản thân lấy đâu ra một loại sức mạnh kỳ diệu nhắm vào con zombie, xem nó như quả bóng chày đánh thật dứt khoát và uy lực đến nổi cây gậy tét ngang sắp gãy làm hai. Zombie đầu đàn vì ở trên cao nên cũng không có đủ điều kiện trụ lại, bị Bảo Bình đánh vụt bay khá xa. Nếu nó là quả bóng chày thật có khi Bảo Bình đã làm được một cú Home Run tuyệt đẹp.

Lạch cạch!

Tuy nhiên việc dùng lực quá sức làm tay Bảo Bình giống như bị đập vào một tảng đá cứng, vừa đau vừa tê đến cây gậy sau đó cũng không cầm vững buông rơi. Bảo Bình nhìn hai bàn tay đang run liên hồi của mình, nheo mi.

-Cảm ơn cậu vừa rồi, không thì tôi xác định rồi.

Xử Nữ áy náy, vì quá bất ngờ việc nó đột nhiên nhảy lên mà cậu không kịp phản ứng để rồi Bảo Bình phải cứu nguy như thế, có phần mất mặt đàn ông con trai quá. Nhưng Bảo Bình điềm tĩnh nhìn Xử Nữ, ngược lại cô không quá để tâm đến vấn đề trai gái gì đó, còn sống là may lắm rồi.

-Mà tay cậu có sao không? -Xử Nữ hạ mắt nhìn xuống tay Bảo Bình vẫn còn đang run, hỏi thăm.

-Không sao, đừng để ý. Giờ mau nghĩ cách đối phó tiếp theo đi, nó sẽ sớm trở lại đây thôi.

Xử Nữ gật đầu, xoa cằm. Năng lực của cậu quá bất lợi nếu con zombie đó cứ đeo túi giấy như thế nên cậu muốn cởi bỏ nó trước. Trong lúc Xử Nữ suy nghĩ cách để zombie đầu đàn lộ mặt thì Bảo Bình mới lấy trong túi ra bình cồn và bật lửa.

-...

Xử Nữ ngỡ ngàng nhìn cô, đây không phải là thứ thích hợp nhất để giải quyết vấn đề của cậu hay sao?

Dù bây giờ nó được tặng thêm khả năng kháng lửa đi chăng nữa thì chẳng lẽ cái túi giấy kia cũng siêu phàm như nó, nếu vậy hẳn tên Sát Nhân có lòng rộng lượng dữ lắm, đến cái túi giấy cũng rất quan tâm.

-Đốt nó thôi.

Xử Nữ chốt việc. Bảo Bình không phản đối, cô cũng nghĩ đây là cách duy nhất mà hiện giờ hai người có thể thực hiện được. Vì thế, Bảo Bình đảm nhận phần tạt cồn vào zombie và Xử Nữ sẽ làm một mồi lửa đem nó hóa thành...tro bụi. Đó là do cậu nghĩ để tự tạo động lực vậy thôi chứ làm gì có chuyện dễ ăn như thế với nhân viên ưu tú của Sát Nhân.


-Mà này, tôi có một thắc mắc.

Bảo Bình mở sẵn nắp bình cồn, đoạn ngẩng đầu nhiên nhìn Xử Nữ, tiếp:

-Ban đầu tôi cứ tưởng hai thẻ Sát Mệnh sẽ là đồ vật giữ bên người, ai ngờ nó lại hiện lên trên khung thoại. Vậy cướp kiểu gì?

Xử Nữ nghe hỏi vậy chỉ cười nhạt. Bảo Bình chớp mắt, dường như trước cách cười này của bạn học chính cô cũng cơ hồ đoán được cách thức cướp thẻ mà Sát Nhân muốn cả lớp thuận theo ý hắn.

-Thì ra là vậy.

Bảo Bình trút hơi thở dài, còn cách nào kích thích sự hưng phấn của kẻ ác như Sát Nhân ngoài việc để mọi người chém giết lẫn nhau đâu chứ. Chỉ cần giết người đang cầm thẻ Mệnh là sẽ tự động trở thành người sở hữu tiếp theo thôi.

-Vậy con zombie đó tấn công chúng ta có khi nào là...? -Bảo Bình ngờ vực.

Xử Nữ nhíu mày, cậu đúng là có nghĩ qua điều mà Bảo Bình vừa ám chỉ. Có khả năng con zombie đó đã được Sát Nhân đáp ứng một ước muốn, chẳng hạn như được sống lại dưới hình hài của con người khi có được thẻ Mệnh trong tay. Thậm chí, là thêm vài đặc ân khác nữa để zombie lấy đó làm lý do chiến đấu ác liệt hơn.

-Cảm giác hắn đang chơi đùa với mạng sống của người khác rất vui. -Bảo Bình không khỏi ghê tởm.

Vốn dĩ, đó cũng là mục đích ban đầu của hắn.

Chợt, Xử Nữ gắt gao nhìn về phía trước, dặn dò Bảo Bình cảnh giác vì mục tiêu đã xuất hiện. Trong bầy zombie, con zombie đầu đàn đang đạp lên chúng mà tiến về phía này. Xử Nữ không khỏi cười khẩy, cũng mới biến thành zombie không bao lâu mà xem ra thích nghi cũng nhanh lắm.

Đằng này Bảo Bình thủ thế cùng nắm chặt bình cồn, nó không nhiều nên nhất định cô phải tạt trúng để mồi lửa của Xử Nữ dễ dàng bùng cháy hơn. Ngay giây phút zombie đầu đàn giơ vuốt nhọn hung hăng nhào đến, Bảo Bình tức khắc đem cồn hất tới.

-Nice, Bảo Bình.

Xử Nữ phấn khích vì cú nhắm chuẩn xác của Bảo Bình mà vô tình gọi thẳng tên cô, Bảo Bình có hơi ngạc nhiên xen chút lạ lẫm vì hiếm hoi có người gọi tên cô một cách tự nhiên như thế. Song, Xử Nữ bật lên ngọn lửa và ném vào con zombie, gặp điều kiện thích hợp ngọn lửa nhanh chóng lớn lên cháy xén da thịt của zombie, nhưng thứ cả hai người mong chờ nhất chính là cái túi giấy đang cháy rụi kia.

-Cậu ta là...

Xử Nữ sau khi thấy được nửa khuôn mặt lộ ra của zombie đầu đàn, không khỏi kinh ngạc. Cũng ngay thời điểm đó Xử Nữ mới nhận ra sự vắng mặt của cậu ta ngay từ giây phút đầu tiên từ khi Sát Mệnh khởi động. Cậu liền gọi một cái tên không mấy xa lạ.


-Tống Tường Quân.

Tống Tường Quân nheo mắt, tròng trắng của cậu ta chuyển thành màu đỏ như bị máu nhuộm qua, u ám mà tản ra hung quang gắt gao nhìn hai người bạn học cũ. Mà sau màn lửa đang đốt cháy dữ dội, Tống Tường Quân vẫn có thể chảy nước dãi thở khì khè đầy oán hận, ánh mắt của cậu ta quá rõ ràng không cam lòng khi Xử Nữ và Bảo Bình lại có thể lành lặng hình người đứng trước mặt như muốn giễu cợt con quái vật như cậu ta. Tống Tường Quân suy bụng ta ra bụng người, tự cho rằng ai cũng đang cười nhạo mình mà thêm phần căm hận.

-...

Bảo Bình trượt mồ hôi lạnh, trong trí nhớ của cô Tống Tường Quân không phải người thích hợp nên kết giao, cậu ta thuộc dạng người khá là tự cao và háo thắng nên bản thân Bảo Bình cũng chẳng ưa gì, nhưng chứng kiến bộ dạng kinh khủng của cậu ta hiện giờ cũng có phần đáng thương.

-Th...th...thẻ, đ...đưa th...thẻ...

Tống Tường Quân nói chuyện một cách khó khăn, nhưng Xử Nữ và Bảo Bình vẫn đủ hiểu cậu ta muốn cái gì chỉ nghe thoáng qua vài từ. Bấy giờ Tống Tường Quân cũng chẳng còn đủ bao nhiêu nhân tính của con người nữa, sớm thôi cậu ta sẽ hoàn toàn trở thành zombie, con rối của Sát Nhân.

-Đ...ĐƯA ĐÂY!!!

Tống Tường Quân mang theo ngọn lửa lao tới, Xử Nữ với Bảo Bình nhanh nhẹn tách ra hai bên tránh né, cậu ta vồ hụt liền quay lại lườm liếc cả hai, chọn lựa mục tiêu cuối cùng là quyết định tấn công Xử Nữ.

-Vinh hạnh quá.

Xử Nữ nhặt vội cây gậy Bảo Bình làm rơi trước đó lên, vung gậy nghiêng người làm một cú đánh uy lực. Xử Nữ đã tự hỏi từ khi biết zombie đầu đàn là Tống Tường Quân thì liệu bản thân có đủ dũng khí để tiêu diệt cậu ta hay không, nhưng rồi Xử Nữ cũng có câu trả lời.

Không thể nương tay với người đang dốc tâm giết chết mình được.

Bốp!!!

Rắc.

Đầu gậy đánh trực diện vào đầu Tống Tường Quân, đồng thời cũng vì vậy mà gãy ngang bởi vết nứt ban đầu. Tống Tường Quân loạng choạng lui về sau, nửa đầu bên trái bị lõm vào theo hình dạng của gậy bóng chày, biến dị. Tuy nhiên cậu ta lại không hề thấy đau đớn gì, chỉ lắc đầu vài cái liền có thể hồi phục như cũ.

Lộp bộp.


-Gì thế?

Xử Nữ sững sờ nhìn những thứ đen thui còn đang cháy rớt từ trên người Tống Tường Quân xuống, giống như...là thịt.

-Đừng nói là cậu ta đang muốn dập lửa bằng cách róc toàn bộ thịt đang cháy đi nhé? -Xử Nữ giật mi, có hơi ớn.

Ựa...

Bảo Bình bịt miệng, hên là bụng rỗng chứ nếu không trước cảnh tượng này, còn có mùi thịt khét chắc cô sẽ nôn không có ngày mai luôn quá.

Khi Tống Tường Quân đã dọn sạch lửa trên người, lộ ra một thân thể chẳng khác gì bị đập dập nát, cậu ta lại tiếp tục muốn cướp thẻ của Xử Nữ, công kích bất ngờ cùng với tốc độ nhanh khủng khiếp khiến Xử Nữ không kịp trở tay, trúng đòn.

Hự.

Xử Nữ bị trúng cú đấm vào bụng, bật ngửa ra sau. Mắt kính của Xử Nữ cũng tuột khỏi rơi xuống đất, ngay chân của Tống Tường Quân.

-Xử Nữ, có bị thương nặng lắm sao? -Bảo Bình chạy đến, đỡ cậu bạn.

Xử Nữ ôm bụng nhăn nhó, lần đầu trải nghiệm cảm giác bị đánh đau điếng như thể quả thật không vui chút nào. Nhưng khi cậu cố gắng nhịn xuống cơn đau thì một cú sốc khác khiến cậu đau đầu hơn nhiều, một âm thanh giòn tan truyền tới.

Mắt kính của Xử Nữ bị Tống Tường Quân tuyệt tình giẫm nát không còn nguyên vẹn nữa. Xử Nữ sa sầm mặt mày, nghiến răng.

Thế giới có những loại năng lực khó kiểm soát, tuỳ tiện bộc phát gây thương tích cho người xung quanh nên chính phủ mới mở ra Trung Tâm Hỗ Trợ Năng Lực để chủ năng lực có thể tiết chế lại năng lực của mình bằng những công cụ hỗ trợ, kính của Xử Nữ cũng là một trong số sản phẩm của Trung Tâm, nhằm giúp cậu không hóa đá người khác khi vô tình nhìn vào họ. Tất nhiên để có được công cụ hỗ trợ tốt nhất, số tiền phải bỏ ra là không hề nhỏ. Mắt kính của Xử Nữ đã ngốn hết ba tháng lương của bố cậu cho nên Xử Nữ rất qúy trọng và luôn gìn giữ vô cùng cẩn thận. Thế mà...

-Mày...thằng khốn!!!

Xử Nữ giận dữ, đồng tử cậu phát sáng đăm đăm nhìn thẳng vào Tống Tường Quân, nhưng dường như đã có ý thức về năng lực của Xử Nữ trước đó, Tống Tường Quân nhanh chóng lùi về sau, dùng những con zombie khác làm lá chắn, chỉ cần không trực diện đối mặt với Xử Nữ là có thể thoát khỏi năng lực hóa đá. Nhưng Tống Tường Quân không biết rằng, một khi cảm xúc của Xử Nữ không ổn định thì năng lực cũng sẽ bộc phát toàn diện hơn, không còn nằm trong phạm vi ban đầu nữa.

Kể cả Bảo Bình đang đỡ Xử Nữ cũng bỗng thấy tay mình hơi tê cứng liền hốt hoảng buông Xử Nữ ra, không ngờ chỉ chạm vào cậu thôi cũng bị ảnh hưởng. Cô ngỡ ngàng nhìn Xử Nữ, rồi nhìn qua mắt kính bị đạp hỏng trơ trọi trên nền đất kia, thầm nghĩ không có kính Xử Nữ lại trở nên thật đáng sợ.

-Giỏi thì mày đừng trốn, con zombie chết tiệt.

Xử Nữ đứng lên, cầm theo cây gậy bóng chày còn lại mà Bảo Bình mang tới. Đổi khách thành chủ, Xử Nữ trở thành người truy đuổi zombie. Cậu vung gậy đánh đến đâu, zombie liền hóa đá tức khắc ngay cú đấy, chỉ cần bị cậu đánh trúng là sẽ trở thành bức tượng vô tri.

Tống Tường Quân hầm hầm sát khí cố giữ khoảng cách với Xử Nữ, may cho cậu ta so về tốc độ thì cậu ta có phần nhỉnh hơn. Xử Nữ mạnh nhưng gặp vật cản khá nhiều, nhất thời chưa bắt kịp. Bảo Bình đằng này đứng nhìn Xử Nữ ở trong vòng vây của lũ zombie mà điên cuồng đánh chúng, khẽ nhíu mày.


-Đúng là Tống Tường Quân giờ không thể dễ dàng giết Xử Nữ, cho nên là...

Cậu ta sẽ đổi mục tiêu thành Nhạc Bảo Bình.

Chậc.

Bảo Bình không có vũ khí nào trong tay, trước khi Tống Tường Quân đến phải tìm chỗ trốn trước. Nghĩ là làm, Bảo Bình xoay người chạy về phía cầu thang và phóng lên tầng một. Đúng lúc này, năng lực của Hồ Nhiễm Anh đã hồi phục và liên lạc đến.

-Bảo Bình, Xử Nữ, tình hình của hai cậu thế nào rồi?

Xử Nữ có nghe, nhưng không trả lời vì muốn tập trung và kẻ địch. Nên là Bảo Bình lên tiếng thông báo.

-Tìm ra rồi, zombie đầu đàn chính là Tống Tường Quân, cậu ta đang truy sát tôi và Xử Nữ.

Đầu bên kia lặng đi đôi giây, như là kinh hãi cần chút thời gian tiếp nhận, có điều Bảo Bình không muốn chờ đợi, tiếp tục truyền lời.

-Phải giết Tống Tường Quân nếu không chính cậu ta sẽ giết hết mọi người, cậu ta căm hận vì chúng ta vẫn là con người và đang cố cướp thẻ Mệnh để hồi sinh. Nghe đây, zombie đầu đàn có sức mạnh lẫn tốc độ, chỉ có hợp sức mới có thể xử lý cậu ta.

Hồ Nhiễm Anh nghe xong trán đầy mồ hôi lạnh, cô bạn cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc xáo động trong lòng mình rồi thuật lại những gì mà Bảo Bình đã nói với mọi người trong lớp. Ai cũng một phen chết lặng.

Giản Hồng Thi ôm người mình run rẩy, gần như đã đoán được cái kết của Tống Tường Quân từ khi phát hiện sự vắng mặt của cậu ta. Nước mắt cô không ngừng trào chực, đầu óc hỗn loạn. Đau lòng, sợ hãi và bất lực trước người bạn ngày nào vừa cùng mình trò chuyện, nay đã không thể quay đầu.

-COI CHỪNG!!!

Tiếng của Xử Nữ đột nhiên hét lên khiến Hồ Nhiễm Anh vẫn chưa ngắt kết nối giật bắn mình, sau đó là tiếng reo hốt hoảng của Bảo Bình làm cô không khỏi kinh sợ.

-Bảo Bình, cậu sao vậy?

Nhân Mã vừa nghe Bảo Bình có chuyện liền mặc kệ ai can ngăn, tông cửa chạy ra khỏi lớp học. Theo sau Nhân Mã còn có Tiết Minh Vương bởi vì cũng không yên tâm tình hình của Xử Nữ, khi cả hai đi rồi mọi người bắt đầu rối rắm, sắc mặt tái nhợt ngó nhìn nhau đều không biết nên phải làm sao cho đúng, ở đây chờ đợi hay là cùng đến hỗ trợ bạn bè.

Soạt.

Song Ngư bỗng đứng dậy trước ánh mắt hoang mang của nhiều người, cậu thản nhiên là người tiếp theo rời khỏi lớp.

Hết Chương 13.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương