[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.
C15: [chương 14] Chỉ Cần Được Sống

Bảo Bình cắn răng, dùng hết sức ngăn cản Tống Tường Quân ở bên trên người đang muốn cắn xé mình. Cô vốn không bất cẩn mà là cậu ta quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt chẳng thể định hình được cái gì thì Bảo Bình đã bị đẩy ngã xuống, may thay nhờ vào bản năng tự vệ cao nên cơ thể cô tự động phản xạ mới kịp thời nắm được hai cổ tay của kẻ địch giữ chặt lại, không để mười cái vuốt nhọn hoắc đen thui kia cắm vào cổ họng mình. Tuy nhiên Bảo Bình cũng không thể đọ thể lực với Tống Tường Quân mãi được, cô đang ở trong tình cảnh cực kỳ bất lợi, huống hồ cũng rất kinh tởm khi nước dãi của cậu ta cứ liên tục nhiễu xuống người mình. Bảo Bình nhăn nhó mặt mày ráng kiềm chế cơn buồn nôn, hên là còn có lớp vải bọc quanh người nếu không một khi dính phải cô sẽ đem mình ngâm trong nước ba ngày ba đêm mất.

-Khỉ thật, cậu ta mạnh quá.

Sức lực Bảo Bình bắt đầu yếu đi, đầu móng vuốt của Tống Tường Quân cũng đã dí sát cổ họng, cô cảm nhận được sát ý của cậu ta không hề có chút do dự nào mà sẽ giết chết mình ngay tức khắc nếu như lực tay của cô giảm thêm một tí nữa thôi. Có điều Bảo Bình không ngờ tới bởi vì hai tay đang bị cô cản trở mà Tống Tường Quân đã mất kiên nhẫn, cậu ta há lớn miệng muốn một phát cắn chết cô luôn. Bảo Bình hoảng hốt, không có cơ hội tránh né nào cả.

BỐP!

Xử Nữ kịp lúc xuất hiện, đá mạnh vào hông Tống Tường Quan để tách cậu ta cút ra khỏi người Bảo Bình. Cú đá khiến Tống Tường Quân bay một đoạn ngắn, phần hông trái bị Xử Nữ đụng vào cũng đang nhiễm năng lực của cậu và tốc độ hóa đá lan nhanh ra khắp vùng ngực và bụng cậu ta. Tống Tường Quân lại không hề chần chừ vung tay đâm vào bụng mình, nắm lấy phần thịt đang hóa đá nhanh như cắt xé rách vứt đi, nhanh gọn. Một số nội tạng của cậu ta rớt ra, lòng thòng xuống thật sự là một cảnh tượng kinh dị ám ảnh khó phai.

Bên này, Xử Nữ tính đỡ Bảo Bình dậy nhưng sựt nhớ bản thân đang bị mất kiểm soát năng lực nên cậu đành thu tay về, đổi lại bước qua đứng chắn phía trước Bảo Bình, bảo vệ cô. Vừa hay, Xử Nữ nhìn thấy phần bụng của Tống Tường Quân bị chính cậu ta xé rách đang phục hồi lại như cũ. Xử Nữ nắm chặt tay trượt mồ hôi lạnh, kiểu này thì phải giết cậu ta thế nào mới được đây.

Khụ khụ.

Bảo Bình ho hai tiếng, cố gắng đứng lên. Cô nhìn Tống Tường Quân rồi nhìn lại bóng lưng của Xử Nữ, bây giờ mà cô ở lại đây chỉ làm cản trở trận đánh của cậu thôi nên là Bảo Bình tự hiểu tình hình, vịn tường mà đi chỗ khác. Kể cả Bảo Bình là người mạnh mẽ ra sao, nhưng vừa nãy suýt chút nữa đã phải đi gặp Thần Chết thì khó tránh một phen kinh hãi, tinh thần phần nào bị dọa sợ khiếp vía.

Đi chưa được bao xa, Bảo Bình đã nghe được tiếng ầm ầm từ phía sau lưng vọng tới, là do Xử Nữ đang đánh nhau kịch liệt với Tống Tường Quân. Cô chợt dừng bước, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim của mình. Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập đang đến gần mình, Bảo Bình bất giác lùi về sau cảnh giác, cô biết zombie sẽ không tấn công mình nhưng cũng không thể chủ quan trong mọi tình huống được.

-Tìm thấy rồi.

Nhân Mã mừng rỡ khi nhìn thấy Bảo Bình vẫn an toàn, cậu tiến tới nhìn một lượt trên người cô để đảm bảo rằng cô bạn không có một vết thương nào đáng ngại, ngoài sắc mặt có chút tái nhợt ra thì gần như ổn hết.

-Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? -Cậu hỏi.

Bảo Bình trút một hơi thở phào, thấp giọng đáp:

-Xém chết.

-...

Nhân Mã muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, vào khoảng khắc tìm thấy Bảo Bình cậu đã bắt được nét mặt lo sợ của cô và cứ nghĩ rằng sự xuất hiện của mình sẽ giúp Bảo Bình xoa dịu được đôi phần. Nhưng cậu quên mất rằng, hai người từ đầu cũng không thân thiết gì cho lắm. Bảo Bình đã luôn một mình, gần như không cần bạn bè cho đến khi cậu tự ý đến trước mặt cô, cũng là tự mình dây dưa. Thành thử, dù chẳng có ý bài xích nhưng Bảo Bình lại không mấy đón nhận sự quan tâm đột ngột xa lạ này. Đối với Bảo Bình mà nói, Nhân Mã vẫn là một thử thách chưa có kết quả, bởi cô đề phòng với mọi loại quan hệ trên đời, ngờ vực rằng người ta đến bên cạnh mình rốt cuộc là vì mục đích gì. Nhân Mã cũng không ngoại lệ, bởi vì cậu đã tự nhiên mà tới, mà trên đời vẫn có câu nói rất thực tế.

Không có cái gì mà tự nhiên cả.

-Bạn học Nhạc, Xử Nữ không đi cùng cậu sao? -Tiết Minh Vương vừa đến, thấy chỉ có một mình Bảo Bình không khỏi lo lắng.

-Cậu ấy đang đánh nhau với Tống Tường Quân.

Bảo Bình vừa dứt lời liền biết Tiết Minh Vương muốn chạy đi tìm Xử Nữ thì vội ngăn cậu ta lại, nói rằng năng lực của Xử Nữ đang mất kiểm soát nên giờ đến gần chẳng khác nào làm vướng tay cậu ấy, cứ tận dụng lúc này trong khi Xử Nữ cầm chân địch thì mọi người lên kế hoạch xử lý Tống Tường Quân. Nhân Mã và Tiết Minh Vương nghe vậy cũng thấy hợp lý, lúc định trở về lớp học vì hai người có thẻ Sát nên zombie sẽ sớm thôi đánh hơi tới thì phát hiện Bảo Bình vẫn đứng yên một chỗ.

-Sao cậu không đi?

Bảo Bình nhìn ra phía sau, ngẫm nghĩ gì đó rồi xoay lại đối hai người đáp:

-Tôi có việc cần làm, cứ đi trước đi.


-Nhưng...

Nhân Mã vẫn muốn cô đi cùng, dường như hiểu được ý nghĩ của cậu, Bảo Bình cười nhạt.

-Người gặp nguy hiểm là hai người đấy, không phải tôi đâu.

Đúng quá không cãi được, nếu Xử Nữ đã có thể giữ chân Tống Tường Quân ở xa thì Bảo Bình sẽ không gặp vấn đề gì khi trong tay đang cầm thẻ Mệnh, zombie thường không thể tấn công cô nhưng với Nhân Mã và Tiết Minh Vương nếu đi cùng cô thì lại là chuyện khác.

-Được rồi, nhớ cẩn thận.

Nói xong, cả hai nhanh chóng quay trở lại lớp học. Đồng thời Bảo Bình mắt cũng thấy zombie đang tiến lên tầng 1 vì hai người có thẻ Sát vừa ở đây xong, tiện tay cô đánh ngã luôn bọn chúng xuống lại bên dưới.

Trên đường trở lại lớp, Nhân Mã vẫn cảm thấy có chút gì đó không cam tâm. Cậu cũng có năng lực, nhưng lại không thiên về cận chiến, huống hồ cũng không có vị trí phù hợp để thi triển năng lực nên là cực kỳ khó chịu trong lòng.

-Này, ông thích Nhạc Bảo Bình à?

Đột nhiên, Tiết Minh Vương đi ở phía sau bất ngờ hỏi một câu khó đỡ, Nhân Mã vừa nghe suýt chút nữa chân này vấp chân kia mà té nhào. Cậu giật mi nhìn Tiết Minh Vương, hỏi ngược lại.

-Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi thích cậu ấy? Nếu là hành động quan tâm thì bạn bè cũng có thể như thế thôi.

Tiết Minh Vương dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần dán chặt lên người Nhân Mã, khiến cậu thế mà kỳ diệu nảy sinh cảm giác chột dạ. Bỗng Tiết Minh Vương rũ mắt cười, đáp:

-Xin lỗi, chắc do tôi tự thấy mình trong cậu nên nhạy cảm quá thôi.

-...Ồ!

Nhân Mã thoáng ngạc nhiên, ý là Tiết Minh Vương cũng đang thích ai đó sao?

Nghĩ lại xem, vừa nãy cậu mất bình tĩnh xông ra khỏi lớp là bởi vì nghe tin Bảo Bình gặp chuyện. Mà Tiết Minh Vương cũng vì lo lắng cho Xử Nữ mới không màn nguy hiểm cùng cậu lao ra ngoài. Chẳng lẽ nào, cậu ta đối với Xử Nữ...

Tiết Minh Vương phát hiện ánh mắt nhìn mình của Nhân Mâ chợt trở nên sâu sắc và có phần cảm thông một cách kỳ quái thì khó hiểu.

-Không sao, thời đại bây giờ người ta cũng nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Cố lên.

Nhân Mã vỗ vai Tiết Minh Vương, gật đầu động viên. Như một tri kỷ sẽ luôn ủng hộ mình bằng cả tấm lòng, Tiết Minh Vương cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa rõ là sai ở đâu.

.

Khi hai người về tới lớp, cùng mọi người lần nữa bàn bạc kế hoạch tác chiến.

-Tống Tường Quân không dễ bị hạ, nghe nói cậu ta luôn hồi phục thương tích rất nhanh. Nhưng thật sự không có điểm yếu sao?

Tiết Minh Vương nói rồi xoa cằm suy ngẫm, lúc này Hồ Nhiễm Anh vốn chưa ngắt kết nối với Bảo Bình nên vừa nghe thế, cô ở bên ngoài truyền âm vào.

-Có, nhưng chưa thể xác định thôi.


Ngừng một lúc, Bảo Bình mới tiếp:

-Tôi phát hiện ra một thứ có lẽ là điểm yếu của Tống Tường Quân, nên là hãy đi tìm nó đi. Thứ đó là...

Lời của Bảo Bình ai nấy đều nghe rất rõ, tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu muốn nhanh chóng kết thúc màn này nhất định phải hợp sức với nhau, bởi vì Tống Tường Quân chỉ có thể hồi sinh khi vẫn còn trong thời gian thử thách, một khi đến giai đoạn gần hết giờ cậu ta sẽ bị dồn đến đường cùng và không biết sẽ điên loạn tới mức nào nữa.

-Đừng đi một mình, chia đội 3 người cùng truy tìm. -Nhân Mã đề nghị.

Mọi người ngó nhìn nhau rồi gật đầu. Có sợ thật, nhưng không thể ngồi im chờ chết.

-Này, cậu ta không chịu đi thật sao?

Chu Bích Xuân đứng bên ngoài cửa cùng Chư Hoài Diễn vốn bắt đội với Giản Hồng Thi nhưng vấn đề là Giản Hồng Thi cứ thất thần ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Ai gọi cũng không chịu trả lời, hết cách hai người chỉ đành để Giản Hồng Thi ở lại mà đi trước, không muốn phí thời gian kêu gọi nữa.Hiện giờ tâm trạng của ai cũng tồi tệ nên cũng lười phải tranh cãi việc có người từ chối hợp tác vì lợi ích chung.

.

Mặt khác nhóm Thiên Bình, Kim Ngưu và Song Tử mỗi người một góc tạm thời không thể ra khỏi phòng vì zombie đang bu một đống bên ngoài cào cửa. Đột nhiên, vài âm thanh nặng nề vang lên thu hút sự tập trung của cả ba người, Kim Ngưu là người chủ động tiến gần tới cửa để kiểm tra, mà Thiên Bình cũng theo phía sau nên khiến cậu có chút không được tự nhiên. Có điều Thiên Bình không để ý tới thái độ của cậu, khẩn trương nhón chân nhìn ra khung kính bởi vì tiếng động vừa rồi cô nghe khá giống tiếng ai đó đang đánh zombie, mà nếu là người thì chỉ có cô mới mở được cửa để người nọ vào trong lánh nạn cùng thôi.

-Giang Song Ngư? -Kim Ngưu thoáng ngạc nhiên.

Quan trọng là đám zombie vẫn còn lảng vãn sau lưng lại hoàn toàn không tấn công cậu ta, Kim Ngưu nhất thời sinh cảnh giác, thầm nghĩ Giang Song Ngư này là thật hay giả. Tuy nhiên cậu còn chưa có câu trả lời thì Thiên Bình bên cạnh đã mở chốt cửa, Kim Ngưu sửng sốt nắm lấy cổ tay cô ngăn lại.

-Chờ đã, biết đâu là kẻ địch giả dạng.

Thiên Bình ngẩng đầu nhìn cậu, chắc nịch.

-Không, là Song Ngư đấy.
1

Dứt lời, Thiên Bình mở cửa kéo Song Ngư vào phòng rồi nhanh chóng đóng lại. Kim Ngưu buồn bực không hiểu vì sao Thiên Bình có thể dám khẳng định như thế, trong khi lãnh thổ của địch bất cứ thứ gì cũng có thể gây tổn hại đến mình.

-Thật ngại quá, tôi là hàng thật.

Song Ngư cười cười, nói với Kim Ngưu khi cậu bạn vẫn không thu lại ánh mắt gắt gao kia. Kim Ngưu nhíu mày, hỏi:

-Sao mày ở đây, với lại sao không bị đám zombie kia tấn công?

Thiên Bình cũng có cùng thắc mắc.

-Cậu có thẻ Mệnh?

Song Ngư đảo mắt nhìn Thiên Bình, rồi lại nhoẻn cười đút hai tay vào túi áo khoác, hơi khom người tới gần cô, nhẹ giọng trả lời.


-Không có. Là do mình không phải khẩu vị của tụi nó thôi.

Thiên Bình chớp mắt, hơi nghiêng đầu.

Ngược lại cái vẻ giấu giếm này của Song Ngư khiến Kim Ngưu ít nhiều có một sự hoài nghi vô hình, thái độ của cậu ta quá mức bình thản. Như rằng chết hay sống cậu ta cũng đều không quan tâm đến, chỉ xem đây như một chuyến trải nghiệm lạ đời.

-Chắc mày không liên quan gì tới tên Sát Nhân đó chứ? -Kim Ngưu cười khẩy, ai lại cầm thẻ Sát đi lung tung như thế.

Song Ngư nhướng mày nhìn Kim Ngưu, ra vẻ thần bí.

-Mày nói xem?

Song Tử im lặng nãy giờ cảm thấy bầu không khí vốn khó xử nay lại thêm phần ngột ngạt khi hai chàng trai này đối mặt nhau, dường như cả hai không hề có thiện cảm với đối phương mặc dù trước đó chẳng hề xảy ra chút xích mích nào.

Thiên Bình vô tình đi lại gần Song Tử, về phần hai cô gái vốn chỉ mới gặp nhau vào năm nay thôi nên cũng có phần ngại ngùng giao tiếp. Tuy nhiên khi đứng cạnh nhau, cơ hồ lại thấy được giữa hai người có vài phần tương đồng đến lạ.

-Mọi người đang dốc sức đi tìm điểm yếu của Tống Tường Quân, chúng ta cũng phụ một tay đi.

Thiên Bình chợt lên tiếng, không thể ở đây mãi được.

-Ừm. -Song Tử gật đầu.

Hai chàng trai tất nhiên không có ý kiến, chỉ là sau khi ra khỏi phòng thì bốn người đã chia nhau đi hai hướng. Kim Ngưu hơi nghiêng đầu về phía lối đi của nhóm Thiên Bình và Song Ngư, đáy mắt thoáng qua kia không an tâm. Song Tử bên cạnh đã luôn có một câu hỏi suốt buổi, rốt cuộc nhịn không được mà cất tiếng.

-Cậu và Thiên Bình trước đây từng biết nhau sao?

Kim Ngưu rũ mi, đáp:

-Có một chút.

Dường như nhận ra Kim Ngưu không có ý muốn nói nhiều hơn về chuyện này, Song Tử cũng tinh ý mà dừng lại, dù rằng trong lòng vẫn còn lấn cấn vài điều.

.

Cùng thời điểm đó, Xử Nữ vẫn đang ra sức cầm chân Tống Tường Quân ở tầng 1. Nhưng so với một con zombie vừa không biết mệt, chẳng có cảm giác đau đớn thì Xử Nữ lại có đầy đủ. Cậu thở từng hơi nặng nhọc nhìn Tống Tường Quân lần nữa bứt bỏ cánh tay đã hóa đá đi, cũng nhanh chóng hồi phục lại. Năm lần bảy lượt cậu tấn công kiểu nào cũng vô dụng, Xử Nữ cũng bắt đầu kiệt sức. Tống Tường Quân biết đây chính là thời cơ của cậu ta, ngay tức giơ vuốt bổ nhào tới với tốc độ sấm chớp khiến Xử Nữ không thể theo kịp bằng mắt thường.

-Chết, không kịp mất.

Xử Nữ sửng sốt dùng hết toàn bộ sức lực còn sót lại cố gắng muốn đem toàn bộ cơ thể hất qua một bên để tránh né, dù có bản năng hỗ trợ rất nhiều nhưng thâm tâm cậu rất rõ xác suất tránh được cú này còn chưa tới 1%.

Sẽ chết!

Xử Nữ một giây trước khi đi gặp Tử Thần, lạnh lẽo tràn ngập mọi tế bào trong người. Không phục, cậu không phục.

Chết dễ dàng như thế, không phải là cậu.

HUH!!!

Động tác của Tống Tường Quân bất ngờ khựng mạnh, miệng há to, đồng tử trợn ngược lên trên vô cùng kinh hãi. Móng vuốt của cậu ta chỉ cách hóc cổ của Xử Nữ một đốt tay, nếu cậu ta không dừng lại chắc chắn cậu đã bị xuyên thủng. Nhưng chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Tống Tường Quân không thể động đậy theo ý muốn nữa, cậu ta ú ớ một cách yếu ớt, run rẩy liên hồi. Bỗng trong miệng cậu ta trào ra dịch đen, Xử Nữ giật mình vội vàng bò ra xa khi với khoảng cách đó cậu sẽ bị dính phải.

Rầm!!!


Tống Tường Quân đổ cả cơ thể xuống, điệu bộ rất giống người chết không nhắm mắt. Xử Nữ ngờ vực vòng quanh cậu ta kiểm tra, hình như là...chết thật rồi.

Vài phút trước.

Giản Hồng Thi sau một lúc ngồi như người vô hồn cuối cùng cũng hồi thần, cô nhìn xung quanh hoang mang khi không nhìn thấy một ai cả, vừa nãy mọi người đều ở đây mà. Giản Hồng Thi tim trật đi một nhịp, hoàn toàn không hề có ký ức nào kể từ khi nghe tin zombie đầu đàn là Tống Tường Quân, tất nhiên cũng không biết mọi người đang làm gì. Nhưng một mình ở đây làm cô lại thấy sợ hãi, vội vả bật dậy muốn thử đi tìm ai đó.

Bốp.

Do không cẩn thận, Giản Hồng Thi va phải bàn của hàng bên cạnh mà té ngã, hai đầu gối nện xuống sàn gạch đau điếng, cũng nhờ vậy mà Giản Hồng Thi mới thu lại chút bình tĩnh. Cô rơm rớm nước mắt, đề nén cơn đau mà ngồi dậy. Nhưng rồi Giản Hồng Thi ngỡ ngàng khi nhận ra, cái bàn mà mình đụng phải lại là bàn của Tống Tường Quân ngồi, hơn hết là từ hộc bàn của cậu ta đang rỉ xuống thứ gì nhầy nhụa rất gớm ghiếc. Giản Hồng Thi nuốt nước bọt chập chững đứng lên, trở lại bàn của cậu ta rồi nhìn xuống ngăn bàn. Bên trong có một cái hộp thiết, chẳng biết giờ phút ấy Giản Hồng Thi lấy đâu ra dũng khí mang cái hộp ra ngoài, đặt lên bàn. Có thể vì cô tò mò, sức ảnh hưởng của cái sự hiếu kỳ lấn át đi cả nỗi sợ hãi.

Giản Hồng Thi hít một hơi sâu, tay vẫn run nhưng ý nghĩ muốn mở nắp hộp vẫn không ngừng lại. Để rồi cô phải kinh hồn bạt vía, khi chứng kiến bên trong thế mà là một quả tim người còn đều nhịp đập.

-Sao...sao lại...

Lòng bàn tay Giản Hồng Thi rịn mồ hôi lạnh, đồng tử co lại một vòng chết lặng. Thứ này đã luôn ở đây ngay từ đầu sao?

Không một ai phát hiện. Có lẽ do cô khiến cái bàn động mạnh mới khiến thứ dịch bên trong tràn ra ngoài. Giản Hồng Thi xoay người, bịt miệng khi cơn trào ngược dạ dày đến cổ.

Oẹ.

Hộc hộc.

Tự nhiên tận mắt thấy một quả tim người, đúng là cả đời khó quên.

Khoan đã, nếu quả tim nằm trong ngăn bàn của Tống Tường Quân vậy có nghĩa là...nó thuộc về cậu ta.

Bảo Bình đã nói, chỉ khi giết được Tống Tường Quân mọi người mới có thể tránh được kiếp nạn này. Vì thế ánh mắt của Giản Hồng Thi nhanh chóng tối dần đi, một lần nữa đối mặt với quả tim nọ.

Cô không muốn chết.

Cô tham sống.

Kể cả đó là cách tàn nhẫn nhất, chỉ cần được sống thì những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Tống Tường Quân hay là Giản Hồng Thi, đều như nhau cả thôi. Chỉ có kẻ khác hi sinh mới đảm bảo được tính mạng của chính mình. Thật đáng tiếc!

Thật xin lỗi!

Chúng ta không có duyên thành bạn bè.

-Tường Quân, tôi tiễn cậu một đoạn.

Dứt lời lạnh giá, Giản Hồng Thi giơ hai bàn tay lên, nắm chặt lấy quả tim đang đập thình thịch bên trong hộp thiết, không một giây lưỡng lự nào dùng toàn bộ sức lực bóp nát nó thành từng mảnh. Giống như bóp vỡ một quả bóng nước, dịch đen bên trong bắn lên tung toé khắp mặt bàn, vấy lên đồng phục lẫn khuôn mặt xinh xắn của cô. Giản Hồng Thi ngẩng đầu, miệng hé cười tươi rối nhưng nước mắt lại trào ra đến mất kiểm soát, hai thứ ấy hòa lẫn tạo thành một bức tranh đầy hãi hùng. Giản Hồng Thi cười xong rồi lại òa khóc, lập đi lập lại nhiều lần, cuối cùng vượt quá mức chịu đựng mà tự đập mạnh đầu mình xuống mặt bàn ngất lịm đi.

Giây phút khi cô quyết định giết chết Tống Tường Quân, cũng là khoảng khắc may mắn cứu được Hàm Xử Nữ một mạng. Đúng vào quy tắc mà Sát Nhân muốn tất cả phải thuận theo.

Hết Chương 14.

*Chu Bích Xuân.

*Chư Hoài Diễn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương