101 Mẩu Chuyện Của Đôi Ta
-
Chương 3
CHUYỆN THỨ 6
Tui học toán rất kém, một bài thi thông thường có 150 câu thì tui chỉ được một trăm, vừa vặn đạt tiêu chuẩn, xếp cuối lớp. Lúc đầu, thầy dạy toán còn tìm tui nói về cuộc sống, sau cuộc trò chuyện liền từ bỏ. Chỉ để lại một câu: “Sau này phân khoa thì trò nên học khoa văn.” Tui cũng cảm thấy mình học không được, toán học chỉ biết nửa vời.
Một lần sau kỳ kiểm tra hàng tháng, thầy dạy toán ở trên bục giảng tổng kết là điểm tiếng Anh đã được cải thiện, toán lý hóa vẫn còn tương đối khó khăn.
Tui ngồi ở dưới nghe xong có chút vui vẻ, kéo Y tiên sinh hỏi: “Thầy đang khen chúng ta có chỉ số thông minh cao phải không?”
Y tiên sinh liếc nhìn tui buồn bã: “Vậy bạn khẳng định ở ngoài chúng ta rồi.”
Lý trí bảo tui phải ổn định, giết người là vi phạm pháp luật.
CHUYỆN THỨ 7
Học kỳ 1 năm lớp 11, mùa đông năm ấy đến tương đối sớm và lạnh. Hơn nửa tháng 10, thời tiết bắt đầu lạnh, tuy thành phố Z là một thành phố ven biển nhiệt đới, nhưng có một câu nói rằng: Ở thành phố Z, bạn có thể trải nghiệm bốn mùa trong vòng một ngày 24 giờ.
Buổi sáng lúc ra cửa, trời hơi lạnh, nhưng tui cảm thấy nắng sẽ lên, chắc không đến nỗi lạnh lắm nên mặc đồng phục ngắn tay mùa hè vui vẻ đi học. Ai biết hôm đó không có nắng, càng đến giữa trưa càng lạnh hơn, tui run bần bật vượt qua hai tiết trong gió lạnh.
Tiết thứ hai là tiết tự học, tan học xong còn phải chạy vận động, tui nhìn lá cây điên cuồng phất phới ngoài cửa sổ, lặng lẽ ôm chặt chính mình, thầm tính toán có nên giả vờ rằng dì cả đã đến nên không chạy được?
“Lạnh không?” Y tiên sinh hỏi.
Tui quay mặt đi, cố gắng làm ra vẻ đáng thương, ấm ức nói: “Lạnh quá, lạnh muốn chết!”
“Sao bạn không mặc áo khoác?”
“Tại quên, tui tưởng hôm nay sẽ có nắng.” Tui quay mặt đi với vẻ mặt vô cùng đau khổ và tiếp tục làm bài.
Đột nhiên, một bóng đen bay tới kèm theo tiếng chuông tan học – là áo khoác của Y tiên sinh, trên áo có mùi bột giặt thoang thoảng và nhiệt độ cơ thể của Y tiên sinh. Tui cầm lấy đồng phục đang che trên mặt, vừa định nổi giận, Y tiên sinh nói: “Tôi nóng, bạn mặc đi.” Sau đó đi xuống xếp hàng.
Tuy bị đông lạnh một lần nhưng tui đoản trí, luôn quên đem theo áo, qua một thời gian dài, Y tiên sinh tạo thành một thói quen: lấy thêm một áo khoác đặt trong ngăn kéo; còn tui cũng có một thói quen: lạnh thì đến ngăn kéo của ảnh tìm áo khoác để mặc, dù sao đồng phục chẳng phân biệt nam nữ.
CHUYỆN THỨ 8
Bữa nọ tan học, sau khi đi vệ sinh, tui quay về thì một nam sinh của lớp ở lầu dưới ngăn lại, nam sinh đó nhìn lịch sự nhã nhặn, đeo một cặp mắt kính, trên mặt có vài cục mụn, bạn đó đưa cho tui một phong thơ và nói: “Z, tôi thích bạn, bạn có đồng ý làm bạn gái của tôi không, chúng ta cùng nhau học tập, cùng thi vào một trường đại học nhé?” Tất cả các bạn học bên cạnh tụm lại xem bắt đầu ồn ào. Tui cảm thấy hơi hư ảo, đó là lần đầu tiên tui được người ta tỏ tình.
Tui hỏi bạn đó: “Vì sao bạn thích tui?”
Bạn đó nói: “Bởi vì bạn học tốt, lại tốt tính.”
Tui lập tức thoái thác: “Cái gì! Không phải bạn thích tui vì tui đẹp à, chúng ta không hợp đâu.” Nói xong tui nhét phong thơ vào tay bạn ấy, rời đi không thương tiếc, để lại một đám quần chúng ăn dưa đang trợn mắt há miệng và nam sinh kia mờ mịt trong gió. Y tiên sinh ở trong phòng học nhìn qua cửa sổ xem náo nhiệt cười đau cả bụng.
Bây giờ nghĩ lại, tui thật sự rất khâm phục chính mình, lúc ấy thật nhiều trí tuệ nghĩ ra một lý do từ chối hoàn hảo đến vậy! Có một câu nói, cây không có vỏ sẽ chết, người không biết liêm sỉ là vô địch thiên hạ.
Sau này tui hỏi Y tiên sinh, nếu lúc đó tui nhận lời nam sinh kia thì sao? Ảnh nói: “Anh sẽ nói với cậu ta, thật ta người em thích là anh, chúng ta yêu ngầm, đang cãi nhau, em giận anh nên mới đồng ý ở bên cậu ấy.” Chu cha má ơi! Người đàn ông này đáng sợ quá!!!!!
Tui học toán rất kém, một bài thi thông thường có 150 câu thì tui chỉ được một trăm, vừa vặn đạt tiêu chuẩn, xếp cuối lớp. Lúc đầu, thầy dạy toán còn tìm tui nói về cuộc sống, sau cuộc trò chuyện liền từ bỏ. Chỉ để lại một câu: “Sau này phân khoa thì trò nên học khoa văn.” Tui cũng cảm thấy mình học không được, toán học chỉ biết nửa vời.
Một lần sau kỳ kiểm tra hàng tháng, thầy dạy toán ở trên bục giảng tổng kết là điểm tiếng Anh đã được cải thiện, toán lý hóa vẫn còn tương đối khó khăn.
Tui ngồi ở dưới nghe xong có chút vui vẻ, kéo Y tiên sinh hỏi: “Thầy đang khen chúng ta có chỉ số thông minh cao phải không?”
Y tiên sinh liếc nhìn tui buồn bã: “Vậy bạn khẳng định ở ngoài chúng ta rồi.”
Lý trí bảo tui phải ổn định, giết người là vi phạm pháp luật.
CHUYỆN THỨ 7
Học kỳ 1 năm lớp 11, mùa đông năm ấy đến tương đối sớm và lạnh. Hơn nửa tháng 10, thời tiết bắt đầu lạnh, tuy thành phố Z là một thành phố ven biển nhiệt đới, nhưng có một câu nói rằng: Ở thành phố Z, bạn có thể trải nghiệm bốn mùa trong vòng một ngày 24 giờ.
Buổi sáng lúc ra cửa, trời hơi lạnh, nhưng tui cảm thấy nắng sẽ lên, chắc không đến nỗi lạnh lắm nên mặc đồng phục ngắn tay mùa hè vui vẻ đi học. Ai biết hôm đó không có nắng, càng đến giữa trưa càng lạnh hơn, tui run bần bật vượt qua hai tiết trong gió lạnh.
Tiết thứ hai là tiết tự học, tan học xong còn phải chạy vận động, tui nhìn lá cây điên cuồng phất phới ngoài cửa sổ, lặng lẽ ôm chặt chính mình, thầm tính toán có nên giả vờ rằng dì cả đã đến nên không chạy được?
“Lạnh không?” Y tiên sinh hỏi.
Tui quay mặt đi, cố gắng làm ra vẻ đáng thương, ấm ức nói: “Lạnh quá, lạnh muốn chết!”
“Sao bạn không mặc áo khoác?”
“Tại quên, tui tưởng hôm nay sẽ có nắng.” Tui quay mặt đi với vẻ mặt vô cùng đau khổ và tiếp tục làm bài.
Đột nhiên, một bóng đen bay tới kèm theo tiếng chuông tan học – là áo khoác của Y tiên sinh, trên áo có mùi bột giặt thoang thoảng và nhiệt độ cơ thể của Y tiên sinh. Tui cầm lấy đồng phục đang che trên mặt, vừa định nổi giận, Y tiên sinh nói: “Tôi nóng, bạn mặc đi.” Sau đó đi xuống xếp hàng.
Tuy bị đông lạnh một lần nhưng tui đoản trí, luôn quên đem theo áo, qua một thời gian dài, Y tiên sinh tạo thành một thói quen: lấy thêm một áo khoác đặt trong ngăn kéo; còn tui cũng có một thói quen: lạnh thì đến ngăn kéo của ảnh tìm áo khoác để mặc, dù sao đồng phục chẳng phân biệt nam nữ.
CHUYỆN THỨ 8
Bữa nọ tan học, sau khi đi vệ sinh, tui quay về thì một nam sinh của lớp ở lầu dưới ngăn lại, nam sinh đó nhìn lịch sự nhã nhặn, đeo một cặp mắt kính, trên mặt có vài cục mụn, bạn đó đưa cho tui một phong thơ và nói: “Z, tôi thích bạn, bạn có đồng ý làm bạn gái của tôi không, chúng ta cùng nhau học tập, cùng thi vào một trường đại học nhé?” Tất cả các bạn học bên cạnh tụm lại xem bắt đầu ồn ào. Tui cảm thấy hơi hư ảo, đó là lần đầu tiên tui được người ta tỏ tình.
Tui hỏi bạn đó: “Vì sao bạn thích tui?”
Bạn đó nói: “Bởi vì bạn học tốt, lại tốt tính.”
Tui lập tức thoái thác: “Cái gì! Không phải bạn thích tui vì tui đẹp à, chúng ta không hợp đâu.” Nói xong tui nhét phong thơ vào tay bạn ấy, rời đi không thương tiếc, để lại một đám quần chúng ăn dưa đang trợn mắt há miệng và nam sinh kia mờ mịt trong gió. Y tiên sinh ở trong phòng học nhìn qua cửa sổ xem náo nhiệt cười đau cả bụng.
Bây giờ nghĩ lại, tui thật sự rất khâm phục chính mình, lúc ấy thật nhiều trí tuệ nghĩ ra một lý do từ chối hoàn hảo đến vậy! Có một câu nói, cây không có vỏ sẽ chết, người không biết liêm sỉ là vô địch thiên hạ.
Sau này tui hỏi Y tiên sinh, nếu lúc đó tui nhận lời nam sinh kia thì sao? Ảnh nói: “Anh sẽ nói với cậu ta, thật ta người em thích là anh, chúng ta yêu ngầm, đang cãi nhau, em giận anh nên mới đồng ý ở bên cậu ấy.” Chu cha má ơi! Người đàn ông này đáng sợ quá!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook