1001 Bí Quyết Phi Thăng
-
C6: Chương 6
17.
Trong chớp mắt, một luồng sáng trắng chói lóa chiếu thẳng vào mặt ta, bầu trời như nứt ra, tiếng sấm cực đại làm chấn động cả không gian làm tai ta gần như mất đi thính giác.
Ta không kịp suy nghĩ, nghiêng người lăn sang một bên, tránh được tia sét trong gang tấc.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi một đạo sét khác lại lập tức đánh ta, ta dang hai tay ra, vội lùi lại mấy bước kịp thời tránh đi, tia sét đánh lệch xuống cạnh chân ta, không khi ngập tràn mùi khét.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, gương mặt ta chớp mắt trắng bệch, không thể thở nội.
Đây là cảnh tượng gì vậy? Những ngọn núi điên cuồng vặn vẹo như đang nhảy múa, những tia chớp như pháo hoa phát điên lao về phía ta.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, thà ngã chếc còn hơn bị giật chếc.
Bỏ đi, kiếp sau gặp lại.
Ta nghiêng người về phía sau, để mặc bản thân rơi tự do trong không trung như con diều đứt dây.
Gió không ngừng gào thét bên tai, tiếng sấm vẫn vang vọng không ngừng trong không gian.
Khi đang rơi nhanh, ta không biết bản thân đã đâm phải thứ gì, lồng ngực đau đớn, ta khẽ rên rỉ, hộc ra một ngụm máu lớn.
Đập vào mắt là một mảng vảy óng ánh ngân sắc.
Giữa cơn giông bão cuồng nộ, chỉ thấy một con ngân long ngược gió lao ta, thân hình cuồn cuộn giữa tầng mây đen.
Ta nghiêng người ngã về phía cự long, vô số tia sét không ngừng đánh xuống cạnh ta, vảy rồng trúng phải tia sét, phản xạ lại những tia sáng lạnh lẽo chói mắt.
Những đám mây giông dày đặc hợp lực dồn toàn bộ uy lực đè ép lên cơ thể ta.
Ngân long dưới thân đột ngột cuộn mình xé toạc mây đen, quán tính bất chợt làm ta nghiêng người ngã sang một bên.
Ta lại lần nữa rơi vào khoảng không.
Những tia sét vốn dĩ đang không ngừng đánh vào không trung trong chớp mắt đã tìm được vị trí rơi của ta. Chúng nhanh chóng cuộn lại với nhau, như một cơn sóng điên cuồng lao về phía ta với tốc độ cực nhanh.
Bảy bảy bốn chín tia sét, ta biết đây đã là tia cuối cùng.
Vừa nãy ta muốn t.ự s.át là vì nghĩ bản thân không nghi ngờ gì chắc chắn phải c.hết, nhưng bây giờ đã đến được tận bước này rồi, có khả năng sống sót, ta nhất định phải bảo toàn cái mạng nhỏ này.
Ta nhắm mắt ngưng thần, tập trung linh, dốc hết toàn lực để tìm lấy sinh cơ.
Trong nháy mắt, không khí nổ tung, bầu trời sụp đổ.
Ta nhắm mắt lại, đánh ra một chưởng.
Gió bão dần yếu đi, mây giông cũng chầm chậm tản đi, mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vô số ký ức không ngừng cuồn cuộn hiện lên trong tâm trí ta, linh lực đang ngủ quên đột nhiên thức tỉnh không ngừng cuồn cuộn chảy khắp từng mạch máu trong cơ thể.
Hóa ra là ta.
Ta đã lịch kiếp phi thăng rồi.
Vệ Vu Kỳ rơi giữa không trung, hắn ôm chặt lồng ngực, bạch y trắng tinh lúc trước bây giờ đã dính đầy máu tươi, thần sắc phức tạp không biết phải làm sao.
"A Huyên, ta phải làm sao với nàng đây? Ta vừa này chỉ mải đề phòng sét, lại quên mất phải đề phòng cả nàng."
Lúc đó Vệ Vu Kỳ nhận ra ta đã rơi mất liền lập tức hóa thành hình người, tung thân chặn cho ta một đạo lôi kiếp.
Nhưng hắn không ngờ là, còn có một cước của ta đang chờ đợi hắn.
Vẫn may ta ở phàm gian tu tiên học nghệ không tinh hắn mới không bị trọng thương.
Ta bay đến bên cạnh Vệ Vu Kỳ, giả vờ tức giận nói:
“Nếu chàng không bay nhanh như vậy ta đã không bị rơi xuống rồi.”
Vệ Vu Kỳ có chút bất lực:
"Ta chỉ là quên mất, nàng ở phàm gian còn chưa học được Ngự Long Thuật. Dù sao trước kia dù ta có bay nhanh thế nào nàng cũng chưa bao giờ bị ngã."
Ta nhún vai, đưa tay che đi vết thương, thi pháp trị thương, thương thế dần dần lành lại.
Vệ Vu Kỳ nghiêng người ghé lại gần, khí tức của hắn gần sát xung quanh làm trái ta khẽ run rẩy.
"A Huyên, cuối cùng nàng cùng trở về rồi."
Ta bất lực ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt Vệ Vu Kỳ vừa chuyên chú vừa dịu dàng.
“Phu quân, mới chỉ 20 năm thôi mà, ở trên trời cũng chỉ bằng thời gian hoa nở hoa tàn mà thôi.”
"A Huyên, kể từ khi nàng ra đời ta đã ở nhân gian chờ đợi nàng rồi. Mỗi ngày chờ đợi nàng của ta dài giống như một năm, giống như ta đã trải qua bảy ngàn năm rồi."
Vệ Vu Kỳ là phu quân của ta.
Ta là Tiên quân thượng giới, tên thật của ta là Thanh Huyên, xuống trần gian lịch kiếp.
18
Vệ Vu Kỳ đưa ta trở lại mặt đất.
Sư phụ và đại sư huynh lập tức chạy ta, thấy ta bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt đại sư huynh hơi nheo lại, chú ý ta cử chỉ thân mật giữa ta và Vệ Vu Kỳ.
Bàn tay Vệ Vu Kỳ đặt trên eo ta âm thầm dùng lực, ta lén lút đưa tay ra phía sau, véo mạnh lên cánh tay chàng.
Thần quân đại nhân duy trì nụ cười trên mặt, cúi đầu, mím môi, dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía ta.
Có cần vậy không, hắn mấy ngàn năm tuổi rồi, vậy mà còn ăn dấm với phàm nhân.
Vệ Vu Kỳ thần sắc hững hờ, đưa tay vòng ra sau thắt lưng ta, cầm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau sau đó mở miệng chậm rãi nói:
"Thanh Huyên vốn là thê tử của bản Thần quân, bởi vì nàng hạ phàm lịch kiếp nên bổn thần quân mới đặc biệt xuống đây giúp nàng. Mấy đạo lôi hình vừa rồi có thể giúp hai vị đột phá tu vi, coi như là để báo đáp hai vị đã chiếu cố thê tử của ta."
Ánh mắt sư phụ khẽ chấn động, không khỏi tò mò hỏi:
"Vậy còn ấn ký ngân long trong truyền thuyết..."
Vệ Vu Kỳ lạnh lùng liếc nhìn hắn, sư phụ ý thức được bản thân có chút thất ngôn, liền lập tức im lặng.
Trên cơ thể của ta quả thật có ấn ký của Ngân Long.
Chỉ là lúc đầu khi đầu thai chuyển kiếp, ta đã chọn mệnh cô độc, lưu lạc lạc phiêu bạt bao nhiêu năm mới được sư phụ đón về tông môn.
Vì vậy, bên cạnh ta không có nữ nhân nào làm bạn, thay ta quan tâm để ý thân thể.
Vị trí đó vốn dĩ cũng rất khó thấy, bởi vậy chính bản thân Bùi Thanh Huyên cũng không biết đến sự tồn tại của ấn ký đó.
Điều này cũng không tiện giải thích với người ngoài.
Long tộc vốn có tính zăm, để chứng tỏ sự trung thành của bản thân, Vệ Vu Kỳ đã khắc dấu vết thuộc về hắn lên cơ thể ta.
Đây là khế ước giữa long tộc và bạn lữ, đại biểu cho việc sinh mệnh và linh hồn của hai bên vĩnh viễn thuộc về nhau.
Chỉ là vị trí Vệ Vu Kỳ lựa chọn có chút gian xảo, bởi vậy mới dẫn đến nhiều hiểu lầm như vậy.
Khi đó Vệ Vu Kỳ còn cắn nhẹ vai ta, ghé sát vào bên tai, nhỏ giọng phàn nàn:
“Chỉ trách A Huyên không phải long tộc, ấn ký này chỉ có thể ràng buộc được mình ta, vậy mà nàng còn không chịu cho ta khắc ấn ở nơi ta muốn nữa?"
Tin đồn hoàn toàn không đúng sự thật, ấn ký của Ngân Long không phải gặp nước sẽ xuất hiện, mà chỉ khi động tình mới có thể xuất hiện.
Vệ Vu Kỳ là một con rồng có tính chiếm hữu cực kỳ cao và không có cảm giác an toàn.
19.
Vệ Vu Kỳ và ta muốn trở về Cửu Trọng Thiên, nơi đó mới là nhà của chúng ta.
Chàng muốn đưa A Hoàng theo cùng, còn muốn mang theo con gà nhỏ được ta tặng cùng trở về.
Vệ Vu Kỳ tay trái ôm con chó nhỏ, tay phải ôm con gà con, bước nhanh về phía ta.
Nhưng khi bước đến bên cạnh ta chàng lại buồn bực cúi đầu, nhận ra bản thân không còn tay nào để ôm ta cả.
Ta nhìn Thần Quân đại nhân đang chăm chỉ dọn nhà, bỗng chốc nghĩ đến một việc, vì vậy ta liền bay đến chỗ Đại sư huynh.
Ta mở rộng bàn tay, chầm chậm thi pháp, linh lực tuôn ra từ lòng bàn tay ta, vây lấy A Quýt, không ngừng chuyển động.
<là cây quýt của Đại sư huynh đóa, Thanh Huyên xuống núi mua cho sư đệ 1 con gà đen, cho đại sư huynh 1 cây quýt nên a nhà mới ghen lồng ghen lộn zị=))>
Qua một hồi, A Quýt cuối cùng cũng sống lại.
"Đại sư huynh, ta có thể làm cho A Quýt sống lại, nhưng mùi vị khó nuốt của nó, ta không thể thay đổi được."
Sư huynh cụp mắt, che đi những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong mắt:
“Đa tạ Thanh Huyên đại nhân.”
Vệ Vu Kỳ phi đến trước cổng viện, thần sắc không kiên nể gì ôm theo A Hoàng, âm nhanh có chút âm dương quái khí.
"Thật là ngưỡng mộ A Quýt, còn có thể chếc đi sống lại, còn Tiểu Hắc thậm chí còn chếc không toàn thây, không biết bây giờ đã được đầu thai chuyển kiếp chưa nữa?"
Ta bước ta chỗ Vệ Vu Kỳ, nhận chiếc giỏ đựng gà từ trong tay chằng, nhẹ giọng dỗ dành.
“Để hôm khác, ta sẽ đến chỗ luân hồi tìm thử giúp phu quân.”
Vệ Vu Kỳ hơi nhếch khóe miệng, nắm lấy tay ta, xoay người dắt ta rời đi.
Đại sư huynh chăm chú nhìn về phía Tiểu Quýt, hắn nhắm mắt lại, vẫn quyết định chạy đến cổng viện.
Giọng nói của hắn từ xa xa phía sau lưng truyền ta:
"Bùi Thanh Huyên, ta tâm duyệt muội!"
Đó chính là tình yêu mãnh liệt, dũng cảm của thiếu niên nơi phàm gian.
Cho dù đó có là Thần quân đại nhân, cũng nên hiểu được tình ý của hắn.
Vệ Vu Kỳ cũng không nhìn ta, ánh mắt chàng chăm chú nhìn về phía trước, đầu ngón tay hơi dùng lực.
"A Huyên, ta tâm duyệt nàng."
"Vệ Vu Kỳ chàng bớt ăn dấm đi, người ta yêu chỉ có chàng, về nhà thôi."
Ta vốn không mang họ Bùi, lúc trước ta là Thanh Huyên Thượng tiên, hiện tại là Thanh Huyên Thượng thần.
Nhưng cho dù thế nào, ta vẫn sẽ luôn là A Huyên của Vệ Vu Kỳ.
Tâm trạng của Vệ Vu Kỳ lập tức trở nên vui vẻ, bắt đầu quay sang kiếm chuyện để nói với ta.
"Thời tiết rất đẹp. A Huyên, nàng có muốn ngự long không?"
"Vệ Vu Kỳ, hình như khi ta đi lịch kiếp, chàng vẫn luôn bắt nạt ta? lại còn để ta phải quỳ xuống nữa?"
"Đừng có đổ oan cho ta, rõ ràng lúc đó là nàng tự chủ động quỳ xuống, lúc đó ta còn bị nàng dọa cho phát ngốc, lập tức phải đỡ nàng dậy."
“Chàng bị dọa sợ? Vậy mà ánh mắt chàng lúc đó còn nhân cơ hội lén nhìn.”
"Hì, ta đâu có cố ý. Nếu không thì bây giờ nàng nói về kế hoạch trước ngủ sau g.iết rồi sau sau đó tái giá gả cho người khác cho ta nghe đi."
"Vậy thì sao, hôm nay thời tiết đẹp thật, Vệ Vu Kỳ, ta muốn cưỡi rồng."
“A Huyên, đó gọi là ngự long!”
Vệ Vu Kỳ, chàng quản ta nhiều vậy làm sao, dù sao ta cứ muốn cưỡi chàng về nhà đấy..
[Toàn văn hoàn].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook