1 2 3 Xuyên Không Rồi
-
Chương 18
CHƯƠNG 18: NGỌN SÓNG ĐIÊN CUỒNG
“Nô gia không có trốn, nô gia là quá nhớ Người thôi, vì vậy đã đến tìm người.” Tần Thanh La sống lưng ớn lạnh, mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong, trên mặt nàng cũng không lộ ra nụ cười, trong đầu nghĩ cách dùng biện pháp gì để giải quyết tình hình trước khó khăn mắt.
“Nô gia ư…..” Phó Lãnh Quyết nở nụ cười: “Thì ra ngươi vẫn biết ngươi chẳng qua chỉ là nô tỳ …của Bổn vương.”
Tần Thanh La xấu hổ gượng cười, cảm thấy bàn tay đặt trên cổ mình như bị thắt chặt, lưng tuôn ra những trận mồ hôi lạnh
Võ Tuyên Vương lạnh lùng vô tình, đối với người như hắn mà nói, mạng của cô chẳng qua chỉ là cỏ cây, chỉ cần chạm vào liền có thể thu gặt.
Đúng rồi, trước đây trong ký túc xá, tomboy đã từng nói với cô một câu: “Lúc người nam nhân muốn cãi nhau, cách tốt nhất, chính là dùng miệng để ngăn cản miệng của họ, sau đó, liền sẽ không còn sau đó nữa….”
Có điều, dùng miệng ngăn cản miệng của Phó Lãnh Quyết?
Ánh mắt Tần Thanh La dời đến bờ môi của hắn, bờ môi của hắn dày vừa phải, dịu dàng như ngọc ấm, cô không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, hít thở sâu, lại hít thở sâu, cuối cùng cắn răng một cái hướng về bờ môi của hắn hôn lên.
Ba tấc, hai tấc, một tấc,một ngón tay…..
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng lại muốn tiếp tục, cuối cùng cô cũng dừng lại, muốn cô cưỡng hôn một người nam nhân, vẫn là có chút gượng ép.
“Nữ nhân, muốn làm phải làm đến cùng!”
Trong lời nói tức giận của Phó Lãnh Quyết tràn đầy khó chịu, ngay sau đó, hắn cắn một cái lên miệng của cô, hành động của hắn rất hung ác, một vết cắn khiến miệng của cô máu tươi chảy ra, hắn không để ý đến cảm nhận của cô, cạy mở đôi môi đỏ mọng của cô và mạnh mẽ xâm nhập.
Mùi máu tươi trong miệng càng ngày càng nồng, phút chốc, trong đầu Tần Thanh La trống rỗng, đợi đến lúc phản ứng lại, cả người đã bị Phó Lãnh Quyết mạnh mẽ đè lên.
Trong xe ngựa, một mảnh triền miên gợn sóng.
Ngoài xe ngựa, nghe thấy những tiếng động bên trong không nhịn được kéo khóe miệng, nhận mệnh lệnh thở dài một cái, sau đó hạ lệnh tất cả thị vệ cách xa mười trượng.
Mười mấy chiếc xe ngựa tạo thành một đoàn xe, cứ như vậy kỳ dị đứng ở đường, chiếc xe cầm đầu xung quanh trong vòng mười trượng không có lấy một người, cách đó mười trượng từng tốp thị vệ nghiêm mặt phòng vệ.
Trong xe ngựa ở vị trí trung tâm đoàn xe, Tiêu Ngữ Yên trong bộ váy đỏ kéo rèm xe lên nhìn về phía trước, nhìn thấy một đoàn xe dừng lại, liền hỏi thị vệ bên cạnh: “Phía trước xảy ra chuyện gì? Tại sao lại dừng lại không đi?”
Thị vệ đó lắc đầu ra vẻ không biết, có điều nếu có biết, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Tiêu Ngữ Yên thần sắc không đổi, kéo Tiêu Hải Lan bên cạnh: “Hải Lan, hay là ngươi đi lên phía trước xem xem có chuyện gì xảy ra?”
“Được.” Tiêu Hải Lan đồng ý, người hầu đỡ xuống xe ngựa và đi về phía trước.
Một lát sau, Hải Lan trở lại, có điều lúc quay lại, bước chân so với lúc đi càng nhanh hơn, hơn nữa vẻ mặt đã đen hoàn toàn.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, làm ngươi tức giận thành ra thế này?” Tiêu Ngữ Yên cau mày, trong giọng nói cũng lộ ra tỏ vẻ nóng vội.
Tiêu Hải Lan lên xe ngựa, ghé sát vào tai Tiêu Ngữ Yên nói mấy câu, chỉ thấy các cơ trên mặt Tiêu Ngữ Yên dần vặn vẹo, cuối cùng lại trở lên dữ tợn.
“Không, Không có khả năng! hắn sao có thể làm như vậy? đây còn là đường lớn, có nhiều người ở xung quanh như vậy, hắn, hắn sao lại dám…..” Tiêu Ngữ Yên tức giận đến phát run, hai tay bấu mạnh vào thành xe, ngón tay ngày càng nhợt nhạt và không còn chút máu.
“Ta cũng nghĩ là không có khả năng, nhưng hắn cố tình làm như vậy, thật sự là thế thời đổi thay, thật sự, thật sự quá vô liêm sỉ….”
Tiêu Hải Lan còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Ngữ Yên bịt lấy miệng: “Không được nói bậy! cũng không nhìn xem nơi này là đâu!”
Tiêu Hải Lan lúc này mới im miệng, nhưng trong mắt vẫn là sự tức giận bất bình, chỉ là không biết trong những phần bất bình có được mấy phần thật lòng: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? chẳng lẽ cứ nhìn con hồ ly tinh kia cùng Vương gia làm chuyện bừa bãi trên đường.
Tiêu Ngữ Yên không nói gì, sau một lúc, mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Gió, không lớn, nhưng rất lạnh
Một cơn gió thổi vào trong xe dọc theo khe hở của tấm rèm, đem những đàn hương trong xe ngựa thổi bay.
Nam nhân từ trên người người nữ nhân tách ra, ung dung sửa sang lại cẩm bào, một lát sau, hắn liền biến thành Võ Tuyên Vương Phó Lãnh Quyết cao cao tại thượng.
Tần Thanh La cảm thấy có chút lạnh, lúc này mới co rúm người ngồi dậy, ánh mắt nhìn vào y phục của mình vương vãi ở xung quanh, sắc mặt có chút xanh xao, người nam nhân này thực sự đã đem y phục của cô xé thành nhiều mảnh, bây giờ, ngay cả y phục để mặc cô cũng không có.
Cô khẽ cắn môi, thật cẩn thận ngồi xuống dưới chịu đựng đau đớn trên người, dựa vào trong góc, không có một chút mềm mại trên khuôn mặt: “Vương gia, ngươi định cứ để ta khỏa thân như vậy xuống xe sao?”
Phó Lãnh Quyết uể oải dựa vào xe, biểu hiện là sự thỏa mãn sau khi d*c vọng được giải quyết, có lẽ bởi vì chiếm được, vì vậy sự tức giận của hắn dường như lắng xuống, hắn nhìn về phía cô, đột nhiên cau mày, chỉ nhìn thấy những vết bầm tím trên khắp cơ thể của cô.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đôi lông mày cau có của hắn lại biến mất: “Ngươi không cần xuống xe, đến dịch quán, sẽ có người đem y phục đến cho ngươi.”
“Vương gia….” Tần Thanh La hắng giọng, lúc nói chuyện cảm thấy cổ họng đau rát khó chịu: “Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
“Giúp ngươi?” Phó Lãnh Quyết cảm thấy buồn cười: “Ngươi có tư cách gì để yêu cầu ta giúp? Thân phận một nô tỳ ư? Bổn vương dựa vào cái gì phải giúp ngươi?”
Mặc dù Tần Thanh La biết rõ nhờ Phó Lãnh Quyết giúp đỡ, chính là khó như lột da hổ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác: “Chỉ cần Vương gia đồng ý giúp tôi, sau này ta chính là người của Vương gia, từ nay về sau tuyệt đối không hai lòng, trừ khi Vương gia chán ghét ta, bằng không ta tuyệt đối sẽ không chủ động rời xa ngươi!”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát đươc?” Phó Lãnh Quyết hừ lạnh.
Sắc mặt Tần Thanh La trắng bệch, nhưng vẫn không lùi bước: “Trốn không thoát, có thể chết, chẳng lẽ đến quyền lựa chọn cái chết ta đều không có sao? Hay là Vương gia muốn chiếm hữu cơ thể của ta? Vương gia, ta khẩn cầu ngài giúp đỡ, ta chỉ muốn ngài giúp ta làm một chuyện, từ nay về sau ta sẽ cam nguyện làm nô.
“Cam nguyện làm nô….” Phó Lãnh Quyết thì thầm những lời này, sau đó nói: “Nói thử xem, chuyện gì?”
Tần Thanh La vừa nghe hắn hỏi như vậy, trên mặt khó nén vui mừng: “Đối với Vương gia mà nói chỉ là chuyện nhỏ, trong góc ngôi nhà phía trước, Lưu Viên Ngoại có mua một cậu bé, ta muốn Vương gia cứu cậu bé đó.”
“Cậu bé?” Phó Lãnh Quyết không trả lời, gác lên song cửa sổ: “Cậu bé đó là gì của ngươi? Đáng để ngươi hy sinh chính mình cứu hắn sao?”
Tần Thanh La vốn định nói không quen biết, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại sửa: “Là đệ đệ của ta đã thất lạc nhiều năm, đệ đệ ruột!”
Phó Lãnh Quyết sinh ra đã có tính đa nghi, tuyệt đối không tin cô sẽ không vì một đứa bé mà hy sinh chính mình, thay vì lại phát sinh chuyện, chi bằng cho hắn một cái đáp án mà hắn muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook