CHƯƠNG 19: LÀM CHÚT CHUYỆN KHIẾN BẢN VƯƠNG VUI VẺ

Trong xe ngựa yên tĩnh lạ thường.

Phó Lãnh Quyết lại dựa vào bên cửa sổ, hắn không nhận lời cũng không từ chối yêu cầu của cô.

Trái tim Tần Thanh La như muốn vọt lên tới cổ họng, suýt nữa quên cả sự xấu hổ và khốn cùng của mình lúc này. Cô nhiều lần do dự, đang muốn mở miệng hỏi thăm thì bên ngoài xe đột nhiên vang lên một giọng nữ trong vắt.

“Vương gia, đã không còn sớm, sao chúng ta dừng ở đây không đi tiếp vậy? Vương gia cảm thấy không thoải mái sao? Hay còn nghiêm trọng hơn? Có cần mời đại phu đi theo qua khám không?”

Trên gương mặt Tiêu Ngữ Yên đầy vẻ dịu dàng, mỗi câu nói đều lộ rõ sự quan tâm. Bởi vì có đám người Kim Vệ canh giữ cách xe ngựa khoảng ba mét nên nàng không có cách nào tới gần, lúc nói chuyện không thể không cao giọng, lớn tiếng như vậy mà vẫn có thể nói ra những lời dịu dàng, cũng thật sự là hiếm thấy.

Chỉ tiếc là người trong xe ngựa rõ ràng không hề động đậy, thậm chí ngay cả màn xe cũng chưa từng vén lên.

“Không sao, Tiêu đại tiểu thư trở về đi.” Giọng Phó Lãnh Quyết lạnh như băng không mang theo chút cảm xúc nào, lại căn dặn Kim Vệ: “Kim Vệ, phân phó, tiếp tục lên đường.”

Khi giọng nói của Tiêu Ngữ Yên vang lên, mặt Tần Thanh La đã hoàn toàn trắng bệch. Tuy cô không làm chuyện gì sai, nhưng chẳng biết tại sao tự nhiên có cảm giác như đang làm chuyện xấu lại bị người ta bắt quả tang.

Cô lại nhìn Phó Lãnh Quyết, thấy mặt hắn không đỏ, không thở mạnh, hoàn toàn thản nhiên, giống như những lay động và triền miên vừa xảy ra trong xe ngựa chẳng qua chỉ là ảo giác của người ta.

Da mặt dày đến mức này thật sự làm Tần Thanh La không nhịn được, khóe miệng khẽ giật giật.

“Vương gia, ta vẫn không mấy yên lòng. Nếu không, hãy tìm đại phu nhanh tới khám cho ngài một lát, dù sao thời gian này cũng không gấp.” Tiêu Ngữ Yên vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu không phải bị những thị vệ này ngăn cản, nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả và tiến lên.

Tuy nàng biết, có lẽ thật sự nhìn thấy được cảnh tượng trong xe ngựa sẽ càng làm cho người ta thương tâm hơn, nhưng là nữ nhân đang thầm yêu, có ai có thể kìm chế được sự đố kị của mình? Cho dù biết rõ kết quả, vẫn muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa, xông lên xem chân tướng thế nào.

“Hừ!” Ánh mắt Phó Lãnh Quyết lạnh lẽo như biết nàng đang nghĩ gì. Hắn im lặng một lát rồi đột nhiên nhếch môi cười một cách tàn nhẫn, quay đầu nói với Tần Thanh La bên cạnh: “Cuộc đời quá nhàm chán, thỉnh thoảng có một vài chuyện thú vị, thật ra có thể tăng thêm chút tình thú cho cuộc sống. Bản vương chưa bao giờ làm chuyện mua bán thua lỗ. Ngươi muốn ta giúp ngươi, không bằng làm ít chuyện khiến bản vương vui vẻ, hài lòng đi?”

Khi Phó Lãnh Quyết nhếch môi cười, Tần Thanh La không nhịn được co người lùi lại phía sau: “Vương gia, ngài muốn ta làm gì?”

“À… Thật ra, nàng đại khái có thể cũng không cần làm gì cả…” Hắn còn chưa nói hết lời đã chậm rãi giơ tay lên, ngón tay của hắn nắm lấy một góc màn xe.

Động tác này làm Tần Thanh La khiếp sợ đến mức mặt tái mét. Chỉ cần tay hắn kéo lên, sẽ làm người ngoài xe ngựa nhìn thấy dáng vẻ khốn cùng của cô lúc này!

“Nàng chỉ cần ngoan ngoãn nhận lấy là được.” Thấy trong mắt cô lóe lên vẻ khủng hoảng, Phó Lãnh Quyết dường như rất hài lòng, lại lạnh lùng nói với người bên ngoài xe ngựa: “Kim Vệ, để cho Tiêu cô nương tới trước xe ngựa.”

Kim Vệ không hiểu nguyên nhân nhưng chưa bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của chủ tử, cho nên hắn lập tức ra hiệu cho các thị vệ nhường đường.

Vào giờ phút này, Tiêu Ngữ Yên không kìm chế được, trên mặt thoáng có chút vui mừng. Vào thời điểm này mà Võ Tuyên Vương còn có thể để mình đi qua, có phải nàng có sự khác biệt đối với hắn hay không?

Tiêu Ngữ Yên nghĩ vậy, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy nhiên vì giữ hình tượng tiểu thư khuê các của mình, nàng vẫn làm cao, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.

Khi Tiêu Ngữ Yên đi tới cách xe ngựa khoảng một trượng, màn xe ngựa đột nhiên bị một bàn tay thon dài, trắng như ngọc vén lên. Góc độ mà bàn tay kia vén màn xe được khống chế rất tốt, hé ra một khe không lớn, lại vừa vặn để cho nàng có thể nhìn thấy được Tần Thanh La đang co người ở một góc bên trong xe ngựa.

nữ nhân với dáng vẻ khốn cùng, trên người đều là dấu vết sau khi ân ái, mặc dù có rất nhiều nơi đều bầm tím rất khủng khiếp, nhưng tất cả đều thật sự nói cho nàng biết trong xe ngựa rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì.

Mặt Tiêu Ngữ Yên trắng bệch, hai tay nàng xoắn lại với nhau, hình tượng dịu dàng cố gắng lắm mới giữ được cũng lập tức sụp đổ. Giờ phút này, vẻ mặt nàng vặn vẹo dữ tợn.

“Ha ha…” Vào lúc này, tiếng cười của Phó Lãnh Quyết có vẻ đặc biệt sảng khoái. Hắn lại thả màn xe xuống, khi quay đầu nhìn thấy nước mắt của Tần Thanh La tràn khỏi khóe mắt rơi xuống: “Thế nào, cảm thấy oan ức à?”

Có thể không oan ức sao?

Không ngờ hắn cố ý để nữ nhân khác nhìn thấy dáng vẻ khốn cùng và chật vật của cô. Hắn tự nhiên trắng trợn ném tôn nghiêm của cô vào trong cát bụi.

người nam nhân này quả nhiên là tàn nhẫn.

“Đừng lộ vẻ mặt này ra. Bản vương đã từng nói qua, không làm chuyện mua bán thua lỗ.” Phó Lãnh Quyết thản nhiên nói một câu như vậy, sau đó gọi Kim Vệ nói: “Khởi hành!”

Bánh xe lăn đi, đoàn xe lại lên đường.

Tiêu Ngữ Yên được Tiêu Hải Lan đỡ quay về. Trên đường đi, thị vệ không hề nhìn thiên kim của thủ phủ này. Kim Vệ đi ở bên xe ngựa. Phó Lãnh Quyết quả nhiên giữ lời hứa, căn dặn hắn dẫn người đi tới tòa nhà của Lưu viên ngoại.

Chỉ trong thời gian uống một chén trà nhỏ, đoàn xe đã đến dịch quán ở trong thành. Người của dịch quán hình như đã sớm biết đoàn người của Võ Tuyên Vương sắp tới, cho nên đã dọn dẹp sạch sẽ cả dịch quán. Có người nói ngay cả cỏ dại trong sân cũng được dọn hết lần này tới lần khác.

Trong lời đồn đại, Võ Tuyên Vương không có khả năng dễ chung đụng, chỉ cần không hợp với tâm trạng là đầu người rơi xuống đất. Người trong thành thị ở biên cảnh này chưa từng gặp Võ Tuyên Vương, chỉ mới nghe qua lời đồn cho nên càng khủng hoảng hơn.

Nhưng lúc đám nha hoàn của dịch quán nhìn thấy người nam nhân mặc áo bào gấm đi từ trong xe ngựa xuống, từng đôi mắt mở to, không thể dời tầm mắt đi được.

Đây rõ ràng là một người nam nhân đẹp như thiên thần, đâu có vẻ gì tàn nhẫn, vô tình như lời đồn đại chứ?

Chỉ tiếc là trong chớp mắt tiếp theo, nam thần mặc áo bào gấm chợt dừng chân, ánh mắt giống như lưỡi đao quét tới. Một đám người lập tức khiếp sợ đến mức run rẩy, khiếp sợ quỳ xuống đất dập đầu.

Hắn thu lại tầm mắt, trước khi bước vào tửu quán còn không quên căn dặn người bên cạnh: “Đưa một bộ quần áo vào trong xe ngựa!”

“Vâng!” Người đứng bên cạnh hắn lên tiếng nhận lời làm việc, không bao lâu đã tìm được một bộ áo lụa thêu kim tuyến đắt tiền, đưa đến trong xe ngựa.

Qua một lúc lâu, đám người mới nhìn thấy một nữ nhân không trang điểm nhảy từ trên xe ngựa xuống, động tác của cô không thể nói là tao nhã, sắc mặt cũng không thể nói là tốt lắm, chẳng qua gương mặt lại rất quyến rũ, mặc dù không nghiêng nước nghiêng thành nhưng chẳng biết tại sao đôi mắt linh hoạt vẫn làm người ta nhìn thấy liền không thể không động tâm.

Tần Thanh La lại đứng ở cửa dịch quán, không vội vào trong phòng. Mãi đến khi nhìn thấy đoàn người Kim Vệ cưỡi ngựa chạy qua, trên lưng ngựa còn có một thằng bé với gương mặt đầy vết bẩn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Vệ cưỡi ngựa vào trong trạm dịch và tung người xuống ngựa, thò tay tóm đứa bé trên lưng ngựa xuống. Đôi mắt thằng bé trong sáng, không khóc, không cười, trong mắt vẫn chỉ lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương