IMI - Thực Nghiệm Đảo
Chương 56: Chuyện cũ như mây khói, nhắc lại vẫn đau nhói trong tim

2 năm trước, trong một gian phòng kiểu cổ, trải đầy Tatami, gia chủ của gia tộc âm dương sư đệ nhất Nhật Bản, Minamoto Shikeru đang ngồi khoanh chân đối diện con trai trưởng của mình là Minamoto Tachinaba.

Ánh nến bập bùng phản chiếu khuôn mặt âm trầm của hai cha con nhìn qua cũng chẳng anh tuấn cho lắm này.

Có lẽ đây là đặc điểm của dòng họ Minamoto, do hoạt động cùng những thức thần lúc nào cũng tràn ngập quỷ khí, khuôn mặt ai đấy cũng đều hơi u ám mà trầm trọng.

Tuổi thọ của những âm dương sư ưu tú trong gia tộc cũng chưa bao giờ quá 50.

Một gia tộc bất hạnh.

“Tachinaba, có gì cứ nói đi !?” Giọng nói ồm ồm có chút âm u của gia chủ Shikeru vang lên, khi lão mở miệng, mấy ngọn nến đã leo lét trong phòng lại có vẻ khẽ rung lên một chút, nhìn như có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Cha chọn Takeshi tham gia thiên tài chiến !?” Tachinaba trả lời không mấy khách khí, là thanh niên ưu tú nhất trong gia tộc, hắn có cái quyền này.

“Ừ, ta muốn giao lại bức tranh bách quỷ dạ hành cùng quỷ kiếm Orochi cho Takeshi.” Shikeru tiếp tục nói với giọng đều đều.

“Cái gì.” Tachinaba sửng sốt.

“Tôi có thể hỏi tại sao không !?”

“Con nhớ chuyện xảy ra trên thực nghiệm đảo ở lần thiên tài chiến thứ hai chứ !?” Shikeru không trả lời mà chỉ hỏi lại một câu khác.

“Là tên Triều Tiên đó đã ôm bom tự sát, nhưng không phải đã có lệnh cấm rồi sao !?” Tachinaba không cho là đúng nói. Hắn đang cho rằng ông già sợ mình lên đó sẽ thiệt mạng vô ích vì bom đạn.

“Con hãy xem những bức ảnh này.” Shikeru tiếp tục không đáp mà chỉ lấy ra thêm vài bức ảnh đặt trước mặt Tachinaba.

Tachinaba cầm lên xem, rồi cũng ngớ ra hỏi: “Thần tiễn ?! Còn cô gái này, không phải là Lilith Ren đình đám gần đây sao !?” 

Tachinaba tất nhiên nhận ra hai người trong ảnh, hắn từng âm thầm đi theo Takeshi vài lần, chứng kiến cảnh em trai giao thủ với gã này. 

Ở bên ngoài nhìn vào thì Takeshi mới là người mạnh nhất trong tộc, nhưng không phải vậy, hắn chỉ là bùa thế thân, một tấm bia sống cho người ta công kích mà thôi.

Người mạnh nhất thực sự là Tachinaba này, luôn được ẩn trong bóng tối với sự bảo hộ của gia tộc. 

Là người ở bên ngoài ánh sáng, nhưng Takeshi chắc chắn không bao giờ được trở thành gia chủ, chỉ là hắn không tự biết điều đó mà thôi, còn ngày đêm khổ luyện. Đúng là ngu ngốc.

Takeshi có thể có tài, nhưng hắn không mang trong người dòng máu thuần chủng, lại chỉ là con của một người phụ nữ tầm thường, vì thế không thể nào kế thừa linh lực của đời trước truyền lại. Điều này đã quyết định vị trí của hắn trong tộc từ khi mới sinh.

Tachinaba thì khác, mang huyết thống ưu tú, trời sinh đã có một nguồn linh lực cực kỳ mạnh mẽ, còn có vô số những lá bùa ưu việt nhất của những đời âm dương sư trưởng lão đã chết để lại. Có thể nói hắn sinh ra đã có mọi thứ.

Vậy nên hắn có khá nhiều thời gian nhàn rỗi với tầng lớp thượng lưu Nhật, và đương nhiên biết cô gái Lilith Ren này. Một thần tượng trẻ đang khá nổi tiếng gần đây. Được khá nhiều người yêu thích.

“Hai người này đi chung với nhau có vấn đề gì sao !?” Tachinaba không mấy quan tâm hỏi.

Một thanh niên ưu tú và một thần tượng âm nhạc, nhìn qua cũng không quá khập khiễng, không phải mấy thằng già trong quân đội bây giờ cũng có hứng chơi ca sĩ sao !?

“Nếu ta nói với con, cô gái này là Queen thứ 3 của IMI thì sao !?” Shikeru cười lạnh nói.

“Cái gì... làm sao có thể !?” Bộ mặt âm trầm của Tachinaba lần đầu tiên đổi sắc.

“Không có gì là không thể,Tachinaba, con phải luôn ghi nhớ điều này, có vậy sau này ta mới yên tâm giao phó gia tộc cho con.” Shikeru không cho là đúng nói.

“Được, coi như tình báo của cha mạnh, vậy ý cha là...” Tachinaba khoát khoát tay nói.

“Lần thứ 3 này cũng không có ai thắng đâu.” Shikeru cười lạnh nói.

“Vậy cha định hi sinh Takeshi !? Sao còn phải đưa bức tranh cho nó !?” Tachinaba thầm đổ mồ hôi lạnh, mấy phút trước hắn còn thấy hơi bất mãn, nhưng bây giờ mới biết cha già lo cho hắn đến mức nào.

“Sớm nên làm như vậy rồi, quỷ kiếm, quỷ họa và lá bùa Orochi vốn không nên ở cùng một chỗ. Gia tộc chúng ta muốn trường tồn thì không thể để cho chúng hội tụ. Giao cho Takeshi, để nó tiêu hủy chúng trên thực nghiệm đảo cũng là một lựa chọn không tồi” Shikeru thở ra một hơi, rồi cười lạnh nói:

“Nhưng nếu nó thực sự dựa vào hai thứ đó để chiến thắng cuộc chiến trên thực nghiệm đảo, vậy địa vị gia chủ của con cần phải xem xét lại đó.”

...

Takeshi nghe xong như rơi vào hầm băng.

Vốn tưởng mình dành được xuất lên đảo là do những nỗ lực không ngừng bao năm qua.

Hóa ra hắn bây giờ mới biết gia tộc cần người thế thân cho anh trai Tachinaba của hắn mà thôi. Còn tại sao phải chọn một người ưu tú trong gia tộc lên đảo !? Hẳn là do sức ép từ bộ quốc phòng.

Nước Nhật phải có người tham gia, và phải là một thiếu niên thiên tài. 

Vài tháng trước hắn còn cảm thấy may mắn biết bao nhiêu, cuối cùng những nỗ lực của mình cũng đã được đền đáp.

Thì ra là thế này đây. Takeshi mỉm cười chua chát.

“Vì vậy cô mới trộm thứ này cho ta !?” Takeshi nhìn vào Shirayuki đang cực kỳ yếu ớt nói, giọng hắn lúc này khàn khàn đi rất nhiều.

Cái gì trách nhiệm với gia tộc, cái gì vinh quang của tổ quốc, thái độ của cha, của anh....

Đều có thể vứt đi được rồi.

Chỉ có cô gái này luôn luôn bên cạnh và chăm sóc mình. 

Thế nhưng sao lại nhận ra muộn thế này.

Cặp mắt âm lãnh của Takeshi lúc này cũng đã có chút cay cay. Từ khi hiểu chuyện, biết mình không bằng anh trai vừa sinh ra đã có một nguồn linh lực khổng lồ. Hắn chỉ muốn cha quan tâm mình hơn một chút, được mọi người trong gia tộc thừa nhận mình cũng là con trai của Minamoto Shikeru.

Thậm chí hắn còn có ảo tưởng muốn dùng sức mình đem lại hưng thịnh cho gia tộc, vượt qua áp lực của quốc gia nữa.

10 năm khổ luyện. Không quan tâm đến thứ gì khác ngoài luyện tập cùng rèn luyện thể lực. Chịu đựng sự nhạo báng của đám con cháu trong gia tộc khi chúng biết hắn là con ngoại lai.

Tất cả đều là vô nghĩa.

Thật ngu ngốc.

Giờ đây mới nhận ra chỉ còn một người là có giá trị với Takeshi, nhưng cô cũng sắp phải rời xa hắn. Tròng mắt Takeshi càng lúc càng cay, sống mũi cũng cực kỳ khó chịu.

Cả thế giới này sắp sửa chỉ còn lại toàn kẻ thù cùng những người muốn lợi dụng hắn.

Hắn cắn răng không bật ra tiếng khóc, nhưng hai hàng nước mặt cứ chảy dài xuống đã bán đứng tâm trạng hắn rồi.

Nhưng Shirayuki không nhìn thấy, trong mắt cô lúc này chỉ còn là một mảng mờ đục, máu mất quá nhiều dẫn đến các giác quan khác cũng vô dụng theo. Nhưng cho dù có nhìn thấy, cô gái đã hi sinh toàn bộ cuộc đời để báo thù gia tộc Minamoto này vốn chẳng hề có cảm xúc gì đặc biệt với gã thiếu chủ đã ở bên cạnh mình suốt quãng thời gian qua cả.

Giờ đây cô chỉ còn nói chuyện theo bản năng. Thậm chí câu hỏi vừa rồi của Takeshi cô cũng không nghe được rõ ràng. Cô chỉ nói tiếp:

“Vậy nên... tôi đã đột nhập vào cấm đường... lá bùa này, là thứ mạnh nhất trong gia tộc... Nhưng cũng đem lại hậu quả vô cùng tệ cho người sử dụng... Và nhất là, phải hiến tế trái tim của một người trong gia tộc Minamoto mới...”

Một bàn tay đưa ra chặn miệng Shirayuki, ngăn cản cô nói tiếp.

Takeshi lại gần, ôm Shirayuki vào lòng, hắn nhỏ giọng nói với thái độ hơi ngập ngừng.

“Ta không muốn hiến tế cô. Ta không muốn cô chết... Shirayuki.” 

Đánh giết thì hắn đã trải qua nhiều, nhưng nói thế này với một cô gái thì chưa lần nào.

Kỳ lạ thay, câu nói này lại đến được tai Shirayuki, cô phát ra tiếng cười nhẹ, nói:

“Thiếu chủ... không cần phải như vậy... cậu có thể ....tháo mặt nạ của tôi... ra không !?” 

Takeshi không quá hiểu ý câu nói của Shirayuki, nhưng vẫn ngập ngừng làm theo, lần lượt tháo lớp khăn che mặt của cô ra.

Rồi khuôn mặt của hắn chợt sững sờ, có vẻ như không tin vào những gì trước mắt mình nhìn thấy.

Kị sĩ Robert từng rất tán thưởng dáng người bốc lửa của Shirayuki, hắn luôn chắc mẩm sau lớp khăn che mặt đó là một mĩ nhân tuyệt thế.

Nhưng nếu hắn ở đây lúc này, đảm bảo sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng.

Không... có khi là khiếp sợ cũng nên.

Vì cô gái này, không hề có khuôn mặt.

Lớp da gần mắt hình như liền với miếng bịt mặt, nên khi Takeshi tháo nó ra, kéo theo cả lớp ngụy trang này.

Đập vào mắt hắn là khuôn mặt của Shirayuki thật sự.

Nhưng không biết có thể nói đây là một khuôn mặt được không, vì cô gái này vốn không hề có thứ này.

Trên mặt Shirayuki chỉ là một lớp cơ thịt khô héo, nhìn qua thì cũng biết da mặt cô đã bị lột ra từ rất lâu rồi. Chỉ còn lại lớp cơ này.

Không thể nói người lột da cực kỳ khéo tay, vì trên lớp cơ không hề có vết sẹo nào. Nhìn qua thì đây đúng là tiêu bản hoàn mỹ để giảng dạy cho sinh viên y khoa biết về cơ mặt con người.

“Những gì cậu nhìn thấy… luôn chỉ là một cái vẻ ngoài được người ta thêu dệt lên mà thôi… bản chất tận cùng của mọi thứ… luôn luôn xấu xí và dơ bẩn…” Shirayuki yếu ớt giải thích, cô khẽ mỉm cười chua chát, nhưng biểu thị trên mặt lại là một đám cơ co rút, nhìn qua có phần khiếp người.

“Shirayuki luôn tận tâm trung thành bảo vệ cậu, người cha tin tưởng giao cho cậu gia nghiệp và hai bảo khí, gia tộc mà cậu luôn phấn đấu cho nó… tất cả đều chỉ là một màn kịch dối trá…”

“Cậu và nhà Minamoto vốn không liên quan gì cả….”

Takeshi sững người, giống như có một dòng điện mạnh chạy khắp sống lưng, tỏa ra một lực hút kỳ dị dìm trái tim hắn vào sâu thẳm bóng tối.

“Cô nói cái gì…”

“Tôi nói…. Khục…. cậu và nhà Minamoto vốn không hề có bất cứ quan hệ gì cả…”

“Đứa trẻ tên là Takeshi Minamoto vốn không hề tồn tại.”



Gia tộc cần một người thừa kế, cũng cần một thế thân để bảo vệ người thừa kế đó. Bởi vậy Minamoto Souchirou quyết định tìm một người phụ nữ bình thường để sinh ra một đứa con khác, một đứa em trai trở thành hình nộm gia chủ thay cho người anh thật sự của nó.

Nhưng người phụ nữ đó lại sinh ra một đứa con gái, một đứa con gái không có bất cứ giá trị gì cả, và chờ đợi hai mẹ con họ là tử vong đã định sẵn. Người mẹ có thể chết, bà ta biết trước rằng mình sẽ chết, nhưng không người mẹ nào muốn đứa con mình vất vả sinh ra chưa được hưởng một phút giây vui vẻ nào trên đời cũng phải chết đi, bởi vậy đứa bé gái đã được mang đi, thay thế cho nó là một đứa bé trai bị bỏ rơi được nhặt về, với cái tên: Takeshi Minamoto.

Takeshi sống, lớn lên và trưởng thành dưới hai cái vỏ thế thân. Là người thay thế giữ mạng cho Shirayuki Minamoto, cũng là bù nhìn thay thế cho Tachinaba Minamoto – trưởng nam cùa dòng họ.

Đối với hắn, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là giả dối.

Niềm tin, hi vọng, tương lai…

Tất cả đều chỉ như một bức màn mỏng, đã bị Shirayuki dùng từng lời đứt quãng, xé rách không thương tiếc.

Nhiệt độ đã càng lúc càng thấp, hoa tuyết bắt đầu lả tả bay, xen lẫn sắc đỏ của lá phong khiến người ta liên tưởng đến một mỹ nhân da trắng như bóc, má đỏ môi hồng.

Chỉ có điều mỹ nhân này lại là tử thần đòi mạng, khi được nàng ta ôm ấp, khí lạnh sẽ tràn vào cơ thể, khiến huyết quản đông đặc, thân nhiệt hạ thấp, sinh mệnh cũng từ từ trôi đi.

Takeshi ôm Shirayuki ngồi dựa vào gốc cây, máu trên miệng cô ta, máu trên vai của hắn đều đã bị cái tiết trời lạnh lẽo này đông cứng lại, mỗi hơi thở nặng nhọc của hai người đều làm ra một đợt khói trắng mờ mờ. Tiết trời lạnh lẽo bên ngoài kết hợp với con tim chết lặng của bọn họ khiến hai người như hai bức tượng băng.

“Tại sao cô lại quay trở về nhà Minamoto !?”

“Không phải quá rõ ràng rồi sao !? Tôi muốn trả thù.”

“Tại sao lúc trước lại liều mạng cứu ta !?”

“Cậu chính là bằng chứng tồn tại duy nhất của tình thương mẹ dành cho tôi.”

“Sự tồn tại của Takeshi Minamoto là do một tay mẹ tôi tạo ra, vì tình mẫu tử đối tới Shirayuki. Thứ tình cảm đó rất đẹp, rất ấm áp, đối với tôi, nó quý giá hơn tất cả, hơn cả sinh mạng này.”

“Vì vậy, thiếu chủ, hứa với tôi, cậu không thể chết được.”

“Cậu phải sống, bằng mọi giá…”

“Như là minh chứng cho sự tồn tại của tôi và mẹ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương