I Seoul U Taekook
C14: Mùa Tuyết Tan

I-SEOUL-U

...

Trận đấu hôm nay, Taehyung có chút không giống thường ngày. Biểu hiện thất thần không biết bao nhiêu lần vụt mất cơ hội nhận bóng, huấn luyện viên huýt còi, ra hiệu cho Taehyung vào trong.

Đội trưởng đội bóng rổ trường Sofie, niềm tự hào duy nhất của lớp Z, bây giờ chỉ biết ngồi một chỗ nghe khiển trách, đôi bàn tay đan vào nhau, Taehyung cố điều hòa nhịp thở.

Chuyện ban nãy ở phòng y tế cứ bám lấy tâm trí hắn, không phút giây nào quên đi được câu nói "xin hãy ngừng yêu Park Jimin" của JungKook, sau đó nghĩ đến việc JungKook thích Jimin liền khiến nắm đấm trở nên mạnh mẽ.

Taehyung ngước lên thấy Jimin và JungKook đang bước lại gần, lập tức quay đi nơi khác, né tránh ánh nhìn lo lắng của cậu.

Nét mày JungKook khẽ dãn ra, trầm ngâm quan sát Taehyung, chợt thấy rõ sự bất thường từ hắn, cậu khẽ run lên, là cảm giác lo sợ.

- Sẽ không sao đâu Tae.

Jimin ngồi xuống cạnh Taehyung, lau đi mồ hôi vương trên trán, anh biết Taehyung đang gặp chuyện không ổn, nên mới nhất thời xuống phong độ, chỉ là anh không thể hỏi tại sao, vì Taehyung có lẽ sẽ không thích điều đó.

JungKook đưa chai nước trước mặt hắn, nhưng lại nhận được sự chối từ.

Đôi tay chết lặng giữa không trung, ánh mắt Taehyung chưa bao giờ trở nên xa lạ đến vậy, trong nó còn ngập tràn sự khinh bỉ và chán ghét. Jeon JungKook nghe tim mình đau, lập tức thu mình, buồn bã ôm chai nước vào lòng.

- Cậu vừa làm gì vậy Tae?


Jimin gằng giọng, anh tức giận trước hành động của Taehyung, vốn dĩ anh có mặt ở đây là vì JungKook kéo đến, là cậu sợ Taehyung không nhìn thấy cả hai sẽ không có động lực tranh đấu, thế nhưng, bây giờ Kim Taehyung chẳng khác gì một kẻ vô tâm, một tay gạt đi tấm lòng cậu.

- JungKook, anh không muốn thấy em nữa.

Phòng chờ ngột ngạt đến đáng sợ, Jeon JungKook bất ngờ đến mức không thể tin được câu mình được nghe. Kim Taehyung vừa mới nói gì? Hắn nói không muốn thấy cậu nữa sao? Hắn đã chán ghét cậu rồi ư?

JungKook rõ ràng vẫn còn nghe tim mình đập nhưng sao lại không thể xem như mình đang sống, nước mắt cậu không dễ rơi đến vậy, nhưng từ ngày ở cạnh hắn, rơi không đếm xuể.

- CẬU VỪA MỚI NÓI GÌ VẬY KIM TAEHYUNG?

Park Jimin đứng dậy, ném khăn lau xuống sàn, hai tay anh run lên như muốn bóp chết Taehyung. Kim Taehyung trong lòng anh là một kẻ vô tư, vô lo, không biết ghét một ai sao lại có thể thốt ra câu đó, mà lại còn là nói với Jeon JungKook, người Jimin vô cùng yêu thương.

Kim Taehyung đến nhìn còn không thèm liếc đến, hắn thấy JungKook thật dơ bẩn, ít nhất là sau bao chuyện JungKook làm vì hắn, tất cả tại sao chỉ toàn là giả dối.

JungKook nhận ra mình vốn dĩ cũng có ngày hôm nay, vậy mà cậu cứ ngỡ có thể an ổn bên hắn mỗi ngày, cho dù chỉ với tư cách là bạn, à không bây giờ từ "bạn" có chút xa xỉ, cậu chỉ đơn thuần là người qua đường, bất đắc dĩ xã giao vài câu.

Nếu hỏi JungKook hiện tại cảm giác như thế nào, cậu chỉ trả lời hai từ.

"Đã chết."

- Có những chuyện cậu sẽ không hiểu, nhưng mình chỉ đang bảo vệ cậu thôi! Park Jimin! Hãy tránh xa Jeon JungKook!

Ánh mắt hắn chưa bao giờ thành khẩn đến thế, hắn muốn Jimin tránh xa cậu, muốn cắt đứt mọi quan hệ với cậu.

Cho dù chính Jeon JungKook cũng không biết lý do mình bị ghét bỏ là gì nhưng tại sao cậu vẫn không thể ngừng yêu con người này, người mà cậu không màng đến đôi chân rỉ máu vẫn quyết đến gặp.

Chát.

- Đó là cái giá cho câu nói của cậu.

Năm ngón tay in hằn trên khuôn mặt thanh tú, Kim Taehyung thẫn thờ sau đó là đỉnh điểm của sự tức giận, hắn nắm lấy cổ tay anh, hai mắt sọc đỏ như thiêu đốt bầu cả không gian.

Kim Taehyung gần như gào thét, từng âm chữ là nhát dao cứa vào tim JungKook.

- VÌ JUNGKOOK KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CẬU!

Đúng vậy.


Vì vốn dĩ Jeon JungKook không thể nào sánh được với Park Jimin cho dù cả tháng năm thanh xuân đều dành hết để yêu hắn. JungKook hít một hơi thật sâu, ngước lên trần nhà cho nước mắt chảy ngược vào trong, cậu không nói, chỉ lặng lẽ rời đi.

Jeon JungKook ngu ngốc đến mức, không biết tự biện hộ cho bản thân. Cậu đau lòng, cậu bị bỏ rơi, tất cả những điều này sao so được với câu nói xin cậu tránh xa của hắn.

Rốt cuộc, sau từng ấy năm lặng lẽ đi sau lưng Taehyung chỉ để nhận được sự chán ghét, một lời, một từ, một chữ, cả ánh mắt ấy khiến cậu dường như không thể thở.

Bóp nghẹn cả con tim và lý trí, JungKook mang cặp rời đi, cả cậu và hai người họ cũng không biết câu nói cuối cùng của Kim Taehyung chính là lời chia lìa.

Điện thoại JungKook đổ chuông không ngừng, là cuộc gọi từ Jimin. JungKook nép vào lề đường, chua xót gỡ sim và chính tay mình bẻ gãy nó, cậu sẽ khiến ước muốn của Kim Taehyung được toại nguyện.

Trời sập tối, dòng người đông đúc đan xen. Bước chân vô định không chủ đích, Jeon JungKook lang thang khắp nơi, đầu gối rỉ máu cũng chẳng còn đau đớn.

Mở mắt ra, liền thấy mình đi đến nơi băng ghế năm nào đã cùng hắn đón pháo hoa, chỉ là cậu lén lút nép sau, vô hình và không lên tiếng. JungKook xót xa để nước mắt lặng lẽ rơi, đau thương tột cùng đến nay đã không còn chịu được.

Rốt cuộc cậu đã làm gì khiến hắn ghét bỏ?

Rốt cuộc đã làm gì mà nhận được câu nói đó?

JungKook nghe tim mình đau, vết thương chồng chất vết thương, vá mãi cũng không lành.

Năm 16 tuổi, Jeon JungKook nhận được học bổng từ Seoul, vui mừng đến mất ngủ.

Năm 16 tuổi, ngày đầu tiên gặp Kim Taehyung dưới nền tuyết trắng đã đem lòng yêu thương.

Năm 16 tuổi, mỗi ngày gặp hắn đều vui vẻ ghi vào nhật kí, lâu ngày trở thành một thói quen.

Năm 18 tuổi, hai năm lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn, mãi không thể chạm được.


Năm 18 tuổi, lần đầu tiên nghe được giọng nói của Taehyung xúc động đến phát khóc, chỉ dám lén lúc giấu nước mắt vào lớp khăn choàng, ấp úng nói câu "Chào anh."

Năm 18 tuổi, cùng hắn trở thành bạn.

Năm 18 tuổi, từ yêu thích trở thành tình yêu.

Năm 18 tuổi, có thể đường đường chính chính cùng hắn đi lễ hội.

Năm 18 tuổi, hắn vì người con trai khác mà đau lòng.

Năm 18 tuổi, bị Kim Taehyung chán ghét.

Năm 18 tuổi... đến nay không còn được nhắc tên hắn trong nhật kí.

Bầu trời trong xanh hắn yêu thích, khí trời lành lạnh nhìn thấy nụ cười của hắn như được sưởi ấm. Đến nay, tất cả chỉ là một hoài niệm, Jeon JungKook đã không còn có thể lặng thầm yêu, đến tư cách cũng bị chính tay hắn vứt bỏ.

Lặng lẽ yêu anh, một năm, hai năm, đã từng gần nhau đến vậy, cuối cùng vẫn lạc mất nhau.

Là lạc một lúc hay đến muôn đời?

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương