I Love You Ill Kill You
C2: I Forgot

Lục Kiểm và tôi, vì cái gì lại cùng dây dưa, đó là một vấn đề rất khó trả lời. Thậm chí chúng tôi cảm thấy được, đó không phải là dây dưa, mà là một loại trò chơi. Anh từng nói, chỉ cần liếc mắt một cái thì anh đã biết được, tôi khát vọng hủy diệt một thứ gì đó, trong ánh mắt của tôi tràn ngập sự thiếu nhẫn nại đối với cuộc sống này.

Tôi dựa vào lòng anh nói, người giống tôi vậy có ở đầy đường, tuyệt không đặc biệt, sau này khi anh càng hiểu về em, sẽ phát hiện, đó chỉ là ảo tưởng của anh, thật ra em chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi.

Anh nghe tôi nói xong, chỉ nhảy xuống giường, lấy một bình Mulata từ trong tủ lạnh ra, nốc mấy nốc, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ nói, gặp nhau chỉ là một sự hiểu lầm, khi hiểu liền được giải trừ, tất cả cảm giác đều sẽ biến mất! Mà những kẻ không thể thừa nhận được loại ‘biến mất’ này, kết cục sẽ rất thảm hại.

Thỉnh thoảng Lục Kiểm sẽ nói ra những lời như vậy, tôi biết, anh sẽ không hiểu được, ở thế giới nhìn như hòa bình này, cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm được một tri kỳ, mà ở trong bóng đêm này, tôi lại phát hiện, con người, có thể sống khoan dung hơn. Khoan dung Lục Kiểm, tùy hứng Lục Kiểm, thối nát Lục Kiểm. Cùng anh ở chung, chuyện gì cũng không cần phải tìm hiểu, đó là một loại khoái hoạt khi được thả lỏng, tôi với anh vẫn duy trì quan hệ song song, chúng tôi chưa bao giờ giống như mấy cặp tình nhân thân thiết đang dạo trên phố khác. Trừ phi anh đến tìm tôi, còn nếu không ngoài thời gian học buổi đêm trên trường, tôi chỉ về nhà tiếp tục ôn tập, ngày thi vào đại học chỉ còn cách hai tháng, không biết vì cái gì, cuộc sống của tôi vì sự thay đổi này mà càng lúc lại càng bình lặng, mà loại bình lặng này, ngẫu nhiên, ngẫu nhiên, sẽ chợt lóe sáng làm cho lòng tôi kinh sợ. Vì cái gì?

Có thể là tôi biết nguyên nhân, chính là, tôi không muốn trả lời mà thôi.

Mấy hôm trước, lớp tôi có ba người bị cảm nắng khi đang đi học, có lẽ rất nghiêm trọng, bị xe cứu thương vội vã mang đi. Tôi ghé vào thành lan can, nhìn thấy rất trên sân thể dục có rất nhiều người giống như góp vui đứng nhìn xe cứu thương rời đi, không khỏi cười nhạo. Bọn chúng vẫn là những đứa trẻ, vì điều gì mà lại trở nên phù phiếm lạnh nhạt như vậy.

Trong trường này, chúng tôi chia thành ba loại, học hành thật nghiêm túc, tuyệt không học hành, và thêm, xem cuộc sống giống như là đang làm đề thi, nếu như xem 60 điểm là có thể đạt tiêu chuẩn, như vậy, chỉ cần làm 60 câu là đủ rồi. Mà tôi, thuộc loại thứ nhất, học hành, trở thành một tín ngưỡng, mà kết cục của loại tín ngưỡng đó, chính là mong được hồi sinh. Có lẽ Lục Kiểm thích chính là một tôi như vậy, Ngô Ngọc Tiếu nói cho tôi biết rằng — bên cạnh Lục Kiểm, không có thiên sứ.

Tôi cũng không biết vì cái gì Ngô Ngọc Tiếu lại nói những lời này với tôi, nhưng câu trả lời của tôi cũng rất khẳng định, tôi không phải là thiên sứ.

Ngô Ngọc Tiếu lại phẩy tay với tôi nói, về phương diện này, cậu không hiểu những người đó bằng tôi đâu. Tôi nói cho cậu biết, thế giới này chia làm hai nửa, một nửa xem người ở bên kia là thiên sứ, chỉ vì bọn họ đã sớm nhìn thấu bản thân mình, không hề hiếu kỳ với bản thân mình, mà chỉ tò mò những người khác, mà người khác đó, lại ở tại thế giới đối diện.

Thật ra lời này lại làm cho tôi nghĩ đến một chuyện, đó là, có thể mãnh liệt làm cho người ta ý thức được, thế giới này, chia làm hai nửa.

Đó là một ngày cuối tuần, suốt một tuần Lục Kiểm không tìm tôi, đến đêm, tôi một mình ngồi ở quán ăn để ăn khuya, đột nhiên, tôi nghe thấy phía sau có vài tiếng thét ồn ào, quay lại nhìn, ba bốn người đàn ông trong tay cầm cây sắt thật dài chạy như điên ở bên ngoài, phía sau, mười mấy người truy đuổi theo, người bị truy đuổi mắt thấy bọn kia sắp đến gần, liền quay người quăng bàn ghế xung quanh, ném vào bọn người kai. Bọn họ người đầy máu, quần áo đều bị rách, khi chạy đến gần chỗ tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy, một trong số đó là Lục Kiểm, anh bị người ta đánh đến đầu rơi máu chảy, vừa chạy vừa đánh cho đối phương hộc máu, những người ở đó đều hoảng loạn, mấy người trong quán ăn sợ đến mức chạy xung quang tìm chỗ trốn. Mãi đến khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, bọn chúng mới thu tay, tự lực đào tẩu. Lục Kiểm chạy về hướng tôi, tôi nhìn thấy anh, vẻ mặt lỗ mãng đầy máu, một đường đá văng mấy chiếc bàn, gặp thoáng qua tôi, lại không nhìn thấy tôi. Tôi cũng không gọi anh, tại nơi này trong nháy mắt, tôi cho rằng căn bản mình không quen biết anh.

Đó là hai thế giới bất đồng, lại tồn tại cùng một không gian.

“MM cấp ba, nghe nói cuộc thi tiếng Anh lần này em lại đạt giải nhất!” Lục Kiểm ngồi ở đầu giường nói chuyện, thỉnh thoảng lại có vài tiếng kong kong, tôi không khỏi dựng người dậy, nhìn thấy anh đang lau súng, đó là tiếng kim khí ma sát nhau mà tôi chỉ thường nghe thấy trong TV, liên tiếp vang lên bên tai.

Anh quay đầu lại thấy tôi không trả lời, chỉ là đang ngẩn người, liền huơ huơ khẩu súng trước mặt tôi, cười nói, “Chưa thấy qua súng thật bao giờ à?”

Tôi gật gật đầu.


“Muốn chơi một chút không?”

Tôi dừng lại một chút, lắc đầu, không muốn.

Anh cười cười, “Lần trước tôi gặp Loan Phỉ, ả điếm này cũng đủ độc, dám đấu súng với lão tử, lại còn cược ai thua phải đi hít phấn P!” Anh vừa nói, vừa hút điếu thuốc, sau đó cẩn thận lau sạch khẩu súng màu đen kia, “Phấn P đều là hóa chất, lại trộn lẫn không ít phế phẩm, ai lại muốn đi hít cái đó chứ!” Nói xong, lại nhìn tôi, “Em có biết súng của tôi tên gọi gì không?”

Tôi không nói chuyện, anh hừ một tiếng, “Khẩu súng này gọi là ngàn khẩu có một.” Nói rất đắc ý.

“Ngàn khẩu có một?” Cái này lại làm tôi tò mò, dựa vào vai anh hỏi, “Vì sao lại gọi như vậy?”

Anh cười ha ha, “Nghe tên thì biết, trong một ngàn khẩu súng, chỉ có một chiếc có chất lượng, sức nặng, độ chặc chẽ, độ dày, thậm chí là cả phương diện màu sắc cũng đạt đến mức hoàn mỹ. Ví dụ như……” Anh đặt họng súng ngay giữa mi tâm tôi, “Khẩu này của tôi!”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, nhìn khẩu súng màu đen kia, tôi cảm thấy mê hoặc. Tôi ngồi xuống, cởi bỏ chiếc áo khoác, thân thể lỏa lồ trải đầy dấu hôn xanh tím, cười lạnh với anh, “Đến đây, Lục Kiểm, đến đi, nổ súng đi nào!” Thanh âm của tôi nhẹ đến nỗi cả tôi cũng không nghe được, cũng khiến cả người run rẩy một chút, Lục Kiểm sửng sốt, phóng đãng cười to, anh buông súng ra, cởi quần áo liền thô lỗ chồm lên.

Phòng ngủ của chúng tôi rất nhỏ, chỉ có duy nhất một cánh cửa, một khung cửa hình chữ thập được gắn vào đó, ánh trăng đáp xuống giường, tạo nên một hình chữ thập hắc ám, chúng tôi, ở dưới chữ thập kia mà điên cuồng, hấp thụ sự thần bí nhiếp hồn kia, từ trên người đối phương.

“Em không sợ tôi nổ súng thật ư?” Mũi anh cọ vào tôi, anh thô đục hỏi tôi.

“I will show you fear in a handful of dust.” Tôi nhìn vào mắt anh nói.

“Đây là gì vậy?”

“Một đề thi tiếng Anh, nêu lên nhà thơ mà mình thích nhất, sau đó phân tích một câu thơ để làm ví dụ.”

“Tiếng Trung nghĩa là gì?!” Anh dừng động tác, nghiêm túc hỏi tôi.

“Nghĩa là: Tôi sẽ chỉ cho bạn nỗi sợ trong một nắm tro tàn!” Tôi nói, “Vậy em phân tích ra sao?” Anh hỏi. Tôi thay đổi tư thế nằm, rút cánh tay đang đặt dưới mái tóc anh ra, nghiêng đầu trả lừi, “Câu này nằm trong bài thơ nổi tiếng The Waste Land (Vùng đất hoang) của nhà thơ T. S. Eliot, em chọn câu thứ 30 này, giải thích rằng, bụi đất đó nhất định là tro cốt của người. Bởi vì nỗi sợ hãi lớn nhất, là những chuyện xảy ra sau khi chết, người còn sống khó mà nắm bắt được sự kinh hoàng này. Nhưng em cũng không phủ nhân, trong đó nó còn bao hàm cả sự tò mò nữa.”

Tôi nói xong, liền nhắm mắt định đi vào giấc ngủ, lại bị Lục Kiểm mạnh mẽ nắm lấy cằm, bắt tôi đối diện cùng với anh, ánh mắt anh thật sáng ngời, trên khuôn mặt, còn có cả sự vui vẻ, anh nhìn mắt tôi nói, “Em đừng ngủ! Em đừng ngủ!”


Lúc đó một Lục Kiểm, đáng yêu đến nỗi cả đời này tôi cũng không thể quên được.

Gặp lại Vũ Kính thật là một tình huống ngoài ý muốn, trường học tổ chức buổi gặp mặt giữa trường với đại học K, đây cũng là một phương pháp để trường đại học có thể câu kéo tân sinh viên cho trường mình, ngày đó người đi cũng không nhiều, tôi là chỉ muốn giải sầu, lại không ngờ gặp phải Vũ Kính.

Vũ Kính cùng một đám bạn học đánh bóng rổ, dưới ánh mặt trời, sức sống của bọn họ tỏa ra bốn phía, tinh thần phấn chấn hào hứng, hai tay tôi đút trong túi quần bò, không chớp mắt đứng nhìn bọn họ. Chẳng bao lâu sau, Vũ Kính nhìn thấy tôi, nhân lúc giải lao, anh chạy đến chào hỏi, “Hi, đã lâu không gặp! Thương thế của em đỡ hơn chưa?”

Tôi gật đầu, “Rồi.” Sau đó lấy 30 đồng ra trả lại cho anh ta.

Bộ dáng anh ta rất vui vẻ, nói, “Đinh Kỳ, rốt cục em cũng không mặc đồng phục nữa, nhìn thế này không phải đáng yêu hơn không?”

Tôi cười, “Thật chứ?”

Anh ta sửng sốt, “Em thay đổi, trước kia em cũng không thèm để ý đến người khác như vậy!”

“A?”

“Em đấy, trước kia luôn mặc đồng phục, cúi đầu, ai nói chuyện với em em cũng không để ý, ngay cả khách hàng đến, em cũng không thèm liếc mắt một cái, khiến tôi rất vất vả, em có biết không? Một mình tôi phải đảm đương phần việc của tận hai người đó!” Anh vừa nói, vừa cúi đầu nhìn tôi, “Chậc, chậc, bộ dáng hiện tại của em, thật rất đáng yêu!”

Tôi không khỏi bật cười, đưa tiền cho anh, xoay người bước đi, kết quả Vũ Kính lại đi theo.

“Anh không chơi bóng nữa sao?”

“Không sao, chỉ là chơi thôi mà, ngày nào cũng đánh cả!”

“Ờ!”


“Em đến đại học K làm gì vậy?”

“Đến thăm quan!”

“Ồ, ra vậy, gần đây nhiều học sinh cấp ba đến thăm lắm!”

“Ừ!”

“Cái kia…… em thay đổi nhiều quá!” Anh ta gãi gãi đầu, khuôn mặt lúc nói chuyện có chút đỏ.

Tôi dừng lại, mùa hè, bóng cây lay động in bóng trên đường cái, tia nắng chiếu vào mắt tôi, một trận gió nhẹ dịu êm thổi qua, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được lông tơ trên hai má lay động, như có như không mơn trớn làn da tôi. Tôi bỗng nhiên xoay người, thản nhiên cười rộ lên với Vũ Kính, “Đó là bởi vì, em có một bí mật!”

Vũ Kính hơi không hiểu, theo bản năng lặp lại một lần, “Bí… bí mật?” Nói xong, liền trở nên kích động, tràn ngập tò mò giống như một đứa trẻ, “Bí mật gì vậy, nói nghe một chút? A……, quên đi, bí mật của em nhất định sẽ không nói cho anh biết! Nhưng mà, anh tò mò lắm!” Nhìn bộ dáng tiêu chuẩn sinh viên tốt kia của anh, tôi vỗ vỗ bờ vai anh, trên khuôn mặt đầy mồ hôi do đánh bóng rổ, hỏi, “Đứng gần em vậy anh không thấy mất mặt sao?”

Vũ Kính nhìn tôi kỳ lạ, “Vì sao lại thấy mất mặt?”

“Em, thật quê mùa, nói chuyện lại còn dùng giọng nhà quê nữa!” Tôi như cười như không nói.

“A?” Vũ Kính run rẩy, “Có gì đâu chứ, ở đại học, mọi người đến từ năm sông bốn bể, giọng nào cũng có, ở chung nhau cũng vui vẻ! Sao em lại để ý đến chuyện này chứ.”

Tôi thành thật gật đầu, “Vũ Kính, em cũng muốn học đại học!”

“Tốt, vậy em thi vào trường tôi đi!”

“Không, em muốn đến đại học C!”

“Trường đại học C khó hơn trường K nhiều lắm, hơn nữa nó ở ngoại tỉnh, em muốn đi sao?” “Ừ, em muốn rời khỏi nơi này!” Tôi vừa đi vừa nhìn giày mình, không khỏi nở nụ cười, việc đến đại học K này thật là đúng đắn, nó khiến tôi càng thêm thèm khát loại cuộc sống tươi sáng trong lành này, đó, vốn là giấc mộng của tôi.

Vũ Kính dẫn tôi đi dạo trong vườn trường, cửa hàng sách, sân vận động, căn tin, sân thể dục, rất nhiều nơi. Chúng tôi đi đến trời tối, anh bảo mời tôi đi ăn cơm. Xung quanh trường đại học rất phức tạp, quầy quà vặt, nhà ăn, siêu thị, tiệm làm tóc, nhà sách, cái gì cũng có, nhưng vừa vào đêm, sôi động nhất lại là quán bar. Hai bên đại học K có rất nhiều quán bar, không lớn lắm, nhưng đầy đủ đặc sắc, tôi nhìn thấy rất nhiều người trẻ tuổi ra vào quán. Tên quán bar cũng rất kỳ lạ, ví dụ như, vết thương tình yêu, GIGI & BIBI, cô gái mông to, gió đông về, tảo tuyết……, những cái tên này như chứa đựng cả một câu chuyện xưa hấp dẫn lòng người, lại làm cho người ta từng chút ngã vào ảo mộng khó hiểu, hoặc là bởi vì, linh hồn con người vốn là sự dung hòa giữa ánh sáng và bóng tối, cho nên lúc trời sáng thì bình thường, đêm đến lại chìm vào si mê quấn quýt.

“Ồ, Vũ Kính! Lại còn dẫn con gái theo kìa!” Một tên con trai lạ lẫm ngăn cản chúng tôi, đầu hắn nhuộm vàng, khi nói chuyện lại không có ý tốt, hắn lảo đảo đến gần, dần dần, mấy tên con trai khác cũng tụ tập lại đây, chúng tôi bị vậy bên trong.

“Vũ Kính, anh quen bọn họ sao?”


Tôi lạnh lùng hỏi, chỉ thấy Vũ Kính sợ đến mặt cũng trắng bệch, gật gật đầu, “Tôi nợ tiền hắn!”

“Nhiều không?”

“Đã trả rồi!” Mặt anh càng lúc càng trắng, “Nhưng bọn họ lại dây dưa mãi!”

Tôi quay đầu nhìn tên lưu manh tóc vàng kia, có lẽ do quen với Lục Kiểm, cho nên tôi tuyệt không cảm thấy sợ hắn.

Tóc vàng cầm chai rượu dưới cằm tôi, “Em là bạn gái nó?”

Tôi lắc đầu phủ nhận.

“Ồ! Vậy đi với anh đây một lát nhé?” Hắn nói.

Tôi không trả lời, ánh mắt dừng trên chai rượu thủy tinh, tôi nhìn thấy một dòng chữ, Mulata, “Nói chuyện, mày câm à?” Tóc vàng có chút khó chịu, dùng tay đẩy tôi ra, rất mạnh, thiếu chút nữa tôi bị ngã, may mắn có Vũ Kính đỡ.

“Mẹ nó!” Tóc vàng tức giận, đá một cái về phía này, Vũ Kính hét to một tiếng, tựa hồ rất đau, tôi nhìn thấy lông mi anh xoắn chặc lại. Tiếng hét của Vũ Kính thu hút sự chú ý của người trong bar, những người đó trông có vẻ rỗi rãi, nhưng đều mặc đồ đen, một đám đứng cười xem náo nhiệt. Tôi sửng sốt, liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Kiểm. Anh nhìn tôi, sau đó cúi đầu, tách một tiếng, ngọn lửa xanh vàng nảy ra từ chiếc bật lửa thép, anh đốt một điếu thuốc, hút một hơi, phun ra một hơi, lại hút vào một hơi, rồi phun ra một hơi nữa, tôi biết, anh là đang do dự, bởi vì quan hệ của tôi và anh, không thể vượt ra khỏi căn phòng với chữ thập đen kia được.

Tên tóc vàng đưa lưng về phía anh, vẻ mặt hạ lưu ôm tôi, còn tôi lại kinh ngạc nhìn Lục Kiểm.



Có rất nhiều cách thức để tình yêu xuất hiện……

Thời điểm khi nó xuất hiện, có lẽ nó sẽ khiến cho bạn làm một vài chuyện mà bạn không nghĩ phải làm.

Mà cuộc sống, bất quá là một quá trình vừa xây dựng lại vừa hủy diệt.

Tôi không biết tên tóc vàng đã sờ nơi nào trên người tôi, đối với bàn tay của hắn, tôi không hề có cảm giác, tôi chỉ muốn biết Lục Kiểm sẽ làm thế nào – Lục Kiểm luôn dùng thời gian hút thuốc để suy nghĩ một vấn đề, ví dụ như bây giờ, nhìn khói thuốc cứ rơi từng đám, chập chờn dưới ánh đèn đường, khi điếu thuốc cháy sạch, thì anh đã có đáp án.

Đại khái tóc vàng cũng cảm giác thấy không khí có chút khác lạ, quá mức im lặng, vì thế quay đầu lại, Lục Kiểm lúc này đã đứng sau lưng hắn, không nói một lời, ôm tôi đi thẳng. Mấy người xung quanh lập tức xông đến, ngăn chúng tôi lại, Lục Kiểm nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Tránh ra!”

Dáng vẻ của anh cực kỳ cuồng vọng, khiến bọn chúng chấn động đến nỗi không kẻ nào dám bước lên trước, mấy bọn nhóc này đều là bọn lưu manh ở trường học, cùng lắm chỉ dọa được mấy sinh viên như Vũ Kính vậy, còn người như Lục Kiểm, bọn hắn có thấy cũng không dám chọc đến. Mấy người đó không dám nói chuyện, lui về sau nhường đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương