Hy Vọng Của Nhan Họa
-
Chương 93
Mùng bảy tết là các học sinh cuối cấp đã phải đến trường rồi. Cũng vì việc tựu trường của Nhan Họa mà cả nhà chỉ ở quê đến mùng sáu là đã lên xe trở về thành phố luôn.
Mặc dù đã qua mười ngày nghỉ, tinh thần cũng thư giãn hơn rất nhiều, nhưng trở về trường chưa được mấy ngày là đã lại phải quen với tiết tấu vội vàng khẩn trương trước mùa thi cử rồi.
Tháng hai trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng ba với cảnh xuân tươi đẹp. Tuy nhiên mặc dù cảnh sắc rất đẹp, nhưng lại phải đón một đợt không khí lạnh từ phương Bắc tràn về, không khí ấm áp đầu hè bỗng biến thành cơn rét ngày đông, sự khác thường của khu vực thành phố vùng duyên hải nam bộ chính là ở chỗ này.
Trong tháng ba có một dịp lễ cũng rất được mong đợi chính là rằm tháng Giêng, năm nào trong ngày này ở các công viên hay khu phố của thành phố N đều diễn ra lễ hội đèn lồng.
Rằm tháng Giêng năm ngoái trời mưa suốt cả ngày, cực kỳ đáng buồn, chắc để bù lại nên rằm tháng Giêng năm nay không khí lạnh cũng vừa qua đi, nhiệt độ dần ấm lên, mặc dù sắc trời không mấy sáng sủa nhưng cũng may là không có mưa, khiến cho một đám thanh niên hẹn nhau đi xem hoa đăng rất vui mừng.
Rằm tháng Giêng năm nay rơi vào thứ năm, ban ngày vẫn phải đi học, nhưng trường học cũng rất tâm lý, tiết học cuối cùng buổi chiều được quyết định là tiết hoạt động tự do, trừ những học sinh nội trú thì những học sinh khác nhà ở thành phố có thể về nhà sớm để cùng người nhà đón rằm tháng Giêng.
Nhan Họa cùng Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên, Trần Minh Hà hẹn các bạn nữ trong lớp tối bảy giờ gặp nhau ở đầu phố, sau đó mỗi người tự đi về nhà của mình để chuẩn bị trước.
Về đến nhà, Nhan Họa liền bắt đầu chuẩn bị để tối đi chơi luôn, cô lấy bộ Hán phục đã được giặt thơm tho ra, đưa cho mẹ nhờ mẹ là hộ, còn mình thì vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, chải đầu tóc gọn gàng, dáng vẻ tất bật trông rất nhiệt tình.
Lúc Nhan Họa thay áo xong chạy xuống nhà nhờ mẹ thắt dây hộ, bố Nhan và Nhan Lãng đều tò mò nhìn cô, bố Nhan cười nói: “A Họa mặc bộ này nhìn đẹp quá, con gái bố còn xinh đẹp hơn cả mấy cô diễn viên phim cổ trang trên tv ý chứ. ”
“Ba à, ba đừng có nói sai sự thật như thế.” Nhan Lãng khinh bỉ nói, “Không phải ai mặc long bào cũng trở thành hoàng đế, ba không nên nịnh con gái ba như vậy. Ba nhìn chị ý xem, không biết mặc vậy cho ai nhìn nữa. Chị, lớp chị tối nay có bao nhiêu người đi xem hoa đăng? Mấy chị như Đàn Tử cũng mặc thế này à? Cẩn thận người ta tưởng là bị điên đấy!”
Nhan Họa giận tím mặt, tên em trai của cô sao lại nói năng như vậy chứ. Tuy nhiên cô còn chưa kịp đích thân xông tới đánh cho Nhan Lãng một trận thì mẹ cô đã lập tức đi tới đánh hộ cô trước rồi.
“Tên nhóc thối này, sao lại nói chị con như thế hả? Trong bản tin không phải đã nói sao, các cô gái trẻ đang lưu hành mốt mặc hán phục đi ngắm hoa đăng, cái này gọi là hoài cổ hiểu chưa? Khó có dịp rằm tháng Giêng, để cho chị con đi chơi, còn hơn cứ suốt ngày cắm đầu vào đống sách vở rồi ngu người đi…”
“Mẹ!” Trời ạ, mặc dù tên em trai cô nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, nhưng lời lẽ của mẹ cô thì còn sắc bén hơn mấy lần ý chứ!
Mẹ Nhan mặc dù nói nhiều, nhưng con gái cần giúp gì là bà sẽ giúp ngay, lo liệu cho cô tử tế, chẳng giống với khi bà cằn nhằn chút nào. Sau khi chỉnh quần áo cho con gái xong, bà liền lùi xuống một bước, gật đầu nói: “Con gái nhà chúng ta đúng là khả ái mà, nhìn cũng chẳng kém gì so với mấy minh tinh trên tv. ”
Bố Nhan gật đầu phụ họa theo.
Được rồi, hai vợ chồng nhà này suy nghĩ giống y như nhau, con nhà mình thì ngàn tốt vạn tốt, còn con cái nhà khác thì đứa nào cũng kém cỏi hơn.
Nhan Họa cười với cả nhà một tiếng, sau đó lấy một sợi ruy băng cùng màu với váy buộc một nửa tóc lại, ruy băng sau khi buộc xong vẫn còn thừa lại một đoạn khá dài buông xuống vai. Cậu em trai của cô thì vẫn cằn nhằn không dứt, nói gì mà “Nhìn chị ăn mặc rồi cười như vậy trông chả quen chút nào. ”
Sau khi Nhan Họa chuẩn bị xong thì chuông cửa nhà họ Nhan bỗng vang lên.
Bố Nhan đi ra mở cửa, thấy Kỳ Trạch thì rất nhiệt tình mời cậu vào, biết được Kỳ Trạch đến là để đón con gái mình đi xem hoa đăng, liền cười dặn dò cậu nhớ để ý đến con gái ông, đừng để bị chen lấn xô đẩy, chân của Nhan Họa còn chưa hồi phục được nửa năm.
Nhan Lãng nghe ba nói chuyện mà thầm nghĩ bố mẹ mình đúng là quá ngây thơ rồi, hoàn toàn không đề phòng chút nào, có phải là quá kém nhạy bén rồi không? Nếu là phụ huynh nhà khác, thấy con gái đi với bạn khác giới như vậy thì chắc chắn sẽ có chút nghi ngờ rồi. Nhưng bố mẹ cậu lại chỉ nghĩ Kỳ Trạch là một người nhiệt tình thôi, cho nên rất tin tưởng mà giao cho anh ta nhiệm vụ chăm sóc con gái mình.
Sau này nhất định bố mẹ sẽ phải hối hận đấy!
Kỳ Trạch sau khi chào hỏi bố mẹ Nhan Họa liền tò mò ngó vào trong xem, thấy Nhan Họa đang mặc đồ truyền thống cười đứng đó, cậu nhất thời không thể phản ứng kịp, sau đó làm như không có chuyện gì mà dời mắt đi, hai tai lại bắt đầu đỏ lên.
Đương nhiên, chính vì thần thái bình tĩnh điềm đạm này của Kỳ Trạch đã khiến cho hai bố mẹ Nhan Họa không có chút mảy may nghi ngờ gì.
“Nhan Họa, sắp đến giờ rồi, chúng mình đi thôi.” Kỳ Trạch đứng chờ Nhan Họa đi tới, sau đó quay đầu chào mọi người trong nhà, kèm theo lời hứa tối nay sẽ đưa Nhan Họa về nhà an toàn.
Sau khi ra khỏi nhà, Nhan Họa nhận được ánh nhìn của rất nhiều người, nhưng đến lúc bước ra khỏi khu vực nhà cô thì lập tức bắt gặp rất nhiều các cô gái chàng trai trẻ mặc Hán phục bước trên đường, cho nên cô cũng không cảm thấy bị lạc loài nữa.
“Cậu mặc thế này nhìn đẹp lắm.” Kỳ Trạch cầm lấy dải băng gấm trên đầu cô, “Nhưng mà có lạnh không? Buổi tối nhiệt độ hạ xuống, mặc thế này thì ít quá. ”
Nhan Họa cười nói: “Mình không sợ đâu, tại mình có mặc đồ giữ ấm bên trong mà, tối về chắc chắn sẽ không bị lạnh. ”
Kỳ Trạch nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, không kìm được mà cúi xuống hôn trộm lên mặt cô một cái. Gương mặt cô trắng mịn mềm mại như em bé vậy, nhìn mãi vẫn không thấy chán, thật muốn cắn mấy cái…Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, chỉ dùng hành động để tỏ lòng yêu thích của mình thôi.
Chuyện bị cậu bất ngờ hôn lên má thế này Nhan Họa cũng quen rồi, cô quay đầu nhìn xung quanh một chút, chép chép miệng, nhiều người quá, không thể hôn lại cậu ấy rồi, tiếc thật đấy!
Lúc hai người tới nơi thì đã thấy một đám nam nữ trẻ tuổi đứng đợi rồi, các cậu con trai có thể vì không muốn rườm rà nên chỉ mặc quần áo bình thường, các cô gái thì mặc Hán phục, cộng thêm nét tươi trẻ của thanh xuân nên càng thêm phần mỹ lệ, khiến cho các thanh niên đi trên đường phải ngoái lại nhìn.
Nhan Họa nhìn một lượt, thấy Đàn Tử Quỳnh cũng mặc kiểu váy chiết eo trên ngực thời nhà Đường giống mình, Đàm Minh Thiên mặc Hán phục tối màu thời nhà Tần, còn Trần Minh Hà thì mặc khúc cư…
“A Họa, quả nhiên là rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của cậu.” Đàn Tử Quỳnh nhào tới ôm cô, hôm nay cô nàng đặc biệt dùng một cái kẹp tóc ngọc trai, nhìn qua có vẻ là một cô gái rất quyến rũ phong tình, đáng tiếc vừa mở miệng nói chuyện là lại lộ nguyên hình rồi.
Nhan Họa cũng khen bộ trang phục của cô, sau đó lại cùng mấy cô gái thảo luận về quần áo của nhau…
Nói được một lúc thì trời đã tối hẳn, người đi ra phố ngày càng nhiều, hai bên đường hoa đăng sáng rực khiến cho người ta hoa cả mắt, trên đường người đến người đi, hơn nửa là các nam nữ trẻ tuổi mặc các hán phục khác nhau, thậm chí còn bắt gặp cả phóng viên đến để chụp hình quay phim.
Thấy cách đó không xa là đám phóng viên thời sự buổi tối đến để phỏng vấn, các nam sinh liền cuống quýt đẩy các cô gái rời đi, không muốn tham gia vào đám đông đó.
Đi dạo phố, ngắm hoa đăng, thưởng thức các món ăn vặt đặc sản, lúc xong xuôi thì cũng đã muộn rồi.
Bởi vì mai còn phải đi học, các cô gái lại có giờ giới nghiêm, nên đến chín rưỡi tối là mọi người đã tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Nhan Họa và Kỳ Trạch nắm tay nhau đi qua chợ hoa đăng, xung quanh người xa lạ đông như thủy triều dâng, hai người lẫn vào trong đám đông, cảm giác phụ thuộc vào nhau lúc này khiến cho lòng của bọn họ trở nên vô cùng ấm áp.
Lúc rời khỏi khu chợ hoa đăng đèn đóm sáng rực, đèn đường bắt đầu trở nên tối mờ, Nhan Họa cầm trên tay một cái đèn hoa sen Kỳ Trạch mua cho cô, ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn cậu, mình thích lắm. ”
Vì nụ cười ngọt ngào kia mà Kỳ Trạch không kìm chế được mà cúi đầu xuống, dùng lưỡi của mình nhẹ nhàng liếm đôi môi mềm mại của cô, dần dần làm sâu thêm nụ hôn này, mãi đến khi cái chén nến nhỏ bên trong hoa sen suýt bị cô lật úp thì cậu mới giữ lấy tay cô, giúp cô cầm lấy cái chén, lúc đó nụ hôn mới được chấm dứt.
Hơi thở của cả hai đều trở nên rối loạn, trong bóng đêm càng dễ dàng nảy sinh sự xúc động.
Lúc cô còn đang liều mạng hít thở, Kỳ Trạch bỗng đưa tay mơn trớn gương mặt hồng hào của cô, ngón tay dần chuyển xuống dưới cổ, cậu khàn giọng nói: “Nhan Họa, chúng mình mãi ở bên nhau nhé…Chờ sau khi tốt nghiệp đại học, chúng mình kết hôn đi. ”
Nhan Họa nghe xong chỉ biết ngạc nhiên nhìn Kỳ Trạch.
Tất cả không khí kiều diễm mập mờ vào giờ khắc này đột nhiên tan biến hết, Nhan Họa ngượng ngùng nhìn cậu, nói: “Khụ, cậu có phải đã…nghĩ xa quá rồi không?” Mặc dù biết tương lai hai người sẽ kết hôn, nhưng cô lại không ngờ Kỳ Trạch lại lo xa đến như vậy.
Chẳng lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà Kỳ Trạch tương lai kết hôn với Nhan Họa tương lai nhanh như vậy?
Kỳ Trạch bị nét mặt của cô làm cho khó chịu, “Cậu có ý gì hả? Không lẽ cậu không muốn kết hôn với mình sao? Yêu đương mà không lấy hôn nhân làm đích đến thì chứng tỏ người đó chỉ đang đùa giỡn chứ không nghiêm túc, không phải là cậu đang đùa giỡn với mình đấy chứ?”
Nhan Họa nghe cậu nói mà mặt đầy vạch đen, thật hết chỗ nói mà, “Không phải thế! Từ giờ đến lúc tốt nghiệp đại học còn mấy năm nữa cơ mà, cậu không cảm thấy bây giờ đã nghĩ đến chuyện đó là quá sớm hay sao?”
Cô vẫn cho rằng, thời học sinh mà yêu đương là một chuyện rất ngọt ngào, nhưng nếu kết hôn thì lại phải suy nghĩ rất nhiều thứ, giống như hai người chị họ của cô vậy. Mà sở dĩ cô đã có tâm lý chuẩn bị là vì cô đã được bay đến tương lai, nhưng Kỳ Trạch hiện tại thì cái gì cũng chưa biết, thế mà đã muốn quyết định chuyện hôn nhân từ bây giờ rồi, nghĩ mà thấy xa xôi quá. Không phải là cô không muốn ở bên cậu ấy cả đời, cô chỉ cảm thấy hơi khó tin với suy nghĩ trưởng thành của cậu ấy thôi.
“Sớm gì chứ?” Kỳ Trạch ôm cô vào lòng, lại không kìm được mà hôn lên môi cô mấy cái, “Năm nay chúng mình thi đại học rồi, sau đó bốn năm sau thì tốt nghiệp, lúc đấy chúng mình cũng đã vừa vặn đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, quá ổn, cần gì phải chờ thêm nữa. Nhan Họa, chúng mình giao ước với nhau như thế nhé. ”
Mặc dù đã qua mười ngày nghỉ, tinh thần cũng thư giãn hơn rất nhiều, nhưng trở về trường chưa được mấy ngày là đã lại phải quen với tiết tấu vội vàng khẩn trương trước mùa thi cử rồi.
Tháng hai trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng ba với cảnh xuân tươi đẹp. Tuy nhiên mặc dù cảnh sắc rất đẹp, nhưng lại phải đón một đợt không khí lạnh từ phương Bắc tràn về, không khí ấm áp đầu hè bỗng biến thành cơn rét ngày đông, sự khác thường của khu vực thành phố vùng duyên hải nam bộ chính là ở chỗ này.
Trong tháng ba có một dịp lễ cũng rất được mong đợi chính là rằm tháng Giêng, năm nào trong ngày này ở các công viên hay khu phố của thành phố N đều diễn ra lễ hội đèn lồng.
Rằm tháng Giêng năm ngoái trời mưa suốt cả ngày, cực kỳ đáng buồn, chắc để bù lại nên rằm tháng Giêng năm nay không khí lạnh cũng vừa qua đi, nhiệt độ dần ấm lên, mặc dù sắc trời không mấy sáng sủa nhưng cũng may là không có mưa, khiến cho một đám thanh niên hẹn nhau đi xem hoa đăng rất vui mừng.
Rằm tháng Giêng năm nay rơi vào thứ năm, ban ngày vẫn phải đi học, nhưng trường học cũng rất tâm lý, tiết học cuối cùng buổi chiều được quyết định là tiết hoạt động tự do, trừ những học sinh nội trú thì những học sinh khác nhà ở thành phố có thể về nhà sớm để cùng người nhà đón rằm tháng Giêng.
Nhan Họa cùng Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên, Trần Minh Hà hẹn các bạn nữ trong lớp tối bảy giờ gặp nhau ở đầu phố, sau đó mỗi người tự đi về nhà của mình để chuẩn bị trước.
Về đến nhà, Nhan Họa liền bắt đầu chuẩn bị để tối đi chơi luôn, cô lấy bộ Hán phục đã được giặt thơm tho ra, đưa cho mẹ nhờ mẹ là hộ, còn mình thì vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, chải đầu tóc gọn gàng, dáng vẻ tất bật trông rất nhiệt tình.
Lúc Nhan Họa thay áo xong chạy xuống nhà nhờ mẹ thắt dây hộ, bố Nhan và Nhan Lãng đều tò mò nhìn cô, bố Nhan cười nói: “A Họa mặc bộ này nhìn đẹp quá, con gái bố còn xinh đẹp hơn cả mấy cô diễn viên phim cổ trang trên tv ý chứ. ”
“Ba à, ba đừng có nói sai sự thật như thế.” Nhan Lãng khinh bỉ nói, “Không phải ai mặc long bào cũng trở thành hoàng đế, ba không nên nịnh con gái ba như vậy. Ba nhìn chị ý xem, không biết mặc vậy cho ai nhìn nữa. Chị, lớp chị tối nay có bao nhiêu người đi xem hoa đăng? Mấy chị như Đàn Tử cũng mặc thế này à? Cẩn thận người ta tưởng là bị điên đấy!”
Nhan Họa giận tím mặt, tên em trai của cô sao lại nói năng như vậy chứ. Tuy nhiên cô còn chưa kịp đích thân xông tới đánh cho Nhan Lãng một trận thì mẹ cô đã lập tức đi tới đánh hộ cô trước rồi.
“Tên nhóc thối này, sao lại nói chị con như thế hả? Trong bản tin không phải đã nói sao, các cô gái trẻ đang lưu hành mốt mặc hán phục đi ngắm hoa đăng, cái này gọi là hoài cổ hiểu chưa? Khó có dịp rằm tháng Giêng, để cho chị con đi chơi, còn hơn cứ suốt ngày cắm đầu vào đống sách vở rồi ngu người đi…”
“Mẹ!” Trời ạ, mặc dù tên em trai cô nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, nhưng lời lẽ của mẹ cô thì còn sắc bén hơn mấy lần ý chứ!
Mẹ Nhan mặc dù nói nhiều, nhưng con gái cần giúp gì là bà sẽ giúp ngay, lo liệu cho cô tử tế, chẳng giống với khi bà cằn nhằn chút nào. Sau khi chỉnh quần áo cho con gái xong, bà liền lùi xuống một bước, gật đầu nói: “Con gái nhà chúng ta đúng là khả ái mà, nhìn cũng chẳng kém gì so với mấy minh tinh trên tv. ”
Bố Nhan gật đầu phụ họa theo.
Được rồi, hai vợ chồng nhà này suy nghĩ giống y như nhau, con nhà mình thì ngàn tốt vạn tốt, còn con cái nhà khác thì đứa nào cũng kém cỏi hơn.
Nhan Họa cười với cả nhà một tiếng, sau đó lấy một sợi ruy băng cùng màu với váy buộc một nửa tóc lại, ruy băng sau khi buộc xong vẫn còn thừa lại một đoạn khá dài buông xuống vai. Cậu em trai của cô thì vẫn cằn nhằn không dứt, nói gì mà “Nhìn chị ăn mặc rồi cười như vậy trông chả quen chút nào. ”
Sau khi Nhan Họa chuẩn bị xong thì chuông cửa nhà họ Nhan bỗng vang lên.
Bố Nhan đi ra mở cửa, thấy Kỳ Trạch thì rất nhiệt tình mời cậu vào, biết được Kỳ Trạch đến là để đón con gái mình đi xem hoa đăng, liền cười dặn dò cậu nhớ để ý đến con gái ông, đừng để bị chen lấn xô đẩy, chân của Nhan Họa còn chưa hồi phục được nửa năm.
Nhan Lãng nghe ba nói chuyện mà thầm nghĩ bố mẹ mình đúng là quá ngây thơ rồi, hoàn toàn không đề phòng chút nào, có phải là quá kém nhạy bén rồi không? Nếu là phụ huynh nhà khác, thấy con gái đi với bạn khác giới như vậy thì chắc chắn sẽ có chút nghi ngờ rồi. Nhưng bố mẹ cậu lại chỉ nghĩ Kỳ Trạch là một người nhiệt tình thôi, cho nên rất tin tưởng mà giao cho anh ta nhiệm vụ chăm sóc con gái mình.
Sau này nhất định bố mẹ sẽ phải hối hận đấy!
Kỳ Trạch sau khi chào hỏi bố mẹ Nhan Họa liền tò mò ngó vào trong xem, thấy Nhan Họa đang mặc đồ truyền thống cười đứng đó, cậu nhất thời không thể phản ứng kịp, sau đó làm như không có chuyện gì mà dời mắt đi, hai tai lại bắt đầu đỏ lên.
Đương nhiên, chính vì thần thái bình tĩnh điềm đạm này của Kỳ Trạch đã khiến cho hai bố mẹ Nhan Họa không có chút mảy may nghi ngờ gì.
“Nhan Họa, sắp đến giờ rồi, chúng mình đi thôi.” Kỳ Trạch đứng chờ Nhan Họa đi tới, sau đó quay đầu chào mọi người trong nhà, kèm theo lời hứa tối nay sẽ đưa Nhan Họa về nhà an toàn.
Sau khi ra khỏi nhà, Nhan Họa nhận được ánh nhìn của rất nhiều người, nhưng đến lúc bước ra khỏi khu vực nhà cô thì lập tức bắt gặp rất nhiều các cô gái chàng trai trẻ mặc Hán phục bước trên đường, cho nên cô cũng không cảm thấy bị lạc loài nữa.
“Cậu mặc thế này nhìn đẹp lắm.” Kỳ Trạch cầm lấy dải băng gấm trên đầu cô, “Nhưng mà có lạnh không? Buổi tối nhiệt độ hạ xuống, mặc thế này thì ít quá. ”
Nhan Họa cười nói: “Mình không sợ đâu, tại mình có mặc đồ giữ ấm bên trong mà, tối về chắc chắn sẽ không bị lạnh. ”
Kỳ Trạch nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, không kìm được mà cúi xuống hôn trộm lên mặt cô một cái. Gương mặt cô trắng mịn mềm mại như em bé vậy, nhìn mãi vẫn không thấy chán, thật muốn cắn mấy cái…Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, chỉ dùng hành động để tỏ lòng yêu thích của mình thôi.
Chuyện bị cậu bất ngờ hôn lên má thế này Nhan Họa cũng quen rồi, cô quay đầu nhìn xung quanh một chút, chép chép miệng, nhiều người quá, không thể hôn lại cậu ấy rồi, tiếc thật đấy!
Lúc hai người tới nơi thì đã thấy một đám nam nữ trẻ tuổi đứng đợi rồi, các cậu con trai có thể vì không muốn rườm rà nên chỉ mặc quần áo bình thường, các cô gái thì mặc Hán phục, cộng thêm nét tươi trẻ của thanh xuân nên càng thêm phần mỹ lệ, khiến cho các thanh niên đi trên đường phải ngoái lại nhìn.
Nhan Họa nhìn một lượt, thấy Đàn Tử Quỳnh cũng mặc kiểu váy chiết eo trên ngực thời nhà Đường giống mình, Đàm Minh Thiên mặc Hán phục tối màu thời nhà Tần, còn Trần Minh Hà thì mặc khúc cư…
“A Họa, quả nhiên là rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của cậu.” Đàn Tử Quỳnh nhào tới ôm cô, hôm nay cô nàng đặc biệt dùng một cái kẹp tóc ngọc trai, nhìn qua có vẻ là một cô gái rất quyến rũ phong tình, đáng tiếc vừa mở miệng nói chuyện là lại lộ nguyên hình rồi.
Nhan Họa cũng khen bộ trang phục của cô, sau đó lại cùng mấy cô gái thảo luận về quần áo của nhau…
Nói được một lúc thì trời đã tối hẳn, người đi ra phố ngày càng nhiều, hai bên đường hoa đăng sáng rực khiến cho người ta hoa cả mắt, trên đường người đến người đi, hơn nửa là các nam nữ trẻ tuổi mặc các hán phục khác nhau, thậm chí còn bắt gặp cả phóng viên đến để chụp hình quay phim.
Thấy cách đó không xa là đám phóng viên thời sự buổi tối đến để phỏng vấn, các nam sinh liền cuống quýt đẩy các cô gái rời đi, không muốn tham gia vào đám đông đó.
Đi dạo phố, ngắm hoa đăng, thưởng thức các món ăn vặt đặc sản, lúc xong xuôi thì cũng đã muộn rồi.
Bởi vì mai còn phải đi học, các cô gái lại có giờ giới nghiêm, nên đến chín rưỡi tối là mọi người đã tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Nhan Họa và Kỳ Trạch nắm tay nhau đi qua chợ hoa đăng, xung quanh người xa lạ đông như thủy triều dâng, hai người lẫn vào trong đám đông, cảm giác phụ thuộc vào nhau lúc này khiến cho lòng của bọn họ trở nên vô cùng ấm áp.
Lúc rời khỏi khu chợ hoa đăng đèn đóm sáng rực, đèn đường bắt đầu trở nên tối mờ, Nhan Họa cầm trên tay một cái đèn hoa sen Kỳ Trạch mua cho cô, ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn cậu, mình thích lắm. ”
Vì nụ cười ngọt ngào kia mà Kỳ Trạch không kìm chế được mà cúi đầu xuống, dùng lưỡi của mình nhẹ nhàng liếm đôi môi mềm mại của cô, dần dần làm sâu thêm nụ hôn này, mãi đến khi cái chén nến nhỏ bên trong hoa sen suýt bị cô lật úp thì cậu mới giữ lấy tay cô, giúp cô cầm lấy cái chén, lúc đó nụ hôn mới được chấm dứt.
Hơi thở của cả hai đều trở nên rối loạn, trong bóng đêm càng dễ dàng nảy sinh sự xúc động.
Lúc cô còn đang liều mạng hít thở, Kỳ Trạch bỗng đưa tay mơn trớn gương mặt hồng hào của cô, ngón tay dần chuyển xuống dưới cổ, cậu khàn giọng nói: “Nhan Họa, chúng mình mãi ở bên nhau nhé…Chờ sau khi tốt nghiệp đại học, chúng mình kết hôn đi. ”
Nhan Họa nghe xong chỉ biết ngạc nhiên nhìn Kỳ Trạch.
Tất cả không khí kiều diễm mập mờ vào giờ khắc này đột nhiên tan biến hết, Nhan Họa ngượng ngùng nhìn cậu, nói: “Khụ, cậu có phải đã…nghĩ xa quá rồi không?” Mặc dù biết tương lai hai người sẽ kết hôn, nhưng cô lại không ngờ Kỳ Trạch lại lo xa đến như vậy.
Chẳng lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà Kỳ Trạch tương lai kết hôn với Nhan Họa tương lai nhanh như vậy?
Kỳ Trạch bị nét mặt của cô làm cho khó chịu, “Cậu có ý gì hả? Không lẽ cậu không muốn kết hôn với mình sao? Yêu đương mà không lấy hôn nhân làm đích đến thì chứng tỏ người đó chỉ đang đùa giỡn chứ không nghiêm túc, không phải là cậu đang đùa giỡn với mình đấy chứ?”
Nhan Họa nghe cậu nói mà mặt đầy vạch đen, thật hết chỗ nói mà, “Không phải thế! Từ giờ đến lúc tốt nghiệp đại học còn mấy năm nữa cơ mà, cậu không cảm thấy bây giờ đã nghĩ đến chuyện đó là quá sớm hay sao?”
Cô vẫn cho rằng, thời học sinh mà yêu đương là một chuyện rất ngọt ngào, nhưng nếu kết hôn thì lại phải suy nghĩ rất nhiều thứ, giống như hai người chị họ của cô vậy. Mà sở dĩ cô đã có tâm lý chuẩn bị là vì cô đã được bay đến tương lai, nhưng Kỳ Trạch hiện tại thì cái gì cũng chưa biết, thế mà đã muốn quyết định chuyện hôn nhân từ bây giờ rồi, nghĩ mà thấy xa xôi quá. Không phải là cô không muốn ở bên cậu ấy cả đời, cô chỉ cảm thấy hơi khó tin với suy nghĩ trưởng thành của cậu ấy thôi.
“Sớm gì chứ?” Kỳ Trạch ôm cô vào lòng, lại không kìm được mà hôn lên môi cô mấy cái, “Năm nay chúng mình thi đại học rồi, sau đó bốn năm sau thì tốt nghiệp, lúc đấy chúng mình cũng đã vừa vặn đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, quá ổn, cần gì phải chờ thêm nữa. Nhan Họa, chúng mình giao ước với nhau như thế nhé. ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook