Sáng ngày 29, Nhan Họa và gia đình cùng nhau trở về quê.

Lúc cả nhà về đến nơi thì không khí trở nên vô cùng náo nhiệt, hàng xóm cùng họ hàng đều rối rít chạy tới chào hỏi nói chuyện mấy câu, phòng khách nhà họ Nhan lúc nào cũng có khách, nước trà điểm tâm hạt dưa đồ ngọt luôn được chuẩn bị sẵn sàng, cảnh này rất hiếm gặp ở thành thị, khiến cho người ta cảm giác được tình cảm nồng ấm nơi quê cha đất tổ.

Nhan Họa đương nhiên cũng trở thành trọng tâm của những lời thăm hỏi, hầu như là loanh quanh mấy câu như chân cô bây giờ thế nào rồi, có còn đau không…Mọi người đều nghe tin Nhan Họa bị tai nạn ngã gãy chân phải nhập viện, nên trong lúc đi làm có rảnh rỗi họ đều ghé qua thăm cô, còn mang cả rau quả các thứ tới nữa.

Nhan Họa rất ngoan ngoãn cảm ơn mọi người đã quan tâm đến mình, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống thì anh họ Nhan Hạo đi mua đồ Tết ở trên thị trấn trở về, đi vào rồi bá vai bá cổ cậu em họ Nhan Lãng, trêu chọc cậu em mãi vẫn chưa lớn, gương mặt vẫn quá xinh đẹp non nớt.

Mấy người đàn ông nhà họ Nhan hầu như trước khi trưởng thành đều có gương mặt rất đẹp, nhưng càng lớn lại càng xấu đi, như lời của mấy cô gái hay nói thì đó là xú nam nhân, quả thật khiến cho người ta vỡ mộng.

Chọc ghẹo cậu em họ xong, Nhan Hạo lại quay sang xoa đầu Nhan Họa, nói: “Nghe nói em bị ngã gãy chân, bây giờ thế nào rồi?”

“Em ổn rồi ạ.” Nhan Họa cười đáp.

Nhan Lãng ở bên cạnh nói thêm vào: “Đương nhiên là ổn rồi, chị ý ở nhà nghỉ ngơi hơn một tháng trời, hàng ngày lại có một tên trai đẹp tới tận nhà phụ đạo việc học cho, thành tích không những không giảm mà lại còn tăng lên không ít đấy ạ. ”

Nhan Hạo nghe em họ mỉa mai chị mình, liền cười xấu rồi ôm lấy Nhan Lãng, trêu chọc nói: “A Lãng ghen tỵ à? Đã lớn vậy rồi mà còn thích dính lấy chị thì không hay lắm đâu. Xem anh của em đi, anh chưa từng dính vào hai chị của mình nhé, nam tử hán thì phải mạnh mẽ lên. ”

“Mạnh mẽ gì chứ ạ!” Nhan Lãng đập anh một cái, sau đó thì thầm: “Anh Hạo không biết đâu, chị em có bạn trai rồi đấy. ”

Nhan Hạo kinh ngạc, sau đó kéo Nhan Lãng ra ngoài bắt đầu tra hỏi.

Nhan Họa không chú ý đến hai anh em đang thầm thì kia, chỉ lo ứng đáp với những lời thăm hỏi của các cô các bác, lúc ăn cơm trưa xong thì lại thấy chị họ Nhan Như bế theo con gái về nhà mẹ đẻ thăm bà nội và chú hai.

Cô bé con bây giờ đã bảy tháng tuổi, có thể tự mình ngồi được rồi, khuôn mặt trông rất giống bố, nhưng cũng có chút nét của mẹ, đôi mắt to đen láy mở to nhìn mọi người trông đáng yêu cực kỳ, khiến cho người ta vừa nhìn đã yêu. Nhan Họa lập tức vui vẻ ôm lấy cô bé, cúi đầu hôn lên mặt cô bé mấy cái, trong lòng lại thấy nhớ Tiểu Duệ Duệ rồi, đáng tiếc chỉ có thứ bảy mới có thể xuyên qua để gặp được, hoặc nếu muốn tự sinh thì cũng phải đợi nhiều năm nữa.

Cho nên, bây giờ nhìn thấy cô bé, Nhan Họa liền không nhịn được mà hôn cho mấy cái.

Nhan Như đang cùng người lớn nói chuyện, thấy cô em họ bế trẻ con rất thành thạo thì hơi sửng sốt, cười nói: “Động tác ôm trẻ con của A Họa thành thạo quá nhỉ, em bé còn ngoan ngoãn để cho dì ôm kìa, lần đầu A Hạo bế nó nó còn khóc ầm lên cơ. ”

Nhan Họa cười nói: “Đương nhiên rồi, em là dì của bé mà, tất nhiên là bé thích em rồi.” Nói xong cô lại cúi xuống hôn lên mặt em bé một cái.

Lúc Nhan Như bế con vào phòng để cho bú thì Nhan Họa cũng vội vàng đi theo, căn bản là vì cô không nỡ xa cô bé.

Nhan Như nhìn cô em họ đang ngồi trêu chọc em bé đang bú sữa mẹ, đùa đến mức khiến em bé không bú được mà cứ liên tục ngẩng lên nhìn dì nhỏ, cô bèn không cho bú nữa, cài lại áo rồi đặt con gái nằm trên giường, sau đó ngồi trò chuyện với Nhan Họa.

Sau khi kể về tình hình cái chân của mình, Nhan Họa liền tò mò hỏi: “Chị, bây giờ chị phải đi làm lại rồi, sao chăm sóc được cho em bé đây? Chuyện trong nhà vẫn ổn chứ ạ?” Từ sau Quốc Khánh, cô không chỉ té gãy chân mà còn phải lao đầu vào học hành, cho nên ba mẹ rất ít khi nói cho cô nghe về chuyện trong nhà, sợ khiến cô phân tâm, cô cũng rất lâu không nghe chuyện của đại tỷ rồi, thỉnh thoảng có nhớ ra để hỏi thì mọi người đều chỉ trả lời là không có gì.

Nhan Như hiểu cô muốn hỏi cái gì, liền đáp: “Ban ngày chị đi làm thì giao con cho mẹ chồng chăm, tối về thì tự mình chăm, thỉnh thoảng chị cũng sẽ đưa con đến đây nhờ mẹ trông hộ.” Nói xong, cô sờ đầu con gái, lạnh nhạt nói: “Em nhìn nó có phải hơi gầy không? Lần trước chị đưa con tới bệnh viện cân, nhận thấy thể trọng của con có phần nhẹ hơn so với những đứa bé gái cùng lứa khác, cũng bởi vì mẹ chồng chị không thích cháu gái, ban ngày toàn ra ngoài đánh bài, để cháu lại cho bố chồng chị chăm, nhưng bố chị là đàn ông thì sao mà thành thạo việc này chứ? Lúc thì đút cho cháu ăn đến no căng trớ hết cả ra, lúc lại để nó đói bụng đến phát khóc, chỉ biết dỗ dành cho cháu ngủ…”

Nhan Họa nghe mà không thể tin nổi, “Cô bé là cháu gái của bà ý cơ mà? Sao bà ta lại có thể đối xử với cháu như vậy chứ?” Nhan Họa chưa bao giờ cảm thấy con gái kém con trai ở điểm gì, không hiểu sao mà bà mẹ chồng của chị lại ác độc đến thế, cháu gái của mình mà chẳng thèm quan tâm chăm sóc, cả ngày đi ra ngoài đánh bài.

“Cháu gái thì bà ấy đâu coi là cái gì, trong mắt bà ấy cháu gái chẳng là gì hết, chỉ có cháu trai mới đáng được yêu thương thôi.” Nhan Như biết vậy nên cũng chẳng buồn tức giận, “May là chồng chị bây giờ cũng có thể giúp chị một chút, nếu anh ấy không cần chạy xe thì sẽ ở nhà chăm con. ”

“Chị…”

Nhan Như vỗ lên tay cô, cười nói: “Nếu như đến cả chồng chị cũng không đáng tin thì chị thật sự muốn ly hôn rồi. Em đừng lo cho chị, chờ con gái chị lớn lên một chút là ổn thôi, chị sẽ coi con gái như một công chúa nhỏ mà yêu thương, vì con chị nhất định sẽ không bỏ việc để về nhà trông coi tiệm tạp hóa của gia đình, tiền lương của chị cũng sẽ được tiết kiệm để nuôi dạy con sau này. ”

Bà mẹ chồng của Nhan Như thật sự rất quá quắt, nếu cô mà bỏ việc để ở nhà chuyên tâm chăm con, không có thu nhập của riêng mình thì chắc chắn sẽ bị nói là đồ lười, ngày ngày ăn của nhà họ Từ dùng của nhà họ Từ mà lại đoạn tuyệt đời sau của nhà họ Từ… hoặc những câu khó nghe khác, Nhan Như có lòng tự tôn cao, đời nào cho phép chuyện này xảy ra chứ? Cho dù cô có khổ cực một chút thì cũng không sao cả.

Cũng bởi vậy nên bình thường phụ nữ đẻ con xong thường rất mập mạp đầy đặn, nhưng Nhan Như chỉ sau ba tháng đã khôi phục được vóc dáng, thậm chí còn gầy hơn cả lúc trước khi mang thai, khiến cho nhà họ Nhan mỗi lần nhìn thấy đều rất đau lòng.

Nhan Như về nhà mẹ đẻ ở đến tối, sau đó để cho em trai lái xe đưa cô trở về thị trấn.

Đến giờ cơm tối, mọi người trong gia đình đều tụ tập lại một chỗ dùng cơm. Lúc này bà nội Nhan liền bắt đầu thắc mắc sao cháu gái thứ hai Nhan Vân giờ vẫn chưa về. Trong lòng bà, mặc dù cháu trai rất quan trọng, nhưng cháu gái dù sao cũng trưởng thành ở nơi đây, những ngày này không có mặt thì cũng khiến bà phải càm ràm một phen.

“Công việc của A Vân rất bận rộn, phải tới đêm 30 mới về cơ ạ.” Bác dâu cả nói.

Bà nội Nhan nghe xong liền oán trách công ty của Nhan Vân đúng là không có nhân tình, sắp đến năm mới rồi mà còn giữ người đến tận đêm 30. Sau đó lại càm ràm chuyện bao giờ thì Nhan Vân với bạn trai Triệu Vũ Trì mới kết hôn.

Tất cả mọi người trong nhà họ Nhan đều biết bạn trai của Nhan Vân, dù sao cũng đã ra mắt rồi, chỉ còn thiếu nước đi đăng ký rồi trở thành vợ chồng mà thôi. Cũng bởi vậy nên bà nội Nhan luôn cảm thấy, dù sao sớm muộn gì cũng kết hôn, vậy thì dứt khoát làm luôn đi, sao cứ lề mà lề mề mãi thế? Người trẻ tuổi có điểm này là không tốt chút nào, không ai muốn kết hôn sớm cả.

Bà nội Nhan cho rằng, con gái mà không sớm kết hôn, sau này thành gái lỡ thì thì còn ai muốn cưới chứ…, đúng là quan niệm điển hình của thế hệ trước, thế nhưng mẹ Nhan và bác dâu cả lại cũng rất đồng ý với suy nghĩ này của bà.

Nhan Họa trong lòng không đồng ý với quan niệm này chút nào, nhưng cô cũng lười tranh luận với người lớn nên vẫn tiếp tục làm một thiếu nữ an tĩnh, ngồi nhìn hai kẻ dở hơi Nhan Hạo và Nhan Lãng đi tranh cãi với tư tưởng cũ của bà nội là được rồi.

Tuy nhiên, vào đêm 30, Nhan Vân lại khóc lóc mà trở về nhà.

Lúc đó, Nhan Họa đang cùng Nhan Hạo, Nhan Lãng dán câu đối lên cửa nhà, từ xa liền nhìn thấy bóng dáng Nhan Vân đi tới, ai nấy đều vui vẻ gọi “Chị hai”, nhưng ai mà ngờ là Nhan Vân chẳng có phản ứng gì, đợi cô đến gần, cả ba người đều giật mình khi thấy hai mắt đỏ hoe của chị, rõ ràng là đang khóc.

Điều này khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Nhan Hạo từ trên thang nhảy xuống, nắm lấy tay chị hỏi: “Chị hai, chị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế? Có người bắt nạt chị à?” Lúc hỏi vậy anh cũng rất hoài nghi, chị anh mạnh mẽ như thế, tuyệt đối chưa bao giờ chịu thiệt thòi, làm gì có ai bắt nạt chị được chứ?

Nhan Vân nhìn thấy người nhà thì lại không kìm được mà bật khóc, nước mắt chảy không ngừng, nức nở nói: “Em trai, chị, chị chia tay với A Trì rồi…” Sau đó lại khóc đến không thở được.

Nhan Vân rất ít khi khóc, mà chuyện khiến chị khóc nhất định phải là chuyện khiến chị tổn thương rất nhiều.

Mọi người đang ở trong nhà sửa soạn để cúng giao thừa nghe động tĩnh liền vội vàng chạy ra, thấy bộ dạng của Nhan Vân, ai cũng lấy làm kinh hãi, sau khi nghe cô nói là đã chia tay bạn trai, mọi người càng kinh ngạc hơn, xúm lại hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Nhan Vân chỉ lắc đầu không chịu nói. Điều này càng khiến người ta sốt ruột hơn.

Mẹ Nhan thấy chỉ nhìn thôi thì không phải là cách, liền kéo cô vào trong nhà, sau đó bảo mọi người tiếp tục làm việc, để Nhan Vân trong phòng tĩnh tâm một chút, bảo Nhan Họa ở lại cùng chị rồi hỏi thăm xem có chuyện gì, chứ để Nhan Vân đối diện với người lớn thì cô rất bướng bỉnh, cái gì cũng không chịu nói.

Nhan Họa lấy một chậu nước ấm từ nhà vệ sinh mang ra ngoài, giặt khăn rồi vắt khô đưa cho chị đang khóc đến không còn hình tượng gì, trông như một đứa trẻ vậy, hoàn toàn phá vỡ hình ảnh người phụ nữ độc lập mạnh mẽ thời thượng trước đây. Nhìn chị như vậy, có lẽ là tình cảm với Triệu Vũ Trì đã quá sâu đậm rồi.

“Chị, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhan Họa hỏi, “Là anh Triệu nói chia tay trước sao?”

Nhan Vân rửa mặt xong, hai mắt và mũi vẫn đỏ rực, dáng vẻ hồn bay phách lạc, buồn bực nói: “Không phải, là chị nói trước. ”

Điều này càng khiến cho Nhan Họa hết chỗ nói rồi, đã là chị tự nói thì sao lại khóc như thể bị người ta đá vậy?

“Vẫn đang tốt đẹp mà, sao phải chia tay chứ?” Nhan Họa hỏi.

Nhan Vân buồn bã cúi đầu không nói.

Không có cách nào, Nhan Họa chỉ biết thở dài, chờ đến lúc chị tự nói vậy.

Cũng may, Nhan Vân khóc thêm một lúc là đã bình tĩnh trở lại, cùng Nhan Họa đi ra ngoài, nói với mọi người: “Mọi người đừng hỏi nữa, cháu và Triệu Vũ Trì chia tay nhau rồi, cũng đừng gọi cho anh ấy để hỏi cái gì, chúng cháu không thể ở bên nhau nữa đâu. ”

Bác dâu cả nghe vậy suýt chút nữa là giận đến mức cầm chổi đánh cô, bác trai và Nhan Hạo, mẹ Nhan phải đi tới ngăn lại.

Bác dâu cả ngực đau đến khó chịu, nói: “Sao đang tốt đẹp lại chia tay hả? Đều là người lớn cả rồi mà sao vẫn bồng bột như vậy? Chia tay rồi thì biết tìm đâu một thằng đàn ông có thể bao dung cho những tính xấu của con như Vũ Trì chứ? Mẹ nói cho con biết, con đừng nghĩ đến chuyện ở nhà làm gái già làm ảnh hưởng đến hôn sự của em trai con, nếu như con dám, mẹ trực tiếp đem con đuổi ra khỏi nhà, coi như mẹ không có đứa con gái là con!”

Nhan Vân nghe mẹ mắng thì chỉ biết im lặng đứng một chỗ.

Nhìn dáng vẻ cứng đầu này của con gái thì bác dâu cả càng tức giận hơn, nếu không phải cái chổi bị ném đi rồi thì bà sẽ trực tiếp đánh cho nó một trận.

Nhan Họa thấy vậy thì trợn mắt ngạc nhiên, cô vẫn luôn cho rằng bác dâu cả là một người phụ nữ nông thôn hiền lành chất phác điển hình, nhưng ai ngờ một khi động đến chuyện hôn nhân đại sự của con gái thì bác cũng sẽ có lúc kích động đến như thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương