Hy Vọng Của Nhan Họa
-
Chương 75
Mở cửa ra liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đầy cuốn hút mặc trang phục thời thượng đang ôm túi lớn túi nhỏ đứng bên ngoài.
Cô mặc một cái áo khoác dáng dài đến đầu gối, bên trong là áo len cổ cao ôm sát, dưới là váy díp bó, quần tất đen, chân đi một đôi giày da cao khoảng mười phân, lúc bước đi có thể nghe thấy tiếng lộc cộc gõ vào sàn nhà. Bộ trang phục này thật sự trông rất nữ tính và rất thích hợp với những người phụ nữ ở tuổi này.
Nhan Họa ánh mắt đăm đăm nhìn đôi giày cao gót kia, chẳng bao giờ cô ngờ được là một Đàn Tử Quỳnh thời cấp ba chỉ làm bạn với giày thể thao hoặc giày đế bằng bây giờ lại trở nên nữ tính thế này, là tương lai khó đoán trước, hay là do yêu cầu của xã hội tạo thành?
Phụ nữ bước vào xã hội, dựa vào tính chất công việc mà đa phần mọi người đều phải học cách làm đẹp cho bản thân, khiến cho mình trở nên mỹ lệ và tự tin để đạt được ưu thế trong công việc.
Nghe nói Đàn Tử Quỳnh bây giờ là một người phụ nữ rất độc lập và giàu có, dáng vẻ thu hút cùng sự khôn khéo giỏi giang, nếu không phải chứng kiến tận mắt thì Nhan Họa quả thực không thể nào coi cô ấy và Đàn Tử Quỳnh của mười năm trước là một người được. Nếu như mười năm trước mà cô ấy nữ tính được như thế này thì đám con trai sao có thể coi cô như anh em tốt được chứ?
“Ôi, mệt quá đi mất!” Đàn Tử Quỳnh đem túi lớn túi nhỏ vứt sang một bên, cúi người mở tủ giày lấy dép bông ra thay, nói với Nhan Họa: “Khó có hôm được nghỉ, lần trước lúc đi công tác ở thành phố S mình có mua đồ chơi cho Duệ Duệ nên hôm nay mang tới luôn. Chồng cậu đâu rồi? Sao không thấy? Nào, Duệ Duệ đừng nóng vội, cẩn thận không tay đau nhé, mẹ nuôi mua xe ô tô đồ chơi cho con này ~ Đúng rồi, chân cậu bây giờ thế nào? Trời thì lạnh, có bị đau không?”
Có thể vì Đàn Tử Quỳnh thường xuyên đến nhà nên Tiểu Duệ Duệ rất quen thuộc, thấy cô liền lập tức lao tới ôm lấy chân cô, sau đó lại giơ tay mò mẫm cái túi. Đàn Tử Quỳnh sợ mấy món đồ chất liệu cứng bên trong sẽ làm tay Duệ Duệ bị thương nên liền tự tay lấy đồ ra luôn.
Nhan Họa thấy dáng vẻ hấp tấp của cô thì thầm nghĩ tính cách của cô ấy thật ra cũng không thay đổi nhiều, trong lòng lại cảm thấy rất gần gũi, “Kỳ Trạch hôm nay đi công tác rồi, phải tối mới về, chân mình tốt lắm, cảm ơn cậu. Trước khi cậu đến, Duệ Duệ còn đang ầm ĩ muốn ra ngoài chơi đó. ”
Đàn Tử Quỳnh bế Duệ Duệ lên, hôn lên gương mặt đáng yêu của cậu bé một chút, một tay lấy đồ chơi đưa cho cậu bé rồi đi về phía ghế salon ngồi.
Nhan Họa thấy cô ấy hầu như chỉ chú ý đến Duệ Duệ nên cũng an tâm hơn. Xem ra mặc dù đã qua mười năm, Đàn Tử Quỳnh tuy đã trở thành một người phụ nữ độc lập trong xã hội, nhưng lúc ở cạnh cô thì vẫn vô tư như ngày nào, chẳng để ý đến những thay đổi nhỏ, nghĩ gì nói nấy, cực kỳ thoải mái.
Lúc Nhan Họa vào bếp pha trà rồi đi ngoài liền thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế salon bóc đồ chơi được gói trong hộp ra, là một bộ lắp ráp ô tô, có khả năng rèn luyện trí nhớ và tư duy cho trẻ, nhưng món đồ chơi này liệu có quá khó với một đứa bé mới hơn một tuổi không? Nhưng mà chỉ cần Duệ Duệ thích là được.
Nhan Họa rót trà vào chén đưa cho bạn, Đàn Tử Quỳnh nhận lấy uống một ngụm rồi nói: “Hôm nay mình muốn ở đây cùng chăm sóc con trai với cậu. ”
Chuyện này cô nên nói thế nào đây? Nghĩ đến chuyện Đàn Tử Quỳnh đề cập đến người bạn trai lần trước, Nhan Họa hỏi: “Sao cậu không đi chơi với bạn trai?”
Đàn Tử Quỳnh xua tay nói: “Đi cùng anh ấy làm gì? Hôm nay anh ấy cũng bận, công ty phải làm thêm giờ, cậu cũng biết rồi đấy, dân lập trình thì luôn bận ngày bận đêm, có thể gọi là trạch nam luôn. ”
Thì ra là vậy.
Nhan Họa lại hỏi: “Tình cảm của các cậu thế nào?”
“Thì vẫn vậy chứ sao.” Đàn Tử Quỳnh cầm bánh xe nhỏ đưa cho Tiểu Duệ Duệ lắp ráp, nghiêng đầu kỳ quái nhìn cô, “Sao hôm nay cậu lại hỏi điều này?”
Chẳng lẽ bình thường cô không hay hỏi sao? Nhan Họa cúi đầu ra vẻ bận rộn, nói: “Còn không phải là mình lo cho cậu sao, thấy cậu thích Duệ Duệ như vậy, không bằng kết hôn rồi sinh con nhanh đi.” Nói như vậy đã được chưa nhỉ? Cô nhớ là mẹ cô hay càm ràm kiểu đó với hai người chị họ của mình.
Quả nhiên, Đàn Tử Quỳnh lập tức rời đi sự chú ý, còn cười xòa một tiếng rồi nói: “A Họa thân mến à, thay vì lo cho mình, không bằng cậu tự lo cho bản thân đi. ”
Nhan Họa không hiểu hỏi: “Tại sao?”
Đàn Tử Quỳnh cười rất hả hê, không nể mặt chút tình chị em nào mà nói: “Còn hỏi nữa, sắp đến tết Nguyên Đán rồi, mình nghe Tần Nghi nói, mấy ngày nghỉ tết Liêu Vinh sẽ về thành phố N tham gia buổi họp lớp cấp ba đó, hà hà ~~”
Nhan Họa: =. =! Cười gì mà ghê quá vậy? Rõ ràng cô không làm sai điều gì, nhưng lại bỗng có dự cảm xấu. Chẳng lẽ chuyện xảy ra trong thời không này hoàn toàn khác so với suy nghĩ của cô?
Đàn Tử Quỳnh hưng phấn tiến sát lại, nắm lấy vai cô giống như thời học sinh, xấu xa nói: “Lần này không biết Kỳ soái có buồn bực uống dấm đến phát bệnh hay không đây? Mình nói này, người chồng mà cậu chọn cũng quá hẹp hòi đó, chuyện của bao nhiêu năm trước rồi mà hắn vẫn còn để ý. Với lại bây giờ cậu đã có chồng, Liêu Vinh cũng đã có bạn gái, chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa, thế mà Kỳ soái vẫn còn để ý đến cái chuyện cũ từ n năm trước, buồn cười thật đấy!”
Nhan Họa khóe miệng co giật, da đầu tê dại, hỏi: “Là sao…”
Đàn Tử Quỳnh ngạc nhiên nhìn cô, trước đây mỗi lần cô đem chuyện này ra trêu Nhan Họa thì cô ấy đều không để tâm, cùng lắm là nói đùa cho qua chuyện, đương nhiên đều là lúc không có Kỳ Trạch ở đấy, nếu có Kỳ Trạch thì bọn họ sẽ không bao giờ đề cập đến.
“Cậu làm sao vậy? Không phải bị ngã gãy chân xong đầu óc cũng hư luôn đấy chứ?” Cô đưa tay ra sờ trán Nhan Họa.
Nhan Họa trong lòng cuống lên, vội nói: “Không có gì, chẳng qua đột nhiên cậu lại nói như vậy làm mình không biết phải làm sao, cẩn thận Kỳ Trạch biết được.” Nói vậy chắc không còn nghi ngờ nữa chứ?
Đàn Tử Quỳnh dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô nói: “Sao phải sợ hắn chứ? Cậu không nên để chồng quản nghiêm như vậy, còn gì là bình đẳng nữa…Phì!” Cô đột nhiên bật cười, nói: “Tên Kỳ Trạch này cũng thật buồn cười, lại bận tâm đến mối tình đầu của cậu như vậy, ai bảo học kỳ hai lớp mười hai cậu ấy chuyển trường làm gì, lại còn học đại học ở nước ngoài, mà cậu và Liêu Vinh thì lại học cùng trường đại học, để cho Liêu Vinh thành công theo đuổi được trước…Nhưng mà mình cũng không ngờ là cậu ấy lại về nước rồi đi xem mắt với cậu, sau đó hai người kết hôn, thế giới này biến đổi cũng nhanh quá!”
Nghe xong, da mặt của Nhan Họa càng thêm cứng ngắc, mặc dù chỉ qua vài câu nói, nhưng cũng đủ để khiến cô hiểu được mọi chuyện.
Thì ra cô và Liêu Vinh đã từng yêu nhau hồi còn học đại học! =. =!
Thấy cô giống như khúc gỗ không có phản ứng gì, Đàn Tử Quỳnh liền dùng cùi chỏ huých cô, hỏi: “Đúng rồi, lúc đầu mình thật sự rất khó hiểu, sao lúc đó cậu lại chia tay Liêu Vinh? Gia đình cậu ấy điều kiện không tệ, cha mẹ cũng rất tốt, mình cảm giác đâu có thua kém gì Kỳ Trạch. ”
…Làm sao mà cô biết được? Mà Nhan Họa tương lai còn không muốn nói chuyện này với cô nữa!
Đàn Tử Quỳnh ở bên ngoài là một người phụ nữ rất thành thục, nhưng trước mặt bạn bè thì lại rất lười dùng cái đầu để suy nghĩ, nghĩ gì nói nấy. Đặc biệt là khi ngồi với Nhan Họa, thân đến mức không có chút suy đoán phòng bị gì, cũng không cảm thấy Nhan Họa có điều gì khác thường, lại nói tiếp: “Mình chỉ toàn nghe người ta nói thôi chứ chưa trực tiếp nghe cậu nói bao giờ. Ban đầu cậu chỉ nói là cảm thấy không hợp thì chia tay, nhưng mình đâu có thấy hai cậu cãi nhau hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đâu, thế mà nói chia tay là chia tay ngay được, cậu còn trốn trong nhà không chịu ra, Liêu Vinh đáng thương đến đứng trước cửa nhà cậu cũng không ra gặp, khổ thân…”
Nhan Họa tiếp tục ngồi ngây ra, thì ra đây chính là chuyện mà Nhan Họa tương lai không muốn nhắc tới với cô sao? Mà Kỳ Trạch tương lai luôn muốn cô mau chóng hẹn hò với Kỳ Trạch, cũng là vì nguyên nhân này sao?
Nhan Họa cảm thấy rất chấn động, mới đầu cô chỉ nghĩ là hai thế giới có đôi chút khác biệt thôi, nhưng không ngờ sự khác biệt này lại cực kỳ lớn.
“Nhưng mà dù thế nào thì mình vẫn tin tưởng chị em tốt của mình. Các cậu chia tay nhau, chắc là do Liêu Vinh đã làm chuyện gì có lỗi với cậu đúng không? Từ đó đến giờ mình vẫn luôn nghĩ như vậy. ”
Nhan Họa nhìn Đàn Tử Quỳnh đang ôm lấy vai cô, bất giác nở một nụ cười.
Cô và Đàn Tử Quỳnh quen nhau từ đầu năm cấp hai, sau đó cùng nhau thi đỗ Nhị Trung, cũng cùng nhau lựa chọn khoa Văn, sáu năm ngồi cùng bàn, phải nói là cực kỳ thân thiết, bình thường tuy cũng có lúc tranh cãi, nhưng không bao giờ đến mức phải xảy ra xung đột. Theo lời mẹ cô nói thì cô và Đàn Tử Quỳnh giống như một nồi lẩu ngon được định lượng gia vị một cách chuẩn xác, cho nên mới có thể cùng nhau đi thật xa, làm một đôi bạn thân tri kỷ như vậy.
Chính vì có cơ hội được tới mười năm sau, cô mới nhận ra mặc dù tính cách của Đàn Tử Quỳnh có chút thay đổi, nhưng bản chất trước mặt bạn bè thì vẫn y như ngày nào.
Nhan Họa vòng tay ôm lấy Đàn Tử Quỳnh.
Đây thật sự là món quà quý giá nhất mà cô thu hoạch được trong lần xuyên không này.
Đàn Tử Quỳnh không hiểu tại sao Nhan Họa lại đột nhiên ôm mình, nhưng vẫn cười ôm lại cô, hồn nhiên giống như thời còn đi học vậy. Sau này đi làm rồi lập gia đình, ai cũng đều có cuộc sống riêng, đã lâu không còn được ôm ấp nhau thân mật hàng ngày giống như trước nữa, nguyên nhân đương nhiên là vì Nhan Họa đã gả cho một thùng dấm chua to đùng.
Nghĩ tới đây cô lại thấy buồn cười, nói với Nhan Họa: “Hôm nay không có Kỳ Trạch ở đây, thật là quá tốt, mình muốn làm gì thì làm, muốn hôn con trai nuôi thì hôn thoải mái, muốn ngồi với cậu nói chuyện phiếm thì mặc sức nói, không phải lo bị nghe mấy lời nói ác độc của cậu ta nữa. ”
Nhan Họa nghe mà chết lặng, không ngờ cô ấy lại e dè Kỳ Trạch như vậy =. =!
Tuy nhiên, tâm tình phức tạp của Nhan Họa lập tức bị tiếng hét chói tai lúc Đàn Tử Quỳnh và Duệ Duệ chơi đùa với nhau phá bỏ, một lớn một nhỏ kia tuy hơn kém nhau hai lăm tuổi, nhưng hợp lại có thể đâm thủng cả bầu trời luôn, chẳng trách Đàn Tử Quỳnh lại muốn làm mẹ nuôi của Tiểu Duệ Duệ.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Duệ Duệ phải đi ngủ rồi, Nhan Họa cũng theo đó kết thúc thời gian ở bên cạnh với cô bạn thân của mười năm sau.
“Cậu cho Duệ Duệ ngủ trưa đi, mình ngồi đây xem TV cắn hạt dưa được rồi ~” Đàn Tử Quỳnh một mình chiếm cái TV to, quay sang cười nói với cô, trông vô cùng xinh đẹp!
Nhan Họa cũng cười lại, dắt Duệ Duệ đang lấy tay dụi mắt về phòng ngủ.
Ôm Duệ Duệ nằm trên giường, Nhan Họa vẫn không dừng được nụ cười, vui vẻ tiến vào mộng đẹp.
Chẳng qua lúc tỉnh lại lần nữa, nghĩ tới chuyện mà Đàn Tử Quỳnh đã tiết lộ kia, cô lại thấy vô cùng rối bời, đột nhiên cảm thấy không biết phải đối mặt với Liêu Vinh như thế nào.
Lúc đi đánh răng mà cô vẫn còn ngẩn người, bàn chải thì vẫn ngậm trong miệng, cho đến khi vang lên tiếng nói đanh thép của mẹ từ dưới nhà thì cô mới giật mình phun bọt kem đánh răng ra, dùng tốc độ thật nhanh rửa sạch mặt, sau đó chạy đến cầu thang rồi nhìn xuống phòng khách, thấy Kỳ Trạch đang đứng bên dưới nhìn lên đây.
Cậu thiếu niên anh tuấn nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười, đôi mắt nhẹ cong lên, quả thật là đẹp trai chết người.
Nhan Họa không kìm được mà tim đập mạnh, mặt nóng ran, nhưng vẫn tựa vào tay vịn cầu thang nói: “Cậu chờ mình nhé, mình thay quần áo rồi xuống ngay. ”
Kỳ Trạch nhìn mái tóc rối bù và bộ đồ ngủ mùa đông kín đáo của cô thì nụ cười càng trở nên khả ái hơn, có thể nhìn thấy dáng vẻ ở nhà của cô gái mình thích cũng khiến cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Đừng vội, hôm nay bọn mình có thể đến trường muộn một chút, cậu cứ từ từ thôi, cẩn thận cái chân đấy. ”
Nhan Họa cười đáp lại rồi nhanh như chớp trở về phòng.
“Nhan Họa, đừng chạy!”
Nghe thấy tiếng kêu của cậu, khóe miệng Nhan Họa không kìm được mà cong lên, trái tim cũng theo đó mà bay bổng.
Cho dù mười năm sau có thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cô hết, hiện giờ bạn trai của cô chính là cậu con trai trong lòng dễ xấu hổ, nhưng ngoài mặt thì luôn tỏ ra nghiêm túc và quan tâm đến cô kia kìa!
Cô mặc một cái áo khoác dáng dài đến đầu gối, bên trong là áo len cổ cao ôm sát, dưới là váy díp bó, quần tất đen, chân đi một đôi giày da cao khoảng mười phân, lúc bước đi có thể nghe thấy tiếng lộc cộc gõ vào sàn nhà. Bộ trang phục này thật sự trông rất nữ tính và rất thích hợp với những người phụ nữ ở tuổi này.
Nhan Họa ánh mắt đăm đăm nhìn đôi giày cao gót kia, chẳng bao giờ cô ngờ được là một Đàn Tử Quỳnh thời cấp ba chỉ làm bạn với giày thể thao hoặc giày đế bằng bây giờ lại trở nên nữ tính thế này, là tương lai khó đoán trước, hay là do yêu cầu của xã hội tạo thành?
Phụ nữ bước vào xã hội, dựa vào tính chất công việc mà đa phần mọi người đều phải học cách làm đẹp cho bản thân, khiến cho mình trở nên mỹ lệ và tự tin để đạt được ưu thế trong công việc.
Nghe nói Đàn Tử Quỳnh bây giờ là một người phụ nữ rất độc lập và giàu có, dáng vẻ thu hút cùng sự khôn khéo giỏi giang, nếu không phải chứng kiến tận mắt thì Nhan Họa quả thực không thể nào coi cô ấy và Đàn Tử Quỳnh của mười năm trước là một người được. Nếu như mười năm trước mà cô ấy nữ tính được như thế này thì đám con trai sao có thể coi cô như anh em tốt được chứ?
“Ôi, mệt quá đi mất!” Đàn Tử Quỳnh đem túi lớn túi nhỏ vứt sang một bên, cúi người mở tủ giày lấy dép bông ra thay, nói với Nhan Họa: “Khó có hôm được nghỉ, lần trước lúc đi công tác ở thành phố S mình có mua đồ chơi cho Duệ Duệ nên hôm nay mang tới luôn. Chồng cậu đâu rồi? Sao không thấy? Nào, Duệ Duệ đừng nóng vội, cẩn thận không tay đau nhé, mẹ nuôi mua xe ô tô đồ chơi cho con này ~ Đúng rồi, chân cậu bây giờ thế nào? Trời thì lạnh, có bị đau không?”
Có thể vì Đàn Tử Quỳnh thường xuyên đến nhà nên Tiểu Duệ Duệ rất quen thuộc, thấy cô liền lập tức lao tới ôm lấy chân cô, sau đó lại giơ tay mò mẫm cái túi. Đàn Tử Quỳnh sợ mấy món đồ chất liệu cứng bên trong sẽ làm tay Duệ Duệ bị thương nên liền tự tay lấy đồ ra luôn.
Nhan Họa thấy dáng vẻ hấp tấp của cô thì thầm nghĩ tính cách của cô ấy thật ra cũng không thay đổi nhiều, trong lòng lại cảm thấy rất gần gũi, “Kỳ Trạch hôm nay đi công tác rồi, phải tối mới về, chân mình tốt lắm, cảm ơn cậu. Trước khi cậu đến, Duệ Duệ còn đang ầm ĩ muốn ra ngoài chơi đó. ”
Đàn Tử Quỳnh bế Duệ Duệ lên, hôn lên gương mặt đáng yêu của cậu bé một chút, một tay lấy đồ chơi đưa cho cậu bé rồi đi về phía ghế salon ngồi.
Nhan Họa thấy cô ấy hầu như chỉ chú ý đến Duệ Duệ nên cũng an tâm hơn. Xem ra mặc dù đã qua mười năm, Đàn Tử Quỳnh tuy đã trở thành một người phụ nữ độc lập trong xã hội, nhưng lúc ở cạnh cô thì vẫn vô tư như ngày nào, chẳng để ý đến những thay đổi nhỏ, nghĩ gì nói nấy, cực kỳ thoải mái.
Lúc Nhan Họa vào bếp pha trà rồi đi ngoài liền thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế salon bóc đồ chơi được gói trong hộp ra, là một bộ lắp ráp ô tô, có khả năng rèn luyện trí nhớ và tư duy cho trẻ, nhưng món đồ chơi này liệu có quá khó với một đứa bé mới hơn một tuổi không? Nhưng mà chỉ cần Duệ Duệ thích là được.
Nhan Họa rót trà vào chén đưa cho bạn, Đàn Tử Quỳnh nhận lấy uống một ngụm rồi nói: “Hôm nay mình muốn ở đây cùng chăm sóc con trai với cậu. ”
Chuyện này cô nên nói thế nào đây? Nghĩ đến chuyện Đàn Tử Quỳnh đề cập đến người bạn trai lần trước, Nhan Họa hỏi: “Sao cậu không đi chơi với bạn trai?”
Đàn Tử Quỳnh xua tay nói: “Đi cùng anh ấy làm gì? Hôm nay anh ấy cũng bận, công ty phải làm thêm giờ, cậu cũng biết rồi đấy, dân lập trình thì luôn bận ngày bận đêm, có thể gọi là trạch nam luôn. ”
Thì ra là vậy.
Nhan Họa lại hỏi: “Tình cảm của các cậu thế nào?”
“Thì vẫn vậy chứ sao.” Đàn Tử Quỳnh cầm bánh xe nhỏ đưa cho Tiểu Duệ Duệ lắp ráp, nghiêng đầu kỳ quái nhìn cô, “Sao hôm nay cậu lại hỏi điều này?”
Chẳng lẽ bình thường cô không hay hỏi sao? Nhan Họa cúi đầu ra vẻ bận rộn, nói: “Còn không phải là mình lo cho cậu sao, thấy cậu thích Duệ Duệ như vậy, không bằng kết hôn rồi sinh con nhanh đi.” Nói như vậy đã được chưa nhỉ? Cô nhớ là mẹ cô hay càm ràm kiểu đó với hai người chị họ của mình.
Quả nhiên, Đàn Tử Quỳnh lập tức rời đi sự chú ý, còn cười xòa một tiếng rồi nói: “A Họa thân mến à, thay vì lo cho mình, không bằng cậu tự lo cho bản thân đi. ”
Nhan Họa không hiểu hỏi: “Tại sao?”
Đàn Tử Quỳnh cười rất hả hê, không nể mặt chút tình chị em nào mà nói: “Còn hỏi nữa, sắp đến tết Nguyên Đán rồi, mình nghe Tần Nghi nói, mấy ngày nghỉ tết Liêu Vinh sẽ về thành phố N tham gia buổi họp lớp cấp ba đó, hà hà ~~”
Nhan Họa: =. =! Cười gì mà ghê quá vậy? Rõ ràng cô không làm sai điều gì, nhưng lại bỗng có dự cảm xấu. Chẳng lẽ chuyện xảy ra trong thời không này hoàn toàn khác so với suy nghĩ của cô?
Đàn Tử Quỳnh hưng phấn tiến sát lại, nắm lấy vai cô giống như thời học sinh, xấu xa nói: “Lần này không biết Kỳ soái có buồn bực uống dấm đến phát bệnh hay không đây? Mình nói này, người chồng mà cậu chọn cũng quá hẹp hòi đó, chuyện của bao nhiêu năm trước rồi mà hắn vẫn còn để ý. Với lại bây giờ cậu đã có chồng, Liêu Vinh cũng đã có bạn gái, chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa, thế mà Kỳ soái vẫn còn để ý đến cái chuyện cũ từ n năm trước, buồn cười thật đấy!”
Nhan Họa khóe miệng co giật, da đầu tê dại, hỏi: “Là sao…”
Đàn Tử Quỳnh ngạc nhiên nhìn cô, trước đây mỗi lần cô đem chuyện này ra trêu Nhan Họa thì cô ấy đều không để tâm, cùng lắm là nói đùa cho qua chuyện, đương nhiên đều là lúc không có Kỳ Trạch ở đấy, nếu có Kỳ Trạch thì bọn họ sẽ không bao giờ đề cập đến.
“Cậu làm sao vậy? Không phải bị ngã gãy chân xong đầu óc cũng hư luôn đấy chứ?” Cô đưa tay ra sờ trán Nhan Họa.
Nhan Họa trong lòng cuống lên, vội nói: “Không có gì, chẳng qua đột nhiên cậu lại nói như vậy làm mình không biết phải làm sao, cẩn thận Kỳ Trạch biết được.” Nói vậy chắc không còn nghi ngờ nữa chứ?
Đàn Tử Quỳnh dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô nói: “Sao phải sợ hắn chứ? Cậu không nên để chồng quản nghiêm như vậy, còn gì là bình đẳng nữa…Phì!” Cô đột nhiên bật cười, nói: “Tên Kỳ Trạch này cũng thật buồn cười, lại bận tâm đến mối tình đầu của cậu như vậy, ai bảo học kỳ hai lớp mười hai cậu ấy chuyển trường làm gì, lại còn học đại học ở nước ngoài, mà cậu và Liêu Vinh thì lại học cùng trường đại học, để cho Liêu Vinh thành công theo đuổi được trước…Nhưng mà mình cũng không ngờ là cậu ấy lại về nước rồi đi xem mắt với cậu, sau đó hai người kết hôn, thế giới này biến đổi cũng nhanh quá!”
Nghe xong, da mặt của Nhan Họa càng thêm cứng ngắc, mặc dù chỉ qua vài câu nói, nhưng cũng đủ để khiến cô hiểu được mọi chuyện.
Thì ra cô và Liêu Vinh đã từng yêu nhau hồi còn học đại học! =. =!
Thấy cô giống như khúc gỗ không có phản ứng gì, Đàn Tử Quỳnh liền dùng cùi chỏ huých cô, hỏi: “Đúng rồi, lúc đầu mình thật sự rất khó hiểu, sao lúc đó cậu lại chia tay Liêu Vinh? Gia đình cậu ấy điều kiện không tệ, cha mẹ cũng rất tốt, mình cảm giác đâu có thua kém gì Kỳ Trạch. ”
…Làm sao mà cô biết được? Mà Nhan Họa tương lai còn không muốn nói chuyện này với cô nữa!
Đàn Tử Quỳnh ở bên ngoài là một người phụ nữ rất thành thục, nhưng trước mặt bạn bè thì lại rất lười dùng cái đầu để suy nghĩ, nghĩ gì nói nấy. Đặc biệt là khi ngồi với Nhan Họa, thân đến mức không có chút suy đoán phòng bị gì, cũng không cảm thấy Nhan Họa có điều gì khác thường, lại nói tiếp: “Mình chỉ toàn nghe người ta nói thôi chứ chưa trực tiếp nghe cậu nói bao giờ. Ban đầu cậu chỉ nói là cảm thấy không hợp thì chia tay, nhưng mình đâu có thấy hai cậu cãi nhau hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đâu, thế mà nói chia tay là chia tay ngay được, cậu còn trốn trong nhà không chịu ra, Liêu Vinh đáng thương đến đứng trước cửa nhà cậu cũng không ra gặp, khổ thân…”
Nhan Họa tiếp tục ngồi ngây ra, thì ra đây chính là chuyện mà Nhan Họa tương lai không muốn nhắc tới với cô sao? Mà Kỳ Trạch tương lai luôn muốn cô mau chóng hẹn hò với Kỳ Trạch, cũng là vì nguyên nhân này sao?
Nhan Họa cảm thấy rất chấn động, mới đầu cô chỉ nghĩ là hai thế giới có đôi chút khác biệt thôi, nhưng không ngờ sự khác biệt này lại cực kỳ lớn.
“Nhưng mà dù thế nào thì mình vẫn tin tưởng chị em tốt của mình. Các cậu chia tay nhau, chắc là do Liêu Vinh đã làm chuyện gì có lỗi với cậu đúng không? Từ đó đến giờ mình vẫn luôn nghĩ như vậy. ”
Nhan Họa nhìn Đàn Tử Quỳnh đang ôm lấy vai cô, bất giác nở một nụ cười.
Cô và Đàn Tử Quỳnh quen nhau từ đầu năm cấp hai, sau đó cùng nhau thi đỗ Nhị Trung, cũng cùng nhau lựa chọn khoa Văn, sáu năm ngồi cùng bàn, phải nói là cực kỳ thân thiết, bình thường tuy cũng có lúc tranh cãi, nhưng không bao giờ đến mức phải xảy ra xung đột. Theo lời mẹ cô nói thì cô và Đàn Tử Quỳnh giống như một nồi lẩu ngon được định lượng gia vị một cách chuẩn xác, cho nên mới có thể cùng nhau đi thật xa, làm một đôi bạn thân tri kỷ như vậy.
Chính vì có cơ hội được tới mười năm sau, cô mới nhận ra mặc dù tính cách của Đàn Tử Quỳnh có chút thay đổi, nhưng bản chất trước mặt bạn bè thì vẫn y như ngày nào.
Nhan Họa vòng tay ôm lấy Đàn Tử Quỳnh.
Đây thật sự là món quà quý giá nhất mà cô thu hoạch được trong lần xuyên không này.
Đàn Tử Quỳnh không hiểu tại sao Nhan Họa lại đột nhiên ôm mình, nhưng vẫn cười ôm lại cô, hồn nhiên giống như thời còn đi học vậy. Sau này đi làm rồi lập gia đình, ai cũng đều có cuộc sống riêng, đã lâu không còn được ôm ấp nhau thân mật hàng ngày giống như trước nữa, nguyên nhân đương nhiên là vì Nhan Họa đã gả cho một thùng dấm chua to đùng.
Nghĩ tới đây cô lại thấy buồn cười, nói với Nhan Họa: “Hôm nay không có Kỳ Trạch ở đây, thật là quá tốt, mình muốn làm gì thì làm, muốn hôn con trai nuôi thì hôn thoải mái, muốn ngồi với cậu nói chuyện phiếm thì mặc sức nói, không phải lo bị nghe mấy lời nói ác độc của cậu ta nữa. ”
Nhan Họa nghe mà chết lặng, không ngờ cô ấy lại e dè Kỳ Trạch như vậy =. =!
Tuy nhiên, tâm tình phức tạp của Nhan Họa lập tức bị tiếng hét chói tai lúc Đàn Tử Quỳnh và Duệ Duệ chơi đùa với nhau phá bỏ, một lớn một nhỏ kia tuy hơn kém nhau hai lăm tuổi, nhưng hợp lại có thể đâm thủng cả bầu trời luôn, chẳng trách Đàn Tử Quỳnh lại muốn làm mẹ nuôi của Tiểu Duệ Duệ.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Duệ Duệ phải đi ngủ rồi, Nhan Họa cũng theo đó kết thúc thời gian ở bên cạnh với cô bạn thân của mười năm sau.
“Cậu cho Duệ Duệ ngủ trưa đi, mình ngồi đây xem TV cắn hạt dưa được rồi ~” Đàn Tử Quỳnh một mình chiếm cái TV to, quay sang cười nói với cô, trông vô cùng xinh đẹp!
Nhan Họa cũng cười lại, dắt Duệ Duệ đang lấy tay dụi mắt về phòng ngủ.
Ôm Duệ Duệ nằm trên giường, Nhan Họa vẫn không dừng được nụ cười, vui vẻ tiến vào mộng đẹp.
Chẳng qua lúc tỉnh lại lần nữa, nghĩ tới chuyện mà Đàn Tử Quỳnh đã tiết lộ kia, cô lại thấy vô cùng rối bời, đột nhiên cảm thấy không biết phải đối mặt với Liêu Vinh như thế nào.
Lúc đi đánh răng mà cô vẫn còn ngẩn người, bàn chải thì vẫn ngậm trong miệng, cho đến khi vang lên tiếng nói đanh thép của mẹ từ dưới nhà thì cô mới giật mình phun bọt kem đánh răng ra, dùng tốc độ thật nhanh rửa sạch mặt, sau đó chạy đến cầu thang rồi nhìn xuống phòng khách, thấy Kỳ Trạch đang đứng bên dưới nhìn lên đây.
Cậu thiếu niên anh tuấn nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười, đôi mắt nhẹ cong lên, quả thật là đẹp trai chết người.
Nhan Họa không kìm được mà tim đập mạnh, mặt nóng ran, nhưng vẫn tựa vào tay vịn cầu thang nói: “Cậu chờ mình nhé, mình thay quần áo rồi xuống ngay. ”
Kỳ Trạch nhìn mái tóc rối bù và bộ đồ ngủ mùa đông kín đáo của cô thì nụ cười càng trở nên khả ái hơn, có thể nhìn thấy dáng vẻ ở nhà của cô gái mình thích cũng khiến cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Đừng vội, hôm nay bọn mình có thể đến trường muộn một chút, cậu cứ từ từ thôi, cẩn thận cái chân đấy. ”
Nhan Họa cười đáp lại rồi nhanh như chớp trở về phòng.
“Nhan Họa, đừng chạy!”
Nghe thấy tiếng kêu của cậu, khóe miệng Nhan Họa không kìm được mà cong lên, trái tim cũng theo đó mà bay bổng.
Cho dù mười năm sau có thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cô hết, hiện giờ bạn trai của cô chính là cậu con trai trong lòng dễ xấu hổ, nhưng ngoài mặt thì luôn tỏ ra nghiêm túc và quan tâm đến cô kia kìa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook