Ngày thứ hai sau khi biết được kết quả, tổ nhóm học tập lại đến nhà thăm Nhan Họa.

Nhan Họa nhìn thì không thấy Đàm Minh Thiên đâu, Âu Dương Cảnh thì có phần mệt mỏi, trong lòng bỗng thấy hơi khó hiểu, bèn liếc nhìn Kỳ Trạch. Không phải chứ, Đàm Minh Thiên và cô khá thân nhau mà, nếu cả nhóm đến thăm cô thì sao cô ấy lại không tới, nếu vậy thì nguyên nhân có thể xuất phát từ bên ngoài, ví dụ như người con trai tên là Kỳ Trạch kia.

Kỳ Trạch thấy bạn gái nhìn mình thì có phần khó chịu, bèn nguy hiểm nheo mắt lại, như thể muốn nói rằng ánh mắt của cô làm tổn thương lòng tự ái của cậu.

Nhan Họa yên lặng quay đầu đi chỗ khác, bạn trai cô tâm tư rất nhạy cảm, làm gì cũng không thể gạt được cậu ấy, đôi khi cô cũng nên chú ý đến tâm trạng của cậu ấy mới phải, bỗng thấy áy náy quá…

Đàn Tử Quỳnh mau chóng nói lý do Đàm Minh Thiên vắng mặc cho cô biết: “Minh Thiên nói cậu ấy không khỏe nên về nhà trước, lần khác sẽ đến thăm cậu. ”

Sau đó một người khác lại nói: “Thật ra thì lần thi tháng này của cậu ấy không được tốt, chưa nói đến việc bị tụt xuống hạng mười của lớp, mà xếp hạng khối đứng tận thứ bốn mươi, cho nên tâm trạng của cậu ấy thoạt nhìn rất tệ. Hai lần thi trước cậu ấy đều đứng trong top ba lớp, top mười khối, lần này lại tụt nhiều như vậy, cậu ấy vui mới là lạ đấy. Không hiểu sao thành tích của cậu ấy lại giảm mạnh như vậy, không biết nguyên nhân có phải là do dạo này Kỳ Trạch tới nhà cậu mỗi ngày hay không nữa?”

Nhan Họa yên lặng không nói, cô có phần hiểu được tại sao lần thi này Đàm Minh Thiên lại có kết quả kém như vậy, e rằng nguyên nhân đúng là do Kỳ Trạch, cô ấy thầm mến Kỳ Trạch nhưng người ta lại chẳng hề quan tâm, thậm chí còn mặc kệ cô, ngày ngày bận rộn vì một cô gái khác, thấy hai người cùng nhau học tập cùng nhau nói chuyện cùng nhau chơi đùa, có cô gái nào mà chịu nổi chứ.

“Nhìn cậu ấy đáng thương lắm.” Đàn Tử Quỳnh nói: “Chuyện cậu ấy thích Kỳ Trạch có rất nhiều người biết, thấy Kỳ Trạch ngày nào cũng chạy tới chạy lui đến nhà kèm cậu học, rất nhiều nữ sinh cũng đau buồn đó. Nói mau A Họa, cậu có cảm giác gì với Kỳ Trạch hay không?”

Vốn còn đang nói đến Đàm Minh Thiên, đảo mắt lại thành mập mờ trêu ghẹo cô rồi, Nhan Họa mặt đầy vạch đen, ai ngờ còn chưa mở miệng thì Đàn Tử Quỳnh đã tự mình quyết định rồi.

“Nhìn hai người các cậu thì hình như không có gì với nhau rồi, Kỳ Trạch thì khó gần, cậu lại có bệnh sợ con trai. Mình thật sự hoài nghi không biết hai cậu ở cùng nhau học như thế nào, có phải là không nói chuyện với nhau câu nào không?”

Kể ra cô ấy nói cũng có phần đúng, mới đầu khi Kỳ Trạch đến nhà, trừ những điều cần giảng giải ra thì hai người không nói gì với nhau hết, lúc đó may là có Nhan Lãng ở bên cạnh nên hai người cũng bớt lúng túng hơn. Đương nhiên sau khi quen nhau thì khác, dù vẫn không nói nhiều lắm, nhưng bởi vì mới bắt đầu gặp gỡ nên còn đang trong giai đoạn từ từ tìm hiểu nhau.

“Mình đã nói là mình không bị bệnh sợ con trai mà!” Nhan Họa một lần nữa thanh minh, “Cậu không thấy mình thường xuyên nói chuyện với mấy người Trình Dương, Liêu Vinh sao?”

“Đừng cãi!” Đàn Tử Quỳnh không tin nói, “Mấy cậu nói chuyện không phải toàn là chuyện học tập sao? Cái này không tính!”

Nhan Họa: “…”

Tại sao cô lại cố chấp gán cho bạn thân cái bệnh sợ con trai chứ? Vì rõ ràng từ trước đến nay Nhan Họa luôn khiêm nhường dè dặt khi nói chuyện với con trai, lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định với người ta nữa mà.

Sau khi nói chuyện với nhau mấy câu, bởi có con trai bên cạnh nên các cô cũng không nói quá nhiều, mọi người lập tức chuyển sang chủ đề khác.

“Lần này Nhan Họa cũng vào được top mười rồi, có thể lấy học bổng, cho nên cậu phải mời khách đó người đẹp!”

Trình Dương có vóc dáng gầy teo, da đen, ngũ quan khá ổn, chỉ tiếc là cậu phát triển chậm, chiều cao không đạt mức trung bình so với những nam sinh bình thường, đứng cùng con gái nhìn như hai chị em. Người con trai như vậy có thể chơi thân với con gái, nhưng tuyệt đối không phải là hình mẫu bạn trai mà con gái thích. Tuy vậy nhưng cậu là người có tư duy nhạy bén, biết quan tâm người khác, mối quan hệ với bạn học rất tốt.

Nhan Họa nhìn cậu rồi lại nhớ đến người đàn ông tuấn tú trong tương lai, quả thực là thay đổi rất nhiều, nếu cô gái nào có mắt thì nên thừa dịp lúc cậu ấy chưa trổ mã mà tóm lấy ngay mới đúng, nói không chừng sau này cậu ấy lại trở thành một người chồng tốt.

“Được, đến lúc đấy tùy các cậu quyết định.” Nhan Họa nở nụ cười chân thành, “Nếu học bổng của mình không đủ khao thì vẫn còn của Kỳ Trạch và lớp trưởng đấy thôi!” Nói xong, cô liền quay sang cười híp mắt với hai cậu con trai, nhìn vô cùng đáng yêu.

Tô Trọng Tuấn thấy mình bị Nhan Họa kéo xuống nước thì cũng không giận, chỉ cười đồng ý, Kỳ Trạch thì bị vẻ đáng yêu của cô làm cho ngứa ngáy cả người, bèn vội vàng cúi xuống làm bộ bình thản uống trà.

Đến khi trời tối, nhóm người liền chào tạm biệt rồi ra về.

Trước khi đi, Đàn Tử Quỳnh nói: “Tối thứ tư là đại hội tổng kết kì thi tháng lần ba, mười người đứng đầu sẽ được lên nhận học bổng, tiếc là A Họa không thể tham gia, lúc đó để Bàn Tử thay cậu lên nhận nhé. ”

Nhan Họa chống nạng tiễn các bạn, hiện tại cô đã quen với nạng rồi, thậm chí đi xuống cầu thang cũng không thành vấn đề, từng bước rất vững chắc. Nghe Đàn Tử Quỳnh nói, Nhan Họa liền quay sang mỉm cười nói với Tô Trọng Tuấn: “Làm phiền cậu nhé. ”

Tô Trọng Tuấn cũng mỉm cười đáp: “Được, mình nhận hộ rồi sẽ nhờ Kỳ Trạch đưa tới nhà cho cậu. ”

“Ừ. ”

*

Tối thứ tư, vì Kỳ Trạch phải tham dự đại hội tổng kết của trường nên không đến nhà Nhan Họa được, điều này khiến không chỉ Nhan Họa mà ngay cả mẹ cô cũng thấy không quen, còn hỏi cô là sao hôm nay Kỳ Trạch không đến, biết được Kỳ Trạch phải ở lại trường dự đại hội thì mới vỗ trán vì đã quên khuấy mất chuyện này.

Nhan Lãng buồn sầu nhìn người lớn trong nhà, cái kiểu thái độ như thể người nhà đi muộn chưa về kia là thế nào hả? Đúng là Kỳ Trạch đã thành công thu phục được gia đình cậu rồi, đúng là lợi hại mà, sợ rằng chẳng mấy chốc anh ấy sẽ lừa được chị cậu về nhà họ Kỳ mất.

Đến chiều thứ năm thì Kỳ Trạch tới đưa học bổng Tô Trọng Tuấn nhận thay cho Nhan Họa.

Đây là lần đầu tiên Nhan Họa cầm được học bổng của trường, cảm thấy rất mới mẻ, ai cũng biết là trường của cô có rất nhiều học sinh giỏi, hơn nữa danh sách lại có hạn, muốn cầm học bổng không phải chuyện đơn giản, thành tích của cô trong lớp cũng khá cao, nhưng ở những kì thi giữa kỳ và cuối kỳ thì chỉ có những người đứng trong top ba của lớp thì mới được học bổng, đúng thật khiến cho người ta nuốt hận không trôi.

Phần thưởng cho người đứng thứ mười tuy không nhiều lắm nhưng vẫn khiến Nhan Họa rất vui, hào phóng đưa luôn cho mẹ.

“Mẹ, mẹ cầm lấy đi. ”

Mẹ Nhan sờ lên dòng chữ ghi tên con gái trên phong bì, sau đó lại đưa lại cho cô, “Mẹ không cần chút tiền này của con, mẹ vẫn có tiền tiêu đây rồi, thiếu thì vẫn có ba con đưa. Chút tiền này con cứ cầm lấy mà tiêu vặt. ”

Nhan Họa biết mẹ mình luôn mạnh miệng, vui muốn chết mà cứ làm ra vẻ, cảm giác có phần giống Kỳ Trạch, chẳng trách là mẹ lại đối với Kỳ Trạch tốt thế, không lẽ đây chính là duyên phận?

Cho nên lúc mẹ rời đi, Nhan Họa liền nói với Kỳ Trạch: “Cậu nhìn mẹ mình xem, trong lòng vui lắm đấy mà vẫn còn mạnh miệng, cậu có cảm thấy quen thuộc không?”

“Cái gì?” Kỳ Trạch buồn bực nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao, mẹ của cậu rất đặc biệt, rất tốt.” Nói xong, cậu lại nhớ đến mẹ của mình.

Năm cậu bốn tuổi mẹ cậu bị mắc bệnh liên quan đến tâm lý, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng khiến bà quát tháo ầm nhà, tức giận đến mức hận không thể giết chết mọi người. Sau khi bà ly hôn rồi tái giá, lại biến thành một quý bà, mặc đồ hiệu ngồi xe xịn, phong thái cao quý không dễ lại gần, mỗi khi gặp Kỳ Trạch, bà lại dùng ánh mắt xin tha lỗi để nhìn cậu.

Mẹ Nhan và mẹ cậu rõ ràng thuộc hai tầng lớp khác nhau, mẹ cậu thì rất chăm chút đến bản thân, từ đầu đến chân đều rất hoàn mỹ và thời thượng. Còn mẹ Nhan Họa thì lại là một người phụ nữ của gia đình, mặc dù cũng thường cùng chồng ra ngoài làm việc, nhưng mối quan tâm hàng ngày chủ yếu vẫn đặt lên gia đình và con cái, là một người phụ nữ truyền thống điển hình của Trung Quốc.

Nhan Họa thấy thần sắc của cậu bỗng trầm xuống rất nhiều, không biết là cậu đang nghĩ gì, nhưng giọng điệu buồn bực của cậu lại khiến cô buồn cười, xem ra cậu vẫn chưa ý thức được là cô đang ám chỉ cậu giống mẹ mình.

Nhan Họa lấy bài tập ra, thấy Kỳ Trạch đang cúi đầu viết công thức ra nháp, nét bút hỗn độn, thoạt nhìn tâm trạng không được tốt. Nhan Họa suy nghĩ một lát, cuối cùng giơ tay kéo áo lông của cậu, thấy cậu nhìn mình thì liền thấp giọng hỏi: “Tâm trạng không tốt hả?”

Kỳ Trạch nhìn cô nói: “Không có gì. ”

“Gạt người.” Cô không nể mặt mà nói thẳng luôn.

Kỳ Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ là bỗng nghĩ tới mẹ thôi. ”

Câu trả lời này làm cho Nhan Họa có chút áy náy, vì lời cô nói mà khiến cậu nhớ đến mẹ mình. Nhan Họa không biết nhiều về mẹ ruột của Kỳ Trạch lắm, ông Kỳ cũng không hay nhắc tới người con dâu trước của mình, chỉ nói là bà đã lập gia đình ở Đức rồi.

“Đừng nghĩ lung tung nữa.” Kỳ Trạch đưa tay vò rối tóc cô.

Nhan Họa vội tránh né, trừng mắt liếc cậu một cái rồi phụng phịu kêu: “Đừng có tùy tiện nghịch tóc mình, làm rối rồi rất khó chải đó. Chờ khi nào chân mình tốt lên, mình sẽ đi cắt tóc ngắn. ”

“Sao lại cắt?” Kỳ Trạch không đồng ý nói, “Tóc này rất đẹp mà, cắt đi nhìn như gái giả trai ấy. ”

Nghe nói con trai đều thích bạn gái mình có mái tóc đen dài xuyên qua kẽ tay, không lẽ cậu ấy cũng vậy? Nhan Họa hậm hừ nói: “Cái gì mà gái giả trai hả? Cậu nhìn Đàn Tử Quỳnh để tóc ngắn đi, rất gọn gàng thoải mái đúng không? Nhìn lại rất trẻ trung xinh xắn nữa, mình muốn cắt!” Ngày thường bận muốn chết, chả có thời gian mà chuẩn bị đầu tóc, chi bằng cắt luôn cho rồi.

“Trẻ trung xinh xắn? Chẳng lẽ cậu không biết trong mắt các nam sinh thì Đàn Tử Quỳnh là anh em tốt của bọn họ sao?” Kỳ Trạch liếc xéo cô rồi nói.

Đúng là đáng ghét!

Nhan Họa dở khóc dở cười, mặc dù biết cậu nói đúng sự thật nhưng vẫn nói: “Cậu ấy là bạn thân của mình, không cho phép cậu nói người ta như vậy. ”

Kỳ Trạch âm thầm lườm cô, không quan tâm đến mối quan hệ của các nữ sinh, lười biếng nói: “Cậu ấy như thế nào cũng không liên quan gì đến mình, mình chỉ cần quản cậu cho tốt là được.” Nói xong, thừa dịp cô không chú ý liền nhân cơ hội hôn trộm lên mặt cô một cái, lỗ tai lại đỏ bừng lên, nhưng vẻ mặt lại rất đứng đắn, “Nếu cậu muốn cắt thì chỉ cho sửa một chút thôi. ”

Nhan Họa: “…” Lại hôn trộm cô rồi!

Dáng vẻ trợn mắt tức giận của cô giống như mèo xù lông vậy, khiến tai cậu càng đỏ hơn, tâm trạng kiểu “bạn gái của tôi sao lại đáng yêu như thế” thật là một lời khó nói hết, đang lúc cậu dịch ra thì lại thấy cô nhào đầu về phía trước, túm lấy áo cậu rồi cũng hôn lại cậu một cái.

“Thế này mới công bằng!” Nhan Họa hơi nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo nói.

Chuyện…chuyện này làm cậu không thể duy trì được dáng vẻ bình thản của mình nữa rồi, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng cả lên, bộ dạng vô cùng chật vật, chỉ có đôi mắt là vẫn trong trẻo như bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương