Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé
-
Chương 1: Tình bạn
– Lạc Hy, nhanh dùm cái đi
– Biết rồi, biết rồi, xong ngay đây.
Ngày nào cũng 1 điệp khúc lặp đi lặp lại của 2 đứa sinh viên năm nhất phòng 205 khiến cả ký túc xá nữ rất chi là bực mình nhất là những nàng trèo tường đêm khuya.(tg: trèo tường đi đâu vậy? KTXN *Những tiếng nói khinh khỉnh* Đi đâu không cần phải nói cho ngươi biết tg: )
Tú Bình và Lạc Hy như chẳng thèm quan tâm đến. Chúng cùng nhau rượt đuổi nhau ầm ĩ nhưng không ai dám ho he gì. Thứ nhất, Liêu Tú Bình bề ngoài nhu mì, hiền thục nhưng thực ra rất là âm hiểm lại thù dai. Cô nàng mà ghét ai thì kẻ đó coi như xong đời ( tg: thật ghê vậy sao? TB: Hình như ta thấy hơi ghét ngươi…. Tg *khóc không ra nước mắt* Đừng nha tỷ tỷ yêu quý…)
Còn nó, Lê Trần Lạc Hy, trước mặt người lạ thì hơi trầm ổn, có vẻ rất lạnh lùng, gặp ai lần đầu tiên thường tin tưởng người đó trước rồi âm thâm điều tra sau. Nếu ai đó không may mắn lừa gạt nó thì kẻ đó coi như đã nhìn thấy tầng 18 của địa ngục. Thực ra con người nó lại trái ngược. Có lẽ vì nó là người kế thừa đời 201 của dòng họ pháp sư nên phải tạo cho mình một lớp vỏ lạnh lùng giống như chôn sâu bí mật ấy, chỉ khi bên cô bạn Tú Bình, nó mới tháo lớp mặt nạ xuống, trở thành một Lạc Hy sôi nổi, tinh nghịch.( tg: wow wow pháp sư * Hai mắt ngưỡng mộ* LH: Nói cho oai thế thôi chứ ta chỉ biết được phép thuật sơ cấp thôi. Tg: phép thuật sơ cấp??? LH: * cười ngượng ngùng* là pháp thuật thu phục linh hồn động vật :D tg: *suy sụp*…)
Vì ký túc xá nằm ngoài trường học nên 2 đứa phải đi bộ hơn 500m
– Lạc Hy, kì này cậu nhận được học bổng mà không khao tớ cái gì à?
– Ờ ờ, thế tối nay đi ăn chè, xong đi chợ sinh viên chơi nha.
– Ok, hiếm khi được con bạn kẹt xỉ rủ đi chơi, sướng ghê. Há há há (tg: LH tỷ keo thật hả? LH: keo đâu mà keo, là ta tiết kiệm ngân sách cho gia đình Tg: bó tay)
Đúng lúc ấy….
– Tú Bình, coi chừng…
Bịch….. Két…… rầm… 1s,2s,3s……
– Lạc Hyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
TB khóc như muốn rớt ra máu. Vừa rồi nàng vui quá chạy tung tăng qua đường mà không để ý trước sau. Chỉ thấy tiếng hét của LH rồi cảm giác như bị ai đó đẩy đi. Mở mắt ra chỉ thấy máu, toàn là máu nhưng không phải máu của nàng. Lạc Hy, Lạc Hy nằm trên vũng máu, bất động. Nàng Đứng không nổi nữa chỉ bò tới chỗ LH
– Lạc Hy, Lạc Hy, tỉnh, tỉnh, Đừng dọa tớ, đừng làm tớ sợ. Ai đó làm ơn gọi xe cấp cứu đi, làm ơn gọi xe đi. Lạc Hy ơi… cậu… đừng có…đừng có chết, đừng có bỏ tớ một mình, ba mẹ bỏ tớ rồi cậu cũng bỏ tớ luôn sao. Đừng mà LH…. Huhuhu Lạc Hy, Lạc Hy à……
TB đã khóc không ra được tiếng nữa, ai ai cũng phải rơi nước mắt, một vài người tiến đến muốn đỡ TB dậy nhưng không được đành cầm ô che cho nàng. Trưa tháng 6 mà, nếu cứ như thế nàng chắc theo bạn mình luôn, ai mà nỡ chứ. Nhưng mà bên canh TB, không ai nhìn thấy được, có một cô gái ra sức lau đi nhưng giọt nước mắt trên khuôn mặt bạn mình nhưng nó không chạm vào TB, nó rất muốn khóc nhưng nó không khóc được. Nó là hồn ma, hồn ma thì không rơi được nước mắt.
– Biết rồi, biết rồi, xong ngay đây.
Ngày nào cũng 1 điệp khúc lặp đi lặp lại của 2 đứa sinh viên năm nhất phòng 205 khiến cả ký túc xá nữ rất chi là bực mình nhất là những nàng trèo tường đêm khuya.(tg: trèo tường đi đâu vậy? KTXN *Những tiếng nói khinh khỉnh* Đi đâu không cần phải nói cho ngươi biết tg: )
Tú Bình và Lạc Hy như chẳng thèm quan tâm đến. Chúng cùng nhau rượt đuổi nhau ầm ĩ nhưng không ai dám ho he gì. Thứ nhất, Liêu Tú Bình bề ngoài nhu mì, hiền thục nhưng thực ra rất là âm hiểm lại thù dai. Cô nàng mà ghét ai thì kẻ đó coi như xong đời ( tg: thật ghê vậy sao? TB: Hình như ta thấy hơi ghét ngươi…. Tg *khóc không ra nước mắt* Đừng nha tỷ tỷ yêu quý…)
Còn nó, Lê Trần Lạc Hy, trước mặt người lạ thì hơi trầm ổn, có vẻ rất lạnh lùng, gặp ai lần đầu tiên thường tin tưởng người đó trước rồi âm thâm điều tra sau. Nếu ai đó không may mắn lừa gạt nó thì kẻ đó coi như đã nhìn thấy tầng 18 của địa ngục. Thực ra con người nó lại trái ngược. Có lẽ vì nó là người kế thừa đời 201 của dòng họ pháp sư nên phải tạo cho mình một lớp vỏ lạnh lùng giống như chôn sâu bí mật ấy, chỉ khi bên cô bạn Tú Bình, nó mới tháo lớp mặt nạ xuống, trở thành một Lạc Hy sôi nổi, tinh nghịch.( tg: wow wow pháp sư * Hai mắt ngưỡng mộ* LH: Nói cho oai thế thôi chứ ta chỉ biết được phép thuật sơ cấp thôi. Tg: phép thuật sơ cấp??? LH: * cười ngượng ngùng* là pháp thuật thu phục linh hồn động vật :D tg: *suy sụp*…)
Vì ký túc xá nằm ngoài trường học nên 2 đứa phải đi bộ hơn 500m
– Lạc Hy, kì này cậu nhận được học bổng mà không khao tớ cái gì à?
– Ờ ờ, thế tối nay đi ăn chè, xong đi chợ sinh viên chơi nha.
– Ok, hiếm khi được con bạn kẹt xỉ rủ đi chơi, sướng ghê. Há há há (tg: LH tỷ keo thật hả? LH: keo đâu mà keo, là ta tiết kiệm ngân sách cho gia đình Tg: bó tay)
Đúng lúc ấy….
– Tú Bình, coi chừng…
Bịch….. Két…… rầm… 1s,2s,3s……
– Lạc Hyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
TB khóc như muốn rớt ra máu. Vừa rồi nàng vui quá chạy tung tăng qua đường mà không để ý trước sau. Chỉ thấy tiếng hét của LH rồi cảm giác như bị ai đó đẩy đi. Mở mắt ra chỉ thấy máu, toàn là máu nhưng không phải máu của nàng. Lạc Hy, Lạc Hy nằm trên vũng máu, bất động. Nàng Đứng không nổi nữa chỉ bò tới chỗ LH
– Lạc Hy, Lạc Hy, tỉnh, tỉnh, Đừng dọa tớ, đừng làm tớ sợ. Ai đó làm ơn gọi xe cấp cứu đi, làm ơn gọi xe đi. Lạc Hy ơi… cậu… đừng có…đừng có chết, đừng có bỏ tớ một mình, ba mẹ bỏ tớ rồi cậu cũng bỏ tớ luôn sao. Đừng mà LH…. Huhuhu Lạc Hy, Lạc Hy à……
TB đã khóc không ra được tiếng nữa, ai ai cũng phải rơi nước mắt, một vài người tiến đến muốn đỡ TB dậy nhưng không được đành cầm ô che cho nàng. Trưa tháng 6 mà, nếu cứ như thế nàng chắc theo bạn mình luôn, ai mà nỡ chứ. Nhưng mà bên canh TB, không ai nhìn thấy được, có một cô gái ra sức lau đi nhưng giọt nước mắt trên khuôn mặt bạn mình nhưng nó không chạm vào TB, nó rất muốn khóc nhưng nó không khóc được. Nó là hồn ma, hồn ma thì không rơi được nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook