EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: AKKI

Không thể nào chợp mắt được vì lo lắng về Tử xà, cũng vì vậy nên Harry phát hiện Moni cả đêm không về ký túc xá. (nghe mùi nha ~~)

"Chậc chậc chậc chậc....." Sáng hôm sau Harry dùng loại ánh mắt khiến người sởn hết da gà da vịt lên nhìn Moni, tập trung vào phần eo....... Cùng với cái - nơi - chớ - gọi - tên - ra.

Moni vốn làm lơ ánh mắt đáng khinh của Potter, nhưng đến khi Harry bắt đầu tặc lưỡi không ngừng, Moni rốt cuộc nhịn không được nữa mà cầm một miếng bánh mì chặn miệng Harry "Ăn đi!"

"Oái!" Harry xém xíu sặc chết, gian nan nuốt bánh mì trong miệng "Uầy, đêm qua cậu đi đâu thế?" Một bên nói một bên bắn mắt qua Draco bên bàn dài Slytherin.

"Liên quan quái gì đến cậu!" Harry dùng đôi mắt có thể so với kính hiển vi tối tân nhất sau khi thức tỉnh huyết thống của mình thề rằng, cái tên trời sinh mặt liệt kia tuyệt đối đang đỏ mặt!

"Chậc chậc, hai người còn chưa thành niên nha ~" Ít nhất cơ thể còn chưa thành niên.

".............. Trong đầu cậu ngoài trừ cỏ lác ra thì chẳng còn gì!" Moni nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha ^_^." Này cũng chẳng phải châm chọc gì, đời trước Moni và Draco đã có chút tình ý với nhau, nhưng lúc đó ngoại trừ đánh nhau thì cũng là chạy trốn, thời gian còn lại đều dùng để suy nghĩ cách thức tỉnh huyết thống, nào có tinh lực yêu đương. Đời này Harry rất vui khi hai người họ có thể đến với nhau.

Nghe ra chúc phúc của Harry, cho nên Moni cũng không nói gì nữa, chỉ nhấn mạnh lần nữa vấn đề tối qua cậu và Draco cái gì cũng không làm, chỉ đơn thuần thổ lộ mà thôi.

"Tối nay đến phòng yêu cầu một chuyến, có vấn đề quan trọng cần nói." Vừa nhớ đến Tử xà không biết bò đi đâu, Harry lại đau đầu.

Kết quả của việc thất thần đi học là gì, là bị giáo sư McGonagall trừ ba điểm, làm Harry không thể không tạm thời quên vấn đề Tử xà sang một bên, Hermione vì ba điểm này đã trừng y đến mức muốn rớt cả con mắt ra ngoài.

Buổi tối, trước cửa phòng yêu cầu, Harry và Moni khoác áo choàng tàng hình dựa vào thảm treo tường "Draco và Ron sao lại chưa đến?"

"Draco ở hầm, đến chậm là bình thường, Ron... chắc là ngủ rồi." Moni, thành kiến của cậu, cẩn thận Ron hộc máu đấy.

"Đột nhiên phát hiện cậu không gọi Draco là Lông Trắng nữa." Harry trêu.

"Liên quan quái gì đến cậu!" Moni nghiến răng nghiến lợi xốc áo choàng tàng hình chui ra, né xa Harry hết mức có thể.

"Chậc chậc...." Cho dù Moni trốn rất nhanh, Harry vẫn như cũ thấy được vành tai đỏ ửng của cậu ta.

Đến khi Harry chuẩn bị nói gì đó, tiếng bước chân vang lên, Harry và Moni lại vội vã trùm áo choàng tàng hình lại ---- tiếng bước chân này chứng minh người đến chắc chắc nhiều hơn hai.

Đến khi thấy được chủ nhân của tiếng bước chân, Harry thấy được mây đen bão tố quen thuộc, cùng với Lông Đỏ và Lông Trắng khó khăn đuổi kịp phía sau.

"Potter, ra đây!" Snape trầm giọng nói.

"..." Harry xốc áo choàng tàng hình lên, một bên cẩn thận cười lành, một bên dùng ánh mắt dò hỏi tại sao lại thế này.

"Ha ha, tớ vừa mới ra khỏi cửa phòng sinh hoạt chung đã bị chủ nhiệm túm được, nên...." Draco nhún vai, cậu thấy đó.

"Còn Ron?" Phòng sinh hoạt chung Ravenclaw khác hướng với hầm, Snape làm sao bắt được Ron?

"Cái tên Lông Trắng chết toi kia bán đứng tớ!" Ron che mặt, phẫn hận trừng mắt với Draco, sau khi Draco bị Snape tóm được, Draco dưới uy hiếp của Snape liền khai ra bọn họ tối nay tụ hội, khi bọn họ đang trên đường đến lầu tám, bởi vì lịch sử không mấy tốt đẹp của tinh linh và nhân ngư, Draco phát hiện Ron đang dùng bùa tan ảo ảnh trốn, sau đó........ Draco "tặng" Ron một quyền vào mặt, làm Snape thành công bắt được một con nhân ngư Lông Đỏ.

Snape đi qua đi lại ba vòng trước thảm treo tường, cửa lớn phòng yêu cầu xuất hiện "Bây giờ, Potter, mang đám động vật này của mi bước vào!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương