Nếu nói phóng viên chính là một cái nghề cực dễ khiến người khác cảm thấy phiền não, vậy thì Rita Skeeter đã hoàn thành nó một cách vô cùng xuất sắc, nếu không phải có luật bảo vệ phóng viên, thì nữ nhân này đã sớm được đám phù thủy bị nàng vô duyên vô cớ ảnh hưởng đến sinh hoạt xé thành mảnh nhỏ rồi.

Bất quá, cho dù nữ nhân này có cực kỳ khiến người ta chán ghét như thế nào, thì cũng không ai có thể phủ nhận được phong cách viết lách của nàng thật sự rất hay, đem một câu không quá mười từ biến thành một đoạn dài hơn nửa trang báo cũng là một loại năng lực. Harry ngồi trên ghế sofa, đọc trang nhất của tờ Nhật Báo Tiên Tri hôm nay << Người anh hùng chân chính đánh không lại lòng người thâm sâu >>

Chỉ mới có một ngày, mà nữ nhân kia cũng không hề có bằng chứng nào xác thực, quả thật là xuất sắc trong việc kêu gọi quần chúng nhân dân.

Ngày hôm qua, cũng là ngày hôm sau của ngày bọn Sirius trở về từ bộ phép thuật, tại một quán bar nhỏ ở giới Muggle...

"Xin chào, ngài Potter." Một nữ nhân mang theo đôi mắt lấp la lấp lánh như đá quý cực kỳ khoa trương ngồi đối diện Harry.

"Xin chào, tiểu thư Rita Skeeter." Bởi vì Harry là trẻ vị thành niên, cho nên muốn vào quán bar không thể nào không bắt buột phải uống Dược tăng tuổi.

"Cái kia, không biết ý của cậu khi gửi bức thư đó là..." Skeeter nhớ đến xưng hô tiểu thư "bọ cánh cứng" trên bức thư kia, có chút hoảng hốt.

"Không có ý gì, theo như tôi được biết, tiểu thư Skeeter là một người vô cùng tài hoa, tuy rằng có vài lúc dùng phương thức không quá quang minh cho lắm." Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cái hương vị này thật tuyệt quá đi mà.

"Không biết Potter tiên sinh yêu cầu tôi làm cái gì?" Skeeter nghe ra được, vị thiếu niên ngụy thành niên trước mặt này đã nắm được nhược điểm của mình, muốn mình giúp y làm vài việc.

"Không có việc gì lớn, chỉ là nghe nói bộ trưởng Cornelius ở phương diện kinh tế vẫn luôn không quá sáng suốt." Quán bar này rượu ngon đấy, thêm một ly.

"Đích xác, làm một bộ trưởng, tiền lương của ngài ấy xác thực có hơi cao một chút." Còn không phải là vấn đề gia sản của cha đỡ đầu cậu sao! Chỉ có thế mà gửi thư đe dọa cho tôi! Skeeter quyết định hôm nay trở về liền trút hết toàn bộ lo lắng hãi hùng của mình lên người Cornelius

"Như vậy, hy vọng tiểu thư Rita Skeeter công tác vui vẻ." Khẽ chạm ly với Skeeter một chút, vui sướng uống hết ly Whiskey thứ ba.

Ra khỏi quán bar, Skeeter lập tức tìm một chỗ không có ai độn thổ chạy lấy người, mà Harry tiếp tục đi dạo trên phố đi bộ, ngoại trừ mùi rượu nồng nặc ra, thì hiệu quả của Dược tăng tuổi vẫn không suy giảm.

Bởi vì lần đầu tiên uống rượu ở đời này là ba ly Whiskey, cho dù là thể chất được thức tỉnh nửa huyết thống của Harry cũng có chút mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không phát hiện ra nơi mình đi càng ngày càng hẻo lánh, hơn nữa đằng sau còn có ai đó bám sát theo.

"Nhóc con, giao tiền ra đây!" Khi bước đến một cái hẻm nhỏ vắng người, mấy người theo dõi đằng sau nãy giờ bắt đầu vây lấy Harry, đẩy mạnh y vào ngõ nhỏ.

"Ấy, dơ đồ mất rồi." Mấy nơi này lúc nào cũng có tro bụi và rác rưởi, Harry bị đẩy mạnh không cẩn thận té một cái lên đống rác gần đó, áo khoác màu đỏ bị bẩn một mảng lớn. Harry nhíu chặt mày, thế này sẽ rất khó mà giặt sạch.

"Nhóc con, nhanh giao tiền ra đây, bằng không ta liền một phát súng bắn chết ngươi!" Họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào trán Harry, xem ra đám người này cũng không phải lần đầu tiên làm việc này, nghiệp vụ cực kỳ chuyên nghiệp.

"Ô, giao tiền." Harry nghiêng đầu, giống như không nghe hiểu, "Các người muốn cướp tiền của tôi?"

"Nói nhảm cái gì! Nhanh giao nộp tiền ra đây!" Người mới lấy dao ra có vẻ không có chút kiên nhẫn nào, vẫn luôn hầm hè đe dọa.

Nếu Draco hoặc Moni ở chỗ này, thì bọn họ nhất định sẽ chân thành sâu sắc thương hại cho đám cướp này, trải qua mấy năm đào vong cũng như kinh tế ít ỏi, Harry Potter đã thành công đoạt được danh hiệu "Grandet ver thế giới phép thuật". Bất cứ ai có vọng tưởng muốn chiếm đoạt tiền từ trên tay y, ít nhất đều bị Harry tẩn cho vài lần.

Harry giống như minh bạch cái gì, sau đó đưa tay bắt lấy họng súng, trước khi người nọ có phản ứng liền bẻ gãy. Những người khác nhìn thấy loại tình huống này đều đồng loạt lấy dao ra.

"Đùng!Đùng!Đùng!" Ba viên đạn nhanh chóng bắn vào người Harry, nhưng ngoại trừ quần áo thủng thêm mấy lỗ, thì da ngay cả một vết hồng cũng không có. Harry chậm rì rì cuối đầu nhìn lại quần áo của mình "Mấy người không chỉ muốn cướp tiền của tôi, mà còn làm hư hại quần áo của tôi."

Một tay túm mấy tên ăn cướp, dùng sức dọng thẳng vào tường, tùy tay chụp cái thùng rác ném đến chế trụ mấy người còn lại, cái thùng rác bị đá mạnh biến hình nghiêm trọng, xem ra người bên trong cũng chả tốt hơn cái thùng bên ngoài là bao.

"Quân cướp tiền đều là loài bò sát." Harry lẩm bẩm đầu choáng váng bước ra khỏi hẻm nhỏ, hoàn toàn không chú ý đối diện hẻm nhỏ chính là căn nhà số 23 đường Bàn Xoay, đã thế đứng trước cửa nhà còn có một vị phù thủy toàn thân đen tuyền tay đang cầm đũa phép.

"Potter...." Snape cau mày, nhìn chằm chằm vị Potter đang lung lay tùy thời sẽ ngã kia.

HẾT CHƯƠNG 35

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương