Huyết Thiếp Vong Hồn Ký
Chương 46: Một chuyến đi không về rồi

Lão già khô đét cùng Bạch Bào quái nhân vẫn ở vào cái thế giằng co. Cuộc so tài cao thấp của hai tay cao thủ rất ghê gớm. Bên nào hơi sơ ý một chút tất bị đòn trí mạng.

Cam Đường lùi ra xa ngoài ba trượng rồi đứng lại. Kể ra chàng muốn dời khỏi nơi đây lúc này thì thật dễ dàng, nhưng bản tính thông thường của con nhà võ là không thể nào bỏ đi trước một cuộc chiến đấu hy hữu.

Thời gian lặng lẽ trôi. Bầu không khí trong trường cực kỳ khẩn trương, cơ hồ nghẹt thở. Chỉ trong một cái chớp mắt là có kẻ sống người chết. Nhưng tay bản lãnh cao cường đến cực điểm thì tinh thần cùng ý chí không dám sơ hở chút nào.

Cam Đường quên cả mình đang ở trong tình trạng nào. Chàng để hết tâm thần theo dõi cuộc tỷ đấu. Bất giác mồ hôi trán chàng nhỏ giọt. Bản lãnh chàng đã ghê gớm mà cũng không nhận xét trước được là ai thắng ai bại.

Tử Thần gặp tay đối thủ ngang sức là một việc hiếm thấy trong võ lâm. Vì từ trước tới nay hắn đã gặp ai là người đó phải chết.

Thấm thoát ba giờ trôi qua. Bạch Bào quái nhân cùng lão già khô đét vẫn ở trong tình trạng tương đương không phân hơn kém. Có điều cả hai bên, người đã bắt đầu run lên. Xem chừng cuộc sinh tử thắng bại sắp đến nơi rồi.

Giữa lúc ấy, một bóng đen nhảy xổ vào giữa hai người một cách đột ngột. Đồng thời tiếng quát vang lên! Bạch Bào quái nhân cùng lão già khô đét đều ra tay nhanh như chớp nhoáng. Đến Cam Đường cũng không kịp nhìn rõ họ đã dùng chiêu thức gì.

Quái! Một tiếng kêu khủng khiếp vang lên, lông chim bay tới tấp ra bốn phía.

Một khối đen sì rớt xuống trước mặt Cam Đường. Cuộc đấu cầm chừng của hai bên dừng lại và họ đều buông tay xuống.

Một hiện tượng quỷ khốc thần kinh lại diễn ra. Cam Đường bị biến cố đột ngột làm cho toàn thân toát mồ hôi lạnh ngắt. Chàng định thần cúi đầu nhìn xuống, bất giác phải phì cười vì dưới chân chàng, vật rớt xuống vừa rồi chỉ là một con đại điêu. Chàng không ngờ con chim khổng lồ này đã giải khai cuộc tỷ đấu gay go giữa hai tay cao thủ tuyệt thế.

Giống điêu này sinh sản rất nhiều ở trong rừng sâu các địa hạt Vân Nam, Qúy Châu. Trên giải núi Đồng Bách cũng có giống chim này. Lẽ ra thì giống điêu không biết bay loạn xạ trong đêm tối. Người phóng con điêu thì mười phần có đến tám là đồng bọn của lão già khô đét, chắc họ muốn giải khai cuộc đấu cầm chừng giữa hai bên.

Không trường bỗng biến thành cuộc đấu trời long đất lở. Những luồng kình khí rào rạt như sóng cồn xô ra bốn mặt. Những chỗ tường đổ vách nát chịu không nổi sập xuống rồi cát bụi bay tứ tung. Hiện trạng không trường lúc này lại càng kinh tâm động phách. Huyết dịch trong người Cam Đường cũng tùy theo tiến triển trường đấu mà chạy rần rần trong huyết quản.

Hai bên đều thi triển những chiêu thức kỳ bí và hiểm độc tuyệt vời. Mỗi chiêu đánh ra đều có thể hạ sát đối phương trong chớp mắt. Cam Đường không tài nào nhìn rõ là hai bên đã trao đổi bao nhiêu chiêu thức. Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, đột nhiên một tiếng quát vang lên, tiếp theo là một tiếng rên vọng ra. Bóng người xa nhau một cách đột ngột.

Lão già gầy đét miệng phun máu tươi lùi lại đến ba trượng. Cặp mắt tán loạn chiếu ra những tia sáng xanh lè.

Bạch Bào quái nhân cười rộ một tiếng rồi hỏi:

- Ông bạn! Ông bạn là một tay kình địch nhất của bản lệnh chúa từ trước đến nay.

Bây giờ ông bạn đã báo danh được chưa?

Lão già gầy đét cất giọng khàn khàn đáp:

- Bây giờ cũng chưa phải lúc.

- Bản lệnh chúa e rằng đến lúc ông bạn muốn nói lại không mở miệng được nữa.

- Ngươi đừng khoác lác vội.

- Vậy lão hãy coi đây.

Bóng trắng lấp loáng. Bạch Bào quái nhân lại nhảy xổ về phía lão già khô đét.

Lão già khô đét đã bị thương dĩ nhiên không địch lại Bạch Bào quái nhân.

Cam Đường động tâm, chàng hối hận không ra tay để chế phục tên cự ma đã gây bao nhiêu huyết kiếp cho võ lâm. Bây giờ chàng cho là đã muộn mất rồi.

Chớp mắt Bạch Bào quái nhân lại băng mình tới trước mặt lão già khô đét chỉ còn cách chừng một trượng. Bầu không khí trong trường khẩn trương vô cùng!

Bộ râu bạc của lão già khô đét đã nhuộm máu đỏ hồng. Lão thấy địch nhân đến gần mà vẫn không tỏ thái độ muốn né tránh hay phản kích, khiến cho Cam Đường rất lấy làm nghi hoặc.

Lúc hai bên còn cách nhau tám thước, Bạch Bào quái nhân đột nhiên loạng choạng lùi lại ba bước, hắn gầm lên hỏi:

- Ngươi dùng độc ư?

Cam Đường nghe nói trong lòng không khỏi kinh hãi.

Lão già khô đét cười sằng sặc đáp:

- Đúng đó! Thuốc độc này là chất độc vô hình ghê gớm nhất thiên hạ.

Cam Đường nghe nói đến chất độc vô hình thì chàng lại run lên. Vì ở Thanh Long Bảo chàng đã trúng phải chất độc vô hình của Bách Độc Công Tử, suýt nữa mất mạng.

Chàng lại liên tưởng đến Lâm Vân liều mạng mạo hiểm tới động Trường Âm tìm thuốc giải. Nhưng ý niệm đó chỉ thoáng qua trong đầu óc vì tình thế trước mắt không để cho chàng rảnh mà nghĩ nhiều hơn.

Bạch Bào quái nhân sửng sốt một chút rồi hằn học nói:

- Chất độc vô hình thì làm gì được bản lệnh chúa. Nhất định là ngươi phải chết.

Lão già khô đét lộ vẻ kinh hãi nói:

- Tử Thần! Chúng ta sẽ có lần khác gặp nhau.

Chưa dứt lời lão đã vọt đi như u linh quỷ mỵ.

Cam Đường sực nhớ tới tình trạng mình. Lão già kia mà đi rồi thì Bạch Bào quái nhân sẽ quay lại rắc rối với chàng.

Chàng nghĩ thế liền băng mình chạy đi...

Ở phía sau chàng còn nghe tiếng Bạch Bào quái nhân quát lên the thé:

- Lão độc vật! Chạy đi đâu? Bản lệnh chúa đã biết ngươi là ai rồi!

Câu này rõ ràng Bạch Bào quái nhân nói với lão già khô đét, nhưng Cam Đường cũng không dám chần chờ, chàng vừa ra khỏi miếu liền ẩn nấp ngay. Chàng biết là nếu mình cứ cắm đầu chạy thì không thể nào trốn thoát khỏi tay hắn được.

Sự thực không phải thế. Cam Đường ẩn nấp hồi lâu vẫn không thấy động tình gì.

Bạch Bào quái nhân chắc còn theo dõi hành tung lão già khô đét.

Lão già khô đét mà Bạch Bào quái nhân kêu bằng lão độc vật là ai? Phải chăng Phùng Thiếu Đan, chưởng môn phái Bách Độc? Nhưng tuổi y còn non nhiều mà bản lãnh y không thể cao cường đến mức này...

* * * Trời sáng rõ. Cam Đường quay vào trong miếu, chàng xuống giếng khô cắp gã điên lên. Trước hết chàng dùng thủ pháp độc đáo của bản môn để phong tỏa võ công gã rồi mới giải thông huyệt đạo.

Một lúc sau mấy bóng người vào miếu sục tìm.

Cam Đường vừa trông thấy thì mừng rỡ vô cùng. Bọn mới đến toàn là đệ tử Cái Bang. Người đi đầu chính là lão cái bốn nút. Chàng vội băng mình ra đón.

- Úi chao!

Quần cái la lên một tiếng kinh hoảng, sắc mặt mọi người xám ngắt. Lão cái bốn núi hỏi:

- Tôn giá là...

Cam Đường liền rút ống Long Phụng Trúc Tiêu là tín vật của thủ tòa trưởng lão mà bang chúa Cái Bang đã tặng cho, giơ cao lên hỏi:

- Các hạ có nhận được cái này không?

Lão cái bốn nút kinh ngạc la lên:

- Ủa!

Rồi khom lưng chắp tay đáp:

- Đồng Bách phân đà chúa là Lã Hữu Tín bái kiến thiếu hiệp.

Bọn đệ tử Cái Bang cũng thi lễ.

Cam Đường đáp lễ nói:

- Không dám!

Phân đà chúa Lã Hữu Tín ngần ngừ một chút rồi hỏi:

- Đêm qua phải chăng là thiếu hiệp...

- Chính thị!

- Lão hóa tử xin có lời cảm tạ. Thiếu hiệp đến đây...

Cam Đường ngắt lời:

- Tại hạ có việc này muốn ủy thác cho các hạ được chăng?

- Không dám, nói là chuyện ủy thác lão hóa tử đã tiếp được tin của tổng đà, xin kính cẩn chờ lệnh thiếu hiệp.

Cam Đường trong lòng rất cảm động, chàng nghiêm trang nói:

- Xin thứ cho tại hạ không thể báo danh được.

- Thiếu hiệp có việc gì xin cứ sai bảo.

Cam Đường chỉ vào gã điên nói:

- Ông bạn mắc chứng tê liệt, tại hạ đang muốn kiếm thuốc cho y nhưng đem theo bất tiện, nên tại hạ muốn nhờ các hạ trông nom giúp cho.

Lã Hữu Tín ngắt lời:

- Xá chi việc nhỏ mọn này? Lão hóa tử xin tuân mệnh.

- Còn một chuyện nữa.

- Xin cứ chỉ dạy!

- Tòa miếu này phải chăng là trụ sở của quý đà?

- Phải đó!

- Tử Thần đã xuất hiên nơi đây, tại hạ tưởng nên dời đi chỗ khác là hơn.

- Lão hóa tử đã nghĩ đến chuyện đó.

- Vậy thì hay lắm! Ông bạn của tại hạ đây có nhiều chuyện rắc rối, xin các hạ hết sức giữ bí mật cho, đừng để người ngoài trông thấy...

- Xin thiếu hiệp yên tâm.

Cam Đường chợt nhớ tới mục đích chuyến đi này, Lã Hữu Tín đã là phân đà chúa của phân đà Đồng Bách thì đối với việc kia nhất định lão biết rõ. Chàng liền nói:

- Tại hạ còn có việc muốn thỉnh giáo được chăng?

Lã Hữu Tín nhiệt thành đáp:

- Xin thiếu hiệp cho hay.

- Vì lẽ gì phái Đồng Bách lại mai danh ẩn tích?

- Đó là muốn tạm lánh con mắt hung dữ của Tử Thần.

- Ủa! Tại hạ có việc rất cần muốn gặp chưởng môn phái đó, các hạ có biết Vân Hán Nhất Ngạc Phàn Giang hiện ở đâu không?

- Cái đó...

Phân đà chúa Lã Hữu Tín chau mày ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp:

- Chỗ ở của Phàn chưởng môn không muốn để cho ai biết. Đồng thời y cự tuyệt không chịu ra mắt bất cứ một ai. Nhưng y cùng thủ tòa trưởng lão tệ bang có mối thâm giao. Đã có cây trúc tiêu này, may ra có thể gặp được. Để lão hóa tử hết sức thử xem.

Cam Đường cảm kích đáp:

- Tại hạ xin phiền các hạ giúp cho.

- Bây giờ đi ngay chứ?

- Được lắm!

- Xin mời thiếu hiệp theo lão hóa tử lên đường.

Lã Hữu Tín nói xong quay lại gọi một gã trung niên:

- Uông chấp sự!

- Có đệ tử đây!

- Uông chấp sự đưa ông bạn này về tân đà và tự mình trông nom cho y, chớ để tiết lộ ra ngoài.

- Đệ tử xin tuân lệnh.

Lã Hữu Tín day lại nói với Cam Đường:

- Xin thiếu hiệp cho lão hóa tử đi trước dẫn đường, còn thiếu hiệp theo sau một quãng xa xa.

- Phải lắm!

Cam Đường theo sau Đồng Bách phân đà chúa Lã Hữu Tín cách một quãng khá xa. Lão chọn những đường hẻo lánh mà đi. Đi chừng một giờ thì đến một khu thung lũng trúc rậm như rừng. Rải rác có bảy tám nhà ở. Nơi đây tưởng chừng như cõi đào nguyên ngoài thế tục.

Lã Hữu Tín dừng bước lại nói:

- Đến nơi rồi! Xin thiếu hiệp chờ một chút!

- Các hạ cứ tùy tiện cho.

Lã Hữu Tín bước cao bước thấp đi vào chỗ mấy nhà ở.

Chỉ trong khoảnh khắc trong thôn một bóng trắng chạy ra nhanh như chớp thoáng cái đã đến. Bóng trắng này là một chàng thiếu niên áo trắng, môi đỏ răng trắng, tuấn nhã phi phàm. Gã mới vào khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Cam Đường vừa thấy mặt thiếu niên thì không khỏi động tâm. Dường như thiếu niên này chàng đã quen mặt.

Bạch y thiếu niên nhanh nhảu thi lễ hỏi:

- Phải chăng ông bạn đã theo Lã phân đà chúa đến đây?

Cam Đường đáp lễ nói:

- Chính thị tại hạ.

- Mời ông bạn đi theo tiểu đệ.

Gã nói xong đi trước dẫn đường.

Cam Đường muốn hỏi họ tên gã nhưng lại nhớ ra là mình không thể thông danh được, nên không hỏi nữa lặng lẽ đi theo gã.

Chỉ trong khoảnh khắc hai người vào trong một nhà nông gia. Bạch y thiếu niên dừng bước trước cửa thảo đường, đứng tránh sang bên nói:

- Mời ông bạn vào đi.

Cam Đường nghiêm trang bước vào. Trong thảo đường một lão già trạc năm mươi tuổi ăn mặc ra kiểu nông phu đứng dậy nghênh tiếp. Mặt lão rất oai nghiêm. Tuy lão ăn mặc lối thôn quê mà không mất vẻ trang trọng. Đứng bên là Cái Bang phân đà chúa Lã Hữu Tín. Lão là ai không cần hỏi chàng cũng biết rồi.

Cam Đường cung kính xá dài nói:

- Tại hạ mạo muội đến đây bái yết, xin chưởng môn tha thứ cho.

Vân Hán Nhất Ngạc niềm nở đáp:

- Lão phu ở nơi thôn dã quê mùa, tiểu hữu miễn trách. Mời tiểu hữu ngồi.

Chủ khách an tọa rồi, Vân Hán Nhất Ngạc lên tiếng hỏi:

- Tiểu hữu có điều chi chiếu cố tới lão phu?

- Vãn bối xin chưởng môn nhân vui lòng cho hay tin tức một vị tiền bối trong võ lâm.

- À quên! Lão phu chưa kịp hỏi tôn danh tiểu hữu.

Cam Đường ra chiều bẽn lẽn. Chàng không dám tiết lộ thân thế, ngập ngừng xưng danh:

- Vãn bối... tên gọi Thi Thiên Đường!

Vân Hán Nhất Ngạc đột nhiên biến sắc run lên hỏi:

- Thiên Tuyệt Môn thiếu chủ ư?

Cam Đường băn khoăn đáp:

- Dạ phải!

Bóng trắng thấp thoáng, thiếu niên áo trắng vừa rồi lại xuất hiện trỏ tay vào mặt Cam Đường hỏi:

- Ngươi là Thi Thiên Đường ư?

Biến diễn này khiến cho Cam Đường rất nghi hoặc. Chàng đứng lên hỏi:

- Tại hạ có điều chi xúc phạm?

Vân Hán Nhất Ngạc trợn mắt nhìn bạch y thiếu niên quát:

- Lui ra!

Bạch y thiếu niên hầm hầm trừng mắt nhìn Cam Đường một lần nữa mới rút lui.

Lã Hữu Tín nhăn tít cặp lông mày ra chiều băn khoăn nói:

- Phàn chưởng môn! Xin chưởng môn vì chút bạc diện của Lương trưởng lão mà tiếp đãi thiếu hiệp.

Vân Hán Nhất Ngạc tựa hồ cố nén cơn xúc động, hồi lâu vẻ mặt mới hòa hoãn lại hỏi:

- Tiểu hữu muốn hỏi dò bản tòa về tin tức ai?

Cam Đường không hiểu tại sao sau khi mình báo danh mà đối phương lai có phản ứng mãnh liệt. Chẳng lẽ phái Đồng Bách cùng phái Thiên Tuyệt đã có điều chi xích mích?

Chàng tự nghĩ từ khi len lỏi vào chốn giang hồ thì trừ Ngọc Điệp Bảo và Bách Độc Môn cùng mấy tên ma đầu, chàng chưa từng kết oán với ai. Huống chi đối với phái này chàng chưa từng quen biết và đây là lần thứ nhất chàng mới gặp mặt Vân Hán Nhất Ngạc.

Chàng muốn giũ áo ra đi, nhưng nhớ tới cái mộng muốn vẹn tròn hiếu đạo, vì cần biết tin tức mẫu thân nên chàng chẳng quản khuất tất cho nên việc. Đồng thời chàng muốn phanh phui vụ bí mật này.

Cam Đường ngẫm nghĩ một chút rồi không trả lời thẳng vào câu hỏi, chàng ngần ngừ hỏi lại:

- Xin chưởng môn chỉ thị cho tại hạ có chỗ nào khuất khúc?

Lúc này Vân Hán Nhất Ngạc đã bình tĩnh lại liền tủm tỉm cười đáp:

- Bên trong chắc có chỗ hiểu lầm. Nhưng hiện nay tiểu hữu đến đây là khách, tạm thời chưa đề cập đến điều đó.

- Rồi cũng có một ngày phải nói đến, chi bằng...

Vân Hán Nhất Ngạc trả lời:

- Đó là việc sau này. Bây giờ chúng ta trở lại chính đề. Tiểu hữu muốn biết tin tức ai?

- Tam Mục lão nhân.

Vân Hán Nhất Ngạc tái mặt đi, tỏ vẻ rất khích động hỏi:

- Tam Mục lão nhân ư?

- Đúng thế!

- Tiểu hữu tìm lão có chuyện chi?

- Để hỏi hành tung một người khác.

- Ai vậy?

- Về điểm này xin tiền bối miễn cho khỏi trình bày.

- Tại sao thái độ của tiểu hữu không được rõ rệt?

- Xin tiền bối rộng dung cho, sau này vãn bối sẽ đến thỉnh tội. Hiện giờ có chỗ khổ tâm chưa nói ra được.

Vân Hán Nhất Ngạc trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Tiểu hữu không còn có ý gì khác nữa ư?

- Không có!

- Thế thì bản tòa ưng chịu hết sức giúp.

- Vãn bối cảm kích vô cùng.

- Nhưng có được như nguyện hay không bản tòa chưa dám nói trước.

Cam Đường ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao vậy?

Vân Hán Nhất Ngạc đáp:

- Lão ta là người hạc nội mây ngàn, hành tung vô định, và đã lâu nay từ tạ võ lâm không lai vãng với một ai nữa.

Cam Đường tưởng chừng như trái tim chìm xuống. Chàng cho là chuyến đi này khác nào mò trăng đáy biển, bắt bóng trong gương. Nhưng cũng đành vậy chứ biết làm sao. Chàng bần thần hỏi:

- Chưởng môn nhân không biết đích xác hành tung lão ư?

- Sự thực là như vậy, nhưng bản tòa đã hứa lời ra sức, dĩ nhiên phải tận tâm. Khi nào biết được hành tung Tam Mục lão tiền bối sẽ thông tin cho Lã phân đà chúa hay, có tiện chăng?

Lã Hữu Tín đỡ lời:

- Thiếu hiệp! Như thế là phải.

Cam Đường không sao được đành gật đầu. Chàng cũng biết Vân Hán Nhất Ngạc nói như vậy không chắc đã là sự thật, nhưng chàng không còn biện pháp nào khác nữa.

Từ lúc chàng xưng danh, cứ biến diễn mà suy luận thì dường như hãy còn có điều chi ám muội. Sự giao thiệp giữa hai bên vẫn có điều khách khí. Chàng kết luận việc này cần phải quay về hỏi thủ tòa trưởng lão bản môn cho biết rõ hơn, thì may ra công cuộc hành động của mình mới có kết quả.

- Vãn bối xin cáo từ, mong rằng chưởng môn nhân tha thứ cho cái tội đã đến quấy nhiễu.

Cái Bang phân đà chúa Lã Hữu Tín cũng đứng lên theo.

Vân Hán Nhất Ngạc không có ý lưu khách cũng đứng dậy chắp tay nói:

- Chúng ta cứ thế mà hành động, xin thứ cho bản tòa không tiễn chân được.

Cam Đường cùng Lã Hữu Tín cáo từ rồi lên đường. Đi một quãng xa, Cam Đường dừng bước lại, hỏi:

- Lã đà chúa! Xin đà chúa chiếu cố cho tệ hữu, xin cáo từ.

- Điều đó bất tất thiếu hiệp phải băn khoăn. Có điều nếu Phàn chưởng môn đưa tin tức về Tam Mục lão nhân...

Cam Đường ngắt lời:

- Tại hạ sẽ có người liên lạc.

- Vậy chúng ta sẽ gặp nhau.

Lã Hữu Tín từ biệt rồi đi.

Cam Đường vẫn hoang mang như người mất của. Chàng quay lại nhìn khu thung lũng một lần nữa, toan cất bước đi thẳng đột nhiên có tiếng người gọi:

- Thi Thiên Đường đừng chạy nữa!

Cam Đường nghe tiếng gọi giật mình nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy bạch y thiếu niên đang đứng ngoài ba trượng, vẻ mặt lầm lì. Gã đã chờ ở đây từ trước rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương