Huyết Sắc
-
Chương 11
Bị mấy kẻ kịch liệt đẩy xuống giường, Khổng Nguyệt căn bản không để tâm đến đau đớn, cô nhanh chóng ngồi xuống trên giường, không biết nhìn phía nào đã thấy Mục Nhiên ngồi trên một cái ghế trong phòng. “Mục Nhiên, anh rốt cuộc là muốn làm trò gì?”
Khổng Nguyệt dù sao cũng từng là dân xã hội đen, không bao giờ để người khác thấy mình tỏ ra yếu đuối, cô ép lại nội tâm sợ hãi cực độ, bình tĩnh nhìn Mục Nhiên hỏi. Dù rất muốn phản kháng, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này nhưng cửa gian phòng đã bị hai tên vệ sĩ chặn lại, cô dù thế nào cũng không đủ tự tin để vượt qua được bọn kia, huống chi ở đây, lại có một Mục Nhiên võ công cao cường. Mục Nhiên không trả lời vấn đề của cô, trong ánh mắt hắn giờ đây chỉ có ánh trăng chiếu vào căn phòng. “Tôi đã có ý định khôi phục nơi này giống như trước, nhưng không có khả năng, gian phòng này phương hướng rất tốt, cũng sẽ không gặp hay tìm được nữa. Chỉ có thể khiến tôi hồi tưởng lại ở nơi đây từng bày biện đồ đạc khắp nơi.”
Thanh âm Mục Nhiên, vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cho Khổng Nguyệt không tự chủ theo tầm mắt hắn nhìn lại căn phòng, cuối cùng, cô vẫn nhịn không nổi mà hỏi hắn:“Mục Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì, vì sao lại muốn khôi phục nơi này như cũ, vì sao lại muốn dẫn tôi tới đây, vì sao chứ?”
Ánh mắt Mục Nhiên nhìn Khổng Nguyệt, trong căn phòng mờ tối, ánh mắt hắn phản chiếu ánh trăng mỏng manh, đen láy, trong trẻo nhưng lạnh lùng,“Mười năm trước tôi rời đi, tôi cứ nghĩ sẽ không có lựa chọn tốt hơn nữa. Nhưng sự thật hoàn toàn ngoại dự kiến của tôi, thậm chí làm cho tôi kinh ngạc, bởi vì sau mười năm, người đi vật cũng biến mất, cái gì cũng đều thay đổi. Cho dù tôi muốn khôi phục cũng không thể nào trở lại như trước.”
“Mục Nhiên, anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu?”
Khổng Nguyệt ngồi trên giường nhìn hắn khó hiểu. Khóe miệng Mục Nhiên nhếch lên cười lạnh,“Chờ một lát, rồi cô sẽ hiểu hết.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng phẩy tay – trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng nhuộm đẫm một màu trắng, ánh sáng trong chớp mắt kia khiến Khổng Nguyệt đau mắt nhắm chặt lại. Đợi cô mở mắt lại, vài người đàn ông thân hình cường tráng mang tới sáu cái xích đến bên giường, trói cô lại – “Mục Nhiên –!”
Khổng Nguyệt hoảng sợ trừng lớn mắt, cô muốn lao khỏi giường, nhưng lại bị những người đàn ông kia đẩy ngã xuống,,“Mục Nhiên, vì sao?!”
Người đứng bên giường không lộn xộn, dường như chỉ cần cô không lao xuống, bọn họ sẽ không cử động. Nhưng, điều này không thể làm cho Khổng Nguyệt đang hoảng sợ mà bình tâm lại, ngược lại càng làm cho cô thêm hoang mang, giống như, bọn họ đang đợi một mệnh lệnh, một thanh âm thôi — bọn họ liền tuân theo nhào tới. Câu hỏi của Khổng Nguyệt, Mục Nhiên vẫn như cũ không trả lời, hắn lại hỏi:“Căn phòng của ai vậy, cô nhớ rõ ra chưa?”
Câu hỏi của Mục Nhiên làm Khổng Nguyệt gắt gao túm chặt ga giường bên dưới,“Mục Nhiên, anh tại sao lại hỏi như thế, rốt cuộc anh muốn biết cái gì?”
Tựa hồ không hài lòng với câu hỏi của Khổng Nguyệt, Mục Nhiên liếc một cái. “A, không cần a, buông ra a –!”
Một kẻ đứng bên giường đột nhiên nhào tới người Khổng Nguyệt, thô bạo xé quần áo trên người Khổng Nguyệt. Hành động của gã đàn ông khiến Khổng Nguyệt sợ hãi, tuy rằng cô không phải là chưa từng chơi đùa mấy loại trò điên cuồng thế này, nhưng là một người mà cô cam tâm tình nguyện. Người này hành động, còn có những người đứng chung quanh gã, nếu tất cả bọn họ đều cùng nhau bổ nhào tới – cô sẽ chết, nhất định cô sẽ chết! “Mục Nhiên, anh làm như vậy là phạm pháp!”
Giãy dụa, cô phi thường kinh sợ mà gào thét, sợ hãi đến nỗi đã muốn rơi nước mắt. Nghe xong, Mục Nhiên bĩu môi không cho là đúng. (Mục điên =]) “Cô có tin không, tôi có cả trăm loại biện pháp có thể chơi đùa cô đến khi giết chết cô, pháp luật cũng không đụng vào được đâu.”
(kinh vãi TT) Không nhìn gì cả chỉ hướng về xa, Mục Nhiên cao ngạo tựa như vị thần, nước mắt Khổng Nguyệt rơi xuống,“Bảo bọn chúng dừng lại, dừng lại đi — anh muốn biết điều gì tôi cũng nói hết cho anh, tôi đều nói cho anh hết – bảo bọn chúng dừng lại a –”
Quần áo bị xé rách bị buông ra, Khổng Nguyệt vô lực ngã trên giường, nước mắt chảy xuống, mãi không ngừng được. Mục Nhiên thế nào tới bệnh viện, hắn đã quên. Đợi cho đến khi mọi cảnh vật bên cạnh hắn trở nên rõ ràng, hắn đã đứng trong hành lang bệnh viện. Đây là một bệnh viện bận rộn, hành lang nào cũng có người ngồi khắp ghế, thình thoảng, còn có y tá đi qua, họ hoặc là đi lại rất nhanh nhẹn, hoặc là thoải mái thản nhiên, nhưng, đều thỉnh thoảng lại quay đầu lại, nhìn, rồi lẳng lặng đi tiếp, lộ ra vẻ u buồn nhưng lại càng thêm tuấn dật. Khoảng cách đã gần trong gang tấc, Mục Nhiên đi một lúc lâu, không phải không muốn sớm đi gặp cậu, nhưng hiện tại, càng sớm gặp cậu thì lời từ biệt sẽ được thốt lên càng sớm – không muốn, không muốn, không muốn…… Vậy nên, cước bộ chậm, càng tới gần, đi lại càng chậm, nhưng dù có chậm, vẫn sẽ tới nơi. Cửa gỗ màu lam nhạt khiến mọi hy vọng cuối cùng đều bị hủy diện, muốn đưa tay ra gõ cửa, nhưng run run, chần chừ – Nhắm mắt lại hít thật sâu, hắn quyết định không cần gõ cửa, trực tiếp đi vào – một động tác khác hẳn so với trước kia – vẫn tiếp tục hy vọng. Tay dứt khoát đặt lên nắm cửa, nhưng động tác đẩy cửa vẫn do dự, Mục Nhiên chậm chạp xoay, chậm rãi đẩy ra – “Tiểu Nguyệt, chúng ta kết giao đi?”
Cửa đã được mở ra một khe, thanh âm Phương Thành khàn khàn vang lên, động tác mở cửa của Mục Nhiên cũng dừng lại – …… Sau đó một lúc lâu không nói gì, Mục Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút, cũng đủ có thể chứng kiến mọi việc trong phòng. Căn phòng bệnh hai màu lam nhạt cùng thuần trắng, tấm mành trắng mỏng bị gió thổi bay bay, ánh mặt trời chiếu sáng khắp căn phòng, giữa một cảnh hết sức thiêng liêng, hai người họ đang hôn môi – Cánh cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, đi lùi lại cũng dần mềm nhũn, mong muốn cũng không thể chống đỡ được cơ thể — so với cái chết còn khiến hắn tuyệt vọng muốn hủy diệt, trái tim hăn một khắc bị đào khoét…… Nên lui thôi, lui đến chỗ xa nhất, lui đến nơi hắn không nghe không thấy được như vừa rồi, như vậy mới có thể đem chuyện thích cậu ấy không phát sinh thái quá. Không lưu luyến, cho dù yêu cậu ấy nhưng lại giống như vừa tỉnh mộng – vẫn còn lưu luyến, nhưng rồi chợt tỉnh, mộng tan, chỉ còn lại nước mắt – (Sau mỗi giấc mơ là nước mắt –) Trong mộng của hắn, trái tim hắn đã bị lấy đi, để lại cho thiên sứ kia. Hắn biết, từ hôm nay trở đi, hắn đã không còn trái tim – Điều duy nhất còn lại, là hồi ức về giấc mộng kia. Trong mắt Mục Nhiên không hề có một tia thương tiếc liếc nhìn Khổng Nguyệt khóc thê thảm trên giường, hắn sai những vệ sĩ kia lui sang một bên, rồi lạnh lùng nói:“Nói đi, tôi muốn nghe hết thảy.”
Khổng Nguyệt nhìn Mục Nhiên sợ hãi khóc nức nở rồi ngồi dậy, khuôn mặt kiều diễm sớm đã tràn đầy nước mắt, cô cẩn thận hỏi hắn:“Là, là liên quan đến Tiểu Thành sao?”
Hắn vẫn không nói rõ, cô chỉ có thể đại khái đoán hắn muốn biết cái gì. “Cậu ấy, hiện tại ở đâu?”
Hắn hỏi. Khổng Nguyệt nghe hắn nói liền nắm chặt ga giường, rõ ràng nhận ra cô đang khẩn trương, nhưng vẫn trả lời hắn:“Cậu ta, điên — điên rồi, đang ở trong bệnh viện tâm thần để chữa bệnh……”
Cô tránh khỏi tầm mắt của hắn. “Ở bệnh viện tâm thần nào?”
Hắn nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi lại. “Gì – Cái gì?”
Khổng Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một lát,“Tôi không nhớ rõ, tôi không nhớ rõ! Đã lâu rồi — tôi thật sự không nhớ rõ –”
Cô sợ hãi ngẩng đầu, không ngừng lắc đầu khóc lóc gào lên, hy vọng hắn sẽ tin cô. “Đã lâu? Lâu là bao nhiêu?”
Mục Nhiên vẫn không hành động gì, như cũ tiếp tục hỏi. “Mười năm — không, là chín, chín năm rồi, đúng, là chín năm!”
Cào loạn tóc mình, cô cố sức nhớ lại. “Nói như vậy là tôi rời đi nơi này chưa bao lâu.”
Vẻ mặt Mục nhiên bình tĩnh. “Đúng……”
Hắn bình tĩnh, lại càng làm cô sợ hãi đến toàn thân vô lực, ngay cả trả lời cũng yếu ớt. “Cậu ấy vì sao lại điên?”
“–……”
Vấn đề này khiến Khổng Nguyệt rõ ràng là do dự, ánh mắt lại né tránh cái nhìn của Mục Nhiên. Thấy thế, Mục Nhiên cũng không nói gì nữa, mà hướng một người ngoắc tay – “Tôi nói, tôi nói, tôi nói –!”
Thấy sáu gã đàn ông kia lại đi tới gần giường, Khổng Nguyệt sợ tới mức không dám nữa, e ngại sợ sệt nhìn Mục Nhiên. “Vậy nói mau đi, tôi không có tính nhẫn nại.”
Mục Nhiên cảnh cáo. Lại hết sức nắm chặt một lần nữa, Khổng Nguyệt mở miệng như không thèm đếm xỉa tới:“Tiểu Thành là bởi vì bị tai nạn xe đụng vào đầu, nên mới điên –”
Vẻ mặt Mục Nhiên bình tĩnh nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp. “Vốn là cậu ấy ở bệnh viện bình thường trị liệu, nhưng là bác sĩ đã nói rằng cậu ấy vì chấn thương ở đầu quá kịch liệt, nên thần kinh đã xảy ra vấn đề, nên tôi và cha mẹ đưa cậu ấy chuyển tới một bệnh viện tâm thần để trị liệu, ông ấy nói như vậy là tốt — anh có biết, lúc đó chúng tôi căn bản không hề có tiền, chúng tôi cũng tưởng là đưa cậu ta tới một bệnh viện lớn chút đi, nhưng, nhưng – phí trị liệu rất đắt đỏ…….Nhà chúng tôi căn bản không có tiền, người thân thích nhà Phương Thành lại không chịu hỗ trợ……Không còn cách nào khác, chúng tôi đành tìm đến một bệnh viện nhỏ, đưa Tiểu Thành tới đó–”
Nói đến đây, Khổng Nguyệt bắt đầu rơi một giọt nước mắt xuống ga giường màu xanh lam, trên ga giường lộ ra nhiều điểm màu đen. (Có lẽ bà này kẻ mắt >.<) Mãi cho đến khi bầu không khí trở lại bình thường, Khổng Nguyệt tiếp tục nói:“Bệnh viện tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn phải trả tiền. Sau, sau đó, chúng tôi rốt cuộc cũng không có tiền để chi trả bệnh phí cho TIểu Thành……Tôi liền, nảy ra ý bán căn nhà này đi, Tiểu Thành từng đem khế ước của căn nhà này và kể về vị trí căn nhà cho tôi nghe qua, cho nên tôi biết…… Tôi vội vàng bán căn nhà này đi – vì nhà tôi rốt cuộc đã không đào ra tiền để chữa bệnh cho Tiểu Thành! Sở dĩ bán được mười hai vạn, tôi để lại ba vạn, còn lại đều mang tới cho bệnh viện kia. Bởi vì nhà tôi vẫn ở nơi này, huống hồ gia đình tôi ở đây lại không có một người thân thích, mà chúng tôi trong thời gian ngắn ấy cũng không đủ tiền và thời gian để tìm chỗ ở, cho nên phải cùng gia đình trở về quê nhà, tôi vốn không có thời gian gặp lại Tiểu Thành — kỳ thật, tôi cũng rất muốn đến thăm cậu ấy, nhưng vì bệnh viện kia vị trí rất hẻo lánh, lại thay đổi rất nhanh, tôi tìm thế nào cũng không thấy bệnh viện đó – vậy nên, tôi đem chín vạn kia đưa tới bệnh viện mà không có gặp qua Tiểu Thành……”
Nói xong câu cuối Khổng Nguyệt nói bằng giọng mũi, đôi mắt còn vài giọt nước mắt, cô không còn cách nào, chỉ có thể lấy tay lau đi. Mục Nhiên vẫn không có biểu tỉnh gì nhìn cô, chỉ chăm chú vào những người phía sau, có ý bảo họ đưa cho cô chiếc khăn tay. “Phương Thành vì sao lại tai nạn xe cộ?”
Thấy Khổng Nguyệt có chuyển biến tốt, Mục Nhiên mới lạnh lùng hỏi. “Cậu ấy –”
Khổng Nguyệt ngẩn ngơ, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Mục Nhiên,“Nguyên nhân cậu ấy gặp tai nạn……”
“Là gì?”
Bởi Khổng Nguyệt ngập ngừng, Mục Nhiên thoáng nhíu mày, có chút vội vàng. Không biết là bởi thấy Mục Nhiên mất kiên nhẫn nên sợ hãi, hay là vì điều gì, mà nước mắt Khổng Nguyệt vốn đã ngừng lại chảy ra, cô thống khổ nhắm hai mắt lại,“Tiểu Thành cậu ấy gặp tai nạn giao thông là vì anh — Mục Nhiên!”
Mục Nhiên trong lòng cả kinh, đem hai tay nắm chặt lại, hắn trầm giọng nói:“Nói rõ ràng ra.”
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mục Nhiên ngồi phía trước, Khổng Nguyệt chậm rãi nói tiếp:“Tiểu Thành vừa xuất viện được một ngày, vì anh đều không có đến bệnh viện thăm cậu ấy, nên cậu ấy có tâm sự nặng nề mà gọi điện thoại tới nhà anh, khi đó cậu ta mới biết được anh đã rời khỏi Trung Quốc ra nước ngoài du học, hơn nữa, sẽ không bao giờ quay trở lại…….Tiểu Thành lúc ấy khuôn mặt tái nhợt, càng không ngừng nói đi nói lại, điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng –!—cậu ấy liều lĩnh muốn đi tìm anh, cậu ấy còn nói chẳng qua là anh đùa chơi thôi, anh nhất định còn tại trước cổng trường học chờ cậu ấy……..Tôi khuyên mãi không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy phán đoán sau đó còn lên xe máy rời khỏi bệnh viện liền – chính ngày hôm đó, Tiểu Thành vì chạy xe quá nhanh, còn lái xe bằng một tay, bởi vậy gặp xe đối diện không kịp tránh – liền, liền bị đụng phải. Cậu ấy bị đưa tới bệnh viên, cả người đều là máu, tưởng chừng có thể tử vong –”
Giọng nói chua xót phát ra từ yết hầu, Khổng Nguyệt cũng không nói nổi nữa, mặc cho nước mắt rơi, tất cả đều rơi xuống ga giường từng giọt từng giọt. Không nhìn biểu tình của Mục Nhiên, cô nuốt xuống một trận chua xót rồi tiếp tục nói:“Khi Tiểu Thành tỉnh lại thì thần chí không rõ ràng. Trong giai đoạn ấy, cậu ấy lúc nào cũng gọi, Mục Nhiên, Mục Nhiên, Mục Nhiên — một tiếng lại một tiếng, nói rằng lòng rất đau. Mà tôi, mãi cho đến khi Tiểu Thành yên ổn một chút, sau đó đem căn nhà này bán đi, mới có thời gian tới nhà anh — tôi nghĩ, cho dù anh không còn sống tại Trung Quốc, nhưng chỉ cần biết anh muốn ở đâu, sau đó gọi anh trở về, có thể khiến Tiểu Thành khôi phục bình thường. Bác sĩ có nói qua, nguyên nhân chính việc thần kinh của Tiểu Thành thất thường là bởi vì trong lòng sinh ra một chiếc bóng. Nhưng, lúc đó tôi chẳng những không biết được tin tức gì của anh, ngay cả cửa nhà anh tôi cũng chẳng thể bước vào – tôi ở trước nhà anh náo loạn suốt một ngày, mới có một người ra nói với tôi, anh là tự nguyện rời khỏi Trung Quốc, thậm chí còn hứa với cha rằng sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại –. Đến bệnh viện kia, gặp được Tiểu Thành, khuôn mặt cậu ấy dữ tợn, lại càng không ngừng kêu tên anh – tôi có thể làm gì được, tôi nên làm cái gì được, tôi muốn lừa cậu ấy, nhưng tôi lại không đành lòng lừa gạt – cậu ấy luôn dùng ánh mắt mong mỏi nhìn tôi, giống như nói với tôi, cậu ấy muốn biết sự thật, cậu ấy muốn biết anh xác thức ở đâu – cho nên, tôi liền nói hết với cậu ấy……”
Khổng Nguyệt nắm chặt ga giường, dừng lại một lát,“Cậu ấy nghe xong, liền phát điên đứng dậy, đập bể mọi thứ, miệng còn không ngừng thét lên: ‘Anh gạt tôi, anh gạt tôi, anh nói anh sẽ không rời đi mà, anh gạt tôi –!’ lúc ấy tôi bị dọa như vậy, chỉ có thể gọi bác sĩ, mãi đến khi bác sĩ tiêm cho cậu ấy một liều an thần, Tiểu Thành mới ngủ đi – ngày đó nhà tôi vừa dọn sạch hành lí tại thành phố, cho nên ngay cả chuyên đem căn nhà này bán đi cũng không có cơ hội nói với cậu ấy liền vội vàng rời đi, sau đó – đến giờ vẫn chưa gặp được Tiểu Thành……”
Hai tay Mục Nhiên gắt gao nắm chặt, như bị áp lực, hắn lại mở miệng, thanh âm vẫn còn trầm thấp, lạnh lùng,“Cô nói đều là sự thật?”
“Tôi vì sao lại muốn gạt anh chứ?”
Khổng Nguyệt khóc hỏi lại hắn. “Nhưng là, vì sao, vì sao lại như vậy?! Tôi rời đi tại sao lại khiến cậu ấy không chấp nhận được –”
Mục Nhiên chậm rãi lắc lắc đầu, hắn cảm thấy không thể tin được. (Tôi tưởng anh thông minh lắm, hóa ra cũng là một thằng ngu >////<) “Vì sao, vì sao ư……”
Khổng Nguyệt nhìn chằm chằm Mục Nhiên, mặt đầy sầu bi,“Anh đến bây giờ còn không hiểu sao?”
“Hiểu cái gì?”
Thấy trong mắt Mục Nhiên mang theo tia khó hiểu, Khổng Nguyệt thì thào nói:“Mới đầu tôi cũng không hiểu được, Tiểu Thành vì sao lại để ý đến anh như vậy. Cho đến khi bán căn nhà của Tiểu Thành, liền quét tước một lần, tại gian phòng này tôi tìm được nhật kí của cậu ấy, sau mới biết được nguyên nhân……”
Khổng Nguyệt lại dùng sức nhắm chặt mắt lại, lúc ấy rung động một chút, liền gào lên:“Tiểu Thành cậu ấy ngay từ đầu đã thích anh — Mục Nhiên!”
“Cô nói lung tung!”
Mục Nhiên cả người nhảy dựng lên, hoảng hốt lúng túng không thể tin nổi. “Tôi không có!”
Khổng Nguyệt kêu lớn hơn nữa, cô trừng mắt xông tới chỗ Mục Nhiên,“Nhật kí của Tiểu Thành bây giờ tôi còn mang theo trên người, anh nếu không tin thì xem đi, đều là tự tay Tiểu Thành viết! Nó, ngay trong hành lý của tôi –”
…… Ngày hai tháng chín…… (Quốc khánh VN =]]) Vốn là tôi không muốn đi học đâu, nên là ngày khai giảng đầu tiên tôi định trốn học luôn, chắc ông thầy giáo phải tức chết mất. Nhưng mà mẹ khi lâm chung đã dặn tôi ít nhất phải học xong trung học, cho nên, tôi dù không muốn thế nào đi nữa, ngày đầu tiên đến trường cao trung mặt mày cũng phải tỏ ra rạng rỡ. Vào ngày lễ khai giảng, hiệu trưởng mới nói lời mở đầu tôi liền ngủ gà ngủ gật, không biết bao lâu, tôi nghe thấy một hồi thú vị liền tỉnh lại, gặp được hắn. Hắn cũng là học sinh mới năm nay, là người có thành tích tốt nhất mới vào trường học – với tôi thì hoàn toàn tương phản. Tôi thấy hắn khi đang đứng trên đài diễn thuyết là đại biểu tuyên ngôn cho toàn học sinh mới của trường. Đã quên tâm tình khi vừa thấy hắn, nhưng tóm lại là một cảm giác rung động, đối với tôi những người khác đều giống nhau, nhưng hắn lại khác, xuất chúng đến nỗi không thể rời khỏi tầm mắt tôi. Vì bỏ qua phần đầu, tôi không biết tên hắn, chỉ có thể vội vàng hỏi người bên cạnh, sau đó, mới biết tên — Mục Nhiên. Không biết vì sao, mỗi khi nhớ tới tên người này, trong lòng tôi như bị thứ gì đó lấp đầy, rất hài lòng……..Là tò mò sao? …… Ngày ba tháng chín…… Tôi phát hiện trong mình có một loại tâm tình là mong chờ được đi học, chưa bao giờ xuất hiện. Sau đó, tôi lại bất tri bất giác, đi tìm hắn. Hắn và tôi bất đồng hoàn toàn– đó là điều đương nhiên. Tôi đến hành lang lớp hắn, ngay từ đầu đã cảm thấy mình thật quả mạc danh kỳ diệu, nhưng hắn lại đột nhiên đi tới trước mặt tôi rồi lại đi mất, khi hắn đi qua bên nguời tôi, chỉ như một cơn gió vụt qua nhưng lại khiến tôi mãn nguyện không thôi? Mãi cho đến hiện tại, viết trang nhật kí này trước khi ngủ, tôi vẫn còn cảm giác sung sướng. Có điểm không rõ…… Quên đi, khỏi rườm rà, vẫn là nên đi ngủ trước, mai còn phải đến trường nữa. ….. Ngày hai mươi mốt tháng chín…… Tôi phát hiện ra mình đang trở thành một kẻ theo gót điên cuồng, lúc nào cũng vụng trộm đứng một góc rình coi hắn. Nhưng, tôi cuối cùng cũng phất hiện ra một điểm độc đáo và mừng thầm. Hắn mặc kệ là nhìn thấy ai cũng hé ra khuôn mặt thản nhiên tươi cười, vô cùng khách sáo, khuôn mặt tươi cười của hắn trước sau đều giống nhau như mặt nạ vậy, bên trong lại rất lạnh lùng. Nhưng, cho dù là như vậy, hắn vẫn có thể làm mê nhiều kẻ, khiến cho nhiều người nhìn thấy hắn thì trở nên mê muội – có lẽ tôi cũng là một trong số đó Hắn thích đọc sách một mình, ghét nhất có kẻ làm phiền ở phía sau, tuy rằng không hề có biểu hiện ra ngoài, nhưng đối với người đó có thể cảm nhận ra hắn không vui Hắn rất thông minh, có thể gọi là thiên tài, có đôi khi nhiều lão sư còn đi hỏi hắn, mà hắn, cơ hồ không cái gì là không làm được – là thần tiên hay sao? Tôi không khỏi suy nghĩ. Nếu đúng như vậy, hắn và tôi quả thật là tương phản. Tôi là ác ma của địa ngục, rất nhiều người đều nói như vậy. Thần tiên và ác ma không giống nhau – phải không? …… …… Ngày chín tháng mười…… Đứng ở trước cổng trường một lúc, tôi suy nghĩ: Rốt cục cũng có thể đến trường. Bảy ngày nghỉ học, tôi phát hiện thời gian trôi qua thật lâu quá, mỗi một phút đều dài đến nỗi khiến tôi hít thở không thông. Trước kia, chẳng phải mình luôn nghĩ ngày nghỉ thật ngắn sao? Tôi không trực tiếp tới phòng học, mà là đi tìm hắn – không, là đứng một góc nhìn hắn – có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến tôi muốn tới trường học. Tìm được hắn rồi, hắn đứng trước mặt một nữ sinh, hai bọn họ đang nói chuyện với nhau, đứng ngay đằng sau, tôi nghe được nữ sinh kia nói:“Mục Nhiên, mình thích bạn, chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”
Lòng tôi khi nghe câu này như bị người ta dùng đao không ngừng cắt, đau tới nỗi cơ hồ ngã xuống đất – Tôi dùng hết thảy sức lực mà chạy đi, tựa như phía sau có một hắc động đang không ngừng truy đuổi, muốn nuốt sạch tôi không còn một mảnh. Một khắc, tôi phát hiện, hay tôi nói với hắn:“Tôi thích anh, Mục Nhiên.”
Nhưng mà, tôi là ác ma dơ bẩn, như thế nào có thể xứng với một vị tiên nhân cao cao tại thượng được. ….. Ngày mười tháng mười…… Khi tôi biết được tâm ý của mình, mỗi khi đứng một góc rình nhìn hắn, hành động và tâm tình như hoàn toàn bất đồng. Thấy hắn vẫn bình thường không khác biệt, thấy nữ sinh hôm qua không có đứng bên cạnh hắn, tôi mừng thầm. Thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời bị người ta nhìn chăm chú, nghĩ đến chính mình chỉ có thể đứng ở góc tôi ngắm nhìn hắn, lòng tôi chua xót. Biết tình yêu bắt đầu trong phút chốc, tôi liền hiểu được, tình cảm này vĩnh viễn chỉ có thể chôn sâu trong lòng, bởi vì nó không thể chịu nổi, bởi vì nó dơ bẩn, bởi vì nó là hắc ám – Có lẽ, tôi chỉ có thể đứng một góc như vậy, ngắm nhìn hắn ở giữa ánh hào quang, mãi cho tới khi tình cảm này tan biến – Mà hắn, sẽ không biết đâu, ở một cái góc tối om, có một tiểu ác ma đang thích hắn……. …… Ngày mười một tháng chín…… Chuyện này thật là ngẫu nhiên, tôi ban đầu căn bản không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện tại rừng cây này, vì điều này tôi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng, khi thấy hắn đuổi một nữ sinh xinh đẹp, dịu dàng. (=]]) Họ cũng không chú ý tới tôi ngồi trên cây, sau đó, nữ sinh kia gọi hắn, nói với hắn – việc đã qua suốt một năm, tôi vẫn còn có có thói quen không nhìn được cảnh tượng này, nội tâm quặn đau không chịu nổi. Nếu tôi cũng là một nữ sinh, tôi có lẽ cũng sẽ hướng hắn thổ lộ hết tấm chân tình cuồng nhiệt của mình. Sau đó, vẫn giống như lúc trước, hắn cứ tuyệt nữ sinh kia, vô cùng lạnh lùng – hắn hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, nếu như ngày thường, hắn còn có thể thản nhiên cười qua loa nói vài câu. Nữ sinh kia khóc lóc chạy ra, tôi không thể phủ nhận được rằng niềm vui sướng khi thấy người khác gặp chuyện buồn, nhưng không có nghĩa là tôi có ý định làm cho giày mình rơi trước mặt Mục Nhiên – thật là ngoài ý muốn, chính tôi cũng giật nảy mình. Không còn cách nào khác, tôi cuối cùng cũng không thể giả dạng như không có việc gì. Vì thế, tôi nhảy ra trước mặt hắn, có điểm mong chờ, hắn nhìn thấy tôi, biểu tình vẫn không thay đổi. Có lẽ tôi ngoài ý muốn xuất hiện khiến hắn quan tâm, hắn còn đánh giá tôi kĩ lưỡng, trong thâm tâm cảm thấy thật gần gũi khi tiếp xúc hắn, tôi cười cười hỏi hắn có ấn tượng gì đối với tôi không, tôi không nghĩ hắn sẽ trả lời mình, cư nhiên nghe thấy hắn đáp lại, tuy rằng trả lời một đằng – nhưng cũng đủ khiến tôi vui vẻ cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Hắn cũng chẳng hé ra một chút hài hước hay kiên nhẫn đứng xem tôi cười đến quỳ rạp trên mặt đất, bộ dạng ấy khiến lòng tôi khẽ động, còn chưa suy nghĩ kĩ, miệng đã nói ra, tôi muốn làm bằng hữu với anh. Không thể yêu anh, thì làm bằng hữu đi. Có biết không, Mục Nhiên? Nói đến đây tôi không đủ tự tin để nhìn mặt anh, là kinh hồn bạt vía không có chút tự tin. …… Ngày mười ba tháng chín…… Tôi bắt đầu liên tiếp xuất hiện trước mặt hắn, nói cho hắn tên mình rồi nhanh chóng rời khỏi, tôi hơi sợ nếu khi tôi lưu lại, hắn sẽ cự tuyệt, vậy nên hắn ngay cả thời gian cự tuyệt cũng không có. Tan học xong, tôi liền trốn lên cây đối diện với văn phòng của hội học sinh nhìn hắn, hắn vẫn không biết. Hôm nay tôi cũng thường tới lui như trước, ngồi trên cây, lẳng lặng nhìn hắn ngồi trong văn phòng xử lý mọi việc xảy ra của hội học sinh. Hắn hôm nay dường như có rất nhiều việc, sắc trời cũng đã tối đến nơi rồi, hắn vẫn còn không về nhà. Ngắm nhìn hắn, tôi đột nhiên nảy ra ý đưa hắn trở về, sau đó, tôi không nghĩ lại nữa hứng trí bừng bừng chạy tới bằng hữu mượn xe, hoàn hảo tới kịp khi hắn vừa rời trường sẽ chặn đường hắn lại. Từ đầu hắn có chút cự tuyệt, nhưng sau rồi đáp ứng, hắn chắc là không biết đi xe, khi vừa ngồi lên xe một khác, tôi có bao nhiêu là kích động, tôi phải kiềm chế hết toàn sức lực mới không lao xe vút lên, tâm tình tôi lúc đó thật là vui vẻ. Kích động quá, tôi tự ý đưa hắn tới một nơi mà tôi thích, cũng may hắn không có phản đối gì cùng tôi chơi rất vui, mỗi lần nhớ đến khi hắn ở bên cạnh mình – hắn cư nhiên sẽ ở bên cạnh mình! Trời ạ, nên dùng cái gì để hình dung nổi tâm tình kích động lúc ấy của tôi…..Tóm lại là, thật là cao hứng quá đi! …… Ngày mười bốn tháng chín…… Qua tối hôm qua, tôi cứ cho là hắn đã muốn cùng tôi là bằng hữu, đúng thế, nghĩ vậy, tôi liền thức đêm làm sủi cảo nhưng cuối cùng lại bị vứt đi, khi ấy tôi mới hiểu ra rằng mình quả là si tâm vọng tưởng (hy vọng hão huyền). Đúng vậy, sủi cảo là tự tay tôi làm, khi tạm biệt hắn, tôi hưng phấn đến ngủ cũng không yên, kích động đến nỗi liền mua bột mì về làm sủi cảo, đó là sở trường của tôi, cũng là thứ tôi thích ăn nhất, tôi muốn chia sẻ hết thảy những thứ mình thích cho hắn, vậy nên thức cả đêm để làm sủi cảo mang đi, nhưng khi hắn hỏi, tôi sợ hắn sẽ nghi ngờ rằng mình xao động, vậy nên nói dối là đi mua. Nhìn sủi cảo bị hắn vứt đi, tâm trạng tôi cũng như bị quẳng đi vậy, khuôn mặt hắn lạnh lùng khiến tôi tinh tường hiểu ra rằng, tôi cùng hắn, ngay cả bằng hữu cũng không được, bởi vì hắn là tiên nhân còn tôi là ác ma. Liều lĩnh chạy về, tôi trở về dội nước lạnh muốn đem mọi xao động hôm qua diệt hết, muốn cho mình triệt để phục hồi…….Hiện tại, cảm thấy vô cùng đau đầu, có lẽ là bị cảm rồi, nước thật là lạnh quá – hay là, tâm lạnh mới là nguyên do? ….. Ngày bảy tháng mười…… Nếu không phải Tiểu Nguyệt không gào thét hỏi tên người vừa đến là gì, tôi sẽ nghĩ ngày hôm qua gặp hắn chính là một giấc mộc, một cơn mộng đẹp. Sáng sớm hôm nay, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, liền chạy tới trường học, khi đó mới biết được mình đến sớm, rồi đứng trước điểm dừng xe đợi hắn, lúc đó tôi đã nghĩ, ngày hôm qua, thật sự không phải là mơ sao…… Đợi bao lâu tôi không để ý, đến khi thấy hắn đi xuống xe, tôi do do dự dự suy nghĩ, liệu có nên đi đến hay không. Không nghĩ rằng hắn sẽ phát hiện ra mình, tôi chỉ có thể cùng hắn chào hỏi, trong lòng cũng chuẩn bị trước sẽ bị hắn khước từ mà tâm đau nhức. Nhưng hắn không có cự tuyệt, thật sự nhận tôi sao? Đúng rồi, tôi liền đề nghị với hắn đi chơi buổi tối, hắn cũng không từ chối. Hắn thừa nhận tôi là bằng hữu, việc này khiến lóng tôi rối loạn, hắn với mình cùng là bằng hữu. Mục Nhiên, làm bằng hữu đi, ít thấy tôi có thể lấy cách này để luôn được ở bên cạnh anh……. …… Ngày hai mươi mốt tháng mười…… Hôm nay, là của sinh nhật của tôi, cũng là một ngày tuyệt vọng, hôm nay, hết thảy đều trở nên loạn…… Hắn hỏi chuyện Tiểu Nguyệt, khi ở cùng một chỗ của tôi, hắn ngẫu nhiên sẽ hỏi, tôi lo lắng đề phòng, hắn không phải là thích Tiểu Nguyệt nên mới thế chứ, hắn trả lời có. Thật khó chịu a, thân thể tôi, thật đáng sợ, trái tim tôi, vì không muốn hắn đối với Tiểu Nguyệt có hảo cảm, tôi nói dối với hắn, tôi với Tiểu Nguyệt là lưỡng tình tương duyệt, thật là lời nói dối buồn cười, tôi cùng Tiểu Nguyệt cùng lắm chỉ có thể trở thành bằng hữu, bởi vì chúng tôi rất hiểu nhau. Không chỉ thế, tôi cư nhiên còn nói Tiểu Nguyệt nói bậy, tựa như trở thành một kẻ đố kị đến phát cuồng, phát điên không muốn hắn thích một ai cả, thầm nghĩ hắn chỉ được nhìn mình – Còn có, cũng là hôm nay, tôi đưa hắn rời khỏi nhà, hắn nói, không còn là bằng hữu…… Đây là trừng phạt của ông trời cho tôi, trừng phạt tội ác của tôi, trừng phạt tôi vì si tâm vọng tưởng – khiến tôi vĩnh viễn lạc vào những vết tích, chỉ có thể sống trong nỗi thống khổ. Mục Nhiên, tâm ý của tôi đối với anh chính là một cái tội, tội này, tôi đã hiểu rõ rồi, tôi muốn quên cũng không xong, nó đã in đậm trong lòng rồi, vậy nên, trừ phi tôi chết đi hoặc linh hồn tan biến, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại nữa. Mục Nhiên, tôi không hy vọng xa vời rằng sẽ luôn được ở bên cạnh anh, nhưng ít nhất, hãy để tôi được ở một góc tối để ngắm nhìn anh, đó là nguyện vọng duy nhất của tôi.
Khổng Nguyệt dù sao cũng từng là dân xã hội đen, không bao giờ để người khác thấy mình tỏ ra yếu đuối, cô ép lại nội tâm sợ hãi cực độ, bình tĩnh nhìn Mục Nhiên hỏi. Dù rất muốn phản kháng, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này nhưng cửa gian phòng đã bị hai tên vệ sĩ chặn lại, cô dù thế nào cũng không đủ tự tin để vượt qua được bọn kia, huống chi ở đây, lại có một Mục Nhiên võ công cao cường. Mục Nhiên không trả lời vấn đề của cô, trong ánh mắt hắn giờ đây chỉ có ánh trăng chiếu vào căn phòng. “Tôi đã có ý định khôi phục nơi này giống như trước, nhưng không có khả năng, gian phòng này phương hướng rất tốt, cũng sẽ không gặp hay tìm được nữa. Chỉ có thể khiến tôi hồi tưởng lại ở nơi đây từng bày biện đồ đạc khắp nơi.”
Thanh âm Mục Nhiên, vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm cho Khổng Nguyệt không tự chủ theo tầm mắt hắn nhìn lại căn phòng, cuối cùng, cô vẫn nhịn không nổi mà hỏi hắn:“Mục Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì, vì sao lại muốn khôi phục nơi này như cũ, vì sao lại muốn dẫn tôi tới đây, vì sao chứ?”
Ánh mắt Mục Nhiên nhìn Khổng Nguyệt, trong căn phòng mờ tối, ánh mắt hắn phản chiếu ánh trăng mỏng manh, đen láy, trong trẻo nhưng lạnh lùng,“Mười năm trước tôi rời đi, tôi cứ nghĩ sẽ không có lựa chọn tốt hơn nữa. Nhưng sự thật hoàn toàn ngoại dự kiến của tôi, thậm chí làm cho tôi kinh ngạc, bởi vì sau mười năm, người đi vật cũng biến mất, cái gì cũng đều thay đổi. Cho dù tôi muốn khôi phục cũng không thể nào trở lại như trước.”
“Mục Nhiên, anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu?”
Khổng Nguyệt ngồi trên giường nhìn hắn khó hiểu. Khóe miệng Mục Nhiên nhếch lên cười lạnh,“Chờ một lát, rồi cô sẽ hiểu hết.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng phẩy tay – trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng nhuộm đẫm một màu trắng, ánh sáng trong chớp mắt kia khiến Khổng Nguyệt đau mắt nhắm chặt lại. Đợi cô mở mắt lại, vài người đàn ông thân hình cường tráng mang tới sáu cái xích đến bên giường, trói cô lại – “Mục Nhiên –!”
Khổng Nguyệt hoảng sợ trừng lớn mắt, cô muốn lao khỏi giường, nhưng lại bị những người đàn ông kia đẩy ngã xuống,,“Mục Nhiên, vì sao?!”
Người đứng bên giường không lộn xộn, dường như chỉ cần cô không lao xuống, bọn họ sẽ không cử động. Nhưng, điều này không thể làm cho Khổng Nguyệt đang hoảng sợ mà bình tâm lại, ngược lại càng làm cho cô thêm hoang mang, giống như, bọn họ đang đợi một mệnh lệnh, một thanh âm thôi — bọn họ liền tuân theo nhào tới. Câu hỏi của Khổng Nguyệt, Mục Nhiên vẫn như cũ không trả lời, hắn lại hỏi:“Căn phòng của ai vậy, cô nhớ rõ ra chưa?”
Câu hỏi của Mục Nhiên làm Khổng Nguyệt gắt gao túm chặt ga giường bên dưới,“Mục Nhiên, anh tại sao lại hỏi như thế, rốt cuộc anh muốn biết cái gì?”
Tựa hồ không hài lòng với câu hỏi của Khổng Nguyệt, Mục Nhiên liếc một cái. “A, không cần a, buông ra a –!”
Một kẻ đứng bên giường đột nhiên nhào tới người Khổng Nguyệt, thô bạo xé quần áo trên người Khổng Nguyệt. Hành động của gã đàn ông khiến Khổng Nguyệt sợ hãi, tuy rằng cô không phải là chưa từng chơi đùa mấy loại trò điên cuồng thế này, nhưng là một người mà cô cam tâm tình nguyện. Người này hành động, còn có những người đứng chung quanh gã, nếu tất cả bọn họ đều cùng nhau bổ nhào tới – cô sẽ chết, nhất định cô sẽ chết! “Mục Nhiên, anh làm như vậy là phạm pháp!”
Giãy dụa, cô phi thường kinh sợ mà gào thét, sợ hãi đến nỗi đã muốn rơi nước mắt. Nghe xong, Mục Nhiên bĩu môi không cho là đúng. (Mục điên =]) “Cô có tin không, tôi có cả trăm loại biện pháp có thể chơi đùa cô đến khi giết chết cô, pháp luật cũng không đụng vào được đâu.”
(kinh vãi TT) Không nhìn gì cả chỉ hướng về xa, Mục Nhiên cao ngạo tựa như vị thần, nước mắt Khổng Nguyệt rơi xuống,“Bảo bọn chúng dừng lại, dừng lại đi — anh muốn biết điều gì tôi cũng nói hết cho anh, tôi đều nói cho anh hết – bảo bọn chúng dừng lại a –”
Quần áo bị xé rách bị buông ra, Khổng Nguyệt vô lực ngã trên giường, nước mắt chảy xuống, mãi không ngừng được. Mục Nhiên thế nào tới bệnh viện, hắn đã quên. Đợi cho đến khi mọi cảnh vật bên cạnh hắn trở nên rõ ràng, hắn đã đứng trong hành lang bệnh viện. Đây là một bệnh viện bận rộn, hành lang nào cũng có người ngồi khắp ghế, thình thoảng, còn có y tá đi qua, họ hoặc là đi lại rất nhanh nhẹn, hoặc là thoải mái thản nhiên, nhưng, đều thỉnh thoảng lại quay đầu lại, nhìn, rồi lẳng lặng đi tiếp, lộ ra vẻ u buồn nhưng lại càng thêm tuấn dật. Khoảng cách đã gần trong gang tấc, Mục Nhiên đi một lúc lâu, không phải không muốn sớm đi gặp cậu, nhưng hiện tại, càng sớm gặp cậu thì lời từ biệt sẽ được thốt lên càng sớm – không muốn, không muốn, không muốn…… Vậy nên, cước bộ chậm, càng tới gần, đi lại càng chậm, nhưng dù có chậm, vẫn sẽ tới nơi. Cửa gỗ màu lam nhạt khiến mọi hy vọng cuối cùng đều bị hủy diện, muốn đưa tay ra gõ cửa, nhưng run run, chần chừ – Nhắm mắt lại hít thật sâu, hắn quyết định không cần gõ cửa, trực tiếp đi vào – một động tác khác hẳn so với trước kia – vẫn tiếp tục hy vọng. Tay dứt khoát đặt lên nắm cửa, nhưng động tác đẩy cửa vẫn do dự, Mục Nhiên chậm chạp xoay, chậm rãi đẩy ra – “Tiểu Nguyệt, chúng ta kết giao đi?”
Cửa đã được mở ra một khe, thanh âm Phương Thành khàn khàn vang lên, động tác mở cửa của Mục Nhiên cũng dừng lại – …… Sau đó một lúc lâu không nói gì, Mục Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút, cũng đủ có thể chứng kiến mọi việc trong phòng. Căn phòng bệnh hai màu lam nhạt cùng thuần trắng, tấm mành trắng mỏng bị gió thổi bay bay, ánh mặt trời chiếu sáng khắp căn phòng, giữa một cảnh hết sức thiêng liêng, hai người họ đang hôn môi – Cánh cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, đi lùi lại cũng dần mềm nhũn, mong muốn cũng không thể chống đỡ được cơ thể — so với cái chết còn khiến hắn tuyệt vọng muốn hủy diệt, trái tim hăn một khắc bị đào khoét…… Nên lui thôi, lui đến chỗ xa nhất, lui đến nơi hắn không nghe không thấy được như vừa rồi, như vậy mới có thể đem chuyện thích cậu ấy không phát sinh thái quá. Không lưu luyến, cho dù yêu cậu ấy nhưng lại giống như vừa tỉnh mộng – vẫn còn lưu luyến, nhưng rồi chợt tỉnh, mộng tan, chỉ còn lại nước mắt – (Sau mỗi giấc mơ là nước mắt –) Trong mộng của hắn, trái tim hắn đã bị lấy đi, để lại cho thiên sứ kia. Hắn biết, từ hôm nay trở đi, hắn đã không còn trái tim – Điều duy nhất còn lại, là hồi ức về giấc mộng kia. Trong mắt Mục Nhiên không hề có một tia thương tiếc liếc nhìn Khổng Nguyệt khóc thê thảm trên giường, hắn sai những vệ sĩ kia lui sang một bên, rồi lạnh lùng nói:“Nói đi, tôi muốn nghe hết thảy.”
Khổng Nguyệt nhìn Mục Nhiên sợ hãi khóc nức nở rồi ngồi dậy, khuôn mặt kiều diễm sớm đã tràn đầy nước mắt, cô cẩn thận hỏi hắn:“Là, là liên quan đến Tiểu Thành sao?”
Hắn vẫn không nói rõ, cô chỉ có thể đại khái đoán hắn muốn biết cái gì. “Cậu ấy, hiện tại ở đâu?”
Hắn hỏi. Khổng Nguyệt nghe hắn nói liền nắm chặt ga giường, rõ ràng nhận ra cô đang khẩn trương, nhưng vẫn trả lời hắn:“Cậu ta, điên — điên rồi, đang ở trong bệnh viện tâm thần để chữa bệnh……”
Cô tránh khỏi tầm mắt của hắn. “Ở bệnh viện tâm thần nào?”
Hắn nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi lại. “Gì – Cái gì?”
Khổng Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một lát,“Tôi không nhớ rõ, tôi không nhớ rõ! Đã lâu rồi — tôi thật sự không nhớ rõ –”
Cô sợ hãi ngẩng đầu, không ngừng lắc đầu khóc lóc gào lên, hy vọng hắn sẽ tin cô. “Đã lâu? Lâu là bao nhiêu?”
Mục Nhiên vẫn không hành động gì, như cũ tiếp tục hỏi. “Mười năm — không, là chín, chín năm rồi, đúng, là chín năm!”
Cào loạn tóc mình, cô cố sức nhớ lại. “Nói như vậy là tôi rời đi nơi này chưa bao lâu.”
Vẻ mặt Mục nhiên bình tĩnh. “Đúng……”
Hắn bình tĩnh, lại càng làm cô sợ hãi đến toàn thân vô lực, ngay cả trả lời cũng yếu ớt. “Cậu ấy vì sao lại điên?”
“–……”
Vấn đề này khiến Khổng Nguyệt rõ ràng là do dự, ánh mắt lại né tránh cái nhìn của Mục Nhiên. Thấy thế, Mục Nhiên cũng không nói gì nữa, mà hướng một người ngoắc tay – “Tôi nói, tôi nói, tôi nói –!”
Thấy sáu gã đàn ông kia lại đi tới gần giường, Khổng Nguyệt sợ tới mức không dám nữa, e ngại sợ sệt nhìn Mục Nhiên. “Vậy nói mau đi, tôi không có tính nhẫn nại.”
Mục Nhiên cảnh cáo. Lại hết sức nắm chặt một lần nữa, Khổng Nguyệt mở miệng như không thèm đếm xỉa tới:“Tiểu Thành là bởi vì bị tai nạn xe đụng vào đầu, nên mới điên –”
Vẻ mặt Mục Nhiên bình tĩnh nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp. “Vốn là cậu ấy ở bệnh viện bình thường trị liệu, nhưng là bác sĩ đã nói rằng cậu ấy vì chấn thương ở đầu quá kịch liệt, nên thần kinh đã xảy ra vấn đề, nên tôi và cha mẹ đưa cậu ấy chuyển tới một bệnh viện tâm thần để trị liệu, ông ấy nói như vậy là tốt — anh có biết, lúc đó chúng tôi căn bản không hề có tiền, chúng tôi cũng tưởng là đưa cậu ta tới một bệnh viện lớn chút đi, nhưng, nhưng – phí trị liệu rất đắt đỏ…….Nhà chúng tôi căn bản không có tiền, người thân thích nhà Phương Thành lại không chịu hỗ trợ……Không còn cách nào khác, chúng tôi đành tìm đến một bệnh viện nhỏ, đưa Tiểu Thành tới đó–”
Nói đến đây, Khổng Nguyệt bắt đầu rơi một giọt nước mắt xuống ga giường màu xanh lam, trên ga giường lộ ra nhiều điểm màu đen. (Có lẽ bà này kẻ mắt >.<) Mãi cho đến khi bầu không khí trở lại bình thường, Khổng Nguyệt tiếp tục nói:“Bệnh viện tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn phải trả tiền. Sau, sau đó, chúng tôi rốt cuộc cũng không có tiền để chi trả bệnh phí cho TIểu Thành……Tôi liền, nảy ra ý bán căn nhà này đi, Tiểu Thành từng đem khế ước của căn nhà này và kể về vị trí căn nhà cho tôi nghe qua, cho nên tôi biết…… Tôi vội vàng bán căn nhà này đi – vì nhà tôi rốt cuộc đã không đào ra tiền để chữa bệnh cho Tiểu Thành! Sở dĩ bán được mười hai vạn, tôi để lại ba vạn, còn lại đều mang tới cho bệnh viện kia. Bởi vì nhà tôi vẫn ở nơi này, huống hồ gia đình tôi ở đây lại không có một người thân thích, mà chúng tôi trong thời gian ngắn ấy cũng không đủ tiền và thời gian để tìm chỗ ở, cho nên phải cùng gia đình trở về quê nhà, tôi vốn không có thời gian gặp lại Tiểu Thành — kỳ thật, tôi cũng rất muốn đến thăm cậu ấy, nhưng vì bệnh viện kia vị trí rất hẻo lánh, lại thay đổi rất nhanh, tôi tìm thế nào cũng không thấy bệnh viện đó – vậy nên, tôi đem chín vạn kia đưa tới bệnh viện mà không có gặp qua Tiểu Thành……”
Nói xong câu cuối Khổng Nguyệt nói bằng giọng mũi, đôi mắt còn vài giọt nước mắt, cô không còn cách nào, chỉ có thể lấy tay lau đi. Mục Nhiên vẫn không có biểu tỉnh gì nhìn cô, chỉ chăm chú vào những người phía sau, có ý bảo họ đưa cho cô chiếc khăn tay. “Phương Thành vì sao lại tai nạn xe cộ?”
Thấy Khổng Nguyệt có chuyển biến tốt, Mục Nhiên mới lạnh lùng hỏi. “Cậu ấy –”
Khổng Nguyệt ngẩn ngơ, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Mục Nhiên,“Nguyên nhân cậu ấy gặp tai nạn……”
“Là gì?”
Bởi Khổng Nguyệt ngập ngừng, Mục Nhiên thoáng nhíu mày, có chút vội vàng. Không biết là bởi thấy Mục Nhiên mất kiên nhẫn nên sợ hãi, hay là vì điều gì, mà nước mắt Khổng Nguyệt vốn đã ngừng lại chảy ra, cô thống khổ nhắm hai mắt lại,“Tiểu Thành cậu ấy gặp tai nạn giao thông là vì anh — Mục Nhiên!”
Mục Nhiên trong lòng cả kinh, đem hai tay nắm chặt lại, hắn trầm giọng nói:“Nói rõ ràng ra.”
Chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mục Nhiên ngồi phía trước, Khổng Nguyệt chậm rãi nói tiếp:“Tiểu Thành vừa xuất viện được một ngày, vì anh đều không có đến bệnh viện thăm cậu ấy, nên cậu ấy có tâm sự nặng nề mà gọi điện thoại tới nhà anh, khi đó cậu ta mới biết được anh đã rời khỏi Trung Quốc ra nước ngoài du học, hơn nữa, sẽ không bao giờ quay trở lại…….Tiểu Thành lúc ấy khuôn mặt tái nhợt, càng không ngừng nói đi nói lại, điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng –!—cậu ấy liều lĩnh muốn đi tìm anh, cậu ấy còn nói chẳng qua là anh đùa chơi thôi, anh nhất định còn tại trước cổng trường học chờ cậu ấy……..Tôi khuyên mãi không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy phán đoán sau đó còn lên xe máy rời khỏi bệnh viện liền – chính ngày hôm đó, Tiểu Thành vì chạy xe quá nhanh, còn lái xe bằng một tay, bởi vậy gặp xe đối diện không kịp tránh – liền, liền bị đụng phải. Cậu ấy bị đưa tới bệnh viên, cả người đều là máu, tưởng chừng có thể tử vong –”
Giọng nói chua xót phát ra từ yết hầu, Khổng Nguyệt cũng không nói nổi nữa, mặc cho nước mắt rơi, tất cả đều rơi xuống ga giường từng giọt từng giọt. Không nhìn biểu tình của Mục Nhiên, cô nuốt xuống một trận chua xót rồi tiếp tục nói:“Khi Tiểu Thành tỉnh lại thì thần chí không rõ ràng. Trong giai đoạn ấy, cậu ấy lúc nào cũng gọi, Mục Nhiên, Mục Nhiên, Mục Nhiên — một tiếng lại một tiếng, nói rằng lòng rất đau. Mà tôi, mãi cho đến khi Tiểu Thành yên ổn một chút, sau đó đem căn nhà này bán đi, mới có thời gian tới nhà anh — tôi nghĩ, cho dù anh không còn sống tại Trung Quốc, nhưng chỉ cần biết anh muốn ở đâu, sau đó gọi anh trở về, có thể khiến Tiểu Thành khôi phục bình thường. Bác sĩ có nói qua, nguyên nhân chính việc thần kinh của Tiểu Thành thất thường là bởi vì trong lòng sinh ra một chiếc bóng. Nhưng, lúc đó tôi chẳng những không biết được tin tức gì của anh, ngay cả cửa nhà anh tôi cũng chẳng thể bước vào – tôi ở trước nhà anh náo loạn suốt một ngày, mới có một người ra nói với tôi, anh là tự nguyện rời khỏi Trung Quốc, thậm chí còn hứa với cha rằng sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại –. Đến bệnh viện kia, gặp được Tiểu Thành, khuôn mặt cậu ấy dữ tợn, lại càng không ngừng kêu tên anh – tôi có thể làm gì được, tôi nên làm cái gì được, tôi muốn lừa cậu ấy, nhưng tôi lại không đành lòng lừa gạt – cậu ấy luôn dùng ánh mắt mong mỏi nhìn tôi, giống như nói với tôi, cậu ấy muốn biết sự thật, cậu ấy muốn biết anh xác thức ở đâu – cho nên, tôi liền nói hết với cậu ấy……”
Khổng Nguyệt nắm chặt ga giường, dừng lại một lát,“Cậu ấy nghe xong, liền phát điên đứng dậy, đập bể mọi thứ, miệng còn không ngừng thét lên: ‘Anh gạt tôi, anh gạt tôi, anh nói anh sẽ không rời đi mà, anh gạt tôi –!’ lúc ấy tôi bị dọa như vậy, chỉ có thể gọi bác sĩ, mãi đến khi bác sĩ tiêm cho cậu ấy một liều an thần, Tiểu Thành mới ngủ đi – ngày đó nhà tôi vừa dọn sạch hành lí tại thành phố, cho nên ngay cả chuyên đem căn nhà này bán đi cũng không có cơ hội nói với cậu ấy liền vội vàng rời đi, sau đó – đến giờ vẫn chưa gặp được Tiểu Thành……”
Hai tay Mục Nhiên gắt gao nắm chặt, như bị áp lực, hắn lại mở miệng, thanh âm vẫn còn trầm thấp, lạnh lùng,“Cô nói đều là sự thật?”
“Tôi vì sao lại muốn gạt anh chứ?”
Khổng Nguyệt khóc hỏi lại hắn. “Nhưng là, vì sao, vì sao lại như vậy?! Tôi rời đi tại sao lại khiến cậu ấy không chấp nhận được –”
Mục Nhiên chậm rãi lắc lắc đầu, hắn cảm thấy không thể tin được. (Tôi tưởng anh thông minh lắm, hóa ra cũng là một thằng ngu >////<) “Vì sao, vì sao ư……”
Khổng Nguyệt nhìn chằm chằm Mục Nhiên, mặt đầy sầu bi,“Anh đến bây giờ còn không hiểu sao?”
“Hiểu cái gì?”
Thấy trong mắt Mục Nhiên mang theo tia khó hiểu, Khổng Nguyệt thì thào nói:“Mới đầu tôi cũng không hiểu được, Tiểu Thành vì sao lại để ý đến anh như vậy. Cho đến khi bán căn nhà của Tiểu Thành, liền quét tước một lần, tại gian phòng này tôi tìm được nhật kí của cậu ấy, sau mới biết được nguyên nhân……”
Khổng Nguyệt lại dùng sức nhắm chặt mắt lại, lúc ấy rung động một chút, liền gào lên:“Tiểu Thành cậu ấy ngay từ đầu đã thích anh — Mục Nhiên!”
“Cô nói lung tung!”
Mục Nhiên cả người nhảy dựng lên, hoảng hốt lúng túng không thể tin nổi. “Tôi không có!”
Khổng Nguyệt kêu lớn hơn nữa, cô trừng mắt xông tới chỗ Mục Nhiên,“Nhật kí của Tiểu Thành bây giờ tôi còn mang theo trên người, anh nếu không tin thì xem đi, đều là tự tay Tiểu Thành viết! Nó, ngay trong hành lý của tôi –”
…… Ngày hai tháng chín…… (Quốc khánh VN =]]) Vốn là tôi không muốn đi học đâu, nên là ngày khai giảng đầu tiên tôi định trốn học luôn, chắc ông thầy giáo phải tức chết mất. Nhưng mà mẹ khi lâm chung đã dặn tôi ít nhất phải học xong trung học, cho nên, tôi dù không muốn thế nào đi nữa, ngày đầu tiên đến trường cao trung mặt mày cũng phải tỏ ra rạng rỡ. Vào ngày lễ khai giảng, hiệu trưởng mới nói lời mở đầu tôi liền ngủ gà ngủ gật, không biết bao lâu, tôi nghe thấy một hồi thú vị liền tỉnh lại, gặp được hắn. Hắn cũng là học sinh mới năm nay, là người có thành tích tốt nhất mới vào trường học – với tôi thì hoàn toàn tương phản. Tôi thấy hắn khi đang đứng trên đài diễn thuyết là đại biểu tuyên ngôn cho toàn học sinh mới của trường. Đã quên tâm tình khi vừa thấy hắn, nhưng tóm lại là một cảm giác rung động, đối với tôi những người khác đều giống nhau, nhưng hắn lại khác, xuất chúng đến nỗi không thể rời khỏi tầm mắt tôi. Vì bỏ qua phần đầu, tôi không biết tên hắn, chỉ có thể vội vàng hỏi người bên cạnh, sau đó, mới biết tên — Mục Nhiên. Không biết vì sao, mỗi khi nhớ tới tên người này, trong lòng tôi như bị thứ gì đó lấp đầy, rất hài lòng……..Là tò mò sao? …… Ngày ba tháng chín…… Tôi phát hiện trong mình có một loại tâm tình là mong chờ được đi học, chưa bao giờ xuất hiện. Sau đó, tôi lại bất tri bất giác, đi tìm hắn. Hắn và tôi bất đồng hoàn toàn– đó là điều đương nhiên. Tôi đến hành lang lớp hắn, ngay từ đầu đã cảm thấy mình thật quả mạc danh kỳ diệu, nhưng hắn lại đột nhiên đi tới trước mặt tôi rồi lại đi mất, khi hắn đi qua bên nguời tôi, chỉ như một cơn gió vụt qua nhưng lại khiến tôi mãn nguyện không thôi? Mãi cho đến hiện tại, viết trang nhật kí này trước khi ngủ, tôi vẫn còn cảm giác sung sướng. Có điểm không rõ…… Quên đi, khỏi rườm rà, vẫn là nên đi ngủ trước, mai còn phải đến trường nữa. ….. Ngày hai mươi mốt tháng chín…… Tôi phát hiện ra mình đang trở thành một kẻ theo gót điên cuồng, lúc nào cũng vụng trộm đứng một góc rình coi hắn. Nhưng, tôi cuối cùng cũng phất hiện ra một điểm độc đáo và mừng thầm. Hắn mặc kệ là nhìn thấy ai cũng hé ra khuôn mặt thản nhiên tươi cười, vô cùng khách sáo, khuôn mặt tươi cười của hắn trước sau đều giống nhau như mặt nạ vậy, bên trong lại rất lạnh lùng. Nhưng, cho dù là như vậy, hắn vẫn có thể làm mê nhiều kẻ, khiến cho nhiều người nhìn thấy hắn thì trở nên mê muội – có lẽ tôi cũng là một trong số đó Hắn thích đọc sách một mình, ghét nhất có kẻ làm phiền ở phía sau, tuy rằng không hề có biểu hiện ra ngoài, nhưng đối với người đó có thể cảm nhận ra hắn không vui Hắn rất thông minh, có thể gọi là thiên tài, có đôi khi nhiều lão sư còn đi hỏi hắn, mà hắn, cơ hồ không cái gì là không làm được – là thần tiên hay sao? Tôi không khỏi suy nghĩ. Nếu đúng như vậy, hắn và tôi quả thật là tương phản. Tôi là ác ma của địa ngục, rất nhiều người đều nói như vậy. Thần tiên và ác ma không giống nhau – phải không? …… …… Ngày chín tháng mười…… Đứng ở trước cổng trường một lúc, tôi suy nghĩ: Rốt cục cũng có thể đến trường. Bảy ngày nghỉ học, tôi phát hiện thời gian trôi qua thật lâu quá, mỗi một phút đều dài đến nỗi khiến tôi hít thở không thông. Trước kia, chẳng phải mình luôn nghĩ ngày nghỉ thật ngắn sao? Tôi không trực tiếp tới phòng học, mà là đi tìm hắn – không, là đứng một góc nhìn hắn – có lẽ đây là nguyên nhân chính khiến tôi muốn tới trường học. Tìm được hắn rồi, hắn đứng trước mặt một nữ sinh, hai bọn họ đang nói chuyện với nhau, đứng ngay đằng sau, tôi nghe được nữ sinh kia nói:“Mục Nhiên, mình thích bạn, chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”
Lòng tôi khi nghe câu này như bị người ta dùng đao không ngừng cắt, đau tới nỗi cơ hồ ngã xuống đất – Tôi dùng hết thảy sức lực mà chạy đi, tựa như phía sau có một hắc động đang không ngừng truy đuổi, muốn nuốt sạch tôi không còn một mảnh. Một khắc, tôi phát hiện, hay tôi nói với hắn:“Tôi thích anh, Mục Nhiên.”
Nhưng mà, tôi là ác ma dơ bẩn, như thế nào có thể xứng với một vị tiên nhân cao cao tại thượng được. ….. Ngày mười tháng mười…… Khi tôi biết được tâm ý của mình, mỗi khi đứng một góc rình nhìn hắn, hành động và tâm tình như hoàn toàn bất đồng. Thấy hắn vẫn bình thường không khác biệt, thấy nữ sinh hôm qua không có đứng bên cạnh hắn, tôi mừng thầm. Thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời bị người ta nhìn chăm chú, nghĩ đến chính mình chỉ có thể đứng ở góc tôi ngắm nhìn hắn, lòng tôi chua xót. Biết tình yêu bắt đầu trong phút chốc, tôi liền hiểu được, tình cảm này vĩnh viễn chỉ có thể chôn sâu trong lòng, bởi vì nó không thể chịu nổi, bởi vì nó dơ bẩn, bởi vì nó là hắc ám – Có lẽ, tôi chỉ có thể đứng một góc như vậy, ngắm nhìn hắn ở giữa ánh hào quang, mãi cho tới khi tình cảm này tan biến – Mà hắn, sẽ không biết đâu, ở một cái góc tối om, có một tiểu ác ma đang thích hắn……. …… Ngày mười một tháng chín…… Chuyện này thật là ngẫu nhiên, tôi ban đầu căn bản không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện tại rừng cây này, vì điều này tôi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng, khi thấy hắn đuổi một nữ sinh xinh đẹp, dịu dàng. (=]]) Họ cũng không chú ý tới tôi ngồi trên cây, sau đó, nữ sinh kia gọi hắn, nói với hắn – việc đã qua suốt một năm, tôi vẫn còn có có thói quen không nhìn được cảnh tượng này, nội tâm quặn đau không chịu nổi. Nếu tôi cũng là một nữ sinh, tôi có lẽ cũng sẽ hướng hắn thổ lộ hết tấm chân tình cuồng nhiệt của mình. Sau đó, vẫn giống như lúc trước, hắn cứ tuyệt nữ sinh kia, vô cùng lạnh lùng – hắn hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, nếu như ngày thường, hắn còn có thể thản nhiên cười qua loa nói vài câu. Nữ sinh kia khóc lóc chạy ra, tôi không thể phủ nhận được rằng niềm vui sướng khi thấy người khác gặp chuyện buồn, nhưng không có nghĩa là tôi có ý định làm cho giày mình rơi trước mặt Mục Nhiên – thật là ngoài ý muốn, chính tôi cũng giật nảy mình. Không còn cách nào khác, tôi cuối cùng cũng không thể giả dạng như không có việc gì. Vì thế, tôi nhảy ra trước mặt hắn, có điểm mong chờ, hắn nhìn thấy tôi, biểu tình vẫn không thay đổi. Có lẽ tôi ngoài ý muốn xuất hiện khiến hắn quan tâm, hắn còn đánh giá tôi kĩ lưỡng, trong thâm tâm cảm thấy thật gần gũi khi tiếp xúc hắn, tôi cười cười hỏi hắn có ấn tượng gì đối với tôi không, tôi không nghĩ hắn sẽ trả lời mình, cư nhiên nghe thấy hắn đáp lại, tuy rằng trả lời một đằng – nhưng cũng đủ khiến tôi vui vẻ cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Hắn cũng chẳng hé ra một chút hài hước hay kiên nhẫn đứng xem tôi cười đến quỳ rạp trên mặt đất, bộ dạng ấy khiến lòng tôi khẽ động, còn chưa suy nghĩ kĩ, miệng đã nói ra, tôi muốn làm bằng hữu với anh. Không thể yêu anh, thì làm bằng hữu đi. Có biết không, Mục Nhiên? Nói đến đây tôi không đủ tự tin để nhìn mặt anh, là kinh hồn bạt vía không có chút tự tin. …… Ngày mười ba tháng chín…… Tôi bắt đầu liên tiếp xuất hiện trước mặt hắn, nói cho hắn tên mình rồi nhanh chóng rời khỏi, tôi hơi sợ nếu khi tôi lưu lại, hắn sẽ cự tuyệt, vậy nên hắn ngay cả thời gian cự tuyệt cũng không có. Tan học xong, tôi liền trốn lên cây đối diện với văn phòng của hội học sinh nhìn hắn, hắn vẫn không biết. Hôm nay tôi cũng thường tới lui như trước, ngồi trên cây, lẳng lặng nhìn hắn ngồi trong văn phòng xử lý mọi việc xảy ra của hội học sinh. Hắn hôm nay dường như có rất nhiều việc, sắc trời cũng đã tối đến nơi rồi, hắn vẫn còn không về nhà. Ngắm nhìn hắn, tôi đột nhiên nảy ra ý đưa hắn trở về, sau đó, tôi không nghĩ lại nữa hứng trí bừng bừng chạy tới bằng hữu mượn xe, hoàn hảo tới kịp khi hắn vừa rời trường sẽ chặn đường hắn lại. Từ đầu hắn có chút cự tuyệt, nhưng sau rồi đáp ứng, hắn chắc là không biết đi xe, khi vừa ngồi lên xe một khác, tôi có bao nhiêu là kích động, tôi phải kiềm chế hết toàn sức lực mới không lao xe vút lên, tâm tình tôi lúc đó thật là vui vẻ. Kích động quá, tôi tự ý đưa hắn tới một nơi mà tôi thích, cũng may hắn không có phản đối gì cùng tôi chơi rất vui, mỗi lần nhớ đến khi hắn ở bên cạnh mình – hắn cư nhiên sẽ ở bên cạnh mình! Trời ạ, nên dùng cái gì để hình dung nổi tâm tình kích động lúc ấy của tôi…..Tóm lại là, thật là cao hứng quá đi! …… Ngày mười bốn tháng chín…… Qua tối hôm qua, tôi cứ cho là hắn đã muốn cùng tôi là bằng hữu, đúng thế, nghĩ vậy, tôi liền thức đêm làm sủi cảo nhưng cuối cùng lại bị vứt đi, khi ấy tôi mới hiểu ra rằng mình quả là si tâm vọng tưởng (hy vọng hão huyền). Đúng vậy, sủi cảo là tự tay tôi làm, khi tạm biệt hắn, tôi hưng phấn đến ngủ cũng không yên, kích động đến nỗi liền mua bột mì về làm sủi cảo, đó là sở trường của tôi, cũng là thứ tôi thích ăn nhất, tôi muốn chia sẻ hết thảy những thứ mình thích cho hắn, vậy nên thức cả đêm để làm sủi cảo mang đi, nhưng khi hắn hỏi, tôi sợ hắn sẽ nghi ngờ rằng mình xao động, vậy nên nói dối là đi mua. Nhìn sủi cảo bị hắn vứt đi, tâm trạng tôi cũng như bị quẳng đi vậy, khuôn mặt hắn lạnh lùng khiến tôi tinh tường hiểu ra rằng, tôi cùng hắn, ngay cả bằng hữu cũng không được, bởi vì hắn là tiên nhân còn tôi là ác ma. Liều lĩnh chạy về, tôi trở về dội nước lạnh muốn đem mọi xao động hôm qua diệt hết, muốn cho mình triệt để phục hồi…….Hiện tại, cảm thấy vô cùng đau đầu, có lẽ là bị cảm rồi, nước thật là lạnh quá – hay là, tâm lạnh mới là nguyên do? ….. Ngày bảy tháng mười…… Nếu không phải Tiểu Nguyệt không gào thét hỏi tên người vừa đến là gì, tôi sẽ nghĩ ngày hôm qua gặp hắn chính là một giấc mộc, một cơn mộng đẹp. Sáng sớm hôm nay, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, liền chạy tới trường học, khi đó mới biết được mình đến sớm, rồi đứng trước điểm dừng xe đợi hắn, lúc đó tôi đã nghĩ, ngày hôm qua, thật sự không phải là mơ sao…… Đợi bao lâu tôi không để ý, đến khi thấy hắn đi xuống xe, tôi do do dự dự suy nghĩ, liệu có nên đi đến hay không. Không nghĩ rằng hắn sẽ phát hiện ra mình, tôi chỉ có thể cùng hắn chào hỏi, trong lòng cũng chuẩn bị trước sẽ bị hắn khước từ mà tâm đau nhức. Nhưng hắn không có cự tuyệt, thật sự nhận tôi sao? Đúng rồi, tôi liền đề nghị với hắn đi chơi buổi tối, hắn cũng không từ chối. Hắn thừa nhận tôi là bằng hữu, việc này khiến lóng tôi rối loạn, hắn với mình cùng là bằng hữu. Mục Nhiên, làm bằng hữu đi, ít thấy tôi có thể lấy cách này để luôn được ở bên cạnh anh……. …… Ngày hai mươi mốt tháng mười…… Hôm nay, là của sinh nhật của tôi, cũng là một ngày tuyệt vọng, hôm nay, hết thảy đều trở nên loạn…… Hắn hỏi chuyện Tiểu Nguyệt, khi ở cùng một chỗ của tôi, hắn ngẫu nhiên sẽ hỏi, tôi lo lắng đề phòng, hắn không phải là thích Tiểu Nguyệt nên mới thế chứ, hắn trả lời có. Thật khó chịu a, thân thể tôi, thật đáng sợ, trái tim tôi, vì không muốn hắn đối với Tiểu Nguyệt có hảo cảm, tôi nói dối với hắn, tôi với Tiểu Nguyệt là lưỡng tình tương duyệt, thật là lời nói dối buồn cười, tôi cùng Tiểu Nguyệt cùng lắm chỉ có thể trở thành bằng hữu, bởi vì chúng tôi rất hiểu nhau. Không chỉ thế, tôi cư nhiên còn nói Tiểu Nguyệt nói bậy, tựa như trở thành một kẻ đố kị đến phát cuồng, phát điên không muốn hắn thích một ai cả, thầm nghĩ hắn chỉ được nhìn mình – Còn có, cũng là hôm nay, tôi đưa hắn rời khỏi nhà, hắn nói, không còn là bằng hữu…… Đây là trừng phạt của ông trời cho tôi, trừng phạt tội ác của tôi, trừng phạt tôi vì si tâm vọng tưởng – khiến tôi vĩnh viễn lạc vào những vết tích, chỉ có thể sống trong nỗi thống khổ. Mục Nhiên, tâm ý của tôi đối với anh chính là một cái tội, tội này, tôi đã hiểu rõ rồi, tôi muốn quên cũng không xong, nó đã in đậm trong lòng rồi, vậy nên, trừ phi tôi chết đi hoặc linh hồn tan biến, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại nữa. Mục Nhiên, tôi không hy vọng xa vời rằng sẽ luôn được ở bên cạnh anh, nhưng ít nhất, hãy để tôi được ở một góc tối để ngắm nhìn anh, đó là nguyện vọng duy nhất của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook