Hill Vison bước từng bước tới gần, Bạch Dực theo bản năng lùi về phía sau, mãi đến khi lưng dán lên mặt tường đã bị mặt trời rọi đến nóng rực. Thiếu tướng dùng một tay chống lên vách tường cạnh mặt cậu, lấy một tư thế cực kỳ ám muội cúi người xuống.

“Thế nào, còn chưa bịa xong?”

Đội trưởng tiểu Bạch: “…”

Trải qua vô số lần giáo huấn lúc trước, bây giờ Bạch Dực cái gì cũng không dám nghĩ. Để duy trì đầu óc trống rỗng, cậu chỉ có thể liều mạng đặt sự chú ý lên những thứ khác, ví dụ như mặt của người nào đó.

“Cũng không tệ lắm,” Hill Vison khen ngợi, nói: “Nhưng trình độ hiện tại của cậu vẫn không thể chống lại Huyết tộc chủ động đọc suy nghĩ, cậu muốn tự nói hay để tôi tự nhìn?”

Âm thanh uy hϊếp trầm thấp tao nhã vang lên từ sâu trong đại não, còn mang theo hồi âm quỷ dị, Bạch Dực có cảm giác mình trong đôi mắt xanh của Hill Vison giống như bị lột [email protected], ngay cả tư duy cũng suýt nữa mất khống chế.

Ánh mắt quỷ dị như có một loại ma lực không thể diễn tả được, giống như có một vật chất vô hình đang mạnh mẽ thẩm thấu, sống sờ sờ rút linh hồn của cậu từ trong cơ thể ra ngoài!

Cậu cuống quít nhắm mắt lại, nóng lòng muốn thoát khỏi sự khống chế của đối phương, thế giới tư duy đã trở thành một nơi hỗn loạn.

Anh đã thử xâm lấn ý thức của cậu nhưng đã bị ngăn cản mãnh liệt, trong tình huống thông thường đối tượng bị Huyết tộc dò xét đại não sẽ như một con rối vô cảm. Hill Vison thu hồi lại ý cười, trong số nhân loại đã thành niên, người có loại tinh thần lực như thế này cũng không nhiều lắm, mà người trước mắt —— khuôn mặt thiếu niên trắng bệch không có chút máu, thái dương thấm ướt mồ hôi, mi mắt đóng chặt run nhè nhẹ, cơ thể căng thẳng giống như đang khắc chế cái gì.

Thiếu tướng không khỏi nhớ lại tràng đánh lén hai ngày trước, người hôn mê bất tỉnh hai ngày vừa tỉnh táo lại đã có thể trong vòng một phút hoàn thành động tác công kích. Cho dù sức mạnh không đủ nhưng có thân thủ như vậy tuyệt đối đã tiếp thu qua huấn luyện chuyên nghiệp, thật sự không giống một người chưa thành niên không rành thế sự và vừa được cứu từ cứ điểm trở về.

Sau khi cảm giác bị xâm lấn biến mất, Bạch Dực mở hé mắt thăm dò, thở hổn hển như trút được gánh nặng, áo thun ướt đẫm mô hôi nên dính sát người, cậu hơi nghiêng đầu để tránh nhìn phải cặp mắt kia.

Hill Vison nắm cằm thiếu niên, ép buộc cậu nhìn mình, “Sợ tôi?”

Bạch Dực chần chờ một lát, đợi đến lúc hô hấp trở nên nhẹ nhàng mới nói: “Đừng tiếp tục dùng cái kia đối với tôi, tôi có thể nói cho anh, nhưng có tin hay không chính là chuyện của anh.”

“Tôi đáp ứng cậu,” Hill Vison đi tới ven đường ngăn cản một chiếc xe, kéo mở cửa sau xe và quay đầu nhìn về phía Bạch Dực, “Trở về rồi nói.”

Tổ ong nằm sâu dưới lòng đất, không gian sinh tồn của nhân loại bị áp súc đến cực hạn, cho nên dù có danh hiệu thiếu tướng, nơi ở của Hill Vison cũng chỉ là một căn chung cư hai tầng quy củ.

Bạch Dực ngồi lên sofa trong thư phòng, bắt đầu suy nghĩ muốn bắt đầu như thế nào, Hill Vison ngồi trên ghế dựa đơn bên cạnh, trên tay cầm một ly Whiskey hỗn hợp với huyết tương, yên tĩnh và kiên nhẫn chờ đợi.

“Tôi trước tiên cần giải quyết một ít nghi vấn,” Hill Vison giơ giơ cằm ra hiệu ‘cậu nói’, Bạch Dực hít sâu một hơi, hỏi: “Với nền khoa học kỹ thuật và y học hiện nay, có khả năng bảo tồn di thể thời gian dài, thậm chí làm cho người đã tử vong rất lâu có thể hồi sinh không?”

Hill Vison dừng động tác uống rượu một lát, nói: “Đây là lời mở đầu rất có dã tâm, trên lý thuyết là có thể,” anh nhìn Bạch Dực đang kinh ngạc, mỉm cười, “Không cần ngạc nhiên, cậu không cảm thấy giả thuyết vừa nãy có thể dùng nguyên lý của virus D giải thích sao?”

Khϊếp sợ lúc trước nhanh chóng bị tỉnh ngộ thay thế, trong đầu Bạch Dực liệt kê các đặc tính của virus D, sinh vật bị cảm nhiễm sẽ tử vong, sau đó virus tiến vào tế bào không ngừng thôi hoá và nuốt chửng, lấy một loại vật chất có hoạt tính đặc biệt thay thế tế bào vốn có, khiến sinh vật có năng lực hoạt động một lần nữa, giống như… được hồi sinh.

Và cơ thể sống bị cảm nhiễm sẽ không tiếp tục mục rữa, cái này giống như một tác dụng phụ của virus, nếu không thì 400 năm cũng đủ để tự nhiên hoàn thành vô số quá trình thoái hoá.

Nhưng chuyện này vẫn như cũ không thể giải thích chuyện phát sinh ở trên người cậu được, hai lần kiểm tra máu đều không xuất hiện phản ứng của virus, huống hồ cậu được trọng sinh vào trong cơ thể của một thiếu niên.

“Anh nói không sai, như vậy… Nếu như tôi nói 400 năm trước tôi đã chết, mấy ngày trước mới sống lại, anh tin không?” Chính Bạch Dực cũng cảm thấy câu nói này cực kỳ hoang đường, không khỏi tự giễu gượng cười.

Hill Vison ừ một tiếng, nhưng cũng không có phản ứng khác, giống như anh chỉ nghe được một chuyện cực kỳ bình thường.

Bạch Dực khẽ nhếch đuôi lông mày, đôi mắt không hề che dấu sự hoài nghi.

“Đừng nhìn tôi như vậy,” Hill Vison thẳng thắn nói, “Tôi tin tưởng cậu vì sóng não của cậu sẽ không nói dối, ít nhất thì hiện tại cậu cũng không thể dùng nó để lừa tôi được.”

Đội trưởng tiểu Bạch: “…”

Sau khi Bạch Dực đơn giản kể lại từng chi tiết lúc đó, cậu cường điệu nói về phòng thí nghiệm ngầm dưới lòng đất và tiến sĩ Claude, còn cái chết của mình lại chỉ hời hợt nhắc tới.

Ngược với lời tự thuật bình thản thì sóng điện não của cậu lại chấn động, sự phản hồi mãnh liệt khiến các hình ảnh trong ký ức lại dị thường rõ ràng, loại sợ hãi khắc sâu kia lan truyền đến tận đáy lòng. Hill Vison không chút biến sắc uống rượu, sự chua xót cay độc của Whiskey kết hợp với huyết tương tanh ngọt đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi, nhưng so với ký ức trong đầu lại có vẻ nhạt nhẽo và vô vị.

Anh gần như không chú ý tới thiếu niên đã kể xong chuyện xưa của mình.

“Anh nói chúng tôi có thể tự quyết định có tiến vào trường quân đội liên minh hay không?” Cuối cùng, Bạch Dực hỏi.

Tư duy tự do trở về vị trí cũ, Hill Vison cười nói: “Chuyện này không có quan hệ với cậu, cậu có thể ở lại đây.”

“Không,” Bạch Dực lập tức nói, “Tôi muốn đi, anh có thể giúp tôi không?”

Sau khi trùng sinh sống lại, cậu biết chỉ có thể trở lại đội đặc chiến một lần nữa mới có thể tìm về chính mình của trước kia, thân thể thiếu niên tuy rằng gầy yếu nhưng trong xương cốt vẫn như cũ là đội trưởng bộ đội đặc chủng kia.

Ánh mắt lướt qua thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, thiếu tướng bỗng nhiên có chút chờ mong người trong ký ức kia, một đội trưởng ra tay một cách thẳng thắng và dứt khoát, thân ảnh hoàn mỹ mau lẹ như một con báo, một nhân loại như vậy nếu như trải qua gen cải tạo sẽ trở thành một thanh đao khủng bố của toàn bộ liên minh.

Cũng đến thời điểm danh hiệu vũ khí hình người nên đổi chủ rồi.

“Kỳ tuyển chọn học viên lần thứ 28 đã kết thúc, nhưng thật ra tôi có thể đưa cậu vào.” Hill Vison đặt ly rượu xuống bàn, “Nếu như cậu đủ ưu tú, sau khi tốt nghiệp hoan nghênh cậu gia nhập đội của tôi.”



Trong phòng ngủ vào đêm khuya.

Gió đêm thổi qua song sắt cửa sổ, lướt qua làn da ướt đẫm mồ hôi, Bạch Dực bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu run rẩy ngồi dậy, giấc mộng lúc nãy… Lông mày không tự giác mà nhăn chặt, cho dù cậu nỗ lực hồi ức cũng không hề có một chút ấn tượng nào.

Thân thể có biểu hiện suy yếu sau khi mất nước, đầu óc cậu mơ mơ màng màng, căn phòng không một tiếng động như chứng tỏ sự khủng bố của giấc mộng.

Cậu đứng dậy xuống giường, muốn đi xuống lầu uống ly nước để giải khát. Sau khi mở cửa phòng, trong bóng tối truyền đến từng giọng nói vụn vặt, phát ra từ khe cửa cuối hành lang.

Ánh đèn từ bên trong khe cửa rọi ra ngoài, Bạch Dực ẩn giấu cơ thể trong bóng tối, đưa tay đẩy cửa ra một chút, ló đầu nhìn vào bên trong.

“Thiếu tướng Vison… Nếu ngài đã trở lại, sao lại không tìm tôi?”

Giọng nói của một thiếu niên trẻ tuổi, mang theo những tiếng thở d0"c, mị hoặc tận xương tuỷ.

Bạch Dực mở to hai mắt, gò má nóng lên, có vẻ như mình không cẩn thận đã thấy thứ không nên nhìn.

Bên trong căn phòng, Hill Vison quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế dựa mềm mại, trên môi vẫn mang theo ý cười, đôi mắt hơi khép, sau lớp mi mắt là con ngươi đỏ sẫm như máu, trên tay cũng cầm một ly máu sền sệt.

“Cậu nói xem tại sao tôi lại phải đi tìm cậu?”

Bên chân anh quỳ một thiếu niên gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bám lên chân thiếu tướng trong tư thế cực kỳ ám muội, trên cổ tay có một miệng vết thương vẫn còn rỉ máu, lưu lại trên làn da trắng nõn một ấn ký kinh khủng.

Bàn tay linh hoạt như thân rắn của thiếu niên mò vào bộ vị nhạy cảm giữa [email protected] chân thiếu tướng, cách vải vóc khiêu khích một cách thuần thục, thiếu niên phối hợp phát ra những tiếng rên ngâm vụn vặt.

Kêu r3n giống như hắn sắp đến cao trào vậy.

Hill Vison không đáp lại nhưng cũng không từ chối, bình tĩnh uống sạch ly máu tươi kia, sau đó kéo lấy cánh tay của thiếu niên, không hề thương hại cắn ngay vết cắt kia. Đôi mắt hơi mở ra, ánh mắt hững hờ mang theo ý cười liếc nhìn hành lang tối tăm ngoài cửa phòng.

Ánh nhìn như lơ đãng của anh khiến cho cả người Bạch Dực căng cứng, đang nhìn trộm lại bị bắt gặp khiến trái tim cậu đập mạnh. Cùng lúc đó, thiếu tướng đã buông thiếu niên hôn mê do mất máu ra, đứng dậy đi về phía cửa.

Kinh nghiệm đã khiến cho thân thể trước tiên làm ra phản ứng, Bạch Dực nhanh chóng quay đầu chạy.

Bạch Dực một tay chống lan can thả người nhảy xuống tầng lầu có độ cao khoảng bốn mét, để phòng ngừa cơ thể bị thương, đúng lúc tiếp đất đã nhanh chóng lăn một vòng, trong một giây đã tìm được trọng tâm để ổn định cơ thể. Trong bóng tối cậu không thể không nheo mắt lại để phán đoán phương hướng, hai chân duy trì tư thế uốn lượn tích trữ lực lượng, nhưng cứ như vậy thì có thể chạy thoát? (Editor: đoạn này chỉ là suy nghĩ thôi, chưa kịp chạy đâu =)))))

Ý nghĩ chỉ vừa chợt loé lên, cậu còn chưa kịp hành động, sau khi quay đầu, sợi tóc đằng sau bay phấp phới, nhưng có một bàn tay bỗng nhiên chụp lấy bả vai ——

“So với tưởng tượng của tôi thì tốt hơn nhiều.” Âm thanh lười biếng ngả ngớn từ phía sau vang lên, “Nhưng… cậu đã bị bắt rồi!”

Xúc cảm lạnh lẽo từ đầu vai khuếch tán đến toàn thân, các ngón tay khép lại, xương cốt bị bóp chặt phát ra những tiếng răng rắc. Bạch Dực theo bản năng chộp lấy tay của đối phương, và cong người về phía trước, sự chênh lệch về sức mạnh trong lúc này đã thể hiện rất rõ ràng, ý đồ muốn quăng người qua vai còn không thực hiện đã bị vô tình b0"p chết.

Hill Vison giơ lên khoé miệng, trực tiếp thả bả vai của cậu ra, vòng cánh tay ra trước người cậu rồi nắm lấy cổ, một tay khác vòng qua hông khoá chặt bụng, cuối cùng giống như trừng phạt mà đưa đầu gối húc lên mông của người nào đó.

Đội trưởng tiểu Bạch: “!!!!”

Vào lần thứ hai thúc đầu gối lên mông cậu, Hill Vison nhíu mày hỏi: “Còn muốn chạy không?”

Chết tiệt, tên này có cái đam mê kỳ quái gì vậy?! Đội trưởng tiểu Bạch đen mặt, “Tôi —— sai rồi…”

Lúc nãy trong nháy mắt cậu còn tưởng mình sẽ bị ném đi, giống như không lâu trước đây trong rừng cây đã bị đại tá Statham đá bay đụng vào thân cây khô, cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị gãy mấy đoạn xương sườn, không nghĩ tới…

Bị đánh đòn như thế này thật quá xấu hổ!

Hill Vison kéo người nào đó vào trong lồng ngực mình, cúi đầu và ngửi mùi máu tanh ngọt như có như không của thiếu niên, răng nanh duỗi dài, cách mạch máu kia chưa được nửa tấc —— chỉ cần cắn vào đó thì không cần phải nhẫn nại nữa, loại ý nghĩ này đã lướt qua đầu của thiếu tướng rất nhiều lần.

Hơi thở nguy hiểm gần trong gang tấc, Bạch Dực theo bản năng co rụt người lại.

“Đừng…”

Nhịp tim kịch liệt xuyên thấu lớp áo khiến cho lồng ngực yên tĩnh của cậu rung động, thiếu tướng nghiêng đầu đi, ở góc độ này có thể nhìn thấy gò má đẹp đẽ của thiếu niên. Lông mi của cậu đang run rẫy, tròng mắt đẹp đẽ cũng thoáng thất thần, đôi môi mím chặt đã chuyển qua màu trắng, đây là một cách khắc chế nổi hoảng sợ của thiếu niên.

Giống như một con thú nhỏ bị chấn kinh nhưng lại không muốn lộ ra mặt yếu đuối của mình trước người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương