Huyết Phượng Kiều Mị Vương Phi
-
Chương 15
- Ngươi là ai? Tên của trẫm, gọi là gọi sao? - Hoàng Thiên Dật nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ.
Thiên Dương Huyết Phượng lùi lại, đôi mắt không hiểu sao dần trở nên mờ đục. Phải rồi nhỉ, nàng đi những 13 năm, nàng là cái gì để một vị hoàng đế chí cao vô thượng phải nhớ đến chứ. Nàng không phải đau lòng, nàng chỉ là chua xót, sức mạnh thời gian... thực lớn. Nàng còn nhớ, năm ấy, chính miệng hắn đã nói với nàng.
- Bất kể huynh là ai, muội đều được phép gọi huynh là Thiên Dật ca ca, vì Phượng Nhi... Muội là muội muội của ta...
Cho đến giờ, nàng vẫn vậy, một lòng xem hắn là bản thân ca ca. Nhưng là... Hoàng đế bệ hạ quên mất rồi. Nàng cụp mi, cúi đầu, cất giọng cung kính pha chút bi ai:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Phượng Nhi vừa rồi thất lễ rồi, cầu người tha tội.
- Thôi được rồi... Quận chúa không cần quá để tâm, Trẫm miễn tội cho ngươi
Chu Duệ Anh đưa mắt nhìn, nữ tử này chẳng phải là Phượng Nhi sao? Tại sao hoàng thượng lại không nhận ra. Nàng ( CDA) khẽ liếc sang Hoàng Thiên Dât chợt thấy ý cười sâu trong mắt hắn, chợt thở dài, Phượng Nhi nhìn qua liền biết là một cô nương sắc xảo vô cùng chỉ là đế tâm khó dò mà nàng đã lâu không tiếp xúc cùng hoàng thượng, hẳn không thể nhìn ra. Chu Duệ Anh thở dài một tiếng định cất lời thì bị Thiên Dương Huyết Phượng cắt ngang.
- Phượng Nh...
- Hoàng hậu nương nương, thần nữ còn có việc, thỉnh người lúc khác. Bệ hạ, nương nương... Phượng Nhi cáo lui.
Chu Duệ Anh nào ngờ, ánh mắt Hoàng Thiên Dật, Thiên Dương Huyết phượng không nhận ra nhưng biểu tình của nàng ta( CDA), nàng (TDHP) đều toàn bộ thu vào mắt. Thiên Dương Huyết Phượng vừa xoay lưng bước đi chợt nghe tiếng cười vang vọng sau lưng. Nàng thản nhiên nhếch môi, cứ thế đi thẳng. Thấy nàng không quay lại, Hoàng Thiên Dật hơi thở dường như căng thẳng hơn chút.
Bên cạnh, Hoàng Tuyết Nhã thở một hơi, đạm mạc cất tiếng:
- Hoàng thượng, khẳng định đệ bị muội ấy giận rồi.
Xong, liền bước thẳng theo Thiên Dương Huyết Phượng
- Phượng Nhi, đợi ta.
_______ Tẩm cung của Hoàng Thái Hậu_________
- Hồi bẩm Hoàng Thái Hậu, Ngọc Bình trưởng công chúa cùng Chiêu Yến quận chúa cầu kiến - Cung nữ đứng bên dưới hướng vị phu nhân độ tuổi tứ tuần, sắc mặt hiền từ đang ngồi trên ngôi cao cung kính bẩm báo. Hoàng Thái hậu Âu Dương Vi Dung hơi nhíu nhíu mày, đoạn, lên tiếng:
- Không nghĩ Nhã Nhi cũng đến, hảo, cho cả hai nàng tiến vào.
Từ ngoài cửa, hai nữ tử tiến vào. Một người xích y kiều mị, bỉ ngạn hoa trăm đóa dệt nên một vẻ đẹp dị thường, đôi mắt xanh linh động cùng chu sa nơi khóe mắt khiến cho nữ tử càng thêm thiên kiều bá mị, xinh đẹp đọng lòng người, nàng thần sắc âm trầm, tĩnh lặng pha chút cao ngạo, như thể nhân tâm bất cứ ai đều bị nàng nhìn thấu. Người còn lại thiên y như nước, thướt tha mị hoặc, thanh thuần như tuyết trắng, khí khái thanh tao, điềm tĩnh nhưng không nhu nhược, môi mỏng cong lên tựa hồ như trăm hoa đua nở. Thiên Dương Huyết Phượng cùng Hoàng Tuyết Nhã tựa hồ như vô cùng khác biệt nhưng đứng cạnh nhau lại hòa hợp đến dị thường khiến cho người ta không thể tin được.
- Nhi nữ tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu thánh an.
- Thần nữ tham kiến hoàng thái hậu nương nương, thái hậu nương nương vạn phúc kim an.
Thái hậu cười xuề xòa, hiền từ bảo
- Đều bình thân đi, người trong nhà cả. Nhã Nhi từ lúc xuất giá ngày càng tươi tỉnh rồi đấy, thật may ngươi còn nhớ tới ai gia.
Hoàng Tuyết Nhã cười mềm mại, mặt mài hơi chút ngượng ngùng, gượng gạo cất tiếng:
-Mẫu hậu cứ trêu Nhã Nhi, ta làm sao dám quên người...
- Hảo, không quên thì tốt
Đoạn bà hướng mắt sang nữ tử váy đỏ yêu kiều bên dưới.
- Phượng nha đầu ngươi lớn lên thật hảo, khuynh quốc khuynh thành như vậy.
- Thái hậu quá khen, Phượng Nhi hổ thẹn - Nàng nhẹ nhàng đáp lại, trong tâm thầm thở dài, lễ nghi, cung quy sao phiền phức thế không biết.
- Lần này ai gia cho vời ngươi đến đây chủ yếu là vì hôn sự của ngươi...
- Hôn sự... Của thần nữ???
Thiên Dương Huyết Phượng lùi lại, đôi mắt không hiểu sao dần trở nên mờ đục. Phải rồi nhỉ, nàng đi những 13 năm, nàng là cái gì để một vị hoàng đế chí cao vô thượng phải nhớ đến chứ. Nàng không phải đau lòng, nàng chỉ là chua xót, sức mạnh thời gian... thực lớn. Nàng còn nhớ, năm ấy, chính miệng hắn đã nói với nàng.
- Bất kể huynh là ai, muội đều được phép gọi huynh là Thiên Dật ca ca, vì Phượng Nhi... Muội là muội muội của ta...
Cho đến giờ, nàng vẫn vậy, một lòng xem hắn là bản thân ca ca. Nhưng là... Hoàng đế bệ hạ quên mất rồi. Nàng cụp mi, cúi đầu, cất giọng cung kính pha chút bi ai:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Phượng Nhi vừa rồi thất lễ rồi, cầu người tha tội.
- Thôi được rồi... Quận chúa không cần quá để tâm, Trẫm miễn tội cho ngươi
Chu Duệ Anh đưa mắt nhìn, nữ tử này chẳng phải là Phượng Nhi sao? Tại sao hoàng thượng lại không nhận ra. Nàng ( CDA) khẽ liếc sang Hoàng Thiên Dât chợt thấy ý cười sâu trong mắt hắn, chợt thở dài, Phượng Nhi nhìn qua liền biết là một cô nương sắc xảo vô cùng chỉ là đế tâm khó dò mà nàng đã lâu không tiếp xúc cùng hoàng thượng, hẳn không thể nhìn ra. Chu Duệ Anh thở dài một tiếng định cất lời thì bị Thiên Dương Huyết Phượng cắt ngang.
- Phượng Nh...
- Hoàng hậu nương nương, thần nữ còn có việc, thỉnh người lúc khác. Bệ hạ, nương nương... Phượng Nhi cáo lui.
Chu Duệ Anh nào ngờ, ánh mắt Hoàng Thiên Dật, Thiên Dương Huyết phượng không nhận ra nhưng biểu tình của nàng ta( CDA), nàng (TDHP) đều toàn bộ thu vào mắt. Thiên Dương Huyết Phượng vừa xoay lưng bước đi chợt nghe tiếng cười vang vọng sau lưng. Nàng thản nhiên nhếch môi, cứ thế đi thẳng. Thấy nàng không quay lại, Hoàng Thiên Dật hơi thở dường như căng thẳng hơn chút.
Bên cạnh, Hoàng Tuyết Nhã thở một hơi, đạm mạc cất tiếng:
- Hoàng thượng, khẳng định đệ bị muội ấy giận rồi.
Xong, liền bước thẳng theo Thiên Dương Huyết Phượng
- Phượng Nhi, đợi ta.
_______ Tẩm cung của Hoàng Thái Hậu_________
- Hồi bẩm Hoàng Thái Hậu, Ngọc Bình trưởng công chúa cùng Chiêu Yến quận chúa cầu kiến - Cung nữ đứng bên dưới hướng vị phu nhân độ tuổi tứ tuần, sắc mặt hiền từ đang ngồi trên ngôi cao cung kính bẩm báo. Hoàng Thái hậu Âu Dương Vi Dung hơi nhíu nhíu mày, đoạn, lên tiếng:
- Không nghĩ Nhã Nhi cũng đến, hảo, cho cả hai nàng tiến vào.
Từ ngoài cửa, hai nữ tử tiến vào. Một người xích y kiều mị, bỉ ngạn hoa trăm đóa dệt nên một vẻ đẹp dị thường, đôi mắt xanh linh động cùng chu sa nơi khóe mắt khiến cho nữ tử càng thêm thiên kiều bá mị, xinh đẹp đọng lòng người, nàng thần sắc âm trầm, tĩnh lặng pha chút cao ngạo, như thể nhân tâm bất cứ ai đều bị nàng nhìn thấu. Người còn lại thiên y như nước, thướt tha mị hoặc, thanh thuần như tuyết trắng, khí khái thanh tao, điềm tĩnh nhưng không nhu nhược, môi mỏng cong lên tựa hồ như trăm hoa đua nở. Thiên Dương Huyết Phượng cùng Hoàng Tuyết Nhã tựa hồ như vô cùng khác biệt nhưng đứng cạnh nhau lại hòa hợp đến dị thường khiến cho người ta không thể tin được.
- Nhi nữ tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu thánh an.
- Thần nữ tham kiến hoàng thái hậu nương nương, thái hậu nương nương vạn phúc kim an.
Thái hậu cười xuề xòa, hiền từ bảo
- Đều bình thân đi, người trong nhà cả. Nhã Nhi từ lúc xuất giá ngày càng tươi tỉnh rồi đấy, thật may ngươi còn nhớ tới ai gia.
Hoàng Tuyết Nhã cười mềm mại, mặt mài hơi chút ngượng ngùng, gượng gạo cất tiếng:
-Mẫu hậu cứ trêu Nhã Nhi, ta làm sao dám quên người...
- Hảo, không quên thì tốt
Đoạn bà hướng mắt sang nữ tử váy đỏ yêu kiều bên dưới.
- Phượng nha đầu ngươi lớn lên thật hảo, khuynh quốc khuynh thành như vậy.
- Thái hậu quá khen, Phượng Nhi hổ thẹn - Nàng nhẹ nhàng đáp lại, trong tâm thầm thở dài, lễ nghi, cung quy sao phiền phức thế không biết.
- Lần này ai gia cho vời ngươi đến đây chủ yếu là vì hôn sự của ngươi...
- Hôn sự... Của thần nữ???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook