Huyết Phách - Phần Thượng Trung
-
Quyển 2 - Chương 9
Ba ngày trước ngày ước định, một thân ảnh huyết hồng xuất hiện ở chân núi Thiên Phật Sơn.
Võ lâm hảo thủ đã đến từ sớm đều chú ý tới hành tung của y, bởi vì y thập phần kiêu ngạo cưỡi ngựa đi đường lớn mà đến, chỉ cần không phải mù lòa thì không có người nào không nhìn thấy y.
Y thoạt nhìn vô cùng chật vật, toàn thân máu đen hòa với cát bụi, quần áo đầu tóc rối tung lộn xộn, không biết là máu của bản thân hay là máu của địch nhân.
Ngay lập tức, không ngừng có người ước chừng khả năng của mình, thương thảo có nên hợp sức liều mạng với y hay không.
Bọn họ không tin chỉ bằng một mình Huyết Phách bị bọn họ tập kích dây dưa dọc đường đến đỉnh núi còn có thể quyết chiến với Trác Lạc Vũ. Cứ đem người bắt lại, sẽ không sợ lục soát không ra giải dược, huống hồ đám người Liễu Dục Dương cũng đã tìm ra phương pháp giải cổ độc, không lấy được giải dược thì sao chứ?
Cảm nhận được khí tức khẩn trương tràn ngập trong không khí, đồng tử huyết sắc lạnh lẽo của Huyết Phách đảo một vòng, vô thanh lộ ra ý vị châm chọc nồng đậm.
Muốn tới… liền tới đi! Nếu như y đã dám đem tin tức tung ra thì làm sao còn sợ bọn họ đến đây vây công.
Tay trái âm thầm rút ra mấy cái châm nhỏ lấp lánh sắc đen quỷ dị, mắt lạnh nhìn mấy người vây quanh, vừa định ra tay thì có hai đạo thân ảnh đồng thời phi lên trước, trong nháy mắt bức lui những người kia, mỗi hành động đều lộ rõ thực lực cường tráng khiến cho Huyết Phách cảm giác được uy hiếp rất mãnh liệt.
Theo phản xạ, phi châm trong tay y lập tức bắn về phía hai người kia.
“Tên hỗn đản trời đánh!” Thanh đao chưa kịp ra khỏi vỏ, ẩn chứa nội lực dùng sức đảo qua, mạnh mẽ quét ngang đám phi châm.
Người còn lại lập tức phất tay đem toàn bộ phi châm thu vào tay, thủ pháp xảo diệu khiến cho người chứng kiến không khỏi trầm trồ.
Huyết Phách dừng một chút, chần chờ nhìn bọn họ.
Thân thủ có chút quen thuộc… Là ai…
“Huyết Phách, ngươi có tin lão tử làm thịt ngươi không?” Tuyệt Hồn nghiến răng gầm nhẹ.
Lần trước là y toàn thân thương tích, lúc này phong thủy luân chuyển, mà Huyết Phách vẫn còn kiêu ngạo như vậy.
Tịch Quân Dật không mở miệng, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là tia địch ý cùng cảnh giác rõ ràng trên mặt Huyết Phách.
Từ khi võ lâm đẫm máu đến nay, hắn nhớ Huyết Phách chưa từng dùng vẻ mặt như thế đối với bọn họ…
“Huyết Phách?”
Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của Tịch Quân Dật, đáy mắt Huyết Phách xuất hiện một tia bất định cùng chần chờ.
Tựa hồ là người quen… cũng không phải địch nhân.
Y… có nhận thức người này sao…
“Tập Phong, tiểu tử này không phải rất lạ sao?” Tuyệt Hồn bị ánh mắt dò xét của y nhìn chằm chằm đến mức hoảng sợ, nhịn không được nói nhỏ với Tịch Quân Dật.
Tập Phong… Một tia hoảng hốt khi lần nữa đảo mắt nhìn bọn họ hiển hiện trên đôi môi màu đỏ thẫm.
“Ta nói ai tới chặn đường a, nguyên lai là hai người các ngươi…” Đôi môi đỏ mọng kéo lên một nụ cười, trong ý cười vừa có một loại điên cuồng lạ lẫm vừa đơn thuần, y dùng ngữ khí rất đường nhiên nói chuyện nhưng ánh mắt lại giống như lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, hiếu kỳ mà quan sát.
Da đầu Tuyệt Hồn tê dại, trừng mắt nhìn Huyết Phách, muốn nhìn xem có phải y đang chủ tâm diễn kịch đùa bỡn bọn họ hay không.
Đáng tiếc phải làm cho hắn thất vọng rồi, cho dù có đánh giá Huyết Phách từ đầu đến chân vô số lần, cũng không nhìn ra một chút ý vị đùa giỡn nào ở đây.
“Huyết Phách, con mẹ nó ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?” Bất đồng với Tịch Quân Dật chỉ âm thầm quan sát, Tuyệt Hồn sởn gai ốc gầm nhẹ.
“Làm sao cái gì?” Nghiêng đầu nhìn Tuyệt Hồn, mặc dù có điểm lạ lẫm, nhưng mà cảm giác Tuyệt Hồn chính là muốn nói như vậy…
A,… y đại khái đã quên rất nhiều chuyện rồi sao?
“Ngươi…” Tuyệt Hồn ngậm miệng, bởi vì đây chẳng qua là một loại cảm giác, nói không ra là không đúng ở chỗ nào, chính là cảm giác được Huyết Phách rất khác thường, thật muốn tìm cho ra khác ở chỗ nào, ngược lại cái gì cũng không rõ ràng.
Huyết Phách nháy mắt mấy cái, dùng ánh mắt nghi hoặc quét qua vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của Tịch Quân Dật cùng Tuyệt Hồn.
Ba người cứ như vậy bất động giằng co khiến cho những người võ lâm lúc trước bị bức lui không khỏi khó chịu.
“Tuyệt Hồn, Tập Phong… Các ngươi dám trợ giúp Huyết Phách?!
“Đây là chuyện riêng của Huyết Phách và Trác Lạc Vũ.” Tịch Quân Dật lạnh lùng mở miệng.
Tuy rằng hắn không ngại bị hiểu lầm, nhưng nếu Bạch Ngạn Hải cũng bị kéo xuống nước thì không phải chủ ý của hắn rồi.
“Con mẹ nó, lão tử giúp người nào còn phải chờ các ngươi cho phép sao?” Tuyệt Hồn dữ tợn cười lạnh, giống như có ý định tiễn bọn họ về với tổ tiên.
Bị hắn nhìn chằm chằm, đám người võ lâm thấp thỏm lo ấu lui lại mấy bước.
Bọn họ đã nghĩ nếu như không giữ chân được Huyết Phách thì cũng có thể cho y thêm vài vết thương, nhưng bây giờ ba người kia liên thủ, bọn họ cũng không hy vọng xa vời nữa.
Không để ý tới đám người kia nghĩ như thế nào, lực chú ý của Tịch Quân Dật lại lần nữa đặt trên người Huyết Phách.
“Huyết Phách, ngươi sao vậy?”
So với Tuyệt Hồn, thời gian hắn và Huyết Phách ở chung nhiều hơn, trực giác cũng nhạy cảm hơn, vì vậy hắn cảm thấy Huyết Phách chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó…
“Ta không sao, ngược lại là các ngươi đến đây làm gì? Sao ta lại không nhớ các ngươi có gia nhập tà đạo liên minh nhỉ? Hay là các ngươi cũng muốn đến giết ta sao?”
Hôn nhẹ Cửu Thiên cổ trên vai, Huyết Phách bật cười, không ý thức được lời vừa nói ra của mình có bao nhiêu nghiêm trọng.
Lão tử một chút cũng không thấy buồn cười, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng gia nhập cái quỷ tà đạo liên minh kia, cũng không phải tới giết y, huống chi tà đạo liên minh đã sớm tan rã rồi, cho dù có người đến tìm y thì cũng đều vì tính món nợ với “tiền minh chủ” thôi, tiểu tử này điên rồi hay là đầu bị đập hư rồi?
Tuyệt Hồn bắt đầu tính toán rốt cuộc có nên thuận theo Liễu Dục Dương hỗ trợ y hay không, hắn cũng không muốn giúp một tên điên tùy thời có thể nổi điên đâm một nhát sau lưng mình.
“Huyết Phách ngươi không nhớ sao? Ta và Tuyệt Hồn đều thoái ẩn rồi.” Tịch Quân Dật bình tĩnh nói, ánh mắt cẩn thận quan sát từng biến hóa nhỏ của Huyết Phách.
Thoái ẩn? Nghe hắn nói, Huyết Phách rõ ràng giật mình, một lúc sau mới rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát.
Thoái ẩn… Thoái ẩn… Đúng vậy! Tập Phong cùng gia hỏa phái Hoa Sơn kia cùng nhau thoái ẩn rồi, Tuyệt Hồn thì ở… Giang Nam Liễu gia đi?
“A, hình như là ta muốn ngươi thoái ẩn đúng không? Gần đây trí nhớ không tốt lắm, có chút nhầm lẫn… Như vậy, hai tên gia hỏa các người chạy tới tìm ta có chuyện gì?”
Thái độ của y càng bình tĩnh, Tịch Quân Dật và Tuyệt Hồn càng cảm thấy bất an.
Đây cũng không phải là trí nhớ có vấn đề, mà là đã quên mất hơn phân nửa… Choáng váng chính là thái độ của y, hoàn toàn không có lo lắng hay sốt ruột, ngược lại giống như trước đây, rất tự tại mà cười nói, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng đều không có liên quan đến y.
“Đều không nhớ sao?” Không trả lời thẳng, Tịch Quân Dật nghiêm túc truy vấn.
Huyết Phách rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần trước y vẫn còn rất bình thường nghiêm túc khuyên hắn thoái ẩn a… Hay là, chỉ là y biểu hiện ra bình thường, từ lần gặp lại trên núi Lạc Hà kia đã mơ mơ hồ hồ rồi…
Nếu như đã bị hỏi thẳng như vậy, Huyết Phách cũng không kiêng kị nữa, thẳng thắn thừa nhận.
“Không sai, đã quên hết rồi, mấy người các ngươi, thập đại ác nhân… Mới vừa rồi còn không cẩn thận quên mất bộ dáng của các ngươi, nhưng mà có một số việc ta lại nhớ rất rõ ràng.” Nhớ tới cừu hận trong lòng, hận ý điên cuồng lạnh như băng lập tức hiện lên trong đáy mắt y.
Những lời nói ra của y đổi lại bằng chửi bới của Tuyệt Hồn và cái nhíu mày của Tịch Quân Dật.
Bọn họ đều nhìn ra tình huống của Huyết Phách bây giờ cực kỳ nguy hiểm, giống như tẩu hỏa nhập ma mà nổi điên hoặc là bị độc dược phá hủy đầu óc… Quỷ dị nhất chính là Huyết Phách còn rất tỉnh táo, hơn nữa suy nghĩ cũng không có vấn đề lớn, chỉ là ánh mắt càng thêm điên cuồng.
“Huyết Phách, ngươi cần đến đại phu… Ta mang ngươi rời khỏi võ lâm, tìm La Sát xem giúp ngươi một chút…” Tịch Quân Dật nhịn không được nói.
Tuy rằng hắn cùng Tuyệt Hồn nguyên bản hiện thân chỉ là muốn đảm bảo trước khi quyết chiến sẽ không có người nào ra tay với Huyết Phách, nhưng bộ dáng hiện tại của Huyết Phách đã làm cho hắn thay đổi suy nghĩ, có lẽ điều Huyết Phách đang thực sự cần chỉ là ly khai khỏi võ lâm đầy máu tanh này…
Nhìn Tịch Quân Dật vươn tay về phía mình, ánh mắt của Huyết Phách bỗng nhiên như phủ một lớp sương mù.
Trước đây thật lâu, cũng có một người nam nhân đưa tay ra với y như vậy, nhưng sau khi nắm chặt bàn tay kia rồi, thứ y nhận được không phải là cứu rỗi, mà là tổn thương…
Từ sau khi bị tổn thương thật sâu, y đã từ bỏ chờ mong có người vươn tay ra với mình, cũng không còn hy vọng xa vời có thể nắm chặt bàn tay người nào đó, chẳng bằng cứ tự cầm chặt đao bảo vệ chính mình.
“Không muốn, đừng cản trở ta, Tập Phong… Nếu ta không báo thù, thân thể liền đau đớn không cách nào ngăn chặn…”
Chỉ cần nghĩ đến thôi xương cốt liền bắt đầu nổi lên đau đớn, đau đớn từ khuỷu tay phải khuếch tán ra, đau đớn từ sâu trong đáy lòng lan tràn ra, khiến cho y không cách nào thở nổi, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều gào thét phải đem tất cả nỗi đau này trả lại cho đối phương… Rõ ràng mỗi lần nghĩ đến liền phải chịu tra tấn, nhưng lại không cách nào kiềm chế được mà hồi tưởng.
Y đã không còn nhớ rõ động cơ của bản thân lúc trước, còn cả kế hoạch này đến cùng là như thế nào. Hiện tại toàn bộ trong đầu y chỉ có một mục tiêu và ý niệm cố chấp duy nhất là giết chết Trác Lạc Vũ, hoặc là chết dưới kiếm của Trác Lạc Vũ.
Dưới sự điều khiển của sát ý ngập trời, Huyết Phách tàn nhẫn lạnh lùng nở nụ cười, ngũ quan thanh tú thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Thấy thế, Tịch Quân Dật hơi có vẻ xao động, tiếp tục nói:
“Huyết Phách, ta mang ngươi trở về… Ngươi muốn về cố hương, ta sẽ tìm được, nếu như ngươi đã quên hết quá khứ, vậy cứ quên đi.”
Hắn không muốn cứ như vậy buông tha Huyết Phách, bởi vì ở thời điểm hắt sa sút tinh thần nhất, Huyết Phách là người đầu tiên đưa tay trợ giúp…
Quên hết tất cả? Cứ như vậy trở về cố hương của mẫu thân? Nghe qua thật đúng là một ảo tưởng quá mức tốt đẹp.
Huyết Phách nhịn xuống đau lòng, cười lắc đầu.
“Không thể quên.”
Không thể quên, không muốn quên, không nguyện ý quên… Nhưng y không phân biệt được bản thân không cam lòng quên đi rốt cuộc là vì quyến luyến những yêu thương sủng ái của nam nhân kia hay là vì những cừu hận luôn không ngừng tra tấn y kia.
Lạc Vũ, chuyện cho tới bây giờ, ngươi có từng hối hận lúc trước khi ta cam tâm tình nguyện chết trong tay ngươi, ngươi lại không giết ta không?
Hối hận sao? Hận ta sao…
Nhìn thấy suy nghĩ của Huyết Phách dần dần trở lên hỗn loạn, Tuyệt Hồn lạnh lùng hét lớn một tiếng: “Huyết Phách.”
Tiếng thét kèm theo nội lực thành công làm cho Huyết Phách thoát ra khỏi những hồi ức, biểu cảm điên cuồng trên mặt cũng dần dần khôi phục thành nụ cười tự giễu yếu ớt.
“Không sao… Đừng quản chuyện của ta, Tập Phong, ngươi mau mang tình nhân của ngươi đi xa một chút, tốt nhất là rời khỏi Thiên Phật sơn đi… Trên đó là kết cục của ta, các ngươi đừng liên lụy vào.”
Bởi vì không ai nói chính xác được, thời điểm y chết đi, Tiểu Long sẽ ăn tim của y hay là tuẫn chủ, một khi Tiểu Long lựa chọn tuẫn chủ, gió sẽ đem khói độc thổi đến hướng nào cũng không ai có thể đoán trước, vì vậy cứ đi cách nơi này càng xa càng tốt.
“Nói với La Sát một tiếng, bảo hắn cũng mang sư phụ hắn đi đi… Đến lúc đó ta sẽ không có cách nào để ý đến tình huống của các ngươi…”
Nếu như hai người bọn họ đều ở đây, mà người duy nhất có thể yêu cầu hai người này cùng hành động, La Sát, có lẽ cũng ở gần đây đi?
“Mẹ kiếp, đây là từ biệt sao?” Tuyệt Hồn chửi bới liên tục, nhưng lại không biết thứ cảm giác nặng nề trong lòng này là cái gì.
“Huyết Phách, ngươi muốn chết phải không?” Khuôn mặt vốn không biểu cảm của Tịch Quân Dật trở lên âm trầm đến mức cơ hồ khiến cho người khác nghĩ rằng nhà hắn vừa có người chết.
“Đây tính là từ biệt sao?” Huyết Phách bật cười, “Đối với ta mà nói, trên đời này cũng không có người trọng yếu đến mức khiến ta trước khi chết còn cần lo lắng a!” Tuy rằng khi nói xong lời này, trước mắt y liền hiện lên mái tóc dài màu ánh kim nhạt tung bay, nhưng y đã không còn nhớ rõ tướng mạo người nọ nữa rồi, nhớ mong nhè nhẹ duy nhất trong lòng cũng không đủ để ngăn chặn bước chân của y.
“Cái chết rất đáng sợ sao? Chẳng qua chỉ là chấm dứt mà thôi… Ha ha, trận này chẳng còn thú vị nữa rồi, ta chơi chán rồi, vì vậy cũng nên dừng lại thôi.”
Cũng không nghiêm trọng đến mức lấy cái chết chấm dứt hết thảy, với y mà nói, nhân sinh của y từ khi sinh ra đã là một tiết mục thân bất do kỷ, cho dù thao túng hết thảy, dấy lên tinh phong huyết vũ, cướp đi tính mạng vô số người, đem toàn bộ võ lâm phá nát thì chẳng qua cũng là một hồi hí kịch vận mệnh đã an bài, mà khi y đã mệt mỏi cũng chỉ có thể tự mình kết thúc, y cự tuyệt trở lại đài diễn xuất, chỉ thế thôi, căn bản không cần quyết tâm hay chần chờ gì.
Nhẹ đá bụng ngựa, giục ngựa đi qua Tịch Quân Dật và Tuyệt Hồn, Huyết Phách tiếp tục ngâm nga một đoạn bài hát, trong mắt chỉ còn lại ngôi chùa trên đỉnh Thiên Phật sơn sừng sững.
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy giai điệu ngâm nga của Huyết Phách, Tuyệt Hồn nét mặt cứng ngắc nhìn về phía Tịch Quân Dật.
“Ngươi xác định chúng ta phải giúp y? Y thấy thế nào cũng đã điên rồi.”
Y nhìn qua giống như một tên điên không sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng hiển nhiên tên điên Huyết Phách lại tỉnh táo đến đáng sợ. Một tên điên đã gần như phá hủy toàn bộ võ lâm, chỉ bởi vì không còn muốn chơi đùa nữa mà chủ động bước xuống đài, muốn hạ xuống màn hí kịch này.
Không coi nhân mạng là gì, trong mắt Huyết Phách, chẳng lẽ thật đúng hết thảy đều chỉ là diễn xuất?
Cho dù hắn cũng đã giết chóc cả đời người, sớm đã xem nhân mạng như rác rưởi, nhưng tốt xấu gì cũng phân biệt được nhân mạng là cái mạng a!
Tịch Quân Dật cau mày, hắn cũng đang do dự đến cùng nên làm như thế nào.
Nếu như kết thúc là Huyết Phách tự mình lựa chọn, vậy rốt cuộc việc bọn họ đang làm có phải là đang vẽ vời cho thêm chuyện không a?
Nhưng mà… Làm sao phân biệt được Huyết Phách vừa rồi là đang thanh tỉnh hay là điên cuồng đây?
Bằng vào trực giác, Tịch Quân Dật bỗng nhiên hiểu ra, Cửu Thiên cổ một mặt luôn bảo hộ Huyết Phách nhưng đồng thời cũng đem Huyết Phách đẩy xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.
Thiên Phật Sơn, nghe đồn khi xưa có một người thợ điêu khắc, vì chuộc tội mà hao hết cả đời khắc ra một nghìn bức tượng phật, có một đình nghỉ mát, trong đó có một chiếc bàn đá nhỏ khắc hình Quan Âm Bồ Tát, một chiếc bàn đá lớn hơn điêu khắc giống như bàn tay phật Như Lai. Theo năm tháng phong hóa, hậu nhân lần lượt tăng thêm, trong dòng thời gian lặng lẽ lưu chuyển, Thiên Phật Sơn đến cùng có bao nhiêu bức tượng phật, đã không thể chắc chắn được.
Mà dân gian hoặc nhiều hoặc ít đều có đồn đại, chỉ cần có thể đếm đủ một nghìn bức tượng Phật trên Thiên Phật Sơn liền có thể tẩy sạch tội nghiệt của bản thân, hoặc là có thể thực hiện được một nguyện vọng.
Huyết Phách chọn chỗ này để kết thúc một hồi võ lâm phong vũ, khó tránh khỏi có chút châm chọc.
“Năm trăm năm mươi bảy… Năm trăm năm mươi… Đếm tới đâu rồi? Bỏ đi… Dù sao cũng không nghĩ muốn rửa sạch cái gì thiện ác nhân quả.”
Vô cùng sảng khoái từ bỏ ý định tìm đủ một nghìn bức tượng Phật, nhất thời tâm huyết dâng trào đi dạo trọn vẹn một vòng Thiên Phật Sơn, Huyết Phách có chút cứng ngắc, trở mình xuống ngựa, gỡ xuống bọc hành lý vứt trên mặt đất, buông dây cương, vỗ vỗ cổ con ngựa.
“Đã xong, ngươi đi đi, sau này ta không cần ngươi nữa rồi.”
Mặc kệ quyết chiến với Trạc Lạc Vũ thắng thua thế nào, y đều không nghĩ tới bản thân còn có thể rời khỏi nơi này.
Vừa buông tay ra, con ngựa đối với khí tức cổ độc trên người y sợ hãi không thôi lập tức cất vó chạy về hướng xa, hoảng sợ đến mức chỉ muốn chạy thật nhanh rời xa đôi đồng tử huyết sắc lãnh lẽo kia.
“Bây giờ chỉ còn lại chúng ta a… Tiểu Long.”
Hôn nhẹ lên lân phiến lạnh buốt của sủng vật, Huyết Phách cố hết sức nâng lên bọc hành lý, nặng nề bước từng bước đi về phía ngôi chùa cách đó không xa.
Ngôi chùa cổ xưa trang nghiêm, tràn ngập mùi hương khói, trải qua trăm năm lịch sử, nơi đây nguyên bản là nơi các tín đồ tâm linh ký thác, nhưng bây giờ lại trở thành nơi khởi đầu của một màn huyết tinh.
Đi qua một đình viện lớn, dùng sức đẩy ra đại môn chính điện, đối diện với tượng Phật lấp lánh ánh vàng, Huyết Phách từ đáy lòng thở dài một hơi.
Chống đỡ thân thể chồng chất vết thương đi về phía trước, ngang nhiên đứng trước tượng phật, ngửa đầu đối mặt.
Qua thật lâu mới mở miệng cảm thán.
“Tiểu Long, hình như tất cả Phật Tổ đều là loại mặt này a!”
Trang nghiêm mà không màng danh lợi, hiền lành mà trầm tính, mang một loại nghiêm túc không tranh giành quyền thế, lại để lộ ra một vòng kiên định, uy nghi không thể khinh nhờn, làm cho người ta nhìn qua liền sinh ra ý nghĩ quỳ lễ.
Bất quá, dù làm cho người ta kính ngưỡng như thế nào, cũng chỉ là giả dối.
Chăm chú nhìn tượng Phật, đôi môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt của Huyết Phách dần dần vặn vẹo, lộ ra biểu cảm giống như đang khóc lại giống nư đang cười.
“Ngươi ở đây, trên bàn cao cách một tầng hương khói nhìn nhân thế, chứng kiến toàn bộ trò hề trong thế gian, người người ca tụng ngươi, cúng bái ngươi, tế tự ngươi, rồi lại chưa từng được ngươi rủ lòng từ bi cứu rỗi.”
Nếu như thế gian thật sự có thần phật, vì sao bốn người bọn họ khóc cầu nhưng chưa từng được người nào xót thương?
Nếu như thế gian thật sự có thần phật, y há có thể uống máu tươi của mẫu thân để níu giữ một hơi tàn trước bờ vực sinh tử?
“Ta ngày đêm thành tâm cầu ngươi phù hộ, chỉ đổi được Tu La Địa Ngục gia tăng… Nếu như trời đã định trước kiếp này ta phải đeo trên lưng tất cả tội nghiệt, không cách nào cứu chuộc, tiếp theo ta giết hết ngàn người, lại vì sao chưa từng gặp bất cứ trừng phạt nào… Cầu ngươi, để làm gì?”
Nếu như Thần Phật thật sự có linh, vì sao khi y thành tâm quỳ xuống khẩn cầu lại không bao giờ được cứu rỗi?
Nếu như Thần Phật thật sự có linh, vì sao y đồ sát hơn ngàn người bọn họ lại không hiển linh… Chúng sinh bất lực trước khi chết cũng không được Thần Phật rủ lòng thương, cũng không có giáng xuống thiên phạt mà lấy đi sinh mạng tràn ngập máu tanh, tội nghiệt của y.
Trong lúc thân thể kịch liệt đau nhức, gần như không cách nào suy nghĩ, y hướng Thần Phật hạ xuống chiến thư.
Đánh cược thân thể này của y, dâng lên sinh mệnh này của y, đổi lấy toàn bộ võ lâm Trung Nguyên diệt vong… Không từ thủ đoạn, bất kể đại giới!
Nếu như Thần Phật thương xót thế nhân, vậy hãy đoạt đi tính mạng của y, giải cứu chúng sinh võ lâm khỏi kiếp nạn này đi.
Đây là trận chiến giữa con người và ông trời…
“Ha ha… Trận này ta đánh cược, ta sẽ thắng! Chung quy lại ngươi vẫn là vô năng vi lực…” Hoặc là, trên đời này căn bản không có thần phật, một kẻ cố chấp chống lại ông trời mới thực sự đáng buồn cười.
“Ta giết vô số người, nhưng ai có tư cách nói ta đúng sai?” Y vẫn luôn biết rõ bản thân chỉ có thể sắm vai tội ác tày trời, máu tanh tà ác, là một đại ma đầu chết ngàn lần cũng không đủ tạ tội, bởi vì màu sắc thân thể từ lúc sinh ra đã định trước kiếp này y phải đi trên con đường tràn đầy máu tanh, y chỉ có thể cam lòng để cho thế nhân phán xét hết thảy giá trị, chỉ có thể cam chịu đem toàn bộ tuyệt vọng và bi thống nuốt vào trong.
Tính tình của y không mềm yếu đến mức có thể nhẫn nhục chịu đựng, cũng không kiên cường đủ để lặng yên chấp nhận hết thảy bất công, vì vậy y chỉ có thể tôi luyện nanh vuốt của bản thân, để phản kích, để trả thù, để tiêu diệt hết những kẻ có khả năng thương tổn đến mình!
Mặc kệ y làm càn đến mức nào cũng không hề hấn gì, bản thân y cũng cảm thấy nể phục chính mình. Nếu như đã khiến cho y một thân nhuốm máu mà vẫn có thể sống sót vậy thì hãy đón nhận báo thù của ác quỷ địa ngục đi.
“Ha ha… Ha ha ha…” Y bắt đầu cười to, tiếng cười khàn khàn trầm thấp, một búng máu từ trong miệng phun ra.
Đưa tay gạt đi vết máu trên mặt, y biết thời gian của mình không còn nhiều.
Độc cổ dù sao cũng tổn hại đến sức khỏe, nhất là đem bách cổ luyện nhập vào cơ thể càng khiến cho độc dược ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, thân thể y bây giờ chỉ có thể dùng hai từ suy bại để hình dung.
Hai năm gần đây, thậm chí phải dùng một ít kịch độc để thúc giục nội lực mới có thể hoạt động bình thường được, chỉ có điều, dường như cũng đã đến lúc rồi…
Di chứng của độc cổ đã bắt đầu xuất hiện rồi, bất kể là thể lực ngày càng sa sút, vết thương không cầm được máu, hay thậm chí là không nhớ được chuyện vừa mới xảy ra.
Y đã quên khuôn mặt và giọng nói của mẫu thân, nhưng vẫn nhớ những cái ôm ấm áp của nàng, y đã quên nam nhân thường hay xoa đầu khen ngợi y bộ dạng như thế nào, nhưng ngẫu nhiên nhớ đến trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối, y đã quên quãng thời gian ở cùng đám người La Sát, nhưng mỗi lần nhìn thấy bọn họ lại không nhịn được cười, y đã quên bộ dáng thị tòng trung tâm nhất của mình, nhưng trong suy nghĩ lại có chút thấp thỏm nhớ mong không biết làm thế nào…
Y cũng đã quên những hồi ức cùng với nam nhân kia có bao nhiêu ngọt ngào, từng hành động, từng lời nói đều biểu trưng cho hạnh phúc đã qua, mà hiện thực tàn khốc chỉ còn lại hận ý ngập trời.
Thế nhưng, rõ ràng là đã quên hết đi vậy mà đáy lòng vẫn có tình vẫn có hận… Chút tình kia có thể không đáng nhắc đến, nhưng hận thù khắc sâu đã trở thành sợi dây duy nhất ràng buộc y với thế gian này.
Là yêu nhiều hay là hận nhiều đây?
Có lẽ nếu thẳng thắn thừa nhận thì cũng là bởi vì cho đến bây giờ y vẫn còn rất yêu nam nhân vừa gặp mặt đã nói yêu y, cho nên hiện tại mới càng căm hận không cách nào tha thứ.
Hận hắn, cũng thương hắn, bởi vì thương hắn cho nên càng không có cách nào kiềm chế mà oán hận hắn…
“Hay là, đây mới là sự trừng phạt ngươi dành cho ta?”
Trừng phạt y phải tự tay giết chết người yêu, phải nếm trải cảm giác tẫn tâm lạnh tâm thống khổ đến chết.
“Nhưng đến tột cùng là ông trời bất nhân trước, hay là ta tàn sát thế nhân trước đây?”
Nhưng mặc kệ y có hỏi như thế nào, mặc kệ y chờ đợi đến bao giờ, biểu cảm của Phật Tổ trên cao vẫn không hề thay đổi, vẫn nở nụ cười không màng danh lợi.
Cuối cùng, dường như đã từ bỏ ý định, Huyết Phách phất tay, bước chậm ra ngoài, đem quần áo và dầu thắp vào trong, tìm một góc khuất gió ngồi xuống, mệt mỏi thở hắt ra một hơi.
Thật may, thân thể rách rưới thảm hại như người chết này, rốt cuộc sau ngày mai là có thể vứt bỏ rồi…
“Tiểu Long, sáng mai ngươi muốn sống hay là muốn theo giúp ta?”
Y tiếp tục lẩm bẩm, trong ánh mắt mờ mịt lưu lại một mạt ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Cửu Thiên cổ thân mật bò từ từ lên mặt y, lân phiến lạnh lẽo dán sát vào da thịt như đang an ủi.
“Bỗng nhiên thật là nhớ tiểu tử kia… Lúc này mà có hắn ở đây giúp ta mát xa một chút thì sẽ thoải mái lắm a…”
Chỉ là, y không thể nghĩ ra, nam nhân đã nói cam tâm tình nguyện chết vì y, nam nhân có màu tóc nhu hòa như ánh trăng kia, tên gọi là gì nữa rồi.
Cho dù có nỗ lực suy nghĩ trong cơn đau đầu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được thanh âm mang theo một chút hoang mang, nhưng càng nhiều hơn là tin cậy, gọi y một tiếng:
“Chủ nhân.”
Võ lâm hảo thủ đã đến từ sớm đều chú ý tới hành tung của y, bởi vì y thập phần kiêu ngạo cưỡi ngựa đi đường lớn mà đến, chỉ cần không phải mù lòa thì không có người nào không nhìn thấy y.
Y thoạt nhìn vô cùng chật vật, toàn thân máu đen hòa với cát bụi, quần áo đầu tóc rối tung lộn xộn, không biết là máu của bản thân hay là máu của địch nhân.
Ngay lập tức, không ngừng có người ước chừng khả năng của mình, thương thảo có nên hợp sức liều mạng với y hay không.
Bọn họ không tin chỉ bằng một mình Huyết Phách bị bọn họ tập kích dây dưa dọc đường đến đỉnh núi còn có thể quyết chiến với Trác Lạc Vũ. Cứ đem người bắt lại, sẽ không sợ lục soát không ra giải dược, huống hồ đám người Liễu Dục Dương cũng đã tìm ra phương pháp giải cổ độc, không lấy được giải dược thì sao chứ?
Cảm nhận được khí tức khẩn trương tràn ngập trong không khí, đồng tử huyết sắc lạnh lẽo của Huyết Phách đảo một vòng, vô thanh lộ ra ý vị châm chọc nồng đậm.
Muốn tới… liền tới đi! Nếu như y đã dám đem tin tức tung ra thì làm sao còn sợ bọn họ đến đây vây công.
Tay trái âm thầm rút ra mấy cái châm nhỏ lấp lánh sắc đen quỷ dị, mắt lạnh nhìn mấy người vây quanh, vừa định ra tay thì có hai đạo thân ảnh đồng thời phi lên trước, trong nháy mắt bức lui những người kia, mỗi hành động đều lộ rõ thực lực cường tráng khiến cho Huyết Phách cảm giác được uy hiếp rất mãnh liệt.
Theo phản xạ, phi châm trong tay y lập tức bắn về phía hai người kia.
“Tên hỗn đản trời đánh!” Thanh đao chưa kịp ra khỏi vỏ, ẩn chứa nội lực dùng sức đảo qua, mạnh mẽ quét ngang đám phi châm.
Người còn lại lập tức phất tay đem toàn bộ phi châm thu vào tay, thủ pháp xảo diệu khiến cho người chứng kiến không khỏi trầm trồ.
Huyết Phách dừng một chút, chần chờ nhìn bọn họ.
Thân thủ có chút quen thuộc… Là ai…
“Huyết Phách, ngươi có tin lão tử làm thịt ngươi không?” Tuyệt Hồn nghiến răng gầm nhẹ.
Lần trước là y toàn thân thương tích, lúc này phong thủy luân chuyển, mà Huyết Phách vẫn còn kiêu ngạo như vậy.
Tịch Quân Dật không mở miệng, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là tia địch ý cùng cảnh giác rõ ràng trên mặt Huyết Phách.
Từ khi võ lâm đẫm máu đến nay, hắn nhớ Huyết Phách chưa từng dùng vẻ mặt như thế đối với bọn họ…
“Huyết Phách?”
Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của Tịch Quân Dật, đáy mắt Huyết Phách xuất hiện một tia bất định cùng chần chờ.
Tựa hồ là người quen… cũng không phải địch nhân.
Y… có nhận thức người này sao…
“Tập Phong, tiểu tử này không phải rất lạ sao?” Tuyệt Hồn bị ánh mắt dò xét của y nhìn chằm chằm đến mức hoảng sợ, nhịn không được nói nhỏ với Tịch Quân Dật.
Tập Phong… Một tia hoảng hốt khi lần nữa đảo mắt nhìn bọn họ hiển hiện trên đôi môi màu đỏ thẫm.
“Ta nói ai tới chặn đường a, nguyên lai là hai người các ngươi…” Đôi môi đỏ mọng kéo lên một nụ cười, trong ý cười vừa có một loại điên cuồng lạ lẫm vừa đơn thuần, y dùng ngữ khí rất đường nhiên nói chuyện nhưng ánh mắt lại giống như lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, hiếu kỳ mà quan sát.
Da đầu Tuyệt Hồn tê dại, trừng mắt nhìn Huyết Phách, muốn nhìn xem có phải y đang chủ tâm diễn kịch đùa bỡn bọn họ hay không.
Đáng tiếc phải làm cho hắn thất vọng rồi, cho dù có đánh giá Huyết Phách từ đầu đến chân vô số lần, cũng không nhìn ra một chút ý vị đùa giỡn nào ở đây.
“Huyết Phách, con mẹ nó ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?” Bất đồng với Tịch Quân Dật chỉ âm thầm quan sát, Tuyệt Hồn sởn gai ốc gầm nhẹ.
“Làm sao cái gì?” Nghiêng đầu nhìn Tuyệt Hồn, mặc dù có điểm lạ lẫm, nhưng mà cảm giác Tuyệt Hồn chính là muốn nói như vậy…
A,… y đại khái đã quên rất nhiều chuyện rồi sao?
“Ngươi…” Tuyệt Hồn ngậm miệng, bởi vì đây chẳng qua là một loại cảm giác, nói không ra là không đúng ở chỗ nào, chính là cảm giác được Huyết Phách rất khác thường, thật muốn tìm cho ra khác ở chỗ nào, ngược lại cái gì cũng không rõ ràng.
Huyết Phách nháy mắt mấy cái, dùng ánh mắt nghi hoặc quét qua vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của Tịch Quân Dật cùng Tuyệt Hồn.
Ba người cứ như vậy bất động giằng co khiến cho những người võ lâm lúc trước bị bức lui không khỏi khó chịu.
“Tuyệt Hồn, Tập Phong… Các ngươi dám trợ giúp Huyết Phách?!
“Đây là chuyện riêng của Huyết Phách và Trác Lạc Vũ.” Tịch Quân Dật lạnh lùng mở miệng.
Tuy rằng hắn không ngại bị hiểu lầm, nhưng nếu Bạch Ngạn Hải cũng bị kéo xuống nước thì không phải chủ ý của hắn rồi.
“Con mẹ nó, lão tử giúp người nào còn phải chờ các ngươi cho phép sao?” Tuyệt Hồn dữ tợn cười lạnh, giống như có ý định tiễn bọn họ về với tổ tiên.
Bị hắn nhìn chằm chằm, đám người võ lâm thấp thỏm lo ấu lui lại mấy bước.
Bọn họ đã nghĩ nếu như không giữ chân được Huyết Phách thì cũng có thể cho y thêm vài vết thương, nhưng bây giờ ba người kia liên thủ, bọn họ cũng không hy vọng xa vời nữa.
Không để ý tới đám người kia nghĩ như thế nào, lực chú ý của Tịch Quân Dật lại lần nữa đặt trên người Huyết Phách.
“Huyết Phách, ngươi sao vậy?”
So với Tuyệt Hồn, thời gian hắn và Huyết Phách ở chung nhiều hơn, trực giác cũng nhạy cảm hơn, vì vậy hắn cảm thấy Huyết Phách chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó…
“Ta không sao, ngược lại là các ngươi đến đây làm gì? Sao ta lại không nhớ các ngươi có gia nhập tà đạo liên minh nhỉ? Hay là các ngươi cũng muốn đến giết ta sao?”
Hôn nhẹ Cửu Thiên cổ trên vai, Huyết Phách bật cười, không ý thức được lời vừa nói ra của mình có bao nhiêu nghiêm trọng.
Lão tử một chút cũng không thấy buồn cười, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng gia nhập cái quỷ tà đạo liên minh kia, cũng không phải tới giết y, huống chi tà đạo liên minh đã sớm tan rã rồi, cho dù có người đến tìm y thì cũng đều vì tính món nợ với “tiền minh chủ” thôi, tiểu tử này điên rồi hay là đầu bị đập hư rồi?
Tuyệt Hồn bắt đầu tính toán rốt cuộc có nên thuận theo Liễu Dục Dương hỗ trợ y hay không, hắn cũng không muốn giúp một tên điên tùy thời có thể nổi điên đâm một nhát sau lưng mình.
“Huyết Phách ngươi không nhớ sao? Ta và Tuyệt Hồn đều thoái ẩn rồi.” Tịch Quân Dật bình tĩnh nói, ánh mắt cẩn thận quan sát từng biến hóa nhỏ của Huyết Phách.
Thoái ẩn? Nghe hắn nói, Huyết Phách rõ ràng giật mình, một lúc sau mới rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát.
Thoái ẩn… Thoái ẩn… Đúng vậy! Tập Phong cùng gia hỏa phái Hoa Sơn kia cùng nhau thoái ẩn rồi, Tuyệt Hồn thì ở… Giang Nam Liễu gia đi?
“A, hình như là ta muốn ngươi thoái ẩn đúng không? Gần đây trí nhớ không tốt lắm, có chút nhầm lẫn… Như vậy, hai tên gia hỏa các người chạy tới tìm ta có chuyện gì?”
Thái độ của y càng bình tĩnh, Tịch Quân Dật và Tuyệt Hồn càng cảm thấy bất an.
Đây cũng không phải là trí nhớ có vấn đề, mà là đã quên mất hơn phân nửa… Choáng váng chính là thái độ của y, hoàn toàn không có lo lắng hay sốt ruột, ngược lại giống như trước đây, rất tự tại mà cười nói, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng đều không có liên quan đến y.
“Đều không nhớ sao?” Không trả lời thẳng, Tịch Quân Dật nghiêm túc truy vấn.
Huyết Phách rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần trước y vẫn còn rất bình thường nghiêm túc khuyên hắn thoái ẩn a… Hay là, chỉ là y biểu hiện ra bình thường, từ lần gặp lại trên núi Lạc Hà kia đã mơ mơ hồ hồ rồi…
Nếu như đã bị hỏi thẳng như vậy, Huyết Phách cũng không kiêng kị nữa, thẳng thắn thừa nhận.
“Không sai, đã quên hết rồi, mấy người các ngươi, thập đại ác nhân… Mới vừa rồi còn không cẩn thận quên mất bộ dáng của các ngươi, nhưng mà có một số việc ta lại nhớ rất rõ ràng.” Nhớ tới cừu hận trong lòng, hận ý điên cuồng lạnh như băng lập tức hiện lên trong đáy mắt y.
Những lời nói ra của y đổi lại bằng chửi bới của Tuyệt Hồn và cái nhíu mày của Tịch Quân Dật.
Bọn họ đều nhìn ra tình huống của Huyết Phách bây giờ cực kỳ nguy hiểm, giống như tẩu hỏa nhập ma mà nổi điên hoặc là bị độc dược phá hủy đầu óc… Quỷ dị nhất chính là Huyết Phách còn rất tỉnh táo, hơn nữa suy nghĩ cũng không có vấn đề lớn, chỉ là ánh mắt càng thêm điên cuồng.
“Huyết Phách, ngươi cần đến đại phu… Ta mang ngươi rời khỏi võ lâm, tìm La Sát xem giúp ngươi một chút…” Tịch Quân Dật nhịn không được nói.
Tuy rằng hắn cùng Tuyệt Hồn nguyên bản hiện thân chỉ là muốn đảm bảo trước khi quyết chiến sẽ không có người nào ra tay với Huyết Phách, nhưng bộ dáng hiện tại của Huyết Phách đã làm cho hắn thay đổi suy nghĩ, có lẽ điều Huyết Phách đang thực sự cần chỉ là ly khai khỏi võ lâm đầy máu tanh này…
Nhìn Tịch Quân Dật vươn tay về phía mình, ánh mắt của Huyết Phách bỗng nhiên như phủ một lớp sương mù.
Trước đây thật lâu, cũng có một người nam nhân đưa tay ra với y như vậy, nhưng sau khi nắm chặt bàn tay kia rồi, thứ y nhận được không phải là cứu rỗi, mà là tổn thương…
Từ sau khi bị tổn thương thật sâu, y đã từ bỏ chờ mong có người vươn tay ra với mình, cũng không còn hy vọng xa vời có thể nắm chặt bàn tay người nào đó, chẳng bằng cứ tự cầm chặt đao bảo vệ chính mình.
“Không muốn, đừng cản trở ta, Tập Phong… Nếu ta không báo thù, thân thể liền đau đớn không cách nào ngăn chặn…”
Chỉ cần nghĩ đến thôi xương cốt liền bắt đầu nổi lên đau đớn, đau đớn từ khuỷu tay phải khuếch tán ra, đau đớn từ sâu trong đáy lòng lan tràn ra, khiến cho y không cách nào thở nổi, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều gào thét phải đem tất cả nỗi đau này trả lại cho đối phương… Rõ ràng mỗi lần nghĩ đến liền phải chịu tra tấn, nhưng lại không cách nào kiềm chế được mà hồi tưởng.
Y đã không còn nhớ rõ động cơ của bản thân lúc trước, còn cả kế hoạch này đến cùng là như thế nào. Hiện tại toàn bộ trong đầu y chỉ có một mục tiêu và ý niệm cố chấp duy nhất là giết chết Trác Lạc Vũ, hoặc là chết dưới kiếm của Trác Lạc Vũ.
Dưới sự điều khiển của sát ý ngập trời, Huyết Phách tàn nhẫn lạnh lùng nở nụ cười, ngũ quan thanh tú thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Thấy thế, Tịch Quân Dật hơi có vẻ xao động, tiếp tục nói:
“Huyết Phách, ta mang ngươi trở về… Ngươi muốn về cố hương, ta sẽ tìm được, nếu như ngươi đã quên hết quá khứ, vậy cứ quên đi.”
Hắn không muốn cứ như vậy buông tha Huyết Phách, bởi vì ở thời điểm hắt sa sút tinh thần nhất, Huyết Phách là người đầu tiên đưa tay trợ giúp…
Quên hết tất cả? Cứ như vậy trở về cố hương của mẫu thân? Nghe qua thật đúng là một ảo tưởng quá mức tốt đẹp.
Huyết Phách nhịn xuống đau lòng, cười lắc đầu.
“Không thể quên.”
Không thể quên, không muốn quên, không nguyện ý quên… Nhưng y không phân biệt được bản thân không cam lòng quên đi rốt cuộc là vì quyến luyến những yêu thương sủng ái của nam nhân kia hay là vì những cừu hận luôn không ngừng tra tấn y kia.
Lạc Vũ, chuyện cho tới bây giờ, ngươi có từng hối hận lúc trước khi ta cam tâm tình nguyện chết trong tay ngươi, ngươi lại không giết ta không?
Hối hận sao? Hận ta sao…
Nhìn thấy suy nghĩ của Huyết Phách dần dần trở lên hỗn loạn, Tuyệt Hồn lạnh lùng hét lớn một tiếng: “Huyết Phách.”
Tiếng thét kèm theo nội lực thành công làm cho Huyết Phách thoát ra khỏi những hồi ức, biểu cảm điên cuồng trên mặt cũng dần dần khôi phục thành nụ cười tự giễu yếu ớt.
“Không sao… Đừng quản chuyện của ta, Tập Phong, ngươi mau mang tình nhân của ngươi đi xa một chút, tốt nhất là rời khỏi Thiên Phật sơn đi… Trên đó là kết cục của ta, các ngươi đừng liên lụy vào.”
Bởi vì không ai nói chính xác được, thời điểm y chết đi, Tiểu Long sẽ ăn tim của y hay là tuẫn chủ, một khi Tiểu Long lựa chọn tuẫn chủ, gió sẽ đem khói độc thổi đến hướng nào cũng không ai có thể đoán trước, vì vậy cứ đi cách nơi này càng xa càng tốt.
“Nói với La Sát một tiếng, bảo hắn cũng mang sư phụ hắn đi đi… Đến lúc đó ta sẽ không có cách nào để ý đến tình huống của các ngươi…”
Nếu như hai người bọn họ đều ở đây, mà người duy nhất có thể yêu cầu hai người này cùng hành động, La Sát, có lẽ cũng ở gần đây đi?
“Mẹ kiếp, đây là từ biệt sao?” Tuyệt Hồn chửi bới liên tục, nhưng lại không biết thứ cảm giác nặng nề trong lòng này là cái gì.
“Huyết Phách, ngươi muốn chết phải không?” Khuôn mặt vốn không biểu cảm của Tịch Quân Dật trở lên âm trầm đến mức cơ hồ khiến cho người khác nghĩ rằng nhà hắn vừa có người chết.
“Đây tính là từ biệt sao?” Huyết Phách bật cười, “Đối với ta mà nói, trên đời này cũng không có người trọng yếu đến mức khiến ta trước khi chết còn cần lo lắng a!” Tuy rằng khi nói xong lời này, trước mắt y liền hiện lên mái tóc dài màu ánh kim nhạt tung bay, nhưng y đã không còn nhớ rõ tướng mạo người nọ nữa rồi, nhớ mong nhè nhẹ duy nhất trong lòng cũng không đủ để ngăn chặn bước chân của y.
“Cái chết rất đáng sợ sao? Chẳng qua chỉ là chấm dứt mà thôi… Ha ha, trận này chẳng còn thú vị nữa rồi, ta chơi chán rồi, vì vậy cũng nên dừng lại thôi.”
Cũng không nghiêm trọng đến mức lấy cái chết chấm dứt hết thảy, với y mà nói, nhân sinh của y từ khi sinh ra đã là một tiết mục thân bất do kỷ, cho dù thao túng hết thảy, dấy lên tinh phong huyết vũ, cướp đi tính mạng vô số người, đem toàn bộ võ lâm phá nát thì chẳng qua cũng là một hồi hí kịch vận mệnh đã an bài, mà khi y đã mệt mỏi cũng chỉ có thể tự mình kết thúc, y cự tuyệt trở lại đài diễn xuất, chỉ thế thôi, căn bản không cần quyết tâm hay chần chờ gì.
Nhẹ đá bụng ngựa, giục ngựa đi qua Tịch Quân Dật và Tuyệt Hồn, Huyết Phách tiếp tục ngâm nga một đoạn bài hát, trong mắt chỉ còn lại ngôi chùa trên đỉnh Thiên Phật sơn sừng sững.
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy giai điệu ngâm nga của Huyết Phách, Tuyệt Hồn nét mặt cứng ngắc nhìn về phía Tịch Quân Dật.
“Ngươi xác định chúng ta phải giúp y? Y thấy thế nào cũng đã điên rồi.”
Y nhìn qua giống như một tên điên không sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng hiển nhiên tên điên Huyết Phách lại tỉnh táo đến đáng sợ. Một tên điên đã gần như phá hủy toàn bộ võ lâm, chỉ bởi vì không còn muốn chơi đùa nữa mà chủ động bước xuống đài, muốn hạ xuống màn hí kịch này.
Không coi nhân mạng là gì, trong mắt Huyết Phách, chẳng lẽ thật đúng hết thảy đều chỉ là diễn xuất?
Cho dù hắn cũng đã giết chóc cả đời người, sớm đã xem nhân mạng như rác rưởi, nhưng tốt xấu gì cũng phân biệt được nhân mạng là cái mạng a!
Tịch Quân Dật cau mày, hắn cũng đang do dự đến cùng nên làm như thế nào.
Nếu như kết thúc là Huyết Phách tự mình lựa chọn, vậy rốt cuộc việc bọn họ đang làm có phải là đang vẽ vời cho thêm chuyện không a?
Nhưng mà… Làm sao phân biệt được Huyết Phách vừa rồi là đang thanh tỉnh hay là điên cuồng đây?
Bằng vào trực giác, Tịch Quân Dật bỗng nhiên hiểu ra, Cửu Thiên cổ một mặt luôn bảo hộ Huyết Phách nhưng đồng thời cũng đem Huyết Phách đẩy xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.
Thiên Phật Sơn, nghe đồn khi xưa có một người thợ điêu khắc, vì chuộc tội mà hao hết cả đời khắc ra một nghìn bức tượng phật, có một đình nghỉ mát, trong đó có một chiếc bàn đá nhỏ khắc hình Quan Âm Bồ Tát, một chiếc bàn đá lớn hơn điêu khắc giống như bàn tay phật Như Lai. Theo năm tháng phong hóa, hậu nhân lần lượt tăng thêm, trong dòng thời gian lặng lẽ lưu chuyển, Thiên Phật Sơn đến cùng có bao nhiêu bức tượng phật, đã không thể chắc chắn được.
Mà dân gian hoặc nhiều hoặc ít đều có đồn đại, chỉ cần có thể đếm đủ một nghìn bức tượng Phật trên Thiên Phật Sơn liền có thể tẩy sạch tội nghiệt của bản thân, hoặc là có thể thực hiện được một nguyện vọng.
Huyết Phách chọn chỗ này để kết thúc một hồi võ lâm phong vũ, khó tránh khỏi có chút châm chọc.
“Năm trăm năm mươi bảy… Năm trăm năm mươi… Đếm tới đâu rồi? Bỏ đi… Dù sao cũng không nghĩ muốn rửa sạch cái gì thiện ác nhân quả.”
Vô cùng sảng khoái từ bỏ ý định tìm đủ một nghìn bức tượng Phật, nhất thời tâm huyết dâng trào đi dạo trọn vẹn một vòng Thiên Phật Sơn, Huyết Phách có chút cứng ngắc, trở mình xuống ngựa, gỡ xuống bọc hành lý vứt trên mặt đất, buông dây cương, vỗ vỗ cổ con ngựa.
“Đã xong, ngươi đi đi, sau này ta không cần ngươi nữa rồi.”
Mặc kệ quyết chiến với Trạc Lạc Vũ thắng thua thế nào, y đều không nghĩ tới bản thân còn có thể rời khỏi nơi này.
Vừa buông tay ra, con ngựa đối với khí tức cổ độc trên người y sợ hãi không thôi lập tức cất vó chạy về hướng xa, hoảng sợ đến mức chỉ muốn chạy thật nhanh rời xa đôi đồng tử huyết sắc lãnh lẽo kia.
“Bây giờ chỉ còn lại chúng ta a… Tiểu Long.”
Hôn nhẹ lên lân phiến lạnh buốt của sủng vật, Huyết Phách cố hết sức nâng lên bọc hành lý, nặng nề bước từng bước đi về phía ngôi chùa cách đó không xa.
Ngôi chùa cổ xưa trang nghiêm, tràn ngập mùi hương khói, trải qua trăm năm lịch sử, nơi đây nguyên bản là nơi các tín đồ tâm linh ký thác, nhưng bây giờ lại trở thành nơi khởi đầu của một màn huyết tinh.
Đi qua một đình viện lớn, dùng sức đẩy ra đại môn chính điện, đối diện với tượng Phật lấp lánh ánh vàng, Huyết Phách từ đáy lòng thở dài một hơi.
Chống đỡ thân thể chồng chất vết thương đi về phía trước, ngang nhiên đứng trước tượng phật, ngửa đầu đối mặt.
Qua thật lâu mới mở miệng cảm thán.
“Tiểu Long, hình như tất cả Phật Tổ đều là loại mặt này a!”
Trang nghiêm mà không màng danh lợi, hiền lành mà trầm tính, mang một loại nghiêm túc không tranh giành quyền thế, lại để lộ ra một vòng kiên định, uy nghi không thể khinh nhờn, làm cho người ta nhìn qua liền sinh ra ý nghĩ quỳ lễ.
Bất quá, dù làm cho người ta kính ngưỡng như thế nào, cũng chỉ là giả dối.
Chăm chú nhìn tượng Phật, đôi môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt của Huyết Phách dần dần vặn vẹo, lộ ra biểu cảm giống như đang khóc lại giống nư đang cười.
“Ngươi ở đây, trên bàn cao cách một tầng hương khói nhìn nhân thế, chứng kiến toàn bộ trò hề trong thế gian, người người ca tụng ngươi, cúng bái ngươi, tế tự ngươi, rồi lại chưa từng được ngươi rủ lòng từ bi cứu rỗi.”
Nếu như thế gian thật sự có thần phật, vì sao bốn người bọn họ khóc cầu nhưng chưa từng được người nào xót thương?
Nếu như thế gian thật sự có thần phật, y há có thể uống máu tươi của mẫu thân để níu giữ một hơi tàn trước bờ vực sinh tử?
“Ta ngày đêm thành tâm cầu ngươi phù hộ, chỉ đổi được Tu La Địa Ngục gia tăng… Nếu như trời đã định trước kiếp này ta phải đeo trên lưng tất cả tội nghiệt, không cách nào cứu chuộc, tiếp theo ta giết hết ngàn người, lại vì sao chưa từng gặp bất cứ trừng phạt nào… Cầu ngươi, để làm gì?”
Nếu như Thần Phật thật sự có linh, vì sao khi y thành tâm quỳ xuống khẩn cầu lại không bao giờ được cứu rỗi?
Nếu như Thần Phật thật sự có linh, vì sao y đồ sát hơn ngàn người bọn họ lại không hiển linh… Chúng sinh bất lực trước khi chết cũng không được Thần Phật rủ lòng thương, cũng không có giáng xuống thiên phạt mà lấy đi sinh mạng tràn ngập máu tanh, tội nghiệt của y.
Trong lúc thân thể kịch liệt đau nhức, gần như không cách nào suy nghĩ, y hướng Thần Phật hạ xuống chiến thư.
Đánh cược thân thể này của y, dâng lên sinh mệnh này của y, đổi lấy toàn bộ võ lâm Trung Nguyên diệt vong… Không từ thủ đoạn, bất kể đại giới!
Nếu như Thần Phật thương xót thế nhân, vậy hãy đoạt đi tính mạng của y, giải cứu chúng sinh võ lâm khỏi kiếp nạn này đi.
Đây là trận chiến giữa con người và ông trời…
“Ha ha… Trận này ta đánh cược, ta sẽ thắng! Chung quy lại ngươi vẫn là vô năng vi lực…” Hoặc là, trên đời này căn bản không có thần phật, một kẻ cố chấp chống lại ông trời mới thực sự đáng buồn cười.
“Ta giết vô số người, nhưng ai có tư cách nói ta đúng sai?” Y vẫn luôn biết rõ bản thân chỉ có thể sắm vai tội ác tày trời, máu tanh tà ác, là một đại ma đầu chết ngàn lần cũng không đủ tạ tội, bởi vì màu sắc thân thể từ lúc sinh ra đã định trước kiếp này y phải đi trên con đường tràn đầy máu tanh, y chỉ có thể cam lòng để cho thế nhân phán xét hết thảy giá trị, chỉ có thể cam chịu đem toàn bộ tuyệt vọng và bi thống nuốt vào trong.
Tính tình của y không mềm yếu đến mức có thể nhẫn nhục chịu đựng, cũng không kiên cường đủ để lặng yên chấp nhận hết thảy bất công, vì vậy y chỉ có thể tôi luyện nanh vuốt của bản thân, để phản kích, để trả thù, để tiêu diệt hết những kẻ có khả năng thương tổn đến mình!
Mặc kệ y làm càn đến mức nào cũng không hề hấn gì, bản thân y cũng cảm thấy nể phục chính mình. Nếu như đã khiến cho y một thân nhuốm máu mà vẫn có thể sống sót vậy thì hãy đón nhận báo thù của ác quỷ địa ngục đi.
“Ha ha… Ha ha ha…” Y bắt đầu cười to, tiếng cười khàn khàn trầm thấp, một búng máu từ trong miệng phun ra.
Đưa tay gạt đi vết máu trên mặt, y biết thời gian của mình không còn nhiều.
Độc cổ dù sao cũng tổn hại đến sức khỏe, nhất là đem bách cổ luyện nhập vào cơ thể càng khiến cho độc dược ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, thân thể y bây giờ chỉ có thể dùng hai từ suy bại để hình dung.
Hai năm gần đây, thậm chí phải dùng một ít kịch độc để thúc giục nội lực mới có thể hoạt động bình thường được, chỉ có điều, dường như cũng đã đến lúc rồi…
Di chứng của độc cổ đã bắt đầu xuất hiện rồi, bất kể là thể lực ngày càng sa sút, vết thương không cầm được máu, hay thậm chí là không nhớ được chuyện vừa mới xảy ra.
Y đã quên khuôn mặt và giọng nói của mẫu thân, nhưng vẫn nhớ những cái ôm ấm áp của nàng, y đã quên nam nhân thường hay xoa đầu khen ngợi y bộ dạng như thế nào, nhưng ngẫu nhiên nhớ đến trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối, y đã quên quãng thời gian ở cùng đám người La Sát, nhưng mỗi lần nhìn thấy bọn họ lại không nhịn được cười, y đã quên bộ dáng thị tòng trung tâm nhất của mình, nhưng trong suy nghĩ lại có chút thấp thỏm nhớ mong không biết làm thế nào…
Y cũng đã quên những hồi ức cùng với nam nhân kia có bao nhiêu ngọt ngào, từng hành động, từng lời nói đều biểu trưng cho hạnh phúc đã qua, mà hiện thực tàn khốc chỉ còn lại hận ý ngập trời.
Thế nhưng, rõ ràng là đã quên hết đi vậy mà đáy lòng vẫn có tình vẫn có hận… Chút tình kia có thể không đáng nhắc đến, nhưng hận thù khắc sâu đã trở thành sợi dây duy nhất ràng buộc y với thế gian này.
Là yêu nhiều hay là hận nhiều đây?
Có lẽ nếu thẳng thắn thừa nhận thì cũng là bởi vì cho đến bây giờ y vẫn còn rất yêu nam nhân vừa gặp mặt đã nói yêu y, cho nên hiện tại mới càng căm hận không cách nào tha thứ.
Hận hắn, cũng thương hắn, bởi vì thương hắn cho nên càng không có cách nào kiềm chế mà oán hận hắn…
“Hay là, đây mới là sự trừng phạt ngươi dành cho ta?”
Trừng phạt y phải tự tay giết chết người yêu, phải nếm trải cảm giác tẫn tâm lạnh tâm thống khổ đến chết.
“Nhưng đến tột cùng là ông trời bất nhân trước, hay là ta tàn sát thế nhân trước đây?”
Nhưng mặc kệ y có hỏi như thế nào, mặc kệ y chờ đợi đến bao giờ, biểu cảm của Phật Tổ trên cao vẫn không hề thay đổi, vẫn nở nụ cười không màng danh lợi.
Cuối cùng, dường như đã từ bỏ ý định, Huyết Phách phất tay, bước chậm ra ngoài, đem quần áo và dầu thắp vào trong, tìm một góc khuất gió ngồi xuống, mệt mỏi thở hắt ra một hơi.
Thật may, thân thể rách rưới thảm hại như người chết này, rốt cuộc sau ngày mai là có thể vứt bỏ rồi…
“Tiểu Long, sáng mai ngươi muốn sống hay là muốn theo giúp ta?”
Y tiếp tục lẩm bẩm, trong ánh mắt mờ mịt lưu lại một mạt ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Cửu Thiên cổ thân mật bò từ từ lên mặt y, lân phiến lạnh lẽo dán sát vào da thịt như đang an ủi.
“Bỗng nhiên thật là nhớ tiểu tử kia… Lúc này mà có hắn ở đây giúp ta mát xa một chút thì sẽ thoải mái lắm a…”
Chỉ là, y không thể nghĩ ra, nam nhân đã nói cam tâm tình nguyện chết vì y, nam nhân có màu tóc nhu hòa như ánh trăng kia, tên gọi là gì nữa rồi.
Cho dù có nỗ lực suy nghĩ trong cơn đau đầu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được thanh âm mang theo một chút hoang mang, nhưng càng nhiều hơn là tin cậy, gọi y một tiếng:
“Chủ nhân.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook