Phù Sinh tự.

“A, nó đã được cứu đi rồi sao?”

Đặt chén trà xuống, Trác phu nhân quả thực thở dài một hơi.

“Đúng vậy.” Ảnh Thủ đứng ở một góc tối trong phòng, mùi máu tươi nhàn nhạt trên người hắn bay ra.

Thời cuộc hiện tại, toàn bộ người trong võ lâm đều điên cuồng. Bởi vì trên đường trở về Ảnh Thủ không muốn tháo mũ rộng vành xuống để cho người ta tra xét tư cách địa vị, bị thảo mộc giai binh, một đám người vây đánh hơn nửa ngày, trong khi phá vòng vây không tránh khỏi bị thương.

Bất quá, hắn không thèm để ý, Trác phu nhân cũng không quan tâm.

“Chỉ có điều, ước định trên Thiên Phật Sơn kia thật là phiền toái, Huyết Phách chủ tâm muốn kéo Vũ Nhi xuống địa ngục…” Trác phu nhân buồn rầu suy nghĩ đến tin tức vừa mới biết được, cuối cùng song nhãn hướng về phía thân ảnh Ảnh Thủ khuất trong bóng tối, cho dù vậy vẫn nhìn ra dung mạo của hắn hoàn toàn giống với nhi tử mà nàng yêu thương nhất.

Thừa nhận ánh mắt chăm chú của nàng, Ảnh Thủ trầm mặc không lên tiếng, rũ mắt xuống.

“Ảnh Thủ, ngươi đi cứu Vũ Nhi về đây, đem Huyết Phách giết đi.” Trác phu nhân hạ quyết định. “Nó là người thừa kế duy nhất của Trác gia, tuyệt đối không thể để cho hắn có tổn thương gì.”

Mệnh lệnh đúng như trong dự liệu.

“Ta đã biết.”

“Vậy toàn bộ giao cho ngươi, ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng chứ?” Trác phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng.

“Vâng.”

“Rất tốt, ngày mai người liền khởi hành đi.”

Hài lòng đứng dậy rời đi, bởi vì nàng không thể nán lại ở chỗ này quá lâu.

Trác phu nhân vẫn luôn chỉ có thể cùng Ảnh Thủ hẹn gặp ở gian sương phòng của Phù Sinh tự xa xôi này, có đôi khi hắn thậm chí phải chờ ở đây nửa tháng trời mới có thể nhìn thấy nàng, bởi vì hắn không có tư cách lộ diện ngoài ánh sáng, mà nàng lại là đương gia Trác gia, dù sao vẫn nên hết sức tránh hiềm nghi, ngăn chặn bất luận khả năng ngờ vực vô căn cứ nào…

Nhìn bóng lưng vội vàng ly khai của nàng, Ảnh Thủ giật giật khóe miệng, cuối cùng khôi phục lại sắc mặt không biểu tình, cứng ngắc thường ngày.

Trong nháy mắt hắn đã có xúc động muốn hỏi nàng, chẳng lẽ, hắn không được tính là huyết mạch Trác gia sao?

Nhưng hắn lập tức liền tự mình tìm được đáp án. Đúng vậy, hắn đã sớm biết được đáp án, trong mắt nàng vĩnh viễn đều chỉ có Trác Lạc vũ, mà hắn… chỉ là Ảnh Thủ.

Ảnh Thủ chính là dùng tư cách thế thân, chấp hành những nhiệm vụ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vì vậy, hắn phải lấy thân phận Trác Lạc Vũ đi giết Huyết Phách, lại lấy thân phận Trác Lạc Vũ chết đi…

Vân Phi ngồi trong khách điếm này đã vài ngày rồi, bởi vì khách điếm này có cửa trước rất lớn, cách phố xá không xa, giúp hắn có thể theo dõi nơi nam nhân kia đi vào – một tự miếu bình thường không chút nào thu hút.

Uống một ngụm trà, hắn lẳng lặng ngồi đợi.

Một ngày trước, nam nhân kia đi vào Phù Sinh tự, hôm nay có người Trác gia đến gặp hắn, chỉ có điều người này ngồi trong kiệu làm cho hắn không cách nào nhìn rõ hình dạng của y.

Nam nhân kia chỉ sợ ngay cả võ công cũng tương đương Trác Lạc Vũ, lúc trước thừa dịp ban đêm, hắn tùy tiện lẻn vào lữ điếm muốn nghe trộm hắn nói chuyện với mấy người đi cùng, nhưng vừa mới vào trong sân thiếu chút nữa đã bị phát hiện, may là hắn nhanh nhẹ giả bộ thương nhân đến ở trọ trong đêm đi qua, mới không bị bắt được.

Về sau lần theo dấu vết của Thiên Tầm cổ tiếp tục đuổi theo, hắn cũng chỉ dám ở xa xa lén nhìn, e sợ đánh rắn động cỏ.

Nhưng qua mấy ngày, hắn cũng có chút sốt ruột.

Khách điếm luôn là nơi nghe ngóng được rất nhiều tin tức trên giang hồ, mỗi ngày ở chỗ này có thể nghe được không biết bao nhiêu phong phong vũ vũ, tự nhiên cũng biết được rất nhiều tin tức về Huyết Phách.

Bỏ qua những lời đồn đãi bát quái hắn đã nghe đến quen tai, hắn đương nhiên biết cân nhắc tin tức nào là chân chính về Huyết Phách, hơn nữa nghe xong còn lạnh run cả người.

Kế hoạch của Huyết Phách, ước hẹn trên Thiên Phật sơn, mục đích đến tột cùng là cái gì?

“Mộng Trường Ca”… chẳng lẽ quả thật đúng như suy đoán của hắn, chỉ là một người không có thật?!

Suy nghĩ trong đầu không ngừng cuộn lên, hắn lẳng lặng nhìn bốn người khiêng một cỗ kiệu dần dần ly khai, đặt chén trà xuống, đứng dậy đi theo.

Tốt xấu gì Huyết Phách cũng đã ném cho hắn không dưới ba mươi loại tạp học, vì vậy muốn lăn lộn trên đường, vãng lai trong đám người theo dõi đối phương, chỉ cần mục tiêu không phải cao thủ đứng đầu, tỷ lệ sai sót ngược lại cũng không lớn.

Quả nhiên, cỗ kiệu kia lòng vòng một hồi rồi tiến vào cửa sau Trác gia.

Vân Phi chần chừ một chút, nếu như là trước đây hắn sẽ quan sát thêm mấy ngày mới quyết định hành động, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Huyết Phách, vẫn nên lo lắng hơn là cẩn thận.

Hiện nay tuy rằng nghe đồn hành tung của Huyết Phách trong võ lâm vẫn không rõ, nhưng khó có thể khẳng định người chính đạo sẽ không mai phục bốn phía trên Thiên Phật sơn, hắn phải nhanh chóng tìm hiễu rõ ràng chuyện bên này, sau đó nghĩ biện pháp đi hỗ trợ chủ nhân mới được…

Ghé tai vào tường lắng nghe động tĩnh bên trong, xác định trong sân đã không còn người đi lại, Vân Phi xoay người lẻn vào.

Trác gia lớn như vậy ngược lại lại không hề đề cao cảnh giới, thậm chí với một đại gia tộc mà nói, nhân số hộ vệ quá mức nghèo nàn, có lẽ là bởi vì gia chủ cùng người thừa kế đều bị Huyết Phách sát hại, hơn nữa thiếu chút nữa còn bị triều định quy tội phản nghịch…

Trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại bản đồ địa hình Trác gia mà mấy ngày nay đã cố gắng ghi nhớ, đó là lúc trước Huyết Phách muốn hắn ghi chép lại, nguyên bản là để thuận tiện ra tay với Trác gia, nhưng không biết vì sao đến cuối cùng lại không dùng đến.

Bất quá, hiện tại càng dễ dàng cho hắn.

Thuận theo đình viện không người đi vào thêm vài bước, sau khi thăm dò rõ ràng vị trí của hiện tại của mình, hắn liền tiến về phía đại trạch, không để lại dấu vết đem địa hình mò mẫm thấu triệt.

Hắn cũng không hề hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì tự biết lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chắc hẳn Trác gia bây giờ vẫn còn có cao thủ có thể dồn hắn vào chỗ chết.

Đi xa khỏi chủ ốc sâm nghiêm nhất, vào trù phòng.

Từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ men xanh, Vân Phi do dự một chút, cuối cùng quyết tâm tại thời điểm không ai chú ý đem lọ thuốc phấn đổ vào vạc nước.

Bột phấn màu xanh rất nhanh tan vào trong nước, thân ảnh Vân Phi cũng đã đi xa.

Hiện tại hắn có thể làm cũng chỉ là tìm một nơi an toàn, ẩn núp chờ đợi, chờ cho bọn họ uống nước trong vạc kia.

Một mực không muốn sử dụng, một mực không muốn sử dụng, nói không nên lời là kiên trì đến mức nào, chỉ là không hy vọng tổn thương đến những người bên ngoài mục tiêu.

Bất quá, chủ nhân của hắn bởi vì không muốn tay hắn nhúng chàm mà đẩy hắn ra xa, hắn nhất định phải chứng mình bản thân cũng không ngại vấy bẩn đôi tay này.

Vô luận thân thể hay tấm lòng của hắn, đều chỉ thuộc về thân ảnh diễm hồng kia.

Cẩn thận trèo vào kho củi, lại lấy ra một cái bình khác, đem than đen bên trong bôi lên người, sau đó giống như một con mèo lớn, nằm co ro trên xà nhà, đôi mắt xanh thẳm trong bóng tối u ám thoạt nhìn thâm sâu khác thường.

Nhắm mắt lại, cố gắng khống chế nhịp tim cùng hô hấp phập phồng, vô thanh vô tức dung nhập vào bóng tối, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua…

Lần lượt có hai người tiến vào lấy than củi, sau đó rời đi, nhưng bọn họ đều không phát hiện ra hắn.

Đêm đến, Vân Phi linh hoạt nhảy qua cửa thông gió ra khỏi kho củi.

Hắn cũng không dám chạy trên mái nhà, với trình độ khinh công của hắn, chạy cao như vậy chẳng khác nào chủ tâm để cho người ta biết có kẻ nửa đêm đột nhập vào Trác gia.

Hắn chỉ từ từ tránh người qua lại, tiến về phía chủ ốc.

* chủ ốc: nhà chính.

Hòn non bộ cao lớn sừng sững giúp hắn ẩn nấp rất tốt, không gian tuyệt đối đầy đủ cho hắn nằm thư thư phục phục.

Hắn tính toán thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm mới lấy ra một dây hương đốt lên.

Mùi thơm nhàn nhạt theo gió phiêu tán, Vân Phi từ phía sau hòn non bộ vọt ra, thi triển khinh công lướt vào chủ ốc, trên đường đụng phải người, bất luận võ công cao thấp, chỉ cần ngửi phải mùi hương kia liền lập tức ngã xuống đất mà chết.

Đây chính là Phệ Hồn Yên hai năm trước Huyết Phách nghiên cứu ra, cần phải chia làm hai giai đoạn hạ độc, dược hiệu cực kỳ cường hãn, nhưng thủ đoạn hạ độc cũng rất xảo trá, giống như lần này Vân Phi phải tốn hơn nửa ngày, trước tiên để cho bọn họ uống nước đã hòa thôi hồn phấn, sau đó cho bọn họ hít vào đoạt hồn yên mới có thể thành công.

Lúc trước Huyết Phách chính là không hài lòng mấy cái quy trình phiền toái này, cho rằng trong thực chiến không hỗ trợ được bao nhiêu, tiện tay ném cho kẻ có tính nhẫn nại hơn y rất nhiều – Vân Phi, chơi.

Vân Phi nín thở tiếp cận chủ ốc, trốn trong bóng tối chỗ hành lang gấp khúc, trông thấy tỳ nữ bưng bữa tối ra ngoài, liền tiến lên đẩy cửa phòng ra.

“Sao vậy? Ta không phải đã nói đừng quấy rầy ta sao?”

Nội sảnh truyền đến thanh âm nữ tử thận trọng quý phái, đó là quý khí phải ở địa vị đương gia chủ mẫu mấy chục năm mới có thể bồi dưỡng ra.

Vân Phi trầm mặc, tay trái chế trụ hai bình dược liệu khác nhau.

“Tại sao không nói gì?!”

Tựa hồ không hài lòng với trầm mặc của hắn, nữ nhân trong phòng lên tiếng trách cứ.

“Ngươi, ngươi là ai?!”

Trong nháy mắt trông thấy Vân Phi, khuôn mặt đoan trang của nữ nhân thoáng hiện nét bối rối, nàng lui ra phía sau một bước, đã nghĩ chạy vào trong phòng đóng cửa lại, nhưng thân ảnh Vân Phi nhoáng một cái, cũng đã từ phía sau tới gần nàng.

Chủy thủ lạnh như băng kề lên cần cổ mảnh khảnh của nữ nhân, Vân Phi áp sát sau lưng nàng, hạ thấp thanh âm.

“Im lặng một chút, hộ vệ bên ngoài đều đã bị ta giết, nếu không muốn chết thì câm miệng!”

Thân thể nữ nhân căng thẳng cứng ngắc, không dám có bất kỳ vọng động nào.

Đè nữ nhân ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay điểm huyệt nàng.

“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề nên sẽ không điểm á huyệt của ngươi, nhưng nếu ngươi dám kêu lên, độc dược này chỉ cần hít vào hai hơi sẽ toi mạng.” Đem bình dược đặt trên mặt bàn chỗ nữ nhân có thể trông thấy, Vân Phi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nữ nhân.

Cho đến lúc này, Vân Phi mới kịp quan sát nữ nhân bị hắn cưỡng ép.

Tuổi chừng bốn mươi, được chăm sóc vô cùng tốt, khí chất đoan trang, khóe mắt, đuôi lông mày mang theo ngạo khí thượng vị, ánh mắt lãnh tĩnh mà lại biểu hiện tâm kế thâm sâu…

“Trác phu nhân?” Có lẽ đã không tìm nhầm người, tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy mẫu chủ đương gia Trác gia, nhưng dựa theo tướng mạo mà Huyết Phách đã từng mô tả, cùng chiếc vòng ngọc đen vô cùng quý hiếm trên cổ tay trái nàng, trong lòng Vân Phi rất chắc chắn.

“… Các hạ là ai?”

Trong lúc Vân Phi dò xét nàng, nàng cũng đã kịp xác định tình huống, ước chừng Vân Phi cũng không tính lập tức giết chết nàng, Trác phu nhân bình tĩnh hỏi.

“Thuộc hạ của Huyết Ma Tôn Huyết Phách, Vân Phi.”

Vân Phi lúc này là một đầu tóc nhuộm đen, song nhãn lam sắc dưới ánh nến lập lòe càng không đủ hiện ra màu sắc xinh đẹp, trông càng giống người Trung Nguyên.

“… Các ngươi giết phu quân của ta, bắt cóc trưởng tử của ta… Hiện tại rốt cuộc đến phiên ta sao?” Oán giận cùng hận ý làm cho khuôn mặt tú lệ lộ ra một cỗ âm tàn cùng tuyệt vọng, trong đó mơ hồ còn có một một mạt tự giễu.

Sau khi biết rõ nhi tử của mình đã được cứu đi, an toàn của bản thân ngược lại đã không còn quan trọng nữa rồi.

“Lúc trước, thời điểm các ngươi trù tính hãm hại chủ nhân của ta, cũng nên biết trước sẽ có ngày hôm nay đi?” Vân Phi lạnh lùng đáp lại.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Trác phu nhân ngẩn người, sau đó lộ ra một nụ cười bi thương, cười đến thê lương.

“Ha ha, … Cũng đúng, đây là chúng ta tự mình chọn lấy… Như vậy, mục đích đêm khuya ngươi đến đây là gì? Nếu như chỉ muốn lấy tính mạng của ta thì không cần nhiều lời.”

“Chân tướng, ta muốn biết nam nhân giống Trác Lạc Vũ như đúc kia là người nào, còn có lúc trước các ngươi đến cùng đã làm cái gì?”

Bọn họ đến cùng đã làm cái gì, mới có thể khiến cho chủ nhân quan trọng nhất của hắn dùng trào phúng buông tha hết thảy rồi lại cố chấp đối chọi đến cùng.

“… Ta tại sao phải nói cho ngươi biết? Vì cái gì ta phải trả lời kẻ thù đã giết chồng giết con ta?”

Cũng không kinh ngạc Trác phu nhân sẽ cười nhạo khi hắn hỏi ra vấn đề này, Vân Phi lẳng lặng nói:

“Bởi vì nếu như ngươi không nói, một canh giờ tiếp theo ta sẽ đem toàn bộ vết thương trên người chủ nhân ta tăng lên gấp bội trên người ngươi, sau đó sẽ dùng cổ độc đem toàn bộ Trác gia biến thành tử trạch, cuối cùng đi tìm nam nhân giống hệt Trác Lạc Vũ kia, lăng trì hắn, sau đó đem đầu của hắn đến cho chủ nhân của ta, cuối cùng giết chết Trác Lạc Vũ.”

Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, trong bình tĩnh còn mang theo lạnh lẽo vô tình. Giống như đem bản thảo kế hoạch đọc qua một lần.

Trào phúng trên mặt Trác phu nhân cứng lại, nàng tức giận nhìn Vân Phi.

“Ngươi không dám, ngươi thậm chí còn chưa từng giết người!”

Nàng đã gặp qua biết bao nhiêu loại người trong chốn võ lâm, đối với Vân Phi ở trước mắt, nàng có thể khẳng định hắn không phải là chưa từng giết người, chính là cực ít giết người, người như vậy không có lá gan làm đến mức giết chóc tàn khốc như những gì hắn vừa nói.

“… Không phải ta vừa mới giết toàn bộ hộ vệ ở xung quanh chủ ốc sao?!” Vân Phi trầm giọng nói, tay phải theo bản năng nằm chặt chủy thủ, “Ta không có thói quen giết người, đó là bởi vì chủ nhân của ta không cho ta cơ hội…”

Lãnh khốc vô tình lại xảo trá, túc trí đa mưu lại điên cuồng, Huyết Phách như vậy có thể hy sinh toàn bộ người trong võ lâm, bao gồm cả chính bản thân y, cũng không cho hắn bất cứ cơ hội nào để cho hai tay của hắn vấy máu.

Hắn từng bị Huyết Phách bắt buộc giết qua mấy người, nhưng mỗi lần đều không khống chế được mà nôn ói rất thảm, cuối cùng không biết từ lúc nào, Huyết Phách bắt đầu không cho hắn bất luận cơ hội động thủ nào, y sẽ tự mình giết chết toàn bộ địch nhân ở xung quanh.

Ngoài miệng luôn nói hắn vô dụng, nhưng lại chưa từng bởi vậy mà trừng phạt hay vứt bỏ hắn, kỳ thật vẫn luôn lặng lẽ bao dung điểm yếu của hắn.

“Nếu như ta một lòng muốn đi theo chủ nhân đã rơi vào Tu La đạo, vậy tại sao ta còn tỉnh táo mà đứng ở đây?”

Thời điểm hắn vừa được Huyết Phách cứu vớt, y ngẫu nhiên còn biết cười, thanh lệ thoát tục, nụ cười phảng phất thuần khiết như bông tuyết đầu mùa, phối hợp với một thân màu huyết hồng, tạo nên một vẻ đẹp yếu đuối khiến người khác không cách nào rời mắt.

Thế nhưng thời gian dần dần trôi qua, nụ cười thanh khiết kia dần biến mất, đến cuối cùng chỉ còn lại trào phúng cùng tàn khốc.

Có lẽ Huyết Phách đã điên rồi, có lẽ hắn đi theo Huyết Phách cũng đã sớm điên rồi, có lẽ tất cả mọi người trên đời này phải điên cuồng mới có thể sống sót… Chỉ có điều, những cái kia đều không quan trọng, quan trọng là…

“Vì chủ nhân của ta, ngươi có muốn cùng ta đánh cuộc tính mạng của tất cả mọi người, xem xem rốt cuộc ta có dám làm hay không?”

Vân Phi không biết trên mặt mình là biểu cảm gì, nhưng hắn đoán, có lẽ cùng với nụ cười thường trực truyên mặt Huyết Phách cũng không kém bao nhiêu đâu?

Bởi vì, khuôn mặt bình tĩnh của nữ trước mặt rạn nứt, lộ ra biểu cảm hắn vẫn thường thấy trên mặt địch nhân mỗi lần chạm mặt Huyết Phách.

“Ngươi hiểu mà… Trác phu nhân… Vì một mục đích hoặc một người nào đó, có thể không từ thủ đoạn hy sinh những người khác… Giống như lúc trước ngươi vì nhi tử, có thể hạ lệnh tra tấn chủ nhân của ta tới chết…”

Vì vậy, không cần hoài nghi ta có dám làm hay không, được chứ?

Bởi vì, chỉ cần là nguyện vọng của Huyết Phách, hắn ngay cả tính mạng cũng không tiếc, huống chi chỉ là giết người mà thôi…

Huyết Phách không phải vẫn thường nói với hắn sao, mùi máu tươi, quen thuộc thì tốt rồi.

Nhìn thân thể mảnh mai của Trác phu nhân bởi vì sợ hãi và tức giận mà run lên, đồng tử xanh thẳm của Vân Phi kiên trì, không nhượng bộ nhìn thẳng vào hai mắt nàng, im lặng biểu đạt sự quyết tuyệt của bản thân. Thẳng đến khi thái độ của Trác phu nhân yếu đi, khuất phục dời mắt, hắn mới mơ hồ thở ra một hơi, chú ý tới bàn tay phải vì nắm chủy thủ quá chặt mà các đốt ngón tay đã nổi lên gân trắng.

Quả nhiên hắn vẫn quá mềm yếu… Nhếch môi tự giễu, trưng ra khuôn mặt không biểu tình ý bảo Trác phu nhân mở miệng, đừng lãng phí thời gian.

“Ngươi muốn biết cái gì?”

“Toàn bộ, đem toàn bộ những gì ngươi biết nói hết ra, chúng ta có rất nhiều thời gian…”

Trác phu nhân tựa hồ có chút chần chờ, Vân Phi cũng không hối thúc nàng nữa, một mặt đề phòng động tác của nàng, một bên hồi tưởng lại những gì Huyết Phách từng nói.

“Nếu muốn giết người thì đừng biểu hiện ra mình là đồ nhát gan! Đi luyện tập vẻ mặt không biểu tình cho ta, ngươi đừng có tại thời điểm sinh tử một bước mà lộ ra cái loại biểu cảm không đành lòng hay bất an đó đi, ta không cần thuộc hạ mềm yếu như vậy!”

Không nhớ nổi đã bao nhiêu lần không dám nhìn thẳng cảnh tượng lúc Huyết Phách giết người, sau đó bị y hung hăng trách cứ, nhưng y cũng chính là người chủ tử trong lúc nguy cấp sẽ chắn trước mặt y, thay y ngăn cản một đao.

Từ đó trở đi, hắn học được cách phủ lên một lớp mặt nạ, cũng học được cách không bị phân tâm khi đứng trước sinh tử.

Lấy lại bình tĩnh, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên chiếc bình chứa thuốc độc, Vân Phi rất nghiêm túc nhìn chăm chú nét mặt Trác phu nhân, không bỏ qua bất kỳ một tia biến hóa tâm tình nào của nàng.

Đây cũng là thái độ hắn học được từ Huyết Phách lúc y ứng đối cùng những môn chủ bang phái tà đạo kia, bình tĩnh đến lạnh lùng, giọng điệu tự tin, cùng với khẩu khí sâu xa khó lường, dù sao vẫn có thể khiến cho đối phương đoán không ra bản thân muốn làm gì, bởi vì trong lòng bọn họ có quỷ a.

Trác phu nhân vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, tình tự trong đáy mắt dấy lên, cuối cùng nàng rũ mắt xuống, nhìn ánh nến trên bàn, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói:

“Gia tộc của ta trong võ lâm không tính là nổi danh, nhưng trong giới quý tộc cũng có chút thanh danh…”

Nàng là người của một bộ tộc đặc biệt chỉ sinh hạ song sinh tử, nữ nhân trong tộc rất dễ sinh song sinh.

Quý tộc thích nhất là huấn luyện một người tâm phúc tuyệt đối sẽ không phản bội để trợ giúp người thừa kế, khi cần thiết thậm chí còn có thể coi như thế thân, mà trên đời này có bao nhiêu người có thể có một thế thân cùng một mẹ sinh ra hoàn hảo như vậy, chính vì suy nghĩ này mà các nàng trải qua bao nhiêu đời đem huyết mạch lưu truyền lại.

Một đứa bé được coi là người thừa kế mà nuôi nấng lớn lên, còn đứa kia thì từ nhỏ sẽ bị đưa về tộc tiếp nhận dạy dỗ đặc thù, những hài tử như vậy không có tên, gọi chung là “Ảnh Thủ”, thẳng cho đến khi người thừa kế trưởng thành, tiếp quản sự vụ gia tộc, lúc đó mới được cho biết chuyện này.

Gia chủ Trác gia tiền nhiệm đã nhìn trúng năng lực của người trong tộc này, vì vậy trăm phương ngàn kế tiếp xúc lấy lòng, cuối cùng dựa vào danh hiệu ngũ đại thế gia đã giúp cho nhi tử thú được khuê nữ trong tộc.

Vân Phi bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Song sinh?!

Tuy rằng hắn biết trời đất rộng lớn, thiên kỳ bách quái không thiếu những điều kỳ lạ, cũng biết có những nơi coi song sinh là điềm xấu, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên nghe đến bộ tộc quỷ dị như vậy, vậy mà có thể nghiễm nhiên đem một trong hai hài tử song sinh ra làm thế thân cho người kia…

Trác phu nhân nhìn ánh nến không ngừng nhảy nhót, giống như trong đốm lửa màu đỏ kia nhìn thấy nhi tử của nàng chạy nhảy lúc nhỏ.

“Nó là niềm kiêu hãnh của ta, từ nhỏ đã ưu tú bất phàm, tất cả mọi người đều có thể đoán được cuộc đời hắn sẽ thuận buồm xuôi gió, sẽ được hưởng thật nhiều vinh hoa phú quý…”

Mong đợi của một người làm mẫu thân, ngoại trừ điều đó ra còn có thể là cái gì khác đây?

Sinh ra trong võ lâm thế gia, nhất định phải giác ngộ trong đao kiếm sinh tử, nàng hiểu điều này, lại không thể trơ mắt nhìn con mình gặp chuyện không may, cho nên nàng cùng phu quân bàn bạc, sau khi cho trưởng tử tám tuổi rời nhà bái sư học nghệ, đem “Ảnh Thủ” đang ở trong tộc đưa đến một chỗ khác tiếp nhận huấn luyện, đem “Ảnh Thủ” triệt để đào tạo thành một kẻ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, làm thế thân nhưng chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối.

“Dựa theo kế hoạch, chúng ta sẽ để cho Ảnh Thủ gặp Lạc Vũ trong lễ thành niên hai mươi tuổi.”

Nếu như hết thảy đều có thể dựa theo kế hoạch, có lẽ về sau cũng sẽ không biến thành như vậy đi?!

Nhi tử bảo bối quan trọng nhất của nàng cũng sẽ không gặp được khắc tinh giết chóc tà ác kia.

Nhưng hết lần này đến lần khác, một năm kia, trải qua nửa năm ở trong nhà học chưởng quản gia nghiệp, nửa năm theo sư phụ rèn luyện võ nghệ, Trác Lạc Vũ ra ngoài tiếp nhận khảo nghiệm từ sư phụ hắn, nghiêm chỉnh bôn ba trong võ lâm, thẳng đến khi sư phụ đồng ý cho hắn xuất sư thì đã qua hai mươi hai tuổi.

Nhận được thư của phụ mẫu, Trác Lạc Vũ rất phối hợp khởi hành chuẩn bị về nhà, rồi lại vì tâm huyết dâng trào muốn giúp phụ thân chuẩn bị quà sinh thần mà tại một thị trấn nhỏ ở phương bắc dừng chân mấy ngày, bởi vậy mà gặp một đoàn vũ công mãi nghệ.

Là một sai sót ngẫu nhiên như vậy, đợi đến lúc Trác Lạc Vũ mang theo đoàn tạp nghệ trở về Trác gia, đã bị Lôi Minh Phượng mê hoặc thần hồn điên đảo, không cách nào tự kiềm chế được.

Chẳng những không quản hạt tùy tiện mở bảo khố trong nhà cho Lôi Minh Phượng tùy ý lựa chọn, còn cả ngày bám dính lấy y, thậm chí còn phản bác lời dặn dò khuyên nhủ của song thân, cùng Lôi Minh Phượng đôi ra đôi vào, mặc kệ con mắt của ngoại nhân thường xuyên ra vào đại trạch Trác gia, cuối cùng một ngày nào đó, mang theo Lôi Minh Phượng đến biệt viện có ôn tuyền của Trác gia ở sườn núi.

Không phải là không thử qua các loại uy hiếp, thủ đoạn dụ dỗ khiến cho vũ công địa vị thấp kém kia biết khó mà lui, chỉ là thiếu niên tên Lôi Minh Phượng này tâm kế thật không lường được, căn bản không hề bị cắn câu, ngược lại chân trước vừa  khiến người trước mặt tức giận đến sôi máu, chân sau liền nghĩ biện pháp để cho Trác Lạc Vũ biết được hành động của bọn họ, vì thế phụ tử Trác gia ầm ĩ nhiều lần, đó là lần đầu tiên nàng chứng kiến nhi tử luôn rất hiếu thuận của mình đối với song thân và trưởng bối giằng co.

Cuối cùng, Trác Lạc Vũ tức giận mang theo Lôi Minh Phượng cùng mấy gia phó thân cận chuyển gia khỏi nhà, mặt khác tìm một chỗ ở, còn nghiêm khắc hạ lệnh không được phép cho bất luận kẻ nào nói luyên thuyên với Lôi Minh Phượng, nguyên bản kế hoạch muốn đem Ảnh Thủ giao cho Trác Lạc Vũ của bọn họ cũng vì vậy mà gác lại.

Có thể lên làm gia chủ đại gia tộc, tâm nhãn của Trác lão gia cũng không kém, lập tức sai người đi điều tra lai lịch Lôi Minh Phượng, kết quả phát hiện Lôi Minh Phượng không hề đơn giản, lai lịch bất minh, bọn họ đã bỏ ra không ít tiền cuối cùng lại không tra được một chút dấu hiệu, chỉ có thể trơ mặt nhìn ái tử khổ tâm tài bồi cách bọn họ càng lúc càng xa.

Cuối cùng, vẫn là một tiểu bộc thiếp thân của Trác Lạc Vũ trở về báo tin.

Lôi Minh Phượng kia kỳ thật có một đầu tóc dài cùng đôi mắt đỏ tươi, hắn còn tận mắt nhìn thấy Trác Lạc Vũ hôn môi Lôi Minh Phượng, sau đó đôi môi có chút biến đen, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện dị trạng.

Nói đến đây, Trác phu nhân nhếch môi cười lạnh, khiêu khích nhìn Vân Phi.

“Ngươi nói, ta nên khoanh tay đứng nhìn hắn giết chết con ta sao?”

Vân Phi im lặng, hắn biết rõ thể chất kịch độc của Huyết Phách, mà theo Cửu Thiên cổ phát triển, độc tính cũng càng ngày càng mãnh liệt, những năm này đi theo Huyết Phách, mỗi ngày hắn đều phải ăn một viên giải độc đan… Cuối cùng thân thể đã luyện thành thói quen với các loại độc tố, độc dược bình thường đều không có tác dụng gì với hắn.

Có lẽ nữ nhân trước mắt chỉ muốn bảo hộ con mình, nhưng mà giang hồ này sớm đã không còn thị phi đúng sai, vô luận đối phương có đáng chết hay không, bọn họ đều chỉ vì người trọng yếu đối với mình mà không cách nào khoan dung đối phương. Nhưng những thứ này đều không liên quan đến hắn, hắn chỉ có nguyện vọng của Huyết Phách.

Trông thấy bộ dáng Vân Phi không có chút nào dao động, Trác phu nhân cũng từ bỏ khiêu khích, tiếp tục nói.

“Là ta phân phó tiểu bộc kia để ý xem Huyết Phách có nhược điểm gì, vốn ta chỉ muốn Ảnh Thủ giả trang Vũ Nhi đuổi hắn đi…”

Ý nguyện ban đầu chỉ là hy vọng nhi tử có thể tỉnh ngộ, hy vọng có thể loại bỏ hết thảy nguy hiểm nhắm vào nhi tử, hy vọng có thể bảo vệ thật tốt đứa nhỏ quan trọng nhất đối với mình.

Thế nhưng ngay sau khi Trác Lạc Vũ từ chối hôn sự bọn họ sắp đặt cho hắn, lại lập tức tuyên bố nếu không thể tiếp nhận tỉnh cảm của hắn, hắn đành phải rời đi, thân là một nữ nhân, thân là một người mẫu thân, nàng như muốn phát điên rồi.

Kẻ kia cướp đi ái tử của nàng, kẻ kia làm cho nhi tử nàng kiêu ngạo nhất vứt bỏ nàng… Kẻ kia nguy hại đến tính mạng người nàng yêu nhất trên đời…

Nàng muốn thiếu niên tên Lôi Minh Phượng kia phải sống không bằng chết!

Nàng muốn Ảnh Thủ đem kẻ nàng căm hận tra tấn tới chết, mà Ảnh Thủ rất trung thành chấp hành mệnh lệnh của nàng.

“Đết tột cùng là yêu khiến cho người ta không khống chế được, hay là hận làm cho người ta phát cuồng đây?”

Đến tột cùng là tình yêu của một người mẫu thân khiến cho nàng quyết tâm làm ra chuyện xấu kia hay là hận thù của một nữ nhân khiến cho nàng không từ thủ đoạn phá hủy một sinh mệnh khác… Mặc kệ đáp án là gì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì kết quả đã có rồi.

Nhưng mà, cho dù nàng đã tự tay phá hủy tự tôn của chủ mẫu Trác gia, để cho nội tâm ác quỷ hiển hiện ra ngoài, nàng vẫn mất đi hắn.

Chẳng những mất đi nam nhân mình yêu thương nhất, mà ngày đêm còn phải lo lắng, nàng biết rõ, chỉ cần Huyết Phách không chết, một ngày nào đó y sẽ đến báo thù!

Đúng, nàng sớm đã giác ngộ, nhưng vẫn quyết tâm muốn làm như vậy…

Lộ vẻ sầu thảm cười cười, Trác phu nhân nhìn Vân Phi.

“Chân tướng ngươi đã biết… Động thủ đi… Cầm lấy đầu của ta đến phục mệnh chủ nhân của ngươi.”

Vân Phi lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt ngập tràn suy nghĩ phức tạp, cuối cùng chỉ còn lại lạnh lẽo như băng.

“Ta hỏi ngươi, Trác Lạc Vũ và Ảnh Thủ, ngươi chọn ai?”

Hắn sẽ vì Huyết Phách mà giết chết nữ nhân không hề có sức chống cự trước mắt, nhưng trước đó… Hắn phải nghĩ biện pháp giúp Huyết Phách tiêu diệt một địch nhân khác.

“Ảnh Thủ”… Ảnh Tử tồn tại trong bóng tối, ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng không thừa nhận sự hiện hữu của hắn… Trước khi sự tình không thể vãn hồi, phải giải quyết hắn!

Nếu như Huyết Phách biết được hắn đã có thể mặt không đổi sắc đàm điều kiện với người khác, thậm chí uy hiếp dụ dỗ, y sẽ mắng hắn lâu như vậy mới học được hay là sẽ khen ngợi hắn đây…

Đứng lặng giữa biển máu, Vân Phi vẫn như cũ bảo trì bộ dáng không chút cảm xúc, đem chủy thủ lau sạch máu tươi, tra vào vỏ.

Chất lỏng màu đỏ tươi xinh đẹp giống như bảo thạch, đôi đồng tử xanh thẳm lộ ra quang mang vô thần.

Đưa tay đẩy ngã cây nến trên bàn, để cho tất cả mọi thứ biến mất trong máu và lửa…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương