Một người vũ công, dù sao cũng vẫn yêu thích người khác thưởng thức vũ đạo của mình, thích nhìn thấy vẻ mặt say mê cùng tán thưởng trong đáy mắt mọi người.

Mà y một mực vui vẻ đùa bỡn tâm tình người khác, dùng vũ đạo khiêu khích cảm tình của mọi người, đem tất cả phản ứng của bọn họ giữ trong lòng bàn tay, duy chỉ có ánh mắt của người kia có thể làm cho y cảm giác được ngọn lửa ẩn sâu trong lòng không ngừng thiêu đốt, ham muốn hừng hực dùng toàn bộ sinh mạng phóng túng nhảy múa.

Điều này lại càng làm cho y không chịu thua muốn cùng đối phương phân cao thấp.

“Đáng ghét, đừng nhìn nữa! Mỗi lần bị ngươi nhìn chằm chằm như vậy khiến cho ta nghĩ đem hết tất cả vốn liếng ra múa cho ngươi xem… Mệt chết ta, rõ ràng là chỉ muốn nhảy chơi một chút…”

Thở hổn hển, nằm úp sấp xuống bàn đá trong lương đình, Lôi Minh Phượng vươn tay che lại đôi mắt tràn ngập khát khao cùng tác cầu của Trác Lạc Vũ, bàn tay lạnh lẽo như cảm nhận được lửa nóng trong mắt hắn.

* lương đình: đình, chòi nghỉ mát; tác cầu: đòi hỏi.

Mặc dù nói thân phận hiện tại của y là người không biết võ công, vì vậy y không sử dụng nội lực, chỉ thuần túy dựa vào thể lực để khiêu vũ, nhưng thể năng của y là do thập đại ác nhân mài dũa, bây giờ lại mệt mỏi thành như vậy, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi y đã gắng sức như thế nào.

“Là ngươi câu dẫn ta trước.” Trác Lạc Vũ cười nói, thuận thế ôm lấy eo y, kéo y vào trong ngực.

Đúng, đây mới là chính là điều khiến y tức chết a, rõ ràng là chính y muốn câu dẫn hắn, như thế nào lại khiến cho bản thân trở nên rối loạn như vậy? Lôi Minh Phượng ảo não tránh thoát khỏi vòng tay hắn, tháo hồng sa xuống, lộ ra đôi đồng tử huyết hồng sáng lấp lánh như bảo thạch.

Tức chết a, y nhất định phải thành công giật xuống chiếc mặt nạ tỉnh táo của nam nhân này, phải khiến cho hắn bày ra bộ dáng ý loạn tình mê mới được!

“Không cho ngươi ôm, để ta thở một chút đã, ngươi luyện võ khí lực mạnh, mỗi lần đều hại ta không thở nổi!”

Ảo não khẽ cắn lên cổ hắn, bàn tay đang che mắt hắn nhanh chóng trượt xuống đôi môi, kiên trì không cho hắn trộm hương, tay kia lén đem giải dược phấn thoa lên chỗ vừa bị chính mình cắn.

* trộm hương: hay thâu hương, chắc là hôn trộm a =)))

Mỗi lần đến thời điểm này, y sẽ cảm thấy rất chán ghét thân thể mang đầy độc dược của mình, muốn hôn, muốn cắn hắn đều sợ rằng sẽ độc chết hắn… Nhưng không có cách nào khác, cũng không thể nói cho hắn biết…

Yên tâm lộ ra thần sắc bi thương, biết rõ không ai có thể nhìn thấy, bởi vì Trác Lạc Vũ muốn để cho y có thể thoải mái bỏ hồng sa xuống mà đặc biệt đưa y đến ở trong biệt viện này, không cho bất kỳ ai được phép tiến vào, mà hắn thân là nam nhân ngoại lệ duy nhất lại còn đang bị chính mình che mắt lại nữa.

“A!”

Ngay lúc đang lén nở nụ cười hài lòng, thì lòng bàn tay thình lình bị liếm một cái, Lôi Minh Phượng khẽ kêu lên, theo phản xạ muốn rút tay lại lại bị Trác Lạc Vũ bắt lấy, ngón trỏ bị nhẹ nhàng gặm cắn.

Lại cắn y?

“Trác đại thiếu gia, muốn ăn chân gà thì mời tự mình đi phân phó trù phòng, đây là tay của ta a.” Cũng không có ý tứ rút tay về, y chỉ bất đắc dĩ nhìn nam nhân vẫn đang tươi cười dùng răng giữ chặt ngón tay mình.

Cũng vì thói quen này của hắn mà lần đầu tiên thiếu chút nữa đã đem hắn độc chết, sau đó y không dám giấu độc phấn trong móng tay nữa, khi đó còn có thể gạt hắn là mê hồn tán dùng để phòng thân, trăm dỗ ngàn dành mới dụ được hắn ăn vào giải dược trước khi độc phát tác. Nhưng hiện tại y ở trong biệt viện của Trác gia, còn cần quỷ gì mê hồn dược phòng thân? Lý do này đã không thể dùng lại lần thứ hai nữa, tự nhiên cũng không thể lại để cho hắn trúng độc.

Nghe ra trong giọng nói của y ẩn chứa vui vẻ cùng thích thú, Trác Lạc Vũ nở nụ cười.

“Ta ăn tay Phượng Nhi, không giống nhau sao?” Thanh âm từ tính trầm thấp của nam nhân so với âm điệu hồn nhiên của Lôi Minh Phượng hoàn toàn bất đồng, tuy rằng vẫn có một chút ranh mãnh của hài tử chưa trưởng thành, nhưng cũng có đủ sức hấp dẫn của nam nhân thành thục.

“Ngươi nói là tay của ta giống chân gà sao?!” Nhíu mày, bàn tay còn lại của y nắm lấy tay Trác Lạc Vũ đưa lên làm bộ muốn cắn.

Nhìn hàm răng trắng đều tăm tắp lóe ra khí tức uy hiếp, Trác Lạc Vũ rất thức thời, gió chiều nào theo chiều ấy.

“Đừng đừng, ngươi ăn điểm tâm đi.” Vội vàng cầm lên một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng y, Trác Lạc Vũ khẽ liếm ngón tay y, sau nửa ngày mới chậm rãi buông ra.

“Thật không biết ngươi vì cái gì lại thích cắn tay ta như vậy, đói bụng thì phải ăn cái gì đó a…” Đều là nước miếng!

Y nhíu mày, không quan tâm biểu tình dở khóc dở cười của Trác Lạc Vũ, đem ngón tay lau sạch trên y phục của hắn.

Ở phương diện nào đó, Lôi Minh Phượng còn chưa lưu loát cho nên cũng không hiểu được trong đó còn ẩn hàm ý tứ khiêu khích cùng thỉnh cầu.

Y thích cắn Trác Lạc Vũ là vì cảm thấy đó mà một hành động rất thân mật, cũng là tỏ ý làm nũng chơi xấu, nhưng y lại không phát hiện cái này cùng với hành động Trác Lạc Vũ liếm căn ngón tay y hoặc hôn lên lòng bàn tay y ý nghĩa không hề giống nhau.

“Ta còn muốn cắn ở chỗ khác nữa.” Nam nhân cho tới giờ vẫn không chịu nói cái gì rõ ràng, rốt cuộc cũng cho thấy tâm ý của hắn.

A?!

Nhíu mày, kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân vừa nói ra những lời này, đồng thời cũng sâu sắc cảm thấy lễ nghi gia giáo của ngũ đại thế gia đúng là thất bại thảm hại rồi.

Nam nhân này cũng dám ban ngày ban mặt ở bên ngoài nói ra mấy lời khiêu khích chòng ghẹo như vậy sao… Mặc dù y không bài xích nhưng dịch thể trong người y đều là chất độc, muốn cùng hắn phát sinh quan hệ cũng cần phải suy nghĩ chút biện pháp a.

* dịch thể: chất lỏng a, ví dụ như máu chẳng hạn, đừng nghĩ bậy a =)))

Hơn nữa, y còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đem toàn bộ bản thân giao cho người nam nhân này, cũng không dám hoàn toàn yên tâm phó xuất…

* phó xuất: gửi gắm, giao phó, trả giá…

Do dự nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, tình cảm điên cuồng thiêu đốt mãnh liệt trong nháy mắt bốc lên, chỉ muốn cùng hắn bốn mắt chạm nhau, cũng dễ dàng xóa sạch lời răn dạy của thập đại ác nhân, cơ hồ đã muốn hoàn toàn dập tắt nhiệt tình. (chả hiểu nổi đoạn này nói cái gì nữa @@)

“Muốn ôm ta?” Ngay cả bản thân y cũng không xác định được trong thanh âm của mình có bao nhiêu mê hoặc.

Muốn ôm y sao? Ôm một kẻ có mái tóc huyết sắc dị đoan như y…

“Muốn, từ khi ngươi nói với ta ngươi đã đủ mười lăm tuổi, ta vẫn luôn khát khao.” Phi thường thành thật trả lời, cho dù lời nói ra không hề hợp lễ nghi nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng kiên định cùng ôn nhu.

Thần thái tràn ngập tự tin cùng ánh mắt khát khao không hề che giấu, giống như muốn nói hắn sẽ nguyện ý bảo hộ y, chiếu cố y, thậm chí còn nguyện ý toàn tâm toàn ý yêu thương y.

Một khi đã nhìn thấu tình cảm sục sôi ẩn chứa trong đôi mắt kia, sẽ rất dễ dàng chìm vào đó.

“Cho dù là ta?” Cho dù y là Huyết Phách?

Câu hỏi bất an, nhưng trên mặt lại là nụ cười sáng lạn, chính bản thân y cũng không biết mình đang bất an do dự, ngược lại Trác Lạc Vũ lại chú ý tới.

“Ngươi là Phượng Nhi của ta.” Không hề chần chừ tuyên cáo công khai, cường thế mà tràn ngập ý vị chiếm hữu.

Cánh tay vòng sau lưng y tăng thêm lực đạo như thể sợ rằng y sẽ ngay lập tức biến mắt trước mặt hắn, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt y, dịu dàng quyến luyến, thậm chí khiến cho y có loại ảo giác như nội tâm mềm yếu của mình lúc này cũng bị hắn nhìn thấu.

Làm sao bây giờ? Muốn không động tâm với người nam nhân này, quá khó… Ban đầu chỉ là gặp dịp thì chơi, là từ khi nào bắt đầu không khống chế được thế này?

Y biết mình không nên ỷ lại vào vòng tay hắn, không nên lưu luyến không muốn rời xa nhiệt độ cơ thể cùng tiếng trái tim mạnh mẽ đập trong lồng ngực hắn, không nên đắm say trong ôn nhu của hắn, bởi vì thập đại ác nhân vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó gần đây.

Thế nhưng là… Y biết trái tim mình đã bị đôi mắt kia đánh cắp mất rồi…

“Ta phải suy nghĩ một chút.” Vui sướng nở nụ cười, Lôi Minh Phượng từ trên người Trác Lạc Vũ nhảy xuống, trong khi hắn vẫn còn đang vì không được hôn môi mà ảo não lẩm bẩm.

“Này, Lạc Vũ, ta thích đôi mắt của ngươi.”

Đứng trên bãi đất trống bên cạnh lương đình, y hướng Trác Lạc Vũ hô to.

“Chỉ cần ánh mắt của ngươi không thay đổi, ta sẽ luôn thích ngươi.”

Lời vừa dứt, bóng người trong lương đình cũng đột nhiên biến mất, đôi mắt của y chỉ bắt được một mạt tàn ảnh.

Cố ý đứng im không nhúc nhích, mặc cho người kia cường thế ôm lấy mình, mặc cho hắn say mê hôn môi.

Môi lưỡi giao triền, mùi huyết tinh lưu chuyển trong khoang miệng, y nắm chặt y phục của Trác Lạc Vũ. Đó là một hành động vô thức tràn ngập ý muốn bảo hộ.

Y muốn bảo hộ hắn, chỉ cần đôi mắt của hắn vĩnh viễn nhìn về phía y như vậy, y sẽ nguyện ý đánh cược một lần! Sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ tận gốc, đem thập đại ác nhân và ba tiểu gia hỏa kia đều giết chết!

Sau đó, nếu như y còn sống trở về, y sẽ nguyện ý làm Lôi Minh Phượng, cả đời ở bên cạnh hắn, sẽ để cho “Huyết Phách” một thân võ nghệ cao thâm vĩnh viễn biến mất, y chỉ cần vì hắn mà chuyên tâm làm một vũ công là đủ rồi.

Ánh mắt của hắn vẫn cao ngạo như thế, thâm sâu, tràn ngập tự tin cùng kiên định, khiến cho y vừa yêu vừa hận… Sớm đã không còn vẻ mặt hưng phấn lúc trước, ngược lại cảm thấy có chút trống rỗng.

Suy nghĩ của Huyết Phách không ngừng trôi nổi giữa quá khứ và hiện tại, căn bản không chú ý tới đám người Đường đường chủ đến cùng đang làm cái gì.

Thẳng đến khi ánh mắt của y bị đôi mắt vì thống khổ mà trợn to của hắn hấp dẫn, mới bị tiếng rên rỉ trầm thấp ngắn ngủi kia kéo về thực tại.

Trong không khí có mùi cháy khét, Trác Lạc Vũ bởi vì đau đớn kịch liệt mà cong người lên, cho dù nội lực đã hoàn toàn biến mất, nhưng thân thể nhiều năm luyện võ vẫn khiến xích sắt bị kéo căng rung động, kinh mạch trên cánh tay bởi vì cực lực chịu đựng tra tấn mà nổi rõ, mồ hôi lạnh uốn lượn theo cơ bắp chảy xuống.

Bởi vì vừa mới giật mình hoàn hồn, Huyết Phách chớp mắt mấy cái, trong nháy mắt không cách nào ý thức được bọn họ đến cùng đã làm gì, ánh mắt lướt dọc theo thân thể chồng chất vết thương của Trác Lạc Vũ, rốt cuộc trông thấy nguyên nhân khiến cho hắn phản ứng kịch liệt như vậy.

Bàn ủi nung nóng dán lên da thịt non mềm bên cạnh sườn, kẻ thi hình đã tận lực lựa chọn những chỗ không thể nhẫn nhịn đau đớn mà ra tay, hơn nữa còn là hai ba người thay phiên nhau, hoặc đồng thời động thủ, cố ý khiến cho Trác Lạc Vũ không cách nào phân biệt được nơi nào sẽ phải chịu đựng tra tấn tiếp theo, đòn tra tấn tâm lý càng tàn độc hơn.

Huyết Phách không có ý ngăn cản bọn họ, chỉ chăm chú nhìn thân ảnh người kia bởi vì đau đớn kịch liệt mà theo bản năng giãy giụa.

Đau không… rất đau đúng không… bởi vì y cũng đã thử qua, đó là loại đau đớn đến không thể kêu nổi thành tiếng, làm thế nào cũng không thoát ra được. Bởi vì quá đau đớn, cho nên ngay cả bất tỉnh cũng không làm được, chỉ có thể bị bức phải bảo trì thanh tỉnh mà cảm thụ loại đau đớn thấu tâm thực cốt đó, thẳng cho đến khi tê liệt mà rơi vào hôn mê.

Cánh tay chống đầu, Huyết Phách nở nụ cười yếu ớt, lười biếng nhìn thủ hạ trình diễn. Thế nhưng tâm tình thoải mái dưới ánh nhìn chằm chằm không tha của người kia dần biến thành một loại cảm giác khó có thể giải thích, chấn động đáy lòng vốn đã không yên tĩnh của y.

“Đường đường chủ, thấy không, hắn vẫn còn dư sức nhìn chằm chằm ta như vậy, các ngươi có tuyệt chiêu gì đặc biệt liền nhanh nhanh sử dụng đi, cho ta mở mang kiến thức.” Tà nịnh khẽ liếm môi, lại đối với hắn bày ra bộ dáng khiêu khích cùng nụ cười nham hiểm, Huyết Phách lạnh lùng hạ lệnh.

Y chán ghét đôi mắt hắn… Chán ghét loại ánh mắt này của hắn… Thế nhưng chính bản thân y lại không thể phân rõ ràng là y đang tức giận hắn vậy mà vẫn dám nhìn thẳng vào mình hay là hận ánh mắt lạ lẫm như thế của hắn…

Không, kỳ thật cũng không xa lạ gì, bởi vì nhiều năm trước, vào cái ngày đó, hắn cũng dùng chính ánh mắt giống như thế này nhìn y, nói với y những lời tàn nhẫn, phế đi cánh tay phải của y, đẩy y xuống địa ngục không lối thoát.

Rồi kế tiếp không thương tiếc mà tra tấn y. Y vẫn còn nhớ rất rõ ánh mắt này, cùng tiếng bước chân nện xuống nền đá vang vọng dội vào màng nhĩ, bất kể có hồi tưởng như thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc khi đó mình có vì quá đau đớn mà kêu thành tiếng hay không, chỉ có đôi mắt sáng rực trong bóng đêm kia vẫn luôn in rõ trong đầu…

Chỉ là một ánh mắt mà liền cảm thấy thân thể bắt đầu mơ hồ đau đớn.

Đau đớn, đau đớn đến cơ hồ sắp phát cuồng… Toàn bộ trả lại cho hắn đi!

“Hừ hừ,” dữ tợn cười lạnh, sát ý tàn ngược băng lãnh khiến cho tất cả mọi người trong địa lao rùng mình, “Dốc toàn lực chiêu đãi hắn cho ta, khiến cho hắn triệt để sống không bằng chết đi, nếu ta thấy thỏa mãn, ta sẽ truyền thụ cho mỗi người một chiêu tuyệt kỹ thành danh của thập đại ác nhân, nhưng nếu hắn vẫn dám dùng ánh mắt này nhìn ta, các ngươi một người cũng đừng mong sống sót ra khỏi địa lao này.”

Huyết Phách dương mâu đối thượng với ánh mắt tràn ngập trào phúng của Trác Lạc Vũ, nghe thấy hắn thống khổ kêu rên ở bên trong, nhịn không được điên cuồng cười to.

Trào phúng đối trào phúng, bọn họ đều đang cười nhạo đối phương tác pháp, nhưng như vậy thì có làm sao?

Căm hận lẫn nhau, hy vọng đối phương sống không bằng chết, bọn họ giống nhau như vậy đấy, vậy nên khi không còn yêu, căm hận cũng rất cường liệt.

Cứ việc trào phúng bễ nghễ đi, hết thảy tùy ngươi cao hứng, dù sao y cũng đã sớm ngờ tới rồi, từ ngày đó, ánh mắt này đã hằn sâu trong lòng y, lấy toàn bộ vết thương trên người y làm chứng…

“Phượng Nhi, ta yêu ngươi, chỉ có ngươi mới có thể đốt lên nhiệt tình của ta… Rời khỏi võ lâm Trung Nguyên đi, ta mang ngươi đến Trường Sa, ta ở bên đó cũng có sản nghiệp, có thể nuôi sống mấy người, cho ngươi một cuộc sống sung túc không thành vấn đề…”

“Trác gia thì sao?”

“Ta còn có một đệ đệ, vì ngươi, ta có thể buông tha hết thảy, vì vậy, đừng rời bỏ ta.”

“… Được.”

Vật đổi sao dời, thế gian vĩnh viễn không có thứ gì là không thay đổi, cái gì thề non hẹn biển, cái gì đời đời kiếp kiếp, dù cho ngay lúc đó là thật tâm, nhưng trong nháy mắt đều có thể hóa thành tro tàn.

Người tin tưởng là người ngu, kẻ nói yêu là kẻ lừa gạt, trong trò chơi ái tình, bị thương vĩnh viễn là người phó xuất chân tâm.

“Này, Lạc Vũ, ta có thể tin tưởng ngươi sao?”

“Tin tưởng ta, Phượng Nhi, cho dù phải cùng toàn bộ võ lâm đối địch, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.”

Toàn bộ đều là giả dối!

Giữa chính và tà, căn bản không thể tồn tại thứ tình yêu thiên trường địa cửu, chờ mong đối phương phó xuất chân tâm đều là hy vọng xa vời. Là y quá ngốc, đã quên lời giáo huấn của thập đại ác nhân, mới có thể thể nghiệm sự phản bội.

Muốn ở trong thế đạo điên cuồng này lông tóc vô thương, vậy trước hết cứ điên cuồng đi!

Cứ như vậy quên hết quá khứ, buông tha suy nghĩ, đem hết thảy điên cuồng đẩy tới vách núi – hủy diệt!

Tra tấn cực hình tiếp tục trình diễn, mùi máu tươi cùng mùi củi cháy hỗn tạp tạo thành một thứ mùi vị kỳ lạ, không dễ ngửi nhưng lại đủ để khơi lên bản năng tàn bạo của nam nhân, khơi lên sự bạo ngược ăn sâu trong máu của giống đực.

Thời gian trôi qua đã không còn quan trọng, ngoại trừ mấy lần cảm thấy bất mãn vì Trác Lạc Vũ rơi vào hôn mê, phải động thủ lấy dược ném cho thủ hạ, Huyết Phách không hề di động mảy may.

Y chỉ là ngồi ở đó, treo trên mặt nụ cười kỳ dị, đem màn lăng ngược khảo vấn thu hết vào đáy mắt.

Từng cảnh tượng tàn ngược lần lượt lướt qua đôi hồng mâu huyết sắc, nhưng lại không biết có thể xâm nhập vào đáy lòng y hay không.

Đột nhiên bả vai truyền đến một động chạm rất khẽ, Huyết Phách cả kinh, tay trái lấy tốc độ nhanh như chớp chộp lấy, dừng sức chế trụ yết hầu người đến.

Một giây sau, một màu vàng nhu hòa như ánh trăng đập vào mắt.

“Vân Phi…” Chậm rãi buông tay, Huyết Phách nhìn người kia sắc mặt trắng bệch, đang không ngừng ho khan, nhíu mày hừ lạnh, “Ta nói rồi, đừng đột nhiên tới gần ta, muốn chết phải không?”

Vân Phi vẫn luôn rất rõ ràng điểm ấy, làm sao có thể liều lĩnh như vậy?

Thiếu chút nữa, ngón tay y đã xé rách cổ họng hắn, trực tiếp kéo đứt yết hầu cùng động mạch cổ, chỉ thiếu chút nữa thôi.

“Khụ…” Thật vất vả thở ra một hơi, trên mặt Vân Phi không hề có sợ hãi, ngược lại nồng đậm quan tâm cùng lo lắng, “Thật xin lỗi, chủ nhân, chỉ là ta đã gọi nhiều lần nhưng người không có phản ứng, cho nên mới… Người không sao chứ?”

Không có phản ứng?

Đôi mắt huyết hồng dùng sức chớp hai cái, lúc này mới cảm giác được thân thể vô cùng cứng ngắc.

“Bao nhiêu lâu rồi?” Nhìn sắc mặt ân cần của Vân Phi cùng năm vết thương rướm máu trên yết hầu hắn, thanh âm Huyết Phách dần dần khôi phục bình thường.

“Đã hai ngày rồi, chủ nhân.”

“Hai ngày sao…” Tiện tay lấy ra một hộp thuốc trị thương ném cho Vân Phi, Huyết Phách di chuyển ánh mắt, đem lực chú ý chuyển tới bên trong địa lao.

Thê thảm!

Cho dù Huyết Phách giết người không ghê tay nhưng cũng không thể không thừa nhận nam nhân trước mắt chỉ có thể dùng hai từ thê thảm để hình dung.

Hai ngày trước đã thương tích đầy mình, hiện tại có thể nói là miễn cưỡng bảo trì được hình dạng của con người. Nếu như không phải mơ hồ có thể thấy được lồng ngực đầy vết thương của hắn phập phồng yếu ớt, thì thoạt nhìn hắn chẳng khác gì một cái túi rách nát.

Lướt mắt nhìn bộ dạng đánh chết cũng không dám nhìn vào trong phòng của Vân Phi, phát hiện sắc mặt của hắn trắng bệch dị thường, nếu như không phải vừa rồi bị thương, như vậy là vì màn tra tấn cực hình kia sao?

“Vân Phi, sợ sao?” Y cười khẽ.

“… Ta không hiểu ý của người.” Nhãn châu lam sắc trong suốt nghi hoặc nhìn Huyết Phách.

“Tra hỏi như thế này, ngươi sợ sao?” Vẫn là một câu hỏi lưỡng khả, vừa giống như hỏi hắn có sợ bị tra hỏi như vậy không, vừa như đang hỏi có sợ hãi cảnh tượng này không, càng giống như mơ hồ hỏi hắn có sợ y hạ lệnh tra hỏi hắn hay không.

* lưỡng khả: cả hai đều có thể được cả, cái nào cũng được.

“Ta chỉ là không quen…” Trong đôi lam mâu hiện lên một chút hoảng hốt, tiếp theo là mười phần kiên quyết, “Xin người hạ mệnh.”

Hắn sẽ không làm trái ý nguyện của chủ nhân, cho dù cảnh tượng này đã làm cho hắn buồn nôn lắm rồi, nhưng nếu Huyết Phách muốn, cái gì hắn cũng nguyện ý làm.

“Hạ lệnh cái gì?”

“…” Khẽ cắn môi dưới, Vân Phi luống cuống nhìn Huyết Phách, không thể nắm bắt được tâm tình của y, chỉ mơ hồ đoán được y cũng không có tức giận, ngược lại giống như đang đùa bỡn phản ứng của hắn, vì vậy chỉ có thể ngậm miệng nhìn y.

Thở dài, Huyết Phách khẽ lắc đầu.

Thật không biết nên nói hắn thú vị hay là nhạt nhẽo đây, kỳ thật tính tình Vân Phi rất ôn hòa, chuẩn mực của một khúc gỗ không hề có chút tâm tình phập phồng, hết lần này tới lần khác đi theo chủ tử âm tình bất định như y, thật đúng là làm khó hắn.

Ánh mắt chuyển đến bàn tay Trác Lạc Vũ, nhìn mười ngón tay máu tươi đầm đìa, kẹp giữa những miếng sắt, bất tri bất giác cảm thấy có chút buồn bực.

Hắn am hiểu sử kiếm, vì vậy rất yêu quý bàn tay phải, bây giờ phải chịu đựng loại hình pháp này, trong thời gian ngắn sẽ không thể cầm kiếm được… Lẽ ra phải cảm thấy rất thống khoái mới đúng, vì cái gì lại cảm thấy khó thở thế này? Là do ở trong địa lao này quá lâu sao?

“Chủ nhân?” Thanh âm của Vân Phi bên tai khiến y thu lại suy nghĩ đang dần bay xa.

“Đưa hắn về phòng ta, cho hắn ăn dược, không được để cho hắn chết đơn giản như vậy.”

“Tuân mệnh, chủ nhân.” Vân Phi cung kính hành lễ, tập tức động thủ cởi bỏ khóa sắt xích tứ chi Trác Lạc Vũ, nhưng lại không biết làm cách nào đưa nam nhân toàn thân huyết nhục mơ hồ, da chóc thịt bong này ra khỏi đây.

Thế nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, Vân Phi chỉ có thể miễn cưỡng tìm mấy chỗ vết thương thoạt nhìn không quá nghiêm trọng mà ra tay.

Chú ý tới khi ngón tay Vân Phi chạm vào, Trác Lạc Vũ bởi vì đau đớn mà mơ hồ run rẩy, Huyết Phách đoán rằng hắn vẫn còn duy trì một chút thần trí, vì vậy tràn ngập ác ý mở miệng.

“Tra tấn nam nhân, nhất là loại nam nhân cứng rắn từ trong xương này còn có một chiêu, đem hắn trói lên giường đi, ở đây có bao nhiêu người, thay phiên làm cho tất cả mọi người sung sướng đi, ta tin rằng có không ít người muốn thượng Trác đại hiệp của chúng ta đâu.”

Biểu tình trên mặt như hài tử vừa thành công trò đùa dai của mình, ngây thơ cùng tà ác hòa trộn thành một loại thần tình kỳ quái, khiến cho đám thủ hạ lúng túng không biết nên làm như thế nào tiếp lời.

Kỳ thật cũng không cần bọn họ phải nói cái gì, chỉ cần hơi thở của Trác Lạc Vũ trở lên gấp gáp là biết đã đúng chủ ý của Huyết Phách rồi, chỉ là thân thể hắn trọng thương căn bản vô lực giãy giụa.

“Vân Phi, đây là cơ hội để ngươi mở mang kiến thức a, trước tiên đem người xử lý sạch sẽ chút đi.”

Phất tay ý bảo Vân Phi rời đi, Huyết Phách đem ánh mắt quét tới đám người Đường đường chủ, hồng mâu huyết sắc lần lượt đảo qua từng người, khiến bọn họ sợ hãi vội vàng cúi thấp đầu.

Không ai có thể nắm bắt được hỉ nộ ái ố của Huyết Phách, bọn họ thậm chí không biết được đôi mắt vô tình này của chủ nhân có thể hay không quyết định một giây sau sẽ giết chết bọn họ.

Huyết sắc yêu dị, bàn tay dính đầy tội nghiệt cứ như vậy trần trụi xuất hiện ở thế gian, sau đó phất tay mang đi vô số sinh mệnh, trong mắt bọn họ, chẳng khác nào hình phạt đáng sợ của Diêm Vương.

Một loại áp lực vô thanh áp bách thần kinh bọn họ, Huyết Phách bất động, bọn họ cũng không dám có động tĩnh.

Ngay khi mồ hôi đã chảy ướt y phục bọn họ, Huyết Phách rốt cuộc cũng đứng dậy.

“Cầm lấy đi, Đường đường chủ học hai chiêu, những người khác chọn lấy một chiêu, coi như phần thưởng cho các ngươi, làm cũng không tệ.”

Trong hai ngày có thể đem một người biến thành tình trạng sống dở chết dở như vậy, không thể không nói bọn họ đã thập phần ra sức a!

Tiện tay xé hai trang giấy để lên bàn, Huyết Phách thản nhiên ly khai địa lao, mặc cho những ánh mắt tham lam ở phía sau chằm chằm đảo quanh bóng lưng mình.

Y biết rõ bọn họ ham muốn bí kíp võ công của thập đại ác nhân trên người y, y cũng là cố ý để cho bọn họ hy vọng.

Dù sao, thời gian cũng không còn nhiều! Không nỡ bỏ hài tử sẽ không bắt được sói, ném ra trọng lợi, tự nhiên sẽ có người mắc câu, lợi dụng lẫn nhau là thứ đạo lý vô cùng đơn giản a.

* trọng lợi: lãi nặng, lợi ích lớn, lợi nhuận cao, lợi nhuận nhiều.

Mỉm cười đi ra khỏi địa lao, hít vào không khí trong lành bên ngoài mới phát hiện mùi vị trong địa lao quả thực khó ngửi, ở đó quá lâu khiến khứu giác đều tê dại, cũng khó trách khi nãy Vân Phi xuống dưới tìm mình lại có biểu cảm khổ sở như vậy.

Làn gió nhẹ thổi tung hồng phát, Huyết Phách nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn vô định lên không trung.

Qua thật lâu, khi gió đã ngừng, y mới cúi đầu, để mặc mái tóc dài che khuất dung nhan yêu diễm, nhỏ giọng thìm thầm với sủng vật trên bờ vai:

“Tiểu Long, ngươi biết không… kỳ thật ta rất muốn trở về, trở về cố hương của mẫu thân ta…”

Trong cảnh tượng hư ảo, có người đang say sưa khiêu vũ, màu tóc và ánh mắt cũng đỏ sẫm giống như y, ở đó y không phải là dị loại, cũng không phải là điềm xấu, càng không phải quỷ hài.

Ở đó sẽ có người nguyện ý cười với y, sẽ có người nguyện ý xoa tóc y, dùng ánh mắt không hề sợ hãi nhìn y, ôn nhu nói chuyện với y.

Thế nhưng, trong nháy mắt ảo giác như sương mù tan đi, y lại vọng tưởng nữa rồi.

“Quá muộn… Đã không thể trở về…” Tiếng thì thầm mơ hồ chứa đựng bi thương, cho dù biểu tình khó đoán nhưng có thể trông thấy cánh môi đỏ mọng khẽ dương lên.

Từ khi y đọa nhập ác quỷ đạo, đồ sát hơn trăm người, con đường trở về cố hương cũng đã không còn nữa rồi.

Y chỉ có thể lưu lại chỗ này, gánh trên lưng tội nghiệt của đồ đệ thập đại ác nhân, dùng máu tươi gột rửa máu tươi, vĩnh viễn cũng không có khả năng rửa sạch hai bàn tay, thân thể tràn ngập kịch độc, đều biểu trưng cho việc y không còn tư cách trở lại cố hương nữa.

“Chỉ có ngươi mới có thể đi theo ta đến cuối cùng, vì vậy ngươi phải sống a…” Y biết rõ Cửu Thiên cổ tuẫn chủ là thiên tính, nhưng chỉ cần có thể ăn trái tim chủ nhân, Cửu Thiên cổ sẽ có được tự do, đương nhiên cũng không cần “tuẫn chủ” nữa, “Chúng ta đều giống nhau, từ khi sinh ra, đã định trước phải giết chết hàng trăm hàng ngàn người.”

Trời sinh y chính là hồng phát hồng nhãn, trời sinh Tiểu Long chính là Cửu Thiên cổ, dù cho cái gì cũng không làm thì trước sau cũng sẽ bị giết, bởi vì những người khác đều “sợ bị giết”.

Đi chậm chậm trở về phòng, nhìn Vân Phi đang cung kính đứng thẳng người chờ đợi ngoài cửa, Huyết Phách khẽ mở miệng:

“Vân Phi, ngươi muốn trở về sao?”

Trở về nơi mà bản thân không còn là dị loại, trở về nơi mà bản thân sẽ không còn bị tổn thương…

“… Nơi ta nên trở về là ở bên cạnh người, chủ nhân.” Mỉm cười ôn nhu, câu trả lời của hắn là như thế đấy.

“Ta biết là ngươi sẽ nói như vậy mà.”

Cũng là bởi vì biết rõ Vân Phi như vậy cho nên mới không muốn để cho hắn cùng y đi đến cuối cùng a…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương