Huyết Phách - Phần Thượng Trung
-
Quyển 1 - Chương 5
Y và hắn, từ sau khi võ lâm rơi vào đổ máu, là lần đầu tiên có cơ hội chạm mặt nhau!
Đứng trên mộc đài vừa xây xong trong hai ngày, Huyết Phách nghĩ đến, nụ cười trên mặt càng lúc càng mở rộng.
Những năm gần đây, tuy rằng y vẫn luôn không ngừng gây rắc rối cho Trác Lạc Vũ, nhưng hai người luôn không có cơ hội chạm mặt, không phải là Trác Lạc Vũ đến lúc y còn chưa đến, chính là lúc y giết người thì Trác Lạc Vũ không kịp chạy tới, không biết là hữu ý hay vô ý bỏ qua, nhưng y chắc chắn lần này nhất định có thể gặp mặt!
“Chủ nhân?” Vân Phi khẽ gọi khiến cho y hoàn hồn, y nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Vân Phi.
“Làm sao vậy?”
“… Người tựa hồ có chút phát run…” Vân Phi nhỏ giọng nói, nỗ lực khống chế bản thân dùng sai từ.
“Phát run?” Cúi đầu, nhìn tay trái nắm chặt thành quyền mơ hồ run rẩy, Huyết Phách cười khẽ, “Không phải là phát run, mà là hưng phấn đến run rẩy, kế tiếp sẽ là một trận khảo nghiệm thú vị a.”
Liếc mắt nhìn Trần tiểu công tử, qua ba ngày bị giày vò đến mức chỉ còn lại chút hơi thở yết ớt, hiện tại đang bị trói vào cây cột giữa đài, Vân Phi trầm mặc.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong?”
“Vâng, chủ nhân.”
Huyết Phách nheo mắt lại, nhìn Tần trang chủ đang đứng cách đó không xa, trong mắt chợt lóe lên một ý nghĩ sâu xa.
“Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào…” Thanh âm của y rất nhỏ, ngay cả Vân Phi đứng ngay sát bên cũng không nghe rõ.
Không lâu sau, ở đằng xa một mũi tên lệnh bắn lên trời.
“Đã đến, Vân Phi, ngươi mang theo Tiểu Long, chỉ huy bên ngoài.” Huyết Phách vung ống tay áo, ra lệnh.
“… Tuân mệnh.” Nhìn Cửu Thiên cổ lười biếng đang nằm trên vai phải Huyết Phách, như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, trực tiếp nhảy lên vai hắn, Vân Phi khom người hành lễ, “Cầu chúc người hết thảy thuận lợi.”
“Hảo hảo, lo chuyện của ngươi đi, ta không cần ngươi quan tâm.” Huyết Phách cũng không quay đầu lại nói.
Vân Phi im lặng, trực tiếp nhảy xuống đài rời đi.
Huyết Phách huýt một tiếng sáo nhỏ, nhân thủ mai phục ở cả trong tối lẫn ngoài sáng đều bắt đầu đề cao cảnh giác.
Huyết hồng trường phát tung bay trong gió, đôi đồng tử xích hồng khẽ híp lại dưới ánh mặt trời, ống tay áo rộng thùng thình cùng đai lưng dài quá đầu gối phi vũ như Phượng Hoàng vĩ linh.
* phi vũ: tung tay, bay múa, vĩ linh: lông đuôi.
Người đến không ít, sau khi nhìn rõ tình hình của Trần tiểu công tử, nhao nhao tư lự biến sắc.
Vẻ bi phẫn trên mặt bọn họ khiến cho Huyết Phách bật cười đầy giễu cợt, chợt, y chú ý tới người duy nhất còn giữ tỉnh táo, nam nhân đang ngăn cản những kẻ khác xông lên, Trác Lạc Vũ.
Trong ngực nổi lên một trận khó chịu, hàn quang trong đáy mắt Huyết Phách đại thịnh, nụ cười nở rộ trên môi càng thêm sáng lạn.
“Đã lâu không gặp, Trần lão gia và các vị anh hùng hảo hán.”
“Huyết Phách! Súc sinh ngươi ngay lập tức thả người ra cho lão tử, tra tấn một tiểu hài tử có đáng mặt nam nhân sao? Để lão tử đến chiếu cố ngươi!” Chu Chính nóng tính, vừa mở miệng liền chửi mắng.
“Không dám không dám, nếu không phải là các vị cố ý nhường cho, ta làm sao có thể thảnh thơi đến Trần gia bắt người đây? Có lẽ các người nên cảm tạ ta không đem toàn bộ nữ quyến Trần gia giết sạch, hoặc mang về cho thủ hạ của ta vui vẻ một đêm đi.” Thanh âm hàm tiếu không nghe ra được một tia ác độc, “Nói toạc ra rõ ràng là do tiểu tử này tự tìm, người khác đều ngoan ngoãn trốn trong phòng, chỉ có một mình hắn chạy đến hậu viện đi dạo, không mang hắn đi thật đúng là không được, ta còn tưởng đây là mồi nhử của các vị.”
Đúng, gần như, nhưng hiển nhiên là không phải.
Nghe đến đây, không ít người tức giận đến mặt mày đỏ bừng, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Huyết Phách không biết đã chết mấy trăm lần rồi.
“Huyết Ma Tôn oai phong thật lớn, vì sao không xuống đây nói chuyện?” Trác Lạc Vũ lạnh nhạt nói, nội lực hùng hậu truyền ra, cứng rắn ra oai phủ đầu, người nào võ công kém còn lập tức bị chấn động, trong ngực đau đớn.
Nghe được thanh âm của hắn, Huyết Phách toàn thân chấn động, cảm giác từ trong nội tâm dâng lên một loại run sợ, tươi cười trên môi thu liễm vài phần.
Hạ mắt quan sát Trác Lạc Vũ từ trong đám người đi lên phía trước, bỗng nhiên sững sờ.
Trên mặt hắn… không có vết thương…
Trong điện quang hỏa thạch, hồi ức huyết tinh âm ám không khống chế vọt lên…
* điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa (nguồn tham khảo: http://thanh-du.livejournal.com)
Chuyện cho tới bây giờ, ngươi hãy thành thật khai ra nơi ẩn thân của thập đại ác nhân đi.
Khuôn mặt đã từng vô hạn ôn nhu bây giờ lãnh khốc vô tình, ánh mắt quen thuộc chỉ còn lại khinh miệt cùng lạnh lùng toan tính, là hắn đã thay đổi hay là do y không nhìn ra những thứ này vốn là bản chất của hắn?
Rắc!
Trong lòng tràn ngập phẫn nộ, nhờ vào chút nội lực cuối cùng, đem cổ tay phải kéo đến trật khớp, nhanh chóng thoát khỏi xiềng xích, vung tay, lưu lại trên khuôn mặt y đã từng cảm thấy rất tuấn tú kia, bốn vết máu.
Đây là hành động chống cự duy nhất mà thân thể vô lực của y có thể làm được, từ khi cùng hắn chung một chỗ, vì sợ làm hắn bị thương, y đã đem móng tay dính đầy chất độc xử lý sạch sẽ rồi.
Bằng không, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ giết chết hắn rồi… Nếu như biết rõ có thể giết hắn, y còn có thể vung ra tay phải sao, trong lòng có một thanh âm yếu ớt đang hỏi, sau đó dần dần chìm sâu xuống đáy lòng.
Lạnh lùng gạt đi máu tươi đang chảy trên mặt, hắn dùng sức cầm chặt cổ tay bị trật khớp của y, đau đớn kịch liệt càng làm cho khuôn mặt y trắng bệch không chút huyết sắc, mồ hôi lạnh không ngừng từ thái dương chảy xuống.
Cứ như vậy mà bẻ gãy cánh tay sao?
Rắc! Rắc!
Lại là hai tiếng, xương bả vai cùng khuỷu tay bị tàn nhẫn tháo xuống, tuy rằng đau đớn, nhưng so với thủ đoạn của thập đại ác nhân thì loại đau đớn này cũng không phải quá khó chịu đựng.
Nhưng có một loại đau đớn khác mà thập đại ác nhân chưa từng dạy cho y, đau đớn đến gần như không cách nào thừa nhận.
Ánh mắt dần trở lên mơ hồ, y đưa tay tháo xuống con dao nhỏ giắt bên cổ tay trái, đó là con dao hắn từng đưa cho y để phòng thân…
Lãnh quang lóe lên, từ vai trái kéo dài qua thân thể chồng chất vết roi, thẳng xuống nơi hạ thân yếu ớt nhất.
Cảm giác dần trở nên trì độn, chỉ cảm thấy đầu tiên là mát lạnh sau đó là đau đớn kịch liệt đến không thở nổi.
Có một cỗ nhiệt lưu nóng rực chảy xuống.
Chưa kịp lâm vào hôn mê, cánh tay phải lại lần nữa truyền đến một trận đau đớn chụy tâm.
* chuy: nện, đánh, đập.
Nhuyễn thiết được chế tạo tỉ mỉ đâm vào khớp khuỷu tay, xoay một vòng rồi rút ra, da thịt và cơ bắp bên ngoài bị cắt đứt, lộ ra hỗn tạp máu thịt và kinh mạch.
* nhuyễn thiết: dao sắt mỏng mềm.
Không phải là chặt đứt mà là cố ý dùng dao mỏng đem kinh mạch lôi ra, khiến cho y thể nghiệm đến cái gì gọi là đau đớn trừu cân bái cốt.
* trừu cân bái cốt: rút gân đau đớn đến tận xương tủy.
Y không biết mình đến cùng có đau đến kêu thành tiếng hay không, chỉ biết bốn vết máu trên mặt người kia là thứ duy nhất lưu lại trong mắt trước khi y hoàn toàn bất tỉnh.
Lạc Vũ… vì sao?
Đau đớn, rất đau, nhưng y lại không rõ vì sao mình lại bị đối xử như thế.
Bởi vì ngươi là Huyết Phách.
Bởi vì y là Huyết Phách, cho nên y không có tư cách yêu người khác, cũng không có tư cách được người khác yêu thương… Cho dù, y đã từng ngày đêm tự vấn có nên vì hắn mà phản bội thập đại ác nhân, có nên vì hắn mà âm thầm giết chết thập đại ác nhân sẽ nguy hại đến tính mạng hắn không.
Là như vậy, đúng không?
“Nhất định là như vậy… đúng không?” Thì thào tự nói, hỏi ra cũng không có người trả lời, nở nụ cười lạnh lẽo, Huyết Phách giơ tay lên, trong tay cầm hỏa triệp tử lấp lánh hỏa quang, ném xuống cơ giá dưới đài.
* cơ giá: khung nền móng.
Cơ giá được tẩm dầu, lập tức bùng lên ngọn lửa cao ngút trời.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ không dám tin cùng phẫn nộ của Trác Lạc Vũ, y giương giọng cười to.
“Bây giờ là thời gian khảo nghiệm dành cho các ngươi! Bên dưới đài có một hòm sắt, bên trong có chứa kịch độc, chỉ cần dây treo tiểu quỷ này mất sức nặng, hòm sắt kia sẽ lập tức mở ra, độc phấn gặp khói đặc sẽ phiêu tán ra, có lẽ vị trí của các người sẽ an toàn, nhưng độc phấn nói không chừng sẽ theo gió bay vào thành; một lựa chọn vô cùng đơn giản, các ngươi muốn chọn người Trần gia cùng toàn bộ dân chúng vô tội trong thành hay là bản thân mình, hay là nam đinh huyết mạch duy nhất của Trần gia?”
Lựa chọn đi, giống như lúc trước lựa chọn tiêu diệt y để cứu thiên hạ muôn dân vậy…
Hy sinh một người để cứu những người khác, hay là cứu một người mà buông tha cho những người khác?!
Nhìn nụ cười thê diễm sinh đẹp lại có vẻ dữ tợn dị thường trên khuôn mặt Huyết Phách, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ lâm vào lưỡng nan.
Ánh lửa càng lúc càng lớn, đám người kia bắt đầu chửi bới, rốt cuộc nhịn không được, xông lên cùng phần tử tà đạo giao chiến.
Ngọn lửa chiếu lên gương mặt trắng nõn mang theo tiếu dung khó hiểu của Huyết Phách, y tiện tay vung ra vài đạo ám khí, mắt lạnh nhìn song phương chém giết.
Thủ hạ mai phục trong bóng tối nắm chắc thời cơ lén bắn tên, dần dần làm cho đám người tới cứu viện phân tâm, sau đó từng người cũng bắt đầu nhập cuộc.
Phụ thân của Trần tiểu công tử, đương gia Trần gia, cũng là một kẻ võ công tầm thường, cho dù trong lòng nóng như lửa đốt, cũng không có cách nào tiến lại gần mộc đài một bước.
Mắt thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, thiếu niên vốn một mực cố nén không lên tiếng bắt đầu kêu khóc:
“Cha! Cứu ta! Nóng quá…”
Nghe thấy hài nhi kêu cứu, Trần gia chủ nhất thời phân thần thiếu chút nữa trúng một đao toi mạng, may mắn Trác Lạc Vũ và Chu Chính ở bên cạnh kịp thời cứu giúp.
“Ngươi xuống đây!” Tức giận gầm nhẹ, Trác Lạc Vũ định thả người bay lên đài, nhưng vừa tiến lên thì bị một loạt tên bắn tới chặn lại, “Lấy sự tình trong võ lâm đổ lên một người một hài tử chưa trưởng thành, ngươi đến cùng là đang suy nghĩ cái gì? Trần gia căn bản không phải là người trong võ lâm!”
Hắn đang hỏi y sao? Huyết Phách nhíu mày. Hắn hỏi y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
“Bởi vì… ta là Huyết Phách a!” Mỉm cười trả lời, trong đáy mắt không hề có độ ấm, “Hơn nữa, có phải người trong võ lâm hay không đều do đám người chính đạo các ngươi nói, ta lại càng muốn nói bọn họ là người trong võ lâm, bằng không thì làm sao có thể mời chư vị anh hùng hảo hán đến trợ trận đây?”
Trác Lạc Vũ tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng chậm chạp không có cách nào thoát khỏi ba người liều chết giáp công.
“Cha… khụ… khụ… nóng quá…”
Quay đầu nhìn thiếu nhiên bị sặc khói không ngừng ho khan, Huyết Phách vui sướng nở nụ cười.
“Muốn trách thì trách cha ngươi kìa con trai, ai kêu cha ngươi nhận thức nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy chứ!”
Lý do giết một người, căn bản không tính là lý do. Miễn cưỡng tìm một cái lý do danh chính ngôn thuận, bất quá cũng là muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý do việc giết người mang đến.
Muốn trách, thì phải trách thân thể màu huyết tinh dị đoạn này, hay là trách bản thân là đồ đệ của thập đại ác nhân… Đáp án cũng là y đã từng trong vô số lần tự hỏi mà tìm được.
Vị vậy, y nên hận mẫu thân đã sinh ra y, nên hận thập đại ác nhân đã dạy bảo một thân võ công này cho y sao?
Thế nhưng, mẫu thân thương yêu y, y cũng không phải là tự nguyện muốn làm đồ đệ của thập đại ác nhân! Vì cái gì người sai lại là y?
Đau quá!… Đừng động vào ta! Cút đi!
Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi cho rằng ta muốn lãng phí máu cứu ngươi sao?
Đau quá… Ta thà rằng chết đi, vì sao không một chưởng mà giết chết ta đi?!
Mẹ nó, sát thần giết phật cũng phải làm cho ngươi sống lại, đau cũng phải nhịn cho ta!
Sát thần giết phật, thà rằng giết hết mọi người cũng phải sống sót…
Nếu như nói ai cũng không sai, công lý chính nghĩa không sai, y cũng không cho là mình sai, vậy nhất định là thời đại này sai rồi, cả võ lâm này đều điên hết rồi!
“Ta không hận ngươi, cũng không hận cha ngươi, nhưng các ngươi đều phải chết, nhiều khi, giết người căn bản không cần lý do.”
Hỏa diễm nóng rực đã bắt đầu khiến cho y cảm thấy khó chịu, vì vậy, y chuẩn bị ly khai mộc đài, xuống dưới hảo hảo chém giết một trận!
Mỉm cười, đang chuẩn bị thả người bay xuống, một đạo nhân ảnh từ phía bên kia đạp lửa nhảy lên mộc đài, cầm đao bức y xuống đài.
“Tất cả dừng tay!”
Tiếng bạo thét làm cho tình cảnh hỗn loại nháy mắt ngưng trệ, sau đó, bọn họ đều chú ý tới thân ảnh huyết hồng kia đã rời khỏi mộc đài.
Thay vào đó là Tần trang chủ đang cầm binh khí trong tay.
Nội chiến? Trác Lạc Vũ nhíu mày, kinh ngạc, đồng thời không quên cẩn thận chú ý có phải là quỷ kế hay không.
“Tần trang chủ, ngươi muốn phản bội ta sao?” Huyết Phách nhìn vết thương trên vai phải của mình, tiếu ý không rõ lan tràn trên khóe miệng, hỏi.
“Minh chủ, ta không thể để cho ngươi tùy ý tác pháp.” Nam nhân hiên ngang đứng trong ngọn lửa, sắc mặt rất kiên quyết.
“Vì sao? Chính đạo giết huynh đệ của ngươi, đồ sát cả nhà ngươi, thiêu sống phụ mẫu thê nhi của ngươi, hiện tại đem tiểu tử kia thiêu chết, lại hạ độc chết đám người trăm phương ngàn kế muốn cứu người kia, không phải là một màn báo thù hoàn mỹ sao?” Vì sao còn không muốn?
Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, chỉ có như vậy, mới có thể giảm đi một chút đau đớn. Đáp án của nam nhân này, không giống y sao?
“Đây không phải điều ta muốn… Tuổi của hắn và con trai ta không sai biệt lắm…” Tần trang chủ chua xót cười, vung đao muốn chém đứt sợi dây đang treo thiếu niên.
“Một đao này của ngươi chém xuống, người trong thành nhất định phải chết.” Huyết Phách tức giận nói.
“Tần mỗ tuy rằng không tính là đường đường đại hiệp, nhưng cả đời này cũng chưa từng giết một người vô tội!” Tần trang chủ dứt khoát nói, tay phải hung hăng chặt đứt dây thừng, tay trái nhanh như chớp đem dây xích trên tay triền lao, sau đó vứt bỏ binh khí, túm lấy cổ áo thiếu niên dùng sức quăng ra.
Tình cảnh trong lúc nhất thời hỗn loạn vô cùng.
Người chính đạo ngạc nhiên vội vàng đón lấy Trần tiểu công tử, đưa hắn một mực bảo vệ thật tốt, phần tử tà đạo thì lập tức nhao nhao chửi mắng, nhưng cũng có không ít người bảo trì trầm mặc.
“Các ngươi, những kẻ chính đạo nghe rõ cho ta! Tần gia chúng ta đã giết chết con trai độc nhất của chưởng môn phái Thanh Thành, nhưng đó là bởi vì hắn đùa giỡn vị hôn thê của thập tứ đệ nhà ta! Chúng ta cũng đã dùng tính mạng của hai huynh đệ để bồi thường. Chúng ta không dám nói bản thân có bao nhiêu chính trực, không thể so với các vị chưởng môn đại hiệp hiệp nghĩa được, nhưng sự nỗ lực của mười bốn huynh đệ chúng ta, có lẽ cũng không khiến hương thân phụ lão thất vọng… Phái Thanh Thành các ngươi rất giỏi, mời nhiều cao thủ như vậy đến báo thù, giết mười một huynh đệ chúng ta đền mạng không nói, vì sao còn giết thê nhi lão mẫu của chúng ta? Mẫu thân của ta bị bệnh liệt giường, thê tử ôn lương khiêm tốn, nhi tử vừa trong mười lăm, đệ muội còn đang mang thai… Toàn bộ đều bị nhốt trong nhà thiêu sống! Khi ta đến nhặt xác bọn họ, còn không thể phân biệt được ai là ai, bọn họ ôm chặt cùng một chỗ, ta phân không ra, chỉ có thể hợp tàng cùng một nơi…”
Tiếng thét nghẹn ngào theo khói đặc bay ra, đây mới là chân tướng không ai biết.
Tiếng mắng chửi của tà đạo biến mất, chính đạo rầu rĩ, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hắn.
Ngọn lửa đã đốt lên quần áo hắn, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tay.
“Ta chưa từng có ý định gia nhập tà đạo, chỉ là vì muốn trả thù những kẻ luôn miệng nói hiệp nghĩa chính đạo kia, trả mối thù giết vợ, trả mối thù giết con, trả mối thù diệt môn! Ta mấy năm nay giết không ít nhân sĩ chính đạo, nhưng bởi vì ta không phân biệt được kẻ nào là cường đạo đội lốt người! Nhưng ta chưa từng sát hại bất cứ người dân vô tội nào, càng không động tới bất cứ gia quyến của ai, bởi vì ta còn muốn ngẩng đầu đi gặp huynh đệ của ta, ta không muốn bôi nhọ thanh danh gia tộc mình…” Nếu như được gặp lại nhi tử của mình, hắn cũng có thể nói mình chưa từng phá hỏng tấm gương cho nhi tử, cũng không phụ lòng phụ mẫu cùng thê tử.
Hỏa diễm thiêu đốt thân thể, rất đau, nhưng tâm không còn đau.
Nắm thật chặt dây thừng, hắn đem ánh mắt phòng tới trên người Huyết Phách.
Người thanh niên mảnh mai, đem hết thảy suy nghĩ giấu kỹ khiến hắn không cách nào đoán được, nhưng hắn lại không nhịn được nghĩ đến, có lẽ suy nghĩ buông xuôi của mình y cũng đã sớm đoán được, mưu kế quỷ quyệt cùng tận lực quấy rối Trần gia, cũng chỉ là đang cho hắn lựa chọn…
“Mối thù của ta đã sớm báo… Minh chủ, người đã giúp ta tự tay giết chết cừu nhân… Nguyên bản ta thật sự đã thề muốn đem cái mạng này bán cho người, nhưng ta không có cách nào đem người vô tội cuốn vào, bằng không thì ta so với những kẻ cặn bã tự xưng là chính đạo kia có cái gì khác nhau?”
Đúng, hắn tuyệt đối không muốn giống như những kẻ tự xưng là chính đạo kia…
“Minh chủ, Tần Hạo ta đem cái mệnh này trả lại cho ngài! Xin thứ cho ta vong nghĩa bội tín, đại ân đại đức, xin để kiếp sau báo đáp!”
Khóe miệng Huyết Phách giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ trầm mặc bình tĩnh nhìn hắn.
Tiếp theo, chỉ nhìn thấy hắn lấy từ trong ngực ra một ống trúc, đem thứ bột phấn bên trong ống trúc vẩy lên người.
Đại hỏa ngút trời trong nháy mắt nhấn chìm hết thảy, tiếng gào thét thê lương có lẽ sẽ là cơn ác mộng khó quên của không ít người.
Kết cục quá mức kinh ngạc khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, lời nói của Tần trang chủ trước khi chết chính là chân tướng khiến đám người chính đạo kinh sợ, đối với đồng minh tà đạo thì là một chấn động không hề nhỏ.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mộc đài dần dần khuynh đảo, cuối cùng không chống đỡ được nữa, đổ sụp xuống hóa thành một đống tro tàn.
* khuynh đảo: nghiêng đổ; đổ hết.
Theo đài cao đổ xuống, tựa hồ có thứ gì đó trong lòng mọi người cũng tan rã theo…
Nợ máu trả máu, không chết không tha – là muốn đem tất cả mọi người kéo xuống địa ngục hay là tự kết liễu bản thân?
Dòng chữ bằng máu Huyết Phách lưu lại, không chỉ là tuyên cáo, mà còn là vấn đề.
Nhưng mà Huyết Ma Tôn Huyết Phách hao phí công phu lớn như vậy chỉ vì giúp cho một tên thuộc hạ đưa ra lựa chọn và ở trước mặt mọi người nói ra chân tướng, không khỏi làm cho người ta khó có thể tiếp nhận…
Chờ cho bọn họ hoàn hồn, Huyết Phách đã biến mất vô tung vô ảnh. Chỉ để lại hơn mười người hai phe chính tà đã không còn tâm tình đánh giết.
Sự tình như vậy là kết thúc sao?
Nếu như có thể cứ như vậy chấm dứt hết thảy thì tốt biết bao. Những người trong giang hồ tựa hồ đều cảm thấy mệt mỏi rồi, sở dĩ còn cầm vũ khí cũng chỉ là bởi vì một loại kiên trì mà ngay cả bản thân bọn họ cũng không cách nào phân biệt được.
Nhưng thế sự không có đơn giản như vậy, sau khi Tần Hạo chết, võ lâm lại lần nữa hứng chịu tinh phong huyết vũ.
Huyết Ma Tôn Huyết Phách ẩn sau màn, phất tay chỉ huy thủ hạ, không ngừng tác loạn, dùng thủ đoạn tàn bạo càn quét toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, ngắn ngủi trong hai tháng, bảy môn phái bị diệt, ba sơn trang bị xóa sổ, người chết vô số.
Đồng thời, ngay sau khi Huyết Phách tấn công một tiêu cục, đem toàn bộ nam đinh giết hết không tha, còn lại nữ nhân và thiếu niên thì ném cho thủ hạ chơi, thì Lôi Diễm – kẻ đứng thứ hai trong tà đạo liên minh, được gần trăm người tin phục, ngay tại chỗ kháng mệnh, tuyên bố muốn thoát ly tà đạo, còn cùng chạy tới chính đạo liên thủ muốn giết chết Huyết Phách.
Huyết Phách cũng tự biết không có cách nào đơn độc một mình chống lại nhiều kẻ địch như vậy, vì vậy y vừa chiến vừa lui, gom góp chút nhân mạng ít ỏi còn lại.
Năm ngày đêm không ngừng giết chóc, dấu vết giao chiến kéo dài mấy trăm dặm, dây dưa qua hai đỉnh núi. Viện quân chính đạo không ngừng tăng thêm, bọn họ nhìn ra được Huyết Phách đã sức cùng lực kiệt!
Nhưng khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là, cho dù vết thương chồng chất, cho dù rất nhiều lần thoát chết trong gang tấc nhưng Huyết Phách vẫn cười.
Y cười rất khoái trá, cho dù những vết thương do đao kiếm để lại trên thân có thể nhìn thấy cả xương cốt, thủ đoạn của y vẫn rất tàn nhẫn quyết tuyệt, cho dù mỗi một góc y phục đều thấm đẫm máu tươi, thậm chí mái tóc dài ướt máu, khô lại, lộn xộn không chịu nổi… sau cùng khiến cho người ta không thể nào lý giải nổi chính là, ngắn ngủi hai tháng giết trăm mạng người, ánh mắt Huyết Phách lại càng lúc càng trong suốt.
Nguyên bản giết chóc sẽ khiến con người ta càng giết càng cuồng loạn, nhưng Huyết Phách càng giết càng bình tĩnh.
Là loại người như thế nào, mới có thể giết người không chớp mắt như vậy?
Đã chết nhiều người như vậy, đối với Huyết Phách mà nói, có lẽ thật sự chỉ là trò chơi.
Y như một hài tử tính khí bất định, hỷ nộ vô thường, có đôi khi đang giết người bỗng nhiên dừng tay, thà rằng để cho bản thân chịu thêm hai đạo vết thương cũng muốn tha cho đối thủ một mạng; lại có đôi khi chợt phát cuồng, liền hạ độc giết chết cả một thôn trang, bị mắng chửi cũng vui sướng tươi cười.
Y có lẽ không phải là người, cho tới bây giờ y có lẽ cũng chỉ xứng là Tu La Lệ Quỷ bước ra từ trong tinh phong huyết vũ.
Nhiều người như vậy đuổi giết một người, nhưng lại chậm chạp không cách nào đắc thủ, ngược lại không ngừng tiêu hao nhân lực, thật sự là cho chính đạo cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà trò chơi đuổi bắt này, một khi đã bắt đầu thì không cách nào ngừng lại, mà mỗi ngày lại càng thêm biến hóa khôn lường.
Bởi vì hành tung của Huyết Phách quá mức xảo quyệt, dù cho bọn họ không ngừng đánh đánh đuổi đuổi, trừ phi Huyết Phách tận lực hiện thân, nếu không thì cũng bị bỏ lại phía sau cả một buổi.
Ngày hôm nay, người chính đạo ở gần đây phát hiện có tiếng la hét chói tai, đoán rằng Huyết Phách lại tìm tới thôn xóm giết người vô tội, liền vội vã chạy tới.
Chỉ thấy trong thôn trang nhỏ cách đó vài dặm có không ít người chết, có người bị độc chết, cũng có người bị chưởng không giết chết, khắp nơi đều là tiếng ai oán thấu trời đất, bọn họ lần theo thi thể, truy tìm nơi phát ra tiếng hài tử khóc mới tìm được một đứa nhỏ ở trong một ngôi nhà.
Ngôi nhà này cách xa thôn trang, là một căn nhà bằng xây cỏ tranh, cực kỳ đơn sơ.
Xông vào bên trong, thứ đầu tiên bọn họ trông thấy chính là một màu đỏ chói mắt, tiếng máu tươi không ngừng nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất. Phía sau bỗng nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.
Lúc bọn họ chạy tới, cho rằng đã chậm một bước, lại có thêm một người vô tội uổng mạng dưới tay Huyết Phách, thì đập vào mắt bọn họ chính là tình cảnh Huyết Phách cứng ngắc lui lại một bước, một nữ nhân vẻ mặt thất kinh rồi lại dứt khoát, cánh tay không ngừng run rẩy, nắm một cây chủy thủ, toàn bộ lưỡi chủy thủ cắm sâu trong bụng Huyết Phách.
Phía sau nữ nhân kia là một hài tử tóc trắng, làn da trắng bệch đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới da… đó là bạch tử, là bạch tử bị thôn dân coi là điềm xấu, bình thường sinh ra cũng sẽ bị người trong thôn dìm chết, mà đứa nhỏ này không biết như thế nào còn sống, giờ phút này đang túm lấy góc áo mẫu thân, sợ hãi thút thít nỉ non.
Huyết Phách không quay đầu nhìn đám người kia, trên thân thể tràn ngập mùi máu tanh lại không hề có sát ý, ngược lại có một loại áp lực vô hình. Bầu không khí vô cùng quỷ dị, khiến cho những kẻ mới đến không dám động thủ, sợ kích thích đến y thì tính mạng của mẫu tử kia sẽ khó giữ được rồi.
Trong trầm mặc, chỉ còn lại tiếng khóc của hài tử, Huyết Phách đúng vào lúc này mở miệng:
“Ngươi không sợ sao? Vì sao dám cản đường ta, còn dám công kích ta?” Thanh âm của y rất nhu hòa, không còn tiếu ý trào phúng, tuyệt đối không giống như vừa bị đâm một đao, “Cái kia, mẫu thân, đều giống như này sao?”
Nữ nhân kia đã căng thẳng đến cực hạn, nàng trừng mắt nhìn Huyết Phách, bàn tay nắm chủy thủ có chút suy yếu rồi lại kiên trì đâm sâu thêm một phần, “Ta sẽ không để cho ngươi hại con của ta…”
“Cho dù ta không làm hại nó, thân là dị loại, cả đời này nó cũng sẽ bị kì thị.” Tiếng lẩm bẩm trào phúng khiến cho nữ nhân đỏ vành mắt, đó là nỗi bi ai mà một người thân là mẫu thân nhưng lại vô lực cứu vãn.
“Vậy thì như thế nào? Nó không làm hại đến bất cứ ai, ta mẫu thân nó… cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không để cho ngươi thương tổn nó!” Nữ nhân hai mắt rưng rưng, đôi môi trắng bệch thốt ra những lời kiên định, đó là thứ khí phách mà ngay cả nam nhân cũng khó có được.
Huyết Phách trầm mặc cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay thô ráp dính đầy máu của y, đây là đôi tay của một người mẹ tự thân nuôi sống hài tử của mình.
Tay trái nhẹ nhàng đè lên bàn tay cầm dao của nữ nhân, chậm rãi tách từng ngón tay cứng ngắc của nàng ra, sau đó lui lại một bước, lấy ra một viên dược hoàn.
“Ăn cái này, ta cam đoan sẽ không hại con của ngươi.”
Không ai biết đó là loại dược gì, đám người chính đạo nhao nhao sợ hãi ngăn cản. Nhưng nữ nhân kia không hề chần chừ, lập tức đem viên dược nuốt vào.
Nàng chỉ quan tâm đến lời cam đoan của Huyết Phách, chỉ cần không hại đến tính mạng của nhi tử, dù phải chết nàng cũng cam nguyện.
Thấy thế, Huyết Phách vui sướng nở nụ cười, không để ý tới đám người chính đạo đang khẩn trương muốn xông lên, y lấy từ trong ngực ra mấy cái chai, cùng tất cả ngân lượng trên người ném lên một cái bàn cũ nát lung la lung lay, dùng máu, không biết là của người trong thôn hay là của chỉnh bản thân mình, để lại trên bàn một dòng chữ.
“Thay hài tử nhuộm tóc đen, đến nơi khác sống… chỉ cần không đụng vào ôn tuyền, đúng giờ nhuộm tóc, chờ khi hắn qua ba bốn mươi tuổi thì an toàn rồi.” Nếu như thân thể hư nhược của bạch tử có thể sống đến tuổi đấy, có đầy đầu tóc trắng cũng không có gì lạ lẫm.
Nữ nhân ngây ngẩn cả người, ánh mắt cảnh giác có thêm một tia bối rối, nàng không hiểu được vì sao ác nhân hồng phát như Tu La Lệ Quỷ đột nhiên xông vào lại nguyện ý giúp đỡ nàng. Nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Huyết Phách đã tiện tay điểm huyệt đạo cầm máu, thân ảnh phiêu hốt lướt qua người nữ nhân, nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ để lại một câu nói nhỏ khẽ vang vọng:
“Có lẽ ta nên cám ơn ngươi, ngươi khiến cho ta nhớ tới mẫu thân của ta.”
Giữa lúc kinh hoảng thoáng nhìn, chỉ thấy một nỗi hoài niệm chỉ thuộc về hài tử đối với mẫu thân…
Quỳ xuống ôm chặt nhi tử của mình, tiếng đánh nhau ở bên ngoài đối với nàng đã không còn quan trọng nữa.
Đứng trên mộc đài vừa xây xong trong hai ngày, Huyết Phách nghĩ đến, nụ cười trên mặt càng lúc càng mở rộng.
Những năm gần đây, tuy rằng y vẫn luôn không ngừng gây rắc rối cho Trác Lạc Vũ, nhưng hai người luôn không có cơ hội chạm mặt, không phải là Trác Lạc Vũ đến lúc y còn chưa đến, chính là lúc y giết người thì Trác Lạc Vũ không kịp chạy tới, không biết là hữu ý hay vô ý bỏ qua, nhưng y chắc chắn lần này nhất định có thể gặp mặt!
“Chủ nhân?” Vân Phi khẽ gọi khiến cho y hoàn hồn, y nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Vân Phi.
“Làm sao vậy?”
“… Người tựa hồ có chút phát run…” Vân Phi nhỏ giọng nói, nỗ lực khống chế bản thân dùng sai từ.
“Phát run?” Cúi đầu, nhìn tay trái nắm chặt thành quyền mơ hồ run rẩy, Huyết Phách cười khẽ, “Không phải là phát run, mà là hưng phấn đến run rẩy, kế tiếp sẽ là một trận khảo nghiệm thú vị a.”
Liếc mắt nhìn Trần tiểu công tử, qua ba ngày bị giày vò đến mức chỉ còn lại chút hơi thở yết ớt, hiện tại đang bị trói vào cây cột giữa đài, Vân Phi trầm mặc.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong?”
“Vâng, chủ nhân.”
Huyết Phách nheo mắt lại, nhìn Tần trang chủ đang đứng cách đó không xa, trong mắt chợt lóe lên một ý nghĩ sâu xa.
“Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào…” Thanh âm của y rất nhỏ, ngay cả Vân Phi đứng ngay sát bên cũng không nghe rõ.
Không lâu sau, ở đằng xa một mũi tên lệnh bắn lên trời.
“Đã đến, Vân Phi, ngươi mang theo Tiểu Long, chỉ huy bên ngoài.” Huyết Phách vung ống tay áo, ra lệnh.
“… Tuân mệnh.” Nhìn Cửu Thiên cổ lười biếng đang nằm trên vai phải Huyết Phách, như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, trực tiếp nhảy lên vai hắn, Vân Phi khom người hành lễ, “Cầu chúc người hết thảy thuận lợi.”
“Hảo hảo, lo chuyện của ngươi đi, ta không cần ngươi quan tâm.” Huyết Phách cũng không quay đầu lại nói.
Vân Phi im lặng, trực tiếp nhảy xuống đài rời đi.
Huyết Phách huýt một tiếng sáo nhỏ, nhân thủ mai phục ở cả trong tối lẫn ngoài sáng đều bắt đầu đề cao cảnh giác.
Huyết hồng trường phát tung bay trong gió, đôi đồng tử xích hồng khẽ híp lại dưới ánh mặt trời, ống tay áo rộng thùng thình cùng đai lưng dài quá đầu gối phi vũ như Phượng Hoàng vĩ linh.
* phi vũ: tung tay, bay múa, vĩ linh: lông đuôi.
Người đến không ít, sau khi nhìn rõ tình hình của Trần tiểu công tử, nhao nhao tư lự biến sắc.
Vẻ bi phẫn trên mặt bọn họ khiến cho Huyết Phách bật cười đầy giễu cợt, chợt, y chú ý tới người duy nhất còn giữ tỉnh táo, nam nhân đang ngăn cản những kẻ khác xông lên, Trác Lạc Vũ.
Trong ngực nổi lên một trận khó chịu, hàn quang trong đáy mắt Huyết Phách đại thịnh, nụ cười nở rộ trên môi càng thêm sáng lạn.
“Đã lâu không gặp, Trần lão gia và các vị anh hùng hảo hán.”
“Huyết Phách! Súc sinh ngươi ngay lập tức thả người ra cho lão tử, tra tấn một tiểu hài tử có đáng mặt nam nhân sao? Để lão tử đến chiếu cố ngươi!” Chu Chính nóng tính, vừa mở miệng liền chửi mắng.
“Không dám không dám, nếu không phải là các vị cố ý nhường cho, ta làm sao có thể thảnh thơi đến Trần gia bắt người đây? Có lẽ các người nên cảm tạ ta không đem toàn bộ nữ quyến Trần gia giết sạch, hoặc mang về cho thủ hạ của ta vui vẻ một đêm đi.” Thanh âm hàm tiếu không nghe ra được một tia ác độc, “Nói toạc ra rõ ràng là do tiểu tử này tự tìm, người khác đều ngoan ngoãn trốn trong phòng, chỉ có một mình hắn chạy đến hậu viện đi dạo, không mang hắn đi thật đúng là không được, ta còn tưởng đây là mồi nhử của các vị.”
Đúng, gần như, nhưng hiển nhiên là không phải.
Nghe đến đây, không ít người tức giận đến mặt mày đỏ bừng, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Huyết Phách không biết đã chết mấy trăm lần rồi.
“Huyết Ma Tôn oai phong thật lớn, vì sao không xuống đây nói chuyện?” Trác Lạc Vũ lạnh nhạt nói, nội lực hùng hậu truyền ra, cứng rắn ra oai phủ đầu, người nào võ công kém còn lập tức bị chấn động, trong ngực đau đớn.
Nghe được thanh âm của hắn, Huyết Phách toàn thân chấn động, cảm giác từ trong nội tâm dâng lên một loại run sợ, tươi cười trên môi thu liễm vài phần.
Hạ mắt quan sát Trác Lạc Vũ từ trong đám người đi lên phía trước, bỗng nhiên sững sờ.
Trên mặt hắn… không có vết thương…
Trong điện quang hỏa thạch, hồi ức huyết tinh âm ám không khống chế vọt lên…
* điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa (nguồn tham khảo: http://thanh-du.livejournal.com)
Chuyện cho tới bây giờ, ngươi hãy thành thật khai ra nơi ẩn thân của thập đại ác nhân đi.
Khuôn mặt đã từng vô hạn ôn nhu bây giờ lãnh khốc vô tình, ánh mắt quen thuộc chỉ còn lại khinh miệt cùng lạnh lùng toan tính, là hắn đã thay đổi hay là do y không nhìn ra những thứ này vốn là bản chất của hắn?
Rắc!
Trong lòng tràn ngập phẫn nộ, nhờ vào chút nội lực cuối cùng, đem cổ tay phải kéo đến trật khớp, nhanh chóng thoát khỏi xiềng xích, vung tay, lưu lại trên khuôn mặt y đã từng cảm thấy rất tuấn tú kia, bốn vết máu.
Đây là hành động chống cự duy nhất mà thân thể vô lực của y có thể làm được, từ khi cùng hắn chung một chỗ, vì sợ làm hắn bị thương, y đã đem móng tay dính đầy chất độc xử lý sạch sẽ rồi.
Bằng không, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ giết chết hắn rồi… Nếu như biết rõ có thể giết hắn, y còn có thể vung ra tay phải sao, trong lòng có một thanh âm yếu ớt đang hỏi, sau đó dần dần chìm sâu xuống đáy lòng.
Lạnh lùng gạt đi máu tươi đang chảy trên mặt, hắn dùng sức cầm chặt cổ tay bị trật khớp của y, đau đớn kịch liệt càng làm cho khuôn mặt y trắng bệch không chút huyết sắc, mồ hôi lạnh không ngừng từ thái dương chảy xuống.
Cứ như vậy mà bẻ gãy cánh tay sao?
Rắc! Rắc!
Lại là hai tiếng, xương bả vai cùng khuỷu tay bị tàn nhẫn tháo xuống, tuy rằng đau đớn, nhưng so với thủ đoạn của thập đại ác nhân thì loại đau đớn này cũng không phải quá khó chịu đựng.
Nhưng có một loại đau đớn khác mà thập đại ác nhân chưa từng dạy cho y, đau đớn đến gần như không cách nào thừa nhận.
Ánh mắt dần trở lên mơ hồ, y đưa tay tháo xuống con dao nhỏ giắt bên cổ tay trái, đó là con dao hắn từng đưa cho y để phòng thân…
Lãnh quang lóe lên, từ vai trái kéo dài qua thân thể chồng chất vết roi, thẳng xuống nơi hạ thân yếu ớt nhất.
Cảm giác dần trở nên trì độn, chỉ cảm thấy đầu tiên là mát lạnh sau đó là đau đớn kịch liệt đến không thở nổi.
Có một cỗ nhiệt lưu nóng rực chảy xuống.
Chưa kịp lâm vào hôn mê, cánh tay phải lại lần nữa truyền đến một trận đau đớn chụy tâm.
* chuy: nện, đánh, đập.
Nhuyễn thiết được chế tạo tỉ mỉ đâm vào khớp khuỷu tay, xoay một vòng rồi rút ra, da thịt và cơ bắp bên ngoài bị cắt đứt, lộ ra hỗn tạp máu thịt và kinh mạch.
* nhuyễn thiết: dao sắt mỏng mềm.
Không phải là chặt đứt mà là cố ý dùng dao mỏng đem kinh mạch lôi ra, khiến cho y thể nghiệm đến cái gì gọi là đau đớn trừu cân bái cốt.
* trừu cân bái cốt: rút gân đau đớn đến tận xương tủy.
Y không biết mình đến cùng có đau đến kêu thành tiếng hay không, chỉ biết bốn vết máu trên mặt người kia là thứ duy nhất lưu lại trong mắt trước khi y hoàn toàn bất tỉnh.
Lạc Vũ… vì sao?
Đau đớn, rất đau, nhưng y lại không rõ vì sao mình lại bị đối xử như thế.
Bởi vì ngươi là Huyết Phách.
Bởi vì y là Huyết Phách, cho nên y không có tư cách yêu người khác, cũng không có tư cách được người khác yêu thương… Cho dù, y đã từng ngày đêm tự vấn có nên vì hắn mà phản bội thập đại ác nhân, có nên vì hắn mà âm thầm giết chết thập đại ác nhân sẽ nguy hại đến tính mạng hắn không.
Là như vậy, đúng không?
“Nhất định là như vậy… đúng không?” Thì thào tự nói, hỏi ra cũng không có người trả lời, nở nụ cười lạnh lẽo, Huyết Phách giơ tay lên, trong tay cầm hỏa triệp tử lấp lánh hỏa quang, ném xuống cơ giá dưới đài.
* cơ giá: khung nền móng.
Cơ giá được tẩm dầu, lập tức bùng lên ngọn lửa cao ngút trời.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ không dám tin cùng phẫn nộ của Trác Lạc Vũ, y giương giọng cười to.
“Bây giờ là thời gian khảo nghiệm dành cho các ngươi! Bên dưới đài có một hòm sắt, bên trong có chứa kịch độc, chỉ cần dây treo tiểu quỷ này mất sức nặng, hòm sắt kia sẽ lập tức mở ra, độc phấn gặp khói đặc sẽ phiêu tán ra, có lẽ vị trí của các người sẽ an toàn, nhưng độc phấn nói không chừng sẽ theo gió bay vào thành; một lựa chọn vô cùng đơn giản, các ngươi muốn chọn người Trần gia cùng toàn bộ dân chúng vô tội trong thành hay là bản thân mình, hay là nam đinh huyết mạch duy nhất của Trần gia?”
Lựa chọn đi, giống như lúc trước lựa chọn tiêu diệt y để cứu thiên hạ muôn dân vậy…
Hy sinh một người để cứu những người khác, hay là cứu một người mà buông tha cho những người khác?!
Nhìn nụ cười thê diễm sinh đẹp lại có vẻ dữ tợn dị thường trên khuôn mặt Huyết Phách, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ lâm vào lưỡng nan.
Ánh lửa càng lúc càng lớn, đám người kia bắt đầu chửi bới, rốt cuộc nhịn không được, xông lên cùng phần tử tà đạo giao chiến.
Ngọn lửa chiếu lên gương mặt trắng nõn mang theo tiếu dung khó hiểu của Huyết Phách, y tiện tay vung ra vài đạo ám khí, mắt lạnh nhìn song phương chém giết.
Thủ hạ mai phục trong bóng tối nắm chắc thời cơ lén bắn tên, dần dần làm cho đám người tới cứu viện phân tâm, sau đó từng người cũng bắt đầu nhập cuộc.
Phụ thân của Trần tiểu công tử, đương gia Trần gia, cũng là một kẻ võ công tầm thường, cho dù trong lòng nóng như lửa đốt, cũng không có cách nào tiến lại gần mộc đài một bước.
Mắt thấy lửa cháy càng lúc càng lớn, thiếu niên vốn một mực cố nén không lên tiếng bắt đầu kêu khóc:
“Cha! Cứu ta! Nóng quá…”
Nghe thấy hài nhi kêu cứu, Trần gia chủ nhất thời phân thần thiếu chút nữa trúng một đao toi mạng, may mắn Trác Lạc Vũ và Chu Chính ở bên cạnh kịp thời cứu giúp.
“Ngươi xuống đây!” Tức giận gầm nhẹ, Trác Lạc Vũ định thả người bay lên đài, nhưng vừa tiến lên thì bị một loạt tên bắn tới chặn lại, “Lấy sự tình trong võ lâm đổ lên một người một hài tử chưa trưởng thành, ngươi đến cùng là đang suy nghĩ cái gì? Trần gia căn bản không phải là người trong võ lâm!”
Hắn đang hỏi y sao? Huyết Phách nhíu mày. Hắn hỏi y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
“Bởi vì… ta là Huyết Phách a!” Mỉm cười trả lời, trong đáy mắt không hề có độ ấm, “Hơn nữa, có phải người trong võ lâm hay không đều do đám người chính đạo các ngươi nói, ta lại càng muốn nói bọn họ là người trong võ lâm, bằng không thì làm sao có thể mời chư vị anh hùng hảo hán đến trợ trận đây?”
Trác Lạc Vũ tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng chậm chạp không có cách nào thoát khỏi ba người liều chết giáp công.
“Cha… khụ… khụ… nóng quá…”
Quay đầu nhìn thiếu nhiên bị sặc khói không ngừng ho khan, Huyết Phách vui sướng nở nụ cười.
“Muốn trách thì trách cha ngươi kìa con trai, ai kêu cha ngươi nhận thức nhiều võ lâm nhân sĩ như vậy chứ!”
Lý do giết một người, căn bản không tính là lý do. Miễn cưỡng tìm một cái lý do danh chính ngôn thuận, bất quá cũng là muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý do việc giết người mang đến.
Muốn trách, thì phải trách thân thể màu huyết tinh dị đoạn này, hay là trách bản thân là đồ đệ của thập đại ác nhân… Đáp án cũng là y đã từng trong vô số lần tự hỏi mà tìm được.
Vị vậy, y nên hận mẫu thân đã sinh ra y, nên hận thập đại ác nhân đã dạy bảo một thân võ công này cho y sao?
Thế nhưng, mẫu thân thương yêu y, y cũng không phải là tự nguyện muốn làm đồ đệ của thập đại ác nhân! Vì cái gì người sai lại là y?
Đau quá!… Đừng động vào ta! Cút đi!
Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi cho rằng ta muốn lãng phí máu cứu ngươi sao?
Đau quá… Ta thà rằng chết đi, vì sao không một chưởng mà giết chết ta đi?!
Mẹ nó, sát thần giết phật cũng phải làm cho ngươi sống lại, đau cũng phải nhịn cho ta!
Sát thần giết phật, thà rằng giết hết mọi người cũng phải sống sót…
Nếu như nói ai cũng không sai, công lý chính nghĩa không sai, y cũng không cho là mình sai, vậy nhất định là thời đại này sai rồi, cả võ lâm này đều điên hết rồi!
“Ta không hận ngươi, cũng không hận cha ngươi, nhưng các ngươi đều phải chết, nhiều khi, giết người căn bản không cần lý do.”
Hỏa diễm nóng rực đã bắt đầu khiến cho y cảm thấy khó chịu, vì vậy, y chuẩn bị ly khai mộc đài, xuống dưới hảo hảo chém giết một trận!
Mỉm cười, đang chuẩn bị thả người bay xuống, một đạo nhân ảnh từ phía bên kia đạp lửa nhảy lên mộc đài, cầm đao bức y xuống đài.
“Tất cả dừng tay!”
Tiếng bạo thét làm cho tình cảnh hỗn loại nháy mắt ngưng trệ, sau đó, bọn họ đều chú ý tới thân ảnh huyết hồng kia đã rời khỏi mộc đài.
Thay vào đó là Tần trang chủ đang cầm binh khí trong tay.
Nội chiến? Trác Lạc Vũ nhíu mày, kinh ngạc, đồng thời không quên cẩn thận chú ý có phải là quỷ kế hay không.
“Tần trang chủ, ngươi muốn phản bội ta sao?” Huyết Phách nhìn vết thương trên vai phải của mình, tiếu ý không rõ lan tràn trên khóe miệng, hỏi.
“Minh chủ, ta không thể để cho ngươi tùy ý tác pháp.” Nam nhân hiên ngang đứng trong ngọn lửa, sắc mặt rất kiên quyết.
“Vì sao? Chính đạo giết huynh đệ của ngươi, đồ sát cả nhà ngươi, thiêu sống phụ mẫu thê nhi của ngươi, hiện tại đem tiểu tử kia thiêu chết, lại hạ độc chết đám người trăm phương ngàn kế muốn cứu người kia, không phải là một màn báo thù hoàn mỹ sao?” Vì sao còn không muốn?
Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, chỉ có như vậy, mới có thể giảm đi một chút đau đớn. Đáp án của nam nhân này, không giống y sao?
“Đây không phải điều ta muốn… Tuổi của hắn và con trai ta không sai biệt lắm…” Tần trang chủ chua xót cười, vung đao muốn chém đứt sợi dây đang treo thiếu niên.
“Một đao này của ngươi chém xuống, người trong thành nhất định phải chết.” Huyết Phách tức giận nói.
“Tần mỗ tuy rằng không tính là đường đường đại hiệp, nhưng cả đời này cũng chưa từng giết một người vô tội!” Tần trang chủ dứt khoát nói, tay phải hung hăng chặt đứt dây thừng, tay trái nhanh như chớp đem dây xích trên tay triền lao, sau đó vứt bỏ binh khí, túm lấy cổ áo thiếu niên dùng sức quăng ra.
Tình cảnh trong lúc nhất thời hỗn loạn vô cùng.
Người chính đạo ngạc nhiên vội vàng đón lấy Trần tiểu công tử, đưa hắn một mực bảo vệ thật tốt, phần tử tà đạo thì lập tức nhao nhao chửi mắng, nhưng cũng có không ít người bảo trì trầm mặc.
“Các ngươi, những kẻ chính đạo nghe rõ cho ta! Tần gia chúng ta đã giết chết con trai độc nhất của chưởng môn phái Thanh Thành, nhưng đó là bởi vì hắn đùa giỡn vị hôn thê của thập tứ đệ nhà ta! Chúng ta cũng đã dùng tính mạng của hai huynh đệ để bồi thường. Chúng ta không dám nói bản thân có bao nhiêu chính trực, không thể so với các vị chưởng môn đại hiệp hiệp nghĩa được, nhưng sự nỗ lực của mười bốn huynh đệ chúng ta, có lẽ cũng không khiến hương thân phụ lão thất vọng… Phái Thanh Thành các ngươi rất giỏi, mời nhiều cao thủ như vậy đến báo thù, giết mười một huynh đệ chúng ta đền mạng không nói, vì sao còn giết thê nhi lão mẫu của chúng ta? Mẫu thân của ta bị bệnh liệt giường, thê tử ôn lương khiêm tốn, nhi tử vừa trong mười lăm, đệ muội còn đang mang thai… Toàn bộ đều bị nhốt trong nhà thiêu sống! Khi ta đến nhặt xác bọn họ, còn không thể phân biệt được ai là ai, bọn họ ôm chặt cùng một chỗ, ta phân không ra, chỉ có thể hợp tàng cùng một nơi…”
Tiếng thét nghẹn ngào theo khói đặc bay ra, đây mới là chân tướng không ai biết.
Tiếng mắng chửi của tà đạo biến mất, chính đạo rầu rĩ, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hắn.
Ngọn lửa đã đốt lên quần áo hắn, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tay.
“Ta chưa từng có ý định gia nhập tà đạo, chỉ là vì muốn trả thù những kẻ luôn miệng nói hiệp nghĩa chính đạo kia, trả mối thù giết vợ, trả mối thù giết con, trả mối thù diệt môn! Ta mấy năm nay giết không ít nhân sĩ chính đạo, nhưng bởi vì ta không phân biệt được kẻ nào là cường đạo đội lốt người! Nhưng ta chưa từng sát hại bất cứ người dân vô tội nào, càng không động tới bất cứ gia quyến của ai, bởi vì ta còn muốn ngẩng đầu đi gặp huynh đệ của ta, ta không muốn bôi nhọ thanh danh gia tộc mình…” Nếu như được gặp lại nhi tử của mình, hắn cũng có thể nói mình chưa từng phá hỏng tấm gương cho nhi tử, cũng không phụ lòng phụ mẫu cùng thê tử.
Hỏa diễm thiêu đốt thân thể, rất đau, nhưng tâm không còn đau.
Nắm thật chặt dây thừng, hắn đem ánh mắt phòng tới trên người Huyết Phách.
Người thanh niên mảnh mai, đem hết thảy suy nghĩ giấu kỹ khiến hắn không cách nào đoán được, nhưng hắn lại không nhịn được nghĩ đến, có lẽ suy nghĩ buông xuôi của mình y cũng đã sớm đoán được, mưu kế quỷ quyệt cùng tận lực quấy rối Trần gia, cũng chỉ là đang cho hắn lựa chọn…
“Mối thù của ta đã sớm báo… Minh chủ, người đã giúp ta tự tay giết chết cừu nhân… Nguyên bản ta thật sự đã thề muốn đem cái mạng này bán cho người, nhưng ta không có cách nào đem người vô tội cuốn vào, bằng không thì ta so với những kẻ cặn bã tự xưng là chính đạo kia có cái gì khác nhau?”
Đúng, hắn tuyệt đối không muốn giống như những kẻ tự xưng là chính đạo kia…
“Minh chủ, Tần Hạo ta đem cái mệnh này trả lại cho ngài! Xin thứ cho ta vong nghĩa bội tín, đại ân đại đức, xin để kiếp sau báo đáp!”
Khóe miệng Huyết Phách giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ trầm mặc bình tĩnh nhìn hắn.
Tiếp theo, chỉ nhìn thấy hắn lấy từ trong ngực ra một ống trúc, đem thứ bột phấn bên trong ống trúc vẩy lên người.
Đại hỏa ngút trời trong nháy mắt nhấn chìm hết thảy, tiếng gào thét thê lương có lẽ sẽ là cơn ác mộng khó quên của không ít người.
Kết cục quá mức kinh ngạc khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, lời nói của Tần trang chủ trước khi chết chính là chân tướng khiến đám người chính đạo kinh sợ, đối với đồng minh tà đạo thì là một chấn động không hề nhỏ.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mộc đài dần dần khuynh đảo, cuối cùng không chống đỡ được nữa, đổ sụp xuống hóa thành một đống tro tàn.
* khuynh đảo: nghiêng đổ; đổ hết.
Theo đài cao đổ xuống, tựa hồ có thứ gì đó trong lòng mọi người cũng tan rã theo…
Nợ máu trả máu, không chết không tha – là muốn đem tất cả mọi người kéo xuống địa ngục hay là tự kết liễu bản thân?
Dòng chữ bằng máu Huyết Phách lưu lại, không chỉ là tuyên cáo, mà còn là vấn đề.
Nhưng mà Huyết Ma Tôn Huyết Phách hao phí công phu lớn như vậy chỉ vì giúp cho một tên thuộc hạ đưa ra lựa chọn và ở trước mặt mọi người nói ra chân tướng, không khỏi làm cho người ta khó có thể tiếp nhận…
Chờ cho bọn họ hoàn hồn, Huyết Phách đã biến mất vô tung vô ảnh. Chỉ để lại hơn mười người hai phe chính tà đã không còn tâm tình đánh giết.
Sự tình như vậy là kết thúc sao?
Nếu như có thể cứ như vậy chấm dứt hết thảy thì tốt biết bao. Những người trong giang hồ tựa hồ đều cảm thấy mệt mỏi rồi, sở dĩ còn cầm vũ khí cũng chỉ là bởi vì một loại kiên trì mà ngay cả bản thân bọn họ cũng không cách nào phân biệt được.
Nhưng thế sự không có đơn giản như vậy, sau khi Tần Hạo chết, võ lâm lại lần nữa hứng chịu tinh phong huyết vũ.
Huyết Ma Tôn Huyết Phách ẩn sau màn, phất tay chỉ huy thủ hạ, không ngừng tác loạn, dùng thủ đoạn tàn bạo càn quét toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, ngắn ngủi trong hai tháng, bảy môn phái bị diệt, ba sơn trang bị xóa sổ, người chết vô số.
Đồng thời, ngay sau khi Huyết Phách tấn công một tiêu cục, đem toàn bộ nam đinh giết hết không tha, còn lại nữ nhân và thiếu niên thì ném cho thủ hạ chơi, thì Lôi Diễm – kẻ đứng thứ hai trong tà đạo liên minh, được gần trăm người tin phục, ngay tại chỗ kháng mệnh, tuyên bố muốn thoát ly tà đạo, còn cùng chạy tới chính đạo liên thủ muốn giết chết Huyết Phách.
Huyết Phách cũng tự biết không có cách nào đơn độc một mình chống lại nhiều kẻ địch như vậy, vì vậy y vừa chiến vừa lui, gom góp chút nhân mạng ít ỏi còn lại.
Năm ngày đêm không ngừng giết chóc, dấu vết giao chiến kéo dài mấy trăm dặm, dây dưa qua hai đỉnh núi. Viện quân chính đạo không ngừng tăng thêm, bọn họ nhìn ra được Huyết Phách đã sức cùng lực kiệt!
Nhưng khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là, cho dù vết thương chồng chất, cho dù rất nhiều lần thoát chết trong gang tấc nhưng Huyết Phách vẫn cười.
Y cười rất khoái trá, cho dù những vết thương do đao kiếm để lại trên thân có thể nhìn thấy cả xương cốt, thủ đoạn của y vẫn rất tàn nhẫn quyết tuyệt, cho dù mỗi một góc y phục đều thấm đẫm máu tươi, thậm chí mái tóc dài ướt máu, khô lại, lộn xộn không chịu nổi… sau cùng khiến cho người ta không thể nào lý giải nổi chính là, ngắn ngủi hai tháng giết trăm mạng người, ánh mắt Huyết Phách lại càng lúc càng trong suốt.
Nguyên bản giết chóc sẽ khiến con người ta càng giết càng cuồng loạn, nhưng Huyết Phách càng giết càng bình tĩnh.
Là loại người như thế nào, mới có thể giết người không chớp mắt như vậy?
Đã chết nhiều người như vậy, đối với Huyết Phách mà nói, có lẽ thật sự chỉ là trò chơi.
Y như một hài tử tính khí bất định, hỷ nộ vô thường, có đôi khi đang giết người bỗng nhiên dừng tay, thà rằng để cho bản thân chịu thêm hai đạo vết thương cũng muốn tha cho đối thủ một mạng; lại có đôi khi chợt phát cuồng, liền hạ độc giết chết cả một thôn trang, bị mắng chửi cũng vui sướng tươi cười.
Y có lẽ không phải là người, cho tới bây giờ y có lẽ cũng chỉ xứng là Tu La Lệ Quỷ bước ra từ trong tinh phong huyết vũ.
Nhiều người như vậy đuổi giết một người, nhưng lại chậm chạp không cách nào đắc thủ, ngược lại không ngừng tiêu hao nhân lực, thật sự là cho chính đạo cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà trò chơi đuổi bắt này, một khi đã bắt đầu thì không cách nào ngừng lại, mà mỗi ngày lại càng thêm biến hóa khôn lường.
Bởi vì hành tung của Huyết Phách quá mức xảo quyệt, dù cho bọn họ không ngừng đánh đánh đuổi đuổi, trừ phi Huyết Phách tận lực hiện thân, nếu không thì cũng bị bỏ lại phía sau cả một buổi.
Ngày hôm nay, người chính đạo ở gần đây phát hiện có tiếng la hét chói tai, đoán rằng Huyết Phách lại tìm tới thôn xóm giết người vô tội, liền vội vã chạy tới.
Chỉ thấy trong thôn trang nhỏ cách đó vài dặm có không ít người chết, có người bị độc chết, cũng có người bị chưởng không giết chết, khắp nơi đều là tiếng ai oán thấu trời đất, bọn họ lần theo thi thể, truy tìm nơi phát ra tiếng hài tử khóc mới tìm được một đứa nhỏ ở trong một ngôi nhà.
Ngôi nhà này cách xa thôn trang, là một căn nhà bằng xây cỏ tranh, cực kỳ đơn sơ.
Xông vào bên trong, thứ đầu tiên bọn họ trông thấy chính là một màu đỏ chói mắt, tiếng máu tươi không ngừng nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất. Phía sau bỗng nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai.
Lúc bọn họ chạy tới, cho rằng đã chậm một bước, lại có thêm một người vô tội uổng mạng dưới tay Huyết Phách, thì đập vào mắt bọn họ chính là tình cảnh Huyết Phách cứng ngắc lui lại một bước, một nữ nhân vẻ mặt thất kinh rồi lại dứt khoát, cánh tay không ngừng run rẩy, nắm một cây chủy thủ, toàn bộ lưỡi chủy thủ cắm sâu trong bụng Huyết Phách.
Phía sau nữ nhân kia là một hài tử tóc trắng, làn da trắng bệch đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới da… đó là bạch tử, là bạch tử bị thôn dân coi là điềm xấu, bình thường sinh ra cũng sẽ bị người trong thôn dìm chết, mà đứa nhỏ này không biết như thế nào còn sống, giờ phút này đang túm lấy góc áo mẫu thân, sợ hãi thút thít nỉ non.
Huyết Phách không quay đầu nhìn đám người kia, trên thân thể tràn ngập mùi máu tanh lại không hề có sát ý, ngược lại có một loại áp lực vô hình. Bầu không khí vô cùng quỷ dị, khiến cho những kẻ mới đến không dám động thủ, sợ kích thích đến y thì tính mạng của mẫu tử kia sẽ khó giữ được rồi.
Trong trầm mặc, chỉ còn lại tiếng khóc của hài tử, Huyết Phách đúng vào lúc này mở miệng:
“Ngươi không sợ sao? Vì sao dám cản đường ta, còn dám công kích ta?” Thanh âm của y rất nhu hòa, không còn tiếu ý trào phúng, tuyệt đối không giống như vừa bị đâm một đao, “Cái kia, mẫu thân, đều giống như này sao?”
Nữ nhân kia đã căng thẳng đến cực hạn, nàng trừng mắt nhìn Huyết Phách, bàn tay nắm chủy thủ có chút suy yếu rồi lại kiên trì đâm sâu thêm một phần, “Ta sẽ không để cho ngươi hại con của ta…”
“Cho dù ta không làm hại nó, thân là dị loại, cả đời này nó cũng sẽ bị kì thị.” Tiếng lẩm bẩm trào phúng khiến cho nữ nhân đỏ vành mắt, đó là nỗi bi ai mà một người thân là mẫu thân nhưng lại vô lực cứu vãn.
“Vậy thì như thế nào? Nó không làm hại đến bất cứ ai, ta mẫu thân nó… cho dù ngươi có giết ta, ta cũng không để cho ngươi thương tổn nó!” Nữ nhân hai mắt rưng rưng, đôi môi trắng bệch thốt ra những lời kiên định, đó là thứ khí phách mà ngay cả nam nhân cũng khó có được.
Huyết Phách trầm mặc cúi đầu xuống, nhìn hai bàn tay thô ráp dính đầy máu của y, đây là đôi tay của một người mẹ tự thân nuôi sống hài tử của mình.
Tay trái nhẹ nhàng đè lên bàn tay cầm dao của nữ nhân, chậm rãi tách từng ngón tay cứng ngắc của nàng ra, sau đó lui lại một bước, lấy ra một viên dược hoàn.
“Ăn cái này, ta cam đoan sẽ không hại con của ngươi.”
Không ai biết đó là loại dược gì, đám người chính đạo nhao nhao sợ hãi ngăn cản. Nhưng nữ nhân kia không hề chần chừ, lập tức đem viên dược nuốt vào.
Nàng chỉ quan tâm đến lời cam đoan của Huyết Phách, chỉ cần không hại đến tính mạng của nhi tử, dù phải chết nàng cũng cam nguyện.
Thấy thế, Huyết Phách vui sướng nở nụ cười, không để ý tới đám người chính đạo đang khẩn trương muốn xông lên, y lấy từ trong ngực ra mấy cái chai, cùng tất cả ngân lượng trên người ném lên một cái bàn cũ nát lung la lung lay, dùng máu, không biết là của người trong thôn hay là của chỉnh bản thân mình, để lại trên bàn một dòng chữ.
“Thay hài tử nhuộm tóc đen, đến nơi khác sống… chỉ cần không đụng vào ôn tuyền, đúng giờ nhuộm tóc, chờ khi hắn qua ba bốn mươi tuổi thì an toàn rồi.” Nếu như thân thể hư nhược của bạch tử có thể sống đến tuổi đấy, có đầy đầu tóc trắng cũng không có gì lạ lẫm.
Nữ nhân ngây ngẩn cả người, ánh mắt cảnh giác có thêm một tia bối rối, nàng không hiểu được vì sao ác nhân hồng phát như Tu La Lệ Quỷ đột nhiên xông vào lại nguyện ý giúp đỡ nàng. Nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Huyết Phách đã tiện tay điểm huyệt đạo cầm máu, thân ảnh phiêu hốt lướt qua người nữ nhân, nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ để lại một câu nói nhỏ khẽ vang vọng:
“Có lẽ ta nên cám ơn ngươi, ngươi khiến cho ta nhớ tới mẫu thân của ta.”
Giữa lúc kinh hoảng thoáng nhìn, chỉ thấy một nỗi hoài niệm chỉ thuộc về hài tử đối với mẫu thân…
Quỳ xuống ôm chặt nhi tử của mình, tiếng đánh nhau ở bên ngoài đối với nàng đã không còn quan trọng nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook