Huyết Mỹ Nhân
-
Chương 21: Mừng đỡ trên tay
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh khôn ngoan và thông minh như vậy rất mừng rỡ liền mỉm cười đáp :
- Lão phu họ Công Tôn...
Không đợi ông ta nói dứt lời, Tiểu Thanh đã vội lui về phía sau một bước, giả bộ làm ra vẻ đã vỡ lẽ vội nói :
- Sư phụ đừng nói vội, đồ đệ đã đoán được sư phụ là ai rồi.
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu nói :
- Lão phu không tin trên giang hồ lại còn có người nhắc nhở đến tên tuổi của lão phu.
Tiểu Thanh vội hỏi :
- Sư phụ không tin phải không? Nếu vậy trước khi đồ đệ đoán ra tên tuổi của sư phụ, đồ đệ hãy hỏi người mấy việc kì lạ trước nhé.
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh nói như thế thì lòng hiếu kì nổi dậy, liền mỉm cười đáp :
- Thanh nhi cứ hỏi đi, lão phu cũng muốn biết xem vấn đề gì mà có thể làm cho lão phu kinh ngạc được.
Tiểu Thanh vừa cười vừa hỏi tiếp :
- Có phải sư phụ có tất cả những ba ngoại hiệu đấy không?
Công Tôn Vi Ngã ngạc nhiên đáp :
- Lạ thật, sao Thanh nhi lại đoán ra được lai lịch của sư phụ như thế?
Tiểu Thanh xoa tay, vừa cười vừa đỡ lời :
- Sư phụ đừng có ngạc nhiên như thế vội. Còn những vấn đề khác ngạc nhiên hơn mà Thanh nhi đã hỏi sư phụ đâu?
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh hỏi chậm chạp như vậy đã nóng ruột vội hỏi tiếp :
- Thanh nhi hỏi mau lên. Để sư phụ xem một con nhỏ ít tuổi như con biết được bao nhiêu chuyện bí ẩn trong võ lâm.
Tiểu Thanh vừa cười vừa hỏi tiếp :
- Có phải trong ba ngoại hiệu đó của sư phụ thì có hai cái là từ võ công và cá tính của sư phụ mà ra, còn một cái thì người ta tưởng lầm sư phụ là người khác mà đặt cho có đúng không?
Công Tôn Vi Ngã nếu không vì bán than bất toại thì đã kinh ngạc đến nhảy bật lên rồi. Tuy nhiên y cũng phải thất thanh la lớn :
- Lạ thật, làm sao mà Thanh nhi lại biết rõ được chuyện ấy?...
Tiểu Thanh tủm tỉm cười nói tiếp :
- Sư phụ đã kêu hai lần tiếng quái lạ rồi, bây giờ Thanh nhi lại hỏi đến vấn đề thứ ba, còn khiến sư phụ cảm thấy quái lạ thêm nữa là đằng khác.
Công Tôn Vi Ngã trợn tròn xoe đôi mắt lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi lại :
- Thanh nhi, có thực còn những vấn đề sư phụ lại còn kinh ngạc hơn nữa không?
Tiểu Thanh thấy bộ râu của Công Tôn Vi Ngã bù rối như một bùi cỏ, không sao chịu được, lại dùng lược từ từ chải chuốt rồi mỉm cười hỏi tiếp :
- Có phải mười tám năm trước sư phụ đã đấu rất kịch liệt với một kẻ địch ở trong núi Đại Tuyết đấy không?
Công Tôn Vi Ngã bỗng chìa hai cánh tay khô héo ra nắm lấy hai cánh tay của Tiểu Thanh, thở hồng hộc, và với giọng run run hỏi lại :
- Thanh nhi... nói mau... tại sao con biết rõ chuyện ấy? Quả thực sư phụ... sư phụ kinh ngạc đến mức không sao chịu nổi nữa rồi.
Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Sư phụ hãy buông tay Thanh nhi ra đã, để đồ đệ vừa chải râu cho sư phụ, vừa hỏi mấy vấn đề này. Khi nào đồ đệ hỏi xong sư phụ sẽ biết sự thể ngay.
Không làm gì nổi cô bé điêu ngoa và tinh khôn này, Công Tôn Vi Ngã đành phải buông tay ra, với giọng cầu khẩn nói :
- Thanh nhi nói mau lên, sư phụ nóng long sốt ruột muốn chết lên đi được.
Tiểu Than ung dung mỉm cười hỏi :
- Có phải sư phụ đã đấu với địch thủ lợi hại kia suốt mười ngày đúng không?
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Phải!
Tiểu Thanh nhìn mặt quái nhân một hồi rồi mới hỏi tiếp :
- Có phải hai người đã đấu tất cả ba mươi sáu thứ thần công. Trong đó có mười hai thứ đối phương đắc thắng, mười hai thứ sư phụ thắng lại y, còn mười hai thứ thì bất phân thắng bại phải không?
Ngẩn người ra giây lát Công Tôn Vi Ngã mới trả lời :
- Nếu không phải tuổi của Thanh nhi còn trẻ như thế này thì thế nào sư phụ cũng đoán là lúc đó Thanh nhi có mặt ở đó nên mới biết rõ chuyện như vậy.
Tiểu Thanh nói tiếp :
- Hai người bất phân thắng bại mà vẫn chưa chịu ngừng tay, còn thách nhau ngâm mình vào trong một đầm nước băng xem ai chịu đựng giỏi hơn. Nhưng kết quả là có động đất, nước băng ở trên núi đổ xuống cuốn hai người trôi đi hai nơi khác nhau nên không gặp lại nhau nữa.
Càng nghe càng kinh ngạc, Công Tôn Vi Ngã cứ đờ người ra nhìn Tiểu Thanh không sao nói được nên lời.
Tiểu Thanh tức cười nói tiếp :
- Sư phụ là người rất thông minh, bây giờ sư phụ đã đoán ra tại sao đồ đệ lại biết được bí mật võ lâm ấy chưa? Tại sao con nhìn nhận được người là Công Tôn Vi Ngã chứ không phải là Công Tôn Độc Ngã?
Hai mắt bỗng tia ra hai luồng ánh sáng khủng khiếp, Công Tôn Vi Ngã nhìn Tiểu Thanh, cười khẩy và hỏi lại :
- Thanh nhi nói thực đi, có phải ngươi đã gặp được Công Tôn Độc Ngã rồi đúng không?
Không ngờ đối phương lại trở mặt ngay như thế được, Tiểu Thanh cũng phải giật mình đánh thót một cái. Nhưng nàng kịp thời trấn tĩnh, mỉm cười đáp :
- Sư phụ không nên hoài nghi vớ vẩn như thế, đồ đệ chưa gặp được Công Tôn Độc Ngã bao giờ cả.
Vẫn với nét mặt sa sầm, Công Tôn Vi Ngã trầm giọng hỏi :
- Mặt mũi Công Tôn Độc Ngã giống hệt ta, tại sao ngươi không nhận lầm ta là y được?
Tiểu Thanh mỉm cười đáp :
- Lý do giản dị lắm, vì Công Tôn Độc Ngã chết rồi.
Công Tôn Vi Ngã la lớn :
- Chết rồi ư? chết ở đâu thế?
Thở dài một tiếng, Tiểu Thanh lắc đầu đáp :
- Đồ đệ mà nói ra thì sư phụ thế nào cũng rất cảm khái. Có lẽ do ngâm mình ở trong nước lạnh lâu ngày, chịu đựng không nổi nên Công Tôn Độc Ngã cũng bị tê liệt giống như sư phụ vậy.
Kêu ồ một tiếng, Công Tôn Vi Ngã cau mày lại, hỏi tiếp :
- Sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế được...
Tiểu Thanh vội đỡ lời :
- Như vậy vẫn chưa phải là ngẫu nhiên mấy, còn ngẫu nhiên hơn nữa là y cũng bị trôi vào trong một cái đầm thật lớn ở trong dãy núi Ai Lao này, và cũng chịu đựng được bao năm tháng qua, mãi đến gần đây y mới chết.
Không dám tin là sự thật nhưng không tin không được, Công Tôn Vi Ngã lắc đầu thở dài hỏi tiếp :
- Có phải Thanh nhi đi qua đấy, trông thấy Công Tôn Độc Ngã đấy không?
Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Con đã nói chưa từng gặp qua Công Tôn Độc Ngã sao sư phụ cứ nghi ngờ như thế? Tất cả những chuyện mà con vừa nói là do đồ đệ của y kể lại đấy.
Nghe tới đó, mặt bỗng biến sắc, Công Tôn Vi Ngã la lớn :
- Thanh nhi có nói sai không? Công Tôn Độc Ngã cũng bị tê liệt như ta, bị sa lầy ở trong đầm như vậy thì y làm gì còn có đồ đệ như thế nữa?
Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Y không những có đồ đệ mà đồ đệ của y còn tài ba lắm.
Nói xong nàng bèn kể lại chuyện mình gặp Diệp Nguyên Đào với Thân Đồ Thiếu Hoa như thế nào, nhất nhất kể hết cho Công Tôn Vi Ngã nghe. Nghe xong Công Tôn Vi Ngã thất thanh nói :
- Phải đấy, phải đấy. Thủ pháp Xúc Cốt Trừu Cân Triệt Mạch chính là tài nghệ độc đáo của Công Tôn Độc Ngã đấy.
Y vừa nói vừa tỏ vẻ rầu rĩ, nước mắt tuôn như mưa. Tiểu Thanh thấy thế ngạc nhiên hỏi :
- Sao bỗng dưng sư phụ lại ứa nước mắt ra như thế?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Vì ta đã thua Công Tôn Độc Ngã rồi, không đau lòng sao được.
Tiểu Thanh vội đỡ lời :
- Sư phụ có thua y bao giờ đâu, trận đấu đó hai người chả ngang tài nhau là gì?
Công Tôn Vi Ngã gượng cười lắc đầu đáp :
- Mười tám năm trước ta không thua y, nhưng mười tám năm sau ta đã thua y, vì... vì y có đồ đệ trước ta.
Tiểu Thanh thấy vị kì nhân võ lâm này cô độc buồn bực rất đáng thương nên nàng cười an ủi rằng :
- Sư phụ hãy nghe Thanh nhi nói đã. Người chẳng những không thua Công Tôn Độc Ngã mà còn thắng y nữa là đằng khác.
Công Tôn Vi Ngã bỗng trợn trừng mắt lên nhìn Tiểu Thanh. Vội lấy khăn tay lau nước mắt cho y, Tiểu Thanh vừa cười vừa nói tiếp :
- Sư phụ thử nghĩ xem. Công Tôn Độc Ngã có đồ đệ, bây giờ sư phụ cũng có đồ đệ rồi. Y chôn thây trong đầm lầy còn sư phụ vẫn sống trong rừng rậm này. Như vậy sư phụ chả thắng y là gì?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu đáp :
- Ta thắng y như thế này, y ở chín suối chưa chắc đã chịu phục, trừ phi...
Tiểu Thanh nghe thấy Công Tôn Vi Ngã nói không những phải thắng Công Tôn Độc Ngã mà còn phải thắng làm sao cho y ở chín suối cũng phải phục mới thôi thì nàng thở dài và nghĩ bụng :
- “Ông già này bướng bỉnh một cách buồn cười và cũng thật đáng thương”
Nghĩ tới đó, nàng mỉm cười hỏi :
- Sư phụ, người nói trừ phi cái gì thế? Sao người không nói ra, biết đâu đồ đệ lại có thể giúp người đạt được tâm nguyện.
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Thanh nhi, nguyện vọng mà sư phụ muốn hoàn thành thì thể nào cũng phải nhờ đến con giúp đỡ cho mới được. Vì trừ phi con có thể đánh bại được Diệp Nguyên Đào thì sư phụ mới có thể cảm thấy đã đánh bại được Công Tôn Độc Ngã.
Tiểu Thanh kêu ồ một tiếng, mỉm cười đỡ lời :
- Xin sư phụ cứ yên tâm, thể nào con cũng phải cố gắng luyện tập những môn tuyệt nghệ mà sư phụ truyền thụ, và thể nào con cũng phải đánh bại cho được Diệp Nguyên Đào.
Bỗng giật mình đánh thót một cái, Công Tôn Vi Ngã trợn to đôi mắt tia ra hai luồng ánh sang chói lọi nhưng có vẻ ngơ ngác lẩm bẩm nói :
- Sư phụ có chút e sợ.
Tiểu Thanh thắc mắc không hiểu vội hỏi :
- Sư phụ sợ cái gì?
Công Tôn Vi Ngã ứa nước mắt ra, giọng nghẹn ngào đáp :
- Ta sợ đột nhiên chết đi không kịp truyền thụ hết võ công cho con. Con chưa kịp mạnh hơn Diệp Nguyên Đào đồ đệ của y thì sư phụ đã chết rồi.
Tiểu Thanh tức cười vội đỡ lời :
- Sư phụ...
Nàng vừa nói tới đó thì bỗng nghe bên ngoài rừng có người dùng phương pháp “Truyền Âm Nhập Mật” nói vọng vào rừng :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ Ngải Thiên Trạch đã quay trở lại bái kiến, huynh có cho phép đệ vào rừng không?
Công Tôn Vi Ngã nghe thấy tiếng nói đó đã ngạc nhiên đang định trả lời thì thấy Tiểu Thanh xua xua tay. Y liền lên tiếng đáp :
- Ngải huynh hãy đợi chờ ở đó giây lát đã.
Nói xong y quay lại khẽ hỏi Tiểu Thanh :
- Thanh nhi làm gì thế? Con có dụng ý gì?
Tiểu Thanh cố ý làm ra vẻ không biết, cau mày lại nói :
- Sư phụ, con sợ Ngải Thiên Trạch này không phải người tốt đâu, y...
Công Tôn Vi Ngã vội đỡ lời :
- Y là người bạn mà sư phụ đã nói cho con biết là nhờ y tìm đồ đệ giùm cho sư phụ đấy.
Kêu ồ một tiếng, Tiểu Thanh bĩu môi nói :
- Lão bá bá, thế ra Ngải Thiên Trạch đã đưa đồ đệ đến cho lão bá bá rồi đấy.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Có lẽ...
Nói tới đó y bỗng trợn ngược mắt lên hỏi :
- Thanh nhi, sao bỗng nhiên con lại gọi ta bằng lão bá bá mà không gọi bằng sư phụ nữa?
Tiểu Thanh cố ý làm ra vẻ nũng nịu và lộ vẻ ai oán rồi đáp :
- Đã có đồ đệ đến rồi, lão bá bá còn nhận tôi làm chi nữa? Tôi chỉ mong lão bá bá bảo bọn họ chờ ngoài đó trong giây lát để tôi chải xong bộ râu cho lão bá bá rồi tôi đi ngay.
Công Tôn Vi Ngã bật cười đỡ lời :
- Thanh nhi sao con lại nói như thế, khi nào sư phụ lại để cho con đi...
Tiểu Thanh vẫn bĩu môi đáp :
- Lão bá bá cứ yên tâm, tôi đi nhưng những vật ở đây tôi không mang đi đâu.
Gà quay, thịt sấy, rượu Mao Đài và rượu Đại Khúc tôi đều để cả lại đây cho lão bá bá ăn uống.
Công Tôn Vi Ngã vội lắc đầu thở dài nói :
- Thanh nhi, tuy ta tham ăn tham uống thực nhưng ta cũng chịu khổ quen đi rồi. Ta không muốn giữ thức ăn mà chỉ muốn giữ con lại thôi. Ta không tin là có một đồ đệ nào lại khôn ngoan và dễ thương hơn con cả.
Tiểu Thanh nghe nói mừng thầm vội hỏi :
- Thế ra lão bá bá vẫn thâu con làm đồ đệ đấy à?
Vỗ vai Tiểu Thanh, Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Tất nhiên rồi, bây giờ dù có một người đem một viên tiên đơn có thể chữa cho ta khỏi bệnh ngay để trao đổi với con thì ta cũng đành xua tay mà nhất định giữ con ở lại thôi.
Tương kế tựu kế, Tiểu Thanh nũng nịu nói tiếp :
- Sư phụ đã thương con như vậy thì phải đuổi người kia đi chứ con không muốn sư phụ có người đồ đệ thứ hai đâu.
Công Tôn Vi Ngã bật cười đáp :
- Thanh nhi, sao máu ghen của con lại dữ thế? Sư phụ muốn con chóng thành tài để thắng được Diệp Nguyên Đào thì tất nhiên sư phụ phải chuyên tâm nhất trí đặc biệt dạy cho con, còn thời gian đâu mà nhận thêm đồ đệ nào khác nữa. Nhưng Thiên Trạch vất vả từ xa tới thì dù sao con cũng để cho y gặp mặt sư phụ chứ.
Tiểu Thanh nói :
- Giờ đây con đã là đồ đệ của sư phụ, con quyết tâm nhất trí học hỏi tuyệt nghệ để mau chóng thành tựu. Trước khi có thành tích gì thì con không muốn gặp một ai hết.
Nàng nói như vậy là vì không muốn gặp Ngải Thiên Trạch và cũng không muốn Công Tôn Vi Ngã cho y vào để khỏi bại lộ tông tích. Nghe nàng nói xong, Công Tôn Vi Ngã rất cao hứng, y mỉm cười đáp :
- Thanh nhi đã quyết tâm như vậy thì hay lắm, con cứ núp trong bụi cây chờ sư phụ nói chuyện với Thiên Trạch vài câu rồi bảo y đi ngay.
Tiểu Thanh không ngờ Công Tôn Vi Ngã lại trả lời như vậy, biết rằng có khuyên nữa cũng không được, mà còn có thể bị nghi ngờ nên nàng đành phải làm ra vẻ rất hớn hở, vừa cười vừa nói :
- Sư phụ xếp đặt như vậy cũng hay, con sẽ núp trong bụi rậm. Nhưng nếu thấy thiếu niên mà Ngải Thiên Trạch đem tới hơn con, và sư phụ có vẻ muốn thâu nhận y thì con sẽ không nói tiếng nào bỏ đi ngay đấy.
Công Tôn Vi Ngã cau mày lại gượng cười nói :
- Con gái có khác, lúc nào cũng ghen tuông. Sư phụ cam đoan với con là ngoài con ra sư phụ sẽ không nhận thêm một ai khác làm đồ đệ nữa, con yên tâm chưa nào?
Tiểu Thanh gật đầu nũng nịu cười :
- Như thế con mới yên tâm, sư phụ mau gọi Ngải Thiên Trạch vào trong rừng đi.
Nàng vừa nói vừa đi về phía bụi rậm mà Công Tôn Vi Ngã đã chỉ cho. Sợ nàng tức bỏ đi thật, Công Tôn Vi Ngã nói với theo :
- Thanh nhi phải tin lời sư phụ, chớ có lẳng lặng bỏ đi đấy nhé.
Quay đầu lại, Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Sư phụ khỏi cần để ý đến con, mau mau nói vài câu cho xong rồi đuổi người ấy đi đi. Con còn chưa chải xong râu cho sư phụ đâu đấy.
Công Tôn Vi Ngã nghe nàng nói thế mới yên tâm, lúc đó mới lớn tiếng kêu gọi :
- Ngải huynh, mời huynh vào trong này tương kiến.
Lần trước Ngải Thiên Trạch đường đột đi vào trong rừng, suýt tí nữa đã bị chân khí của Công Tôn Vi Ngã đả thương nên lần này y rất cẩn thận, không dám đường đột như lần trước nữa. Nghe thấy Công Tôn Vi Ngã gọi y mới cười đáp :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ mang La Tinh Thạch lão đệ đến đây cho huynh đây, huynh thử xem La lão đệ có xứng đáng học tuyệt thế kỳ công vô song của huynh không?
Y vừa nói vừa đưa một thiếu niên áo đen tay vượn lưng ong, mặt mũi sáng sủa thủng thẳng bước vào. Mấy lời nói của y đối với Công Tôn Vi Ngã thì chẳng sao nhưng Tiểu Thanh nghe thấy thì giật mình kinh hãi.
Sở dĩ nàng kinh hãi là không ngờ Ngải Thiên Thạch tìm được La Tinh Thạch mà đem tới đây nhanh như vậy, nếu nàng chậm một bước thì chắc là bọn Thế Ngoại bát hung đã lôi kéo được Công Tôn Vi Ngã về hùa rồi. Đến trận đại chiến ở Bạch Long Đôi, ma đạo tất nhiên sẽ mạnh hơn chính đạo, anh hào của các môn phái chắc chắn sẽ bị tai ách.
Chỗ nàng ẩn núp cách chỗ Công Tôn Vi Ngã gần hai trượng, vì cành lá trong rừng rất rậm rạp nên đối phương không thể nào trông thấy nàng được. Khi Thiên Trạch xuất hiện ở trong rừng, Tiểu Thanh chăm chăm chỉ muốn xem La Tinh Thạch người như thế nào nhưng tiếc là ánh sang chỗ đó quá yếu nên nàng chỉ trông thấy hình dáng của thiếu niên ấy chứ không trông rõ mặt.
Vì đã tới một lần rồi nên Ngải Thiên Trạch vẫn còn nhớ đường. Khi y tới gần chỗ lá rụng mà Công Tôn Vi Ngã ngồi liền bảo thiếu niên đó dừng chân lại rồi y tiến lên mấy bước, chắp tay vái và chào :
- Công Tôn huynh...
Ngải Thiên Trạch mới nói được như thế thì vẻ mặt đã lộ vẻ rất kinh ngạc và mồm cứ há hốc ra, không sao nói tiếp được nữa. Thấy y kinh ngạc như vậy, Công Tôn Vi Ngã bật cười hỏi :
- Sao Ngải huynh lại có thái độ như thế? chẳng lẽ không còn nhận ra mỗ nữa hay sao?
Ngải Thiên Trạch không đáp mà hỏi lại :
- Công Tôn huynh, từ khi chia tay tới giờ hình như hoàn cảnh của huynh đã thay đổi khá nhiều.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu :
- Ngải huynh nhận xét đúng đấy, mỗ không thể nào cứ xui xẻo mãi như thế được. Có lẽ bây giờ số hên của mỗ đã tới rồi.
Ngải Thiên Trạch càng ngạc nhiên thêm, y hỏi tiếp :
- Bệnh tê liệt của huynh đã khỏi rồi ư?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu đáp :
- Bệnh tật lâu năm như thế làm sao mà khỏi được, và mỗ cũng không dùng “Khảm Ly Chân Khí” để liều thân chữa thì làm sao mà đột nhiên khỏi được cơ chứ.
Ngải Thiên Trạch bỗng trông thấy bên cạnh Công Tôn Vi Ngã có thêm cái hồ lô rượu thì rất ngạc nhiên, vội lên tiếng hỏi tiếp :
- Hay là Công Tôn huynh đã gặp người bạn cũ trong võ lâm nào rồi phải không?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu :
- Chẳng phải bạn cũ trong võ lâm mà là mỗ đã thu được một người đồ đệ tốt.
Ngải Thiên Trạch giật mình kinh hãi suýt chút nữa thì nhảy bắn người lên, vội hỏi tiếp :
- Sao? Công Tôn huynh đã thu... thu... thu được một đồ đệ rồi ư?
Công Tôn Vi Ngã sầm mặt, lạnh lùng hỏi lại :
- Ngải huynh nói gì lạ vậy? Chẳng lẽ cấm mỗ không được thu nhận đồ đệ hay sao?
Ngải Thiên Trạch thấy đối phương như sắp trở mặt thì vội vàng xua tay đáp :
- Xin Công Tôn huynh chớ nên hiểu lầm, tiểu đệ chỉ muốn nói là lần trước tiểu đệ đã nói sẽ giới thiệu một đồ đệ tốt cho huynh và đã được huynh gật đầu bằng long rồi.
Công Tôn Vi Ngã nghe thấy thế trợn ngược đôi mắt lên, lớn tiếng cười như điên khùng và nói :
- Ngải huynh, mỗ đã chờ huynh không biết bao nhiêu ngày rồi, như đá chìm xuống đáy bể, chả có tin tức gì hết. Nếu huynh không quay trở lại chả lẽ tuyệt học của mỗ sẽ bị chôn vùi trong rừng rậm này sao?
Không làm sao mà cãi lại được, Ngải Thiên Trạch chỉ biết gượng cười hỏi tiếp :
- Cao túc đắc ý của huynh là ai? Sao không mời ra đây giới thiệu cho tiểu đệ được yết kiến?
Công Tôn Vi Ngã cười ha hả đáp :
- Đồ đệ của mỗ đã biến thành bảo bối sống của mỗ, trước khi nó chưa học được hết tuyệt nghệ của lão phu để ra đời ngạo thị giang hồ thì mỗ quyết định không cho ai được gặp nó, và cũng không cho ai biết tên họ và lý lịch của nó cả.
Bất đắc dĩ Ngải Thiên Trạch liền cau mày lại, nhưng y sực nghĩ ra một kế liền mỉm cười nói tiếp :
- Xin mừng cho Công Tôn huynh đã tìm được người đồ đệ lý tưởng, nhưng đệ nghĩ đồ đệ có càng nhiều càng hay. Mà đệ lại không quản ngại ngàn dặm xa xôi dẫn La lão đệ tới đây giới thiệu cho huynh...
Công Tôn Vi Ngã xua tay ngắt lời :
- Khỏi cần, mỗ không muốn thâu thêm người đồ đệ thứ hai nữa.
Ngải Thiên Trạch tỏ vẻ rầu rĩ nói tiếp :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ đã tốn rất nhiều thời giờ và đi rất nhiều nơi mới có thể tìm thấy La lão đệ, rồi lại không quản ngại đường xá xa xôi hàng nghìn dặm đưa La lão đệ đến đây. Nếu huynh không có ý muốn thu hắn làm đồ đệ thì tiểu đệ biết nói sao với hắn?
Công Tôn Vi Ngã cười nói :
- Giải quyết việc này rất đơn giản, Ngải huynh có thể nhận hắn làm đồ đệ, như vậy rõ rang là không còn khó khăn gì rồi.
Ngải Thiên Trạch gượng cười đáp :
- Tiểu đệ hèn mọn thế này thì làm sao đủ tư cách làm sư phụ của người khác được. Công Tôn huynh là kì nhân tuyệt thế, phải là người như huynh truyền thụ thì mới không bỏ phí kỳ tài khoáng thế như La lão đệ chứ.
Công Tôn Vi Ngã tức cười hỏi :
- Có phải Ngải huynh đang muốn dụ dỗ mỗ đấy không?
Ngải Thiên Trạch có biệt hiệu là Bách Tý Ương Thần, được liệt vào nhóm Thế Ngoại bát hung, tất nhiên tính nết phải rất kiêu ngạo và độc ác, thế mà lại bị Công Tôn Vi Ngã hắt hủi liên tiếp. Nếu là người khác thì y đã nổi giận trở mặt nhưng vì Công Tôn Vi Ngã là người có võ công vô địch nên y mới phải chịu nhịn.
Y gượng cười nói tiếp :
- Công Tôn huynh thu đồ đệ hay không thì đâu có lợi hay là hại gì cho tiểu đệ mà huynh lại dùng hai chữ dụ dỗ như thế? Huynh đối xử với bạn cũ như vậy có phải là...
Nói tới đó y lại sực nghĩ ra một kế nữa, liền cười nói tiếp :
- Công Tôn huynh, để đệ gọi La lão đệ vào đây tiếp kiến huynh nhé, còn có thâu nhận hắn hay không thì tùy ở huynh vậy...
Không chờ Ngải Thiên Trạch nói xong, Công Tôn Vi Ngã đã lạnh lùng ngắt lời :
- Ngải huynh khỏi cần mất công nữa, dù La Tinh Thạch có là Kim Đồng giáng thế thì mỗ cũng không thể nào thu nhận được.
Công Tôn Vi Ngã vừa nói dứt thì bên ngoài đã có tiếng cười rất lớn và có tiếng nói thánh thót vọng vào :
- Công Tôn lão tiên sinh, nếu Tinh Thạch tôi còn hơn cả Kim Đồng thì sao?
Một thiếu niên mặc huyền y đã nghênh ngang bước vào, tiến đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã.
Giọng nói của thiếu niên ấy đủ làm cho Công Tôn Vi Ngã phải giật mình nhưng còn làm cho Tiểu Thanh kinh hãi hơn. Vì nàng nhận ra giọng nói của La Tinh Thạch có vẻ quen thuộc lắm, khiến nàng phải hoài nghi. Chỉ tiếc là nàng không thể trông thấy mặt của đối phương mà chỉ thấy sau lưng.
Lúc ấy La Tinh Thạch đã đi đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã, cách chừng sáu bảy thước, chắp hai tay lên trước ngực nhưng vẫn đứng yên, thái độ rất kiêu ngạo.
Công Tôn Vi Ngã giờ mới ngửng đầu lên ngắm nhìn thiếu niên huyền y này, giây phút sau y cau mày lại, có vẻ khó xử lắm. Thì ra lời nói của Ngải Thiên Trạch không sai. La Tinh Thạch quả là một viên ngọc quý trong võ lâm, bất cứ phương diện nào cũng không thua kém Tiểu Thanh. Hai người một là Xuân Lan, một là Thu Cúc, mỗi người có một vẻ đẹp riêng của mình.
Tinh Thạch trợn ngược đôi mày kiếm lên, chắp tay vái và hỏi :
- Công Tôn lão tiên sinh, xin hỏi giữa tại hạ với cao đồ thì ai hơn ai kém?
Công Tôn Vi Ngã không muốn dối lòng nhưng lại biết Tiểu Thanh đang ở gần đó nên cau mày ngẫm nghĩ lời nói khôn khéo đáp lại :
- Ngươi không thể nào hơn được đồ đệ của lão phu.
Có vẻ không phục, Tinh Thạch hỏi lại :
- Công Tôn lão tiên sinh nói như vậy tức là cho rằng lệnh cao đồ tài ba hơn tại hạ sao?
Vẫn bằng một cách khôn khéo, Công Tôn Vi Ngã đáp :
- Y không thể nào kém ngươi đâu.
Tinh Thạch bỗng cười như điên khùng. Tiếng cười của hắn không những làm cho Công Tôn Vi Ngã và Tiểu Thanh phải ngạc nhiên, mà ngay cả Ngải Thiên Trạch, người đưa hắn đến cũng ngạc nhiên không kém.
Ngải Thiên Trạch ngạc nhiên vì y không ngờ trước mặt Công Tôn Vi Ngã mà La Tinh Thạch cười vô lễ như vậy. Công Tôn Vi Ngã thì ngạc nhiên vì hai câu trả lời của lão đều hết sức khôn khéo mà tại sao tên họ La lại cười như điên. Còn Tiểu Thanh thì ngạc nhiên vì qua tiếng cười của họ La, nàng đã nghĩ ngay ra một người, nhưng lại lắc đầu, lẩm bẩm nói :
- “Không có lẽ, không có lẽ, sao lại là nó được”?
Tinh Thạch vừa nín cười thì cũng là lúc Công Tôn Vi Ngã không nhịn được nữa, quát hỏi :
- Ngươi cười cái gì?
Tinh Thạch hớn hở đáp :
- Tại hại đã hiểu ý nghĩa hai câu trả lời vừa rồi của lão tiên sinh rồi, nên nhận thấy lão tiên sinh thật là lý thú.
Công Tôn Vi Ngã hỏi tiếp :
- Người đã hiểu được gì?
Tinh Thạch đắc chi đáp :
- Tại hạ không những đã hiểu rõ ý nghĩ của lão tiên sinh, mà còn biết cả ý nghĩa trong những lời nói đó nữa.
Công Tôn Vi Ngã bật cười đáp :
- Có lẽ ngươi tự phụ quá thông minh thì có. Ngay đến lão phu còn chưa hiểu ý nghĩa bên trong bên ngoài của hai câu trả lời ấy thì ngươi làm sao biết được?
Mỉm cười nhìn Vi Ngã một hồi Tinh Thạch mới đáp :
- Công Tôn lão tiên sinh, vừa rồi hai câu trả lời của lão tiên sinh là tại hạ không thể nào hơn lệnh đồ và y cũng không không thể nào kém tại hạ được. Ý nghĩa bên ngoài của hai câu trả lời đó là tại hạ với lệnh đồ không ai hơn kém ai.
Nói ngược lại là: Tại hạ không thể kém lệnh đồ và lệnh đồ cũng không thể hơn tại hạ.
Thấy Tinh Thạch thông minh như vậy, Công Tôn Vi Ngã cũng có lòng thương mến thực. Nhưng đã trót ước hẹn với Tiểu Thanh rồi nên y không dám thừa nhận những gì La Tinh Thạch nói là đúng, mà chỉ khôn khéo hỏi tiếp :
- Thế còn ý nghĩa bên trong thì sao?
Tinh Thạch đáp :
- Tại hạ đã phân tích ra tại sao lão tiên sinh lại trả lời như thế, và khi trả lời thái độ của tiên sinh thế nào tại hạ cũng đã nhận xét được. Lệnh đồ thể nào cũng hiện diện ở gần đây, và là một thiếu nữ xinh đẹp chứ không phải đàn ông.
Công Tôn Vi Ngã thất thanh hỏi :
- Sao ngươi biết đồ đệ của lão phu là con gái?
Tinh Thạch vừa cười vừa đáp :
- Dựa vào hai nguyên nhân mà tại hạ có thể suy đoán được người đó là đàn bà con gái.
Càng ngạc nhiên hơn, Công Tôn Vi Ngã hỏi tiếp :
- Ngươi thử nói hai nguyên nhân ấy ra cho lão phu nghe xem có đúng không?
Tinh Thạch đáp :
- Lý do thứ nhất, cứ xem lời nói với thái độ của lão tiên sinh cũng có thể đoán ra được lệnh đồ rất hiếu thắng và rất được lão tiên sinh cưng mến chiều chuộng. Tính nết của con gái thì bao giờ cũng kiêu ngạo và hay làm nũng hơn đàn ông rất nhiều.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu :
- Điểm này ngươi phân tích rất có lý.
Lúc này Tiểu Thanh càng kinh ngạc và hoài nghi thêm, vì nàng đã nhận ra Tinh Thạch đúng là người nàng nghi ngờ rồi. Nhưng vì thấy người đó đi cùng Ngải Thiên Trạch đến khu rừng này nên nàng lại hoài nghi chính ý nghĩ của mình. Một vấn đề giống như hệt và một vấn đề không khi nào người ấy lại đi cùng với Ngải Thiên Trạch được, hai vấn đề rất mâu thuẫn với nhau đó làm cho Tiểu Thanh dù rất thông minh cũng biến thành hồ đồ.
Nếu không vì ngại giáp mặt Ngải Thiên Trạch thì Tiểu Thanh đã chạy ra nắm chặt lấy Tinh Thạch để nhận xét kỹ rồi. Và cũng nếu không vì cách nhau quá xa thì Tiểu Thanh đã dùng Ngư Nhĩ Truyền Thanh bảo Công Tôn Vi Ngã nhận Tinh Thạch làm đồ đệ thứ hai rồi. Biết có nói Công Tôn Vi Ngã cũng không nghe thấy, mà lại không dám ra mặt nên Tiểu Thanh đành ấm ức núp trong bụi cây mà nghe tiếp.
Thấy Công Tôn Vi Ngã khen ngợi điểm nhận xét đầu tiên của mình, Tinh Thạch mừng rỡ nói tiếp :
- Lý do thứ hai là vì tại hạ biết rằng lão tiên sinh đã ở trong khu rừng rậm này lâu năm lắm rồi, râu tóc bù rối. Vậy mà bây giờ râu tóc lại được chải chuốt chỉnh tề như vậy thì tất nhiên đây phải là kiệt tác của lệnh đồ rồi. Căn cứ vào điều này tại hạ mới suy đoán lệnh đồ xưa nay vẫn chải chuốt quen, ắt phải là một thiếu nữ chứ không phải đàn ông.
Công Tôn Vi Ngã càng nghe càng chịu phục, thất thanh nói :
- La Tinh Thạch ngươi thông minh thực. Có lẽ chỉ hai mươi năm nữa là cùng, ngươi sẽ đổi ngoại hiệu từ Nam Hoang Ngọc Bá Vương thành Càn Khôn Ngọc Bá Vương đấy.
Nói xong mấy lời đó, y lại cảm thấy hối hận vì y lo rằng khi nghe y khen Tinh Thạch mấy lời như thế, không biết Tiểu Thanh có tức giận mà lẳng lặng bỏ đi hay không?
Ngải Thiên Trạch thấy Tinh Thạch biểu hiện tốt như vậy, sự thể thế nào cũng thay đồi được nên y rất mừng rỡ mà mỉm cười nói với Công Tôn Vi Ngã rằng :
- Công Tôn huynh nhận thấy kiến thức và can đảm của La lão đệ như thế nào? Có phải đệ không nói sai đấy không? Truyền nhân lý tưởng như vậy, đi tìm khắp thiên hạ chưa chắc đã tìm ra được người thứ hai đâu.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- La lão đệ này đúng như lời của Ngải huynh nói, quả thực là truyền nhân lý tưởng và khó kiếm lắm...
Ngải Thiên Trạch cả mừng vội xen lời hỏi :
- Thế là Công Tôn huynh đã thay đổi ý kiến rồi phải không?
Công Tôn Vi Ngã cau mày lại đáp :
- Ngải huynh, mỗ nói thực là một võ lâm kỳ hoa như La lão đệ đây mà ai chẳng muốn thâu làm đồ đệ. Nhưng khốn nỗi mỗ lại không có cái phước ấy.
Ngải Thiên Trạch thất kinh vội hỏi tiếp :
- Sao Công Tôn huynh lại nói như vậy?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Vì mỗ sợ trời phạt.
Nghe thấy thế Ngải Thiên Trạch rất hồ nghi, y cau mày lại hỏi tiếp :
- Công Tôn huynh nói hai chữ “Trời phạt” ấy là có nghĩa gì vậy?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Bất cứ việc nào cũng vậy, hễ thái quá thì bị quỷ thần ghen tị. Đồ nhi của mỗ đã là một bông hoa tiên ở trên đảo Giao Trì, rất hiếm có trên đời này, còn La lão đệ là một cây dị thảo trong võ lâm thiên hạ. Kỳ tài nhân kiệt được một đã là may mắn lắm rồi, còn nếu như muốn thâu nhận cả hai thì chằng khác nào tự mang lấy phiền phức vào người. Xin Ngải huynh với Lã lão đệ lượng thứ cho, để mỗ được sống thêm nửa năm hay một năm nữa thì mỗ cám ơn hai vị vô cùng.
- Lão phu họ Công Tôn...
Không đợi ông ta nói dứt lời, Tiểu Thanh đã vội lui về phía sau một bước, giả bộ làm ra vẻ đã vỡ lẽ vội nói :
- Sư phụ đừng nói vội, đồ đệ đã đoán được sư phụ là ai rồi.
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu nói :
- Lão phu không tin trên giang hồ lại còn có người nhắc nhở đến tên tuổi của lão phu.
Tiểu Thanh vội hỏi :
- Sư phụ không tin phải không? Nếu vậy trước khi đồ đệ đoán ra tên tuổi của sư phụ, đồ đệ hãy hỏi người mấy việc kì lạ trước nhé.
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh nói như thế thì lòng hiếu kì nổi dậy, liền mỉm cười đáp :
- Thanh nhi cứ hỏi đi, lão phu cũng muốn biết xem vấn đề gì mà có thể làm cho lão phu kinh ngạc được.
Tiểu Thanh vừa cười vừa hỏi tiếp :
- Có phải sư phụ có tất cả những ba ngoại hiệu đấy không?
Công Tôn Vi Ngã ngạc nhiên đáp :
- Lạ thật, sao Thanh nhi lại đoán ra được lai lịch của sư phụ như thế?
Tiểu Thanh xoa tay, vừa cười vừa đỡ lời :
- Sư phụ đừng có ngạc nhiên như thế vội. Còn những vấn đề khác ngạc nhiên hơn mà Thanh nhi đã hỏi sư phụ đâu?
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh hỏi chậm chạp như vậy đã nóng ruột vội hỏi tiếp :
- Thanh nhi hỏi mau lên. Để sư phụ xem một con nhỏ ít tuổi như con biết được bao nhiêu chuyện bí ẩn trong võ lâm.
Tiểu Thanh vừa cười vừa hỏi tiếp :
- Có phải trong ba ngoại hiệu đó của sư phụ thì có hai cái là từ võ công và cá tính của sư phụ mà ra, còn một cái thì người ta tưởng lầm sư phụ là người khác mà đặt cho có đúng không?
Công Tôn Vi Ngã nếu không vì bán than bất toại thì đã kinh ngạc đến nhảy bật lên rồi. Tuy nhiên y cũng phải thất thanh la lớn :
- Lạ thật, làm sao mà Thanh nhi lại biết rõ được chuyện ấy?...
Tiểu Thanh tủm tỉm cười nói tiếp :
- Sư phụ đã kêu hai lần tiếng quái lạ rồi, bây giờ Thanh nhi lại hỏi đến vấn đề thứ ba, còn khiến sư phụ cảm thấy quái lạ thêm nữa là đằng khác.
Công Tôn Vi Ngã trợn tròn xoe đôi mắt lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi lại :
- Thanh nhi, có thực còn những vấn đề sư phụ lại còn kinh ngạc hơn nữa không?
Tiểu Thanh thấy bộ râu của Công Tôn Vi Ngã bù rối như một bùi cỏ, không sao chịu được, lại dùng lược từ từ chải chuốt rồi mỉm cười hỏi tiếp :
- Có phải mười tám năm trước sư phụ đã đấu rất kịch liệt với một kẻ địch ở trong núi Đại Tuyết đấy không?
Công Tôn Vi Ngã bỗng chìa hai cánh tay khô héo ra nắm lấy hai cánh tay của Tiểu Thanh, thở hồng hộc, và với giọng run run hỏi lại :
- Thanh nhi... nói mau... tại sao con biết rõ chuyện ấy? Quả thực sư phụ... sư phụ kinh ngạc đến mức không sao chịu nổi nữa rồi.
Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Sư phụ hãy buông tay Thanh nhi ra đã, để đồ đệ vừa chải râu cho sư phụ, vừa hỏi mấy vấn đề này. Khi nào đồ đệ hỏi xong sư phụ sẽ biết sự thể ngay.
Không làm gì nổi cô bé điêu ngoa và tinh khôn này, Công Tôn Vi Ngã đành phải buông tay ra, với giọng cầu khẩn nói :
- Thanh nhi nói mau lên, sư phụ nóng long sốt ruột muốn chết lên đi được.
Tiểu Than ung dung mỉm cười hỏi :
- Có phải sư phụ đã đấu với địch thủ lợi hại kia suốt mười ngày đúng không?
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Phải!
Tiểu Thanh nhìn mặt quái nhân một hồi rồi mới hỏi tiếp :
- Có phải hai người đã đấu tất cả ba mươi sáu thứ thần công. Trong đó có mười hai thứ đối phương đắc thắng, mười hai thứ sư phụ thắng lại y, còn mười hai thứ thì bất phân thắng bại phải không?
Ngẩn người ra giây lát Công Tôn Vi Ngã mới trả lời :
- Nếu không phải tuổi của Thanh nhi còn trẻ như thế này thì thế nào sư phụ cũng đoán là lúc đó Thanh nhi có mặt ở đó nên mới biết rõ chuyện như vậy.
Tiểu Thanh nói tiếp :
- Hai người bất phân thắng bại mà vẫn chưa chịu ngừng tay, còn thách nhau ngâm mình vào trong một đầm nước băng xem ai chịu đựng giỏi hơn. Nhưng kết quả là có động đất, nước băng ở trên núi đổ xuống cuốn hai người trôi đi hai nơi khác nhau nên không gặp lại nhau nữa.
Càng nghe càng kinh ngạc, Công Tôn Vi Ngã cứ đờ người ra nhìn Tiểu Thanh không sao nói được nên lời.
Tiểu Thanh tức cười nói tiếp :
- Sư phụ là người rất thông minh, bây giờ sư phụ đã đoán ra tại sao đồ đệ lại biết được bí mật võ lâm ấy chưa? Tại sao con nhìn nhận được người là Công Tôn Vi Ngã chứ không phải là Công Tôn Độc Ngã?
Hai mắt bỗng tia ra hai luồng ánh sáng khủng khiếp, Công Tôn Vi Ngã nhìn Tiểu Thanh, cười khẩy và hỏi lại :
- Thanh nhi nói thực đi, có phải ngươi đã gặp được Công Tôn Độc Ngã rồi đúng không?
Không ngờ đối phương lại trở mặt ngay như thế được, Tiểu Thanh cũng phải giật mình đánh thót một cái. Nhưng nàng kịp thời trấn tĩnh, mỉm cười đáp :
- Sư phụ không nên hoài nghi vớ vẩn như thế, đồ đệ chưa gặp được Công Tôn Độc Ngã bao giờ cả.
Vẫn với nét mặt sa sầm, Công Tôn Vi Ngã trầm giọng hỏi :
- Mặt mũi Công Tôn Độc Ngã giống hệt ta, tại sao ngươi không nhận lầm ta là y được?
Tiểu Thanh mỉm cười đáp :
- Lý do giản dị lắm, vì Công Tôn Độc Ngã chết rồi.
Công Tôn Vi Ngã la lớn :
- Chết rồi ư? chết ở đâu thế?
Thở dài một tiếng, Tiểu Thanh lắc đầu đáp :
- Đồ đệ mà nói ra thì sư phụ thế nào cũng rất cảm khái. Có lẽ do ngâm mình ở trong nước lạnh lâu ngày, chịu đựng không nổi nên Công Tôn Độc Ngã cũng bị tê liệt giống như sư phụ vậy.
Kêu ồ một tiếng, Công Tôn Vi Ngã cau mày lại, hỏi tiếp :
- Sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế được...
Tiểu Thanh vội đỡ lời :
- Như vậy vẫn chưa phải là ngẫu nhiên mấy, còn ngẫu nhiên hơn nữa là y cũng bị trôi vào trong một cái đầm thật lớn ở trong dãy núi Ai Lao này, và cũng chịu đựng được bao năm tháng qua, mãi đến gần đây y mới chết.
Không dám tin là sự thật nhưng không tin không được, Công Tôn Vi Ngã lắc đầu thở dài hỏi tiếp :
- Có phải Thanh nhi đi qua đấy, trông thấy Công Tôn Độc Ngã đấy không?
Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Con đã nói chưa từng gặp qua Công Tôn Độc Ngã sao sư phụ cứ nghi ngờ như thế? Tất cả những chuyện mà con vừa nói là do đồ đệ của y kể lại đấy.
Nghe tới đó, mặt bỗng biến sắc, Công Tôn Vi Ngã la lớn :
- Thanh nhi có nói sai không? Công Tôn Độc Ngã cũng bị tê liệt như ta, bị sa lầy ở trong đầm như vậy thì y làm gì còn có đồ đệ như thế nữa?
Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Y không những có đồ đệ mà đồ đệ của y còn tài ba lắm.
Nói xong nàng bèn kể lại chuyện mình gặp Diệp Nguyên Đào với Thân Đồ Thiếu Hoa như thế nào, nhất nhất kể hết cho Công Tôn Vi Ngã nghe. Nghe xong Công Tôn Vi Ngã thất thanh nói :
- Phải đấy, phải đấy. Thủ pháp Xúc Cốt Trừu Cân Triệt Mạch chính là tài nghệ độc đáo của Công Tôn Độc Ngã đấy.
Y vừa nói vừa tỏ vẻ rầu rĩ, nước mắt tuôn như mưa. Tiểu Thanh thấy thế ngạc nhiên hỏi :
- Sao bỗng dưng sư phụ lại ứa nước mắt ra như thế?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Vì ta đã thua Công Tôn Độc Ngã rồi, không đau lòng sao được.
Tiểu Thanh vội đỡ lời :
- Sư phụ có thua y bao giờ đâu, trận đấu đó hai người chả ngang tài nhau là gì?
Công Tôn Vi Ngã gượng cười lắc đầu đáp :
- Mười tám năm trước ta không thua y, nhưng mười tám năm sau ta đã thua y, vì... vì y có đồ đệ trước ta.
Tiểu Thanh thấy vị kì nhân võ lâm này cô độc buồn bực rất đáng thương nên nàng cười an ủi rằng :
- Sư phụ hãy nghe Thanh nhi nói đã. Người chẳng những không thua Công Tôn Độc Ngã mà còn thắng y nữa là đằng khác.
Công Tôn Vi Ngã bỗng trợn trừng mắt lên nhìn Tiểu Thanh. Vội lấy khăn tay lau nước mắt cho y, Tiểu Thanh vừa cười vừa nói tiếp :
- Sư phụ thử nghĩ xem. Công Tôn Độc Ngã có đồ đệ, bây giờ sư phụ cũng có đồ đệ rồi. Y chôn thây trong đầm lầy còn sư phụ vẫn sống trong rừng rậm này. Như vậy sư phụ chả thắng y là gì?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu đáp :
- Ta thắng y như thế này, y ở chín suối chưa chắc đã chịu phục, trừ phi...
Tiểu Thanh nghe thấy Công Tôn Vi Ngã nói không những phải thắng Công Tôn Độc Ngã mà còn phải thắng làm sao cho y ở chín suối cũng phải phục mới thôi thì nàng thở dài và nghĩ bụng :
- “Ông già này bướng bỉnh một cách buồn cười và cũng thật đáng thương”
Nghĩ tới đó, nàng mỉm cười hỏi :
- Sư phụ, người nói trừ phi cái gì thế? Sao người không nói ra, biết đâu đồ đệ lại có thể giúp người đạt được tâm nguyện.
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Thanh nhi, nguyện vọng mà sư phụ muốn hoàn thành thì thể nào cũng phải nhờ đến con giúp đỡ cho mới được. Vì trừ phi con có thể đánh bại được Diệp Nguyên Đào thì sư phụ mới có thể cảm thấy đã đánh bại được Công Tôn Độc Ngã.
Tiểu Thanh kêu ồ một tiếng, mỉm cười đỡ lời :
- Xin sư phụ cứ yên tâm, thể nào con cũng phải cố gắng luyện tập những môn tuyệt nghệ mà sư phụ truyền thụ, và thể nào con cũng phải đánh bại cho được Diệp Nguyên Đào.
Bỗng giật mình đánh thót một cái, Công Tôn Vi Ngã trợn to đôi mắt tia ra hai luồng ánh sang chói lọi nhưng có vẻ ngơ ngác lẩm bẩm nói :
- Sư phụ có chút e sợ.
Tiểu Thanh thắc mắc không hiểu vội hỏi :
- Sư phụ sợ cái gì?
Công Tôn Vi Ngã ứa nước mắt ra, giọng nghẹn ngào đáp :
- Ta sợ đột nhiên chết đi không kịp truyền thụ hết võ công cho con. Con chưa kịp mạnh hơn Diệp Nguyên Đào đồ đệ của y thì sư phụ đã chết rồi.
Tiểu Thanh tức cười vội đỡ lời :
- Sư phụ...
Nàng vừa nói tới đó thì bỗng nghe bên ngoài rừng có người dùng phương pháp “Truyền Âm Nhập Mật” nói vọng vào rừng :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ Ngải Thiên Trạch đã quay trở lại bái kiến, huynh có cho phép đệ vào rừng không?
Công Tôn Vi Ngã nghe thấy tiếng nói đó đã ngạc nhiên đang định trả lời thì thấy Tiểu Thanh xua xua tay. Y liền lên tiếng đáp :
- Ngải huynh hãy đợi chờ ở đó giây lát đã.
Nói xong y quay lại khẽ hỏi Tiểu Thanh :
- Thanh nhi làm gì thế? Con có dụng ý gì?
Tiểu Thanh cố ý làm ra vẻ không biết, cau mày lại nói :
- Sư phụ, con sợ Ngải Thiên Trạch này không phải người tốt đâu, y...
Công Tôn Vi Ngã vội đỡ lời :
- Y là người bạn mà sư phụ đã nói cho con biết là nhờ y tìm đồ đệ giùm cho sư phụ đấy.
Kêu ồ một tiếng, Tiểu Thanh bĩu môi nói :
- Lão bá bá, thế ra Ngải Thiên Trạch đã đưa đồ đệ đến cho lão bá bá rồi đấy.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Có lẽ...
Nói tới đó y bỗng trợn ngược mắt lên hỏi :
- Thanh nhi, sao bỗng nhiên con lại gọi ta bằng lão bá bá mà không gọi bằng sư phụ nữa?
Tiểu Thanh cố ý làm ra vẻ nũng nịu và lộ vẻ ai oán rồi đáp :
- Đã có đồ đệ đến rồi, lão bá bá còn nhận tôi làm chi nữa? Tôi chỉ mong lão bá bá bảo bọn họ chờ ngoài đó trong giây lát để tôi chải xong bộ râu cho lão bá bá rồi tôi đi ngay.
Công Tôn Vi Ngã bật cười đỡ lời :
- Thanh nhi sao con lại nói như thế, khi nào sư phụ lại để cho con đi...
Tiểu Thanh vẫn bĩu môi đáp :
- Lão bá bá cứ yên tâm, tôi đi nhưng những vật ở đây tôi không mang đi đâu.
Gà quay, thịt sấy, rượu Mao Đài và rượu Đại Khúc tôi đều để cả lại đây cho lão bá bá ăn uống.
Công Tôn Vi Ngã vội lắc đầu thở dài nói :
- Thanh nhi, tuy ta tham ăn tham uống thực nhưng ta cũng chịu khổ quen đi rồi. Ta không muốn giữ thức ăn mà chỉ muốn giữ con lại thôi. Ta không tin là có một đồ đệ nào lại khôn ngoan và dễ thương hơn con cả.
Tiểu Thanh nghe nói mừng thầm vội hỏi :
- Thế ra lão bá bá vẫn thâu con làm đồ đệ đấy à?
Vỗ vai Tiểu Thanh, Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- Tất nhiên rồi, bây giờ dù có một người đem một viên tiên đơn có thể chữa cho ta khỏi bệnh ngay để trao đổi với con thì ta cũng đành xua tay mà nhất định giữ con ở lại thôi.
Tương kế tựu kế, Tiểu Thanh nũng nịu nói tiếp :
- Sư phụ đã thương con như vậy thì phải đuổi người kia đi chứ con không muốn sư phụ có người đồ đệ thứ hai đâu.
Công Tôn Vi Ngã bật cười đáp :
- Thanh nhi, sao máu ghen của con lại dữ thế? Sư phụ muốn con chóng thành tài để thắng được Diệp Nguyên Đào thì tất nhiên sư phụ phải chuyên tâm nhất trí đặc biệt dạy cho con, còn thời gian đâu mà nhận thêm đồ đệ nào khác nữa. Nhưng Thiên Trạch vất vả từ xa tới thì dù sao con cũng để cho y gặp mặt sư phụ chứ.
Tiểu Thanh nói :
- Giờ đây con đã là đồ đệ của sư phụ, con quyết tâm nhất trí học hỏi tuyệt nghệ để mau chóng thành tựu. Trước khi có thành tích gì thì con không muốn gặp một ai hết.
Nàng nói như vậy là vì không muốn gặp Ngải Thiên Trạch và cũng không muốn Công Tôn Vi Ngã cho y vào để khỏi bại lộ tông tích. Nghe nàng nói xong, Công Tôn Vi Ngã rất cao hứng, y mỉm cười đáp :
- Thanh nhi đã quyết tâm như vậy thì hay lắm, con cứ núp trong bụi cây chờ sư phụ nói chuyện với Thiên Trạch vài câu rồi bảo y đi ngay.
Tiểu Thanh không ngờ Công Tôn Vi Ngã lại trả lời như vậy, biết rằng có khuyên nữa cũng không được, mà còn có thể bị nghi ngờ nên nàng đành phải làm ra vẻ rất hớn hở, vừa cười vừa nói :
- Sư phụ xếp đặt như vậy cũng hay, con sẽ núp trong bụi rậm. Nhưng nếu thấy thiếu niên mà Ngải Thiên Trạch đem tới hơn con, và sư phụ có vẻ muốn thâu nhận y thì con sẽ không nói tiếng nào bỏ đi ngay đấy.
Công Tôn Vi Ngã cau mày lại gượng cười nói :
- Con gái có khác, lúc nào cũng ghen tuông. Sư phụ cam đoan với con là ngoài con ra sư phụ sẽ không nhận thêm một ai khác làm đồ đệ nữa, con yên tâm chưa nào?
Tiểu Thanh gật đầu nũng nịu cười :
- Như thế con mới yên tâm, sư phụ mau gọi Ngải Thiên Trạch vào trong rừng đi.
Nàng vừa nói vừa đi về phía bụi rậm mà Công Tôn Vi Ngã đã chỉ cho. Sợ nàng tức bỏ đi thật, Công Tôn Vi Ngã nói với theo :
- Thanh nhi phải tin lời sư phụ, chớ có lẳng lặng bỏ đi đấy nhé.
Quay đầu lại, Tiểu Thanh vừa cười vừa đáp :
- Sư phụ khỏi cần để ý đến con, mau mau nói vài câu cho xong rồi đuổi người ấy đi đi. Con còn chưa chải xong râu cho sư phụ đâu đấy.
Công Tôn Vi Ngã nghe nàng nói thế mới yên tâm, lúc đó mới lớn tiếng kêu gọi :
- Ngải huynh, mời huynh vào trong này tương kiến.
Lần trước Ngải Thiên Trạch đường đột đi vào trong rừng, suýt tí nữa đã bị chân khí của Công Tôn Vi Ngã đả thương nên lần này y rất cẩn thận, không dám đường đột như lần trước nữa. Nghe thấy Công Tôn Vi Ngã gọi y mới cười đáp :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ mang La Tinh Thạch lão đệ đến đây cho huynh đây, huynh thử xem La lão đệ có xứng đáng học tuyệt thế kỳ công vô song của huynh không?
Y vừa nói vừa đưa một thiếu niên áo đen tay vượn lưng ong, mặt mũi sáng sủa thủng thẳng bước vào. Mấy lời nói của y đối với Công Tôn Vi Ngã thì chẳng sao nhưng Tiểu Thanh nghe thấy thì giật mình kinh hãi.
Sở dĩ nàng kinh hãi là không ngờ Ngải Thiên Thạch tìm được La Tinh Thạch mà đem tới đây nhanh như vậy, nếu nàng chậm một bước thì chắc là bọn Thế Ngoại bát hung đã lôi kéo được Công Tôn Vi Ngã về hùa rồi. Đến trận đại chiến ở Bạch Long Đôi, ma đạo tất nhiên sẽ mạnh hơn chính đạo, anh hào của các môn phái chắc chắn sẽ bị tai ách.
Chỗ nàng ẩn núp cách chỗ Công Tôn Vi Ngã gần hai trượng, vì cành lá trong rừng rất rậm rạp nên đối phương không thể nào trông thấy nàng được. Khi Thiên Trạch xuất hiện ở trong rừng, Tiểu Thanh chăm chăm chỉ muốn xem La Tinh Thạch người như thế nào nhưng tiếc là ánh sang chỗ đó quá yếu nên nàng chỉ trông thấy hình dáng của thiếu niên ấy chứ không trông rõ mặt.
Vì đã tới một lần rồi nên Ngải Thiên Trạch vẫn còn nhớ đường. Khi y tới gần chỗ lá rụng mà Công Tôn Vi Ngã ngồi liền bảo thiếu niên đó dừng chân lại rồi y tiến lên mấy bước, chắp tay vái và chào :
- Công Tôn huynh...
Ngải Thiên Trạch mới nói được như thế thì vẻ mặt đã lộ vẻ rất kinh ngạc và mồm cứ há hốc ra, không sao nói tiếp được nữa. Thấy y kinh ngạc như vậy, Công Tôn Vi Ngã bật cười hỏi :
- Sao Ngải huynh lại có thái độ như thế? chẳng lẽ không còn nhận ra mỗ nữa hay sao?
Ngải Thiên Trạch không đáp mà hỏi lại :
- Công Tôn huynh, từ khi chia tay tới giờ hình như hoàn cảnh của huynh đã thay đổi khá nhiều.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu :
- Ngải huynh nhận xét đúng đấy, mỗ không thể nào cứ xui xẻo mãi như thế được. Có lẽ bây giờ số hên của mỗ đã tới rồi.
Ngải Thiên Trạch càng ngạc nhiên thêm, y hỏi tiếp :
- Bệnh tê liệt của huynh đã khỏi rồi ư?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu đáp :
- Bệnh tật lâu năm như thế làm sao mà khỏi được, và mỗ cũng không dùng “Khảm Ly Chân Khí” để liều thân chữa thì làm sao mà đột nhiên khỏi được cơ chứ.
Ngải Thiên Trạch bỗng trông thấy bên cạnh Công Tôn Vi Ngã có thêm cái hồ lô rượu thì rất ngạc nhiên, vội lên tiếng hỏi tiếp :
- Hay là Công Tôn huynh đã gặp người bạn cũ trong võ lâm nào rồi phải không?
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu :
- Chẳng phải bạn cũ trong võ lâm mà là mỗ đã thu được một người đồ đệ tốt.
Ngải Thiên Trạch giật mình kinh hãi suýt chút nữa thì nhảy bắn người lên, vội hỏi tiếp :
- Sao? Công Tôn huynh đã thu... thu... thu được một đồ đệ rồi ư?
Công Tôn Vi Ngã sầm mặt, lạnh lùng hỏi lại :
- Ngải huynh nói gì lạ vậy? Chẳng lẽ cấm mỗ không được thu nhận đồ đệ hay sao?
Ngải Thiên Trạch thấy đối phương như sắp trở mặt thì vội vàng xua tay đáp :
- Xin Công Tôn huynh chớ nên hiểu lầm, tiểu đệ chỉ muốn nói là lần trước tiểu đệ đã nói sẽ giới thiệu một đồ đệ tốt cho huynh và đã được huynh gật đầu bằng long rồi.
Công Tôn Vi Ngã nghe thấy thế trợn ngược đôi mắt lên, lớn tiếng cười như điên khùng và nói :
- Ngải huynh, mỗ đã chờ huynh không biết bao nhiêu ngày rồi, như đá chìm xuống đáy bể, chả có tin tức gì hết. Nếu huynh không quay trở lại chả lẽ tuyệt học của mỗ sẽ bị chôn vùi trong rừng rậm này sao?
Không làm sao mà cãi lại được, Ngải Thiên Trạch chỉ biết gượng cười hỏi tiếp :
- Cao túc đắc ý của huynh là ai? Sao không mời ra đây giới thiệu cho tiểu đệ được yết kiến?
Công Tôn Vi Ngã cười ha hả đáp :
- Đồ đệ của mỗ đã biến thành bảo bối sống của mỗ, trước khi nó chưa học được hết tuyệt nghệ của lão phu để ra đời ngạo thị giang hồ thì mỗ quyết định không cho ai được gặp nó, và cũng không cho ai biết tên họ và lý lịch của nó cả.
Bất đắc dĩ Ngải Thiên Trạch liền cau mày lại, nhưng y sực nghĩ ra một kế liền mỉm cười nói tiếp :
- Xin mừng cho Công Tôn huynh đã tìm được người đồ đệ lý tưởng, nhưng đệ nghĩ đồ đệ có càng nhiều càng hay. Mà đệ lại không quản ngại ngàn dặm xa xôi dẫn La lão đệ tới đây giới thiệu cho huynh...
Công Tôn Vi Ngã xua tay ngắt lời :
- Khỏi cần, mỗ không muốn thâu thêm người đồ đệ thứ hai nữa.
Ngải Thiên Trạch tỏ vẻ rầu rĩ nói tiếp :
- Công Tôn huynh, tiểu đệ đã tốn rất nhiều thời giờ và đi rất nhiều nơi mới có thể tìm thấy La lão đệ, rồi lại không quản ngại đường xá xa xôi hàng nghìn dặm đưa La lão đệ đến đây. Nếu huynh không có ý muốn thu hắn làm đồ đệ thì tiểu đệ biết nói sao với hắn?
Công Tôn Vi Ngã cười nói :
- Giải quyết việc này rất đơn giản, Ngải huynh có thể nhận hắn làm đồ đệ, như vậy rõ rang là không còn khó khăn gì rồi.
Ngải Thiên Trạch gượng cười đáp :
- Tiểu đệ hèn mọn thế này thì làm sao đủ tư cách làm sư phụ của người khác được. Công Tôn huynh là kì nhân tuyệt thế, phải là người như huynh truyền thụ thì mới không bỏ phí kỳ tài khoáng thế như La lão đệ chứ.
Công Tôn Vi Ngã tức cười hỏi :
- Có phải Ngải huynh đang muốn dụ dỗ mỗ đấy không?
Ngải Thiên Trạch có biệt hiệu là Bách Tý Ương Thần, được liệt vào nhóm Thế Ngoại bát hung, tất nhiên tính nết phải rất kiêu ngạo và độc ác, thế mà lại bị Công Tôn Vi Ngã hắt hủi liên tiếp. Nếu là người khác thì y đã nổi giận trở mặt nhưng vì Công Tôn Vi Ngã là người có võ công vô địch nên y mới phải chịu nhịn.
Y gượng cười nói tiếp :
- Công Tôn huynh thu đồ đệ hay không thì đâu có lợi hay là hại gì cho tiểu đệ mà huynh lại dùng hai chữ dụ dỗ như thế? Huynh đối xử với bạn cũ như vậy có phải là...
Nói tới đó y lại sực nghĩ ra một kế nữa, liền cười nói tiếp :
- Công Tôn huynh, để đệ gọi La lão đệ vào đây tiếp kiến huynh nhé, còn có thâu nhận hắn hay không thì tùy ở huynh vậy...
Không chờ Ngải Thiên Trạch nói xong, Công Tôn Vi Ngã đã lạnh lùng ngắt lời :
- Ngải huynh khỏi cần mất công nữa, dù La Tinh Thạch có là Kim Đồng giáng thế thì mỗ cũng không thể nào thu nhận được.
Công Tôn Vi Ngã vừa nói dứt thì bên ngoài đã có tiếng cười rất lớn và có tiếng nói thánh thót vọng vào :
- Công Tôn lão tiên sinh, nếu Tinh Thạch tôi còn hơn cả Kim Đồng thì sao?
Một thiếu niên mặc huyền y đã nghênh ngang bước vào, tiến đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã.
Giọng nói của thiếu niên ấy đủ làm cho Công Tôn Vi Ngã phải giật mình nhưng còn làm cho Tiểu Thanh kinh hãi hơn. Vì nàng nhận ra giọng nói của La Tinh Thạch có vẻ quen thuộc lắm, khiến nàng phải hoài nghi. Chỉ tiếc là nàng không thể trông thấy mặt của đối phương mà chỉ thấy sau lưng.
Lúc ấy La Tinh Thạch đã đi đến trước mặt Công Tôn Vi Ngã, cách chừng sáu bảy thước, chắp hai tay lên trước ngực nhưng vẫn đứng yên, thái độ rất kiêu ngạo.
Công Tôn Vi Ngã giờ mới ngửng đầu lên ngắm nhìn thiếu niên huyền y này, giây phút sau y cau mày lại, có vẻ khó xử lắm. Thì ra lời nói của Ngải Thiên Trạch không sai. La Tinh Thạch quả là một viên ngọc quý trong võ lâm, bất cứ phương diện nào cũng không thua kém Tiểu Thanh. Hai người một là Xuân Lan, một là Thu Cúc, mỗi người có một vẻ đẹp riêng của mình.
Tinh Thạch trợn ngược đôi mày kiếm lên, chắp tay vái và hỏi :
- Công Tôn lão tiên sinh, xin hỏi giữa tại hạ với cao đồ thì ai hơn ai kém?
Công Tôn Vi Ngã không muốn dối lòng nhưng lại biết Tiểu Thanh đang ở gần đó nên cau mày ngẫm nghĩ lời nói khôn khéo đáp lại :
- Ngươi không thể nào hơn được đồ đệ của lão phu.
Có vẻ không phục, Tinh Thạch hỏi lại :
- Công Tôn lão tiên sinh nói như vậy tức là cho rằng lệnh cao đồ tài ba hơn tại hạ sao?
Vẫn bằng một cách khôn khéo, Công Tôn Vi Ngã đáp :
- Y không thể nào kém ngươi đâu.
Tinh Thạch bỗng cười như điên khùng. Tiếng cười của hắn không những làm cho Công Tôn Vi Ngã và Tiểu Thanh phải ngạc nhiên, mà ngay cả Ngải Thiên Trạch, người đưa hắn đến cũng ngạc nhiên không kém.
Ngải Thiên Trạch ngạc nhiên vì y không ngờ trước mặt Công Tôn Vi Ngã mà La Tinh Thạch cười vô lễ như vậy. Công Tôn Vi Ngã thì ngạc nhiên vì hai câu trả lời của lão đều hết sức khôn khéo mà tại sao tên họ La lại cười như điên. Còn Tiểu Thanh thì ngạc nhiên vì qua tiếng cười của họ La, nàng đã nghĩ ngay ra một người, nhưng lại lắc đầu, lẩm bẩm nói :
- “Không có lẽ, không có lẽ, sao lại là nó được”?
Tinh Thạch vừa nín cười thì cũng là lúc Công Tôn Vi Ngã không nhịn được nữa, quát hỏi :
- Ngươi cười cái gì?
Tinh Thạch hớn hở đáp :
- Tại hại đã hiểu ý nghĩa hai câu trả lời vừa rồi của lão tiên sinh rồi, nên nhận thấy lão tiên sinh thật là lý thú.
Công Tôn Vi Ngã hỏi tiếp :
- Người đã hiểu được gì?
Tinh Thạch đắc chi đáp :
- Tại hạ không những đã hiểu rõ ý nghĩ của lão tiên sinh, mà còn biết cả ý nghĩa trong những lời nói đó nữa.
Công Tôn Vi Ngã bật cười đáp :
- Có lẽ ngươi tự phụ quá thông minh thì có. Ngay đến lão phu còn chưa hiểu ý nghĩa bên trong bên ngoài của hai câu trả lời ấy thì ngươi làm sao biết được?
Mỉm cười nhìn Vi Ngã một hồi Tinh Thạch mới đáp :
- Công Tôn lão tiên sinh, vừa rồi hai câu trả lời của lão tiên sinh là tại hạ không thể nào hơn lệnh đồ và y cũng không không thể nào kém tại hạ được. Ý nghĩa bên ngoài của hai câu trả lời đó là tại hạ với lệnh đồ không ai hơn kém ai.
Nói ngược lại là: Tại hạ không thể kém lệnh đồ và lệnh đồ cũng không thể hơn tại hạ.
Thấy Tinh Thạch thông minh như vậy, Công Tôn Vi Ngã cũng có lòng thương mến thực. Nhưng đã trót ước hẹn với Tiểu Thanh rồi nên y không dám thừa nhận những gì La Tinh Thạch nói là đúng, mà chỉ khôn khéo hỏi tiếp :
- Thế còn ý nghĩa bên trong thì sao?
Tinh Thạch đáp :
- Tại hạ đã phân tích ra tại sao lão tiên sinh lại trả lời như thế, và khi trả lời thái độ của tiên sinh thế nào tại hạ cũng đã nhận xét được. Lệnh đồ thể nào cũng hiện diện ở gần đây, và là một thiếu nữ xinh đẹp chứ không phải đàn ông.
Công Tôn Vi Ngã thất thanh hỏi :
- Sao ngươi biết đồ đệ của lão phu là con gái?
Tinh Thạch vừa cười vừa đáp :
- Dựa vào hai nguyên nhân mà tại hạ có thể suy đoán được người đó là đàn bà con gái.
Càng ngạc nhiên hơn, Công Tôn Vi Ngã hỏi tiếp :
- Ngươi thử nói hai nguyên nhân ấy ra cho lão phu nghe xem có đúng không?
Tinh Thạch đáp :
- Lý do thứ nhất, cứ xem lời nói với thái độ của lão tiên sinh cũng có thể đoán ra được lệnh đồ rất hiếu thắng và rất được lão tiên sinh cưng mến chiều chuộng. Tính nết của con gái thì bao giờ cũng kiêu ngạo và hay làm nũng hơn đàn ông rất nhiều.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu :
- Điểm này ngươi phân tích rất có lý.
Lúc này Tiểu Thanh càng kinh ngạc và hoài nghi thêm, vì nàng đã nhận ra Tinh Thạch đúng là người nàng nghi ngờ rồi. Nhưng vì thấy người đó đi cùng Ngải Thiên Trạch đến khu rừng này nên nàng lại hoài nghi chính ý nghĩ của mình. Một vấn đề giống như hệt và một vấn đề không khi nào người ấy lại đi cùng với Ngải Thiên Trạch được, hai vấn đề rất mâu thuẫn với nhau đó làm cho Tiểu Thanh dù rất thông minh cũng biến thành hồ đồ.
Nếu không vì ngại giáp mặt Ngải Thiên Trạch thì Tiểu Thanh đã chạy ra nắm chặt lấy Tinh Thạch để nhận xét kỹ rồi. Và cũng nếu không vì cách nhau quá xa thì Tiểu Thanh đã dùng Ngư Nhĩ Truyền Thanh bảo Công Tôn Vi Ngã nhận Tinh Thạch làm đồ đệ thứ hai rồi. Biết có nói Công Tôn Vi Ngã cũng không nghe thấy, mà lại không dám ra mặt nên Tiểu Thanh đành ấm ức núp trong bụi cây mà nghe tiếp.
Thấy Công Tôn Vi Ngã khen ngợi điểm nhận xét đầu tiên của mình, Tinh Thạch mừng rỡ nói tiếp :
- Lý do thứ hai là vì tại hạ biết rằng lão tiên sinh đã ở trong khu rừng rậm này lâu năm lắm rồi, râu tóc bù rối. Vậy mà bây giờ râu tóc lại được chải chuốt chỉnh tề như vậy thì tất nhiên đây phải là kiệt tác của lệnh đồ rồi. Căn cứ vào điều này tại hạ mới suy đoán lệnh đồ xưa nay vẫn chải chuốt quen, ắt phải là một thiếu nữ chứ không phải đàn ông.
Công Tôn Vi Ngã càng nghe càng chịu phục, thất thanh nói :
- La Tinh Thạch ngươi thông minh thực. Có lẽ chỉ hai mươi năm nữa là cùng, ngươi sẽ đổi ngoại hiệu từ Nam Hoang Ngọc Bá Vương thành Càn Khôn Ngọc Bá Vương đấy.
Nói xong mấy lời đó, y lại cảm thấy hối hận vì y lo rằng khi nghe y khen Tinh Thạch mấy lời như thế, không biết Tiểu Thanh có tức giận mà lẳng lặng bỏ đi hay không?
Ngải Thiên Trạch thấy Tinh Thạch biểu hiện tốt như vậy, sự thể thế nào cũng thay đồi được nên y rất mừng rỡ mà mỉm cười nói với Công Tôn Vi Ngã rằng :
- Công Tôn huynh nhận thấy kiến thức và can đảm của La lão đệ như thế nào? Có phải đệ không nói sai đấy không? Truyền nhân lý tưởng như vậy, đi tìm khắp thiên hạ chưa chắc đã tìm ra được người thứ hai đâu.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đáp :
- La lão đệ này đúng như lời của Ngải huynh nói, quả thực là truyền nhân lý tưởng và khó kiếm lắm...
Ngải Thiên Trạch cả mừng vội xen lời hỏi :
- Thế là Công Tôn huynh đã thay đổi ý kiến rồi phải không?
Công Tôn Vi Ngã cau mày lại đáp :
- Ngải huynh, mỗ nói thực là một võ lâm kỳ hoa như La lão đệ đây mà ai chẳng muốn thâu làm đồ đệ. Nhưng khốn nỗi mỗ lại không có cái phước ấy.
Ngải Thiên Trạch thất kinh vội hỏi tiếp :
- Sao Công Tôn huynh lại nói như vậy?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Vì mỗ sợ trời phạt.
Nghe thấy thế Ngải Thiên Trạch rất hồ nghi, y cau mày lại hỏi tiếp :
- Công Tôn huynh nói hai chữ “Trời phạt” ấy là có nghĩa gì vậy?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Bất cứ việc nào cũng vậy, hễ thái quá thì bị quỷ thần ghen tị. Đồ nhi của mỗ đã là một bông hoa tiên ở trên đảo Giao Trì, rất hiếm có trên đời này, còn La lão đệ là một cây dị thảo trong võ lâm thiên hạ. Kỳ tài nhân kiệt được một đã là may mắn lắm rồi, còn nếu như muốn thâu nhận cả hai thì chằng khác nào tự mang lấy phiền phức vào người. Xin Ngải huynh với Lã lão đệ lượng thứ cho, để mỗ được sống thêm nửa năm hay một năm nữa thì mỗ cám ơn hai vị vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook