Huyết Mạch Phượng Hoàng
-
Chương 4
Type: VẠN HOA PHI VŨ
Mạc Ly lẳng lặng nghe Tử Ngâm kể lại, nhìn vẻ mặt Tử Ngâm ban đầu từ hạnh phúc đến sợ hãi, tuyệt vọng, tức giận, bi thương, chỉ chừng ấy nét mặt nhưng lại như bao quát cả cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy. Đều là phụ nữ, cô có thể hiểu được cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, vì cô cũng từng...
Mạc Ly thở dài, “Vậy sau đó thì sao? Sao nhà Văn Huyên lại vào ở đây? Sao cô biết Văn Huyên có thể giúp cô?”
“Tôi tuân thủ giao hẹn với Tô Mạt, cứ thế lẳng lặng chờ trong căn phòng này, đợi đến ngày đoàn tụ với chồng và con mình. Cho đến một ngày, tôi thấy cha mẹ bán căn này cho người khác, mà người chuyển tới chính là gia đình Văn Huyên. Ban đầu, phong ấn vẫn tốt, lúc Văn Huyên có thai thì tôi phát hiện phong ấn có phần lơi lòng, tôi nghĩ có thể cô ấy chính là cơ duyên kia. Tôi chưa bao giờ muốn làm hại cô ấy, tôi chỉ muốn tìm cô ấy giúp đỡ, tôi rất áy náy vì đã làm cô ấy sợ. Xin hãy chuyển lời xin lỗi của tôi tới cô ấy.”
“Nếu muốn xin lỗi thì tự nói đi.” Một giọng nói hờ hững vang lên từ cửa phòng ngủ, Tử Ngâm và Mạc Ly đồng thời nhìn ra cửa, Tô Mạt đang đứng dựa vào cửa, phía sau Tô Mạt là Văn Huyên và Minh Viễn.
Mắt Văn Huyên hoen đỏ, là mới vừa khóc, cô ấy đã thấy Từ Ngâm nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.
“Mọi ngưòi đến từ lúc nào? Sao tôi lại không cảm nhận được?”
Thấy Tô Mạt, Mạc Ly hơi kinh ngạc.
"Tôi bày kết giới, đương nhiên cô không cảm nhận được rồi. Nếu cần người ta giúp đỡ, dĩ nhiên phải cho người ta biết nguyên nhân kết quả chứ. Cô vừa rời đi không lâu, Văn Huyên đã hỏi tôi tại sao ma lại ám chị ấy, cho nên tôi dẫn chị ấy đến đây luôn, hơn nữa còn tạm thời giúp chị ấy mở mắt âm dương, để chị ấy có thể nhìn thấy hai người, nghe hai người nói chuyện.” Tô Mạt thản nhiên giải thích.
“Nhưng mà, Văn Huyên chỉ là một người bình thường, phải làm sao có thể giúp được nhà Tử Ngâm?” Mạc Ly cảm thấy càng lúc mình càng mơ hồ.
“Việc này à, cần cô và Văn Huyên phối hợp đấy.” Tô Mạt cười nhìn Mạc Ly đang hoang mang.
“Phối hợp? Phối hợp thế nào?”
“Còn nhớ lời tôi đã nói với cô ngày hôm qua không?”
Mạc Ly nhớ lại lời hôm qua Tô Mạt đã nói, “Cô nói là...”
“Tên thầy âm dương kia đã lấy tính mệnh để phong ấn con Tử Ngâm, nếu muốn giải phong ấn, nhất định phải có một giọt nước mắt của đứa trẻ âm dương hòa cùng một giọt máu của cha mẹ đứa trẻ đó. Đứa trẻ âm dương còn hiếm có hơn âm thai, là nghìn năm mới có một.”
Tâm trạng Tô Mạt không tệ, cô kiên nhẫn giải thích với Mạc Ly và những người đang ngỡ ngàng trong phòng.
“Đứa trẻ âm dương? Là thứ gì? Ôi trời, cô đừng úp mở nữa.” Mạc Ly gấp rút thúc giục.
“Đứa trẻ âm dương, tên cũng như ý, là âm dương giao thoa. Điều này thuộc về thiên cơ, nhưng bây giờ trời phạt cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi, cứ nói cho mọi người biết cũng được. Mạc Ly, có nhớ cô từng rơi một giọt nước mắt không? Ma vốn không có nước mắt, Kiều Dật rơi nước mắt bởi vì vợ và con bị hại, đó là nước mắt tinh thần, vốn cực kì hiếm có. Mà cô, khi tháng cô hồn tôi đưa cô đi đầu thai, nước mắt của cô hoàn toàn trở thành nước mắt âm dương, đến lúc đó chỉ cần tìm được ba mẹ tương lai của cô, lấy được máu của họ là có thể giải phong ấn. Nhưng trước tiên tôi sẽ giải phong ấn của Kiều Dật, dọn nhà cho anh ấy và Tử Ngâm trước. Dù sao người và ma khác nhau, họ sống ở đây lâu cũng không tốt cho Văn Huyên.” Thấy mọi người đều sốt ruột, Tô Mạt cũng không úp mở nữa giải đáp hết nghi ngờ.
“Thầy Tô, lúc trước cô nói tôi có thể giúp đỡ Tử Ngâm, nói cách khác tôi và Minh Viễn chính là ba mẹ của đứa trẻ âm dương sao? Cuối cùng là sao?” Văn Huyên lên tiếng hỏi.
“Tương lai anh chị sẽ sinh ra một cô bé, hôm nay chị mang thai, đứa con trong bụng chị thuộc về dương giới, còn Mạc Ly, cô ấy và anh chị có duyên máu mủ, hiện tại cô ấy là ma, thuộc về âm giới. Tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy luân hồi trong tháng cô hồn, đến lúc đó nước mắt âm dương và máu của vợ chồng anh chị sẽ có thể giúp nhà Tử Ngâm đoàn viên.”
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp đỡ họ.”
“Nếu như vậy, tôi sẽ giải phong ấn cho Kiều Dật trước”. Tô Mạt nói, đi đến vị trí chính giữa phòng ngủ nhẹ nhàng vung tay lên, bỏ kết giới ban đầu mình thiết lập. Một bình nhỏ xuất hiện trong tay cô, cô mở bình, luồng khí màu trắng bay ra, cho đến khi ngưng tụ thành dáng vẻ của Kiều Dật.
Tử Ngâm kinh ngạc nhìn cả quá trình.
“Cô... cô có thể thả Kiều Dật ra ư? Sao lúc ấy lại…
“Lúc đó chị chết mang theo oán niệm trong lòng, ngay cả linh hồn cũng biến thành màu xám. Nếu như không để chị hi vọng, cuối cùng chị sẽ bị oán niệm quấy nhiễu, biến thành ác quỷ, chồng chị là vì chị nên mới bằng lòng để tôi phong ấn.”
“Có điều, Tử Ngâm à, chị đừng ôm hi vọng quá lớn, con của chị chưa chào đời đã bị tà phép cưỡng chế lấy ra, cho dù giải phong ấn, sợ rằng... Sợ rằng không tồn tại ở thế giới này được, ngược lại có thể hồn phi phách tán. Ban đầu bởi vì chị có oán niệm, tôi lo nếu như nói với chị chuyện này có thể sẽ khiến tâm trạng chị không yên mà chuyển ác. Vì vậy tôi phong ấn Kiều Dật, lợi dụng thời gian từ từ bình ổn lại oán niệm của chị. Bây giờ, chị và Kiều Dật đã đoàn tụ, tôi phải nói cho chị rõ trước, nếu giải phong ấn thì đứa bé có thể hồn phi phách tán, còn nếu không giải thì con của anh chị cũng sẽ chịu đau khổ trong phong ấn. Quyền lựa chọn nằm trong tay anh chị, anh chị suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
Kiều Dật nói với Tô Mạt, “Giải phong ấn đi, thay vì để con chịu khổ, chi bằng để cho con an tâm ra đi, chúng tôi biết chuyện đời không hoàn mỹ, bây giờ chúng tôi có thể ở bên nhau đã là hạnh phúc nhất rồi.”
Tô Mạt phát hiện gần đây tần suất mình thở dài ngày càng nhiều.
“Nếu như vậy, chúng ta dọn nhà cho đôi vợ chồng trẻ này trước đã. Cũng đâu thể ở đây mãi được, trưóc tiên theo tôi về tiệm đi. Đợi xử lí xong chuyện đứa bé, cùng thừa dịp tháng cô hồn sẽ đưa anh chị vào định cư tại Quỷ thành Phong Đô. Chậc, có điều nói trước nhé, trong tiệm của tôi có một tên thần kinh, đừng để ý đến anh ta. Anh ta có thể thấy ma, hai người chú ý một chút, Văn Huyên, chị và Minh Viễn nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến ngày thích hợp, tôi sẽ đến tìm anh chị.”
Văn Huyên nghe vậy gật đầu, Tô Mạt sắp xếp xong tất cả rồi dẫn Tử Ngâm, Mạc Ly và Kiều Dật rời khỏi. Khi nhóm Tô Mạt rời di, ỏ góc tối, một chàng trai trẻ cũng đứng dậy đi theo, anh vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm, “Em mới thần kinh đó, cả nhà em đều thần kinh.”
So với nhiều thành phố khác thì bầu trời đêm thành phố A xem như là đẹp nhất, ban đêm yên tĩnh và nhàn nhã, dĩ nhiên nếu như bỏ qua tình trạng trong nhà Tô Mạt hiện giờ thì tất cả đều hoàn mỹ.
Tô Mạt đưa ma về nhà, vừa vào cửa mùi thức ăn thơm phức đã khiến bụng cô kêu lên, cô cất tiếng chào Hàn Ngạo đang ở trong bếp rồi chạy lên lầu thay quần áo.
Hàn Ngạo đi ra khỏi bếp, nhìn thấy ba con ma đứng ở cửa thì không vui cho lắm, anh đứng đó lẳng lặng nhìn Tử Ngâm và Kiều Dật vừa mới gia nhập, mà hai ngưòi bị quan sát, nhớ được lời Tô Mạt nói với mình hôm nay dè dặt đứng đó chờ Hàn Ngạo đánh giá xong rồi bỏ qua cho họ.
Mạc Ly liếc nhìn rồi thản nhiên đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Tô Mạt thay quần áo xong, vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trên bàn cơm thức ăn nóng hổi, trông rất ngon, bên ghế sô pha một ma nữ mặc áo đỏ đang lười nhác ngồi tựa, tại cửa phòng bếp một anh chàng mặc tạp dề nhìn chằm chằm hai con ma đang đứng ở cửa, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đôi vợ chồng trẻ kia đang xấu hổ...
Tô Mạt đau đầu xoa trán, vội vàng xuống lầu đi đến bên cạnh Hàn Ngạo, kéo tay anh ngồi xuống bàn cơm.
“Anh sao thể? Không ngờ anh ở nước ngoài lâu như thế mà còn biết làm nhiều món ngon như vậy đấy. Tương lai ai có thể gả cho anh nhất định rất hạnh phúc.”
Tô Mạt nói xong cầm chiếc bát đặt bên cạnh xới cơm cho mình và Hàn Ngạo, sau đó ra hiệu bằng mắt bảo Tử Ngâm và Kiều Dật mau tìm nơi ở.
Hàn Ngạo thấy Tô Mạt xuất hiện, thoáng chốc vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
“Anh không có hứng thú với người khác, cơm của anh chỉ nấu cho mình em thôi.” Nói xong, anh nhìn phản ứng của Tô Mạt với vẻ mong đợi.
“Anh ngốc à? Cũng đâu phải em gả cho anh, đừng mang em ra đùa nhé. Từ nhỏ đến lớn anh đều bắt nạt em, bây giờ lớn thế này rồi còn lấy em ra trêu chọc.” Tô Mạt nói một câu khiến Hàn Ngạo đảo mắt.
Tử Ngâm và Kiều Dật đứng ngoài cửa thấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm cuối cùng cũng rời đi thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngồi xuống ghế sô pha.
“Xem ra thầy Tô nói không sai, bạn của cô ấy đúng là bệnh không nhẹ.” Kiều Dật nhỏ giọng rỉ tai vợ.
Hàn Ngạo bị Tô Mạt khéo léo từ chối lại nghe thấy Kiều Dật nói mình có bệnh, bèn quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Kiều Dật, vừa định cất lời thì lại bị Tô Mạt kéo đầu lại.
Tô Mạt đã xới cơm cho mình và Hàn Ngạo xong, vừa định ăn cơm thì Mạc Ly bay đến bên cạnh nhìn bọn họ, dường như Hàn Ngạo đã quen với sự tồn tại của Mạc Ly nên không buồn để ý, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tô Mạt thì nhìn Mạc Ly, thản nhiên hỏi, “Nói đi, cô muốn hỏi gì?”
“Không có gì, chỉ thương hại cho ai đó thôi.”
Mạc Ly vừa nói vừa nhìn về phía Hàn Ngạo, dời ánh mắt đi, Tô Mạt nghi ngò nhìn Mạc Ly.
“Cô thương hại ai? Cô nên thương hại cho người tốt bên cạnh anh ấy mới đúng, cô không biết anh ấy xấu xa thế nào đâu. Nhớ khi bé chúng tôi học chung một trường, lúc mới lên tiểu học có cậu em họ con chú anh ấy đến tìm anh ấy, nói là có người bắt nạt mình, nhờ anh ấy đánh giúp. Khi ấy tuổi còn nhỏ nên không hiểu nhiều chuyện, anh ấy đi theo cậu ấy, tôi lo lắng xảy ra chuyện nên cũng theo sau họ. Hôm đó trời âm u, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, họ tới một cái đình nhỏ, có hai ba đứa trẻ đang đợi ở đấy. Thấy họ đến, hai đám vừa định lao vào đánh nhau thì trời lại đổ mưa lâm râm, em trai Hàn Ngạo và mấy tên nhóc kia không để ý trời mưa, hăng máu xắn tay áo lên, vừa quay đầu lại đã không thấy Hàn Ngạo đâu nữa.”
“Ơ, vậy anh ta đi đâu?”
“Anh ấy đứng ở trong đình, dĩ nhiên trong đó còn có tôi. Tôi thấy trời mưa nên chạy vào đình để trú, em trai anh ấy quay đầu lại nhìn thấy ông anh mình không ra tay, ngược lại chạy vào trong đình thì hỏi, anh vào trong đình làm gì? Cô biết Hàn Ngạo trả lời thế nào không?”
Mạc Ly nhìn Hàn Ngạo vẫn đang hờ hững ăn cơm, lắc đầu.
Tô Mạt nói tiếp, “Hàn Ngạo nói, đừng đánh, trời mưa rồi mấy đứa cũng vào tránh mưa chung đi.”
“Phì, trời mưa và đánh nhau có liên quan gì chứ?”
“Đúng vậy đó, lúc ấy tôi cũng bối rối, mấy tên nhóc theo chân họ đánh nhau nghe thấy anh ấy trả lòi như vậy thì hỏi thẳng, đánh nhau là đánh nhau, có liên quan gì đến trời mưa? Nhanh lên, ra đây chúng ta phân cao thấp.” Nói đến đây Tô Mạt ngừng lại, gắp một miểng thịt cho vào miệng, chậm rãi nhai.
“Sau đó thì sao? Hàn Ngạo nói gì?” Trên ghế sô pha, Kiều Dật dỏng tai nghe, không nhịn được cất tiếng hỏi.
Dường như Tô Mạt nhớ đến chuyện vô cùng thú vị, bật cười rồi nói tiếp:
“Lúc này Hàn Ngạo từ từ nhìn em mình và đám trẻ kia, nói một câu: Anh ghét trời mưa.”
Mạc Ly:“...”
Tử Ngâm: “…”
Kiều Dật: “...”
Trong nháy mắt cả phòng cảm giác như có một đám quạ đen bay qua, nhân vật chính trong câu chuyện vẫn đang ung dung ăn cơm thì bỗng thản nhiên nói một câu “Ừ, cơm Mạt Mạt xới vẫn là ngon nhất.”
Mạc Ly lẳng lặng nghe Tử Ngâm kể lại, nhìn vẻ mặt Tử Ngâm ban đầu từ hạnh phúc đến sợ hãi, tuyệt vọng, tức giận, bi thương, chỉ chừng ấy nét mặt nhưng lại như bao quát cả cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy. Đều là phụ nữ, cô có thể hiểu được cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, vì cô cũng từng...
Mạc Ly thở dài, “Vậy sau đó thì sao? Sao nhà Văn Huyên lại vào ở đây? Sao cô biết Văn Huyên có thể giúp cô?”
“Tôi tuân thủ giao hẹn với Tô Mạt, cứ thế lẳng lặng chờ trong căn phòng này, đợi đến ngày đoàn tụ với chồng và con mình. Cho đến một ngày, tôi thấy cha mẹ bán căn này cho người khác, mà người chuyển tới chính là gia đình Văn Huyên. Ban đầu, phong ấn vẫn tốt, lúc Văn Huyên có thai thì tôi phát hiện phong ấn có phần lơi lòng, tôi nghĩ có thể cô ấy chính là cơ duyên kia. Tôi chưa bao giờ muốn làm hại cô ấy, tôi chỉ muốn tìm cô ấy giúp đỡ, tôi rất áy náy vì đã làm cô ấy sợ. Xin hãy chuyển lời xin lỗi của tôi tới cô ấy.”
“Nếu muốn xin lỗi thì tự nói đi.” Một giọng nói hờ hững vang lên từ cửa phòng ngủ, Tử Ngâm và Mạc Ly đồng thời nhìn ra cửa, Tô Mạt đang đứng dựa vào cửa, phía sau Tô Mạt là Văn Huyên và Minh Viễn.
Mắt Văn Huyên hoen đỏ, là mới vừa khóc, cô ấy đã thấy Từ Ngâm nhưng trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.
“Mọi ngưòi đến từ lúc nào? Sao tôi lại không cảm nhận được?”
Thấy Tô Mạt, Mạc Ly hơi kinh ngạc.
"Tôi bày kết giới, đương nhiên cô không cảm nhận được rồi. Nếu cần người ta giúp đỡ, dĩ nhiên phải cho người ta biết nguyên nhân kết quả chứ. Cô vừa rời đi không lâu, Văn Huyên đã hỏi tôi tại sao ma lại ám chị ấy, cho nên tôi dẫn chị ấy đến đây luôn, hơn nữa còn tạm thời giúp chị ấy mở mắt âm dương, để chị ấy có thể nhìn thấy hai người, nghe hai người nói chuyện.” Tô Mạt thản nhiên giải thích.
“Nhưng mà, Văn Huyên chỉ là một người bình thường, phải làm sao có thể giúp được nhà Tử Ngâm?” Mạc Ly cảm thấy càng lúc mình càng mơ hồ.
“Việc này à, cần cô và Văn Huyên phối hợp đấy.” Tô Mạt cười nhìn Mạc Ly đang hoang mang.
“Phối hợp? Phối hợp thế nào?”
“Còn nhớ lời tôi đã nói với cô ngày hôm qua không?”
Mạc Ly nhớ lại lời hôm qua Tô Mạt đã nói, “Cô nói là...”
“Tên thầy âm dương kia đã lấy tính mệnh để phong ấn con Tử Ngâm, nếu muốn giải phong ấn, nhất định phải có một giọt nước mắt của đứa trẻ âm dương hòa cùng một giọt máu của cha mẹ đứa trẻ đó. Đứa trẻ âm dương còn hiếm có hơn âm thai, là nghìn năm mới có một.”
Tâm trạng Tô Mạt không tệ, cô kiên nhẫn giải thích với Mạc Ly và những người đang ngỡ ngàng trong phòng.
“Đứa trẻ âm dương? Là thứ gì? Ôi trời, cô đừng úp mở nữa.” Mạc Ly gấp rút thúc giục.
“Đứa trẻ âm dương, tên cũng như ý, là âm dương giao thoa. Điều này thuộc về thiên cơ, nhưng bây giờ trời phạt cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi, cứ nói cho mọi người biết cũng được. Mạc Ly, có nhớ cô từng rơi một giọt nước mắt không? Ma vốn không có nước mắt, Kiều Dật rơi nước mắt bởi vì vợ và con bị hại, đó là nước mắt tinh thần, vốn cực kì hiếm có. Mà cô, khi tháng cô hồn tôi đưa cô đi đầu thai, nước mắt của cô hoàn toàn trở thành nước mắt âm dương, đến lúc đó chỉ cần tìm được ba mẹ tương lai của cô, lấy được máu của họ là có thể giải phong ấn. Nhưng trước tiên tôi sẽ giải phong ấn của Kiều Dật, dọn nhà cho anh ấy và Tử Ngâm trước. Dù sao người và ma khác nhau, họ sống ở đây lâu cũng không tốt cho Văn Huyên.” Thấy mọi người đều sốt ruột, Tô Mạt cũng không úp mở nữa giải đáp hết nghi ngờ.
“Thầy Tô, lúc trước cô nói tôi có thể giúp đỡ Tử Ngâm, nói cách khác tôi và Minh Viễn chính là ba mẹ của đứa trẻ âm dương sao? Cuối cùng là sao?” Văn Huyên lên tiếng hỏi.
“Tương lai anh chị sẽ sinh ra một cô bé, hôm nay chị mang thai, đứa con trong bụng chị thuộc về dương giới, còn Mạc Ly, cô ấy và anh chị có duyên máu mủ, hiện tại cô ấy là ma, thuộc về âm giới. Tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy luân hồi trong tháng cô hồn, đến lúc đó nước mắt âm dương và máu của vợ chồng anh chị sẽ có thể giúp nhà Tử Ngâm đoàn viên.”
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp đỡ họ.”
“Nếu như vậy, tôi sẽ giải phong ấn cho Kiều Dật trước”. Tô Mạt nói, đi đến vị trí chính giữa phòng ngủ nhẹ nhàng vung tay lên, bỏ kết giới ban đầu mình thiết lập. Một bình nhỏ xuất hiện trong tay cô, cô mở bình, luồng khí màu trắng bay ra, cho đến khi ngưng tụ thành dáng vẻ của Kiều Dật.
Tử Ngâm kinh ngạc nhìn cả quá trình.
“Cô... cô có thể thả Kiều Dật ra ư? Sao lúc ấy lại…
“Lúc đó chị chết mang theo oán niệm trong lòng, ngay cả linh hồn cũng biến thành màu xám. Nếu như không để chị hi vọng, cuối cùng chị sẽ bị oán niệm quấy nhiễu, biến thành ác quỷ, chồng chị là vì chị nên mới bằng lòng để tôi phong ấn.”
“Có điều, Tử Ngâm à, chị đừng ôm hi vọng quá lớn, con của chị chưa chào đời đã bị tà phép cưỡng chế lấy ra, cho dù giải phong ấn, sợ rằng... Sợ rằng không tồn tại ở thế giới này được, ngược lại có thể hồn phi phách tán. Ban đầu bởi vì chị có oán niệm, tôi lo nếu như nói với chị chuyện này có thể sẽ khiến tâm trạng chị không yên mà chuyển ác. Vì vậy tôi phong ấn Kiều Dật, lợi dụng thời gian từ từ bình ổn lại oán niệm của chị. Bây giờ, chị và Kiều Dật đã đoàn tụ, tôi phải nói cho chị rõ trước, nếu giải phong ấn thì đứa bé có thể hồn phi phách tán, còn nếu không giải thì con của anh chị cũng sẽ chịu đau khổ trong phong ấn. Quyền lựa chọn nằm trong tay anh chị, anh chị suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
Kiều Dật nói với Tô Mạt, “Giải phong ấn đi, thay vì để con chịu khổ, chi bằng để cho con an tâm ra đi, chúng tôi biết chuyện đời không hoàn mỹ, bây giờ chúng tôi có thể ở bên nhau đã là hạnh phúc nhất rồi.”
Tô Mạt phát hiện gần đây tần suất mình thở dài ngày càng nhiều.
“Nếu như vậy, chúng ta dọn nhà cho đôi vợ chồng trẻ này trước đã. Cũng đâu thể ở đây mãi được, trưóc tiên theo tôi về tiệm đi. Đợi xử lí xong chuyện đứa bé, cùng thừa dịp tháng cô hồn sẽ đưa anh chị vào định cư tại Quỷ thành Phong Đô. Chậc, có điều nói trước nhé, trong tiệm của tôi có một tên thần kinh, đừng để ý đến anh ta. Anh ta có thể thấy ma, hai người chú ý một chút, Văn Huyên, chị và Minh Viễn nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến ngày thích hợp, tôi sẽ đến tìm anh chị.”
Văn Huyên nghe vậy gật đầu, Tô Mạt sắp xếp xong tất cả rồi dẫn Tử Ngâm, Mạc Ly và Kiều Dật rời khỏi. Khi nhóm Tô Mạt rời di, ỏ góc tối, một chàng trai trẻ cũng đứng dậy đi theo, anh vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm, “Em mới thần kinh đó, cả nhà em đều thần kinh.”
So với nhiều thành phố khác thì bầu trời đêm thành phố A xem như là đẹp nhất, ban đêm yên tĩnh và nhàn nhã, dĩ nhiên nếu như bỏ qua tình trạng trong nhà Tô Mạt hiện giờ thì tất cả đều hoàn mỹ.
Tô Mạt đưa ma về nhà, vừa vào cửa mùi thức ăn thơm phức đã khiến bụng cô kêu lên, cô cất tiếng chào Hàn Ngạo đang ở trong bếp rồi chạy lên lầu thay quần áo.
Hàn Ngạo đi ra khỏi bếp, nhìn thấy ba con ma đứng ở cửa thì không vui cho lắm, anh đứng đó lẳng lặng nhìn Tử Ngâm và Kiều Dật vừa mới gia nhập, mà hai ngưòi bị quan sát, nhớ được lời Tô Mạt nói với mình hôm nay dè dặt đứng đó chờ Hàn Ngạo đánh giá xong rồi bỏ qua cho họ.
Mạc Ly liếc nhìn rồi thản nhiên đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Tô Mạt thay quần áo xong, vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trên bàn cơm thức ăn nóng hổi, trông rất ngon, bên ghế sô pha một ma nữ mặc áo đỏ đang lười nhác ngồi tựa, tại cửa phòng bếp một anh chàng mặc tạp dề nhìn chằm chằm hai con ma đang đứng ở cửa, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đôi vợ chồng trẻ kia đang xấu hổ...
Tô Mạt đau đầu xoa trán, vội vàng xuống lầu đi đến bên cạnh Hàn Ngạo, kéo tay anh ngồi xuống bàn cơm.
“Anh sao thể? Không ngờ anh ở nước ngoài lâu như thế mà còn biết làm nhiều món ngon như vậy đấy. Tương lai ai có thể gả cho anh nhất định rất hạnh phúc.”
Tô Mạt nói xong cầm chiếc bát đặt bên cạnh xới cơm cho mình và Hàn Ngạo, sau đó ra hiệu bằng mắt bảo Tử Ngâm và Kiều Dật mau tìm nơi ở.
Hàn Ngạo thấy Tô Mạt xuất hiện, thoáng chốc vẻ mặt dịu đi rất nhiều.
“Anh không có hứng thú với người khác, cơm của anh chỉ nấu cho mình em thôi.” Nói xong, anh nhìn phản ứng của Tô Mạt với vẻ mong đợi.
“Anh ngốc à? Cũng đâu phải em gả cho anh, đừng mang em ra đùa nhé. Từ nhỏ đến lớn anh đều bắt nạt em, bây giờ lớn thế này rồi còn lấy em ra trêu chọc.” Tô Mạt nói một câu khiến Hàn Ngạo đảo mắt.
Tử Ngâm và Kiều Dật đứng ngoài cửa thấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm cuối cùng cũng rời đi thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngồi xuống ghế sô pha.
“Xem ra thầy Tô nói không sai, bạn của cô ấy đúng là bệnh không nhẹ.” Kiều Dật nhỏ giọng rỉ tai vợ.
Hàn Ngạo bị Tô Mạt khéo léo từ chối lại nghe thấy Kiều Dật nói mình có bệnh, bèn quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Kiều Dật, vừa định cất lời thì lại bị Tô Mạt kéo đầu lại.
Tô Mạt đã xới cơm cho mình và Hàn Ngạo xong, vừa định ăn cơm thì Mạc Ly bay đến bên cạnh nhìn bọn họ, dường như Hàn Ngạo đã quen với sự tồn tại của Mạc Ly nên không buồn để ý, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tô Mạt thì nhìn Mạc Ly, thản nhiên hỏi, “Nói đi, cô muốn hỏi gì?”
“Không có gì, chỉ thương hại cho ai đó thôi.”
Mạc Ly vừa nói vừa nhìn về phía Hàn Ngạo, dời ánh mắt đi, Tô Mạt nghi ngò nhìn Mạc Ly.
“Cô thương hại ai? Cô nên thương hại cho người tốt bên cạnh anh ấy mới đúng, cô không biết anh ấy xấu xa thế nào đâu. Nhớ khi bé chúng tôi học chung một trường, lúc mới lên tiểu học có cậu em họ con chú anh ấy đến tìm anh ấy, nói là có người bắt nạt mình, nhờ anh ấy đánh giúp. Khi ấy tuổi còn nhỏ nên không hiểu nhiều chuyện, anh ấy đi theo cậu ấy, tôi lo lắng xảy ra chuyện nên cũng theo sau họ. Hôm đó trời âm u, bất cứ lúc nào cũng có thể mưa, họ tới một cái đình nhỏ, có hai ba đứa trẻ đang đợi ở đấy. Thấy họ đến, hai đám vừa định lao vào đánh nhau thì trời lại đổ mưa lâm râm, em trai Hàn Ngạo và mấy tên nhóc kia không để ý trời mưa, hăng máu xắn tay áo lên, vừa quay đầu lại đã không thấy Hàn Ngạo đâu nữa.”
“Ơ, vậy anh ta đi đâu?”
“Anh ấy đứng ở trong đình, dĩ nhiên trong đó còn có tôi. Tôi thấy trời mưa nên chạy vào đình để trú, em trai anh ấy quay đầu lại nhìn thấy ông anh mình không ra tay, ngược lại chạy vào trong đình thì hỏi, anh vào trong đình làm gì? Cô biết Hàn Ngạo trả lời thế nào không?”
Mạc Ly nhìn Hàn Ngạo vẫn đang hờ hững ăn cơm, lắc đầu.
Tô Mạt nói tiếp, “Hàn Ngạo nói, đừng đánh, trời mưa rồi mấy đứa cũng vào tránh mưa chung đi.”
“Phì, trời mưa và đánh nhau có liên quan gì chứ?”
“Đúng vậy đó, lúc ấy tôi cũng bối rối, mấy tên nhóc theo chân họ đánh nhau nghe thấy anh ấy trả lòi như vậy thì hỏi thẳng, đánh nhau là đánh nhau, có liên quan gì đến trời mưa? Nhanh lên, ra đây chúng ta phân cao thấp.” Nói đến đây Tô Mạt ngừng lại, gắp một miểng thịt cho vào miệng, chậm rãi nhai.
“Sau đó thì sao? Hàn Ngạo nói gì?” Trên ghế sô pha, Kiều Dật dỏng tai nghe, không nhịn được cất tiếng hỏi.
Dường như Tô Mạt nhớ đến chuyện vô cùng thú vị, bật cười rồi nói tiếp:
“Lúc này Hàn Ngạo từ từ nhìn em mình và đám trẻ kia, nói một câu: Anh ghét trời mưa.”
Mạc Ly:“...”
Tử Ngâm: “…”
Kiều Dật: “...”
Trong nháy mắt cả phòng cảm giác như có một đám quạ đen bay qua, nhân vật chính trong câu chuyện vẫn đang ung dung ăn cơm thì bỗng thản nhiên nói một câu “Ừ, cơm Mạt Mạt xới vẫn là ngon nhất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook