Huyết Mạch Phượng Hoàng
-
Chương 29-1
Trước phòng phẫu thuật bệnh viện, sắc mặt Tô Mạt trắng bệch, cú điện thoại khi nãy là bệnh viện gọi tới, thông báo với cô là Hàn Ngạo gặp tai nạn xe, đang giải phẫu.
Tại sao lại như vậy? Mắt Tô Mạt đỏ hoe, cô không hiểu, hôm qua anh còn cười đùa, hôm nay lại đột ngột bị tai nạn. Điện thoại di động đâu rồi? Lúc này Tô Mạt gấp gáp muốn gọi cho Đào Tử, cô không tài nào bình tĩnh được, cô sợ khi đèn phẫu thuật tắt ngóm sẽ nhận được tin tức mà bản thân không chấp nhận được, lòng cô vô cùng bất an, sờ soạng khắp người vẫn không tìm được điện thoại, cô nhìn đồ đạc của Hàn Ngạo bên cạnh, dựa theo trí nhớ bấm số của Đào Tử.
Tiếng Đào Tử ngái ngủ vang lên, “Hàn Ngạo, trễ như vậy anh gọi có gì không?”
“Đào Tử, mình biết đã trễ thế này gọi đến sẽ làm phiền cậu. Nhưng Hàn Ngạo xảy ra tai nạn, hiện tại đang cấp cứu, mình sợ lắm, cậu có thể trò chuyện với mình không?” Tô Mạt nghẹn ngào nói.
“Mạt Mạt?” Đào Tử kinh ngạc ngồi dậy, đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Mạt kinh hoảng như vậy, “Hàn Ngạo sao rồi?”
“Bây giờ còn đang cấp cứu, trong lòng mình bất an quá, mình sợ…” Tô Mạt cảm giác như cô đang đi vào kho đông lạnh, toàn thân run lẩy bẩy.
“Ngày mai mình sẽ trở về, cậu bình tĩnh lại nào, nhất định sẽ không sao đâu.” cảm giác được nỗi sợ hãi của Tô Mạt, Đào Tử an ủi.
“Đèn tắt rồi... tút… tút…” Điện thoại bỗng nhiên cúp máy khiến Đào Tử có dự cảm chẳng lành.
“Sao vậy?” ltg bị đánh thức, anh ngồi dậy ôm Đào Tử hỏi.
“Hàn Ngạo đã xảy ra chuyện, hiện tại Mạt Mạt rất hoảng sợ, ngày mai chúng ta về nước.” Sau khi sững sờ Đào Tử hoàn hồn lại, nhìn Ly Thương, trong lòng dâng lên niềm thương cảm khó hiểu.
“Thương, hứa với em, vì em cũng như vì con, anh nhất định p bảo về tốt bản thân, đừng để mình bị thương.”
“Được.” Ly Thương ôm chặt Đào Tử, kiên định nói.
Bệnh viện thành phố A, Trung Quốc.
Tô Mạt ngơ ngác nhìn mảnh vải trắng trước mặt, cô cảm thấy như đang nằm mơ. Ngày hôm qua còn hạnh phúc, sao đột nhiên hôm nay lại thành ra thế này? Mảnh vải trắng này đang đắp lên người cô yêu ư? Tô Mạt không dám tin.
“Thật xin lỗi, chúng tôi phải đưa thi thể đi, cô xem…” Y tá bên cạnh nhắc nhở Tô Mạt, Hàn Ngạo đã chết, đến lúc phải đưa đến phòng chứa thi thể, đợi xe nhà tang lễ đến.
“Cô có thể giúp tôi vén tấm vải trắng này lên không?” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn y tá trước mặt, cầu khẩn.
“Được.” Tấm vải lập tức được vén lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Tô Mạt lùi về sau vài bước tựa vào tường, thật sự là Hàn Ngạo. Nhìn tấm vải trắng được phủ lên lần nữa, thi thể Hàn Ngạo bị y tá đẩy càng lúc càng xa, Tô Mạt thấy trước mắt bất chợt tối sầm, trong khoảnh khắc cô ngã xuống, bóng dáng Tô Mặc Bạch hiện lên.
“Cô ấy đã tỉnh chưa?” Đào Tử lo lắng nhìn Tô Mạt vẫn mê man trên giường, sau đó nhìn sang Tô Mặc Bạch, “Anh không chết à?”
“Ừ, vốn tôi định ẩn đi rồi, không ngờ lại cảm thấy Tô Mạt đang kích động nên chạy đến. Sao Hàn Ngạo lại xảy ra bất trắc như vậy?” Tô Mặc Bạch đau lòng nhìn Tô Mạt hôn mê.
“Tôi cũng không biết, Mạt Mạt gọi điện thoại cho tôi nói Hàn Ngạo đang cấp cứu, nên tôi không biết cụ thể ra sao.”
“Tôi đi xử lý thi thể Hàn Ngạo trước, hai người trông nom cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng trở về.” Dặn dò xong, Tô Mặc Bạch biến mất trong phòng.
“Cậu có sao không? Mạt Mạt, nếu buồn thì cứ khóc ra đi.” Khuôn mặt Tô Mạt trở nên vô cảm khi tỉnh lại.
“Mình không sao, cậu về đi.” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Đào Tử, chị hờ hững nói một câu rồi lại cúi đầu đờ đẫn nhìn xuống sàn nhà.
“Cậu thế này làm sao mình yên tâm mà về được chứ? Hàn Ngạo đã chết rồi, anh ấy nhất định không trông mong nhìn thấy bộ dạng của cậu hiện tại.” Đào Tử không rời đi, ngồi bên cạnh Tô Mạt, gào lên với cô.
“Mình không tin, cậu nói dối, sao Hàn Ngạo có thể chết được chứ? Bọn mình vừa đến với nhau, còn đang chuẩn bị hôn lễ, làm sao anh ấy có thể chết hả?” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn, lạnh nhạt nhìn Đào Tử như đang nhìn người xa lạ, khiến Đào Tử cũng đau khổ không thôi.
Trong đầu Đào Tử bỗng hiện ra tên Tô Mặc Bạch. Anh ta là hồ tiên vạn năm, chắc chắn có cách, với lại không phải anh ta mang thi thể Hàn Ngạo đi sao? Có lẽ anh ta đã có cách xử lý.
Đào Tử ngẩng đầu định nói suy nghĩ của mình cho Tô Mạt nghe, nhưng lúc sắp thốt ra lời lại nén xuống. Lỡ như, lỡ như Tô Mặc Bạch không có cách, như vậy không phải là đả kích Tô Mạt lần nữa hay sao?
“Đào Tử, mình thật sự không sao, cậu ra ngoài trước đi, để mình yên tĩnh một chút nhé.” Tô Mạt mệt mỏi cất lời, cô cũng biết Hàn Ngạo đã chết, nhưng cô không tài nào chấp nhận được.
Đào Tử nhìn Tô Mạt, thở dài quay người ra khỏi phòng.
Nỗi cô đơn bao trùm cả căn phòng, vây kín Tô Mạt. Cô vòng tay ôm lấy người mình, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nhớ lại từng chuyện vặt vãnh giữa cô và anh, mãi vẫn không thể tin được chàng trai luôn mỉm cười nhìn mình đã đột ngột ra đi. Có lẽ có cách khác thì sao? Tô Mạt đột ngột đứng dậy, sau đó nhìn một vòng trong phòng rồi biến mất.
Đường Hoàng Tuyền.
Một mình cô đi trên đường Hoàng Tuyền, nhìn dáo dác xung quanh. Ngày hôm qua Hàn Ngạo vừa mới chết. Có lẽ cô còn cơ hội ngăn cản hồn của anh, cưỡng ép mang anh về dương gian. Tô Mạt nhanh chóng đi băng băng trên con đường quen thuộc, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu. Lẽ nào anh đã đến Phong Đô rồi sao? Hay là bây giờ anh vẫn còn ở Miếu Thành Hoàng đăng ký?
Tô Mạt quay người nhanh chóng chạy đến Miếu Thành Hoàng, hi vọng có thể tìm được tung tích của Hàn Ngạo ở đó. Bởi vì Tô Mạt trực tiếp đi đến âm giới bằng thể xác thật, thế nên khi cô vừa xuất hiện ở miếu Thành Hoàng đã khiến quỷ binh gác cổng chú ý, chúng lập tức bước đến hỏi lai lịch cô.
Tô Mạt lập tức giơ tay lên, Phượng Hoàng Hỏa bùng cháy trong tay cô, thoắt cái đám quỷ binh đã biết được thân phận của Tô Mạt. Bọn chúng hành lễ với cô rồi biến mất, Tô Mạt không lãng phí thời gian nhanh chóng rảo bước đến cổng Miếu Thành Hoàng. Có lẽ gần đây hồn ma mới chết khá nhiều, Miếu Thành Hoàng đông nghịt, có già trẻ có lớn bé. Tô Mạt nhìn xung quanh, nhưng trước sau vẫn không thấy hồn của Hàn Ngạo đâu cả.
“Có thể tra giúp tôi xem có một chàng trai tên là Hàn Ngạo đã đến đây đăng ký hay không?” Tô Mạt đi đến trước mặt một quỷ binh, lo lắng hỏi.
“Loài người từ đâu đến lại dám vô lễ như vậy? Sổ đăng ký hồn phách sao có thể để các người xem bừa?” Quỷ binh nghiêm trang nhìn Tô Mạt, quát lên.
“Tiểu nữ Tô Mạt.” Tô Mạt điềm nhiên cất lời, ánh mắt lại nhìn vào sổ ghi chép, “Phiền quỷ sai giúp tôi ra thử.”
“Tô Mạt? Hóa ra là huyết mạch thần thú. Nếu vậy để tôi tra giúp cô.” Quỷ sai nói xong liền lật xem sổ ghi chép. Chừng mười lăm phút sau, quỷ sai mới ngẩng đầu nhìn cô, “Cô chắc chắn tên là Hàn Ngạo chứ? Nếu vong hồn mới mất hôm qua, tất nhiên hiện tại đã có trong hồ sơ đăng ký. Nhưng người cô nói hoàn toàn không có, lẽ nào là chưa chết? Không bằng huyết mạch thần thú xác nhận lại rồi mới đến kiểm tra đi.”
Không có? Lòng Tô Mạt bỗng dâng lên một tia hi vọng. Đây không phải chứng tỏ là Hàn Ngạo có lẽ chưa chết hay sao? Nhưng cô tận mắt thấy thi thể của anh, lẽ nào là giả?
Tô Mạt vội vàng quay người rời khỏi Miếu Thành Hoàng, cô muốn mau sớm trở về nhân gian, xem thử có phải Hàn Ngạo đang ở nhà chờ cô hay không. Tất cả mọi chuyện hôm qua đều chỉ là giấc mơ của cô thôi.
Nhân gian, trong nhà Tô Mạt.
“Tô Tô đâu? Không phải bảo các người trông coi cô ấy sao? Sao chỉ thoáng chốc đã không thấy cô ấy đâu cả?” Nhìn căn phòng trống trải, sắc mặt Tô Mặc Bạch trở nên vô cùng khó coi.
“Mạt Mạt không cho tôi ở trong phòng, nói muốn yên tĩnh một mình. Với lại thái độ rất kiên quyết nên tôi mới rời khỏi. Tôi nghĩ chỉ cần tôi ở dưới đầu, dù Tô Mạt muốn đi đâu thì tôi cũng thấy, không ngờ cô ấy lại biến mất khỏi phòng, thật xin lỗi.” Thấy căn phòng không có bóng người, lòng Đào Tử đầy lo lắng, sớm biết như vậy cô đã kiên quyết ở lại bên cạnh Mạt Mạt rồi.
“Cô nói cô ngồi ở dưới lầu, không hề rời khỏi? Vậy sao cô biết Tô Tô biến mất trong phòng?”
“Tôi vẫn ở dưới lầu, không chỉ có tôi, còn có Ly Thương, chúng tôi không hề nhìn thấy Mạt Mạt rời khỏi nhà. Cho nên tôi chắc chắn là cô ấy mở kết giới trong phòng. Anh nói xem, có phải cô ấy đến địa phủ không?” Đào Tử biến sắc, nghĩ đến một khả năng, đó chính là Tô Mạt sẽ đến địa phủ tìm tung tích của Hàn Ngạo.
“Thi thể cuat Hàn Ngạo anh đã đặt ở đâu? Tôi từng thử tìm kiếm hồn của Hàn Ngạo, nhưng không chiêu được hồn của anh ấy. Giống như linh hồn của Hàn Ngạo hoàn toàn không có ở trên đời vậy.” Đào Tử nghi ngờ nhìn Tô Mặc Bạch hỏi.
“Hàn Ngạo đã chết rồi, tôi đặt cậu ta ở nơi tôi tu hành, dùng phép thuật đóng băng lại. Nếu nói chỗ nào thì lại thì chính là hiện tại trong thân thể cậu ta còn lưu lại một hồn một phách. Nói cách khác bây giờ cậu ta không phải đã chết hoàn toàn, song cũng không thể coi là còn sống.
“Một hồn một phách ư? Nếu Hàn Ngạo thật sự đã chết vậy phải là toàn bộ hồn phách đều rời khỏi cơ thể mới đúng. Sao lưu lại một hồn phách được? Nói như vậy anh ấy không thể đầu thai được rồi. Vậy chúng ta có thể thử triệu hồi hồn của anh ấy về không?” Đào Tử giấy lên hi vọng, có lẽ Hàn Ngạo chỉ vì đụng xe nên hồn phách mới lìa khỏi xác mà thôi, nếu vậy chỉ cần chiêu hồn thì anh ấy có thể tình dậy rồi.
“Không ích gì đâu, lúc tôi phát hiện đã thử chiêu hồn cho cậu ta, kết quả không được. Giống như hồn phách cậu ta đã hoàn toàn biến mất vậy.” Tô Mặc Bạch lắc đầu, phủ định ý nghĩ của Đào Tử.
“Hàn Ngạo đâu?” Tiếng nói Tô Mạt bất chợt vang lên khiến ba người trong phòng đều chú ý.
“Mạt Mạt, cậu đi đâu vậy hả?” Thấy Tô Mạt xuất hiện, Đào Tử vội vàng bước đến xem tình trạng cô, đêến tận khi xác nhận Tô Mạt an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hàn Ngạo đâu? Anh ấy còn sống phải không? Là mọi người trêu mình thôi đúng không? Mình đã đến Hoàng Tuyền, Miếu Thành Hoàng, trong sổ không hề có tên Hàn Ngạo đăng ký. Mọi người đã giấu anh ấy ở đâu?” Tô Mạt chạy đến phòng Hàn Ngạo ở kế bên, đáng tiếc là vẫn không có một bóng người.
“Tô Mặc Bạch, anh nói đi, Hàn Ngạo ở đâu? Có phải anh đã giấu anh ấy không?Hàn Ngạo không chết đúng không? Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?” Tô Mạt bước nhanh đến bên cạnh Tô Mặc Bạch, tâm trạng của cô suy sụp tột cùng.
“Tô Tô, em bình tĩnh lại đã. Có thể Hàn Ngạo đã chết thật rồi, nhưng hồn phách cậu ta có vấn đề, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách tra rõ xem Hàn Ngạo còn sống hay không, cũng chính là xem trong sổ sinh tử viết thế nào. chỉ có như vậy mới có thể biết được tình trạng thật sự của cậu ta.”
“Sổ sinh tử? Sao em lại quên việc này chứ? Mọi người chờ ở đây, em sẽ đi ngay bây giờ, tra thử sổ sinh tử.” Tô Mạt nói xong liền quay người bỏ chạy xuống lầu, nhưng cô vừa cất bước thì trước mắt đã tối sầm, ngã xuống bất tỉnh.
Tô Mặc Bạch ôm chặt thân thể Tô Mạt, cẩn thận bế cô đặt lên giường, sau đó nhìn Đào Tử đang lo lắng, anh nói.
“Chăm sóc cho cô ấy, tôi đi tra sổ sinh tử. Trước khi tôi trở về tuyệt đối không để cô ấy rời khỏi đây.”
Tại sao lại như vậy? Mắt Tô Mạt đỏ hoe, cô không hiểu, hôm qua anh còn cười đùa, hôm nay lại đột ngột bị tai nạn. Điện thoại di động đâu rồi? Lúc này Tô Mạt gấp gáp muốn gọi cho Đào Tử, cô không tài nào bình tĩnh được, cô sợ khi đèn phẫu thuật tắt ngóm sẽ nhận được tin tức mà bản thân không chấp nhận được, lòng cô vô cùng bất an, sờ soạng khắp người vẫn không tìm được điện thoại, cô nhìn đồ đạc của Hàn Ngạo bên cạnh, dựa theo trí nhớ bấm số của Đào Tử.
Tiếng Đào Tử ngái ngủ vang lên, “Hàn Ngạo, trễ như vậy anh gọi có gì không?”
“Đào Tử, mình biết đã trễ thế này gọi đến sẽ làm phiền cậu. Nhưng Hàn Ngạo xảy ra tai nạn, hiện tại đang cấp cứu, mình sợ lắm, cậu có thể trò chuyện với mình không?” Tô Mạt nghẹn ngào nói.
“Mạt Mạt?” Đào Tử kinh ngạc ngồi dậy, đây là lần đầu tiên cô thấy Tô Mạt kinh hoảng như vậy, “Hàn Ngạo sao rồi?”
“Bây giờ còn đang cấp cứu, trong lòng mình bất an quá, mình sợ…” Tô Mạt cảm giác như cô đang đi vào kho đông lạnh, toàn thân run lẩy bẩy.
“Ngày mai mình sẽ trở về, cậu bình tĩnh lại nào, nhất định sẽ không sao đâu.” cảm giác được nỗi sợ hãi của Tô Mạt, Đào Tử an ủi.
“Đèn tắt rồi... tút… tút…” Điện thoại bỗng nhiên cúp máy khiến Đào Tử có dự cảm chẳng lành.
“Sao vậy?” ltg bị đánh thức, anh ngồi dậy ôm Đào Tử hỏi.
“Hàn Ngạo đã xảy ra chuyện, hiện tại Mạt Mạt rất hoảng sợ, ngày mai chúng ta về nước.” Sau khi sững sờ Đào Tử hoàn hồn lại, nhìn Ly Thương, trong lòng dâng lên niềm thương cảm khó hiểu.
“Thương, hứa với em, vì em cũng như vì con, anh nhất định p bảo về tốt bản thân, đừng để mình bị thương.”
“Được.” Ly Thương ôm chặt Đào Tử, kiên định nói.
Bệnh viện thành phố A, Trung Quốc.
Tô Mạt ngơ ngác nhìn mảnh vải trắng trước mặt, cô cảm thấy như đang nằm mơ. Ngày hôm qua còn hạnh phúc, sao đột nhiên hôm nay lại thành ra thế này? Mảnh vải trắng này đang đắp lên người cô yêu ư? Tô Mạt không dám tin.
“Thật xin lỗi, chúng tôi phải đưa thi thể đi, cô xem…” Y tá bên cạnh nhắc nhở Tô Mạt, Hàn Ngạo đã chết, đến lúc phải đưa đến phòng chứa thi thể, đợi xe nhà tang lễ đến.
“Cô có thể giúp tôi vén tấm vải trắng này lên không?” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn y tá trước mặt, cầu khẩn.
“Được.” Tấm vải lập tức được vén lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Tô Mạt lùi về sau vài bước tựa vào tường, thật sự là Hàn Ngạo. Nhìn tấm vải trắng được phủ lên lần nữa, thi thể Hàn Ngạo bị y tá đẩy càng lúc càng xa, Tô Mạt thấy trước mắt bất chợt tối sầm, trong khoảnh khắc cô ngã xuống, bóng dáng Tô Mặc Bạch hiện lên.
“Cô ấy đã tỉnh chưa?” Đào Tử lo lắng nhìn Tô Mạt vẫn mê man trên giường, sau đó nhìn sang Tô Mặc Bạch, “Anh không chết à?”
“Ừ, vốn tôi định ẩn đi rồi, không ngờ lại cảm thấy Tô Mạt đang kích động nên chạy đến. Sao Hàn Ngạo lại xảy ra bất trắc như vậy?” Tô Mặc Bạch đau lòng nhìn Tô Mạt hôn mê.
“Tôi cũng không biết, Mạt Mạt gọi điện thoại cho tôi nói Hàn Ngạo đang cấp cứu, nên tôi không biết cụ thể ra sao.”
“Tôi đi xử lý thi thể Hàn Ngạo trước, hai người trông nom cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng trở về.” Dặn dò xong, Tô Mặc Bạch biến mất trong phòng.
“Cậu có sao không? Mạt Mạt, nếu buồn thì cứ khóc ra đi.” Khuôn mặt Tô Mạt trở nên vô cảm khi tỉnh lại.
“Mình không sao, cậu về đi.” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn Đào Tử, chị hờ hững nói một câu rồi lại cúi đầu đờ đẫn nhìn xuống sàn nhà.
“Cậu thế này làm sao mình yên tâm mà về được chứ? Hàn Ngạo đã chết rồi, anh ấy nhất định không trông mong nhìn thấy bộ dạng của cậu hiện tại.” Đào Tử không rời đi, ngồi bên cạnh Tô Mạt, gào lên với cô.
“Mình không tin, cậu nói dối, sao Hàn Ngạo có thể chết được chứ? Bọn mình vừa đến với nhau, còn đang chuẩn bị hôn lễ, làm sao anh ấy có thể chết hả?” Tô Mạt ngẩng đầu nhìn, lạnh nhạt nhìn Đào Tử như đang nhìn người xa lạ, khiến Đào Tử cũng đau khổ không thôi.
Trong đầu Đào Tử bỗng hiện ra tên Tô Mặc Bạch. Anh ta là hồ tiên vạn năm, chắc chắn có cách, với lại không phải anh ta mang thi thể Hàn Ngạo đi sao? Có lẽ anh ta đã có cách xử lý.
Đào Tử ngẩng đầu định nói suy nghĩ của mình cho Tô Mạt nghe, nhưng lúc sắp thốt ra lời lại nén xuống. Lỡ như, lỡ như Tô Mặc Bạch không có cách, như vậy không phải là đả kích Tô Mạt lần nữa hay sao?
“Đào Tử, mình thật sự không sao, cậu ra ngoài trước đi, để mình yên tĩnh một chút nhé.” Tô Mạt mệt mỏi cất lời, cô cũng biết Hàn Ngạo đã chết, nhưng cô không tài nào chấp nhận được.
Đào Tử nhìn Tô Mạt, thở dài quay người ra khỏi phòng.
Nỗi cô đơn bao trùm cả căn phòng, vây kín Tô Mạt. Cô vòng tay ôm lấy người mình, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nhớ lại từng chuyện vặt vãnh giữa cô và anh, mãi vẫn không thể tin được chàng trai luôn mỉm cười nhìn mình đã đột ngột ra đi. Có lẽ có cách khác thì sao? Tô Mạt đột ngột đứng dậy, sau đó nhìn một vòng trong phòng rồi biến mất.
Đường Hoàng Tuyền.
Một mình cô đi trên đường Hoàng Tuyền, nhìn dáo dác xung quanh. Ngày hôm qua Hàn Ngạo vừa mới chết. Có lẽ cô còn cơ hội ngăn cản hồn của anh, cưỡng ép mang anh về dương gian. Tô Mạt nhanh chóng đi băng băng trên con đường quen thuộc, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu. Lẽ nào anh đã đến Phong Đô rồi sao? Hay là bây giờ anh vẫn còn ở Miếu Thành Hoàng đăng ký?
Tô Mạt quay người nhanh chóng chạy đến Miếu Thành Hoàng, hi vọng có thể tìm được tung tích của Hàn Ngạo ở đó. Bởi vì Tô Mạt trực tiếp đi đến âm giới bằng thể xác thật, thế nên khi cô vừa xuất hiện ở miếu Thành Hoàng đã khiến quỷ binh gác cổng chú ý, chúng lập tức bước đến hỏi lai lịch cô.
Tô Mạt lập tức giơ tay lên, Phượng Hoàng Hỏa bùng cháy trong tay cô, thoắt cái đám quỷ binh đã biết được thân phận của Tô Mạt. Bọn chúng hành lễ với cô rồi biến mất, Tô Mạt không lãng phí thời gian nhanh chóng rảo bước đến cổng Miếu Thành Hoàng. Có lẽ gần đây hồn ma mới chết khá nhiều, Miếu Thành Hoàng đông nghịt, có già trẻ có lớn bé. Tô Mạt nhìn xung quanh, nhưng trước sau vẫn không thấy hồn của Hàn Ngạo đâu cả.
“Có thể tra giúp tôi xem có một chàng trai tên là Hàn Ngạo đã đến đây đăng ký hay không?” Tô Mạt đi đến trước mặt một quỷ binh, lo lắng hỏi.
“Loài người từ đâu đến lại dám vô lễ như vậy? Sổ đăng ký hồn phách sao có thể để các người xem bừa?” Quỷ binh nghiêm trang nhìn Tô Mạt, quát lên.
“Tiểu nữ Tô Mạt.” Tô Mạt điềm nhiên cất lời, ánh mắt lại nhìn vào sổ ghi chép, “Phiền quỷ sai giúp tôi ra thử.”
“Tô Mạt? Hóa ra là huyết mạch thần thú. Nếu vậy để tôi tra giúp cô.” Quỷ sai nói xong liền lật xem sổ ghi chép. Chừng mười lăm phút sau, quỷ sai mới ngẩng đầu nhìn cô, “Cô chắc chắn tên là Hàn Ngạo chứ? Nếu vong hồn mới mất hôm qua, tất nhiên hiện tại đã có trong hồ sơ đăng ký. Nhưng người cô nói hoàn toàn không có, lẽ nào là chưa chết? Không bằng huyết mạch thần thú xác nhận lại rồi mới đến kiểm tra đi.”
Không có? Lòng Tô Mạt bỗng dâng lên một tia hi vọng. Đây không phải chứng tỏ là Hàn Ngạo có lẽ chưa chết hay sao? Nhưng cô tận mắt thấy thi thể của anh, lẽ nào là giả?
Tô Mạt vội vàng quay người rời khỏi Miếu Thành Hoàng, cô muốn mau sớm trở về nhân gian, xem thử có phải Hàn Ngạo đang ở nhà chờ cô hay không. Tất cả mọi chuyện hôm qua đều chỉ là giấc mơ của cô thôi.
Nhân gian, trong nhà Tô Mạt.
“Tô Tô đâu? Không phải bảo các người trông coi cô ấy sao? Sao chỉ thoáng chốc đã không thấy cô ấy đâu cả?” Nhìn căn phòng trống trải, sắc mặt Tô Mặc Bạch trở nên vô cùng khó coi.
“Mạt Mạt không cho tôi ở trong phòng, nói muốn yên tĩnh một mình. Với lại thái độ rất kiên quyết nên tôi mới rời khỏi. Tôi nghĩ chỉ cần tôi ở dưới đầu, dù Tô Mạt muốn đi đâu thì tôi cũng thấy, không ngờ cô ấy lại biến mất khỏi phòng, thật xin lỗi.” Thấy căn phòng không có bóng người, lòng Đào Tử đầy lo lắng, sớm biết như vậy cô đã kiên quyết ở lại bên cạnh Mạt Mạt rồi.
“Cô nói cô ngồi ở dưới lầu, không hề rời khỏi? Vậy sao cô biết Tô Tô biến mất trong phòng?”
“Tôi vẫn ở dưới lầu, không chỉ có tôi, còn có Ly Thương, chúng tôi không hề nhìn thấy Mạt Mạt rời khỏi nhà. Cho nên tôi chắc chắn là cô ấy mở kết giới trong phòng. Anh nói xem, có phải cô ấy đến địa phủ không?” Đào Tử biến sắc, nghĩ đến một khả năng, đó chính là Tô Mạt sẽ đến địa phủ tìm tung tích của Hàn Ngạo.
“Thi thể cuat Hàn Ngạo anh đã đặt ở đâu? Tôi từng thử tìm kiếm hồn của Hàn Ngạo, nhưng không chiêu được hồn của anh ấy. Giống như linh hồn của Hàn Ngạo hoàn toàn không có ở trên đời vậy.” Đào Tử nghi ngờ nhìn Tô Mặc Bạch hỏi.
“Hàn Ngạo đã chết rồi, tôi đặt cậu ta ở nơi tôi tu hành, dùng phép thuật đóng băng lại. Nếu nói chỗ nào thì lại thì chính là hiện tại trong thân thể cậu ta còn lưu lại một hồn một phách. Nói cách khác bây giờ cậu ta không phải đã chết hoàn toàn, song cũng không thể coi là còn sống.
“Một hồn một phách ư? Nếu Hàn Ngạo thật sự đã chết vậy phải là toàn bộ hồn phách đều rời khỏi cơ thể mới đúng. Sao lưu lại một hồn phách được? Nói như vậy anh ấy không thể đầu thai được rồi. Vậy chúng ta có thể thử triệu hồi hồn của anh ấy về không?” Đào Tử giấy lên hi vọng, có lẽ Hàn Ngạo chỉ vì đụng xe nên hồn phách mới lìa khỏi xác mà thôi, nếu vậy chỉ cần chiêu hồn thì anh ấy có thể tình dậy rồi.
“Không ích gì đâu, lúc tôi phát hiện đã thử chiêu hồn cho cậu ta, kết quả không được. Giống như hồn phách cậu ta đã hoàn toàn biến mất vậy.” Tô Mặc Bạch lắc đầu, phủ định ý nghĩ của Đào Tử.
“Hàn Ngạo đâu?” Tiếng nói Tô Mạt bất chợt vang lên khiến ba người trong phòng đều chú ý.
“Mạt Mạt, cậu đi đâu vậy hả?” Thấy Tô Mạt xuất hiện, Đào Tử vội vàng bước đến xem tình trạng cô, đêến tận khi xác nhận Tô Mạt an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hàn Ngạo đâu? Anh ấy còn sống phải không? Là mọi người trêu mình thôi đúng không? Mình đã đến Hoàng Tuyền, Miếu Thành Hoàng, trong sổ không hề có tên Hàn Ngạo đăng ký. Mọi người đã giấu anh ấy ở đâu?” Tô Mạt chạy đến phòng Hàn Ngạo ở kế bên, đáng tiếc là vẫn không có một bóng người.
“Tô Mặc Bạch, anh nói đi, Hàn Ngạo ở đâu? Có phải anh đã giấu anh ấy không?Hàn Ngạo không chết đúng không? Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?” Tô Mạt bước nhanh đến bên cạnh Tô Mặc Bạch, tâm trạng của cô suy sụp tột cùng.
“Tô Tô, em bình tĩnh lại đã. Có thể Hàn Ngạo đã chết thật rồi, nhưng hồn phách cậu ta có vấn đề, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách tra rõ xem Hàn Ngạo còn sống hay không, cũng chính là xem trong sổ sinh tử viết thế nào. chỉ có như vậy mới có thể biết được tình trạng thật sự của cậu ta.”
“Sổ sinh tử? Sao em lại quên việc này chứ? Mọi người chờ ở đây, em sẽ đi ngay bây giờ, tra thử sổ sinh tử.” Tô Mạt nói xong liền quay người bỏ chạy xuống lầu, nhưng cô vừa cất bước thì trước mắt đã tối sầm, ngã xuống bất tỉnh.
Tô Mặc Bạch ôm chặt thân thể Tô Mạt, cẩn thận bế cô đặt lên giường, sau đó nhìn Đào Tử đang lo lắng, anh nói.
“Chăm sóc cho cô ấy, tôi đi tra sổ sinh tử. Trước khi tôi trở về tuyệt đối không để cô ấy rời khỏi đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook