Huyết Hận
Chương 136







Gia chủ Trần gia dắt tay con gái mình trở lại bên cạnh Victor Cedric, miệng nở nụ cười khách sáo



“Xin thứ lỗi, đã bắt các vị phải đợi lâu “



Victor Cedric cười xòa



“Chỉ khoảng 10 phút thôi, cũng không lâu lắm. Mời hai vị lên trực thăng, chúng ta lập tức khởi hành “



Gia chủ Trần gia và Băng Tâm cùng một số cao thủ tinh nhuệ được 2 tên dị nhân hộ tống vào trong máy bay. Máy bay vừa cất cánh cũng là lúc toán nhân thủ bịt mặt phát động cuộc tấn công quy mô lớn vào khu biệt thự.



Hàng trăm vệ sĩ của Trần gia bị bỏ rơi lại hiện trường. Tuy ngoài miệng nói là họ đang thực hiện sứ mệnh đoạn hậu để yểm trợ yếu nhân rút lui nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rằng mình là những con tốt thí bị vứt lại một cách không thương tiếc. Âu đó cũng là một quy luật nghiệt ngã của cuộc đời



Cuộc tập kích thứ hai diễn ra trong vòng nửa giờ, phần thắng nghiêng về những người bịt mặt với số lượng và trang bị áp đảo. Hơn phân nửa số vệ sĩ của Trần gia sau khi chứng kiến đồng bọn bị bắn hạ một cách thê thảm đã mất hết ý chí chiến đấu, tự mình buông súng đầu hàng. Những vị khách mời mặt mày xanh lét, run rẩy vì sợ hãi nhanh chóng được lôi ra từ những vị trí ẩn nấp của họ trong khu biệt thự, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy một nhân vật quan trọng nào của Trần gia và Thiên Ngoại giáo cả.



Martin Ba bước xuống từ một chiếc trực thăng Apache, vài người bịt mặt lập tức chạy đến báo cáo tình hình với ông ta.



Martin lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, khi vừa nghe tín hiệu trả lời từ đầu dây bên kia, ông ta vội nói



“Mục tiêu đã tẩu thoát, có lẽ chúng đi về phía hải phận Ireland. Phần còn lại là của anh đấy “



Giọng của Kane Deviance vang lên



“Rõ rồi. Tôi đang đợi chúng đến “



Martin bỏ điện thoại vào túi áo, nhìn những tù binh vừa bắt được, nở nụ cười đắc ý



“Chắc chắn trong số này sẽ có không ít những nhân vật xã hội đen cộm cán. Xem ra lần này ta đã lập được một công trạng không nhỏ. Dù sao cũng phải cảm ơn ngươi, Lãnh diện tử thần … “




Cách khu biệt thự hàng chục cây số về phía Bắc, trên một dãy núi sát bờ biển, một trận chiến ác liệt đang diễn ra



Diệp Khải Nguyên đã sử dụng lại thân phận Lãnh diện tử thần của mình, hiện đang cầm kiếm ác chiến với một nam nhân bí ẩn mặc chiến giáp bằng kim loại sơn đầy những họa tiết đỏ rực như lửa, khuôn mặt được che khuất sau chiếc nón sắt kín mít chỉ chừa lại hai hốc mắt tối om



Vũ khí của người này là một đoạn xích sắt dài vài mét, một đầu được nối với một mũi giáo 4 ngạnh sắc nhọn vô cùng. Đây quả thật là một binh khí kì dị và bá đạo …



Từ binh khí của hai đối thủ, hỏa diễm rừng rực cháy sáng, màu sắc khác nhau một chút. Hỏa diễm do Khải Nguyên phát ra có màu đỏ rực, còn của nam nhân bí ẩn lại là một màu vàng vọt, không mấy tươi sáng ...



Xung quanh nơi Khải Nguyên và nam nhân bí ẩn giao chiến, không khí nóng bức, cây cỏ khô héo, những sinh vật vô tình đi ngang qua đều bị thiêu đốt thành tro bụi ...



Đoạn xích sắt dài lê thê tưởng như vô cùng nặng nề và vướng víu nhưng ở trong tay nam nhân bí ẩn lại trở thành một vũ khí lợi hại vô cùng, lúc hóa thành trường thương dũng mãnh, lúc lại trở thành nhuyễn tiên linh hoạt tấn công từ đủ mọi góc độ bất ngờ.



Khải Nguyên tỏ ra không hề e ngại hỏa diễm nóng rực trên binh khí của đối thủ, bất thần tung ra một hư chiêu rồi thừa cơ nắm lấy sợi xích, thuận theo đó đâm thẳng một kiếm vào giữa ngực nam nhân bí ẩn



“Phập” một tiếng, lưỡi kiếm xuyên suốt từ trước ra sau, thế nhưng không hề có dù chỉ một giọt máu đổ ra. Nam nhân bí ẩn bình thản giật mạnh sợi xích, Khải Nguyên vội buông tay ra nhưng hổ khẩu vẫn bị những ngạnh sắc của mũi giáo rạch đứt vài đường rướm máu.



Những vết cắt chỉ trong chớp mắt đã liền lại, tựa như chưa hề xảy ra việc gì ...



Nam nhân bí ẩn liền thừa cơ phản kích, sợi xích lay động liên tục, rồi hóa thành một tấm lưới lửa ập vào Khải Nguyên. Đất đá bị cày nát thành những vết nứt ngang dọc rõ sâu, nhưng bóng dáng của Khải Nguyên đã biến mất, chẳng thấy đâu cả. Rồi hắn bất ngờ xuất hiện trước mặt nam nhân bí ẩn, lạnh lùng đâm ra một kiếm cực nhanh vào một khe hở vốn là hốc mắt của chiếc mũ.sắt. Đây quả thật là một sát chiêu chí tử, tưởng như trên đời không ai có thể sống sót sau nhát kiếm này …



Nam nhân bí ẩn ngã vật ra sau, nằm bất động nhưng Khải Nguyên không hề biểu lộ ra dáng vẻ của kẻ chiến thắng, mà trái lại, thần sắc của hắn trở nên nghiêm trọng hơn nữa, bàn tay siết chặt như thể muốn bóp nát chuôi kiếm.



Một điều không ai có thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, nam nhân bí ẩn lồm cồm ngồi dậy, điệu bộ rất tự nhiên, không hề tỏ ra đau đớn chút nào



“Lần thứ 17 “ – Khải Nguyên lẩm bẩm



“Tiếp tục đi chứ … “ – Thanh âm khàn khàn đầy vẻ thách thức vang lên sau chiếc mũ sắt



Khải Nguyên bỗng thu kiếm về, bỏ vào chiếc bao kiếm đeo sau lưng, đoạn xua tay nói



“Không cần thiết phải tiếp tục tranh phong. Căn bản là công lực của ngươi vẫn chưa đủ để đả thương được ta, cũng như hiện tại ta cũng chưa thể nghĩ ra biện pháp nào để tiêu diệt ngươi “



Nam nhân thần bí cười rộ lên một tràng, thanh âm the thé tựa tiếng ma kêu quỷ gào



“Danh xưng của ta gọi là Bất Diệt. Trên đời này, ngoại trừ “người ấy” ra, chẳng kẻ nào có thể giết được ta cả “



Khải Nguyên nở nụ cười đầy ẩn ý



“Ta biết … Ta cũng biết rằng ngươi là người của Linh Không phái, là kẻ được phái đến để cản đường ta … Thậm chí ta cũng biết được ngươi thật sự chính là thứ gì “



Bất Diệt tỏ vẻ ngạc nhiên



“Thật sao ? Nói thử ra xem nào “



Khải Nguyên chậm rãi nói bằng thanh âm lạnh lùng



“Một oán niệm u uất và cực kì nặng nề … Có thể xem như ngươi là một hồn ma … nhưng không … ngươi đặc biệt hơn chúng … Ngươi là một thực thể hoàn chỉnh, có khả năng trực tiếp sát thương, nhưng ta vẫn chưa biết được trạng thái tồn tại đó thật ra là như thế nào … Trên đời quả thật vẫn còn có rất nhiều bí ẩn chưa thể giải đáp được … “



Bất Diệt đứng lặng người, không nói gì, thân ảnh của Khải Nguyên nhạt dần rồi hóa thành tàn tro bay tứ tán, hiển nhiên là chân thân của hắn đã rời khỏi hiện trường được một lúc.



Chính xác là Khải Nguyên đã lẳng lặng bỏ đi sau khi thực hiện sát chiêu thứ 17 bất thành …



“Một kẻ rất thú vị … “ – Bất Diệt lẩm bẩm trong cổ họng



Ngoài khơi hải phận Ireland, chiếc tàu ngầm nguyên tử tối tân của Kane Deviance đã trồi lên khỏi mặt nước, hiện đang áp sát vào chiến hạm Deadly Shark



Những khẩu pháo hạng nặng trên chiến hạm Deadly Shark đã chĩa về phía chiếc tàu ngầm từ lúc nó mới vừa xuất hiện, thế nhưng chưa một phát súng nào được bắn ra cả. Là bậc thầy trong lĩnh vực khoa học quân sự, Victor Cedric hiểu rằng chiếc tàu ngầm này chính là một quả bom nguyên tử khổng lồ, nếu như nó nổ tung thì cả ông ta và tất cả những người có mặt trên chiến hạm Deadly Shark nặng thì sẽ phải tan thành tro bụi, còn nhẹ nhất thì chiến hạm sẽ bị dư chấn đánh chìm, họ sẽ phải khốn đốn giữa biển khơi bao la nhiễm đầy chất phóng xạ bị rò rỉ.



Nhưng Kane Deviance vẫn không nóng vội động thủ, anh ta hạ lệnh cho thủ hạ điều khiển tàu ngầm cặp sát theo chiến hạm với mục đích dường như là câu giờ cho một mưu toan nào đó …




Một quầng lửa lớn tựa như một ngôi sao băng rực cháy rơi xuống từ bầu trời rồi hóa thành một nam nhân tóc bạc đứng trước mặt Victor Cedric



“T – 17 thì ra là ngươi, người quen cũ. Vẫn khỏe chứ ? “ - Victor nhìn Khải Nguyên, giọng có vẻ giễu cợt



Thập nhị dị nhân không ai bảo ai, lẳng lặng bày trí đội hình bao vây Khải Nguyên vào giữa



Khải Nguyên thâm trầm nói



“Đừng gọi ta bằng cái tên đó. Ông thừa biết rằng ta đến đây vì mục đích gì “



Victor cười nham hiểm



“Đoạt lại chiếc hộp Pandora phải không ? Chính phủ Mĩ đã chi cho ngươi bao nhiêu thế ? Hay là họ đã hứa sẽ đáp ứng cho ngươi một điều kiện gì đó ? Ngươi thật là một kẻ tráo trở, lần đó ngươi đã nói rằng nếu như ta có thể đoạt được chiếc hộp Pandora từ tay ngươi và U Minh tuyệt địa thì nó sẽ trở thành vật sở hữu của ta kia mà …”



Khải Nguyên quắc mắt nhìn Victor, giọng nói lành lạnh



“Theo ta nghĩ , kẻ tráo trở chính là kẻ thừa nước *****c thả câu, nhân lúc hai bên lưỡng bại câu thương mà lén lút ám toán … Không sao cả, thắng làm vua, thua làm giặc, tráo trở có thể được che đậy bằng một từ gọi là “mưu trí”. Có đúng thế không nào ? “



Victor gật gù



“Chính xác như thế, ngươi quả thật rất hiểu ý ta. Muốn thành đại sự thì đương nhiên là phải bất chấp thủ đoạn “



Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Khải Nguyên nở ra một nụ cười vô hồn



“Ban đầu ta định đoạt lấy chiếc hộp Pandora từ tay ngươi, nhưng đã có một số việc xảy ra làm cho ta phải suy nghĩ lại. Chẳng những ta sẽ không quan tâm đến chiếc hộp đó nữa mà ta sẽ cho không ngươi một vật rất có giá trị. Vật này được gọi là “Chìa khóa của địa ngục”, chắc chắn là ngươi biết nó dùng để làm gì … “



Nói đoạn, Khải Nguyên lấy trong người ra một mảnh sắt có hình dáng giống như một văn tự cổ xưa, ném về phía Victor, lớn tiếng ra lệnh



“Tất cả rút lui “



Chiếc tàu ngầm lặng lẽ chìm xuống mặt nước, Khải Nguyên đợi thêm chừng nửa giờ để chắc chắn là Kane Deviance đã rời khỏi phạm vi tác xạ của chiến hạm rồi hóa thành một quầng lửa cháy rực bay đi mất dạng



Khi Vấn Thiên mở mắt tỉnh dậy, trời đã xế trưa



Tiếng sóng vỗ rì rầm xung quanh, một mùi hôi tanh thoang thoảng, chàng nhận ra mình đang nằm trên khoang của một chiếc tàu đánh cá.



Chiếc tàu này đang chậm chạp di chuyển trên đại dương mênh mông …



Khi Vấn Thiên bước vào buồng lái, chàng nhìn thấy hai nữ nhân. Nghe động, họ vội vã quay lại rồi thốt lên gần như cùng một lúc



“Cung chủ … Người đã tỉnh lại rồi … “



“Vấn Thiên, cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh lại. Anh làm em lo quá … “



Hai nữ nhân này, một người là Băng Tâm, người kia chính là Tú Văn …



Vấn Thiên xoa đầu, cố nhớ lại những việc đã xảy ra, nhưng tất cả vẫn là một khoảng mơ hồ. Chàng hướng về phía Tú Văn, hỏi



“Đã có chuyện gì xảy ra ? Vì sao ta lại ở đây ? Những người khác đâu cả rồi ? “



Tú Văn liền trả lời



“Những tỉ muội khác đã rút lui bằng đường bộ, hiện vẫn chưa nhận được tin tức của họ … Vì chiếc thuyền này hơi nhỏ cho nên sẽ hơi bất tiện nếu như tất cả cùng sử dụng phương tiện này … Đêm qua, có một nữ nhân mang cung chủ đến chỗ bọn thuộc hạ, lúc đó cung chủ đã mê man bất tỉnh. Người này chỉ nói vài câu rồi bỏ đi, thân pháp rất nhanh, bọn thuộc hạ mãi lo cho cung chủ nên nhất thời sơ suất, không kịp đuổi theo …”



Vấn Thiên ngẫm nghĩ một lúc, hỏi



“Có phải đó là một thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo choàng màu đen không ? “



Tú Văn lắc đầu




“Không phải … Người này có khuôn mặt mang những đường nét của chủng tộc châu Á, nhưng lại có đôi mắt màu xanh, cô ta mặc y phục bó sát toàn thân, khá giống với trang phục của binh lính đặc nhiệm … “



“Nữ nhân đó đã nói những gì ? “ – Vấn Thiên lại hỏi



Tú Văn nhăn trán, cố hồi tưởng lại



“Nữ nhân đó bảo chúng tôi đưa cung chủ rời khỏi hiện trường … Cô ta còn nói một câu khá khó hiểu, nô gia nhất thời không nhớ được cụ thể nội dung, chỉ nhớ đại ý là khuyên chủ nhân đừng nên can thiệp vào việc gì đó của Linh Không phái … “



Vấn Thiên không nói thêm gì nữa, chậm rãi bước ra ngoài boong tàu, ngồi nghĩ ngợi mông lung. Chàng linh cảm rằng đêm hôm qua đã có một sự kiện lớn xảy ra. Trước lúc cuộc tập kích bắt đầu, chàng đã cảm nhận thấy khí tức của một vài cường giả thoáng ẩn thoáng hiện bên trong khu biệt thự, thế nhưng mãi vẫn không thể tìm được vị trí chính xác của những cường giả đó. Liệu những cao thủ có hành vi lén lút đó có quan hệ gì với những người đã tiến hành cuộc đột kích bằng súng ống ? Mục đích thật sự của họ là gì ?



“Chắc chắn là không chỉ có một thế lực … “ – Vấn Thiên lẩm bẩm



Vấn Thiên quyết định gạt bỏ những suy tư đó sang một bên để tập trung suy nghĩ về một vấn đề khác: những dự định cho tương lai.



“Nữ nhân mà mình đã gặp lúc bị Sát Quỷ biệt đội bắt giữ, cô ta tên gọi là Jenny thì phải… Có vẻ như cô ta là một pháp sư hắc ám có thực lực. Có lẽ mình nên đi tìm cô ta thử xem sao, biết đâu cô ta lại biết được chút manh mối gì đó về thứ tà thuật mà Julie đã sử dụng để phong tỏa kí ức của mình … À , vẫn còn một người nữa, con gái của Nhược Mộng – Dạ Lan, cô ta dường như cũng biết một ít về quá khứ của mình … Nhưng nhất thời mình vẫn chưa biết được là phải bắt đầu tìm kiếm cô ta từ đâu … “



Một đôi tay mềm mại lặng lẽ ôm chặt lấy Vấn Thiên từ phía sau, một mùi hương nữ nhân quen thuộc xộc vào mũi chàng.



Vấn Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng ngả người về phía sau, chàng cảm nhận thấy một cảm giác đàn hồi, ấm áp từ khuôn ngực rất đỗi phong mãn của nữ nhân. Gió mát, nắng vàng, biển xanh và một mĩ nữ ở bên cạnh, còn gì tuyệt vời bằng, việc gì lại phải nghĩ đến những thứ rối rắm đó cho nặng đầu …



“Bộ ngực của em thật tuyệt … “ – Vấn Thiên nhắm mắt, giọng nói có vẻ mơ màng



Băng Tâm hơi đỏ mặt, đẩy Vấn Thiên ra, tỏ vẻ giận dỗi



“Đồ bại hoại xấu xa … Đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến những việc không đứng đắn đó … Nói cho em biết đi, ngoài những ham muốn tình dục ra, trong lòng anh có còn chút tình cảm nào khác dành cho em không ? “



Vấn Thiên ngồi dậy, ôm Băng Tâm vào lòng, giọng nói ngọt như mật



“Không biết nữa … Anh chỉ biết rằng mình muốn được ở bên cạnh em suốt cuộc đời này, muốn quan tâm chăm sóc cho em thật chu đáo, và quan trọng nhất là muốn cùng em làm một việc mà cả hai chúng ta đều thích … “



Trong lòng Băng Tâm dâng tràn nhiều cảm xúc khó tả, cô ngượng ngập mãi không nói nên lời, bèn hé mở đôi môi xinh, hàm răng trắng bóng như ngọc cắn mạnh vào bả vai Vấn Thiên đau nhói. Vấn Thiên thoáng giật mình, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, chàng đè Băng Tâm xuống, nhanh như chớp cởi bỏ những chiếc cúc áo, để lộ đôi nhũ phong no tròn phập phồng theo từng hơi thở của mĩ nhân.



Ánh mắt Vấn Thiên chợt lóe sáng, đôi ma thủ không ngừng xoa nắn một bên nhũ phong đầy gợi cảm, miệng mở hờ, đặt lên trên vị trí nhạy cảm nhất của bên nhũ phong còn lại, giọng nói đầy tà ý



“Dám cắn anh à, anh sẽ trả đũa lại em … Ở vị trí này nhé … “



Băng Tâm kinh hoàng, vùng vẫy liên tục



“Đừng … Không được … Hàm răng của anh nhọn lắm, sẽ làm em bị thương mất … Thả em ra … “



Đã từng thấy Vấn Thiên cắn đứt cổ họng những sát thủ truy sát chàng để hút máu, Băng Tâm không thể không lo ngại rằng trong lúc cao hứng, mất kiểm soát chàng có thể sẽ làm tổn thương đến đường cong kiêu hãnh nhất của cô.



Chiếc lưỡi tham lam của Vấn Thiên không ngừng dạo quanh khu vực đồi núi trắng đẹp mơn mởn, giọng nói ngập tràn dục vọng cất lên



“Chúng ta sẽ động phòng với nhau ngay bây giờ và ngay tại nơi này nhé, tân nương của anh … “



Không một lời đáp, Băng Tâm cuồng nhiệt quấn lấy Vấn Thiên, hai thân thể như hòa vào làm một, chuyển động với tiết tấu càng lúc càng nhanh dần.



Trong lúc đắm chìm trong biển sâu tình ái, cả hai không hề biết rằng đã có một biến cố xảy ra. Động cơ của chiếc tàu đánh cá bỗng kêu lên lục khục một lúc rồi tắt hẳn …


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương