Giọng nói yếu ớt của Hà lão đại vội chen ngang:

- Xứng hay không xứng, yêu hay không yêu đợi kiếp sau hẵng nói. Dù gì Dương Tuyết Vân cũng đã chết, hai ngươi còn tranh giành một người đã chết làm gì?

Lời nhắc nhở của Hà lão đại đưa Thiên Hà về với thực tại, suýt chút nữa chàng đã để ghen tuông mù quáng làm hỏng đại sự. Tuyết Vân bây giờ đã thuộc về chàng, còn tên Trương Thiếu Vũ kia một đời này đừng hòng mơ tưởng.

Nhưng những lời nói ấy như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim Thiếu Vũ.

Trong thâm tâm hắn chưa bao giờ có ý làm tổn thương Tuyết Vân. Hết lần này tới lần khác hắn tìm mọi lý do để bảo vệ cho nàng. Nhưng lòng hận thù của hắn còn lớn hơn tình yêu hắn dành cho nàng. Hắn đã tự nhủ phải quên nàng đi nhưng nào có được. Hắn trách ông trời sao cho hắn gặp nàng làm chi để hắn phải nếm đủ mùi vị cay chua đắng ngọt này. Hắn cười mà nghe như quỷ khóc:

- Ha ha ha, nàng đã chết rồi sao? Chết hay lắm, chết đúng lúc lắm… Từ này sẽ không còn vật cản nào níu giữ chân ta nữa… Ha ha ha

Nhìn vẻ mặt đau đớn, thê lương của Trương Thiếu Vũ, Hà lão đại khinh bỉ, đến chết vẫn còn cứng miệng, coi ngừơi ta là vật cản chân mà năm lần bảy lượt cứ muốn đoạt về bên cạnh, nào có ai muốn tự bê đá cản đường mình chứ?

Hà lão đại lạnh lùng nói tiếp:

- Chính là người. Trương Thiếu Vũ, chính ngươi đã ép nàng vào chỗ chết… Bảo đồ kho tàng, bí kíp võ công chà chà ngươi tung lời đồn thổi khiến cho bao nhiêu ngươi đỏ mắt tìm kiếm. Dương Tuyết Vân vốn mất hết nội lực, là một phế nhân sao có thể đương đầu với chừng ấy thế lực trong giang hồ. Nói tới cũng thật đáng hổ thẹn, chính ta cũng có tham gia náo nhiệt một chút.

Trương Thiếu Vũ cuồng nộ, khá khen cho Minh chủ Hắc Đạo, giết chết nữ nhân hắn yêu lại có thể ung dung ở đây khua môi múa mép.

Một chưởng xuất ra nhắm Hà lão đại xô tới mang theo nộ khí của Trương Thiếu Vũ, trúng một chưởng này chắc chắn tan xương nát thịt, không ai có quyền động bổn thiếu chủ.

Tiêu Thiên Hà mặt biến sắc vội huy động kim phiến đánh tan luồng chưởng phong, chưởng lực hồn hậu khiến chàng phải lui về sau mấy bước, hổ khẩu tê rát suýt chút không cầm vững kim phiến.

Trương Thiếu Vũ quát

- Tiêu Thiên Hà, kẻ đó là hung thủ giết chết Vân Nhi sao ngươi lại bảo vệ hắn?

Thiên Hà hờ hững đáp

- Hắn nói chỉ tham gia náo nhiệt chứ không phải hung thủ. Ngươi suýt giết chết nhân chứng duy nhất chứng kiến kẻ sát hại nàng.

Hà lão đại thì vẫn thản nhiên ngồi đó tiếp tục khua môi múa mép:

- Ngày đó ta theo chân một đám ngừơi đoạt được Dương Tuyết Vân từ trong tay ba tên hắc y, võ công của ba kẻ này cực cao nhưng so với ta vẫn còn kém chút.

Thiên Hà suýt nữa phì cười, trình độ “yy” của Hà lão đại ngày càng không có điểm dừng.

Hà lão đại thì thở dài, liên tục xua tay

- Ây, đến đây ta không muốn kể tiếp đâu. Tình cảnh mau me, tra tấn người ấy không nên nhắc lại thì hơn.

Hà lão đại càng mập mờ thì Trương Thiếu Vũ càng nôn nóng, nhất định đám phế vật ấy đã hành hạ nàng, nàng nào có manh mối kho tàng gì chứ, hắn hận không thể lột da uống máu từng kẻ từng kẻ tham gia ngày hôm đó.

- Ai, nào nào để ta nhớ xem, lúc đó đám người kia bắt được Dương Tuyết Vân vội vàng tìm trên người nàng ta cái gọi là manh mối bảo tàng, nhưng tìm hết trên dưới trong ngoài đều không chút manh mối. Chúng ép nàng ta khai ra nơi giấu bảo tàng nhưng nàng ta một mực nói không biết. Sau đó… a, nhìn khuôn mặt nàng ta khá xấu xí nhưng thân hình lại thật hoàn mỹ… các ngươi hiểu ý ta nói chứ…

Hà lão đại ngượng ngùng gãi tai nói tiếp

- Cái này thì ta chỉ đứng xem chứ không tham gia a…

Sắc mặt Tiêu Thiên Hà ngày một đen hơn, tuy biết Hà lão đại đang nói hươn nói vượn chọc tức Trương Thiếu Vũ nhưng sao lại tự nói mình như thế chứ. Thầm cũng tự thấy may mắn là ngày đó nàng được Tam Tú Thiên Sơn cứu đi, nếu không có lẽ cũng sẽ rơi vào tình cảnh như Hà lão đại nói.

Còn Trương Thiếu Vũ phẫn nộ tới hộc máu, Vân Nhi đáng thương của hắn, hắn thề nhất định sẽ báo thù rửa hận cho nàng, sẽ khiến từng kẻ có mặt ngày đó chết thảm.

Hà lão đại thì vẫn chưa chịu ngừng, lời kể ngày càng khủng bố hơn

- Tiếp theo sau đó, vẫn không tìm được manh mối, đám người đó trực tiếp biến nàng ta thành nhân trư, chặt đứt hết tứ chi sau đó đem ngâm thân người vào một vò rượu lớn. Tuy không chết, nhưng sống như thế chẳng thà chết đi. Sau là ta không đành lòng nên dứt khoát một kiếm kết liễu…

Thiếu Vũ lạc thần, hết nhìn Hà lão đại lại nhìn Tiêu Thiên Hà, ánh mắt hắn ngập tràn thống hận, lẫn bi thương. Vân Nhi chịu nhiều thống khổ như vậy là vì hắn, chính hắn đã tạo nên tấn bi kịch này cho nàng.

-Là ta? Chính ta đã hại nàng sao? Ta đã hại nàng?

Hắn ho lên một tràng dữ dội, máu trào ra từ thất khiếu, từ từ gục xuống.

Quan Bội Nhàn vội lao tới đỡ hắn, nghẹn ngào nức nở:

- Trương lang, chàng làm sao vậy?

Trương Thiếu Vũ thở dài:

- Bội Nhàn, ta không sao. Vừa rồi ta khinh địch, cậy mình có Thánh Tâm Quyết mới trúng một chiêu Hồng Vân Di Lục Hợp của hắn. Không ngờ khi ta thương tâm đến cực điểm, cương khí hộ thân cũng vì thế mà tận phá…

Nàng ôm chặt lấy hắn rồi òa lên khóc:

- Chàng đã hứa với ta là từ nay trong lòng chỉ có mình ta vậy mà chàng vì Dương Tuyết Vân đã chết đau thương đến nông nỗi này sao?

Trương Thiếu Vũ đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, gượng cười nói:

- Bội Nhàn, nàng đừng khóc. Chà, ta vốn tưởng Thánh Tâm Quyết là thứ thần công nan cầu nhất bại, chẳng ngờ không thắng nổi một chút thương tâm…

- Được, để thiếp giết chết chúng rồi chúng ta cùng về. Tam thúc nhất định sẽ chữa khỏi thương thế của chàng.

- Không! Bội Nhàn, nàng không phải là đối thủ của họ. Nghe lời ta rời khỏi đây đi.

- Trương lang, chàng ở đâu thiếp ở đó, chân trời cuối đất thiếp vẫn đi theo chàng.

- Nhưng ta không muốn mang theo nàng bên cạnh. Nàng đi đi, mau đi đi…

Nàng lắc đầu toan nói không nhưng đã bị Thiếu Vũ dùng chút nội lực còn lại phong tỏa sáu đại huyệt. Nàng chỉ còn biết nghẹn ngào nhìn hắn, lệ thảm tuôn rơi.

- Xin lỗi nàng, kiếp này ta đã phụ nàng, kiếp sau nhất định sẽ tam bộ nhất bái tới rước nàng về làm nương tử. Bây giờ ta xuống dưới đó bầu bạn với Vân Nhi để nàng không phải cô độc…

Bọn Thiên Hà hai người lặng lẽ quan sát Trương Thiếu Vũ, bất giác hai người cay cay nơi khóe mắt.

Hà lão đại xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh. Hắn đến đây vốn không muốn giết Trương Thiếu Vũ tạo nên xung đột với Phi Ưng Giáo nhưng thấy con người y chấp mê bất ngộ, lại nghĩ bản lãnh y quá cao cường chỉ sợ sau này khó có cơ hội chế ngự. Đúng là chỉ cần tiêu diệt Thiếu Vũ, Phi Ưng Giáo sẽ như rắn mất đầu lo gì không thu phục được.

Hà lão đại gượng đứng dậy, run run lê từng bước phải khó nhọc lắm hắn mới tới được bên Thiên Hà, mệt nhọc nói:

- Huynh cho ta mượn thanh kiếm.

Thiên Hà gật đầu, trao lại bảo kiếm cho hắn. Trỏ kiếm vào ngực Trương Thiếu Vũ, Hà lão đại khó nhọc nói:

- Đạo làm người không đánh kẻ thất thế. Nhưng ta không thể không giết ngươi, không giết ngươi những oan hồn đã chết không thể nào siêu sinh.

Trương Thiếu Vũ cười một tràng nói:

- Khá lắm. Hà Minh chủ, xuống tay đi. Nếu như hôm nay bổn thiếu chủ không chết thì ngày sau ngươi sẽ tất hối. Những kẻ tham gia hại nàng bổn thiếu chủ sẽ lần lượt để các ngươi suốt đời làm nhân trư… Tiêu Thiên Hà, cái chết của Vân Nhi ngươi phải thay ta đòi công đạo…

Hà lão đại vận sức cố nâng thanh kiếm lên, chém xuống một nhát.

Nhát kiếm chém xuống chẳng nặng nề gì nhưng cũng đủ lấy một cái đầu người.

Chỉ tiếc chém xuống chỉ thấy máu đổ không thấy đầu rơi.

Lưỡi kiếm của hắn đã bị Quan Bội Nhàn nắm chặt. Trong lúc thấy tình lang sắp vong mạng dưới lưỡi kiếm kẻ thù, nàng đã thúc đẩy toàn bộ chân khí trong người, khai giải huyệt đạo khiến cho kinh mạch tổn thương nghiêm trọng. Nàng chắn trước mặt Trương Thiếu Vũ gượng nói:

- Đừng giết chàng nếu không ngươi sẽ phải ân hận…

- Bội Nhàn nàng điên rồi. Mau buông kiếm ra đi.

- Thiếp không buông. Hà Minh Chủ, ta đã hạ độc Tiêu Thiên Hà bằng Tam Ty đoạt mạng. Bây giờ có lẽ sắp phát tác rồi. Lục phũ ngũ tạng của hắn chẳng mấy chốc sẽ bị tam ty siết chặt từng chút một tới khi tan nát mới thôi.

Hà lão đại tức giận, vung một chưởng đẩy Quan Bội Nhàn ra, thanh kiếm trong tay hắn rạch một đường dài trên ngực áo Trương Thiếu Vũ, một dấu ấn hình chim ưng mỏ trắng đập vào mắt hắn thấm máu đỏ tươi. Kiếm đã xuyên qua vai.

Quan Bội Nhàn bật dậy thét lớn:

- Tha cho chàng, ngươi sẽ có thuốc giải, nếu không hắn sẽ chết.

Thiên Hà bấy giờ mới cười lạnh

- Ta đã sớm đề phòng ngươi sao có thể để ngươi có cơ hội hạ độc thủ

Quan Bội Nhàn ngạc nhiên

- Ngươi cư nhiên có đề phòng ta?

Thiên Hà cười nhạt

- Bởi ngay từ đầu ta đã biết ngươi không phải Tuyết Vân.

Quan Bội Nhàn chỉ Thiên Hà run run nói

- Ngươi… ngươi biết ta không phải vậy mà còn đối với ta… ngươi còn phá đi sự trong sạch của ta…

Hà lão đại nghe thấy Thiên Hà cùng Quan Bội Nhàn vậy mà cư nhiên đã phát sinh quan hệ nam nữ, thì trừng mắt nhìn chàng. Thiên Hà khinh bỉ liếc nhìn Quan Bội Nhàn nói

- Chẳng phải Trương thần y đây đã phán ngươi trúng phải xuân dược cực mạnh, nếu không hoan ái thì sẽ mất mạng sao? Ta là thành toàn cho ngươi thôi.

Nghe chàng nói thế lửa giận trong lòng Hà lão đại càng lớn “ Tiêu Thiên Hà, tên sắc lang nhà ngươi, xem sau này ta làm sao trừng trị huynh a”

Thiên Hà thấy y bắt đầu nổi máu ghen thì không muốn trêu chọc thêm nói tiếp

- A, nhưng ngươi yên tâm, ta không chạm tới ngươi… Ta là ngại bẩn…

Quan Bội Nhàn trừng mắt không tin lời Thiên Hà nói, ngày đó khi nàng ta thức giấc cảm thấy hạ thân đau đớn, trên chăn còn vương lạc hồng… Còn có mấy ngày trước khi cùng Thiếu Vũ hoan ái, chàng đã xác nhận nàng không còn là xử nữ.

Thiên Hà cười lạnh

- Nhưng vì muốn cứu mạng ngươi ta đã nhờ bốn, năm tên khất cái tới giúp a…

Lời tuyên bố của chàng khiến Quan Bội Nhàn xụi lơ trên mặt đất. Nàng ta vì muốn giúp cho sự nghiệp nhất thống giang hồ của Trương Thiếu Vũ không tiếc sự trong sạch, thế nhưng Tiêu Thiên Hà kẻ này quá mức phúc hắc, đã mang nàng giao cho mấy tên khất cái lăng nhục.

Quan Bội Nhàn lúc này quá nhục nhã chỉ muốn một kiếm tự sát. Trương Thiếu Vũ cũng không ngờ sự việc lại ra nông nỗi, hắn cũng không nghĩ tới Thiên Hà khi phát hiện Tuyết Vân giả sẽ hành sự như vậy.

Hà lão đại lúc này trong lòng âm thầm giơ một ngón tay với Thiên Hà. Quá bá đạo, quá lãnh khốc đi. Như vậy mới xứng với ta a.

Trương Thiếu Vũ không biết rằng Tuyết Vân là cái vảy ngược trong lòng Thiên Hà, hắn cư nhiên chạm vào thế nên phải trả giá đắt.

Trương Thiếu Vũ vội ôm lấy Bội Nhàn lúc này đang khóc thê thảm vào lòng

- Bội Nhàn nàng đừng khóc, ta không để ý, nàng trong lòng ta vĩnh viễn trong sạch.

Nhưng Quan Bội Nhàn đâu còn nghe thấy những lời Trương Thiếu Vũ nói. Trong đầu nàng ta lúc này chỉ toàn hình ảnh bị lăng nhục, bức nàng ta muốn phát điên. Trương Thiếu Vũ lay nàng nhiều lần, nhưng nàng không có ý thanh tỉnh, miệng luôn lẩm nhẩm “Thật bẩn! Ta thật dơ bẩn…”

Trương Thiếu Vũ vốn đã có ý không muốn sống nữa nhưng chứng kiến ân tình của Bội Nhàn dành cho hắn, hắn lại khao khát sống hơn lúc nào hết, sống để báo đáp nàng. Hắn bật cười:

- Tiêu Thiên Hà, ngươi cũng đủ độc. Một cô nương tốt đẹp như vậy cũng bị ngươi ép điên. Món nợ này ta nhất định phải tính với ngươi.

Hà lão đại cười nhạt

- Muốn tính nợ, cũng phải xem ngươi còn sống mà rời khỏi đây không.

Trương Thiếu Vũ quấn thanh kim kiếm vào thắt lưng. Hóa ra vũ khí y vốn giấu ở đây. Y ôm chặt Quan Bội Nhàn vào trong ngực, dùng áo choàng bảo bọc cho nàng, vận hết tất cả nội lực còn lại phất ra một đạo chưởng phong mãnh liệt khiến đất đá bay mù mịt. Thân ảnh nhanh chóng biến mất sau màn mưa bụi.

Tiêu, Hà hai người thấy hắn nội thương nghiêm trọng, không nghĩ hắn còn lực để bỏ trốn nên cũng không mấy đề phòng đành trơ mắt nhìn y đi mất.

Vốn cả Trương Thiếu Vũ cũng không biết rằng sau khi luyện Thánh Tâm Quyết sẽ được trường sinh mà khi cận kề với cái chết có thể được hồi sinh lại.

Lúc này, Hà lão đại không còn duy trì nổi nữa, gục xuống hôn mê. Thiên Hà gấp gáp đỡ lấy

- Vân nhi… Vân Nhi… nàng không sao chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương