Huyết Chưởng Thánh Tâm
-
Chương 14: Trong năm dặm xương mây
Lời lẽ của Nhạc Nhạn Linh hiển nhiên đã làm thương tổn lòng tự tôn của lão nhân áo vàng. Chỉ thấy lão mắt rực hàn quang ghê rợn, nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh, lạnh lùng quát :
- Đó là thái độ đúng đắn của ngươi đối với trưởng bối hả?
Nhạc Nhạn Linh kể từ lúc nghe mẫu thân và tỷ tỷ đã bị giam cầm trong Đoạn Hồn cốc, lòng đã vô cùng căm hận người sư bá khi xưa đã bằng lòng trông nom cho mẫu thân và tỷ tỷ này, đâu còn tình nghĩa gì nữa. Nghe vậy liền ngửa mặt cười vang, nghiến răng nói :
- Trưởng bối ư? Ha ha... Mại hữu cầu vinh, bội tín vi ước, Nhạc Nhạn Linh này có một trưởng bối như vậy thật là vô cùng nhục nhã!
Lão nhân áo vàng chẳng rõ bị lương tâm cắn rứt hay là khiếp hãi bởi thần sắc ghê rợn của Nhạc Nhạn Linh, lão không tự chủ được buột miệng nói :
- Tàn sát phụ thân ngươi và bức bách ngươi không phải chỉ một mình lão phu!
Lão như muốn qua đó giảm nhẹ tội ác của bản thân.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy lòng càng cuồng giận, sấn tới một bước gằn giọng quát :
- Lão thất phu đã làm gì mẫu thân và tỷ tỷ của Nhạc mỗ rồi?
Tiếng quát đinh tai nhức óc như sấm rền, khiến lão nhân áo vàng giật nẩy mình, thần trí hôn mê liền tỉnh táo, kinh hãi thầm nhủ :
- “Hôm nay sao lại thần hồn nát thần tính thế này? Cũng may là chưa nói nhiều, không thì hậu quả thật chẳng sao gánh vác nổi.”
Đoạn liền nghiêm mặt nói :
- Nếu lão phu không nói ra, chả lẽ ngươi dám động thủ với lão phu hay sao?
Nhạc Nhạn Linh lại tiến tới hai bước, gằn giọng nói :
- Nhạc mỗ chẳng những động thủ mà còn phải khiến cho kẻ mặt người lòng thú như lão phơi xác tại đây...
Lão nhân áo vàng liên tiếp bị Nhạc Nhạn Linh nhục mạ, chút niềm ray rứt trong lòng bỗng chốc tiêu tan, thầm nhủ :
- “Diệt cỏ không trừ gốc, xuân đến sẽ mọc lại. Vì sự an toàn của bản thân, mình phải sớm thu xếp ổn thỏa mới được!”
Nghĩ đến sự lợi hại của bản thân, lòng trừ diệt Nhạc Nhạn Linh liền tức tăng lên gấp trăm lần, bèn nói :
- Ngươi chớ trách lão phu đã không niệm tình cố nhân. Nào, ngươi hãy xuất thủ đi!
Trong khi nói đã vận tụ công lực toàn thân vào song chưởng, chờ đợi Nhạc Nhạn Linh xuất thủ.
Nhạc Nhạn Linh cân nhắc tình thế, biết hôm nay nếu không chế ngự lão nhân áo vàng này sẽ rất khó điều tra được tin tức của mẫu thân và tỷ tỷ. Nghe vậy liền chẳng chút do dự, lướt tới vung chưởng, với chiêu “Lôi Điện Giao Gia” nhanh như chớp công vào giữa ngực và bụng lão nhân áo vàng, đồng thời quát to :
- Vậy thì hãy thử xem!
Lão nhanh áo vàng võ công còn cao hơn song thân Nhạc Nhạn Linh, đương nhiên đâu xem Nhạc Nhạn Linh ra gì.
Song khi vừa thấy Nhạc Nhạn Linh xuất thủ thần tốc như vậy, liền giật mình kinh hãi thầm nhủ :
- “Tiểu tử này thân pháp sao nhanh khủng khiếp thế này?”
Đồng thời vội lướt lùi ra sau năm thước, định tránh khỏi chiêu này rồi thừa cơ hoàn kích.
Nhạc Nhạn Linh vốn biết rất rõ võ công của lão nhân áo vàng, nhưng không ngờ tuổi lão cao vậy mà trong mấy năm ngắn ngủi lại tinh tiến kinh người thế này, khiến chàng một chiêu đinh ninh đắc thủ đã rơi vào khoảng không, do đó chàng bất giác chững người.
Lão nhân áo vàng ngay khi lui tránh đã dồn công lực vào song chưởng. Nhạc Nhạn Linh vừa chững người, thật là một cơ hội tốt để phản kích, lão liền buông tiếng quát to :
- Ngươi cũng tiếp lão phu một chưởng thử xem!
Đồng thời với chiêu “Phong Quyển Toàn Văn” toàn lực một chưởng bổ ra. Chỉ thấy cuồng phong như bài sơn đảo hải phủ khắp năm trượng, hiển nhiên lão định một chưởng hạ sát Nhạc Nhạn Linh tại chỗ.
Nhạc Nhạn Linh tuy mới bước chân vào chốn giang hồ chưa lâu, thiếu kinh nghiệm đối địch, nhưng chàng phản ứng rất nhạy bén. Ngay khi chưởng phong đối phương vừa đến gần, chàng lẹ làng với thế “Đẩu Chuyển Tinh Di” tạt người sang phải, vừa vặn tránh khỏi, đồng thời hữu chưởng với chiêu “Kình Đào Liệt Ngạn” chớp nhoáng bổ vào mạn sườn phải lão nhân áo vàng.
Lão nhân áo vàng giật mình kinh hãi, không ngờ khinh công của Nhạc Nhạn Linh lại cao đến vậy, liền tức hùng tâm bừng dậy, quát to :
- Khá lắm!
Rồi thì lẹ làng quay người sang trái, vung chưởng với chiêu “Lực Bình Ngũ Nhạc” thẳng thừng nghênh tiếp thế chưởng của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy buông tiếng cười khảy, lập tức tăng thêm mấy thành công lực.
Lão nhân áo vàng thấy chưởng lực của mình không bị cản trở, bèn thầm cười nhủ :
- “Đom đóm mà cũng dám tranh sáng với vầng trăng, rõ là tự chuốc lấy cái chết...”
Nào ngờ ngay khi ấy một luồng kình lực vô hình xuyên qua chưởng phong của lão, ập thẳng đến ngực, đồng thời chưởng lực của lão như chạm vào một bức tường sắt vô hình không sao qua được.
Lão nhân áo vàng liền cảm thấy không ổn, song đã muộn, chưa kịp phản ứng thì chưởng phong của lão đã va chạm với lực đạo vô hình của Nhạc Nhạn Linh.
“Bùng” một tiếng long trời lở đất, hồi âm vang vọng, sương mù cuồn cuộn, lão nhân áo vàng bật lùi năm bước, hai tay ê ẩm buông thõng xuống, nơi ngực huyết khí sôi sục, chân khí ách tắc, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Chỉ thấy chàng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mặt ngập đầy sát cơ ghê rợn, mắt chòng chọc nhìn vào mình.
Lão vội nhìn đi nơi khác, trong lòng đã khiếp sợ chịu thua. Song ngặt vì bị người kiềm chế nên không dám bày tỏ sự thật.
Nhạc Nhạn Linh cười sắc lạnh nói :
- Vương Bá Tu, lão là người thức thời vụ, không nên tự chuốc khổ vào thân là hơn...
Thì ra lão nhân áo vàng này chính là Vương Bá Tu, lão nhị trong Thái Sơn tam nghĩa đã uy chấn Trung Nguyên hồi mười mấy năm trước.
Qua mấy chiêu giao thủ, hiển nhiên Vương Bá Tu không phải là địch thủ của Nhạc Nhạn Linh, nhưng lão sao có thể chịu thua hàng phục?
Vì vậy, lão hít sâu một hơi chân khí, cố trấn tĩnh nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi chớ vội đắc ý. Hiện ngươi đang ở trong đầm rồng hang hổ, trong vài chiêu ngươi chẳng làm gì được lão phu thì chỉ táng thân tại đây thôi!
Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói :
- Nếu Nhạc mỗ trong một chiêu chế ngự được lão thì sao?
Vương Bá Tu ngẩn người, song liền buông tiếng cười vang :
- Ha ha... Vậy thì lão phu đành tùy ngươi sắp đặt rồi nhưng ngươi tự tin có được khả năng đó chăng?
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng lo cho sự an nguy của mẫu thân vả tỷ tỷ, không muốn nói nhiều mất thời gian, bèn đưa hữu chưởng lên quát :
- Vương Bá Tu, lão có biết chưởng lực này không?
Vương Bá Tu ngước mắt nhìn, liền tức kinh hãi tái mặt, liên tiếp thoái lui mấy bước, bàng hoàng nói :
- Huyết chưởng... Ngươi đã luyện thành Huyết chưởng ư?
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm cất bước tiến đến gần Vương Bá Tu, Vương Bá Tu từng bước thoái lui...
Vương Bá Tu vốn đã đề tụ công lực chuẩn bị ứng phó với Nhạc Nhạn Linh hầu kéo dài thời gian chờ viện thủ, nhưng khi trông thấy Huyết chưởng liền kinh hồn phách tán, biết khó thể bảo toàn tính mạng dưới Huyết chưởng.
Lúc này đầu óc lão xoay nhanh, cố suy nghĩ cách giữ mình. Thời gian lặng lẽ trôi qua, bầu không khí như chết lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của Vương Bá Tu.
Vương Bá Tu đang thoái lui, bỗng người chao đảo một cái, mặt liền biến sắc, mồ hôi nhễ nhại, không cần ngoảnh lại nhìn lão cũng biết mình đã lui đến bên bờ vực thẳm.
Không sai, sau lưng lão chính là vực thẳm sương mù dày đặc, không sao thấy được là bao sâu.
Nhạc Nhạn Linh vẫn từng bước tiến tới. Vương Bá Tu lúc này đã không còn đường thoái lui, trái tim kinh hoàng của lão mỗi lúc càng đập manh hơn theo từng bước chân tiến đến gần của Nhạc Nhạn Linh.
Người quẫn trí sinh liều. Ngay khi Nhạc Nhạn Linh còn cách Vương Bá Tu chừng ba thước, Vương Bá Tu bỗng nảy ý, liền quát to :
- Nhạc Nhạn Linh, nếu như ngươi muốn mẫu thân ngươi chết trong Đoạn Hồn cốc này thì hãy cứ tiến thêm bước nữa!
Câu nói ấy quả nhiên có hiệu quả. Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bất giác dừng người đứng lại.
Vương Bá Tu chầm chậm thở phào một hơi dài, cố trấn tĩnh nói :
- Thế nào? Ngươi chẳng phải định hạ thủ hay sao?
Nhạc Nhạn Linh mắt giảm dần sát cơ, cười khảy nói :
- Lão định hù dọa Nhạc mỗ ư?
Vương Bá Tu điềm nhiên cười to :
- Hù doạ... Nếu ngươi cho là hù dọa thì sao không hạ thủ?
Tiếng cười thoáng có vẻ run rẩy, song đáng tiếc lúc này Nhạc Nhạn Linh lòng đang rối rắm nên đã không lưu ý.
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
- Trước khi bức hại gia mẫu, Nhạc mỗ có thể lấy mạng lão bất kỳ lúc nào.
Vương Bá Tu nảy sinh độc niệm, giả vờ quét mắt nhìn ra sau, cười khảy nói :
- Ngươi tưởng nơi đây chỉ có ngươi với lão phu thôi ư?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
- Nhạc mỗ đã dám vào đây thì chẳng xem các ngươi vào đâu cả!
Vương Bá Tu cười phá lên :
- Đó là việc của ngươi, vấn đề là nếu lão phu mà chết, mẫu thân ngươi cũng sẽ mất mạng sau không quá nửa khắc!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, bởi lời nói của Vương Bá Tu rất hợp tình hợp lý, khó mà hoài nghi có sự dối trá.
Nhưng thời gian có hạn, Nhạc Nhạn Linh nhất thời không sao nghĩ ra được phương pháp lưỡng toàn, lòng bất giác nóng như thiêu đốt.
Vương Bá Tu nhè nhẹ tiến tới một bước, trầm giọng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, giờ chỉ còn hai con đường tùy ngươi chọn lựa.
Nhạc Nhạn Linh lòng rối bời, nghe vậy liền buột miệng hỏi :
- Hai con đường gì?
Vương Bá Tu cười đắc ý :
- E là ngươi sẽ không chấp nhận!
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt :
- Lão định kéo dài thời gian chứ gì?
Vương Bá Tu thản nhiên cười :
- Lão phu chẳng cần phải kéo dài thời gian, bởi vì ngươi là một hiếu tử, không bao giờ hành động thiếu suy xét.
Nhạc Nhạn Linh đau khổ thầm nhủ :
- “Thật không ngờ Nhạc Nhạn Linh này cũng bị lọt vào tay bọn họ, chả lẽ nhà họ Nhạc đến đây là kết thúc ư?”
Nghĩ vậy, mắt chàng bất giác ngập vẻ bi thiết, buông tiếng thở dài trĩu nặng nói :
- Vậy lão nói mau đi!
Vương Bá Tu nói ngay :
- Con đường thứ nhất là nếu ngươi nhất quyết tiến vào Đoạn Hồn cốc thì cái giá phải trả là tính mạng của mẫu thân ngươi!
- Con đường thứ hai thì sao?
Vương Bá Tu mắt lóa độc quang :
- Chấp nhận chịu giam chung với mẫu thân ngươi trong sơn động!
Câu nói ấy như hàng vạn tên nhọn ghim vào lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng đau đớn đến toàn thân run rẩy.
Một hồi lâu, Nhạc Nhạn Linh mới run giọng nói :
- Lão... thật là tàn nhẫn!
Vương Bá Tu cười nham hiểm :
- Đó là vì ngươi!
- Vì Nhạc mỗ ư?
- Không sai, bởi người của nhà họ Nhạc chỉ có ngươi là tự do!
Nhạc Nhạn Linh mắt rướm lệ, giọng nặng nề :
- Sơn động đó ở đâu?
Vương Bá Tu ngoảnh ra sau nhìn về phía đối diện :
- Ở phía đối diện chừng hơn năm trượng, ngươi định đến đó phải không?
Nhạc Nhạn Linh nặng nề gật đầu, lúc này chàng đã mất hết đấu chí.
Vương Bá Tu cười :
- Sau khi đến đó, có lẽ các ngươi sẽ được đối xử tử tế hơn, bởi từ nay nhà họ Nhạc sẽ không bao giờ có người tự do nữa. Tuy nhiên, ngươi đừng nuôi ý định bỏ trốn. Xung quanh sơn động ấy đều có bố trí máy móc giết người. Niệm tình cố nhân, lão phu chẳng thể không cảnh cáo ngươi trước.
Đoạn quay người đi sang phía phải và nói :
- Hãy đi theo lão phu!
Nhạc Nhạn Linh lẳng lặng đi theo sau. Chàng như đã mất tri giác, lòng mờ mịt như sương mù trước mắt.
Vương Bá Tu đi được chừng năm trượng, bỗng dừng lại sau một phiến đá trắng, ngoảnh lại nói :
- Chính là ở phía trước kia!
Đoạn chỉ tay về phía đối diện phiến đá trắng hỏi :
- Ngươi phóng qua nổi không?
Nhạc Nhạn Linh đờ đẫn gật đầu, vừa định tung mình phóng qua, bỗng Vương Bá Tu lại nói :
- Khoan đã! Bên kia có cơ quan mai phục, lão phu chưa phá bỏ!
Đoạn liền di chuyển phiến đá trắng sang phải, trong sương mù quả nhiên vang lên tiếng chuyển động kèn kẹt.
Tiếng động ngưng, Vương Bá Tu trang trọng nói :
- Bây giờ phóng qua được rồi, nhưng nhớ là không được qua khỏi sáu trượng. Không thì lão phu chẳng bảo đảm an toàn cho ngươi được đâu.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn về phía xa mịt mùng, thở dài nói :
- Thật không ngờ gia phụ khi xưa kết giao biết bao bằng hữu kim lan, thảy đều là phường bạc nghĩa vô luân!
Vương Bá Tu phá lên cười :
- Ha ha... đó gọi là thế thái lạnh như băng, nhân tình mỏng như giấy!
Nhạc Nhạn Linh mắt lộ vẻ phẩn hận nhìn chốt vào mặt Vương Bá Tu, nghiến răng nói :
- Đúng vậy, thế thái lạnh như băng, nhân tình mỏng như giấy!
Dứt lời liền tung mình vào trong sương mù...
Vương Bá Tu bàng hoàng lùi sau hai bước, trong khoảng khắc ấy, trong lòng lão đã gợn lên một chút hối hận.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng lạnh toát nói :
- Vương Bá Tu, Nhạc Nhạn Linh đâu rồi?
Vương Bá Tu quay phát lại, cười nói :
- Ồ, ra là đại ca! Nhạc Nhạn Linh đã xuống dưới rồi!
Vừa nói vừa đưa tay chỉ ra phía sau.
Người vừa lên tiếng mặc áo màu giống như Vương Bá Tu, tuổi trạc ngũ tuần, gương mặt xương xẩu, mày rậm mắt bé, râu ngắn lưa thưa, thần sắc nghiêm lạnh.
Lão nhân mới xuất hiện cười khảy nói :
- Cốc chủ đã sắp đến đây rồi!
Vương Bá Tu tái mặt :
- Việc ở đây tiểu đệ đã giải quyết xong rồi, lão nhân gia đến đây làm gì?
Lão nhân giọng nói vẫn lạnh toát :
- Lão nhân gia không bao giờ ra mặt nếu không thật cần thiết, hẳn là ngươi hiểu vì sao lão nhân gia đến đây?
Vương Bá Tu bỗng lộ vẻ lo âu hỏi :
- Chả lẽ lão nhân gia không yên tâm ư?
- Việc Nhạc Nhạn Linh bị gạt xuống vực thẳm, lão nhân gia đã hay biết nhưng đã đến muộn một bước.
- Lão nhân gia chẳng phải muốn lấy mạng hắn sao?
Lão nhan cười khảy :
- Lão nhân gia có nói vậy với ngươi ư?
Vương Bá Tu cả kinh, giờ lão đã hiểu ra dụng ý của Cốc chủ, sợ hãi nói :
- Không phải bạn tức là địch, Nhạc Nhạn Linh....
Lão nhân cười lạnh lùng ngắt lời :
- Nhạc Nhạn Linh võ công cao hơn ngươi, sự cống hiến đối với bổn cốc dĩ nhiên cũng to lớn hơn ngươi!
Vương Bá Tu giờ đã hiểu hoàn toàn tính nghiêm trọng của sự việc.
Vì sinh mạng, lão đâu còn màng đến sĩ diện, vội năn nỉ :
- Đại ca, xin hãy niệm tình kết nghĩa giữa chúng ta mà cứu giúp tiểu đệ một phen!
Lão nhân chẳng chút xúc động :
- Bổn Cốc chủ chỉ luận công và tội, không luận giao tình, xin thứ cho lão phu vô phương trợ giúp!
Vương Bá Tu đảo mắt liên hồi, bỗng tung mình về phía đường hầm.
Ngay khi ấy, bỗng một tiếng lạnh lùng quát :
- Đứng lại!
- Đó là thái độ đúng đắn của ngươi đối với trưởng bối hả?
Nhạc Nhạn Linh kể từ lúc nghe mẫu thân và tỷ tỷ đã bị giam cầm trong Đoạn Hồn cốc, lòng đã vô cùng căm hận người sư bá khi xưa đã bằng lòng trông nom cho mẫu thân và tỷ tỷ này, đâu còn tình nghĩa gì nữa. Nghe vậy liền ngửa mặt cười vang, nghiến răng nói :
- Trưởng bối ư? Ha ha... Mại hữu cầu vinh, bội tín vi ước, Nhạc Nhạn Linh này có một trưởng bối như vậy thật là vô cùng nhục nhã!
Lão nhân áo vàng chẳng rõ bị lương tâm cắn rứt hay là khiếp hãi bởi thần sắc ghê rợn của Nhạc Nhạn Linh, lão không tự chủ được buột miệng nói :
- Tàn sát phụ thân ngươi và bức bách ngươi không phải chỉ một mình lão phu!
Lão như muốn qua đó giảm nhẹ tội ác của bản thân.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy lòng càng cuồng giận, sấn tới một bước gằn giọng quát :
- Lão thất phu đã làm gì mẫu thân và tỷ tỷ của Nhạc mỗ rồi?
Tiếng quát đinh tai nhức óc như sấm rền, khiến lão nhân áo vàng giật nẩy mình, thần trí hôn mê liền tỉnh táo, kinh hãi thầm nhủ :
- “Hôm nay sao lại thần hồn nát thần tính thế này? Cũng may là chưa nói nhiều, không thì hậu quả thật chẳng sao gánh vác nổi.”
Đoạn liền nghiêm mặt nói :
- Nếu lão phu không nói ra, chả lẽ ngươi dám động thủ với lão phu hay sao?
Nhạc Nhạn Linh lại tiến tới hai bước, gằn giọng nói :
- Nhạc mỗ chẳng những động thủ mà còn phải khiến cho kẻ mặt người lòng thú như lão phơi xác tại đây...
Lão nhân áo vàng liên tiếp bị Nhạc Nhạn Linh nhục mạ, chút niềm ray rứt trong lòng bỗng chốc tiêu tan, thầm nhủ :
- “Diệt cỏ không trừ gốc, xuân đến sẽ mọc lại. Vì sự an toàn của bản thân, mình phải sớm thu xếp ổn thỏa mới được!”
Nghĩ đến sự lợi hại của bản thân, lòng trừ diệt Nhạc Nhạn Linh liền tức tăng lên gấp trăm lần, bèn nói :
- Ngươi chớ trách lão phu đã không niệm tình cố nhân. Nào, ngươi hãy xuất thủ đi!
Trong khi nói đã vận tụ công lực toàn thân vào song chưởng, chờ đợi Nhạc Nhạn Linh xuất thủ.
Nhạc Nhạn Linh cân nhắc tình thế, biết hôm nay nếu không chế ngự lão nhân áo vàng này sẽ rất khó điều tra được tin tức của mẫu thân và tỷ tỷ. Nghe vậy liền chẳng chút do dự, lướt tới vung chưởng, với chiêu “Lôi Điện Giao Gia” nhanh như chớp công vào giữa ngực và bụng lão nhân áo vàng, đồng thời quát to :
- Vậy thì hãy thử xem!
Lão nhanh áo vàng võ công còn cao hơn song thân Nhạc Nhạn Linh, đương nhiên đâu xem Nhạc Nhạn Linh ra gì.
Song khi vừa thấy Nhạc Nhạn Linh xuất thủ thần tốc như vậy, liền giật mình kinh hãi thầm nhủ :
- “Tiểu tử này thân pháp sao nhanh khủng khiếp thế này?”
Đồng thời vội lướt lùi ra sau năm thước, định tránh khỏi chiêu này rồi thừa cơ hoàn kích.
Nhạc Nhạn Linh vốn biết rất rõ võ công của lão nhân áo vàng, nhưng không ngờ tuổi lão cao vậy mà trong mấy năm ngắn ngủi lại tinh tiến kinh người thế này, khiến chàng một chiêu đinh ninh đắc thủ đã rơi vào khoảng không, do đó chàng bất giác chững người.
Lão nhân áo vàng ngay khi lui tránh đã dồn công lực vào song chưởng. Nhạc Nhạn Linh vừa chững người, thật là một cơ hội tốt để phản kích, lão liền buông tiếng quát to :
- Ngươi cũng tiếp lão phu một chưởng thử xem!
Đồng thời với chiêu “Phong Quyển Toàn Văn” toàn lực một chưởng bổ ra. Chỉ thấy cuồng phong như bài sơn đảo hải phủ khắp năm trượng, hiển nhiên lão định một chưởng hạ sát Nhạc Nhạn Linh tại chỗ.
Nhạc Nhạn Linh tuy mới bước chân vào chốn giang hồ chưa lâu, thiếu kinh nghiệm đối địch, nhưng chàng phản ứng rất nhạy bén. Ngay khi chưởng phong đối phương vừa đến gần, chàng lẹ làng với thế “Đẩu Chuyển Tinh Di” tạt người sang phải, vừa vặn tránh khỏi, đồng thời hữu chưởng với chiêu “Kình Đào Liệt Ngạn” chớp nhoáng bổ vào mạn sườn phải lão nhân áo vàng.
Lão nhân áo vàng giật mình kinh hãi, không ngờ khinh công của Nhạc Nhạn Linh lại cao đến vậy, liền tức hùng tâm bừng dậy, quát to :
- Khá lắm!
Rồi thì lẹ làng quay người sang trái, vung chưởng với chiêu “Lực Bình Ngũ Nhạc” thẳng thừng nghênh tiếp thế chưởng của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy buông tiếng cười khảy, lập tức tăng thêm mấy thành công lực.
Lão nhân áo vàng thấy chưởng lực của mình không bị cản trở, bèn thầm cười nhủ :
- “Đom đóm mà cũng dám tranh sáng với vầng trăng, rõ là tự chuốc lấy cái chết...”
Nào ngờ ngay khi ấy một luồng kình lực vô hình xuyên qua chưởng phong của lão, ập thẳng đến ngực, đồng thời chưởng lực của lão như chạm vào một bức tường sắt vô hình không sao qua được.
Lão nhân áo vàng liền cảm thấy không ổn, song đã muộn, chưa kịp phản ứng thì chưởng phong của lão đã va chạm với lực đạo vô hình của Nhạc Nhạn Linh.
“Bùng” một tiếng long trời lở đất, hồi âm vang vọng, sương mù cuồn cuộn, lão nhân áo vàng bật lùi năm bước, hai tay ê ẩm buông thõng xuống, nơi ngực huyết khí sôi sục, chân khí ách tắc, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Chỉ thấy chàng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mặt ngập đầy sát cơ ghê rợn, mắt chòng chọc nhìn vào mình.
Lão vội nhìn đi nơi khác, trong lòng đã khiếp sợ chịu thua. Song ngặt vì bị người kiềm chế nên không dám bày tỏ sự thật.
Nhạc Nhạn Linh cười sắc lạnh nói :
- Vương Bá Tu, lão là người thức thời vụ, không nên tự chuốc khổ vào thân là hơn...
Thì ra lão nhân áo vàng này chính là Vương Bá Tu, lão nhị trong Thái Sơn tam nghĩa đã uy chấn Trung Nguyên hồi mười mấy năm trước.
Qua mấy chiêu giao thủ, hiển nhiên Vương Bá Tu không phải là địch thủ của Nhạc Nhạn Linh, nhưng lão sao có thể chịu thua hàng phục?
Vì vậy, lão hít sâu một hơi chân khí, cố trấn tĩnh nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi chớ vội đắc ý. Hiện ngươi đang ở trong đầm rồng hang hổ, trong vài chiêu ngươi chẳng làm gì được lão phu thì chỉ táng thân tại đây thôi!
Nhạc Nhạn Linh cười khảy nói :
- Nếu Nhạc mỗ trong một chiêu chế ngự được lão thì sao?
Vương Bá Tu ngẩn người, song liền buông tiếng cười vang :
- Ha ha... Vậy thì lão phu đành tùy ngươi sắp đặt rồi nhưng ngươi tự tin có được khả năng đó chăng?
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng lo cho sự an nguy của mẫu thân vả tỷ tỷ, không muốn nói nhiều mất thời gian, bèn đưa hữu chưởng lên quát :
- Vương Bá Tu, lão có biết chưởng lực này không?
Vương Bá Tu ngước mắt nhìn, liền tức kinh hãi tái mặt, liên tiếp thoái lui mấy bước, bàng hoàng nói :
- Huyết chưởng... Ngươi đã luyện thành Huyết chưởng ư?
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm cất bước tiến đến gần Vương Bá Tu, Vương Bá Tu từng bước thoái lui...
Vương Bá Tu vốn đã đề tụ công lực chuẩn bị ứng phó với Nhạc Nhạn Linh hầu kéo dài thời gian chờ viện thủ, nhưng khi trông thấy Huyết chưởng liền kinh hồn phách tán, biết khó thể bảo toàn tính mạng dưới Huyết chưởng.
Lúc này đầu óc lão xoay nhanh, cố suy nghĩ cách giữ mình. Thời gian lặng lẽ trôi qua, bầu không khí như chết lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của Vương Bá Tu.
Vương Bá Tu đang thoái lui, bỗng người chao đảo một cái, mặt liền biến sắc, mồ hôi nhễ nhại, không cần ngoảnh lại nhìn lão cũng biết mình đã lui đến bên bờ vực thẳm.
Không sai, sau lưng lão chính là vực thẳm sương mù dày đặc, không sao thấy được là bao sâu.
Nhạc Nhạn Linh vẫn từng bước tiến tới. Vương Bá Tu lúc này đã không còn đường thoái lui, trái tim kinh hoàng của lão mỗi lúc càng đập manh hơn theo từng bước chân tiến đến gần của Nhạc Nhạn Linh.
Người quẫn trí sinh liều. Ngay khi Nhạc Nhạn Linh còn cách Vương Bá Tu chừng ba thước, Vương Bá Tu bỗng nảy ý, liền quát to :
- Nhạc Nhạn Linh, nếu như ngươi muốn mẫu thân ngươi chết trong Đoạn Hồn cốc này thì hãy cứ tiến thêm bước nữa!
Câu nói ấy quả nhiên có hiệu quả. Nhạc Nhạn Linh nghe vậy bất giác dừng người đứng lại.
Vương Bá Tu chầm chậm thở phào một hơi dài, cố trấn tĩnh nói :
- Thế nào? Ngươi chẳng phải định hạ thủ hay sao?
Nhạc Nhạn Linh mắt giảm dần sát cơ, cười khảy nói :
- Lão định hù dọa Nhạc mỗ ư?
Vương Bá Tu điềm nhiên cười to :
- Hù doạ... Nếu ngươi cho là hù dọa thì sao không hạ thủ?
Tiếng cười thoáng có vẻ run rẩy, song đáng tiếc lúc này Nhạc Nhạn Linh lòng đang rối rắm nên đã không lưu ý.
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
- Trước khi bức hại gia mẫu, Nhạc mỗ có thể lấy mạng lão bất kỳ lúc nào.
Vương Bá Tu nảy sinh độc niệm, giả vờ quét mắt nhìn ra sau, cười khảy nói :
- Ngươi tưởng nơi đây chỉ có ngươi với lão phu thôi ư?
Nhạc Nhạn Linh cười khảy :
- Nhạc mỗ đã dám vào đây thì chẳng xem các ngươi vào đâu cả!
Vương Bá Tu cười phá lên :
- Đó là việc của ngươi, vấn đề là nếu lão phu mà chết, mẫu thân ngươi cũng sẽ mất mạng sau không quá nửa khắc!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, bởi lời nói của Vương Bá Tu rất hợp tình hợp lý, khó mà hoài nghi có sự dối trá.
Nhưng thời gian có hạn, Nhạc Nhạn Linh nhất thời không sao nghĩ ra được phương pháp lưỡng toàn, lòng bất giác nóng như thiêu đốt.
Vương Bá Tu nhè nhẹ tiến tới một bước, trầm giọng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, giờ chỉ còn hai con đường tùy ngươi chọn lựa.
Nhạc Nhạn Linh lòng rối bời, nghe vậy liền buột miệng hỏi :
- Hai con đường gì?
Vương Bá Tu cười đắc ý :
- E là ngươi sẽ không chấp nhận!
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt :
- Lão định kéo dài thời gian chứ gì?
Vương Bá Tu thản nhiên cười :
- Lão phu chẳng cần phải kéo dài thời gian, bởi vì ngươi là một hiếu tử, không bao giờ hành động thiếu suy xét.
Nhạc Nhạn Linh đau khổ thầm nhủ :
- “Thật không ngờ Nhạc Nhạn Linh này cũng bị lọt vào tay bọn họ, chả lẽ nhà họ Nhạc đến đây là kết thúc ư?”
Nghĩ vậy, mắt chàng bất giác ngập vẻ bi thiết, buông tiếng thở dài trĩu nặng nói :
- Vậy lão nói mau đi!
Vương Bá Tu nói ngay :
- Con đường thứ nhất là nếu ngươi nhất quyết tiến vào Đoạn Hồn cốc thì cái giá phải trả là tính mạng của mẫu thân ngươi!
- Con đường thứ hai thì sao?
Vương Bá Tu mắt lóa độc quang :
- Chấp nhận chịu giam chung với mẫu thân ngươi trong sơn động!
Câu nói ấy như hàng vạn tên nhọn ghim vào lòng Nhạc Nhạn Linh, khiến chàng đau đớn đến toàn thân run rẩy.
Một hồi lâu, Nhạc Nhạn Linh mới run giọng nói :
- Lão... thật là tàn nhẫn!
Vương Bá Tu cười nham hiểm :
- Đó là vì ngươi!
- Vì Nhạc mỗ ư?
- Không sai, bởi người của nhà họ Nhạc chỉ có ngươi là tự do!
Nhạc Nhạn Linh mắt rướm lệ, giọng nặng nề :
- Sơn động đó ở đâu?
Vương Bá Tu ngoảnh ra sau nhìn về phía đối diện :
- Ở phía đối diện chừng hơn năm trượng, ngươi định đến đó phải không?
Nhạc Nhạn Linh nặng nề gật đầu, lúc này chàng đã mất hết đấu chí.
Vương Bá Tu cười :
- Sau khi đến đó, có lẽ các ngươi sẽ được đối xử tử tế hơn, bởi từ nay nhà họ Nhạc sẽ không bao giờ có người tự do nữa. Tuy nhiên, ngươi đừng nuôi ý định bỏ trốn. Xung quanh sơn động ấy đều có bố trí máy móc giết người. Niệm tình cố nhân, lão phu chẳng thể không cảnh cáo ngươi trước.
Đoạn quay người đi sang phía phải và nói :
- Hãy đi theo lão phu!
Nhạc Nhạn Linh lẳng lặng đi theo sau. Chàng như đã mất tri giác, lòng mờ mịt như sương mù trước mắt.
Vương Bá Tu đi được chừng năm trượng, bỗng dừng lại sau một phiến đá trắng, ngoảnh lại nói :
- Chính là ở phía trước kia!
Đoạn chỉ tay về phía đối diện phiến đá trắng hỏi :
- Ngươi phóng qua nổi không?
Nhạc Nhạn Linh đờ đẫn gật đầu, vừa định tung mình phóng qua, bỗng Vương Bá Tu lại nói :
- Khoan đã! Bên kia có cơ quan mai phục, lão phu chưa phá bỏ!
Đoạn liền di chuyển phiến đá trắng sang phải, trong sương mù quả nhiên vang lên tiếng chuyển động kèn kẹt.
Tiếng động ngưng, Vương Bá Tu trang trọng nói :
- Bây giờ phóng qua được rồi, nhưng nhớ là không được qua khỏi sáu trượng. Không thì lão phu chẳng bảo đảm an toàn cho ngươi được đâu.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn về phía xa mịt mùng, thở dài nói :
- Thật không ngờ gia phụ khi xưa kết giao biết bao bằng hữu kim lan, thảy đều là phường bạc nghĩa vô luân!
Vương Bá Tu phá lên cười :
- Ha ha... đó gọi là thế thái lạnh như băng, nhân tình mỏng như giấy!
Nhạc Nhạn Linh mắt lộ vẻ phẩn hận nhìn chốt vào mặt Vương Bá Tu, nghiến răng nói :
- Đúng vậy, thế thái lạnh như băng, nhân tình mỏng như giấy!
Dứt lời liền tung mình vào trong sương mù...
Vương Bá Tu bàng hoàng lùi sau hai bước, trong khoảng khắc ấy, trong lòng lão đã gợn lên một chút hối hận.
Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng lạnh toát nói :
- Vương Bá Tu, Nhạc Nhạn Linh đâu rồi?
Vương Bá Tu quay phát lại, cười nói :
- Ồ, ra là đại ca! Nhạc Nhạn Linh đã xuống dưới rồi!
Vừa nói vừa đưa tay chỉ ra phía sau.
Người vừa lên tiếng mặc áo màu giống như Vương Bá Tu, tuổi trạc ngũ tuần, gương mặt xương xẩu, mày rậm mắt bé, râu ngắn lưa thưa, thần sắc nghiêm lạnh.
Lão nhân mới xuất hiện cười khảy nói :
- Cốc chủ đã sắp đến đây rồi!
Vương Bá Tu tái mặt :
- Việc ở đây tiểu đệ đã giải quyết xong rồi, lão nhân gia đến đây làm gì?
Lão nhân giọng nói vẫn lạnh toát :
- Lão nhân gia không bao giờ ra mặt nếu không thật cần thiết, hẳn là ngươi hiểu vì sao lão nhân gia đến đây?
Vương Bá Tu bỗng lộ vẻ lo âu hỏi :
- Chả lẽ lão nhân gia không yên tâm ư?
- Việc Nhạc Nhạn Linh bị gạt xuống vực thẳm, lão nhân gia đã hay biết nhưng đã đến muộn một bước.
- Lão nhân gia chẳng phải muốn lấy mạng hắn sao?
Lão nhan cười khảy :
- Lão nhân gia có nói vậy với ngươi ư?
Vương Bá Tu cả kinh, giờ lão đã hiểu ra dụng ý của Cốc chủ, sợ hãi nói :
- Không phải bạn tức là địch, Nhạc Nhạn Linh....
Lão nhân cười lạnh lùng ngắt lời :
- Nhạc Nhạn Linh võ công cao hơn ngươi, sự cống hiến đối với bổn cốc dĩ nhiên cũng to lớn hơn ngươi!
Vương Bá Tu giờ đã hiểu hoàn toàn tính nghiêm trọng của sự việc.
Vì sinh mạng, lão đâu còn màng đến sĩ diện, vội năn nỉ :
- Đại ca, xin hãy niệm tình kết nghĩa giữa chúng ta mà cứu giúp tiểu đệ một phen!
Lão nhân chẳng chút xúc động :
- Bổn Cốc chủ chỉ luận công và tội, không luận giao tình, xin thứ cho lão phu vô phương trợ giúp!
Vương Bá Tu đảo mắt liên hồi, bỗng tung mình về phía đường hầm.
Ngay khi ấy, bỗng một tiếng lạnh lùng quát :
- Đứng lại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook