Huyết Chi Dụ Hoặc
Chương 3: Mất tích

Con ngươi dưới mí mắt đảo hai cái, sau đó mạnh mẽ mở ra.

Lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy, Hàn Dương vỗ vỗ cái đầu nặng trĩu của mình, nhớ lại những chuyện trước đó cậu cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Nằm mơ?

Thấy xung quanh vẫn là căn phòng quen thuộc của mình, cậu bắt đầu hoài nghi chuyện Lý Tử biến thành ma cà rồng tấn công cậu với tên mỹ nam quái dị kia đều là mơ.

Đúng, là mơ, tuyệt đối là mơ!

Từ trên giường gục xuống, Hàn Dương muốn vào toilet để rửa mặt cho tỉnh táo lại.

Nhưng khi đi ngang phòng khách, đột nhiên cậu nhìn thấy một con quỷ đang nhàn nhã tỉa móng tay, hắn không ngẩng đầu lên mà nói: “Tỉnh rồi à!”

“…”

Đem đồ bấm móng tay vứt sang một bên, Thiết Hy Nhĩ giơ năm ngón tay thon dài thổi một hơi, hai chân gác lên trên chiếc ghế sa lon đã cũ lười biếng nhìn cậu: “Ngày hôm qua ta còn chưa nói hết thì cậu đã ngủ mất rồi, nhưng mà như vậy rất không nể mặt ta nga ~ cũng vì ta lớn lên hòa ái dễ gần đẹp trai tuấn lãng như thế, cậu chịu không nổi khí chất của ta cũng là chuyện dễ hiểu. Thôi quên đi, lần này ta đại nhân không chấp tiểu nhân, ta tha thứ cho cậu! ╮ (╯▽╰)╭ “

Hàn Dương cảm giác dạ dày của cậu cứ có gì cuồn cuộn lên, rất muốn … nôn.

Thiết Hy Nhĩ nói tiếp: “Người bạn của cậu không phải do ta cắn, vì vậy cậu đừng có mà hiểu lầm ta. Chuyện của cậu ta thì …, ” hắn thoáng chút đăm chiêu rồi nói tiếp, “Không cần lo lắng, sẽ có người đến chiếu cố cậu ta. ” nói đến đây, đôi con ngươi sắc vàng kia híp lại một chút, giống như đang nghĩ tới điều gì đó quan trọng.

Những lời nói của hắn hình như không có lọt vào lỗ tai của Hàn Dương, nhưng lần này sẽ không giống lần trước ngất xỉu mất ý thức nữa, mà là bây giờ trong đại não của cậu, hình ảnh ma cà rồng trong mấy bộ phim điện ảnh hay trên truyền hình đang tràn ngập, dần dần trở nên loạn xạ.

Thiện lương, xấu xí, si tình, mị hoặc…

Vậy, cái tên trước mắt mình thì thuộc loại nào đây?

Cảm thấy lời mình nói không được cậu chú ý, Thiết Hy Nhĩ tức giận nhíu mày, đôi chân đang bắt chéo buông xuống, nhanh như chớp đã ở trước mặt người kia.

Bốn mắt đối nhau, chóp mũi kề sát.

“Ta ghét nhất là bị người khác phớt lờ. ” ngữ khí nhàn nhạt nhưng lại nồng nặc mùi thuốc súng.

Điều này không quan trọng, cái chính là —— hắn! Không! Có! Thở!

Hiện thực tàn khốc lại một lần nữa nhắc nhở bạn học Tiểu Hàn rằng người nam nhân trước mắt này, đích thị là một ác ma hút máu người.

“Tôi… Tôi… ” Hàn Dương ấp úng nửa ngày trời, bỗng nhiên trở nên yếu đuối nằm trên mặt đất chảy nước mắt khóc rống lên, “Tôi đâu có làm chuyện gì thất đức a, anh tại sao cứ như âm hồn bất tán mà quấn quít lấy tôi? Tôi trên có cha mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con thơ mới có mấy tháng còn chưa cai sữa, hơn nữa mấy ngày trước cũng mới đánh mất bát cơm, đến giờ vẫn chưa nhảy lầu cũng chỉ vì muốn được ngắm hoàng hôn vài lần nữa a. Van cầu anh, buông tha cho tôi có được hay không!”

“Được thôi!”

“…”

Hả?

Người đang khóc than đột nhiên im bặt, cũng không dám ngước lên nhìn vào mắt người kia.

Thiết Hy Nhĩ không chút suy nghĩ trả lời cậu, hắn lui về sau hai bước rồi đi tới phía trước cửa sổ, nhướn mày cười: “Nếu theo cách nói của mấy thầy tướng Trung Hoa các cậu thì ta thấy ấn đường của cậu đã biến thành màu đen, chắc chắn sắp tới sẽ có tai nạn! Nếu như gặp phải việc khó gì, cậu nhất định phải gọi ta ~ ta nhất định sẽ tới! ” hắn nói xong liền thả người nhảy xuống, cả người giống như một mũi tên bay vút ra ngoài.

Trong phòng bỗng một mảnh vắng vẻ, người ngồi dưới đất sửng sốt vài giây liền bò dậy chạy ngay tới trước cửa sổ nhoài ra thăm dò, cậu muốn xem thử ma cà rồng nhảy xuống thì như thế nào rồi. Nhưng mà một chút bóng dáng cũng không thấy, không khỏi có chút thất vọng.

Được rồi, hắn vừa mới nói gì?

Nhất định sẽ tới…

Mẹ nó, ta không cần! Mỗi lần gặp là mỗi lần sợ hãi, ta phải ăn tim gấu mật báo mới lại à (#‵′) 凸!

Hai ngày gần đây không may mắn gì hết, Hàn Dương dứt khoát chỗ nào cũng không đi, trốn trong nhà ba ngày bắt đầu tính kế mưu sinh.

Hàn Dương dù rất nôn nóng muốn đến thăm Lý Tử nhưng mỗi lần cậu định đi thì cảnh tượng hôm ấy cứ hiện lên khiến cậu không nhịn được mà run lên.

Nhưng nghĩ lại, lúc đó chắc Lý Tử cũng chỉ là bất đắc dĩ, trong ý thức của cậu ta có lẽ vẫn còn người huynh đệ này, nếu không thì khoảnh khắc đó cậu ta đã hại cậu.

Không biết cậu ta hiện tại thế nào.

Không thể giúp được gì, cậu thật sự cảm thấy có lỗi với mấy năm tình nghĩa như vậy.

Vừa lo lắng cho hảo huynh đệ của mình vừa bắt đầu đi xin việc, đầu óc cậu luôn trong tình trạng căng thẳng, cho nên những việc không theo ý mình cứ thế mà xảy ra.

Một tuần lễ sau, vẫn không có công ty nào nhận cậu.

Kéo thân thể mệt mỏi đến trước quạt điện, Hàn Dương mơ màng ngủ, ti vi trong phòng khách vẫn chưa tắt, còn đang phát bản tin mới nhất trong ngày : thành phố A gần đây có vài nam thanh niên mất tích không rõ nguyên nhân …

“Ách xì… Ách xì… A a a a xì!”

Đứng ở trước tiệm thuốc liên tục nhảy mũi, Hàn Dương xoa xoa cái mũi đỏ au, giơ bịch thuốc con nhộng lên, trợn mắt khẽ nguyền rủa một câu: “Dám làm lão tử sốt như vậy, xem ta lộng chết các ngươi như thế nào! Hứ, chỉ là nằm trước một cái quạt điện thôi mà cũng có thể cảm mạo, đúng là số đen như mõm chó mà!”

Về đến nhà cậu liền bắt đầu uống thuốc, nước mắt nước mũi cứ thi nhau chảy xuống, mùi vị thật tình không dễ chịu TAT.

Uống thuốc xong chưa tới nửa tiếng đã bắt đầu thấy hiệu quả, không phải hiệu quả bình thường mà là hiệu quả vô cùng đặc biệt: cậu từ sốt 38. 2° bây giờ đã thăng lên đến 39°, cả người mềm nhũn, ý thức mơ hồ nằm trên giường, giống như xác chết.

Hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, cậu vì chóng mặt mà sinh ra mấy loại ảo giác từ ngân hà đến lỗ đen vũ trụ, xoay rồi xoay, rơi rồi rớt, cúc hoa của ta đang co rút a a…

Được rồi, ảo giác kinh khủng nhất đã tới rồi. o (╯□╰)o.

Cứ như vậy, Tiểu Hàn ở nhà hôn mê hai ngày.

Trong rừng cây rậm rạp tươi tốt, ánh sáng cực kỳ ảm đạm, lá khô héo úa dưới cơn mưa thanh mát mùa hè đều đã bị phân hủy, trên mặt đất có những vết chân nhàn nhạt, độ mạnh yếu không lớn, nhưng có thể thấy được người nào đó đã đi với tốc độ cực nhanh.

Men theo vết chân đi vào sâu bên trong khu rừng, có thể thấy được một tòa biệt thự rất lớn, phong cách kiến trúc theo kiểu châu Âu cổ vô cùng choáng ngợp, bên trong đình viện có một đài phun nước hình hoa sen trắng, bên trong đài phun có rất nhiều loại cá đủ màu sắc đang bơi rất vui vẻ.

Nhưng xung quanh đình viện thì lại mọc đầy huyết sắc tường vy.

Đẩy cánh cửa phòng chạm trổ hoa văn đỏ thắm ra, một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm màu đen đi vào, tay phải chậm rãi giơ lên đặt ở trước ngực, thân người vẽ ra một độ cong hoàn mỹ. Người đó khom xuống, mở miệng nói: “Điện hạ, viện trưởng lão bên Anh mới vừa gửi thư tới, họ nói là điện hạ có liên quan đến những chuyện đã xảy ra gần đây, họ đang rất tức giận.”

Tấm rèm cửa sổ màu đỏ thắm dùng để ngăn cản ánh mặt trời khiến cho căn phòng được trang trí hoa lệ bên trong trở nên vô cùng u ám.

Thiết Hy Nhĩ tay cầm chiếc ly cao dựa vào cái máy phát nhạc kiểu cũ bên cạnh cửa sổ, con ngươi sắc vàng trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mở, thanh âm vô cùng mị hoặc: “Vậy, sau đó thì sao?”

Lạp Bồi hiển nhiên không ngờ tới hắn sẽ trấn tĩnh như thế, đôi con ngươi sắc vàng đặc trưng của Huyết tộc lóe một tia kinh ngạc, sau đó thản nhiên nói: “Nghe nói là trong viện trưởng lão có người nói việc này là do điện hạ ngài gây nên.”

Đó là lý do họ nổi giận?

Thiết Hy Nhĩ cười nhạt, lắc lắc dịch thể đỏ sậm trong ly, đặt tới trước mũi hít hà, một lúc sau mới hướng đến người chấp sự đã theo mình gần hai trăm năm mà hỏi: “Ngươi nói xem, chúng ta đều đã chết mấy trăm năm rồi, mất đi cảm giác đau đớn nhưng lại có thể cảm giác nóng lạnh, còn khứu giác thì đã trở nên nhạy bén.Tại sao lại như vậy?”

Lạp Bồi nhíu mày không rõ hắn muốn nói gì.

Thiết Hy Nhĩ hỏi tiếp: “Lạp Bồi, ngươi có cho rằng chuyện này là do ta làm không?”

Tuy là tác phong của vị điện hạ này… chậc… Nói như thế nào đây, theo hắn nhiều năm như vậy, Lạp Bồi hiểu rất rõ con người của hắn. Những ngày gần đây có rất nhiều người bị mất tích, số người đã xác định được là mười hai người, cộng thêm tám người gia tăng thêm chưa xác định thì vừa tròn hai mươi người.

Số lượng người mất tích lớn như vậy đương nhiên không thể coi thường.

Nhưng nguyên nhân dẫn đến việc này thì khả năng cao nhất là có liên quan đến một lực lượng thần bí – Huyết tộc.

Điện hạ hắn chắc chắn sẽ không làm việc này bởi đây là chuyện cấm kỵ của Huyết tộc.

Lạp Bồi không giải thích được: “Tại sao người bên viện trưởng lão lại cho rằng việc này là do điện hạ gây nên mà không phải là những đồng loại Huyết tộc khác?”

Thiết Hy Nhĩ cười cười, cúi đầu uống cạn thứ máu nồng đặc trong ly rồi nói: “Bởi vì trên người những người mất tích có mang mùi của ta a!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương