Huyết ca hành
Chương 24: Dạ yến

Trong căn phòng u ám, rèm dày khép chặt, lọt vào tai là những hồi thở dốc nặng nề.

Tiếng rên rỉ mất hồn đan xen với tiếng cọt kẹt của giường, một đôi trai gái trần trụi quấn chặt lấy nhau, mồ hôi rịn ra dính khắp thân hình, nhanh nhưng có tiết tấu. Sau một hồi chạy nước rút mãnh liệt, cơ bắp căng cứng thả lỏng ra, nam nhân lật người qua một bên, hơi thở dần bình phục lại như thường.

Sắc mặt nữ tử bên cạnh đỏ ửng, đồng tử mở to như vẫn đang còn chìm đắm trong dư âm kích tình. Một lúc lâu sau, nàng ta lười biếng ngẩng đầu lên, từng lọn tóc dài vô thức rủ xuống, ánh mắt quyến rũ đổ đầy ham muốn, phong tình vạn chủng.

“Hôm nay trông nàng hứng thú quá nhỉ.” Nam nhân nửa ngồi, đánh giá mặt nàng rồi nói.

“Ta? Quả thật có chút.” Nàng ta miễn cưỡng mỉm cười, có nét hưng phấn bí ẩn, “Tối nay có kịch hay để xem rồi.”

“Kịch gì?” Mày kiếm nhướn lên, hắn thuận miệng hỏi.

“Giáo vương… muốn triệu Ca Dạ vào hầu.” Nàng cười khẽ, “Chuyện này còn không phải là kịch hay sao?”

Nam nhân cố đè nén kinh ngạc, “Ta chỉ nghe nói là ban thưởng cho nàng ta mà thôi, không ngờ còn có ý nghĩa ấy sao?”

“Lão già đó toàn thích xài mấy mánh đấy. Suy cho cùng cũng không phải là đồ chơi có thể chơi thỏa thích ở Mị Viên, dù sao ngoài mặt vẫn phải vờ vịt đã, đầu tiên là ban thưởng rồi sau mới muốn người, xưa nay đều như thế.”

“Ta cứ tưởng ông ta không hứng thú với dáng vẻ đó của Ca Dạ chứ.” Nam nhân cụp mắt che lại tia sáng, tay dao động dọc theo đường cong lồi lõm, “Có thể lọt vào mắt chí ít cũng nên là nữ nhân chân chính.”

Nữ tử nở nụ cười duyên dáng, dường như hiểu ý lời tâng bốc vô hình, “Thế cũng được, ông ta luôn thích nữ nhân trưởng thành, có điều với Ca Dạ…”

“Ca Dạ thế nào?”

“Chưa chắc đã chỉ là ham muốn không.”

“Ý nàng là…”

“Dường như có hiềm nghi.” Tay nàng ta leo lên lồng ngực màu kiều mạch, khẽ vuốt ve cơ bắp săn chắc, “Ai bảo một năm qua Ca Dạ khác thường làm gì, cứ như là bị Thiên Minh chi phối, chẳng trách ông ta sinh nghi.”

“Nên mới dùng cách này để thăm dò?”

“Nếu Ca Dạ ngoan ngoãn nghe lời, tức là trung thành không gạt giáo vương, đến lúc đó cho nàng ta thêm chút ngon ngọt, như thế sẽ không lo gì về ảnh hưởng của Thiên Minh nữa.”

“Nếu không theo thì sao?”

“Vẫn chưa có ai không dám theo cả.” Giọng nàng lạnh đi, “Ai dám cự tuyệt yêu sủng của giáo vương chứ, cho dù Ca Dạ đã yên ổn trên ghế tứ sứ, nhưng chọc giận giáo vương thì vẫn phải gánh chịu hậu quả như thường.”

“Ta cũng thấy lạ, từ lúc nào mà Ca Dạ và Thiên Minh đã kết đồng minh thế, đâu đâu cũng nghe theo hắn, chẳng lẽ đã…”

Bỗng nữ tử nằm rạp xuống phá lên cười, cười đến nỗi không thở nổi. Cơ thể đầy đặn mềm mại run lên, quyến rũ người ta căng phồng huyết mạch.

“Cười cái gì.” Nam nhân làm như không thấy, lơ đãng hỏi.

“Nam nhân các người đúng là…” Khó khăn lắm mới dừng cười được, nàng ta ngẩng mặt lên, không hề che giấu châm chọc, “Ngu xuẩn.”

“Nói gì đấy hả.”

“Ai ai cũng cho rằng Ca Dạ bị Thiên Minh nắm trong tay, sao không ai nghĩ ngược lại xem.”

“Ý nàng là…”

“Ý ta là các người cũng xem thường Ca Dạ quá rồi.” Nàng ta xoay mình xuống giường, mặc từng món đồ vào, “Nha đầu kia ranh như quỷ, Thiên minh đã sớm bị sắc dục làm mỏi mệt, mọi thứ đều do nàng ta định đoạt cả rồi.”

Nàng ta hừ lạnh, thoáng qua ý tứ không hình dung nổi, “Nhìn dáng vẻ của nàng ta, nhất định Thiên Minh vẫn chưa được lợi gì, chỉ sợ còn chưa kịp xơ múi thì đã bị nàng ta đùa bỡn rồi.”

“Không phải nàng coi thường Thiên Minh vô dụng đấy chứ.”

“Vô dụng thì hay rồi. Dã tâm của tên kia quá lớn, dục vọng lại mạnh, suy nghĩ gì cũng phải… Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.”

“Sao nàng biết Thiên Minh không được thuận lợi.” Tuy bụng vẫn âm thầm cho phép nàng đánh giá người nào đó, nhưng ngoài miệng vẫn chế giễu.

“Nhìn nàng ta có vẻ giống từng có nam nhân à, xưa nay nàng ta không hề đến gần ai, hẳn tám chín phần vẫn còn là xử nữ.” Ánh mắt quyến rũ mơ hồ hiện lên tia cười ác ý, “Không tới tay nên Thiên Minh mới lại thèm thuồng thế, nam nhân đúng là bỉ ổi.”

“Lời này đúng thật là…” Hắn khẽ cắn lên dái tai nàng ta, “Theo suy luận của nàng, thì tối nay Ca Dạ sẽ đối phó thế nào?”

“Ai mà biết.” Nữ tử dán mình lên ngực hắn, “Năm đó ta bị chó cắn nên mới thế, cố chịu qua một thời gian là được rồi, dù sao giáo vương cũng chỉ thích người mới.”

“Nếu là Ca Dạ…”

“Chàng lo cho ảnh vệ của nàng ta à?” Nữ tử vạch trần, tủm tỉm liếc nhìn.

“Ừ.” Hắn không chút che giấu.

“Thế thì… Nếu Ca Dạ thất thế, thì cũng có thể đưa hắn về.”

“Làm thế nào.”

Nàng ta như nhìn thấu tâm tư hắn, “Chàng không tiện ra mặt, vậy để ta đi thuyết phục giáo vương điều hắn đến làm thuộc hạ của ta thì sao, bảo đảm có thể để chàng yên tâm.”

“Nàng?” Bỗng hắn bật cười, “Tích cực như vậy từ khi nào thế, chẳng lẽ nàng cũng động lòng rồi sao?”

“Mà tên kia đúng là tuấn tú thật, lại còn là trợ thủ đắc lực của Ca Dạ, thu về thì chỉ có lợi mà thôi, hơn nữa… Ta cũng không lạnh nhạt như Ca Dạ, đâu thể lãng phí thượng phẩm được.” Nàng thản nhiên thừa nhận, thoải mái nói ra.

“Nàng thẳng thắn nhỉ, ăn trong chén lại nhìn trong nồi, cũng không sợ không giúp được à.” Hắn thấp giọng cười mắng, nhìn như than phiền nhưng chẳng hề tức giận.

Cả hai đều biết rất rõ, ngoài háo sắc ra, thì hành động này cũng có thâm ý khác. Có điều chỉ cần Thù Ảnh không sao thì chút tâm tư này của Tử Túc không đáng để lo.

Vấn đề duy nhất là, Ca Dạ… sẽ đối phó thế nào.

Trên Thiên Sơn vách đá cheo leo, khe suối cuồn cuộn từng đợt bọt trắng xóa, như mây xanh thấu trời.

Vầng trăng bàng bạc treo trên cao, chiếu rọi dạ yến xa hoa xán lạn đèn đuốc khắp núi.

Đèn lồng tinh xảo treo trên tường chạy dài một đường, tựa như tinh tú trên trời rơi xuống phàm trần. Bàn dài tinh xảo xếp thành một hàng, trong mâm bạch ngọc bày la liệt các món sơn hào hải vị, dù trong quốc yến sa hoa cũng hiếm khi thấy, rượu bồ đào rót đầy ly dạ quang, như bảo thạch đỏ rực chói mắt. Thiếu nữ xinh đẹp đỡ bình rượu, gấu váy lay động, ngọc trụy răng khoen va vào nhau, ting tang không ngừng.

Các chấp sự lớn nhỏ trong giáo trật tự ngồi xuống theo thứ tự được phân, một bữa tiệc lớn như thế nhưng lại không có lấy tiếng động hỗn tạp.

Trên thảm đỏ dày nặng, vũ nương quyến rũ đang xoay nhanh theo tiếng nhạc phiêu bồng, chiếc váy đỏ sặc sỡ xòe rộng, để lộ vòng eo tuyết nhỏ nhắn. Chân trần buộc chuông vàng, tua rua che trán, áo lụa dải màu bay bổng theo điệu múa, uyển chuyển như tiên nữ hạ phàm.

Trên thềm ngọc, giáo vương cao quý mỉm cười nhìn xuống mọi người, hệt như vị thần.

Tứ sứ chia hai hàng theo chức vụ ở bên dưới, ảnh vệ đứng sau lưng xuôi tay chờ hầu. Cấp bậc rõ ràng, vô cùng nghiêm ngặt, không thể vượt quá dù chỉ là nửa bước. Rượu quá tam tuần, vui đến say sưa, mọi người cũng thả lỏng tinh thần. Dù sao cũng là thịnh yến một năm một lần, gần đây thanh thế trong giáo lại rất mạnh, được dịp ca vũ hưởng lạc thỏa thích.

Thiên Minh ngồi bên trên tứ sứ, âm trầm u ám, không ngừng uống rượu. Trái lại Tử Túc ở bên lại cười đày yêu kiều, luôn phóng mắt đưa tình dù đối phương vờ như không thấy, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Ca Dạ không hề động đũa, chỉ rót một ly rượu từ tốn hớp, bàn tay trắng nõn cầm ly ngọc lớn trông lại càng nhỏ, tròng mắt đen như hồ nước trong đêm.

Cửu Vi ngồi bên dưới, ánh mắt cứ qua lại giữa ba người họ, thầm tính toán trong bụng, rồi lại quét nhìn người sau lưng Ca Dạ mà thở dài. Trên gương mặt tuấn tú ấy không hề có biểu cảm gì, cúi đầu tập trung nhìn nhất cử nhất động của Ca Dạ, môi mím chặt, đứng thẳng lưng.

Ngược lại tâm trạng của giáo vương rất không tệ, toàn nói những lời phong hoa tuyết nguyệt, ngoài Tử Túc cười duyên đáp lại thì còn có Cửu Vi lên tiếng, hai người còn lại thì gần như không hề mở miệng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng đề tài cũng đã chuyển đến trọng điểm.

“Ca Dạ.”

Mấy người không biết chuyện thì thầm giật mình.

Giáo vương cười nhạt, tùy ý gọi.

“Sao không thấy ngươi mặc đồ ban tặng hôm nay, chẳng lẽ còn chê ít ư.”

“Hồi bẩm giáo vương, Ca Dạ sao dám.” Tay Ca Dạ khẽ run lên, sau đó lại bình tĩnh như cũ, “Giáo vương ban thưởng hậu hĩ như thế, Ca Dạ xấu hổ không dám nhận. Huống hồ tự biết mình trông trẻ con, vóc người yếu ớt, không mặc nổi những thứ quý báu như thế, chỉ sợ mặc vào lại hóa thành xoàng xĩnh.”

Giáo vương dãn mày, “Nếu đã ban thưởng thì cần gì nghĩ nhiều, lui xuống đổi mấy thứ ta xem nào, để xem có như ngươi nói không.”

Ca Dạ im lặng, hít sâu một hơi, đứng lên đi tới trước thềm ngọc quỳ xuống, ngẩng đầu thốt lên.

“Ca Dạ cả gan, nguyện chết vạn lần, khẩn cầu giáo vương thu hồi vật ban thưởng.”

Suýt nữa Cửu Vi đã cho rằng mình nghe lầm; tay Thiên Minh mềm nhũn, ly rượu đụng xuống vang lên tiếng vang; nụ cười của Tử Túc đông cứng trên mặt. Còn những người khác vẫn ăn uống như cũ không phát giác gì, chỉ có nơi cao nhất này yên tĩnh như chết.

Giáo vương cũng thôi cười, mắt nhìn xuống người đang quỳ.

“Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa.”

Dưới ánh nhìn đe dọa như thế, một khi lên tiếng thì chính là hành hạ.

Mặt Ca Dạ trắng bệch như giấy, nhưng vẫn lặp lại thốt lên từng chữ.

Ca Dạ im lặng, hít sâu một hơi, đứng lên đi tới trước thềm ngọc quỳ xuống, ngẩng đầu thốt lên.

“Ca Dạ cả gan, nguyện chết vạn lần, khẩn cầu giáo vương thu hồi vật ban thưởng.”

Ngay cả Tử Túc cũng bắt đầu bội phục sự can đảm của nàng ta.

Trong con ngươi rét buốt xuất hiện lạnh giá, bỗng thân hình cao lớn đứng dậy khỏi ghế ngọc, bước đi xuống, đứng trước người Ca Dạ, một áp lực không thể gọi tên lập tức ùa đến.

“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Ca Dạ nằm sấp xuống, trán chạm đất, lời nói vô cùng rõ ràng.

“Ca Dạ vốn biết mình thấp bé, có được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ giáo vương bồi dưỡng đào tạo, chết vạn lần cũng không thể báo đáp được. Có cơ hội hầu cận đúng thực là cầu cũng không được, cực kỳ may mắn. Tiếc rằng số mệnh đã làm quá nhiều sai trái, phúc lộc đạm bạc, tuy có lòng nhưng thân thể không thể dâng phụng được, xin giáo vương minh giám”

Vương giả dừng lại, áp lực vơi đi.

“Nói thế nghĩa là sao.”

“Từ nhỏ Ca Dạ từng theo sư trưởng tập bí thuật, cốt lõi của võ công toàn nhờ vào bí thuật cả. Thuật này chỉ cần thể chất tương cận thì sẽ thành công chỉ trong thời gian ngắn, song một khi đã bắt đầu thì suốt đời không thể làm chuyện nam nữ, nếu không thì công lực sẽ tiêu tan, tắc kinh mạch mà chết. Ca Dạ tự xấu hổ với hình hài này, tự thấy được giáo vương rủ lòng thương xót không vất bỏ, không dám dối trá.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng dừng lại, rồi lại tiếp.

“Không có gì để tiếc mạng cả, có thể hầu hạ đã là may mắn lắm rồi, chỉ là như thế thì sau này sẽ không thể nào cống hiến cho giáo vương được nữa, vô cùng thất vọng, mong giáo vương tinh mắt, cảm thông cho tấm lòng trung thành của thuộc hạ.”

Không khí như đông đặc lại.

“Là bí thuật nào có công hiệu này, nếu dám nói dối nửa lời, ngươi biết kết quả đấy.” Một câu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa uy hiếp tối cao.

“Ma La Côn Na Tâm pháp.” Lời vừa nói ra, tất cả đều biến sắc.

Ma La Côn Na Tâm pháp, tương truyền là bí thuật Thiên Trúc.

Không phải là đồng nữ thì không thể luyện thành, vì lúc luyện công cần có độc dẫn, lúc luyện lại xuất hiện ảo mộng, chỉ có người thanh tâm quả dục mới có thể qua được ảo cảnh, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, mười thì đến tám chín kẻ đều hộc máu mà chết. Dù có luyện thành cũng không thể động dục tâm, chỉ cần phạm vào chút điều cấm thì không khác nào tự sát cả, mặc dù có uy lực rất lớn, nhưng rất ít có người tu luyện.

“Tư chất Ca Dạ bất tài, được sư trưởng dạy thuật này nên mới có được chút thành tựu hôm nay, tuyệt đối không dám nói điều phạm thượng. Nếu không phải ngại ải khó này, nhất định Ca Dạ sẽ hầu hạ tận tình. Lòng trung thành có nhật nguyệt chứng giám, nếu giáo vương oán trách, thuộc hạ cam lòng uống mặc hoàn.”

Lời này vừa thốt ra, ngay cả giáo vương hung ác cũng không khỏi xúc động.

Mặc hoàn cũng giống xích hoàn, đều là kỳ dược dùng cổ trùng để khống chế người.

Nhưng mặc hoàn lại không có thuốc giải, chỉ có uống thuốc áp chế theo định kỳ, một khi đã uống thì suốt đời không thoát được. Thứ này chỉ dùng cho nô lệ thấp bé nhất, thân là tứ sử nhưng Ca Dạ lại chịu uống mặc hoàn, tương đương với việc giao tính mạng vào tay kẻ khác.

“Ma La Côn Na Tâm pháp… Nói như thế ngươi vẫn còn là đồng nữ?” Trầm ngâm chốc lát, ông ta lên tiếng chất vấn.

“Nếu giáo vương có nghi ngờ, mời lấy thủ cung sa kiểm nghiệm.”

Ông ta gật đầu, cận thị nhanh chóng bưng đến một hộp ngọc, chọn ra ngân châm.

Chu sa đỏ tươi in xuống cánh tay nhỏ bé như ngọc tuyết, quả nhiên không hề phai, trái lại càng thêm rực rỡ.

Rốt cuộc ánh mắt giáo vương cũng dịu đi.

“Nếu công pháp đã có giới hạn, vậy cứ xóa bỏ chuyện này đi, cũng trách bản vương không xem xét kỹ.”

“Đa tạ giáo vương thương xót, dù chết vạn lần Ca Dạ cũng không báo đáp hết.”

“Châu báu đã ban thưởng không có lý gì để thu hồi cả, cứ xem như đền bù ngươi phải chịu ấm ức.” Vương giả gật đầu rồi quay về ghế ngọc, coi như chuyện đã xong. “Không cần phải thoái.”

“Ân trọng của giáo vương, Ca Dạ xin khắc ghi vào ngũ tạng.”

Một cơn gió núi thổi đến, khiến áo lót ướt đẫm mồ hôi lạnh như băng, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Người đứng cách đó không xa, cuối cùng môi mím chặt cũng giãn ra, thần kinh căng thẳng nay được buông lỏng.
(Xin cám ơn Pháp sư vô tâm đã đề cử truyện của mỉnh nhé!!!)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương