Huyền Thiên Tôn Đế
-
Chương 60: Nhận ta làm chủ (1)
- Có gan thì ngươi lặp lại lần nữa.
Gã tức giận quay đầu rống lên, liền nhìn thấy người đứng trước mặt gã là một thiếu niên.
Cơn phẫn nộ trong lòng Lâm Hùng không nguội bớt mà còn dữ dội thêm, tuy rằng võ hồn của mình bị tổn thương nhưng ít nhất thực lực hiện tại vẫn còn, thân phận phó thống lĩnh thành vệ quân cũng vẫn còn, nhưng đám người này tất ca đều muốn đuổi cùng giết tận, hận không thể đạp thêm cho mình vài cước, ha ha, chẳng lẽ mình thật sự là kẻ dễ bắt nạt hay sao.
Bây giờ ngay cả một thiếu niên cũng dám nói chuyện với mình như vậy.
Chẳng lẽ nghĩ mình thật sự đã thành một phế nhân hay sao, giống như tên Mục Nhân kia, gã là nhất phẩm luyện hồn sư, lúc trước mình hẹn gã thì gã coi như còn có chút khách khí, nhưng vừa nãy thái độ lại giống như muốn đuổi một con chó hoang vậy.
Ta đường đường là phó thống lĩnh thành vệ quân, cũng không phải dễ chọc.
Nghĩ tới đây, vẻ chán chường trên mặt của Lâm Hùng đều biến mất, ngược lại còn lộ ra một tia ngông cuồng.
- Ha ha, lúc trước ta tận tâm tận lực với Lam Nguyệt thành, đối với bất kỳ kẻ nào cũng lễ độ có thừa, hôm nay cũng nên nhân lúc vẫn còn thực lực mà ngông cuồng một phen, tới lúc tính toán một chút cho nửa đời sau của vợ con rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Hùng giẫm chân muốn rời đi.
- Ha ha, khí thế bây giờ không tệ, còn có chút tư thế của phó thống lĩnh thành vệ quân.
Thanh âm thản nhiên kia lại vang lên lần nữa.
- Tiểu quỷ nhà ai đây?
Lâm Hùng dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo như dã lang trừng Diệp Huyền, nếu như đối phương là người khác thì gã đã sớm đánh cho một chưởng rồi, nhưng đối với một tên tiểu quỷ mới mười mấy tuổi gã vẫn không hạ thủ được, gã nheo mắt nghiêm giọng nói:
- Tiểu quỷ, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy, ta niệm tình ngươi còn nhỏ không biết phân biệt tốt xấu cho nên không so đo với ngươi, mau đi đi, đừng có tự rước hoạ vào người.
- A, còn rất có đạo đức đây.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, ý vị thâm trường nói:
- Võ hồn của ngươi là đao à.
Lâm Hùng nhíu mày, gã cảm thấy thiếu niên này có chút kỳ quái, lạnh lùng nói:
- Chuyện Lâm Hùng ta có được đao võ hồn, khắp Lam Nguyệt thành này ai cũng biết.
- Chậc chậc.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đao võ hồn đứng đầu trong khí võ hồn, nếu như tu luyện tới cao nhất thì dù không thể xưng là vô địch trong số cùng giai nhưng cũng là khó có đối thủ, đáng tiếc là bị sóng hồn của Hổ Khiếu thú chấn nhiếp, đao ý bị hao tổn, đao hình không còn, không tới nửa tháng sẽ triệt để bị huỷ, đáng tiếc, đáng tiếc.
Thân hình cao lớn của Lâm Hùng run lên, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, kinh hãi nói:
- Sao ngươi biết là bị Hổ Khiếu thú đả thương.
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra ý cười:
- Tại sao ta biết không quan trọng, quan trọng là đao võ hồn của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bị huỷ, vẫn còn có thể chữa trị được, nhưng nếu như ngươi không kịp thời tiến hành trị liệu thì sẽ bị phế thật.
- Cái gì, ngươi nói còn có thể chữa trị được?
Lâm Hùng nhảy dựng lên như bị điện giật, nháy mắt liền vọt tới trước mặt Diệp Huyền, nắm lấy bả vai của hắn, cả kinh hỏi:
- Ngươi nói thật sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý từ bỏ võ hồn, nhưng khi nghe thấy Diệp Huyền nói vẫn còn có thể chữa trị được thì trong lòng Lâm Hùng lập tức không thể bình tĩnh được nữa, cả người kích động run rẩy không ngừng.
Diệp Huyền khẽ liếc hai bàn tay đang túm lấy bả vai của mình.
Lâm Hùng vội vàng lấy tay xuống:
- Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao biết vẫn còn cách chữa trị được cho ta? Mau nói cho ta biết có thật vậy hay không, xin ngươi, hãy nói cho ta biết.
- Đương nhiên là thật rồi, chẳng những ta biết được có thể trị khỏi, mà ngay cả cách trị ta cũng biết, nhưng…
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Tại sao ta phải cho ngươi.
- Ngươi…Vậy ngươi muốn thế nào….
Lâm Hùng lúc này cũng đã từ trong chấn kinh dần lấy lại tình thần, gã đưa mắt nhìn Diệp Huyền, vị thiếu niên chỉ hơn mười mấy tuổi này lại nói mình có cách chữa trị mà ngay cả luyện hồn sư nhất phẩm đều không thể trị được, người bình thường nghe thấy nhất định sẽ cho rằng đối phương đang nói chơi, trong lòng Lâm Hùng cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Diệp Huyền trong lòng đột nhiên lại dâng lên một loại xúc động phải tin tưởng đối phương.
Gã lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói:
- Tiểu huynh đệ, ta không cần biết ngươi là ai, mặc kệ ngươi có mục đích gì, chỉ cần ngươi thực sự có thể giúp ta chữa trị võ hồn, mặc kệ ngươi muốn ta làm gì ta cũng đồng ý.
- Thật sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh đi, truyền âm nói:
- Yêu cầu của ta chỉ có một, đó chính là ngươi phải xem ta là chủ.
- Cái gì, không thể được, ngươi đang đùa với ta sao!
Đồng tử của Lâm Hùng đột nhiên co lại, sắc mặt đại biến, tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết đùa giỡn ta sẽ phải trả cái giá đắt thế nào không?
Một cỗ khí thế vô hình lan ra từ trên người gã, đ è xuống người Diệp Huyền, đây là uy áp khí thế của địa võ sư.
Diệp Huyền lại như không hề cảm nhận được, lạnh lùng nói:
- Cái giá thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết là nếu như ngươi không đồng ý với điều kiện của ta thì nửa tháng sau, ngươi sẽ là một phế nhân.
Toàn thân Lâm Hùng chấn động, khí thế và sự sắc bén vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất như một quả bóng bị xì hơi, trong lòng của gã đang giãy giụa, giống như đang hỏi Diệp Huyền, lại như đang hỏi chính bản thân mình, khó khăn lên tiếng:
- Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi, hoặc nên nói là làm sao ta biết được ngươi không phải đang gạt ta.
Diệp Huyền bình tĩnh nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Nhớ kỹ, ta không cần phải chứng minh điều gì với ngươi, bởi vì ngoại trừ tin tưởng ta thì ngươi không còn con đường nào khác có thể đi, vừa rồi Mục Nhân nói không sai, dù là hội trưởng hồn sư tháp của Lam Nguyệt thành cũng không cách nào cứu được ngươi, người có thể cứu ngươi chỉ có ta, cho nên, ngươi chỉ có thể chọn cách tin tưởng ta.
- Đương nhiên, ngươi có thể chọn không tin.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Chẳng qua là ta tthấy ngươi thiên phú không tệ, không đành lòng để ngươi trở thành một phế vật, còn chuyện có muốn hay không thì chỉ có ngươi mới có thể cho ra quyết định.
- Hiện tại ngươi quyết định đi.
Muốn hay là không?
Trong lòng Lâm Hùng vô cùng rối rắm.
Gã tức giận quay đầu rống lên, liền nhìn thấy người đứng trước mặt gã là một thiếu niên.
Cơn phẫn nộ trong lòng Lâm Hùng không nguội bớt mà còn dữ dội thêm, tuy rằng võ hồn của mình bị tổn thương nhưng ít nhất thực lực hiện tại vẫn còn, thân phận phó thống lĩnh thành vệ quân cũng vẫn còn, nhưng đám người này tất ca đều muốn đuổi cùng giết tận, hận không thể đạp thêm cho mình vài cước, ha ha, chẳng lẽ mình thật sự là kẻ dễ bắt nạt hay sao.
Bây giờ ngay cả một thiếu niên cũng dám nói chuyện với mình như vậy.
Chẳng lẽ nghĩ mình thật sự đã thành một phế nhân hay sao, giống như tên Mục Nhân kia, gã là nhất phẩm luyện hồn sư, lúc trước mình hẹn gã thì gã coi như còn có chút khách khí, nhưng vừa nãy thái độ lại giống như muốn đuổi một con chó hoang vậy.
Ta đường đường là phó thống lĩnh thành vệ quân, cũng không phải dễ chọc.
Nghĩ tới đây, vẻ chán chường trên mặt của Lâm Hùng đều biến mất, ngược lại còn lộ ra một tia ngông cuồng.
- Ha ha, lúc trước ta tận tâm tận lực với Lam Nguyệt thành, đối với bất kỳ kẻ nào cũng lễ độ có thừa, hôm nay cũng nên nhân lúc vẫn còn thực lực mà ngông cuồng một phen, tới lúc tính toán một chút cho nửa đời sau của vợ con rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Hùng giẫm chân muốn rời đi.
- Ha ha, khí thế bây giờ không tệ, còn có chút tư thế của phó thống lĩnh thành vệ quân.
Thanh âm thản nhiên kia lại vang lên lần nữa.
- Tiểu quỷ nhà ai đây?
Lâm Hùng dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo như dã lang trừng Diệp Huyền, nếu như đối phương là người khác thì gã đã sớm đánh cho một chưởng rồi, nhưng đối với một tên tiểu quỷ mới mười mấy tuổi gã vẫn không hạ thủ được, gã nheo mắt nghiêm giọng nói:
- Tiểu quỷ, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy, ta niệm tình ngươi còn nhỏ không biết phân biệt tốt xấu cho nên không so đo với ngươi, mau đi đi, đừng có tự rước hoạ vào người.
- A, còn rất có đạo đức đây.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, ý vị thâm trường nói:
- Võ hồn của ngươi là đao à.
Lâm Hùng nhíu mày, gã cảm thấy thiếu niên này có chút kỳ quái, lạnh lùng nói:
- Chuyện Lâm Hùng ta có được đao võ hồn, khắp Lam Nguyệt thành này ai cũng biết.
- Chậc chậc.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đao võ hồn đứng đầu trong khí võ hồn, nếu như tu luyện tới cao nhất thì dù không thể xưng là vô địch trong số cùng giai nhưng cũng là khó có đối thủ, đáng tiếc là bị sóng hồn của Hổ Khiếu thú chấn nhiếp, đao ý bị hao tổn, đao hình không còn, không tới nửa tháng sẽ triệt để bị huỷ, đáng tiếc, đáng tiếc.
Thân hình cao lớn của Lâm Hùng run lên, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, kinh hãi nói:
- Sao ngươi biết là bị Hổ Khiếu thú đả thương.
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra ý cười:
- Tại sao ta biết không quan trọng, quan trọng là đao võ hồn của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bị huỷ, vẫn còn có thể chữa trị được, nhưng nếu như ngươi không kịp thời tiến hành trị liệu thì sẽ bị phế thật.
- Cái gì, ngươi nói còn có thể chữa trị được?
Lâm Hùng nhảy dựng lên như bị điện giật, nháy mắt liền vọt tới trước mặt Diệp Huyền, nắm lấy bả vai của hắn, cả kinh hỏi:
- Ngươi nói thật sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý từ bỏ võ hồn, nhưng khi nghe thấy Diệp Huyền nói vẫn còn có thể chữa trị được thì trong lòng Lâm Hùng lập tức không thể bình tĩnh được nữa, cả người kích động run rẩy không ngừng.
Diệp Huyền khẽ liếc hai bàn tay đang túm lấy bả vai của mình.
Lâm Hùng vội vàng lấy tay xuống:
- Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao biết vẫn còn cách chữa trị được cho ta? Mau nói cho ta biết có thật vậy hay không, xin ngươi, hãy nói cho ta biết.
- Đương nhiên là thật rồi, chẳng những ta biết được có thể trị khỏi, mà ngay cả cách trị ta cũng biết, nhưng…
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Tại sao ta phải cho ngươi.
- Ngươi…Vậy ngươi muốn thế nào….
Lâm Hùng lúc này cũng đã từ trong chấn kinh dần lấy lại tình thần, gã đưa mắt nhìn Diệp Huyền, vị thiếu niên chỉ hơn mười mấy tuổi này lại nói mình có cách chữa trị mà ngay cả luyện hồn sư nhất phẩm đều không thể trị được, người bình thường nghe thấy nhất định sẽ cho rằng đối phương đang nói chơi, trong lòng Lâm Hùng cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Diệp Huyền trong lòng đột nhiên lại dâng lên một loại xúc động phải tin tưởng đối phương.
Gã lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói:
- Tiểu huynh đệ, ta không cần biết ngươi là ai, mặc kệ ngươi có mục đích gì, chỉ cần ngươi thực sự có thể giúp ta chữa trị võ hồn, mặc kệ ngươi muốn ta làm gì ta cũng đồng ý.
- Thật sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh đi, truyền âm nói:
- Yêu cầu của ta chỉ có một, đó chính là ngươi phải xem ta là chủ.
- Cái gì, không thể được, ngươi đang đùa với ta sao!
Đồng tử của Lâm Hùng đột nhiên co lại, sắc mặt đại biến, tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết đùa giỡn ta sẽ phải trả cái giá đắt thế nào không?
Một cỗ khí thế vô hình lan ra từ trên người gã, đ è xuống người Diệp Huyền, đây là uy áp khí thế của địa võ sư.
Diệp Huyền lại như không hề cảm nhận được, lạnh lùng nói:
- Cái giá thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết là nếu như ngươi không đồng ý với điều kiện của ta thì nửa tháng sau, ngươi sẽ là một phế nhân.
Toàn thân Lâm Hùng chấn động, khí thế và sự sắc bén vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất như một quả bóng bị xì hơi, trong lòng của gã đang giãy giụa, giống như đang hỏi Diệp Huyền, lại như đang hỏi chính bản thân mình, khó khăn lên tiếng:
- Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi, hoặc nên nói là làm sao ta biết được ngươi không phải đang gạt ta.
Diệp Huyền bình tĩnh nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Nhớ kỹ, ta không cần phải chứng minh điều gì với ngươi, bởi vì ngoại trừ tin tưởng ta thì ngươi không còn con đường nào khác có thể đi, vừa rồi Mục Nhân nói không sai, dù là hội trưởng hồn sư tháp của Lam Nguyệt thành cũng không cách nào cứu được ngươi, người có thể cứu ngươi chỉ có ta, cho nên, ngươi chỉ có thể chọn cách tin tưởng ta.
- Đương nhiên, ngươi có thể chọn không tin.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Chẳng qua là ta tthấy ngươi thiên phú không tệ, không đành lòng để ngươi trở thành một phế vật, còn chuyện có muốn hay không thì chỉ có ngươi mới có thể cho ra quyết định.
- Hiện tại ngươi quyết định đi.
Muốn hay là không?
Trong lòng Lâm Hùng vô cùng rối rắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook