Đây rõ ràng là ngẫu nhiên, rõ ràng là có chuyện xảy ra, rõ ràng là hành động vô tâm. Nhưng sự ngẫu nhiên này lặp lại cũng quá nhiều lần đi. Ngày hôm trước mới tập kích bộ ngực sữa chưa từng có nam nhân nào chạm qua của mình, hiện tại không ngờ được một thước lại muốn một trượng, còn hôn môi mình nữa. Chuyện này là thế nào đây chứ? Ta chỉ là đối với ngươi có điểm hiếu kỳ mà thôi, hiếu kỳ vì sao trăm lần thử công năng đặc dĩ lại không có hiệu quả với ngươi. Nhưng cái hiếu kỳ này trả giá cũng quá lớn đi! Ngực đã bị sờ, miệng cũng đã bị hôn rồi. Ngươi còn muốn thế nào nữa đây?

- Hương Hương…Xin lỗi! Tiểu Lôi không phải cố ý. Đều do muội quên không nhắc nhở tỷ…

Trương Tử Hàm sau khi sửng sốt một lát, cố gắng đè nén cảm giác quái dị mà ủy khuất trong lòng, cầm tay Sở Hương Hương an ủi nói.

Nội tâm Trương Tử Hàm không hiểu tại sao cũng cuống quýt không kém gì hai người kia. Đối với Dương Thiên Lôi, tuy Trương Tử Hàm luôn luôn cho rằng giữa hai người chỉ là quan hệ tỷ đệ thuần khiết. Nàng có thể lừa gạt bản thân mình, nhưng lại không thể nào lừa gạt được nội tâm của mình.

Khi thân hình nhỏ gầy của Dương Thiên Lôi nhiều lần mạnh mẽ đứng chắn ở trước mặt mình, vì mình mà ngăn gió che mưa, khi Dương Thiên Lôi cười đùa cợt nhả mà nói rằng tương lai muốn mình làm con dâu Dương gia hắn, khi Dương Thiên Lôi nhiều lần lấy cớ luyện công mà nhân cơ hội ăn đậu hũ của mình… Trong những lúc như thế, tình cảm giữa bọn họ từ lâu đã xảy ra biến hóa vi diệu. Loại biến hóa này, có chút nhẹ nhàng như mưa phùn mùa xuân, không ồn ào mạnh mẽ nhưng lại ngấm thật sâu vào trong nội tâm. Cũng trong lúc đó, “mầm tình” giữa hai người đã dần dần bén rễ nảy mầm, tuy rằng chưa có nở hoa, nhưng lại thâm căn cố đế.

Khi Dương Thiên Lôi mở cửa, lần này lại nhanh hơn lần trước, lần này lại gần hơn lần trước, thậm chí càng ngày càng lỗ mãng hơn, là vì cái gì? Trương Tử Hàm không ngốc, cho nên khi nàng gõ cửa lại càng ngày càng lui về sau. Nàng đương nhiên hiểu rõ tên gia hỏa bỉ ổi Dương Thiên Lôi này muốn cái gì. Nàng không muốn như vậy, cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý để người khác được như vậy. Nhất là đối phương lại là một tiểu nữ hài dung mạo không thua kém gì so với mình, thân thế, tư chất lại càng hơn mình rất xa.

Nàng tựa hồ ăn hết một trái bồ đào thật lớn, trong lòng chua chát. Ta, kỳ thực cũng rất bi ai, các ngươi hiểu không?

- Hắc hắc… Đừng tức giận. Ta sẽ không bắt nàng chịu trách nhiệm đâu, chỉ có thể trách ta xui xẻo mà thôi!

Da mặt Dương Thiên Lôi dù sao cũng dày hơn Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương rất nhiều. Cho nên, trong khi hai đại mỹ nữ còn đang xấu hổ cùng phiền muộn, hắn ngược lại rất nhanh khôi phục phong cách mặt dày mày dạn, ra vẻ rất có phong độ nói.

- Muốn ta chịu trách nhiệm? Ngươi hôn ta, còn muốn bắt ta chịu trách nhiệm?

Sở Hương Hương thực sự nổi giận. Sao có thể có loại người vô sỉ như vậy?

- Ách… Hương Hương đại mỹ nữ, nàng đừng hiểu lầm. Đó không gọi là hôn, chúng ta chỉ là huých một chút thôi. Hơn nữa, ta căn bản cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt nàng chịu trách nhiệm, có được hay không? Tử Hàm muội muội đã chịu trách nhiệm với ta rồi. Một mình nàng cũng đã đủ rồi!

Vẻ mặt Trương Tử Hàm trở nên đen thui, nhất thời nhịn không được, đưa tay nhéo lấy lỗ tai Dương Thiên Lôi.

Sở Hương Hương cắn răng, cũng vươn bàn tay hương diễm về phía hắn.

Sau tiếng kêu gào thảm thiết của Dương Thiên Lôi, một trò khôi hài cũng vừa kết thúc.



Ba người đều có tâm sự, dưới ánh mắt ngạc nhiên, hâm mộ và ghen tỵ của đông đảo học viên, cùng nhau dùng hết bữa sáng, sau đó đi về phía lôi đài.

Mời vừa tới lôi đài bên ngoài, Dương Thiên Lôi liền nhìn một chút, hắn ngoại trừ một trận đấu bình thường, không ngờ còn đấu một trận với Hoàng Phi Long. Điều này làm Dương Thiên Lôi rất kỳ quái. Cái tên cẩu nhật kia chẳng phải nói đợi tới vòng cuối cùng sao? Vì sao ngày hôm nay đã lại an bài rồi?

Tuy nhiên, Dương Thiên Lôi kỳ quái thì kỳ quái, cũng không cần để ý. Dù sao cũng chỉ là đánh một hồi mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Thế nhưng Trương Tử Hàm lại không nghĩ như vậy. Dương Thiên Lôi phải đánh hai trận thì cũng được đi. Nhưng hai trận thi đấu lại lần lượt như vậy… Nói cách khác, Dương Thiên Lôi vừa thi xong trận đầu, căn bản không có bất luận thời gian nghỉ ngơi gì đã phải bắt đầu trận thứ hai. Điều này rõ ràng không phải quá ép người sao? Dùng bộ ngực mà nghĩ cũng biết, sự tình thiếu đạo đức như vậy, khẳng định là do Lôi Hoành làm ra. Tuy nhiên, nghĩ tới tối qua Dương Thiên Lôi đối phó Lôi Hoành, thể hiện ra “thực lực” cường đại, cũng khiến Trương Tử Hàm yên tâm một chút.

- Ta kháo! Ta kháo! Ta kháo!

Khi Phong Mã Ngưu thấy Dương Thiên Lôi mang theo hai siêu cấp mỹ nữ đi tới bàn tuyển thủ, tròng mắt của hắn thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, lòng ngưỡng mộ và kính trọng đối với Dương Thiên Lôi lại tăng thêm một tầng, nhất thời lần thứ hai đề cao hắn như đỉnh Everest. Thật không hổ là lão đại a…Thực là pháo mã song chiếu, ta cũng theo không kịp a…

Đồng thời trong lúc đó, gian phòng trang nhã vốn được dành cho đám người Dương lão cùng Dương Hồng Toàn theo dõi trận đấu lúc này đã bị thay đổi, vô luận là Dương Hồng Toàn hay hạch tâm mấy đại gia tộc hết thảy đều bị mời ra ngoài. Trong toàn bộ gian phòng trang nhã, ngoại trừ mấy hạ nhân bưng trà rót nước, chỉ còn lại vài người của Trảm Không Kiếm Phái, Dương lão cùng Sở Kinh Hồn.

Dương lão và Tiêu Hà ngồi chính giữa, Tiêu Vân, Linh Lung cùng các đệ tử khác ngồi hai bên. Mà Sở Kinh Hồn chỉ có thể ngồi sát mép bên ngoài. Dù vậy cũng đủ khiến Sở Kinh Hồn nơm nớp lo sợ, chỉ dám ngồi nửa ghế. Quả thực mà muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính.

- Kình Thiên a, “Tỷ thí người mới” này có gì hay ho đây? Đều là hài tử mười một, mười hai tuổi, tu luyện tại học viện của các ngươi cũng như nhau cả thôi. Chỉ cần là nhân tài, trong kỳ tuyển người lần sau, chắc chắn sẽ không bỏ sót đâu.

- Ha ha! Tiêu huynh, không nói gạt huynh, một trong những tiểu hài tử này, có một vài người phi thường ưu tú. Nói không chừng khi huynh nhìn thấy sẽ lập tức chọn luôn. Tuy rằng nói trước Hậu Thiên, vô luận tu luyện tại chỗ ta hay tại môn phái, hiệu quả đều không sai biệt lắm, nhưng ít nhiều cũng có điểm khác nhau. Đối với một vài thiên tài chân chính, ảnh hưởng đó có thể lớn hơn nữa. Huynh cứ nghĩ xem…

Dương lão mỉm cười nói.

- A? Nói như vậy, trong số những tiểu hài tử này, có siêu cấp thiên tài tồn tại? Ta thực sự là rất muốn xem kỹ một chút đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương