Huyền Thiên Tà Tôn
Chương 127: Trường tí linh viên



Một con hổ mạnh mẽ, đối măt với con gà, hay với sài lang mạnh hơn gà gấp mấy lần, có gì khác nhau sao? Không có!

Chúng đều thức ăn cho mãnh hổ.

- Rống!

Một tiếng thú rống cuồng bạo lại một lần nữa truyền đến.

Thân hình Trương Tử Hàm bỗng nhiên ngừng lại. Trước mắt nàng đã xuất hiện một con trường tí linh viên mình cao hơn hai thước, cánh tay dài quá gối.

Trường tí linh viên, ma thú có trí tuệ cao cấp, thân hình gần giống con người, toàn thân đầy lông lá, thân thể đa số là thuộc tính kim.

Bình thường Trường tí linh viên có thể đạt tới cảnh giới Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong. Đồng thời, kinh khủng nhất chính là, bởi vì loại ma thú này có trí tuệ cao cấp, cho nên cùng với tuổi tác cao thêm, tu vi cũng không ngừng tăng lên theo. Linh viên trăm năm rất có thể đạt tới Tinh Giả cấp chín đỉnh phong, một khi đột phá liền có thể tấn cấp Tiên Thiên, hóa thành yêu thú!

May mắn là, Trường tí linh viên xuất hiện trước mặt Trương Tử Hàm này chỉ là linh viên bình thường, có tu vi cấp sáu đỉnh phong. Bằng không, lãnh địa của nó cũng không ở tại chỗ này.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, nhưng khi nhìn thấy ma thú này, Trương Tử Hàm vẫn lấy làm kinh hãi.

Bởi vì trường tí linh viên có trí tuệ tương đối cao, cho nên khác với các ma thú đồng cấp khác, có được sức chiến đấu kinh người. Bọn chúng cũng giống như con người, nắm trong tay rất nhiều võ kỹ cường đại. Có thể nói đã thoát ly một nửa khỏi phạm trù ma thú rồi.

- Ghừ…!

Trường tí linh viên quay sang Trương Tử Hàm, lộ ra răng nanh sắc bén. Nó vừa nhe răng, toàn thân nhất thời tản mát ra khí tức cuồn cuộn – khí tức hệ kim mãnh liệt, sắc bén, mang theo sát khí lợi hại, hướng về phía Trương Tử Hàm.

Đúng lúc này, Trường tí linh viên bỗng nhiên dậm chân một cái, “Oanh!” một tiếng vang lên. Trên mặt đất cứng rắn nhất thời xuất hiện bốn cái hố sâu thật to, cát đá văng ra, khói bụi cuồn cuộn. Thân thể cao hai thước của nó nhất thời nhanh như thiểm điện đánh về phía Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm khẽ kêu một tiếng, không có chút khiếp sợ nào. Tinh thần lực hệ thủy nhất thời liên miên tuôn ra, toàn thân dường như hóa thành dòng nước nhu hòa, nhẹ nhàng đẩy ra mỗi một công kích cuồng bạo của Trường tí linh viên.

Hai tay của Trường tí linh viên giống như hai cây côn sắt, có vẻ như so với thân thể còn lớn hơn, chứa đựng tinh thần lực hệ kim hùng hậu ngạnh tiếp từng chiêu với Huyền Băng Kiếm của Trương Tử Hàm, không ngờ phát sinh từng tiếng sắt thép chạm nhau nghe chói tai.

Tuy rằng sớm biết Trường tí linh viên khó đối phó, nhưng khi thực sự giao thủ vẫn khiến Trương Tử Hàm thất kinh. Khí tức của nàng căn bản không thể tập trung vào Trường tí linh viên. Con Trường tí linh viên này không những thân pháp linh hoạt, biến đổi liên tục, tốc độ kinh người, hơn nữa công kích cũng không thể đỡ. Trong khoảng thời gian ngắn nó dĩ nhiên hoàn toàn áp chế Trương Tử Hàm.

May mắn là, Trương Tử Hàm đã lĩnh ngộ được thuộc tính băng, khiến cho nàng còn có chút chỗ dựa.

Cho nên, tuy rằng khiếp sợ sự hung hãn của Trường tí linh viên, nhưng nàng cũng không đến nỗi hoảng loạn. Trương Tử Hàm bình tĩnh phát huy tinh túy của hệ thủy đến cực hạn, khi thì mạnh mẽ như sóng biển ba đào, lực đạo mỗi lúc mỗi mạnh hơn, khiến cho công kích cuồng bạo của Trường tí linh viên dần dần suy yếu cho đến khi hóa giải thành công, khi thì giống như sóng dữ ngập trời, biển gầm dữ đội, trực diện chém giết Trường tí linh viên.

Trải qua lần uy hiếp tử vong trước đây, Trương Tử Hàm lĩnh ngộ thành công thuộc tính băng, trong chiến đầu lần này lại phát huy thực lực bản thân vô cùng nhuần nhuyễn, dần dần đem tất cả các võ kỹ hệ thủy đã từng được học qua hòa hợp làm một, mỗi một loại võ kỹ trong lúc đó chuyển đổi liền lạc, liên miên bất tuyệt không một kẽ hở. Ở mỗi thời điểm lại có thể đưa ra một võ kỹ ứng đối thỏa đáng.

Dương Thiên Lôi lúc đầu vốn dự định tham gia chiến đấu, trợ giúp Trương Tử Hàm một tay, nhưng nhìn thấy Trương Tử Hàm tựa hồ hoàn toàn chìm đắm trong trận chiến, phảng phất như đạt được trạng thái không minh, đồng thời tiến nhập cảnh giới cảm ngộ kỳ diệu của con người, lại lén lút ẩn thân ở một bên quan sát.

Hắc biết, lúc này Trương Tử Hàm vẫn biểu hiện thủ nhiều công ít như trước, nhưng cũng đã giành được thế chủ động rồi. Nàng không còn cần phải xuất ra tinh thần lực băng thuộc tính cường đại nhất nữa.

Ngay từ đầu, Dương Thiên Lôi cho rằng Trương Tử Hàm đang tìm kiếm cơ hội thi triển ra một kích trí mạng. Và sự thực cũng đúng là như vậy. Chỉ là, qua một hồi chiến đấu liên tục, Dương Thiên Lôi dần dần hiểu ra, nàng dường như giống với hắn lúc chiến đấu cùng phong báo, khiến tâm thần nàng chìm đắm trong chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không muốn trận chiến kết thúc nhanh như vậy.

Cho nên, khi Dương Thiên Lôi thấy lần lượt xuất hiện rất nhiều cơ hội có thể thi triển một kích trí mạng đều bị Trương Tử Hàm bỏ qua, hắn đã hiểu được, Trương Tử Hàm lại có cảm ngộ mới.

Loại cảm ngộ này đối với bất luận tu luyện giả nào mà nói, đều là cơ hội khó có được. Ngay cả đối với người chỉ đứng ngoài xem như Dương Thiên Lôi cũng đều cảm thấy mình đối với tinh thần lực và võ kỹ hệ thủy đã có thêm một tầng nhận thức mới.

Trường tí linh viên công kích mãi không được, bắt đầu trở nên phẫn nộ. Cùng với một tiếng rống thật to, công kích của nó càng lúc càng hung ác độc địa, càng lúc càng điên cuồng.

Bỗng nhiên, “Đinh” một tiếng, Trường tí linh viên không ngờ giống như điên cuồng dùng cánh tay phải tràn đầy tinh thần lực hệ kim bắt được một kiếm đang công tới của Trương Tử Hàm. Đồng thời, tay trái hóa trảo thành quyền, ngưng tụ tinh thần lực bên trong, cuồng bạo đến cực điểm tấn công về phía Trương Tử Hàm.

Lợi hại, cuồng bạo, phảng phất như xe rách hư không, mang theo tiếng xé gió khủng bố!

Dương Thiên Lôi thất kinh, không nghĩ tới cầm thú này lại có thể hung mãnh như vậy.

Đúng lúc này, Trương Tử Hàm kêu khẽ một tiếng, tay phải cầm kiếm không thay đổi, cùng tranh chấp với cánh tay của linh viên, thân thể bỗng nhiên trầm hông, khom lưng, xoay người, tinh thần lực hệ thủy trong cơ thể nháy mắt ngưng kết lại, tản mát ra một cỗ khí tức băng hàn cường đại. Nàng giơ ngón tay thon dài, giờ khắc này tản mát ra một cỗ hào quang như bông tuyết, mạnh mẽ bay về phía nắm tay của Trường tí linh viên.

“Bùng!”

Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Trường tí linh viên bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, thân hình lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước. Vô luận là chỗ móng vuốt cầm Huyền Băng Kiếm hay là móng vuốt va chạm với Trương Tử Hàm đều bị ngưng kết thành một khối băng.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của Dương Thiên Lôi chính là, Trường tí linh viên lại không giống với các ma thú khác khi bị Trương Tử Hàm công kích, toàn thân đông lại, mà chỉ bị đông chỗ hai tay tiếp xúc với Trương Tử Hàm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương