Huyền Thiên Tà Tôn
-
Chương 109: Phong Báo
▼
Khu vực này, nếu đã là giới tuyến do Trảm Không Kiếm Phái định ra, Dương Thiên Lôi liền có thể khẳng định, đây là ước định đưa ra dựa trên tổng hợp thực lực của mọi người. Nói cách khác, nơi này tuyệt đại đa số mọi người đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng không nhất định là nguy hiểm trí mạng. Mà Dương Thiên Lôi tin tưởng, tuy rằng hắn chỉ có thực lực Tinh Giả cấp ba, nhưng lực chiến đấu chân chính của hắn, tuyệt đối không thua bất kỳ người nào trong số mười hai người kia. Cho dù là Lôi Kính, hắn cũng đều không sợ chút nào.
Trong “tỷ thí người mới”, tuy rằng hắn gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng đó là do hắn chưa hề thi triển ra thực lực chân chính của mình. Bởi vì, hắn không muốn bại lộ thể chất đặc thù của chính mình.
Nhưng hiện tại lại khác, nơi đây hoang tàn vắng vẻ, đến cả *** chim còn không có, hắn có thể không cần kiêng kị gì mà thoải mái thi triển thực lực chân chính của mình.
Sau khi thâm nhập hai, ba dặm, một vài ma thú cấp thấp bắt đầu xuất hiện trong mắt Dương Thiên Lôi. Tuyệt đại đa số đều là ma thú cấp một, cấp hai. Những loại ma thú này, ngay cả Tinh Giả cấp hai cũng đều có thể giải quyết. Tuy rằng biết rõ cho dù săn bắn những ma thú này, thành tích đổi được cũng ít đến đáng thương, nhưng ai bảo ta là lần đầu tiên đi săn, hơn nữa cũng lần đầu tiên nhìn thấy những ma thú này. Cho nên, ngay từ đầu hắn đã giết rất hưng phấn. Nhưng chỉ một lát sau khi giải quyết được vài đầu, hắn liền không có hứng thú nữa. Đây không phải hoàn toàn là bắt nạt ma thú sao?
Cảm giác mới mẻ qua đi, Dương Thiên Lôi cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng xâm nhập sâu hơn vào bên trong.
Về phần linh dược, Dương Thiên Lôi không lo lắng chút nào. Sau khi xem xong hai quyển sách kia, Dương Thiên Lôi liền hiểu rõ, cho dù mình không nhận ra được linh dược cũng không sao. Bởi vì, linh dược và ma thú thông thường đều đồng thời xuất hiện. Nơi nào có ma thú, nơi đó không nhất định có linh dược, nhưng những nơi có linh dược, tất nhiên nơi đó sẽ có ma thú bảo vệ. Nếu như không có ma thú bảo vệ, vậy không thể gọi là linh dược được, chỉ có thể gọi là dược liệu mà thôi. Tuy rằng cũng có một vài dược liệu so với linh dược bình thường còn trân quý hơn nhiều, nhưng những thứ đó chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Cho nên, Dương Thiên Lôi cũng không quá kỳ vọng.
Hiện tại, điều hắn muốn làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất tìm được một đầu ma thú cấp cao.
Cùng Dương Thiên Lôi không ngừng thâm nhập, sắc trời dần dần tối sầm lại. Hắn đột nhiên phát hiện, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập cảm giác xao động và bất an. Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ma thú gầm rống, tuy rằng vẫn không phát hiện được ma thú cao cấp, nhưng số lượng lại nhiều hơn không ít.
Hắn biết mình tốt nhất nên dừng lại. Buổi tối là thời điểm ma thú hoạt động, một khi chiến đấu bắt đầu rất dễ dẫn tới quần công. Mặc dù những ma thú này đẳng cấp không cao, nhưng nếu như chúng kết thành bầy đàn mà tới, Dương Thiên Lôi cũng không dám khẳng định mình có thể chịu đựng nổi hay không. Dù sao ngay cả bản thân hắn còn không rõ ràng thực lực của mình đến tốt cùng là mạnh bao nhiêu.
Cho nên, hắn quyết định tạm thời tuân theo lời khuyên bảo trong bản thuyết minh mà Tiêu Hà đã đưa cho mình. Trước tiên tìm một địa phương an toàn nghỉ lại rồi tính sau.
Rút Thương Viêm Kiếm, Dương Thiên Lôi đi tới một cây đại thụ che trời, nhẹ nhàng tung người nhảy lên cái chạc trên cây. Hắn huy kiếm hướng về thân cây cổ thụ, đâm ngang gọt dọc một hồi, lát sau liền tạo ra một hốc cây thật lớn, lại từ chỗ khác róc xuống một ít vỏ cây, làm một cái cửa đơn giản. Vậy là có thể tạo thành một căn nhà độc lập.
Móc ra “Dạ tinh thạch” đã được Dương Hồng Toàn chuẩn bị cho trước đó, Dương Thiên Lôi nhất thời bật lên chiếu sáng cả hốc cây. Ánh sáng tuy rằng không phải rất mạnh, nhưng so với ngọn đèn lại sáng hơn nhiều. Sau đó lại đem vào một khối da thú, vậy là cái ổ của mình tạm coi như đã dựng xong.
- Hắc hắc! Cũng không tệ lắm! Nếu như có Tử Hàm muội muội ở đây thì còn tốt hơn nhiều!
Sau khi Dương Thiên Lôi YY trong lòng một hồi, liền bắt đầu tiến hành kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay.
Sáu viên ma hạch cấp một, támk viên ma hạch cấp hai, ba viên ma hạch cấp ba. Đây chính là toàn bộ thu hoạch ngày hôm nay của Dương Thiên Lôi. Hắn không rõ ràng lắm tình huống của người khác, nhưng có thể khẳng định, nếu như mình không phải vì muốn thâm nhập vào nơi có ma thú cấp cao hơn, tuyệt đại đa số thời gian đều dùng để săn những loại ma thú này, chắc chắn sẽ còn thu hoạch lớn hơn nhiều.
Dựa theo lời trong bản thuyết minh Tiêu Hà phát cho, ma hạch cấp một có thể đổi lấy một một điểm tích lũy, ma hạch cấp hai là năm điểm tích lũy, ma hạch cấp ba là hai mươi lăm điểm tích lũy, ma hạch cấp bốn thì đạt được một trăm điểm, mà ma hạch cấp năm chính là năm trăm điểm tích lũy.
Nói cách khác, với số ma thú hắn giết ngày hôm nay, tổng cộng có thể thu được 121 điểm tích lũy. Chỉ cần giết thêm hai ma thú cấp bốn hoặc là một ma thú cấp năm, vậy điểm tích lũy sẽ vượt rất xa so với hiện tại.
Thép tốt phải dùng làm lưỡi đao. Làm cách nào thu được lợi ích cao nhất, Dương Thiên Lôi so với người khác càng rõ ràng hơn nhiều. Giết ma thú cấp ba, Dương Thiên Lôi so với cấp một và cấp hai không có gì khác nhau, đều có thể dễ dàng đánh chết. Ma thú cấp bốn tuy rằng Dương Thiên Lôi chưa từng gặp qua, nhưng hắn lại có thể khẳng định, mình muốn đánh chết cũng sẽ không quá khó khăn.
Đẳng cấp ma thú và đẳng cấp Tinh Giả của con người phân chia giống nhau. Sức chiến đấu của ma thú cấp bốn có thể nói tương đương với sức chiến đấu của Tinh Giả cấp bốn. Ma thú cấp năm đương nhiên là tương đương với Tinh Giả cấp năm.
Với thực lực của Dương Thiên Lôi, hiển nhiên là đánh chết ma thú cấp bốn hoặc cấp năm mới có thể thu được hiệu suất cao nhất.
Sau khi vạch ra kế hoạch ngày mai, Dương Thiên Lôi thu hồi “Dạ tinh thạch”, chậm rãi ngồi xếp bằng trên tấm da thú.
Thí luyện, đối với Dương Thiên Lôi mà nói, không đơn giản chỉ là thí luyện, mà quan trọng hơn là, hắn muốn thông qua bảy ngày thí luyện này chân chính lý giải cực hạn của thân thể mình, cũng làm cho tu vi của mình tăng tiến thêm một bậc.
Trảm Không Kiếm Phái, đối với hắn là tình thế bắt buộc.
…
“Hô!...”
Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua khe hốc cây, chiếu lên mặt Dương Thiên Lôi, hắn cũng đã tu luyện qua một đêm Đoán Cốt Công. Dương Thiên Lôi thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt.
- Tu luyện ở đây không ngờ hiệu quả hơn so với bình thường rất nhiều.
Hai mắt Dương Thiên Lôi lóe lên tinh quang.
Khu vực này, nếu đã là giới tuyến do Trảm Không Kiếm Phái định ra, Dương Thiên Lôi liền có thể khẳng định, đây là ước định đưa ra dựa trên tổng hợp thực lực của mọi người. Nói cách khác, nơi này tuyệt đại đa số mọi người đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng không nhất định là nguy hiểm trí mạng. Mà Dương Thiên Lôi tin tưởng, tuy rằng hắn chỉ có thực lực Tinh Giả cấp ba, nhưng lực chiến đấu chân chính của hắn, tuyệt đối không thua bất kỳ người nào trong số mười hai người kia. Cho dù là Lôi Kính, hắn cũng đều không sợ chút nào.
Trong “tỷ thí người mới”, tuy rằng hắn gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng đó là do hắn chưa hề thi triển ra thực lực chân chính của mình. Bởi vì, hắn không muốn bại lộ thể chất đặc thù của chính mình.
Nhưng hiện tại lại khác, nơi đây hoang tàn vắng vẻ, đến cả *** chim còn không có, hắn có thể không cần kiêng kị gì mà thoải mái thi triển thực lực chân chính của mình.
Sau khi thâm nhập hai, ba dặm, một vài ma thú cấp thấp bắt đầu xuất hiện trong mắt Dương Thiên Lôi. Tuyệt đại đa số đều là ma thú cấp một, cấp hai. Những loại ma thú này, ngay cả Tinh Giả cấp hai cũng đều có thể giải quyết. Tuy rằng biết rõ cho dù săn bắn những ma thú này, thành tích đổi được cũng ít đến đáng thương, nhưng ai bảo ta là lần đầu tiên đi săn, hơn nữa cũng lần đầu tiên nhìn thấy những ma thú này. Cho nên, ngay từ đầu hắn đã giết rất hưng phấn. Nhưng chỉ một lát sau khi giải quyết được vài đầu, hắn liền không có hứng thú nữa. Đây không phải hoàn toàn là bắt nạt ma thú sao?
Cảm giác mới mẻ qua đi, Dương Thiên Lôi cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng xâm nhập sâu hơn vào bên trong.
Về phần linh dược, Dương Thiên Lôi không lo lắng chút nào. Sau khi xem xong hai quyển sách kia, Dương Thiên Lôi liền hiểu rõ, cho dù mình không nhận ra được linh dược cũng không sao. Bởi vì, linh dược và ma thú thông thường đều đồng thời xuất hiện. Nơi nào có ma thú, nơi đó không nhất định có linh dược, nhưng những nơi có linh dược, tất nhiên nơi đó sẽ có ma thú bảo vệ. Nếu như không có ma thú bảo vệ, vậy không thể gọi là linh dược được, chỉ có thể gọi là dược liệu mà thôi. Tuy rằng cũng có một vài dược liệu so với linh dược bình thường còn trân quý hơn nhiều, nhưng những thứ đó chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Cho nên, Dương Thiên Lôi cũng không quá kỳ vọng.
Hiện tại, điều hắn muốn làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất tìm được một đầu ma thú cấp cao.
Cùng Dương Thiên Lôi không ngừng thâm nhập, sắc trời dần dần tối sầm lại. Hắn đột nhiên phát hiện, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập cảm giác xao động và bất an. Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ma thú gầm rống, tuy rằng vẫn không phát hiện được ma thú cao cấp, nhưng số lượng lại nhiều hơn không ít.
Hắn biết mình tốt nhất nên dừng lại. Buổi tối là thời điểm ma thú hoạt động, một khi chiến đấu bắt đầu rất dễ dẫn tới quần công. Mặc dù những ma thú này đẳng cấp không cao, nhưng nếu như chúng kết thành bầy đàn mà tới, Dương Thiên Lôi cũng không dám khẳng định mình có thể chịu đựng nổi hay không. Dù sao ngay cả bản thân hắn còn không rõ ràng thực lực của mình đến tốt cùng là mạnh bao nhiêu.
Cho nên, hắn quyết định tạm thời tuân theo lời khuyên bảo trong bản thuyết minh mà Tiêu Hà đã đưa cho mình. Trước tiên tìm một địa phương an toàn nghỉ lại rồi tính sau.
Rút Thương Viêm Kiếm, Dương Thiên Lôi đi tới một cây đại thụ che trời, nhẹ nhàng tung người nhảy lên cái chạc trên cây. Hắn huy kiếm hướng về thân cây cổ thụ, đâm ngang gọt dọc một hồi, lát sau liền tạo ra một hốc cây thật lớn, lại từ chỗ khác róc xuống một ít vỏ cây, làm một cái cửa đơn giản. Vậy là có thể tạo thành một căn nhà độc lập.
Móc ra “Dạ tinh thạch” đã được Dương Hồng Toàn chuẩn bị cho trước đó, Dương Thiên Lôi nhất thời bật lên chiếu sáng cả hốc cây. Ánh sáng tuy rằng không phải rất mạnh, nhưng so với ngọn đèn lại sáng hơn nhiều. Sau đó lại đem vào một khối da thú, vậy là cái ổ của mình tạm coi như đã dựng xong.
- Hắc hắc! Cũng không tệ lắm! Nếu như có Tử Hàm muội muội ở đây thì còn tốt hơn nhiều!
Sau khi Dương Thiên Lôi YY trong lòng một hồi, liền bắt đầu tiến hành kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay.
Sáu viên ma hạch cấp một, támk viên ma hạch cấp hai, ba viên ma hạch cấp ba. Đây chính là toàn bộ thu hoạch ngày hôm nay của Dương Thiên Lôi. Hắn không rõ ràng lắm tình huống của người khác, nhưng có thể khẳng định, nếu như mình không phải vì muốn thâm nhập vào nơi có ma thú cấp cao hơn, tuyệt đại đa số thời gian đều dùng để săn những loại ma thú này, chắc chắn sẽ còn thu hoạch lớn hơn nhiều.
Dựa theo lời trong bản thuyết minh Tiêu Hà phát cho, ma hạch cấp một có thể đổi lấy một một điểm tích lũy, ma hạch cấp hai là năm điểm tích lũy, ma hạch cấp ba là hai mươi lăm điểm tích lũy, ma hạch cấp bốn thì đạt được một trăm điểm, mà ma hạch cấp năm chính là năm trăm điểm tích lũy.
Nói cách khác, với số ma thú hắn giết ngày hôm nay, tổng cộng có thể thu được 121 điểm tích lũy. Chỉ cần giết thêm hai ma thú cấp bốn hoặc là một ma thú cấp năm, vậy điểm tích lũy sẽ vượt rất xa so với hiện tại.
Thép tốt phải dùng làm lưỡi đao. Làm cách nào thu được lợi ích cao nhất, Dương Thiên Lôi so với người khác càng rõ ràng hơn nhiều. Giết ma thú cấp ba, Dương Thiên Lôi so với cấp một và cấp hai không có gì khác nhau, đều có thể dễ dàng đánh chết. Ma thú cấp bốn tuy rằng Dương Thiên Lôi chưa từng gặp qua, nhưng hắn lại có thể khẳng định, mình muốn đánh chết cũng sẽ không quá khó khăn.
Đẳng cấp ma thú và đẳng cấp Tinh Giả của con người phân chia giống nhau. Sức chiến đấu của ma thú cấp bốn có thể nói tương đương với sức chiến đấu của Tinh Giả cấp bốn. Ma thú cấp năm đương nhiên là tương đương với Tinh Giả cấp năm.
Với thực lực của Dương Thiên Lôi, hiển nhiên là đánh chết ma thú cấp bốn hoặc cấp năm mới có thể thu được hiệu suất cao nhất.
Sau khi vạch ra kế hoạch ngày mai, Dương Thiên Lôi thu hồi “Dạ tinh thạch”, chậm rãi ngồi xếp bằng trên tấm da thú.
Thí luyện, đối với Dương Thiên Lôi mà nói, không đơn giản chỉ là thí luyện, mà quan trọng hơn là, hắn muốn thông qua bảy ngày thí luyện này chân chính lý giải cực hạn của thân thể mình, cũng làm cho tu vi của mình tăng tiến thêm một bậc.
Trảm Không Kiếm Phái, đối với hắn là tình thế bắt buộc.
…
“Hô!...”
Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua khe hốc cây, chiếu lên mặt Dương Thiên Lôi, hắn cũng đã tu luyện qua một đêm Đoán Cốt Công. Dương Thiên Lôi thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt.
- Tu luyện ở đây không ngờ hiệu quả hơn so với bình thường rất nhiều.
Hai mắt Dương Thiên Lôi lóe lên tinh quang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook