Huyền Thiên Dạ Hành
-
31: Bất Phá Thực Cốt Thương
Cực hạn tốc độ, Tuyết Phong thoát một cái, đã đứng trước mấy người Cổ Thất, hắn cầm Phong đao chém ra một vòng, những tên vừa xong tới liền bị chém giết.
- " Là ai ".
Mấy tên đứng xung quanh xem trò vui, thấy Tuyết Phong xuất hiện, còn giết người của họ, với lại Tuyết Phong bay tới quá nhanh, ra tay giết người thì càng nhanh, làm cho bọn họ không kịp trở tay.
Tuyết Phong một đao giết hơn mười tên, hắn lạnh lùng nhìn qua từng người, sát khí của hắn tràn ra, chấn nhiếp tất cả bọn họ, lúc này Tuyết Phong mới xoay người lại, nhìn qua ba thân ảnh quen thuộc kia.
Tuyết Phong nở nụ cười chăm chọc, nói " Ba anh em các ngươi, vẫn yếu như thế, chỉ có mấy tên cỏn con, cũng giết không được ".
Cổ Ngũ nhìn Tuyết Phong, hai vai run run đôi mắt đỏ lên, chạy tới ôm chầm lấy Tuyết Phong, Cổ Lục và Cổ Thất cũng chạy tới, ôm lấy Tuyết Phong, bọn họ vô cùng kích động, vui mừng khi thấy Tuyết Phong.
Cổ Ngũ nói " Tuyết Phong, ngươi cuối cùng cũng về rồi, thôn của chúng ta! ".
Tuyết Phong ngắc lời hắn " Chuyện ta đã biết, ta nhất định sẽ trả thù, các ngươi tới đây cũng là muốn chém giết bọn họ trả thù sao ".
Cổ Lục gật đầu nói " Đúng vậy, chỉ tiếc là chúng ta không thành công ".
Tuyết Phong vỗ vai hắn, cười to nói " Thì có làm sao, chẳng phải bây giờ ta đã tới, hôm nay mấy huynh đệ chúng ta hợp lực, cùng chém giết bọn chúng ".
- " Được ".
- " Tốt chúng ta cùng giết, vì người trong thông báo thù ".
Cả ba người cùng phấn chấn, lấy lại tinh thần, khí thế kéo lên hùng hồn, bọn họ đều đã đột phá tới Tử Hà cảnh, cả ba cầm chặt binh khí trong tay, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Bốp Bốp
Một thanh niên trẻ tuổi đi tới, vừa đi vừa vỗ tay, ánh mắt thích thú nhìn mấy người Tuyết Phong, người nay tướng tá thon gầy, gương mặt rất đẹp, mặt một bộ y phục màu tím, với dung mạo tướng tá này, hắn có thể dễ dàng câu dẫn nữ nhân, làm họ mê muội.
- " Tham kiến thiếu chủ ".
Thanh niên trẻ tuổi này tên Phiêu Thương, con trai duy nhất của Phiêu Hồng, là thiếu chủ của Phiêu Miễu Linh Sơn, hắn bản tính giống như phụ thân của hắn, hung tàn độc ác, tàn nhẫn vô tình, hắn thường dung gương mặt của mình, đi dụ dỗ nữ nhân, vui vẻ hoan ái xong, hắn liền giết chết người đó, đã có rất nhiều nữ nhân chết trong tay hắn.
Phiêu Thương chăm chọc nói " Khá khen cho dũng khí này của ngươi, muốn giết hết những người ở đây để trả thù, ngươi đang bị ảo tưởng sao, hahaha biết bao nhiêu người muốn diệt bọn ta, nhưng mấy ai dám chống bọn ta đâu, chỉ mấy tên nhải nhép, mà cũng diệt bọn ta, nực cười ".
Một thanh niên so với Phiêu Thương lớn hơn một chút, hắn là con trai của Tố Hồng Đà Chủ, hiện tại hắn thay mẫu thân mình, quản lý Tố Hồng Phân Đà, hắn tên là Đàm Dương, nhìn Tuyết Phong lạnh lùng nói " Đã các ngươi muốn chết, thì ta thành toàn cho các ngươi, mạo phạm Linh Sơn chúng ta, thì phải chết".
- " Giết chết bọn chúng ".
Tuyết Phong không thèm nói gì, một thân sát khí lan tỏa, như muốn cô động đóng băng cả không gian, lật trở Phong đao chém tới phía trước, bốn tên vừa xong lên tới, liền bị một đao chém đức ngang hông, chưa kịp đánh đã bị giết chết.
Phiêu Thương nhíu mày, tức giận quát " Ngông cuồng, để bản thiếu chủ đánh với ngươi, để xem ngươi mạnh cỡ nào ".
Tuyết Phong quay đầu nhìn ba anh em họ Cổ, nói " Mấy tên kia ta lo, con những tên chuột bạch nay giao cho các ngươi ".
Cổ Ngũ gật đầu nói " Được, ngươi cũng cẩn thận đó ".
Tuyết Phong gật đầu, quay sang nhìn Phiêu Thương, ngoắt ngoắt tay khiêu khích nhìn Phiêu Thương, hắn nở nụ cười tà khí, hành động của Tuyết Phong, chọc giận Phiêu Thương.
- " Ta giết chết ngươi, để xem ngươi ngông cuồng được bao lâu ".
Phiêu Thương cầm lấy một chiếc Chuông, hắn lắc nhẹ một tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người đều bụm tai lại, không chịu nổi tiếng chuông vang, vì tiếng chuông này đánh vào thần hồn của nọn họ, cả thần hồn như muốn bị đánh nát.
Tuyết Phong cũng hơi lảo đảo, vội bịt lại hai tai, nhưng không ngăn được tiếng chuông, nhưng Liệt Không Đao như bị khiêu khích, nhẹ chấn lực lượng tản ra, bảo vệ lấy thần hồn của Tuyết Phong, thoáng chốc hắn bình yên lại,
Trừng mắt nhìn Phiêu Thương, chăm chọc nói " Chuông này của ngươi thật phế a, chẳng có tí lực công kích nào ".
Phiêu Thương trợn mắt, nhìn vào chiếc chuông trong tay, sao tên kia không bị ảnh hưởng gì, nhưng nhìn qua những người khác, bọn họ đều lăn lộn trên mặt đất, hắn có chút tức giận, tại sao Tuyết Phong vẫn bình yên đứng đó, còn chăm chọc hắn.
Phiêu Thương lắc mạnh chiếc chuông, một tiếng vang lớn truyền ra, tiếng chuông lần này còn lớn hơn vừa rồi gấp mười lần, những người đứng gần Phiêu Thương, cũng thổ huyết chết đi, thần hồn bị đánh nát, không cách nào chống cự được.
Ngay cả Đàm Dương và mấy người bên cạnh hắn, cũng thổ huyết bị thương, Tuyết Phong hơi hoảng lên, hắn vội chắn trước người ba anh em họ Cổ, đem bọn họ bao bọc lại, tuy vậy bọn họ vẫn bị thương, phun ra một một ngụm máu tươi.
Tuyết Phong nhin Phiêu Thương lắc đầu, chế giễu nói " Ngươi thật ngu a, giết địch không được, còn giết luôn cả thủ hạ của mình, ta chưa thấy ai ngu như ngươi ".
Phiêu Thương mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa giận, hắn cắt chiếc chuông đi, lấy ra một cây thương dài, tức giận nói " Chỉ là thử uy lực của Thí Hồn Chuông, ngươi gấp cái gì chứ, bây giờ thì bắt đầu đánh nè, tới đi ".
Tuyết Phong không dám thất lễ, cầm đao chém tới, tốc độ nhanh vô cùng, một đao chém xuống đao khí ngập trời, như muốn chém nát không gian, thẳng tới Phiêu Thương chém xuống.
Phiêu Thương hừ một tiếng, cầm thương đâm ra, mủi thương sắc bén, uy năng mạnh mẽ, cùng đao của Tuyết Phong va chạm, lực lực lượng khủng bố bộc phát, khí lãng càng quét xung quanh, bụi bay mù mịt.
Cả hai người Tuyết Phong và Phiêu Thương văng ra xa, chiêu đầu tiên không ai thua ai cả, Phiêu Thương ánh mắt ngưng trọng, tên thiếu niên trước mắt này không đơn giản, nhỏ hơn hắn một đại cảnh giới, mà có thể cân sức với hắn, không chút yếu thế.
Tuyết Phong đi qua đi lại, nhìn chầm chầm vào Phiêu Thương, hắn muốn quan sát kỹ, tim ra kẽ thở của đối thủ, hắn nhìn Phiêu Thương cười nói " Ngươi chì có tần ấy bản lĩnh sao, yếu đuối như thế ".
Phiêu Thương phẩn nộ quát " Như ý ngươi, ngay bây giờ ta sẽ giết chết ngươi ".
Tuyết Phong hắt cằm khiêu khích nói " Tới đây, tiểu gia ta tiếp hết ".
Phiêu Thương xong tới, cầm thương quét ngang qua, một thương nhanh và mạnh mẽ, một thương quét ra không cho Tuyết Phong ngăn cản.
- " Bất Phá Thực Cốt Thương ".
Bên ngoài thương lan ra một màng ánh sáng, nếu để nó chạm trúng, thì chỉ có chết chứ khó mà sống được, Phiêu Thương nở nụ cười âm u, hắn ra tay cực nhanh, không cho Tuyết Phong trở tay.
- " Bá Thiên đao pháp, thứ thứ ba, Hỏa Đao ".
- " Chém ".
Một đạo đao ảnh màu đỏ, hừng hực ánh lửa, va chạm với thương của Phiêu Thương, Hỏa Đao chống đỡ Thực Cốt Thương, nhưng hỏa khí lại khắc chế thực cốt, thêu đốt không ngừng, uy lực Thực Cốt Thương đang yếu dần.
Tuyết Phong dừng thêm lực, chém mạnh Hỏa Đao xuống, Thực Cốt Thương tan vỡ, Phiêu Thương chị Hỏa Đao chém trúng, một đao bổ dọc ngực của hắn, xuyết thì chém hắn thành hai nữa.
Phiêu Thương vội lùi lại sau, ánh mắt kinh hãi hoảng sợ nhìn Tuyết Phong, hắn không thể tin được, Tuyết Phong lại mạnh như vậy, trước nay hắn dùng Thực Cốt Thương, đều là thắng lợi giết chết địch nhân, chưa từng thất thủ, dù hỏa khí khắc chế đi nửa, hắn cũng không dễ dàng bại như vậy được.
Tuyết Phong được thế không buôn, chạy nhanh tới muốn giết chết Phiêu Thương, Đàm Dương phía xa quát " Đừng ngông cuồng, để ta tiếp ngươi ".
Phiêu Thương hét lên " Ở đó mà tiếp với không tiếp, tất cả cùng xong lên chém chết hắn cho ta ".
Nghe lệnh Phiêu Thương, bốn tên Khai Mệnh cảnh còn lại cùng xong lên, với Đàm Dương nửa là năm tên Khai Mệnh cảnh, những tên đệ tử khác cũng hướng tới ba anh em họ Cổ tấn công.
Aaa
Tuyết Phong gầm lên, Đại địa tinh thể thuật khởi động, tinh lực hùng hậu bộc phát, khí thế của Tuyết Phong tăng cao, lực lượng mạng mẽ phát ra, chấn cho những người xung quanh phải lui lại, cuồng phong bạo nổi.
Tuyết Phong tức giận, một đấm đánh ra, va chạm với Đàm Dương, đem hắn đán bay ra, không dừng lại Tuyết Phong lao nhanh tới, điên cuồng đánh tới bốn người còn lại, mỗi một đấm vô cùng mạnh mẽ, lực lượng cuồn cuộn đánh cho mấy người kia, liên tụ thổ huyết.
Mấy người kia chỉ là nhất tinh nhị tinh Tử Hà cảnh, tuy cảnh giới cao hơn Tuyết Phong, nhưng so về lực lượng Tuyết Phong mạnh hơn, nên bọn họ đánh không lại Tuyết Phong, với lại Tuyết Phong đang điên cuồng, hung mãnh tấn công, bọn họ chật vật chống đỡ, những vết thương trên cơ thể đang tăng dần.
Đàm Dương vừa tức giận vừa hoảng sợ, tên thiếu niên này quá tà môn rồi, một lần đánh năm cường giả Khai Mệnh cảnh, còn đem cả năm đánh bị thương, đây là lần đầu hắn gặp sự tình này, nhìn Tuyết Phong hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng không thể không ra tay, nếu không mấy người kia sẽ chết.
- " Hàn Băng kiếm, chém ".
Đàm Dương cầm thanh kiếm chém tới Tuyết Phong, thanh kiếm tràn ra hơi lạnh khủng bố, Hàn Băng Kiếm biến ra thành nhiều thanh kiếm, xoay tròn chém xuống Tuyết Phong.
Tuyết Phong quay đầu nhìn, hằn cười phá lên, cầm thanh Phong đao chém tới, một đao cương mãnh, hỏa khí lan tràn, một đạo đao ảnh to lớn cung Hàn Băng Kiếm va chạm, một đao một kiếm, một hỏa một băng, khắc chế lẩn nhau.
Tuyết Phong lao nhanh tới, đấm ra một đấm, đánh mạnh tới Đàm Dương, Tuyết Phong có dùng tới một ít Thái Dương Hỏa, bao bọc cả cánh tay, một hỏa thủ mạnh mẽ đánh xuống.
Răng rắc
Đàm Dương hoảng sợ, dang hai tay chống đỡ, nhưng tiếng xương cốt vỡ nát truyền ra, cả hai cánh tay của Đàm Dương bị đánh nát, hỏa thủ thẳng xuống đánh vào ngực hắn, đem hắn đánh vào mặt đất, tạo thành một cái hố lớn, Thái Dương Hỏa lan ra, thêu đốt Đàm Dương.
Aaa
Đau đớn kêu gào, hắn lăn lộn bên dưới hố lớn, muốn dập tắt ngọn lửa đang đốt hắn, nhúng đó là Thái Dương Hỏa sao có thể dập tắt dễ dàng được, chì trong chốc lát, tiếng la của Đàm Dương đã nín bặt, hắn đã bị đốt tro đen, chết không thể chết hơn.
Bốn tên Khai Mệnh cảnh kia thì sợ hãi tái mặt, không ngừng lùi lại, ngay cả Phiêu Thương cũng đã sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy, trong đầu hắn có một ý niệm đó là chạy trốn.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook