Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch
-
Chương 32
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Minh Huyền chủ, Ngọa Vân ngự chủ, nhóm cố vấn điện Hắc Vũ rõ ràng hợp lý, đều được quản lý bởi những người trí tuệ và mưu kế tuyệt vời.
“Tên phá của, tên phá của, tên phá của…” Đứng dậy vén rèm đưa mắt nhìn ra ngoài, Đạm Đài Nguyệt ôm ngực lui liền mấy bước, oán hận mắng.
Minh Huyền chủ như cười như không đánh giá trên dưới y phục tả tơi đầy vết vá của hắn, thong thả trêu chọc nói: “Đã lâu không gặp, Nguyệt Nhi ngươi vẫn tiết kiệm đơn thuần như vậy a.”
“Lão Huyền ngươi có thể toàn vẹn đi tới nơi này cũng cực kỳ khiến cho bản yến cảm thấy bất ngờ a –” Đạm Đài Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, một chữ a sau cùng kéo thật dài, đủ biểu đạt oán giận phẫn nộ trong lòng hắn. Biết rõ hắn ghét nhất bị người khác gọi tên, người trước mắt này lại còn thêm chữ ‘Nhi’ ở phía sau, người không biết còn tưởng rằng đang gọi khuê nữ nhà ai, khiến hắn làm sao mà chịu nổi.
“Huyền chủ cho rằng Nguyệt Nhi ngươi sớm thành thói quen, hay là –” Minh Huyền chủ cười, cố ý dừng lại, đợi sự chú ý của mọi người đều bị sự ngắt quãng ngắn ngủi này hấp dẫn mới tiếp tục nói: “Ngươi ghen tị ta có mỹ nhân đi cùng?” Nói đến đây, liếc mắt nhìn biểu tình Đạm Đài Nguyệt giống như nuốt phải con ruồi, không đợi hắn phản ứng, quay sang Thiên Mạch nói: “Thuộc hạ lần này có thể thể đến đây trước Tiếu Nhạn tử, thực thiệt thòi Tả Xước.”
Thiên Mạch nhướng mày: “Nàng còn ở đây?”
Nghe được hắn hứng thú hỏi, Minh Huyền chủ không khỏi lấy quạt che mặt ho khan, lúc đáp lời là bộ dáng phong lưu phóng khoáng. “Huynh đệ là sắt, mỹ nhân là nước, chủ thượng, Tả Xước không phải mỹ nhân kia!”
Khóe môi Thiên Mạch hiện lên ý cười như có như không, thản nhiên nói: “Ta tưởng ngươi muốn thay đổi khẩu vị.”
Nghe thấy hắn nói lời trêu ghẹo, nét mặt già nua của Minh Huyền chủ dường như đỏ lên, nhưng vì ánh sáng không như ban ngày, chung quy không ai có thể xác định được. Thêm nữa những người khác đều vì một câu trêu chọc này của Thiên Mạch mà ngạc nhiên vô cùng, không rảnh chú ý hắn. Nếu không lấy lòng dạ hẹp hòi của Đạm Đài Nguyệt, chỉ sợ mặt không hồng cũng phải nói cho đỏ.
“Để nàng vào đi.” Thiên Mạch coi như không có ánh mắt quái dị của mọi người, sau đó ra lệnh.
Không cần Minh Huyền chủ lên tiếng, Ngôn Tứ đã xoay người ra ngoài, một lát sau dẫn theo một người mặc trang phục thiếu nữ đi vào. Màu da thiếu nữ kia cực đen, mặt mày tầm thường, tựa như một nha đầu nông thôn, có điều đôi chân dài khiến mắt người ta phải sáng lên, khiến cho nàng không đến mức chìm ngập trong đám người. Sau khi nàng tiến vào, cúi mạnh người thi lễ với Thiên Mạch, sau đó không chớp mắt đứng phía sau Minh Huyền chủ.
Mặc dù Thiên Mạch để cho nàng tiến vào nhưng cũng không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa tựa hồ sắp ngừng, ‘tí tách’ từ trên mái hiên chảy xuống.
“Chuẩn bị tiệc rượu.” Hắn quay đầu nhìn Ngôn Tứ nói, biết mấy người đi đoạn đường này hung hiểm, trời chưa tối hẳn là chưa đến, bởi vậy cố ý cùng Minh Chiêu hai người chờ tới bây giờ.
Ngôn Tứ vốn định nói còn có một người chưa tới, nhưng lại nuốt xuống, tuân lệnh mà đi. Người nào chưa tới chủ tử đương nhiên biết, cần gì nàng phải nói nhiều.
“Chủ thượng, Đồ Vân Nhạn có khả năng gặp phiền toái, ta đi xem.” Chiến Cửu Thiên vẫn trầm mặc đột nhiên đứng dậy nói.
“Không cần.” Thiên Mạch lắc đầu. “Chút chuyện ấy không làm khó được Vân Nhạn.” Điểm Thanh xá nắm kinh mạch thiên hạ trong tay, đều có thành viên đảm nhận chức vụ thâm nhập vào triều đình của các cường quốc, vừa động liền có khả năng làm loạn thiên hạ. Đồ Vân Nhạn nếu ngay cả cục diện nhỏ bé trước mắt cũng không qua được, làm gì có tư cách ngồi trên ghế chủ vị vững vàng nhiều năm.
“Đúng vậy, Tiếu Nhạn tử xưa nay như vậy, Chiến huynh không nên lo lắng.” Minh Huyền chủ phe phẩy quạt lông nói, nếu không phải chân mày khóe mắt phong lưu, thật sự rất có phong phạm một cao nhân lánh đời.
“Cho rằng cầm cây quạt có thể giả mạo Gia Cát Lượng a, cũng không nhìn bộ dạng mình trông thế nào.” Đạm Đài Nguyệt liếc xéo hắn, kỳ quái nói.
Lúc Đạm Đài Nguyệt nói lời này, Ngôn Tứ vừa lúc đi qua cạnh cửa, nghe vậy cứng đờ, thu lại cây quạt đang cầm trong tay chỉ huy người mở bàn bày tiệc, thu vào trong tay áo. Lúc đi ra, xem xét tìm chỗ không người, khẩn trương ném xuống, miễn cho người khác liên tưởng.
Trong phòng Minh Huyền chủ cùng Đạm Đài Nguyệt đấu quen miệng, thật cũng không giận, đang muốn quay giáo phản kích, nào biết Đạm Đài Nguyệt vẫn là lấy đạo của người trả lại cho người, lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, một câu liền chuyển đề xài sang Đồ Vân Nhạn.
“Lão Chiến, ngươi cũng không phải không biết Nhạn tử kia tính tình đàn bà, mỗi một lần ra cửa ở trước gương đứng suốt mấy canh giờ, ngươi lo lắng cái **!”
Thấy hắn học được nhanh như vậy, Minh Huyền chủ vừa bực mình vừa buồn cười, không tiện đề cập lại đề tài cũ, đơn giản chẳng muốn so đo, quay đầu nói chuyện với Tả Xước. Nhưng mà hắn không so đo, không có nghĩa là người khác không so đo.
Đang lúc Chiến Cửu Thiên cau mày suy nghĩ có nên đáp lại hắn hay không, một giọng nói âm nhu thanh nhã từ đường cái truyền tới.
“Vắt cổ chày ra nước a, vắt cổ chày ra nước, vài ngày không gặp, ngươi cũng chỉ có năng lực nói chuyện thị phi sau lưng người thôi sao?” Lúc âm cuối quyến rũ vẫn còn vấn vít trong không trung, một bóng người màu đỏ đã xuyên cửa sổ mà vào, nam tử tóc dài như mực, mặt mày như họa đã thong thả đứng ở giữa sảnh, một mùi phong lan thoang thoảng sau đó tỏa ra khắp nơi.
Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tiên diễm, tóc dài như mực được chải cẩn thận tỉ mỉ, dung nhan vóc dáng thanh lệ như trúc, mà lúc mắt liếc môi cong lại mang theo phong tình đào hạnh tháng ba.
“Chủ tử, thuộc hạ đến trễ, thứ tội!” Hắn khom lưng cúi thấp, hai tay dài giang ra, làm một động tác vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người cảm thấy mị hoặc nói không nên lời.
“Không tính là trễ.” Thiên Mạch thản nhiên nói, hiển nhiên đã quen loại tình huống này.
Không cần người giới thiệu, Đồ Vận Nhạn chuẩn xác không lầm nhận ra thân phận hai người Tử Tra Hách Đức cùng Minh Chiêu, cũng theo đó làm lễ. Ngay lúc hai người thầm kinh ngạc về thực lực hùng hậu vượt khỏi sự hiểu biết của người đời của điện Hắc Vũ, Đạm Đài Nguyệt sớm ‘bịch’ một tiếng chạy tới trước cửa sổ, tò mò nhìn bên ngoài. Đồ Vân Nhạn có tiếng là thích đổi vật cưỡi, hơn nữa vật cưỡi đều là loại hiếm thấy, không biết bây giờ sẽ là cái gì.
Chỉ thấy nước bùn tung tóe trên đường đất, một con lạc đà phủ thảm thêu bằng da Tuyết Hồ đang đứng ở nơi đó, yên cưỡi khảm châu ngọc, bảo thạch tranh nhau phát ra ánh sáng bạc, không biết ăn cái gì, miệng cử động chậm rì rì, một tiểu đồng áo tím đang nắm dây cương.
Ánh mắt rơi vào trên trang sức xa xỉ trên lưng lạc đà, Đạm Đài Nguyệt cảm thấy tâm mình đang rỉ máu, mà người khởi xướng tạo thành hiệu quả như vậy lại đứng ở sau tao nhã khoe khoang.
“Con lạc đà này gọi là Bạch Tuyết, là bên Bắc Mạc đưa tới. Vì không để cho sự mỹ lệ của nó bị chút hao tổn nào, ta đặc biệt cho người ta tới cực bắc sắm da Tuyết Hồ để lót, lại dùng một khối băng ngọc không có chút tạp chất mài thành yên, khảm châu báu quang thạch vô giá khắp nơi.”
Đồ Vân Nhạn vừa nói vừa cởi bỏ dây buộc áo choàng đỏ tươi, lộ ra y phục tuyết trắng bên trong, nơi eo đeo chặt một đai lưng dùng chỉ bạc thêu hoa văn chìm bản rộng, càng làm nổi bật phần eo mềm dẻo mảnh khảnh của hắn, làm cho ánh mắt người ta không tự chủ được bị hấp dẫn. Có thể thấy khi hắn toàn thân mặc áo choàng đỏ tươi ngồi trên lưng con lạc đà tuyết trắng lóa mắt đến nhường nào.
Minh Huyền chủ cười mỉm đi lên phía trước giúp hắn gỡ xuống áo choàng, sau đó đưa cho Tả Xước, ánh mắt đảo qua Đạm Đài Nguyệt tức giận sắp phun máu, cười khúc khích tới nỗi bụng quặn lại.
Đúng lúc này, Ngôn Tứ đi tới mời mọi người nhập tiệc, đặt dấu chấm hết cho phương thức liên kết tình cảm quái dị của bọn họ, nhưng cũng khiến cho Đạm Đài Nguyệt không kịp phản kích kìm nén một bụng buồn bực.
—————
Đám người Sở Tử Ngạn, Vệ Lâm cũng được mời qua, ngồi đầy một bàn. Nhìn thấy Khố Kỳ Nhi, năm bộ thủ lĩnh điện Hắc Vũ cũng không biểu hiện ra thần sắc dị dạng gì, giống như chưa từng gặp qua. Trên thực tế, lúc trước Khố Kỳ Nhi cũng chỉ gặp qua hai người Bạch Văn Sinh cùng Đạm Đài Nguyệt, còn về ba người khác, có gặp nàng hay không, chỉ có chính họ biết rõ.
Rượu và thức ăn được bưng lên, Đạm Đài Nguyệt chào hỏi một tiếng, sau đó không để ý hình tượng bắt đầu gặm lấy gặm để, giống như bị đói mấy ngày mấy đêm, cũng không bởi vì có bọn người Thiên Mạch mà bị gò bó. Mấy người khác mặc dù cũng lịch sự nhã nhặn hơn chút, nhưng cũng không có nghi thức xã giao khách sáo gì, đều lấy việc lấp đầy bụng là việc đầu tiên. Bọn người Minh Chiêu là người không câu nệ tiểu tiết, thấy thế cũng không cho là lạ, một bữa cơm thật kéo gần quan hệ mọi người lại không ít.
Đồ Vân Nhạn một tay vén áo gắp chân gà đặt vào trong chén Đạm Đài Nguyện đang ăn không ngẩng đầu, sau đó nói: “Nội loạn ở Thương Minh quốc, kẻ khởi sự là thân tín của Ức Bình, Cơ Côn Đại Tương.”
Thiên Mạch ừm một tiếng, hỏi: “Lúc tới có gặp ngăn trở gì không?”
“Người Địa Nhĩ Đồ đã ra tay rồi. Còn có Tấn Tây thương gia, Ma Lan quốc sư. Nhìn ra được người muốn đục nước béo cò bây giờ không ít.” Ngữ khí Đồ Vân Nhạn nói chuyện cực kỳ ôn nhu, không nhanh không chậm, giống như tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong nhà quyền quý. Hắn vừa nói, vừa chia thức ăn cho Đạm Đài Nguyệt, bản thân lại ăn rất ít.
Đạm Đài Nguyệt là ai cho cũng không cự tuyệt, tựa hồ ăn thế nào cũng không no.
Nghe được người Địa Nhĩ Đồ cũng ra tay, Tử Tra Hách Đức cùng Minh Chiêu cả kinh, chưa kịp hỏi kỹ lại nghe Đồ Vân Nhạn nói tiếp: “Ngôn phó điện ước chừng bị ép tới sốt ruột, vậy mà lợi dụng các con đường trong tay mình lan tin đồn nhảm tới các vị cầm quyền ở các nước các tộc là làm chủ điện Hắc Vũ sẽ có được thiên hạ… Khụ, kỳ thật cũng không phải lời đồn.” Là điện chủ điện Hắc Vũ, chứ không phải cái vị trí vô dụng. Nếu những người đó không hiểu sai thì đó chính là sự thật.
Thiên Mạch nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Bọn hắn không nhận ra ngươi?” Nếu không dựa vào thực lực mấy chỗ kia, cho dù hắn có thể bình yên đến, cũng không nói ung dung như vậy.
Đồ Vân Nhạn mới cắn một miếng măng, nghe vậy cũng không vội trả lời mà chậm rãi nhai nuốt, lại lấy khăn tay trắng ra lau miệng, mới cười quyến rũ nói. “Kia thuộc hạ cũng không biết. Thuộc hạ để cho tiểu đồng một đường hét to danh hào của mình mở đường, nào biết bọn hắn sẽ nghe lời như thế, đều ngoan ngoãn mở đường.” Nói xong, hắn giơ tay vuốt lại vài sợi tóc hỗn loạn, hơi có chút thất vọng cảm thán: “Xem ra, thuộc hạ phải ra sức chút, nói thế nào cũng cần phải có chút danh hào trên giang hồ, mới có thể không làm thất vọng uy danh hiển hách của điện chủ người a.”
Theo lời tự thuật nhịp điệu tuyệt đẹp dịu dàng của hắn, trước mắt mọi người không khỏi hiện ra tình cảnh một nam tử thanh tú mặc áo choàng đỏ tươi ngồi nghiêng trên lưng con lạc đà màu trắng, dưới tiếng thét giòn giã của tiểu đồng áo tím xuyên qua một đám đại hán đầu trọc thô thiển. Người có trí tưởng tượng thậm chí còn có thể chứng kiến trong mắt những người tràn ngập dã tính này lộ ra sự kinh diễm, kinh ngạc cùng với mù mờ. Nếu trong bối cảnh có thêm núi xanh trúc biếc, cúc dại chói lọi, vậy thì càng tuyệt diệu rồi.
“Không phải núi xanh trúc biếc mà là cát vàng cỏ khô, tại hạ từ bên Bắc Mạc tới. Nhìn xem toàn thân phong trần a, ài!” Đồ Vân Nhạn đột ngột toát ra một câu, cũng làm bộ phủi phủi hai vai. Đang lúc mọi người ở đây kinh ngạc, hắn đã vươn đũa ra ngăn trở chiếc đũa tiếp tục chiến đấu của Đạm Đài Nguyệt, “Được rồi, vắt cổ chày ra nước, cẩn thận vỡ bao tử.”
Hắn vừa dứt lời, Bạch Văn Sinh bên kia đã đưa tay lấy đi đôi đũa trong tay cùng cái bát trước mặt Đạm Đài Nguyệt, để cho người ta dọn xuống. Động tác Bạch Văn Sinh rất nhanh, trong đó lại bí mật mang theo thủ pháp xảo diệu, Đạm Đài Nguyệt hiển nhiên không phải đối thủ.
Đám người Sở Tử Ngạn đã ăn xong, mà mấy người khác cũng chỉ tùy ý ăn vài miếng liền thôi, bàn đầy đồ ăn cơ hồ bị Đạm Đài Nguyệt quét tới hơn phân nửa, vẫn còn không tính tới cơm và màn thầu hắn ăn, cũng khó trách Đồ Vân Nhạn nói câu vừa rồi.
Ngoại trừ Thiên Mạch, ngay cả Ngôn Tứ cũng bị cách ăn này của Đạm Đài Nguyệt cùng với thủ đoạn bất ngờ của Đồ Vân Nhạn làm chấn động, càng đừng nói những người khác.
Đạm Đài Nguyệt trước giờ có chút sợ hãi với Bạch Văn Sinh thiết diện vô tư, bát đũa bị cướp cũng không dám nổi cáu, chỉ có thể giương mắt nhìn món ngon trên bàn, vẻ mặt thèm thuồng. Như vậy muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, ngay cả Ngôn Tứ cùng Vệ Tước thẳng tính nhìn thấy cũng nhịn không được muốn cầu tình giúp hắn.
Thiên Mạch nhìn những người khác, thấy đều đã ăn đủ rồi, không đợi hai nàng mở miệng đã phất tay để cho Ngôn Tứ dọn tiệc xuống, tránh cho Đạm Đài Nguyệt nghĩ đến.
“Quá lãng phí rồi…” Nếu Thiên Mạch hạ lệnh, Đạm Đài Nguyệt đương nhiên không thể có ý kiến, chỉ có thể đáng tiếc nói thầm.
Thiên Mạch không hề để ý hắn, nhìn về phía Minh Huyền chủ: “Huyền chủ.”
“Hiển nhiên Ngôn phó điện cũng nhìn ra, cục diện càng loạn đối hắn ta càng có lợi.” Minh Huyền chủ phe phẩy quạt lông, trong mắt lóe ra sự thông tuệ, ăn không nói có nói. “Mặc dù đám người Kiền Bạch của Âm Cực Hoàng đã lui ra, nhưng đối thủ vẫn rất mạnh.”
“Chủ thượng, việc này không dễ làm –” Hắn vuốt cằm, vẻ mặt buồn rầu, lại bắt được ánh mắt hoài nghi của Thiên Mạch khi đó lập tức xấu hổ bổ sung một câu, “Hơn nữa, các huynh đệ lâu ngày ở không thây cũng béo tròn.”
Cho dù thông tuệ như Minh Chiêu, hay là chất phác như Vệ Lâm đều không rõ hắn vì sao lại nói ra một câu như vậy. Thiên Mạch lại biết hắn muốn nói chính là: Cuộc sống quá nhàm chán, việc này cần từ từ mà tính, không thể nóng vội, chẳng thế thì lại ‘tích mỡ.’
Đưa tay đè lại Thái Dương, Thiên Mạch rũ mắt xuống. Ý định của hắn vốn dĩ cũng như vậy, về sau bởi vì chuyện Tiểu Băng Quân mà nổi giận mới quyết định thay đổi. Hiện tại xem ra, có khối người có cách nghĩ như hắn.
Hắn bên này vừa trầm ngâm, bên kia sắc mặt Đồ Vân Nhạn đã thay đổi cực lớn, đưa tay đi mò eo mình, tựa hồ muốn xác định có phải thật sự mập lên không.
“Béo tròn.” Chiến Cửu Thiên liếc cái eo thon của hắn, có vẻ đăm chiêu, lúc nói còn khoa tay múa chân vẽ một vòng tròn.
Thân thể Đồ Vân Nhạn khẽ cương cứng, rồi sau đó dường như không có việc gì thu tay từ trên eo lại, tư thái tao nhã ngồi ngay ngắn lại, cũng không quên hung hăng liếc Chiến Cửu Thiên một cái. Chiến Cửu Thiên hoàn toàn không phát hiện, vẻ mặt nông dân trì độn, tựa hồ chưa nói qua gì hết. Bên cạnh Đạm Đài Nguyệt nén bụng cười lăn lộn.
Ngôn Tứ vẫn bàng quan đột nhiện có điều nhận ra, thầm nghĩ về chuyện này Nữ Nhân lầu có lẽ quá mức khẩn trương. Rốt cuộc các nàng không tin tưởng Vũ chủ tử hay không tin tưởng điện Hắc Vũ?
“Không biết Diễm tộc có động tĩnh gì?” Minh Chiêu từ sau khi nghe được người Địa Nhĩ Đồ bắt đầu hành động liền có chút không yên lòng, lúc này rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
Mọi người trong điện Hắc Vũ vẫn tương đối tôn kính hắn, Đồ Vân Nhạn lập tức thu lại bộ dáng nữ nhân mềm mại, cười nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, Tử Sắt, Á Địch, Chân Hà là những thống soái cực kỳ anh minh, mặc dù dã tâm rất lớn nhưng tuyệt sẽ không ở lúc chưa rõ tình thế tự ý hành động, lấy tính mạng tộc dân mình ra nói đùa.” Cực kỳ hiển nhiên, hắn vô cùng phản đối hành động của Bột Liên Nguyên.
Tử Tra Hách Đức nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, giữa lông mày cũng nổi lên vẻ u sầu. Hắn đương nhiên cũng nghĩ tới tộc nhân của mình, nghĩ tới cuộc sống lưu vong mười năm. Chỉ là chuyện đã nhiều năm, với lực một mình hắn, làm sao mới có thể xoay chuyển cục diện?
Thiên Mạch nhìn hắn một cái, đang muốn nói chuyện, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập từ ngoài hàng hiên truyền đến, dừng ở ngoài phòng.
Ngôn Tứ yên lặng rời khỏi, một lát sau quay trở về, biểu tình như thường, nhưng đám người Minh Chiêu nhạy cảm thế nào, chỉ nghe nhịp chân thay đổi liền biết tinh thần nàng có chút bất ổn.
Nàng thì thầm bên tai Thiên Mạch một câu, khóe môi hắn khẽ nhếch, nhìn về phía Minh Huyền chủ, lời nói ra cũng rất nghiêm khắc: “Huyền chủ, ngươi thực xem thiên hạ này không người sao?”
Lời trách cứ đột nhiên này khiến cho tất cả mọi người có chút sững sờ, ánh mắt Minh Huyền chủ lại sáng lên, vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên cung kính cẩn trọng cúi người thi lễ, nói: “Thuộc hạ không dám.”
Xưa nay Thiên Mạch đều lãnh lãnh đạm đạm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghiêm khắc đối đãi bọn họ như vậy. Đạm Đài Nguyệt từ lúc gặp mặt liền đấu võ mồm không ngừng với Minh Huyền chủ cũng căng thẳng, muốn đứng dậy giúp hắn biện giải vài câu, lại bị hắn dùng quạt ngăn cản.
Chỉ thấy Minh Huyền chủ không chậm không nhanh mà nói: “Chỉ là Huyền chủ một khắc không dám quên lời thề đã lập lúc vào điện, chung quy có một ngày nhất định phải để thiên hạ này vĩnh viễn dẹp yên họa chiến tranh. Hiện giờ, tình hình xáo trộn chính là thời điểm, mong chủ thượng ân chuẩn.” Nói xong, vén áo quỳ xuống.
Thiên Mạch không ngăn cản, thản nhiên để hắn quỳ. Mặt khác bốn người thấy thế cũng đều nhao nhao đứng dậy quỳ xuống, hiển nhiên cũng cùng cách nghĩ.
Tình huống này khiến cho những người khác trong phòng đều có chút ngại ngùng, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Thật chỉ có Minh Chiêu vẻ mặt tự nhiên, bưng tách trà xanh lên chầm chậm uống, giống như việc không liên quan đến mình.
Ánh mắt Thiên Mạch chậm rãi đảo qua năm người thuộc hạ đắc lực mặc dù quỳ trên đất nhưng không chút nào tổn hại khí thế ngang nhiên này, trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh nhiều năm trước lúc bọn họ mới vào điện Hắc Vũ. Thời gian như con dao sắc gọt giũa một đám hài tử ánh mắt tràn ngập sợ hãi, quật cường, cừu hận cùng nước mắt non nớt trở thành một đoàn người oai hùng, khí thế bừng bừng tiếu ngạo. Có lẽ người đời nhìn thấy bọn họ đều là một bộ dáng hăng hái, nhưng hắn nhìn thấy lại là bọn họ dần dần thành những ông lão mấy mươi năm sau. Một nỗi thương cảm không hiểu sao dâng lên trong lòng, khiến cho hai tròng mắt hắn không khỏi ám trầm.
Hắn không nói lời nào, những người khác cũng không dám hoặc không tiện nói chuyện, trong phòng tĩnh đến mức có chút áp lực.
“Thành bộ dạng gì nữa? Đứng lên đi.” Trầm mặc chốc lát, hắn nhàn nhạt mở miệng.
Năm người quỳ nhìn lẫn nhau, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, không biết trong lòng hắn rốt cuộc có tính toán gì.
“Chủ thượng…” Cắn răng một cái, vẻ mặt Minh Huyền chủ kiên định bằng bất cứ giá nào, cho dù bị trách phạt cũng cần phải hỏi rõ.
“Nhớ kỹ lời thề ban đầu của các ngươi.” Thiên Mạch cắt ngang hắn, thờ ơ nhìn vẻ mặt bọn họ từ ngạc nhiên chuyển sang vui sướng, chậm rãi bổ sung: “Ngày sau nếu có vi phạm, ta nhất định tự tay lấy mạng các ngươi.” Ai cũng không biết, lúc ra quyết định này, hắn còn ra một quyết định khác còn nặng nề hơn.
Năm người ầm ầm đồng thanh đáp lại, cùng đứng lên, khuôn mặt Chiến Cửu Thiên vẫn luôn cứng nhắc nghiêm túc cũng đã lộ ra ý cười. Mà đối với đám người đứng xem như Minh Chiêu, Tử Tra Hách Đức cùng với Sở Tử Ngạn lại là thầm sợ hãi, dự cảm tới một khả năng khiến cho da đầu nổi rần rần. Minh Chiêu nhíu mi tâm, đang muốn mở miệng, Thiên Mạch đã nhìn qua.
“Tâm nguyện của tiên sinh có thể mượn cơ hội này hoàn thành.” Đơn giản một câu, lại khiến cho Minh Chiêu trầm mặc.
‘Ta muốn phế bỏ quy củ không ra sao kia, ta không muốn muội tử của mình chịu đựng giày xéo, cũng không muốn nữ hài nhi khác bị giày xéo.’ Từ nhỏ hắn liền một mực nói những lời này, nhưng mà nguyện vọng của hắn còn chưa thực hiện, Tiểu Ngũ của hắn đã bị đưa đi. Cho nên, hắn rốt cuộc thất vọng với tộc nhân mình.
‘Tìm được Tiểu Ngũ, ta sẽ trở về. Khi đó là lúc ta sẽ hoàn thành lời hứa của mình.’ Trước khi đi, hắn nói như thế với Tử Sắt, Á Địch, Chân Hà.
Hiện giờ đã đến lúc hắn thực hiện hứa hẹn của mình, nhưng mà muốn bỏ đi một phong tục cổ hủ đã truyền hơn một ngàn năm, muốn bài trừ sự nguyền rủa ác độc kia, lại há là việc một mình hắn có thể hoàn thành.
Đang lúc hắn rơi vào trầm tư, trong tai nghe được giọng nói của Tử Tra Hách Đức.
“Chuyện tối nay, ta sẽ đi gặp tộc Vương của ta, mẫu tử A La liền xin nhờ Mạch huynh rồi.” Cho dù vốn có nhiều bất mãn đối với Bột Liên Nguyên, Tử Tra Hách Đức vẫn không muốn nhìn thấy tộc nhân vô tội của mình bị cuốn vào trong chiến hỏa, mặc dù hắn cũng không úy kỵ chiến tranh.
“Năm ngày.” Thiên Mạch đưa ra một kỳ hạn, “Nữ nhân của mình tự mình bảo hộ.” Biết chuyến này Tử Tra Hách Đức đi hung hiểm vô cùng, hắn không nói lời bảo trọng gì, chỉ thản nhiên quăng ra một câu như vậy, có tác dụng hơn những thứ khác.
Tử Tra Hách Đức cười khổ, trong lòng nhưng cũng hiểu rõ, nếu như bản thân mình xảy ra chuyện gì, A La chỉ sợ sống không nổi. Vì thê nhi, hắn làm thế nào cũng phải bình yên trở về.
Thiên Mạch biết hắn đã có cân nhắc trong lòng thì không cần nhiều lời nữa, ánh mắt nhìn về phía Sở Tử Ngạn muốn nói lại thôi. Giống như biết hắn nghĩ gì, Minh Huyền chủ cười nói: “Bằng hữu chủ thượng là bằng hữu điện Hắc Vũ.” Nói xong, quay đầu nói với Sở Tử Ngạn: “Trường ngựa Sở gia đào tạo ra giống ngựa tốt không kém Bắc Mạc, nếu như Sở Nhị công tử bằng lòng, có lẽ chúng ta có thể hợp tác.”
Nghe vậy, Sở Tử Ngạn nhẹ nhàng thở ra. Hắn hiểu rõ, cho dù hợp tác có thành công hay không, Sở gia đã không có gì phải lo rồi.
Thiên Mạch ừm, rũ mắt xuống, giơ tay bưng trà, đồng thời chậm rãi nói: “Ỷ Hồng lâu bị vây, Phong Cửu Liên Thành đích thân tới.” Mãi đến khi an bài xong xuôi toàn bộ, hắn mới nói tin tức Ngôn Tứ nhận được.
Mặc dù sớm đoán có chuyện, nhưng sau khi nghe xong vẫn có một nhóm người biến sắc. Vệ Lâm cùng Đạm Đài Nguyệt kẻ trước người sau từ trên ghế dựa nhảy lên, chạy về phía cửa sổ.
“Huyền chủ, chứng minh cho ta thấy ngươi có năng lực hoàn thành lời thề kia của mình.” Thiên Mạch không để ý bọn họ, tiếp tục nói. Nói xong, cúi đầu uống ngụm trà, sau đó nửa khép hờ mắt cảm thụ mùi vị thơm ngát tràn ngập cả khoang miệng kia.
Cùng một thời gian, ngay tại lúc hai người Vệ Lâm đều thò đầu ra ngoài cửa sổ, vài mũi tên ‘vèo vèo’ bay tới. Công phu Đạm Đài Nguyệt không tệ, lại có chuẩn bị trước, nghiêng người một cái liền né được, lại còn há mồm cắn thân tên, dương dương tự đắc quay đầu nhìn những người khác khoe khoang.
So với hắn, Vệ Lâm yếu hơn rất nhiều, lại thiếu kinh nghiệm đối địch, theo phản xạ chỉ tránh được mũi tên đầu tiên, ba mũi tên sau theo tiếng xé gió mà đến, vừa thấy liền biết do cao thủ bắn ra, với lực của hắn làm sao có thể né được. Ngay tại lúc Vệ Tước đau lòng biến sắc, Đồ Vân Nhạn ở gần đó đã ra tay rồi.
Chỉ thấy hắn đưa tay chạm vào eo, một đạo ánh sáng trắng phá không mà ra, tiến vệ phía Vệ Lâm cùng mũi tên. Nghe ‘đinh đinh’ vài tiếng, 3 mũi tên bị dễ dàng đẩy ra, một mũi tên trong đó bị bắn thẳng ngược về phía nóc nhà. Một lát sau nghe một tiếng kêu đau đớn, một bóng đen từ cửa sổ rơi xuống dưới.
Đồ Vân Nhạn lại mang bộ dáng không có việc gì, văn nhã thanh tú thu hồi lại vật khi nãy về bên hông. Mọi người lúc này mới nhìn rõ, đó đúng là một thanh nhuyễn kiếm dài sáu thước.
Vệ Tước nhân cơ hội một tay kéo Vệ Lâm còn đang kinh ngạc cách xa cửa sổ, sau đó giơ tay bái tạ Đồ Vân Nhạn, cũng chưa nói gì, gỡ xuống cung tiễn từ trên lưng, lắc mình gần sát bên sườn cửa sổ, im lặng kéo cây cung bằng gỗ chá ra bên chân, ngay sau đó khẽ nhón mũi chân người đã quay cuồng mà ra trước cửa sổ, đồng thời bắn ra tên trên dây.
Một tiếng hét thảm xẹt qua trời đêm, mở màn cho một đêm chết chóc.
Những người khác đều không nghĩ tới nữ nhân từ trước tới nay vẫn không nói gì vậy mà nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, đều có chút trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ đương nhiên không biết, Vệ Lâm tuổi còn nhỏ, tính cách lại ngại ngùng, từ trước đều bị đám người Vệ Tước xem như ấu đệ mà chăm sóc, đâu nào có thể dễ dàng tha thứ chuyện hắn bị khi dễ.
“Được lắm!” Có người cười to, giọng nói sang sảng điên cuồng, giống như gần ngay bên người, trực tiếp chấn động lỗ tai người đau đớn. Tiếng cười chưa dứt, chỉ nghe hắn đột nhiên lớn tiếng hét to: “Mọi người nghe lệnh! Phàm là người trong lâu, giết không tha!”
Nghe tiếng người như thế, Khố Kỳ Nhi mất hết huyết sắc, hô hấp trở nên dồn dập. Thiên Mạch mỉm cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ở bên ngoài là tiếng đáp ứng rung trời rung biển.
Ỷ Hồng lâu cả một ngày không mở cửa làm ăn, nhưng so với ngày thường trên đường cái vẫn là đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy trên mái tường mái ngói phố đối diện dầy đặc cung thủ tóc một bím. Mưa đã tạnh, trên đường lầy lội trơn trượt không thấy một người. Sau khi tiếng đáp lại dừng lại, tất cả trở thành một mảng tĩnh mịch, ngoại trừ cây đuốc bị gió thổi phừng phực lại nghe không được các thanh âm khác, giống như trong nháy mắt biến thành toà thành trống.
Trên nóc nhà phía đối diện, vị trí cửa sổ đối diện, một nam nhân đầu trọc hình thể hung vĩ như núi đang đứng ở phía trước. Áo chiến bào màu đỏ nửa khoác trên người, bộ mặt đường nét khỏe mạnh, xương gò má cùng xương hàm thô bành, gương mặt lạnh lùng vô tình. Trên cổ tay mang theo một bao tay vàng có thép gai sắc nhọn, trên bắp thịt trần trụi ở một bên vai cánh tay mơ hồ có thể thấy được hình xăm đậm. Nhìn thấy Thiên Mạch, ánh mắt hắn nheo lại, mơ hồ lóe ra sắc bén. Chưa mở miệng, người bên cạnh đột nhiên bắn một mũi tên tới, nhắm thẳng tới tim Thiên Mạch.
Tên là do Ngôn Vệ đứng sau lưng hắn bắn. Một khắc khi Thiên Mạch xuất hiện, kính sợ đối với hắn còn đọng lại trong lòng Ngôn Vệ nhất thời cuồn cuộn mà ra, tên là trong lúc tâm ý hoảng loạn mà bắn ra, có điều chỉ phát huy được một nửa công lực thường ngày. Dù vậy, ở trong mắt người khác xem ra vẫn không thể khinh thường.
Thiên Mạch nhìn cũng không nhìn, con ngươi thâm thúy gắt gao bắt lấy ánh mắt hung lệ của nam nhân đầu trọc, nhàn nhạt xác nhận:
“Phong Cửu Liên Thành.” Mặc dù hơn mười năm trước Phong Cửu Liên Thành đã từng đưa Khố Kỳ Nhi tới điện Hắc Vũ, nhưng trên thực tế hai người cũng chưa từng gặp mặt.
Ngắn ngủn mấy chữ, tên đã tới gần. Nhưng mà ra ngoài dự kiến của mọi người, mũi tên tựa hồ giống như dính lên một bức tường vô hình trước mặt, cường bạo chặn tên trước nửa thước. Mũi tên đã không cách nào tiến lên cũng không rơi xuống, cứ lơ lửng như vậy trong không trung, trở thành một kỳ quan khiến người ta kinh sợ.
Nam nhân đối diện thấy thế, ánh mắt sáng lên, cảm thấy huyết dịch hừng hực sôi trào. Đó là phản ứng tự nhiên nhất khi một kẻ hiếu chiến gặp được đối thủ mạnh.
“Điện chủ Hắc Vũ!” Hắn phun ra từng chữ từng chữ.
Hai người đều không cần đáp án.
Trong mắt Phong Cửu Liên Thành ánh vàng chớp động mang theo thị huyết điên cuồng, hắn liền nói hai chữ tốt tốt, sau đó kéo chiến bào trên người, hiện ra thân thể khôi vĩ hùng tráng. Bên trong hắn chỉ đeo một đai lưng rộng bằng đồng màu vàng cùng chiếc quần váy chiến đấu màu đỏ đậm. Trên bắp thịt cuồn cuộn ở ngực tràn đầy sức lực còn in một con quái thú màu xanh hung dữ. Quái thú kia trông rất sống động, giống như đầu một con vật còn đang sống chiếm cứ trên người hắn, theo cơ bắp hắn di chuyển giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể thoát ra, nhắm người mà cắn.
Khóe môi Thiên Mạch khẽ nhếch, mũi tên dừng ở trước ngực lập tức hóa thành bột mịn, tan vào trong trời đêm. Cùng lúc đó, Phong Cửu Liên Thành quát lớn một tiếng, thân người lên xuống giống như một con báo săn lao thẳng lên không trung về phía hắn. Trên bao tay sắt vàng của hắn phản chiếu ánh lửa, chiếu ra sự lạnh lùng dày đặc.
Không ai ngờ được bá chủ càn quét tất cả cao nguyên Lôi Mông lại lỗ mãng như vậy, còn chưa thăm dò thực hư của đối thủ liền tự mình khiêu khích chủ soái sâu không thể lường nhất của quân địch, đều cho rằng hắn không phải quá tự tin thì chính là quá ngu ngốc. Song khi Thiên Mạch nhìn thấy hưng phấn cùng cuồng nhiệt lóe lên trong con mắt vàng của hắn lại hiểu ra. Nam nhân trước mắt này trong cơ thể chảy một dòng máu dã tính hiếu chiến, đối thủ mạnh hơn hắn đều có thể kích phát ý chí chiến đấu của hắn, ở trong lòng hắn chỉ sợ căn bản không có hai chữ ‘sợ hãi’ này. Đây tuyệt đối là một người không sợ thất bại.
Hiểu được điều này, Thiên Mạch lập tức biết người này chắc chắn trở thành chướng ngại cuối cùng trên con đường tương lai của đám người Minh Huyền chủ, nghĩ đến đấy, trong lòng không khỏi dâng lên sát ý.
Đang trong lúc suy nghĩ, Phong Cửu Liên Thành đã tiến tới gần, thép gai trên cổ tay đột nhiên duỗi thẳng, trở thành lưỡi dao sắc bén, hướng thẳng tới phía cổ Thiên Mạch. Chiêu thức của hắn đơn giản trực tiếp, không có bất kỳ biến hoá nào, nhưng hiệu quả mà trí mạng. Nếu như đổi một người khác đứng chỗ này, chỉ sợ còn chưa giao thủ đã bị khí thế uy mãnh chưa từng có từ trước đến nay của hắn đè ép, tâm lý sản sinh cảm giác thất bại mãnh liệt không cách nào đối kháng.
Thiên Mạch mặc dù sẽ không như vậy, nhưng cũng không xem thường, hai tay lần lượt thay đổi đặt ở trước ngực, cực thong thả nhu hoà đẩy ra.
Phong Cửu Liên Thành thân đang ở giữa không trung nhất thời cảm thấy một áp lực cực lớn như thủy triều chảy ngược trở về, lồng ngực cứng lại, khí huyết bốc lên, vốn dĩ tư thế từ trên bổ xuống lại bị khí thế sắc bén này khẽ ngăn lại, lập tức bị suy yếu hơn phân nửa, khiến cho hắn không thể không tạm thời thay đổi chiêu thức.
Nhưng vào lúc này, một tiếng ầm nổ vang từ nhà dân bên trái truyền đến, không chờ mọi người kịp phản ứng, lại là một tiếng. Tiếng nổ mạnh liên tiếp, thẳng tới chỉ còn mỗi Ỷ Hồng lâu, chấn động rung chuyển toàn thành Uyển Dương. Trong tiếng nổ mạnh xen lẫn tiếng người kinh hô gào thét thảm thiết, chỉ khoảng nửa khắc nhân mã vây quanh Ỷ Hồng lâu như thiên la địa võng đã loạn một nùi, trong ánh lửa ngút trời, nhiều bóng người nhao nhao chạy về phía đường phố lầy lội. Cùng một thời gian, tất cả đám nữ nhân mà Minh Huyền chủ mang tới đang đợi bên ngoài vườn cách Ỷ Hồng lâu mấy chục thước, an tĩnh đợi người trong lâu đi ra.
Minh Huyền chủ cười tít mắt nhìn về phía mọi người trong phòng chấn kinh không thôi, phe phẩy quạt lông, nói: “Đi thôi. Phong Cửu Liên Thành giao cho chủ thượng, chúng ta chỉ cần an toàn ra khỏi thành thì tốt rồi.” Người hắn đau đầu nhất chính là Phong Cửu Liên Thành, không nghĩ tới hắn ta khinh địch như vậy đã tiếp cận Thiên Mạch, làm gì lại không đắc ý.
Vệ Lâm muốn nói gì đó lại bị Vệ Tước túm chặt dắt ra ngoài, “Ngươi giúp không được gì.” Một câu khiến cho hắn nhớ tới chật vật mới rồi, mặt nhất thời đỏ bừng.
Đồ Vân Nhạn từ bên cạnh hắn thản nhiên đi qua thấy thế, nhịn không được lui về một bước, đưa tay xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Không cần lo lắng, chủ thượng đối phó được.”
Thiên Mạch phía bên này đang chống đỡ thế công sắc bén của Phong Cửu Liên Thành nghe bọn họ nói, không khỏi cười khổ, không nghĩ tới chính mình vậy mà cũng bị bọn họ tính kế.
Phong Cửu Liên Thành mặc dù cũng bị tình huống bất ngờ thình lình xảy ra làm cho kinh ngạc một phen, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, thậm chí lực công kích càng mãnh liệt hơn so với ban đầu. Hắn biết rõ, truy cứu sai sót biết rõ nguyên nhân vào lúc này đã không làm nên chuyện gì, muốn vãn hồi tình thế thất bại mấu chốt nằm ngay trên người trước mắt này.
Thiên Mạch ngưng thần tiếp hắn hai chiêu, cảm thấy trong đó mơ hồ ẩn chứa tiềm năng khổng lồ, hơn nữa thân ở trong tình huống bất lợi lại còn bị áp lực cường đại do mình phát ra mà vẫn không hoảng hốt không sợ, không khỏi nổi lên lòng yêu mến tài năng, không muốn đối đầu triền miên. Vì thế lại ra tay, tăng thêm hai thành công lực.
Mũi chân Phong Cửu Liên Thành điểm ở trên tường mượn lực phản, đang muốn lặp lại một thế công mới, đột nhiên cảm giác một cỗ khí lực tràn trề nghênh diện mà đến, hùng hồn so với trước không biết bao nhiêu, giống như một bức tường bằng thép đánh về phía hắn, tránh cũng không thể tránh. Trong lòng biết không ổn, trong đầu nháy mắt hiện lên vài ý niệm, cuối cùng hét lớn một tiếng, trước khi bị đánh trúng, hai bao tay rời khỏi cổ tay, bắn thẳng về phía Thiên Mạch, mà chính hắn tất bị lực đạo kia đánh trúng ngã bay mấy trượng, rơi mạnh xuống phòng ốc bị lửa mạnh nuốt chửng trên phố đối diện.
Thiên Mạch không có ý làm tổn thương tính mạng hắn, chỉ vốn định cho chút giáo huấn, khiến cho hắn có thể bảo toàn mệnh mà rời đi, nhưng lại vô lực tiếp tục truy lùng người phe mình, bởi vậy chỉ tùy ý gạt ra bao tay bằng kim loại đang bắn ra kia của hắn, không hề truy kích. Nào biết ngay tại lúc thân thể hùng tráng của Phong Cửu Liên Thành từ trong biển lửa nhảy ra, một bóng đen đột nhiên ở trong góc tối chỗ ánh lửa không chiếu tới được, giống như tương trợ lại đột nhiên dùng một con dao găm liên tiếp đâm vào phần lưng hắn, mà người nọ cũng bị hắn dùng hết sức lực sau cùng tung một chưởng lấy mạng.
Thiên Mạch lạnh lùng nhìn Phong Cửu Liên Thành lại ngã vào trong phòng bị thiêu cháy, cũng không ra tay tương trợ. Nam nhân chết sống, có quan hệ gì với hắn? Hắn không giết, không có nghĩa là muốn cứu.
Người đánh lén nằm trên mặt đất là một người Ba Thuật thân mặc áo bào da sói, bím tóc quấn trên đỉnh đầu.
Hắn như có chút cảm giác, ngẩng đầu, chỉ thấy trên nóc nhà không bị hư hại ở nơi xa, chẳng biết Thương Ngự đi tới lúc nào, đang lẳng lặng đứng ở trên này, cùng hắn lạnh lùng nhìn toàn bộ phát sinh trước mắt, sau đó xoay người mà đi, cũng chưa từng nói qua một câu.
“Tên phá của, tên phá của, tên phá của…” Đứng dậy vén rèm đưa mắt nhìn ra ngoài, Đạm Đài Nguyệt ôm ngực lui liền mấy bước, oán hận mắng.
Minh Huyền chủ như cười như không đánh giá trên dưới y phục tả tơi đầy vết vá của hắn, thong thả trêu chọc nói: “Đã lâu không gặp, Nguyệt Nhi ngươi vẫn tiết kiệm đơn thuần như vậy a.”
“Lão Huyền ngươi có thể toàn vẹn đi tới nơi này cũng cực kỳ khiến cho bản yến cảm thấy bất ngờ a –” Đạm Đài Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, một chữ a sau cùng kéo thật dài, đủ biểu đạt oán giận phẫn nộ trong lòng hắn. Biết rõ hắn ghét nhất bị người khác gọi tên, người trước mắt này lại còn thêm chữ ‘Nhi’ ở phía sau, người không biết còn tưởng rằng đang gọi khuê nữ nhà ai, khiến hắn làm sao mà chịu nổi.
“Huyền chủ cho rằng Nguyệt Nhi ngươi sớm thành thói quen, hay là –” Minh Huyền chủ cười, cố ý dừng lại, đợi sự chú ý của mọi người đều bị sự ngắt quãng ngắn ngủi này hấp dẫn mới tiếp tục nói: “Ngươi ghen tị ta có mỹ nhân đi cùng?” Nói đến đây, liếc mắt nhìn biểu tình Đạm Đài Nguyệt giống như nuốt phải con ruồi, không đợi hắn phản ứng, quay sang Thiên Mạch nói: “Thuộc hạ lần này có thể thể đến đây trước Tiếu Nhạn tử, thực thiệt thòi Tả Xước.”
Thiên Mạch nhướng mày: “Nàng còn ở đây?”
Nghe được hắn hứng thú hỏi, Minh Huyền chủ không khỏi lấy quạt che mặt ho khan, lúc đáp lời là bộ dáng phong lưu phóng khoáng. “Huynh đệ là sắt, mỹ nhân là nước, chủ thượng, Tả Xước không phải mỹ nhân kia!”
Khóe môi Thiên Mạch hiện lên ý cười như có như không, thản nhiên nói: “Ta tưởng ngươi muốn thay đổi khẩu vị.”
Nghe thấy hắn nói lời trêu ghẹo, nét mặt già nua của Minh Huyền chủ dường như đỏ lên, nhưng vì ánh sáng không như ban ngày, chung quy không ai có thể xác định được. Thêm nữa những người khác đều vì một câu trêu chọc này của Thiên Mạch mà ngạc nhiên vô cùng, không rảnh chú ý hắn. Nếu không lấy lòng dạ hẹp hòi của Đạm Đài Nguyệt, chỉ sợ mặt không hồng cũng phải nói cho đỏ.
“Để nàng vào đi.” Thiên Mạch coi như không có ánh mắt quái dị của mọi người, sau đó ra lệnh.
Không cần Minh Huyền chủ lên tiếng, Ngôn Tứ đã xoay người ra ngoài, một lát sau dẫn theo một người mặc trang phục thiếu nữ đi vào. Màu da thiếu nữ kia cực đen, mặt mày tầm thường, tựa như một nha đầu nông thôn, có điều đôi chân dài khiến mắt người ta phải sáng lên, khiến cho nàng không đến mức chìm ngập trong đám người. Sau khi nàng tiến vào, cúi mạnh người thi lễ với Thiên Mạch, sau đó không chớp mắt đứng phía sau Minh Huyền chủ.
Mặc dù Thiên Mạch để cho nàng tiến vào nhưng cũng không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa tựa hồ sắp ngừng, ‘tí tách’ từ trên mái hiên chảy xuống.
“Chuẩn bị tiệc rượu.” Hắn quay đầu nhìn Ngôn Tứ nói, biết mấy người đi đoạn đường này hung hiểm, trời chưa tối hẳn là chưa đến, bởi vậy cố ý cùng Minh Chiêu hai người chờ tới bây giờ.
Ngôn Tứ vốn định nói còn có một người chưa tới, nhưng lại nuốt xuống, tuân lệnh mà đi. Người nào chưa tới chủ tử đương nhiên biết, cần gì nàng phải nói nhiều.
“Chủ thượng, Đồ Vân Nhạn có khả năng gặp phiền toái, ta đi xem.” Chiến Cửu Thiên vẫn trầm mặc đột nhiên đứng dậy nói.
“Không cần.” Thiên Mạch lắc đầu. “Chút chuyện ấy không làm khó được Vân Nhạn.” Điểm Thanh xá nắm kinh mạch thiên hạ trong tay, đều có thành viên đảm nhận chức vụ thâm nhập vào triều đình của các cường quốc, vừa động liền có khả năng làm loạn thiên hạ. Đồ Vân Nhạn nếu ngay cả cục diện nhỏ bé trước mắt cũng không qua được, làm gì có tư cách ngồi trên ghế chủ vị vững vàng nhiều năm.
“Đúng vậy, Tiếu Nhạn tử xưa nay như vậy, Chiến huynh không nên lo lắng.” Minh Huyền chủ phe phẩy quạt lông nói, nếu không phải chân mày khóe mắt phong lưu, thật sự rất có phong phạm một cao nhân lánh đời.
“Cho rằng cầm cây quạt có thể giả mạo Gia Cát Lượng a, cũng không nhìn bộ dạng mình trông thế nào.” Đạm Đài Nguyệt liếc xéo hắn, kỳ quái nói.
Lúc Đạm Đài Nguyệt nói lời này, Ngôn Tứ vừa lúc đi qua cạnh cửa, nghe vậy cứng đờ, thu lại cây quạt đang cầm trong tay chỉ huy người mở bàn bày tiệc, thu vào trong tay áo. Lúc đi ra, xem xét tìm chỗ không người, khẩn trương ném xuống, miễn cho người khác liên tưởng.
Trong phòng Minh Huyền chủ cùng Đạm Đài Nguyệt đấu quen miệng, thật cũng không giận, đang muốn quay giáo phản kích, nào biết Đạm Đài Nguyệt vẫn là lấy đạo của người trả lại cho người, lại không cho hắn cơ hội nói chuyện, một câu liền chuyển đề xài sang Đồ Vân Nhạn.
“Lão Chiến, ngươi cũng không phải không biết Nhạn tử kia tính tình đàn bà, mỗi một lần ra cửa ở trước gương đứng suốt mấy canh giờ, ngươi lo lắng cái **!”
Thấy hắn học được nhanh như vậy, Minh Huyền chủ vừa bực mình vừa buồn cười, không tiện đề cập lại đề tài cũ, đơn giản chẳng muốn so đo, quay đầu nói chuyện với Tả Xước. Nhưng mà hắn không so đo, không có nghĩa là người khác không so đo.
Đang lúc Chiến Cửu Thiên cau mày suy nghĩ có nên đáp lại hắn hay không, một giọng nói âm nhu thanh nhã từ đường cái truyền tới.
“Vắt cổ chày ra nước a, vắt cổ chày ra nước, vài ngày không gặp, ngươi cũng chỉ có năng lực nói chuyện thị phi sau lưng người thôi sao?” Lúc âm cuối quyến rũ vẫn còn vấn vít trong không trung, một bóng người màu đỏ đã xuyên cửa sổ mà vào, nam tử tóc dài như mực, mặt mày như họa đã thong thả đứng ở giữa sảnh, một mùi phong lan thoang thoảng sau đó tỏa ra khắp nơi.
Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tiên diễm, tóc dài như mực được chải cẩn thận tỉ mỉ, dung nhan vóc dáng thanh lệ như trúc, mà lúc mắt liếc môi cong lại mang theo phong tình đào hạnh tháng ba.
“Chủ tử, thuộc hạ đến trễ, thứ tội!” Hắn khom lưng cúi thấp, hai tay dài giang ra, làm một động tác vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người cảm thấy mị hoặc nói không nên lời.
“Không tính là trễ.” Thiên Mạch thản nhiên nói, hiển nhiên đã quen loại tình huống này.
Không cần người giới thiệu, Đồ Vận Nhạn chuẩn xác không lầm nhận ra thân phận hai người Tử Tra Hách Đức cùng Minh Chiêu, cũng theo đó làm lễ. Ngay lúc hai người thầm kinh ngạc về thực lực hùng hậu vượt khỏi sự hiểu biết của người đời của điện Hắc Vũ, Đạm Đài Nguyệt sớm ‘bịch’ một tiếng chạy tới trước cửa sổ, tò mò nhìn bên ngoài. Đồ Vân Nhạn có tiếng là thích đổi vật cưỡi, hơn nữa vật cưỡi đều là loại hiếm thấy, không biết bây giờ sẽ là cái gì.
Chỉ thấy nước bùn tung tóe trên đường đất, một con lạc đà phủ thảm thêu bằng da Tuyết Hồ đang đứng ở nơi đó, yên cưỡi khảm châu ngọc, bảo thạch tranh nhau phát ra ánh sáng bạc, không biết ăn cái gì, miệng cử động chậm rì rì, một tiểu đồng áo tím đang nắm dây cương.
Ánh mắt rơi vào trên trang sức xa xỉ trên lưng lạc đà, Đạm Đài Nguyệt cảm thấy tâm mình đang rỉ máu, mà người khởi xướng tạo thành hiệu quả như vậy lại đứng ở sau tao nhã khoe khoang.
“Con lạc đà này gọi là Bạch Tuyết, là bên Bắc Mạc đưa tới. Vì không để cho sự mỹ lệ của nó bị chút hao tổn nào, ta đặc biệt cho người ta tới cực bắc sắm da Tuyết Hồ để lót, lại dùng một khối băng ngọc không có chút tạp chất mài thành yên, khảm châu báu quang thạch vô giá khắp nơi.”
Đồ Vân Nhạn vừa nói vừa cởi bỏ dây buộc áo choàng đỏ tươi, lộ ra y phục tuyết trắng bên trong, nơi eo đeo chặt một đai lưng dùng chỉ bạc thêu hoa văn chìm bản rộng, càng làm nổi bật phần eo mềm dẻo mảnh khảnh của hắn, làm cho ánh mắt người ta không tự chủ được bị hấp dẫn. Có thể thấy khi hắn toàn thân mặc áo choàng đỏ tươi ngồi trên lưng con lạc đà tuyết trắng lóa mắt đến nhường nào.
Minh Huyền chủ cười mỉm đi lên phía trước giúp hắn gỡ xuống áo choàng, sau đó đưa cho Tả Xước, ánh mắt đảo qua Đạm Đài Nguyệt tức giận sắp phun máu, cười khúc khích tới nỗi bụng quặn lại.
Đúng lúc này, Ngôn Tứ đi tới mời mọi người nhập tiệc, đặt dấu chấm hết cho phương thức liên kết tình cảm quái dị của bọn họ, nhưng cũng khiến cho Đạm Đài Nguyệt không kịp phản kích kìm nén một bụng buồn bực.
—————
Đám người Sở Tử Ngạn, Vệ Lâm cũng được mời qua, ngồi đầy một bàn. Nhìn thấy Khố Kỳ Nhi, năm bộ thủ lĩnh điện Hắc Vũ cũng không biểu hiện ra thần sắc dị dạng gì, giống như chưa từng gặp qua. Trên thực tế, lúc trước Khố Kỳ Nhi cũng chỉ gặp qua hai người Bạch Văn Sinh cùng Đạm Đài Nguyệt, còn về ba người khác, có gặp nàng hay không, chỉ có chính họ biết rõ.
Rượu và thức ăn được bưng lên, Đạm Đài Nguyệt chào hỏi một tiếng, sau đó không để ý hình tượng bắt đầu gặm lấy gặm để, giống như bị đói mấy ngày mấy đêm, cũng không bởi vì có bọn người Thiên Mạch mà bị gò bó. Mấy người khác mặc dù cũng lịch sự nhã nhặn hơn chút, nhưng cũng không có nghi thức xã giao khách sáo gì, đều lấy việc lấp đầy bụng là việc đầu tiên. Bọn người Minh Chiêu là người không câu nệ tiểu tiết, thấy thế cũng không cho là lạ, một bữa cơm thật kéo gần quan hệ mọi người lại không ít.
Đồ Vân Nhạn một tay vén áo gắp chân gà đặt vào trong chén Đạm Đài Nguyện đang ăn không ngẩng đầu, sau đó nói: “Nội loạn ở Thương Minh quốc, kẻ khởi sự là thân tín của Ức Bình, Cơ Côn Đại Tương.”
Thiên Mạch ừm một tiếng, hỏi: “Lúc tới có gặp ngăn trở gì không?”
“Người Địa Nhĩ Đồ đã ra tay rồi. Còn có Tấn Tây thương gia, Ma Lan quốc sư. Nhìn ra được người muốn đục nước béo cò bây giờ không ít.” Ngữ khí Đồ Vân Nhạn nói chuyện cực kỳ ôn nhu, không nhanh không chậm, giống như tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong nhà quyền quý. Hắn vừa nói, vừa chia thức ăn cho Đạm Đài Nguyệt, bản thân lại ăn rất ít.
Đạm Đài Nguyệt là ai cho cũng không cự tuyệt, tựa hồ ăn thế nào cũng không no.
Nghe được người Địa Nhĩ Đồ cũng ra tay, Tử Tra Hách Đức cùng Minh Chiêu cả kinh, chưa kịp hỏi kỹ lại nghe Đồ Vân Nhạn nói tiếp: “Ngôn phó điện ước chừng bị ép tới sốt ruột, vậy mà lợi dụng các con đường trong tay mình lan tin đồn nhảm tới các vị cầm quyền ở các nước các tộc là làm chủ điện Hắc Vũ sẽ có được thiên hạ… Khụ, kỳ thật cũng không phải lời đồn.” Là điện chủ điện Hắc Vũ, chứ không phải cái vị trí vô dụng. Nếu những người đó không hiểu sai thì đó chính là sự thật.
Thiên Mạch nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Bọn hắn không nhận ra ngươi?” Nếu không dựa vào thực lực mấy chỗ kia, cho dù hắn có thể bình yên đến, cũng không nói ung dung như vậy.
Đồ Vân Nhạn mới cắn một miếng măng, nghe vậy cũng không vội trả lời mà chậm rãi nhai nuốt, lại lấy khăn tay trắng ra lau miệng, mới cười quyến rũ nói. “Kia thuộc hạ cũng không biết. Thuộc hạ để cho tiểu đồng một đường hét to danh hào của mình mở đường, nào biết bọn hắn sẽ nghe lời như thế, đều ngoan ngoãn mở đường.” Nói xong, hắn giơ tay vuốt lại vài sợi tóc hỗn loạn, hơi có chút thất vọng cảm thán: “Xem ra, thuộc hạ phải ra sức chút, nói thế nào cũng cần phải có chút danh hào trên giang hồ, mới có thể không làm thất vọng uy danh hiển hách của điện chủ người a.”
Theo lời tự thuật nhịp điệu tuyệt đẹp dịu dàng của hắn, trước mắt mọi người không khỏi hiện ra tình cảnh một nam tử thanh tú mặc áo choàng đỏ tươi ngồi nghiêng trên lưng con lạc đà màu trắng, dưới tiếng thét giòn giã của tiểu đồng áo tím xuyên qua một đám đại hán đầu trọc thô thiển. Người có trí tưởng tượng thậm chí còn có thể chứng kiến trong mắt những người tràn ngập dã tính này lộ ra sự kinh diễm, kinh ngạc cùng với mù mờ. Nếu trong bối cảnh có thêm núi xanh trúc biếc, cúc dại chói lọi, vậy thì càng tuyệt diệu rồi.
“Không phải núi xanh trúc biếc mà là cát vàng cỏ khô, tại hạ từ bên Bắc Mạc tới. Nhìn xem toàn thân phong trần a, ài!” Đồ Vân Nhạn đột ngột toát ra một câu, cũng làm bộ phủi phủi hai vai. Đang lúc mọi người ở đây kinh ngạc, hắn đã vươn đũa ra ngăn trở chiếc đũa tiếp tục chiến đấu của Đạm Đài Nguyệt, “Được rồi, vắt cổ chày ra nước, cẩn thận vỡ bao tử.”
Hắn vừa dứt lời, Bạch Văn Sinh bên kia đã đưa tay lấy đi đôi đũa trong tay cùng cái bát trước mặt Đạm Đài Nguyệt, để cho người ta dọn xuống. Động tác Bạch Văn Sinh rất nhanh, trong đó lại bí mật mang theo thủ pháp xảo diệu, Đạm Đài Nguyệt hiển nhiên không phải đối thủ.
Đám người Sở Tử Ngạn đã ăn xong, mà mấy người khác cũng chỉ tùy ý ăn vài miếng liền thôi, bàn đầy đồ ăn cơ hồ bị Đạm Đài Nguyệt quét tới hơn phân nửa, vẫn còn không tính tới cơm và màn thầu hắn ăn, cũng khó trách Đồ Vân Nhạn nói câu vừa rồi.
Ngoại trừ Thiên Mạch, ngay cả Ngôn Tứ cũng bị cách ăn này của Đạm Đài Nguyệt cùng với thủ đoạn bất ngờ của Đồ Vân Nhạn làm chấn động, càng đừng nói những người khác.
Đạm Đài Nguyệt trước giờ có chút sợ hãi với Bạch Văn Sinh thiết diện vô tư, bát đũa bị cướp cũng không dám nổi cáu, chỉ có thể giương mắt nhìn món ngon trên bàn, vẻ mặt thèm thuồng. Như vậy muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, ngay cả Ngôn Tứ cùng Vệ Tước thẳng tính nhìn thấy cũng nhịn không được muốn cầu tình giúp hắn.
Thiên Mạch nhìn những người khác, thấy đều đã ăn đủ rồi, không đợi hai nàng mở miệng đã phất tay để cho Ngôn Tứ dọn tiệc xuống, tránh cho Đạm Đài Nguyệt nghĩ đến.
“Quá lãng phí rồi…” Nếu Thiên Mạch hạ lệnh, Đạm Đài Nguyệt đương nhiên không thể có ý kiến, chỉ có thể đáng tiếc nói thầm.
Thiên Mạch không hề để ý hắn, nhìn về phía Minh Huyền chủ: “Huyền chủ.”
“Hiển nhiên Ngôn phó điện cũng nhìn ra, cục diện càng loạn đối hắn ta càng có lợi.” Minh Huyền chủ phe phẩy quạt lông, trong mắt lóe ra sự thông tuệ, ăn không nói có nói. “Mặc dù đám người Kiền Bạch của Âm Cực Hoàng đã lui ra, nhưng đối thủ vẫn rất mạnh.”
“Chủ thượng, việc này không dễ làm –” Hắn vuốt cằm, vẻ mặt buồn rầu, lại bắt được ánh mắt hoài nghi của Thiên Mạch khi đó lập tức xấu hổ bổ sung một câu, “Hơn nữa, các huynh đệ lâu ngày ở không thây cũng béo tròn.”
Cho dù thông tuệ như Minh Chiêu, hay là chất phác như Vệ Lâm đều không rõ hắn vì sao lại nói ra một câu như vậy. Thiên Mạch lại biết hắn muốn nói chính là: Cuộc sống quá nhàm chán, việc này cần từ từ mà tính, không thể nóng vội, chẳng thế thì lại ‘tích mỡ.’
Đưa tay đè lại Thái Dương, Thiên Mạch rũ mắt xuống. Ý định của hắn vốn dĩ cũng như vậy, về sau bởi vì chuyện Tiểu Băng Quân mà nổi giận mới quyết định thay đổi. Hiện tại xem ra, có khối người có cách nghĩ như hắn.
Hắn bên này vừa trầm ngâm, bên kia sắc mặt Đồ Vân Nhạn đã thay đổi cực lớn, đưa tay đi mò eo mình, tựa hồ muốn xác định có phải thật sự mập lên không.
“Béo tròn.” Chiến Cửu Thiên liếc cái eo thon của hắn, có vẻ đăm chiêu, lúc nói còn khoa tay múa chân vẽ một vòng tròn.
Thân thể Đồ Vân Nhạn khẽ cương cứng, rồi sau đó dường như không có việc gì thu tay từ trên eo lại, tư thái tao nhã ngồi ngay ngắn lại, cũng không quên hung hăng liếc Chiến Cửu Thiên một cái. Chiến Cửu Thiên hoàn toàn không phát hiện, vẻ mặt nông dân trì độn, tựa hồ chưa nói qua gì hết. Bên cạnh Đạm Đài Nguyệt nén bụng cười lăn lộn.
Ngôn Tứ vẫn bàng quan đột nhiện có điều nhận ra, thầm nghĩ về chuyện này Nữ Nhân lầu có lẽ quá mức khẩn trương. Rốt cuộc các nàng không tin tưởng Vũ chủ tử hay không tin tưởng điện Hắc Vũ?
“Không biết Diễm tộc có động tĩnh gì?” Minh Chiêu từ sau khi nghe được người Địa Nhĩ Đồ bắt đầu hành động liền có chút không yên lòng, lúc này rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
Mọi người trong điện Hắc Vũ vẫn tương đối tôn kính hắn, Đồ Vân Nhạn lập tức thu lại bộ dáng nữ nhân mềm mại, cười nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, Tử Sắt, Á Địch, Chân Hà là những thống soái cực kỳ anh minh, mặc dù dã tâm rất lớn nhưng tuyệt sẽ không ở lúc chưa rõ tình thế tự ý hành động, lấy tính mạng tộc dân mình ra nói đùa.” Cực kỳ hiển nhiên, hắn vô cùng phản đối hành động của Bột Liên Nguyên.
Tử Tra Hách Đức nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, giữa lông mày cũng nổi lên vẻ u sầu. Hắn đương nhiên cũng nghĩ tới tộc nhân của mình, nghĩ tới cuộc sống lưu vong mười năm. Chỉ là chuyện đã nhiều năm, với lực một mình hắn, làm sao mới có thể xoay chuyển cục diện?
Thiên Mạch nhìn hắn một cái, đang muốn nói chuyện, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập từ ngoài hàng hiên truyền đến, dừng ở ngoài phòng.
Ngôn Tứ yên lặng rời khỏi, một lát sau quay trở về, biểu tình như thường, nhưng đám người Minh Chiêu nhạy cảm thế nào, chỉ nghe nhịp chân thay đổi liền biết tinh thần nàng có chút bất ổn.
Nàng thì thầm bên tai Thiên Mạch một câu, khóe môi hắn khẽ nhếch, nhìn về phía Minh Huyền chủ, lời nói ra cũng rất nghiêm khắc: “Huyền chủ, ngươi thực xem thiên hạ này không người sao?”
Lời trách cứ đột nhiên này khiến cho tất cả mọi người có chút sững sờ, ánh mắt Minh Huyền chủ lại sáng lên, vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên cung kính cẩn trọng cúi người thi lễ, nói: “Thuộc hạ không dám.”
Xưa nay Thiên Mạch đều lãnh lãnh đạm đạm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghiêm khắc đối đãi bọn họ như vậy. Đạm Đài Nguyệt từ lúc gặp mặt liền đấu võ mồm không ngừng với Minh Huyền chủ cũng căng thẳng, muốn đứng dậy giúp hắn biện giải vài câu, lại bị hắn dùng quạt ngăn cản.
Chỉ thấy Minh Huyền chủ không chậm không nhanh mà nói: “Chỉ là Huyền chủ một khắc không dám quên lời thề đã lập lúc vào điện, chung quy có một ngày nhất định phải để thiên hạ này vĩnh viễn dẹp yên họa chiến tranh. Hiện giờ, tình hình xáo trộn chính là thời điểm, mong chủ thượng ân chuẩn.” Nói xong, vén áo quỳ xuống.
Thiên Mạch không ngăn cản, thản nhiên để hắn quỳ. Mặt khác bốn người thấy thế cũng đều nhao nhao đứng dậy quỳ xuống, hiển nhiên cũng cùng cách nghĩ.
Tình huống này khiến cho những người khác trong phòng đều có chút ngại ngùng, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Thật chỉ có Minh Chiêu vẻ mặt tự nhiên, bưng tách trà xanh lên chầm chậm uống, giống như việc không liên quan đến mình.
Ánh mắt Thiên Mạch chậm rãi đảo qua năm người thuộc hạ đắc lực mặc dù quỳ trên đất nhưng không chút nào tổn hại khí thế ngang nhiên này, trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh nhiều năm trước lúc bọn họ mới vào điện Hắc Vũ. Thời gian như con dao sắc gọt giũa một đám hài tử ánh mắt tràn ngập sợ hãi, quật cường, cừu hận cùng nước mắt non nớt trở thành một đoàn người oai hùng, khí thế bừng bừng tiếu ngạo. Có lẽ người đời nhìn thấy bọn họ đều là một bộ dáng hăng hái, nhưng hắn nhìn thấy lại là bọn họ dần dần thành những ông lão mấy mươi năm sau. Một nỗi thương cảm không hiểu sao dâng lên trong lòng, khiến cho hai tròng mắt hắn không khỏi ám trầm.
Hắn không nói lời nào, những người khác cũng không dám hoặc không tiện nói chuyện, trong phòng tĩnh đến mức có chút áp lực.
“Thành bộ dạng gì nữa? Đứng lên đi.” Trầm mặc chốc lát, hắn nhàn nhạt mở miệng.
Năm người quỳ nhìn lẫn nhau, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, không biết trong lòng hắn rốt cuộc có tính toán gì.
“Chủ thượng…” Cắn răng một cái, vẻ mặt Minh Huyền chủ kiên định bằng bất cứ giá nào, cho dù bị trách phạt cũng cần phải hỏi rõ.
“Nhớ kỹ lời thề ban đầu của các ngươi.” Thiên Mạch cắt ngang hắn, thờ ơ nhìn vẻ mặt bọn họ từ ngạc nhiên chuyển sang vui sướng, chậm rãi bổ sung: “Ngày sau nếu có vi phạm, ta nhất định tự tay lấy mạng các ngươi.” Ai cũng không biết, lúc ra quyết định này, hắn còn ra một quyết định khác còn nặng nề hơn.
Năm người ầm ầm đồng thanh đáp lại, cùng đứng lên, khuôn mặt Chiến Cửu Thiên vẫn luôn cứng nhắc nghiêm túc cũng đã lộ ra ý cười. Mà đối với đám người đứng xem như Minh Chiêu, Tử Tra Hách Đức cùng với Sở Tử Ngạn lại là thầm sợ hãi, dự cảm tới một khả năng khiến cho da đầu nổi rần rần. Minh Chiêu nhíu mi tâm, đang muốn mở miệng, Thiên Mạch đã nhìn qua.
“Tâm nguyện của tiên sinh có thể mượn cơ hội này hoàn thành.” Đơn giản một câu, lại khiến cho Minh Chiêu trầm mặc.
‘Ta muốn phế bỏ quy củ không ra sao kia, ta không muốn muội tử của mình chịu đựng giày xéo, cũng không muốn nữ hài nhi khác bị giày xéo.’ Từ nhỏ hắn liền một mực nói những lời này, nhưng mà nguyện vọng của hắn còn chưa thực hiện, Tiểu Ngũ của hắn đã bị đưa đi. Cho nên, hắn rốt cuộc thất vọng với tộc nhân mình.
‘Tìm được Tiểu Ngũ, ta sẽ trở về. Khi đó là lúc ta sẽ hoàn thành lời hứa của mình.’ Trước khi đi, hắn nói như thế với Tử Sắt, Á Địch, Chân Hà.
Hiện giờ đã đến lúc hắn thực hiện hứa hẹn của mình, nhưng mà muốn bỏ đi một phong tục cổ hủ đã truyền hơn một ngàn năm, muốn bài trừ sự nguyền rủa ác độc kia, lại há là việc một mình hắn có thể hoàn thành.
Đang lúc hắn rơi vào trầm tư, trong tai nghe được giọng nói của Tử Tra Hách Đức.
“Chuyện tối nay, ta sẽ đi gặp tộc Vương của ta, mẫu tử A La liền xin nhờ Mạch huynh rồi.” Cho dù vốn có nhiều bất mãn đối với Bột Liên Nguyên, Tử Tra Hách Đức vẫn không muốn nhìn thấy tộc nhân vô tội của mình bị cuốn vào trong chiến hỏa, mặc dù hắn cũng không úy kỵ chiến tranh.
“Năm ngày.” Thiên Mạch đưa ra một kỳ hạn, “Nữ nhân của mình tự mình bảo hộ.” Biết chuyến này Tử Tra Hách Đức đi hung hiểm vô cùng, hắn không nói lời bảo trọng gì, chỉ thản nhiên quăng ra một câu như vậy, có tác dụng hơn những thứ khác.
Tử Tra Hách Đức cười khổ, trong lòng nhưng cũng hiểu rõ, nếu như bản thân mình xảy ra chuyện gì, A La chỉ sợ sống không nổi. Vì thê nhi, hắn làm thế nào cũng phải bình yên trở về.
Thiên Mạch biết hắn đã có cân nhắc trong lòng thì không cần nhiều lời nữa, ánh mắt nhìn về phía Sở Tử Ngạn muốn nói lại thôi. Giống như biết hắn nghĩ gì, Minh Huyền chủ cười nói: “Bằng hữu chủ thượng là bằng hữu điện Hắc Vũ.” Nói xong, quay đầu nói với Sở Tử Ngạn: “Trường ngựa Sở gia đào tạo ra giống ngựa tốt không kém Bắc Mạc, nếu như Sở Nhị công tử bằng lòng, có lẽ chúng ta có thể hợp tác.”
Nghe vậy, Sở Tử Ngạn nhẹ nhàng thở ra. Hắn hiểu rõ, cho dù hợp tác có thành công hay không, Sở gia đã không có gì phải lo rồi.
Thiên Mạch ừm, rũ mắt xuống, giơ tay bưng trà, đồng thời chậm rãi nói: “Ỷ Hồng lâu bị vây, Phong Cửu Liên Thành đích thân tới.” Mãi đến khi an bài xong xuôi toàn bộ, hắn mới nói tin tức Ngôn Tứ nhận được.
Mặc dù sớm đoán có chuyện, nhưng sau khi nghe xong vẫn có một nhóm người biến sắc. Vệ Lâm cùng Đạm Đài Nguyệt kẻ trước người sau từ trên ghế dựa nhảy lên, chạy về phía cửa sổ.
“Huyền chủ, chứng minh cho ta thấy ngươi có năng lực hoàn thành lời thề kia của mình.” Thiên Mạch không để ý bọn họ, tiếp tục nói. Nói xong, cúi đầu uống ngụm trà, sau đó nửa khép hờ mắt cảm thụ mùi vị thơm ngát tràn ngập cả khoang miệng kia.
Cùng một thời gian, ngay tại lúc hai người Vệ Lâm đều thò đầu ra ngoài cửa sổ, vài mũi tên ‘vèo vèo’ bay tới. Công phu Đạm Đài Nguyệt không tệ, lại có chuẩn bị trước, nghiêng người một cái liền né được, lại còn há mồm cắn thân tên, dương dương tự đắc quay đầu nhìn những người khác khoe khoang.
So với hắn, Vệ Lâm yếu hơn rất nhiều, lại thiếu kinh nghiệm đối địch, theo phản xạ chỉ tránh được mũi tên đầu tiên, ba mũi tên sau theo tiếng xé gió mà đến, vừa thấy liền biết do cao thủ bắn ra, với lực của hắn làm sao có thể né được. Ngay tại lúc Vệ Tước đau lòng biến sắc, Đồ Vân Nhạn ở gần đó đã ra tay rồi.
Chỉ thấy hắn đưa tay chạm vào eo, một đạo ánh sáng trắng phá không mà ra, tiến vệ phía Vệ Lâm cùng mũi tên. Nghe ‘đinh đinh’ vài tiếng, 3 mũi tên bị dễ dàng đẩy ra, một mũi tên trong đó bị bắn thẳng ngược về phía nóc nhà. Một lát sau nghe một tiếng kêu đau đớn, một bóng đen từ cửa sổ rơi xuống dưới.
Đồ Vân Nhạn lại mang bộ dáng không có việc gì, văn nhã thanh tú thu hồi lại vật khi nãy về bên hông. Mọi người lúc này mới nhìn rõ, đó đúng là một thanh nhuyễn kiếm dài sáu thước.
Vệ Tước nhân cơ hội một tay kéo Vệ Lâm còn đang kinh ngạc cách xa cửa sổ, sau đó giơ tay bái tạ Đồ Vân Nhạn, cũng chưa nói gì, gỡ xuống cung tiễn từ trên lưng, lắc mình gần sát bên sườn cửa sổ, im lặng kéo cây cung bằng gỗ chá ra bên chân, ngay sau đó khẽ nhón mũi chân người đã quay cuồng mà ra trước cửa sổ, đồng thời bắn ra tên trên dây.
Một tiếng hét thảm xẹt qua trời đêm, mở màn cho một đêm chết chóc.
Những người khác đều không nghĩ tới nữ nhân từ trước tới nay vẫn không nói gì vậy mà nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, đều có chút trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ đương nhiên không biết, Vệ Lâm tuổi còn nhỏ, tính cách lại ngại ngùng, từ trước đều bị đám người Vệ Tước xem như ấu đệ mà chăm sóc, đâu nào có thể dễ dàng tha thứ chuyện hắn bị khi dễ.
“Được lắm!” Có người cười to, giọng nói sang sảng điên cuồng, giống như gần ngay bên người, trực tiếp chấn động lỗ tai người đau đớn. Tiếng cười chưa dứt, chỉ nghe hắn đột nhiên lớn tiếng hét to: “Mọi người nghe lệnh! Phàm là người trong lâu, giết không tha!”
Nghe tiếng người như thế, Khố Kỳ Nhi mất hết huyết sắc, hô hấp trở nên dồn dập. Thiên Mạch mỉm cười, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ở bên ngoài là tiếng đáp ứng rung trời rung biển.
Ỷ Hồng lâu cả một ngày không mở cửa làm ăn, nhưng so với ngày thường trên đường cái vẫn là đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy trên mái tường mái ngói phố đối diện dầy đặc cung thủ tóc một bím. Mưa đã tạnh, trên đường lầy lội trơn trượt không thấy một người. Sau khi tiếng đáp lại dừng lại, tất cả trở thành một mảng tĩnh mịch, ngoại trừ cây đuốc bị gió thổi phừng phực lại nghe không được các thanh âm khác, giống như trong nháy mắt biến thành toà thành trống.
Trên nóc nhà phía đối diện, vị trí cửa sổ đối diện, một nam nhân đầu trọc hình thể hung vĩ như núi đang đứng ở phía trước. Áo chiến bào màu đỏ nửa khoác trên người, bộ mặt đường nét khỏe mạnh, xương gò má cùng xương hàm thô bành, gương mặt lạnh lùng vô tình. Trên cổ tay mang theo một bao tay vàng có thép gai sắc nhọn, trên bắp thịt trần trụi ở một bên vai cánh tay mơ hồ có thể thấy được hình xăm đậm. Nhìn thấy Thiên Mạch, ánh mắt hắn nheo lại, mơ hồ lóe ra sắc bén. Chưa mở miệng, người bên cạnh đột nhiên bắn một mũi tên tới, nhắm thẳng tới tim Thiên Mạch.
Tên là do Ngôn Vệ đứng sau lưng hắn bắn. Một khắc khi Thiên Mạch xuất hiện, kính sợ đối với hắn còn đọng lại trong lòng Ngôn Vệ nhất thời cuồn cuộn mà ra, tên là trong lúc tâm ý hoảng loạn mà bắn ra, có điều chỉ phát huy được một nửa công lực thường ngày. Dù vậy, ở trong mắt người khác xem ra vẫn không thể khinh thường.
Thiên Mạch nhìn cũng không nhìn, con ngươi thâm thúy gắt gao bắt lấy ánh mắt hung lệ của nam nhân đầu trọc, nhàn nhạt xác nhận:
“Phong Cửu Liên Thành.” Mặc dù hơn mười năm trước Phong Cửu Liên Thành đã từng đưa Khố Kỳ Nhi tới điện Hắc Vũ, nhưng trên thực tế hai người cũng chưa từng gặp mặt.
Ngắn ngủn mấy chữ, tên đã tới gần. Nhưng mà ra ngoài dự kiến của mọi người, mũi tên tựa hồ giống như dính lên một bức tường vô hình trước mặt, cường bạo chặn tên trước nửa thước. Mũi tên đã không cách nào tiến lên cũng không rơi xuống, cứ lơ lửng như vậy trong không trung, trở thành một kỳ quan khiến người ta kinh sợ.
Nam nhân đối diện thấy thế, ánh mắt sáng lên, cảm thấy huyết dịch hừng hực sôi trào. Đó là phản ứng tự nhiên nhất khi một kẻ hiếu chiến gặp được đối thủ mạnh.
“Điện chủ Hắc Vũ!” Hắn phun ra từng chữ từng chữ.
Hai người đều không cần đáp án.
Trong mắt Phong Cửu Liên Thành ánh vàng chớp động mang theo thị huyết điên cuồng, hắn liền nói hai chữ tốt tốt, sau đó kéo chiến bào trên người, hiện ra thân thể khôi vĩ hùng tráng. Bên trong hắn chỉ đeo một đai lưng rộng bằng đồng màu vàng cùng chiếc quần váy chiến đấu màu đỏ đậm. Trên bắp thịt cuồn cuộn ở ngực tràn đầy sức lực còn in một con quái thú màu xanh hung dữ. Quái thú kia trông rất sống động, giống như đầu một con vật còn đang sống chiếm cứ trên người hắn, theo cơ bắp hắn di chuyển giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể thoát ra, nhắm người mà cắn.
Khóe môi Thiên Mạch khẽ nhếch, mũi tên dừng ở trước ngực lập tức hóa thành bột mịn, tan vào trong trời đêm. Cùng lúc đó, Phong Cửu Liên Thành quát lớn một tiếng, thân người lên xuống giống như một con báo săn lao thẳng lên không trung về phía hắn. Trên bao tay sắt vàng của hắn phản chiếu ánh lửa, chiếu ra sự lạnh lùng dày đặc.
Không ai ngờ được bá chủ càn quét tất cả cao nguyên Lôi Mông lại lỗ mãng như vậy, còn chưa thăm dò thực hư của đối thủ liền tự mình khiêu khích chủ soái sâu không thể lường nhất của quân địch, đều cho rằng hắn không phải quá tự tin thì chính là quá ngu ngốc. Song khi Thiên Mạch nhìn thấy hưng phấn cùng cuồng nhiệt lóe lên trong con mắt vàng của hắn lại hiểu ra. Nam nhân trước mắt này trong cơ thể chảy một dòng máu dã tính hiếu chiến, đối thủ mạnh hơn hắn đều có thể kích phát ý chí chiến đấu của hắn, ở trong lòng hắn chỉ sợ căn bản không có hai chữ ‘sợ hãi’ này. Đây tuyệt đối là một người không sợ thất bại.
Hiểu được điều này, Thiên Mạch lập tức biết người này chắc chắn trở thành chướng ngại cuối cùng trên con đường tương lai của đám người Minh Huyền chủ, nghĩ đến đấy, trong lòng không khỏi dâng lên sát ý.
Đang trong lúc suy nghĩ, Phong Cửu Liên Thành đã tiến tới gần, thép gai trên cổ tay đột nhiên duỗi thẳng, trở thành lưỡi dao sắc bén, hướng thẳng tới phía cổ Thiên Mạch. Chiêu thức của hắn đơn giản trực tiếp, không có bất kỳ biến hoá nào, nhưng hiệu quả mà trí mạng. Nếu như đổi một người khác đứng chỗ này, chỉ sợ còn chưa giao thủ đã bị khí thế uy mãnh chưa từng có từ trước đến nay của hắn đè ép, tâm lý sản sinh cảm giác thất bại mãnh liệt không cách nào đối kháng.
Thiên Mạch mặc dù sẽ không như vậy, nhưng cũng không xem thường, hai tay lần lượt thay đổi đặt ở trước ngực, cực thong thả nhu hoà đẩy ra.
Phong Cửu Liên Thành thân đang ở giữa không trung nhất thời cảm thấy một áp lực cực lớn như thủy triều chảy ngược trở về, lồng ngực cứng lại, khí huyết bốc lên, vốn dĩ tư thế từ trên bổ xuống lại bị khí thế sắc bén này khẽ ngăn lại, lập tức bị suy yếu hơn phân nửa, khiến cho hắn không thể không tạm thời thay đổi chiêu thức.
Nhưng vào lúc này, một tiếng ầm nổ vang từ nhà dân bên trái truyền đến, không chờ mọi người kịp phản ứng, lại là một tiếng. Tiếng nổ mạnh liên tiếp, thẳng tới chỉ còn mỗi Ỷ Hồng lâu, chấn động rung chuyển toàn thành Uyển Dương. Trong tiếng nổ mạnh xen lẫn tiếng người kinh hô gào thét thảm thiết, chỉ khoảng nửa khắc nhân mã vây quanh Ỷ Hồng lâu như thiên la địa võng đã loạn một nùi, trong ánh lửa ngút trời, nhiều bóng người nhao nhao chạy về phía đường phố lầy lội. Cùng một thời gian, tất cả đám nữ nhân mà Minh Huyền chủ mang tới đang đợi bên ngoài vườn cách Ỷ Hồng lâu mấy chục thước, an tĩnh đợi người trong lâu đi ra.
Minh Huyền chủ cười tít mắt nhìn về phía mọi người trong phòng chấn kinh không thôi, phe phẩy quạt lông, nói: “Đi thôi. Phong Cửu Liên Thành giao cho chủ thượng, chúng ta chỉ cần an toàn ra khỏi thành thì tốt rồi.” Người hắn đau đầu nhất chính là Phong Cửu Liên Thành, không nghĩ tới hắn ta khinh địch như vậy đã tiếp cận Thiên Mạch, làm gì lại không đắc ý.
Vệ Lâm muốn nói gì đó lại bị Vệ Tước túm chặt dắt ra ngoài, “Ngươi giúp không được gì.” Một câu khiến cho hắn nhớ tới chật vật mới rồi, mặt nhất thời đỏ bừng.
Đồ Vân Nhạn từ bên cạnh hắn thản nhiên đi qua thấy thế, nhịn không được lui về một bước, đưa tay xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Không cần lo lắng, chủ thượng đối phó được.”
Thiên Mạch phía bên này đang chống đỡ thế công sắc bén của Phong Cửu Liên Thành nghe bọn họ nói, không khỏi cười khổ, không nghĩ tới chính mình vậy mà cũng bị bọn họ tính kế.
Phong Cửu Liên Thành mặc dù cũng bị tình huống bất ngờ thình lình xảy ra làm cho kinh ngạc một phen, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, thậm chí lực công kích càng mãnh liệt hơn so với ban đầu. Hắn biết rõ, truy cứu sai sót biết rõ nguyên nhân vào lúc này đã không làm nên chuyện gì, muốn vãn hồi tình thế thất bại mấu chốt nằm ngay trên người trước mắt này.
Thiên Mạch ngưng thần tiếp hắn hai chiêu, cảm thấy trong đó mơ hồ ẩn chứa tiềm năng khổng lồ, hơn nữa thân ở trong tình huống bất lợi lại còn bị áp lực cường đại do mình phát ra mà vẫn không hoảng hốt không sợ, không khỏi nổi lên lòng yêu mến tài năng, không muốn đối đầu triền miên. Vì thế lại ra tay, tăng thêm hai thành công lực.
Mũi chân Phong Cửu Liên Thành điểm ở trên tường mượn lực phản, đang muốn lặp lại một thế công mới, đột nhiên cảm giác một cỗ khí lực tràn trề nghênh diện mà đến, hùng hồn so với trước không biết bao nhiêu, giống như một bức tường bằng thép đánh về phía hắn, tránh cũng không thể tránh. Trong lòng biết không ổn, trong đầu nháy mắt hiện lên vài ý niệm, cuối cùng hét lớn một tiếng, trước khi bị đánh trúng, hai bao tay rời khỏi cổ tay, bắn thẳng về phía Thiên Mạch, mà chính hắn tất bị lực đạo kia đánh trúng ngã bay mấy trượng, rơi mạnh xuống phòng ốc bị lửa mạnh nuốt chửng trên phố đối diện.
Thiên Mạch không có ý làm tổn thương tính mạng hắn, chỉ vốn định cho chút giáo huấn, khiến cho hắn có thể bảo toàn mệnh mà rời đi, nhưng lại vô lực tiếp tục truy lùng người phe mình, bởi vậy chỉ tùy ý gạt ra bao tay bằng kim loại đang bắn ra kia của hắn, không hề truy kích. Nào biết ngay tại lúc thân thể hùng tráng của Phong Cửu Liên Thành từ trong biển lửa nhảy ra, một bóng đen đột nhiên ở trong góc tối chỗ ánh lửa không chiếu tới được, giống như tương trợ lại đột nhiên dùng một con dao găm liên tiếp đâm vào phần lưng hắn, mà người nọ cũng bị hắn dùng hết sức lực sau cùng tung một chưởng lấy mạng.
Thiên Mạch lạnh lùng nhìn Phong Cửu Liên Thành lại ngã vào trong phòng bị thiêu cháy, cũng không ra tay tương trợ. Nam nhân chết sống, có quan hệ gì với hắn? Hắn không giết, không có nghĩa là muốn cứu.
Người đánh lén nằm trên mặt đất là một người Ba Thuật thân mặc áo bào da sói, bím tóc quấn trên đỉnh đầu.
Hắn như có chút cảm giác, ngẩng đầu, chỉ thấy trên nóc nhà không bị hư hại ở nơi xa, chẳng biết Thương Ngự đi tới lúc nào, đang lẳng lặng đứng ở trên này, cùng hắn lạnh lùng nhìn toàn bộ phát sinh trước mắt, sau đó xoay người mà đi, cũng chưa từng nói qua một câu.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook