Huyễn Phượng Khúc
-
Chương 28: Quân phi
Tô Thiếu Vân dùng thanh chủy thủ sắc bén để trên cổ Triệu Duy Chi, nhìn thái dương dần dần lên cao, phỏng đoán bọn người Đường Việt Phong cách đủ xa để thoát hiểm.
Triệu Duy Chi cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó, dùng nhãn thần thăm dò nhìn chằm chằm dung mạo xinh đẹp xuất trần của Tô Thiếu Vân
Rốt cục, Tô Thiếu Vân buông chủy thủ trong tay xuống
Tùy tùng của Triệu Duy Chi vừa định tiến lên chế trụ hắn, Triệu Duy Chi huy phất tay, ý bảo mọi người lui ra, sau đó đối Tô Thiếu Vân nói: “Đi thôi”
Nói xong, hắn xoay người hướng về tọa kỵ của bản thân
Tô Thiếu Vân không nói một lời đi theo phía sau hắn
Triệu Duy Chi xoay người lên ngựa, sau đó đưa tay cho Tô Thiếu Vân
Tô Thiếu Vân do dự một chút: “Ta muốn tự cưỡi ngựa”
Triệu Duy Chi không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn hắn
Âm thầm thở dài một tiếng, Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đưa tay để vào trong bàn tay Triệu Duy Chi
Nắm bàn tay có chút băng lãnh của Tô Thiếu Vân, Triệu Duy Chi nhìn một hồi, sau đó đem Tô Thiếu Vân kéo lên ngựa, đưa hắn ôm vào trong lòng mình
Tô Thiếu Vân không được tự nhiên từ chối một chút, Triệu Duy Chi thoáng dùng sức, đưa hắn ôm chặt, thấp giọng: “Ta chỉ là muốn như vậy ôm ngươi mà thôi, ngươi vì sao phải tuyệt tình như thế?”
Nghe vậy, Tô Thiếu Vân ngừng giãy dụa, Triệu Duy Chi để cằm lên vai hắn, tham lam hít sâu hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn.
Cảm giác thân thể Tô Thiếu Vân rõ ràng cứng đờ, Triệu Duy Chi thở dài, ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy hắn, vung mã tiên hướng về Triệu quốc
……………………
Tô Thiếu Vân phiền chán trong cung điện đi tới đi lui. Từ ngày trở lại Triệu quốc, Triệu Duy Chi liền giam lỏng hắn trong cung, tuy không hạn chế hành động của hắn, nhưng cũng không nhượng hắn tiếp xúc với bất cứ thứ gì ngoại giới.
Vốn chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Tô Thiếu Vân, hắn cũng định im lặng đứng trong hoàng cung, chậm rãi nghĩ biện pháp ly khai, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi lần nhớ đến đây lại khiến hắn nghĩ đến việc quên không nói cho Đường Việt Phong về việc Chiêu Cơ là gian tế Tô quốc.
Hắn vạn phần hối hận, vì sao chuyện quan trọng như thế lại quên được chứ!!? Hiện tại hắn lại kẹt trong Triệu quốc, làm sao để thông báo cho Đường Việt Phong chuyện này?
Vốn có thể chậm rãi nghĩ biện pháp ly khai Triệu quốc, nhưng hiện tại việc ly khai Triệu quốc lại trở nên gấp gáp như ngồi trên đống lửa
“Ngươi đang làm gì?” – Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm
Tô Thiếu Vân dừng lại bước chân, không cần quay lại cũng biết chủ nhân thanh âm là Triệu Duy Chi, bởi vì ngoại trừ hắn, không ai có thể tùy tiện đi vào nơi cung điện hắn đang trụ.
Tô Thiếu Vân trầm mặc không nói, cũng không quay đầu lại
Triệu Duy Chi chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, hỏi: “Mấy ngày nay ta xem ngươi tựa hồ có tâm sự, phiền não chuyện gì sao?”
“Ngươi sẽ không muốn biết đâu” – Tô Thiếu Vân nói
“Ta sẽ không muốn biết?” – Triệu Duy Chi hơi run người một chút: “Sao lại nói vậy?”
Tô Thiếu Vân cười khẽ: “Nếu như ta nói cho ngươi ta là đang phiền não làm sao ly khai Triệu quốc, ngươi nói ngươi có muốn biết hay không?”
“Ngươi!” – Nghe vậy, Triệu Duy Chi không khỏi tức giận, cả tiếng: “Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ thả ngươi đi!”
Tô Thiếu Vân quay đầu, cũng không xem Triệu Duy Chi đang tức giận đỏ bừng: “Ta biết”
“Ngươi nếu biết, đừng tốn sức nghĩ ly khai nữa!”
Tô Thiếu Vân không đáp lời
“Chết tiệt!”
Triệu Duy Chi tức giận, cố sức ôm chặt lấy hắn, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của hắn
Tô Thiếu Vân ngây người một chút, sau đó ý thức bản thân đang bị xâm phạm, hắn vội dùng lực đẩy Triệu Duy Chi ra
Triệu Duy Chi tuy bị hắn đẩy ra, nhưng lập tức liền bắt được cổ tay Tô Thiếu Vân, đưa hắn xả nhập vào lòng mình
“Buông ra!” – Tô Thiếu Vân có chút kinh hoàng la lên
Tuy rằng Tô Thiếu Vân bị cấm tham chính, nhưng hàng ngày Triệu Duy Chi vẫn luôn dùng lễ tương đãi hắn, không hiểu hôm nay có chuyện gì lại khiến hắn nảy sinh hành động khác thường.
Triệu Duy Chi cố sức đè lại Tô Thiếu Vân đang giãy dụa, kéo hắn đến bên giường, đặt hắn nằm xuống
Cảm giác được khí tức Triệu Duy Chi phả lên mặt mình, Tô Thiếu Vân trong ngực không khỏi kinh hoảng. Hắn rõ ràng biết nếu Triệu Duy Chi cường ngạnh ép buộc, bản thân hắn cũng vô lực chống lại
“Ngươi buông!”
Nhìn Tô Thiếu Vân vẻ mặt kinh hoàng, Triệu Duy Chi dần dần bình tĩnh trở lại
Nhận thấy được biến hóa của hắn, Tô Thiếu Vân cũng dần buông tha giãy dụa
Tuyệt mỹ dung nhan gần trong gan tấc, con ngươi trong suốt, lông mi như phiến, Triệu Duy Chi chỉ cảm thấy ngây dại
Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, vùi vào cổ Tô Thiếu Vân, nhẹ nhàng hôn
Tô Thiếu Vân thân thể cứng đờ, chuẩn bị nói gì đó, Triệu Duy Chi lại đột nhiên buông hắn ra, dời thân thể nằm sang bên cạnh
Tô Thiếu Vân muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại điện một mảnh yên tĩnh
Qua đã lâu, Triệu Duy Chi không cam lòng hỏi: “Đường Việt Phong có cái gì tốt? Ta có gì kém hắn chứ?”
Tô Thiếu Vân không trả lời ngay, một lát sau mới nói: “Ngươi rất tốt!”
“Hừ!” – Triệu Duy Chi hừ một tiếng: “Nếu ta tốt, ngươi vì sao không thể quên đi Đường Việt Phong, an tâm ở lại Triệu quốc?”
“Quên hắn?” – Tô Thiếu Vân thấp giọng
“Đúng! Quên hắn, sau đó chỉ nghĩ đến ta!” – Triệu Duy Chi bay qua trên người Tô Thiếu Vân, nhìn thẳng mắt hắn nói
Tô Thiếu Vân giương mắt nhìn Triệu Duy Chi lúc này như trẻ con, lắc đầu, có chút mê võng nói: “Ta có thể nào quên hắn? Quên hắn, chẳng khác nào quên hết vui mừng, quên hết cảm xúc, sinh mệnh ta cũng chỉ còn lại thống khổ”
Nghe vậy, Triệu Duy Chi thần sắc phức tạp nhìn Tô Thiếu Vân thật lâu, sau đó đột nhiên tại trên môi Tô Thiếu Vân hôn nhẹ, cũng không chờ hắn kịp phản ứng, xoay người rời khỏi giường, hờn dỗi: “Mặc kệ ngươi quên hay không quên hắn, ta cũng sẽ vĩnh viễn đem ngươi giữ bên người, không cho ngươi đi, ngươi nhớ kỹ điểm này”
Nói xong hắn cũng không quay đầu mà ly khai
Tô Thiếu Vân không khỏi cười khổ, hắn biết Triệu Duy Chi đối hắn thâm tình, cũng biết hắn đối mình phi thường tốt, thẳng thắn mà nói cảm tình hắn đối với mình không thua gì Đường Việt Phong, nhưng đáng tiếc trong tâm hắn bây giờ đã có Đường Việt Phong, đã không bao giờ….nữa có thể chứa bất luận kẻ nào, bản thân nhất định chỉ có thể cô phụ hắn
Aiz….!
Tô Thiếu Vân nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trên giường
Đột nhiên, Tô Thiếu Vân cảm giác có người chăm chú nhìn mình. Lúc đầu hắn tưởng là Triệu Duy Chi đi rồi quay lại, cũng chẳng lưu ý, như trước nhắm mắt lại
Một lát sau, hắn cảm giác có gì không đúng, người này không giống Triệu Duy Chi
Hắn mở mắt, nhìn về phía người kia
Chỉ thây một gã thiếu niên tuấn tú nhìn không chuyển mắt chằm chằm hắn. Thiếu niên tựa hồ không nghĩ tới Tô Thiếu Vân bất ngờ tỉnh lại, thấy Tô Thiếu Vân mở to hai mắt nhìn mình, hắn không khỏi chân tay luống cuống
“Ngươi là ai?” – Tô Thiếu Vân ôn nhu hỏi
Hắn biết Triệu Duy Chi phân phó qua không cho người tùy tiện vào cung điện, hiện tên thiếu niên này hiển nhiên là lén mà vào
Thiếu niên chỉ là ngơ ngác nhìn Tô Thiếu Vân, không trả lời
Thấy thế, Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là lặp lại câu hỏi: “Có thể nói cho ta biết, ngươi là ai không?”
Thiếu niên phục hồi tinh thần lại, ngập ngừng: “Ta là Quân Phi”
“Quân Phi? Ngươi tìm ta có việc sao? Triệu Duy Chi gọi ngươi tới đây?”
“A!” – Quân Phi kêu to, hắn hiện tại mới nhớ chính mình là lén chạy vào đây
“Ta….” – Hắn quanh co một hồi, đột ngột nói: “Ngươi rất đẹp, ta phải đi, nếu không lát nữa bị người bắt được sẽ rất thảm!”
Nói xong hắn quay đầu chạy ra ngoài
“Chờ một chút!” – Tô Thiếu Vân vội vã gọi hắn lại
Quân Phi không để ý tới hắn, gấp gấp gáp gáp chạy ra ngoài
Giữa lúc Tô Thiếu Vân tiếc hận cứ như vậy để hắn đi, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã
Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện Quân Phi đã đi nhưng lại quay lại
Tô Thiếu Vân từ trên giường đứng dậy muốn nói gì, nhưng phát hiện Quân Phi lúc này gấp đến độ như kiến thượng chảo nóng, tại trong cung điện chạy tới chạy lui, tựa hồ muốn tìm địa phương để trốn
Tô Thiếu Vân cảm thấy thập phần kì quái, đi qua bắt lấy tay hắn hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta…”
Quân Phi còn chưa kịp nói, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, nhất thời khiến hắn càng thêm sốt ruột, định bỏ qua tay Tô Thiếu Vân, chui xuống dưới giường
“Đừng sợ! Đừng sợ! Không có việc gì!”
Tuy rằng không biết hắn là sợ cái gì, nhưng Tô Thiếu Vân đã nghe ra tiếng bước chân là của Triệu Duy Chi, vì vậy liền trấn an Quân Phi
Quân Phi run rẩy một chút, đang định nói cái gì, lúc này người bên ngoài đã đi đến
“Các ngươi đang làm gì?” – Triệu Duy Chi đang ôm tấu chương, tức giận quát
Quân Phi vừa quay đầu lại, thấy gương mặt bình tĩnh khác thường của Triệu Duy Chi, càng thêm kinh hoảng, bỏ ra tay Tô Thiếu Vân, ‘đông’ một tiếng quỳ trên mặt đất, gục đầu xuống không dám nhìn Triệu Duy Chi
Tô Thiếu Vân trong lòng vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn Triệu Duy Chi, lại liếc mắt nhìn Quân Phi đang quỳ trên mặt đất, sau đó đưa tay định nâng Quân Phi đứng dậy
Quân Phi lại như thế nào cũng không dám đứng lên
Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Triệu Duy Chi
Triệu Duy Chi buông tấu chương xuống bàn, nhìn thoáng qua Tô Thiếu Vân, sau đó mới nói: “Đứng lên đi!”
Quân Phi lúc này mới run rẩy đứng lên
“Ngươi vào đây bằng cách nào?” – Triệu Duy Chi một bên ngồi xuống, một bên hỏi
Còn không chờ Quân Phi đáp lời, Tô Thiếu Vân giành nói: “Ta vừa tại bên cửa sổ thấy hắn đi qua nên gọi hắn vào”
Triệu Duy Chi làm bộ không thấy Quân Phi ánh mắt cảm kích thoáng nhìn qua Tô thiếu Vân, gật đầu, biểu thị đã biết, đối Quân Phi nói: “Ngươi lui ra”
Quân Phi có chút quyến luyến nhìn Triệu Duy Chi một chút, đáp: “Vâng, hoàng thượng!”
“Chờ một chút” – Tô Thiếu Vân gọi hắn lại
Quân Phi dừng lại cước bộ, nhìn thoáng qua hắn, sau đó do dự nhìn Triệu Duy Chi
Triệu Duy Chi cũng nhìn Tô Thiếu Vân, chờ đợi
“Không thể lưu hắn lại sao?”
“Lý do?” – Triệu Duy Chi nhíu mày
“Ta chán” – Tô Thiếu Vân ngắn gọn trả lời
“Chán?” – Triệu Duy Chi hoài nghi: “Không phải ta mỗi ngày đều đến chỗ ngươi sao? Ta ngay cả phê tấu chương đều chạy tới đây để làm”
“Ta muốn tìm người bồi chuyện”
“Lẽ nào ta không phải người?” – Triệu Duy Chi bất mãn
Tô Thiếu Vân cười cười, chỉ chỉ đống tấu chương trên bàn: “Ngươi hiện tại không rảnh, vừa vặn ta hiện tại cảm thấy buồn chán”
“Ngươi!” – Triệu Duy Chi tức khí: “Ta hiện tại cũng rảnh!”
“Không nên quên, ngươi vẫn có trách nhiệm của một quân vương” – Tô Thiếu Vân không nhanh không chậm nói
Triệu Duy Chi nghẹn lời
Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, lôi kéo Quân Phi đang ngây người ngồi vào tháp bên cửa sổ
“Hoàng thượng?” – Quân Phi khiếp đảm kêu
“Hừ!” – Triệu Duy Chi hừ mũi
Bị hắn hừ một tiếng, Quân Phi sợ đến bật người đứng lên
Tô Thiếu Vân kéo hắn ngồi, Quân Phi cũng không dám ngồi xuống
Thấy thế, Tô Thiếu Vân cũng chỉ có thể tùy hắn
Một lúc lâu sau, Quân Phi liếc mắt nhìn người vừa hừ mũi đang an vị bên cạnh bàn phê duyệt tấu chương Triệu Duy Chi, sau đó lại liếc nhìn Tô Thiếu Vân vẫn luôn ôn nhu nhìn mình
“Không cần sợ, ngồi xuống, hoàng thượng của ngươi đã chấp thuận ngươi ở lại rồi” – Tô Thiếu Vân thấp giọng nói
“Ngươi thế nào lại biết? Hoàng thượng vẫn chưa nói gì a” – Quân Phi hoài nghi hỏi
Tô Thiếu Vân cười cười, tại một vài phương diện Triệu Duy Chi có điểm tương tự Đường Việt Phong, đều như nhau không câu nệ tiểu tiết. Rất nhiều quân chủ đều cho rằng bản thân có thân phận cao nhất, chẳng đáng cùng đám nô bộc có bất cứ liên hệ nào, thậm chí cả liếc mắt nhìn đám nô bộc cũng cảm thấy hạ thấp thân phận của bọn họ. Thế nhưng tại Tô Thiếu Vân xem ra, Triệu Duy Chi cũng không phải người như vậy, hơn nữa….
Hắn nhìn thoáng qua Quân Phi, mặc dù đang cùng mình nói chuyện nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn đặt tại trên người Triệu Duy Chi. Tuy hắn vội vã nghĩ biện pháp ly khai Triệu quốc, nhưng trong lúc vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì như hiện tại, hắn lại nổi hứng thú với quan hệ của vị thiếu niên tuấn tú trước mắt với Triệu Duy Chi, tâm tư nhạy cảm của hắn phát hiện Quân Phi tựa hồ là yêu Triệu Duy Chi
Đột nhiên, trời sinh tính lãnh đạm như hắn lại nổi hứng trêu cợt, thấp giọng nói: “Hoàng thượng của ngươi thật đẹp mắt, ngươi nói đúng không?”
Quân Phi ngây thơ gật đầu, một lát sau, dường như hắn ý thức Tô Thiếu Vân vừa nói gì, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng.
Triệu Duy Chi cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó, dùng nhãn thần thăm dò nhìn chằm chằm dung mạo xinh đẹp xuất trần của Tô Thiếu Vân
Rốt cục, Tô Thiếu Vân buông chủy thủ trong tay xuống
Tùy tùng của Triệu Duy Chi vừa định tiến lên chế trụ hắn, Triệu Duy Chi huy phất tay, ý bảo mọi người lui ra, sau đó đối Tô Thiếu Vân nói: “Đi thôi”
Nói xong, hắn xoay người hướng về tọa kỵ của bản thân
Tô Thiếu Vân không nói một lời đi theo phía sau hắn
Triệu Duy Chi xoay người lên ngựa, sau đó đưa tay cho Tô Thiếu Vân
Tô Thiếu Vân do dự một chút: “Ta muốn tự cưỡi ngựa”
Triệu Duy Chi không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn hắn
Âm thầm thở dài một tiếng, Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đưa tay để vào trong bàn tay Triệu Duy Chi
Nắm bàn tay có chút băng lãnh của Tô Thiếu Vân, Triệu Duy Chi nhìn một hồi, sau đó đem Tô Thiếu Vân kéo lên ngựa, đưa hắn ôm vào trong lòng mình
Tô Thiếu Vân không được tự nhiên từ chối một chút, Triệu Duy Chi thoáng dùng sức, đưa hắn ôm chặt, thấp giọng: “Ta chỉ là muốn như vậy ôm ngươi mà thôi, ngươi vì sao phải tuyệt tình như thế?”
Nghe vậy, Tô Thiếu Vân ngừng giãy dụa, Triệu Duy Chi để cằm lên vai hắn, tham lam hít sâu hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn.
Cảm giác thân thể Tô Thiếu Vân rõ ràng cứng đờ, Triệu Duy Chi thở dài, ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy hắn, vung mã tiên hướng về Triệu quốc
……………………
Tô Thiếu Vân phiền chán trong cung điện đi tới đi lui. Từ ngày trở lại Triệu quốc, Triệu Duy Chi liền giam lỏng hắn trong cung, tuy không hạn chế hành động của hắn, nhưng cũng không nhượng hắn tiếp xúc với bất cứ thứ gì ngoại giới.
Vốn chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Tô Thiếu Vân, hắn cũng định im lặng đứng trong hoàng cung, chậm rãi nghĩ biện pháp ly khai, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi lần nhớ đến đây lại khiến hắn nghĩ đến việc quên không nói cho Đường Việt Phong về việc Chiêu Cơ là gian tế Tô quốc.
Hắn vạn phần hối hận, vì sao chuyện quan trọng như thế lại quên được chứ!!? Hiện tại hắn lại kẹt trong Triệu quốc, làm sao để thông báo cho Đường Việt Phong chuyện này?
Vốn có thể chậm rãi nghĩ biện pháp ly khai Triệu quốc, nhưng hiện tại việc ly khai Triệu quốc lại trở nên gấp gáp như ngồi trên đống lửa
“Ngươi đang làm gì?” – Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm
Tô Thiếu Vân dừng lại bước chân, không cần quay lại cũng biết chủ nhân thanh âm là Triệu Duy Chi, bởi vì ngoại trừ hắn, không ai có thể tùy tiện đi vào nơi cung điện hắn đang trụ.
Tô Thiếu Vân trầm mặc không nói, cũng không quay đầu lại
Triệu Duy Chi chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, hỏi: “Mấy ngày nay ta xem ngươi tựa hồ có tâm sự, phiền não chuyện gì sao?”
“Ngươi sẽ không muốn biết đâu” – Tô Thiếu Vân nói
“Ta sẽ không muốn biết?” – Triệu Duy Chi hơi run người một chút: “Sao lại nói vậy?”
Tô Thiếu Vân cười khẽ: “Nếu như ta nói cho ngươi ta là đang phiền não làm sao ly khai Triệu quốc, ngươi nói ngươi có muốn biết hay không?”
“Ngươi!” – Nghe vậy, Triệu Duy Chi không khỏi tức giận, cả tiếng: “Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ thả ngươi đi!”
Tô Thiếu Vân quay đầu, cũng không xem Triệu Duy Chi đang tức giận đỏ bừng: “Ta biết”
“Ngươi nếu biết, đừng tốn sức nghĩ ly khai nữa!”
Tô Thiếu Vân không đáp lời
“Chết tiệt!”
Triệu Duy Chi tức giận, cố sức ôm chặt lấy hắn, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của hắn
Tô Thiếu Vân ngây người một chút, sau đó ý thức bản thân đang bị xâm phạm, hắn vội dùng lực đẩy Triệu Duy Chi ra
Triệu Duy Chi tuy bị hắn đẩy ra, nhưng lập tức liền bắt được cổ tay Tô Thiếu Vân, đưa hắn xả nhập vào lòng mình
“Buông ra!” – Tô Thiếu Vân có chút kinh hoàng la lên
Tuy rằng Tô Thiếu Vân bị cấm tham chính, nhưng hàng ngày Triệu Duy Chi vẫn luôn dùng lễ tương đãi hắn, không hiểu hôm nay có chuyện gì lại khiến hắn nảy sinh hành động khác thường.
Triệu Duy Chi cố sức đè lại Tô Thiếu Vân đang giãy dụa, kéo hắn đến bên giường, đặt hắn nằm xuống
Cảm giác được khí tức Triệu Duy Chi phả lên mặt mình, Tô Thiếu Vân trong ngực không khỏi kinh hoảng. Hắn rõ ràng biết nếu Triệu Duy Chi cường ngạnh ép buộc, bản thân hắn cũng vô lực chống lại
“Ngươi buông!”
Nhìn Tô Thiếu Vân vẻ mặt kinh hoàng, Triệu Duy Chi dần dần bình tĩnh trở lại
Nhận thấy được biến hóa của hắn, Tô Thiếu Vân cũng dần buông tha giãy dụa
Tuyệt mỹ dung nhan gần trong gan tấc, con ngươi trong suốt, lông mi như phiến, Triệu Duy Chi chỉ cảm thấy ngây dại
Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, vùi vào cổ Tô Thiếu Vân, nhẹ nhàng hôn
Tô Thiếu Vân thân thể cứng đờ, chuẩn bị nói gì đó, Triệu Duy Chi lại đột nhiên buông hắn ra, dời thân thể nằm sang bên cạnh
Tô Thiếu Vân muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại điện một mảnh yên tĩnh
Qua đã lâu, Triệu Duy Chi không cam lòng hỏi: “Đường Việt Phong có cái gì tốt? Ta có gì kém hắn chứ?”
Tô Thiếu Vân không trả lời ngay, một lát sau mới nói: “Ngươi rất tốt!”
“Hừ!” – Triệu Duy Chi hừ một tiếng: “Nếu ta tốt, ngươi vì sao không thể quên đi Đường Việt Phong, an tâm ở lại Triệu quốc?”
“Quên hắn?” – Tô Thiếu Vân thấp giọng
“Đúng! Quên hắn, sau đó chỉ nghĩ đến ta!” – Triệu Duy Chi bay qua trên người Tô Thiếu Vân, nhìn thẳng mắt hắn nói
Tô Thiếu Vân giương mắt nhìn Triệu Duy Chi lúc này như trẻ con, lắc đầu, có chút mê võng nói: “Ta có thể nào quên hắn? Quên hắn, chẳng khác nào quên hết vui mừng, quên hết cảm xúc, sinh mệnh ta cũng chỉ còn lại thống khổ”
Nghe vậy, Triệu Duy Chi thần sắc phức tạp nhìn Tô Thiếu Vân thật lâu, sau đó đột nhiên tại trên môi Tô Thiếu Vân hôn nhẹ, cũng không chờ hắn kịp phản ứng, xoay người rời khỏi giường, hờn dỗi: “Mặc kệ ngươi quên hay không quên hắn, ta cũng sẽ vĩnh viễn đem ngươi giữ bên người, không cho ngươi đi, ngươi nhớ kỹ điểm này”
Nói xong hắn cũng không quay đầu mà ly khai
Tô Thiếu Vân không khỏi cười khổ, hắn biết Triệu Duy Chi đối hắn thâm tình, cũng biết hắn đối mình phi thường tốt, thẳng thắn mà nói cảm tình hắn đối với mình không thua gì Đường Việt Phong, nhưng đáng tiếc trong tâm hắn bây giờ đã có Đường Việt Phong, đã không bao giờ….nữa có thể chứa bất luận kẻ nào, bản thân nhất định chỉ có thể cô phụ hắn
Aiz….!
Tô Thiếu Vân nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trên giường
Đột nhiên, Tô Thiếu Vân cảm giác có người chăm chú nhìn mình. Lúc đầu hắn tưởng là Triệu Duy Chi đi rồi quay lại, cũng chẳng lưu ý, như trước nhắm mắt lại
Một lát sau, hắn cảm giác có gì không đúng, người này không giống Triệu Duy Chi
Hắn mở mắt, nhìn về phía người kia
Chỉ thây một gã thiếu niên tuấn tú nhìn không chuyển mắt chằm chằm hắn. Thiếu niên tựa hồ không nghĩ tới Tô Thiếu Vân bất ngờ tỉnh lại, thấy Tô Thiếu Vân mở to hai mắt nhìn mình, hắn không khỏi chân tay luống cuống
“Ngươi là ai?” – Tô Thiếu Vân ôn nhu hỏi
Hắn biết Triệu Duy Chi phân phó qua không cho người tùy tiện vào cung điện, hiện tên thiếu niên này hiển nhiên là lén mà vào
Thiếu niên chỉ là ngơ ngác nhìn Tô Thiếu Vân, không trả lời
Thấy thế, Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là lặp lại câu hỏi: “Có thể nói cho ta biết, ngươi là ai không?”
Thiếu niên phục hồi tinh thần lại, ngập ngừng: “Ta là Quân Phi”
“Quân Phi? Ngươi tìm ta có việc sao? Triệu Duy Chi gọi ngươi tới đây?”
“A!” – Quân Phi kêu to, hắn hiện tại mới nhớ chính mình là lén chạy vào đây
“Ta….” – Hắn quanh co một hồi, đột ngột nói: “Ngươi rất đẹp, ta phải đi, nếu không lát nữa bị người bắt được sẽ rất thảm!”
Nói xong hắn quay đầu chạy ra ngoài
“Chờ một chút!” – Tô Thiếu Vân vội vã gọi hắn lại
Quân Phi không để ý tới hắn, gấp gấp gáp gáp chạy ra ngoài
Giữa lúc Tô Thiếu Vân tiếc hận cứ như vậy để hắn đi, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã
Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện Quân Phi đã đi nhưng lại quay lại
Tô Thiếu Vân từ trên giường đứng dậy muốn nói gì, nhưng phát hiện Quân Phi lúc này gấp đến độ như kiến thượng chảo nóng, tại trong cung điện chạy tới chạy lui, tựa hồ muốn tìm địa phương để trốn
Tô Thiếu Vân cảm thấy thập phần kì quái, đi qua bắt lấy tay hắn hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta…”
Quân Phi còn chưa kịp nói, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, nhất thời khiến hắn càng thêm sốt ruột, định bỏ qua tay Tô Thiếu Vân, chui xuống dưới giường
“Đừng sợ! Đừng sợ! Không có việc gì!”
Tuy rằng không biết hắn là sợ cái gì, nhưng Tô Thiếu Vân đã nghe ra tiếng bước chân là của Triệu Duy Chi, vì vậy liền trấn an Quân Phi
Quân Phi run rẩy một chút, đang định nói cái gì, lúc này người bên ngoài đã đi đến
“Các ngươi đang làm gì?” – Triệu Duy Chi đang ôm tấu chương, tức giận quát
Quân Phi vừa quay đầu lại, thấy gương mặt bình tĩnh khác thường của Triệu Duy Chi, càng thêm kinh hoảng, bỏ ra tay Tô Thiếu Vân, ‘đông’ một tiếng quỳ trên mặt đất, gục đầu xuống không dám nhìn Triệu Duy Chi
Tô Thiếu Vân trong lòng vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn Triệu Duy Chi, lại liếc mắt nhìn Quân Phi đang quỳ trên mặt đất, sau đó đưa tay định nâng Quân Phi đứng dậy
Quân Phi lại như thế nào cũng không dám đứng lên
Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Triệu Duy Chi
Triệu Duy Chi buông tấu chương xuống bàn, nhìn thoáng qua Tô Thiếu Vân, sau đó mới nói: “Đứng lên đi!”
Quân Phi lúc này mới run rẩy đứng lên
“Ngươi vào đây bằng cách nào?” – Triệu Duy Chi một bên ngồi xuống, một bên hỏi
Còn không chờ Quân Phi đáp lời, Tô Thiếu Vân giành nói: “Ta vừa tại bên cửa sổ thấy hắn đi qua nên gọi hắn vào”
Triệu Duy Chi làm bộ không thấy Quân Phi ánh mắt cảm kích thoáng nhìn qua Tô thiếu Vân, gật đầu, biểu thị đã biết, đối Quân Phi nói: “Ngươi lui ra”
Quân Phi có chút quyến luyến nhìn Triệu Duy Chi một chút, đáp: “Vâng, hoàng thượng!”
“Chờ một chút” – Tô Thiếu Vân gọi hắn lại
Quân Phi dừng lại cước bộ, nhìn thoáng qua hắn, sau đó do dự nhìn Triệu Duy Chi
Triệu Duy Chi cũng nhìn Tô Thiếu Vân, chờ đợi
“Không thể lưu hắn lại sao?”
“Lý do?” – Triệu Duy Chi nhíu mày
“Ta chán” – Tô Thiếu Vân ngắn gọn trả lời
“Chán?” – Triệu Duy Chi hoài nghi: “Không phải ta mỗi ngày đều đến chỗ ngươi sao? Ta ngay cả phê tấu chương đều chạy tới đây để làm”
“Ta muốn tìm người bồi chuyện”
“Lẽ nào ta không phải người?” – Triệu Duy Chi bất mãn
Tô Thiếu Vân cười cười, chỉ chỉ đống tấu chương trên bàn: “Ngươi hiện tại không rảnh, vừa vặn ta hiện tại cảm thấy buồn chán”
“Ngươi!” – Triệu Duy Chi tức khí: “Ta hiện tại cũng rảnh!”
“Không nên quên, ngươi vẫn có trách nhiệm của một quân vương” – Tô Thiếu Vân không nhanh không chậm nói
Triệu Duy Chi nghẹn lời
Tô Thiếu Vân không để ý tới hắn, lôi kéo Quân Phi đang ngây người ngồi vào tháp bên cửa sổ
“Hoàng thượng?” – Quân Phi khiếp đảm kêu
“Hừ!” – Triệu Duy Chi hừ mũi
Bị hắn hừ một tiếng, Quân Phi sợ đến bật người đứng lên
Tô Thiếu Vân kéo hắn ngồi, Quân Phi cũng không dám ngồi xuống
Thấy thế, Tô Thiếu Vân cũng chỉ có thể tùy hắn
Một lúc lâu sau, Quân Phi liếc mắt nhìn người vừa hừ mũi đang an vị bên cạnh bàn phê duyệt tấu chương Triệu Duy Chi, sau đó lại liếc nhìn Tô Thiếu Vân vẫn luôn ôn nhu nhìn mình
“Không cần sợ, ngồi xuống, hoàng thượng của ngươi đã chấp thuận ngươi ở lại rồi” – Tô Thiếu Vân thấp giọng nói
“Ngươi thế nào lại biết? Hoàng thượng vẫn chưa nói gì a” – Quân Phi hoài nghi hỏi
Tô Thiếu Vân cười cười, tại một vài phương diện Triệu Duy Chi có điểm tương tự Đường Việt Phong, đều như nhau không câu nệ tiểu tiết. Rất nhiều quân chủ đều cho rằng bản thân có thân phận cao nhất, chẳng đáng cùng đám nô bộc có bất cứ liên hệ nào, thậm chí cả liếc mắt nhìn đám nô bộc cũng cảm thấy hạ thấp thân phận của bọn họ. Thế nhưng tại Tô Thiếu Vân xem ra, Triệu Duy Chi cũng không phải người như vậy, hơn nữa….
Hắn nhìn thoáng qua Quân Phi, mặc dù đang cùng mình nói chuyện nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn đặt tại trên người Triệu Duy Chi. Tuy hắn vội vã nghĩ biện pháp ly khai Triệu quốc, nhưng trong lúc vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì như hiện tại, hắn lại nổi hứng thú với quan hệ của vị thiếu niên tuấn tú trước mắt với Triệu Duy Chi, tâm tư nhạy cảm của hắn phát hiện Quân Phi tựa hồ là yêu Triệu Duy Chi
Đột nhiên, trời sinh tính lãnh đạm như hắn lại nổi hứng trêu cợt, thấp giọng nói: “Hoàng thượng của ngươi thật đẹp mắt, ngươi nói đúng không?”
Quân Phi ngây thơ gật đầu, một lát sau, dường như hắn ý thức Tô Thiếu Vân vừa nói gì, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook