Huyền Môn Phong Thần
-
Quyển 6 - Chương 67: Thành trì sụp đổ
Dịch giả: Cyn
Vùng hư không trước mặt Phạm Tuyên Tử có một viên nội đan đang bốc cháy trong ngọn lửa.
Lửa kia ban ngày là lửa mặt trời, ban đêm lại do tinh hoa mặt trăng biến thành, ở ngay bên cạnh nàng có một bóng người to cao, tay xách theo một cái đầu người.
Cả cơ thể người này đều bao bọc trong giáp sắt cứng rắn, trong ngân giáp có ánh vàng ẩn hiện.
Đây là Thi Mị, trên tay Thi Mị mang theo một cái đầu người, đầu người đó hai mắt xanh biếc, phát ra hung ý ngập trời.
Yêu ma ở những ngọn núi lân cận rục rịch muốn di chuyển, thế nhưng lại không dám tới gần.
Khoảng thời gian nửa tháng nay nàng vẫn luôn đứng trong sơn cốc này, cũng giống như Đồ Nguyên năm đó, dùng linh hỏa thiên địa để luyện đan, nội đan lúc đầu mờ ảo từ từ thu nhỏ lại, trở nên mượt mà tinh khiết, cuối cùng biến thành một viên đan màu vàng óng, phản chiếu một mảnh hào quang giữa sơn cốc.
Một hơi nuốt vào bụng, Phạm Tuyên Tử lại ở trong sơn cốc đợi ba ngày, sau đó mới rời đi, nàng đi về phía Thánh Kinh của Khổng Tước Vương.
Dù cho tu vi của nàng chỉ là Kim Đan, nhưng phía sau nàng, Thi Mị và cái đầu Phi Thiên Dạ Xoa mà nó mang theo cũng không phải là thứ người bình thường dám trêu chọc.
Nhưng lúc nàng đi được nửa đường thì đột nhiên bầu trời biến đổi rồi.
Vốn dĩ trời xanh mây trắng bỗng biến thành một mảnh biển máu, trước đó còn nhìn thấy có người tung mây mà đi, giờ đây ngay cả chim chóc cũng không dám bay lên bầu trời.
Ngoại trừ huyết vân không ngừng sôi trào Phạm Tuyên Tử còn nhìn thấy trong biển máu phát ra từng trận hào quang, dựa vào đôi mắt nàng thì căn bản nhìn không thấu, vậy nên nàng cũng không nhìn lâu, nàng đang đi về phía Thánh Kinh. Mà trên đường những người nàng gặp gỡ, bọn họ đều vội vã chạy khỏi Thánh Kinh.
Mang nhà mang người, kết bè kết đội, không khác gì đi chạy nạn. Mỗi người nhìn thấy Phạm Tuyên Tử đều rất cẩn thận, trong mỗi đám người đều có tu sĩ, bất kể tu vi cao thấp đều sẽ quan sát Phạm Tuyên Tử một cách cẩn thận.
Kẻ có tu vi cao đương nhiên nhìn ra tu vi của Phạm Tuyên Tử không vượt Kim Đan, nhưng bọn họ luôn dè chừng Thi Mị đi phía sau Phạm Tuyên Tử, quan trọng hơn là nhìn đầu Dạ Xoa mà tên Thi Mị kia xách trên tay.
Bình thường nơi Phạm Tuyên Tử đi qua, người mà nàng thấy trên đường đều sẽ dừng lại bên cạnh, nhìn Phạm Tuyên Tử tràn đầy cảnh giác.
Lúc đầu Phạm Tuyên Tử cũng rất cảnh giác, sợ có người đoạt thi quỷ của mình, cướp pháp bảo của mình. Thế nhưng sau khi nàng phát hiện thật ra những kẻ đó càng sợ mình hơn thì nàng liền yên lòng. Tốc độ bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Người trốn chạy mỗi lúc một đông, càng lúc càng tỏ ra vội vàng, trong lòng nàng hơi hoảng sợ, kéo một người lại hỏi xem phía trước xảy ra chuyện gì, bọn họ từ đâu chạy ra.
Địa danh mà bọn họ nói không hề có Thánh Kinh, nàng càng khẩn trương hơn, bởi vì chẳng có ai từ Thánh Kinh trốn ra vậy thì hẳn là Thánh Kinh xảy ra chuyện lớn rồi.
Thật vất vả mới gặp được một người biết tin tức Thánh Kinh, không ngờ lại là một tin dữ.
Thánh Kinh đã không còn nữa.
Không còn là sao chứ, Phạm Tuyên Tử truy hỏi, đối phương chỉ một mực nói không thấy nữa, biến mất rồi, đồng thời khóc lớn, khóc vì mẹ cha lẫn vợ con mình đều kẹt ở trong kinh.
Phạm Tuyên Tử hỏi cũng không được gì đành phải mang theo tâm trạng khẩn trương mà tiếp tục đi ngược hướng biển người, trên đường đi không ngừng hỏi, đáp án nhận được đều không khác nhau mấy, ai cũng bảo Thánh Kinh biến mất rồi, hoặc nói không biết.
Người có lòng tốt thì khuyên ngàn vạn đừng đi nơi đó, khu vực mà Thánh Kinh từng tồn tại nay đã sơn hà biến sắc, lòng sông khô cạn, núi non sụp đổ, thiên băng địa liệt.
Trong lòng Phạm Tuyên Tử vừa gấp vừa hoảng sợ. Bởi vì sư phụ mình ở trong Thánh Kinh chưa hề đi ra.
Dần dần, người trở nên ít, mà tiến về phía trước cũng càng lúc càng gian nan, đường phía trước đã không có nữa, thậm chí có thể nói ngay cả bầu trời cũng không còn nữa.
Cuồng phong gào thét khắp đất trời, gió là gió đen…
Phía trên mặt đất hiện ra nhiều khe nứt, lửa đang bốc cháy bừng bừng.
Phía trên bầu trời mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại có huyết quang lóe ra từ trong tiếng sấm.
Phạm Tuyên Tử cảm thấy mình thật sự không cách nào đi tiếp nữa, thế nên dừng chân ở một nơi cao ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Dựa vào tu vi của nàng chỉ có thể nhìn thấy đủ loại ánh sáng lưu chuyển, thỉnh thoảng có người rơi xuống từ trên chín tầng trời, hoặc là từng luồng kiếm quang, pháp thuật va chạm nhau ở nơi chân trời xa xăm.
Thiên Nhân đánh nhau, trời long đất lở, chúng sinh bỏ mạng.
Chân của Phạm Tuyên Tử đứng ở nơi đó cũng không vững nữa, nên nàng liên tục lùi về sau.
Một trận chiến này đánh liên tục hơn ba tháng, đánh đến nỗi trời đất u ám thì cảnh tượng kinh khủng kia mới từ từ ngừng lại, nhưng những trận chiến quy mô nhỏ vẫn còn diễn ra khắp nơi.
Để tránh bị người ngộ thương, Phạm Tuyên Tử cũng vô cùng cẩn thận. cuối cùng nàng gặp được một vị tu sĩ bị trọng thương, hắn là tu sĩ trong Khổng Tước Vương triều, lúc Phạm Tuyên Tử hỏi hắn Thánh Kinh thành ở đâu thì hắn bỗng bi phẫn khóc nức nở, gào thét: “Hủy rồi, hủy rồi, đều hủy hết cả rồi.”
Phạm Tuyên Tử truy hỏi hắn hủy như thế nào thì hắn đã chết.
Nơi xa có một ánh lửa rơi xuống, đập xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn, tạo ra một cái hố to, Phạm Tuyên Tử đi tới bên cạnh nhìn nhìn, phát hiện đó là một đoạn tường thành.
Lần này Phạm Tuyên Tử có chút hoảng rồi, Thánh Kinh kia vậy mà lại từ trên trời rơi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên chín tầng mây đúng là lôi quang như biển, giữa thiên địa đều là một vùng sáng chói.
Mà bên trong biển sét đó dường như có một ngọn núi chìm nổi. lúc ẩn lúc hiện, Phạm Tuyên Tử nhìn thấy ngọn núi kia hóa thành tro bụi tản ra giữa thiên địa, theo đó nàng lại nhìn thấy một tòa thành hiển hiện, thành trì kia từ từ nứt vỡ, một nửa rơi xuống mặt đất, một nữa biến mất ở bên trong biển sét.
Nửa tòa thành từ trên trời rơi xuống, lửa bùng cháy, sét lan tràn.
Trong lòng Phạm Tuyên Tử khẩn trương, bước nhanh về phía tòa thành vỡ nứt vừa rơi xuống kia, nàng không biết sư phụ mình có ở trong đó hay không, cũng không biết người trong thành có còn sống hay không.
Nàng vừa di chuyển, Thi Mị sau lưng cũng xách theo đầu Dạ Xoa bước nhanh theo nàng.
Nửa tòa thành đó rơi xuống một nơi cách đây ngoài trăm dặm, thời điểm nàng chạy qua thì nơi đó đã có không ít tu sĩ, nhưng chẳng ai đi vào cả.
Vùng đất này đã cháy đen một mảnh, trên nửa tòa thành vẫn đang bốc khói, đất đai xung quanh cũng không hề có một cọng cỏ ngọn cây, một vùng hoang vu tiêu điều.
Phạm Tuyên Tử không đợi được mà phóng nhanh vào trong thành.
Thành kia không phải rơi thẳng xuống mà bị lật úp.
Lúc Phạm Tuyên Tử chạy vào trong thành, những người xung quanh nhìn theo Phạm Tuyên Tử không rời mắt, bọn họ nghĩ Phạm Tuyên Tử chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, vậy mà lại không biết sống chết xông vào thành.
Bất quá, cũng chẳng ai mở miệng nói bên trong rất nguy hiểm, những lầu tường kia đều còn nóng, có thể khiến người bỏng chết, bọn hắn đang chờ đợi Phạm Tuyên Tử đi mở đường.
Thậm chí lúc này có kẻ còn suy tính, chờ đến khi Phạm Tuyên Tử chết nhất định phải đoạt con Thi Mị kia của nàng, Ngân Giáp Thi Mị còn dễ thấy, mà Kim Giáp lại rất hiếm có khó tìm, huống hồ trên tay Kim Giáp Thi Mị còn xách theo một cái đầu Dạ Xoa.
Mà lúc này, trong đầu Phạm Tuyên Tử chỉ có một ý nghĩ: “Sư phụ… người nhất định phải sống sót…”
Vùng hư không trước mặt Phạm Tuyên Tử có một viên nội đan đang bốc cháy trong ngọn lửa.
Lửa kia ban ngày là lửa mặt trời, ban đêm lại do tinh hoa mặt trăng biến thành, ở ngay bên cạnh nàng có một bóng người to cao, tay xách theo một cái đầu người.
Cả cơ thể người này đều bao bọc trong giáp sắt cứng rắn, trong ngân giáp có ánh vàng ẩn hiện.
Đây là Thi Mị, trên tay Thi Mị mang theo một cái đầu người, đầu người đó hai mắt xanh biếc, phát ra hung ý ngập trời.
Yêu ma ở những ngọn núi lân cận rục rịch muốn di chuyển, thế nhưng lại không dám tới gần.
Khoảng thời gian nửa tháng nay nàng vẫn luôn đứng trong sơn cốc này, cũng giống như Đồ Nguyên năm đó, dùng linh hỏa thiên địa để luyện đan, nội đan lúc đầu mờ ảo từ từ thu nhỏ lại, trở nên mượt mà tinh khiết, cuối cùng biến thành một viên đan màu vàng óng, phản chiếu một mảnh hào quang giữa sơn cốc.
Một hơi nuốt vào bụng, Phạm Tuyên Tử lại ở trong sơn cốc đợi ba ngày, sau đó mới rời đi, nàng đi về phía Thánh Kinh của Khổng Tước Vương.
Dù cho tu vi của nàng chỉ là Kim Đan, nhưng phía sau nàng, Thi Mị và cái đầu Phi Thiên Dạ Xoa mà nó mang theo cũng không phải là thứ người bình thường dám trêu chọc.
Nhưng lúc nàng đi được nửa đường thì đột nhiên bầu trời biến đổi rồi.
Vốn dĩ trời xanh mây trắng bỗng biến thành một mảnh biển máu, trước đó còn nhìn thấy có người tung mây mà đi, giờ đây ngay cả chim chóc cũng không dám bay lên bầu trời.
Ngoại trừ huyết vân không ngừng sôi trào Phạm Tuyên Tử còn nhìn thấy trong biển máu phát ra từng trận hào quang, dựa vào đôi mắt nàng thì căn bản nhìn không thấu, vậy nên nàng cũng không nhìn lâu, nàng đang đi về phía Thánh Kinh. Mà trên đường những người nàng gặp gỡ, bọn họ đều vội vã chạy khỏi Thánh Kinh.
Mang nhà mang người, kết bè kết đội, không khác gì đi chạy nạn. Mỗi người nhìn thấy Phạm Tuyên Tử đều rất cẩn thận, trong mỗi đám người đều có tu sĩ, bất kể tu vi cao thấp đều sẽ quan sát Phạm Tuyên Tử một cách cẩn thận.
Kẻ có tu vi cao đương nhiên nhìn ra tu vi của Phạm Tuyên Tử không vượt Kim Đan, nhưng bọn họ luôn dè chừng Thi Mị đi phía sau Phạm Tuyên Tử, quan trọng hơn là nhìn đầu Dạ Xoa mà tên Thi Mị kia xách trên tay.
Bình thường nơi Phạm Tuyên Tử đi qua, người mà nàng thấy trên đường đều sẽ dừng lại bên cạnh, nhìn Phạm Tuyên Tử tràn đầy cảnh giác.
Lúc đầu Phạm Tuyên Tử cũng rất cảnh giác, sợ có người đoạt thi quỷ của mình, cướp pháp bảo của mình. Thế nhưng sau khi nàng phát hiện thật ra những kẻ đó càng sợ mình hơn thì nàng liền yên lòng. Tốc độ bước đi cũng nhanh hơn rất nhiều.
Người trốn chạy mỗi lúc một đông, càng lúc càng tỏ ra vội vàng, trong lòng nàng hơi hoảng sợ, kéo một người lại hỏi xem phía trước xảy ra chuyện gì, bọn họ từ đâu chạy ra.
Địa danh mà bọn họ nói không hề có Thánh Kinh, nàng càng khẩn trương hơn, bởi vì chẳng có ai từ Thánh Kinh trốn ra vậy thì hẳn là Thánh Kinh xảy ra chuyện lớn rồi.
Thật vất vả mới gặp được một người biết tin tức Thánh Kinh, không ngờ lại là một tin dữ.
Thánh Kinh đã không còn nữa.
Không còn là sao chứ, Phạm Tuyên Tử truy hỏi, đối phương chỉ một mực nói không thấy nữa, biến mất rồi, đồng thời khóc lớn, khóc vì mẹ cha lẫn vợ con mình đều kẹt ở trong kinh.
Phạm Tuyên Tử hỏi cũng không được gì đành phải mang theo tâm trạng khẩn trương mà tiếp tục đi ngược hướng biển người, trên đường đi không ngừng hỏi, đáp án nhận được đều không khác nhau mấy, ai cũng bảo Thánh Kinh biến mất rồi, hoặc nói không biết.
Người có lòng tốt thì khuyên ngàn vạn đừng đi nơi đó, khu vực mà Thánh Kinh từng tồn tại nay đã sơn hà biến sắc, lòng sông khô cạn, núi non sụp đổ, thiên băng địa liệt.
Trong lòng Phạm Tuyên Tử vừa gấp vừa hoảng sợ. Bởi vì sư phụ mình ở trong Thánh Kinh chưa hề đi ra.
Dần dần, người trở nên ít, mà tiến về phía trước cũng càng lúc càng gian nan, đường phía trước đã không có nữa, thậm chí có thể nói ngay cả bầu trời cũng không còn nữa.
Cuồng phong gào thét khắp đất trời, gió là gió đen…
Phía trên mặt đất hiện ra nhiều khe nứt, lửa đang bốc cháy bừng bừng.
Phía trên bầu trời mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại có huyết quang lóe ra từ trong tiếng sấm.
Phạm Tuyên Tử cảm thấy mình thật sự không cách nào đi tiếp nữa, thế nên dừng chân ở một nơi cao ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Dựa vào tu vi của nàng chỉ có thể nhìn thấy đủ loại ánh sáng lưu chuyển, thỉnh thoảng có người rơi xuống từ trên chín tầng trời, hoặc là từng luồng kiếm quang, pháp thuật va chạm nhau ở nơi chân trời xa xăm.
Thiên Nhân đánh nhau, trời long đất lở, chúng sinh bỏ mạng.
Chân của Phạm Tuyên Tử đứng ở nơi đó cũng không vững nữa, nên nàng liên tục lùi về sau.
Một trận chiến này đánh liên tục hơn ba tháng, đánh đến nỗi trời đất u ám thì cảnh tượng kinh khủng kia mới từ từ ngừng lại, nhưng những trận chiến quy mô nhỏ vẫn còn diễn ra khắp nơi.
Để tránh bị người ngộ thương, Phạm Tuyên Tử cũng vô cùng cẩn thận. cuối cùng nàng gặp được một vị tu sĩ bị trọng thương, hắn là tu sĩ trong Khổng Tước Vương triều, lúc Phạm Tuyên Tử hỏi hắn Thánh Kinh thành ở đâu thì hắn bỗng bi phẫn khóc nức nở, gào thét: “Hủy rồi, hủy rồi, đều hủy hết cả rồi.”
Phạm Tuyên Tử truy hỏi hắn hủy như thế nào thì hắn đã chết.
Nơi xa có một ánh lửa rơi xuống, đập xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn, tạo ra một cái hố to, Phạm Tuyên Tử đi tới bên cạnh nhìn nhìn, phát hiện đó là một đoạn tường thành.
Lần này Phạm Tuyên Tử có chút hoảng rồi, Thánh Kinh kia vậy mà lại từ trên trời rơi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên chín tầng mây đúng là lôi quang như biển, giữa thiên địa đều là một vùng sáng chói.
Mà bên trong biển sét đó dường như có một ngọn núi chìm nổi. lúc ẩn lúc hiện, Phạm Tuyên Tử nhìn thấy ngọn núi kia hóa thành tro bụi tản ra giữa thiên địa, theo đó nàng lại nhìn thấy một tòa thành hiển hiện, thành trì kia từ từ nứt vỡ, một nửa rơi xuống mặt đất, một nữa biến mất ở bên trong biển sét.
Nửa tòa thành từ trên trời rơi xuống, lửa bùng cháy, sét lan tràn.
Trong lòng Phạm Tuyên Tử khẩn trương, bước nhanh về phía tòa thành vỡ nứt vừa rơi xuống kia, nàng không biết sư phụ mình có ở trong đó hay không, cũng không biết người trong thành có còn sống hay không.
Nàng vừa di chuyển, Thi Mị sau lưng cũng xách theo đầu Dạ Xoa bước nhanh theo nàng.
Nửa tòa thành đó rơi xuống một nơi cách đây ngoài trăm dặm, thời điểm nàng chạy qua thì nơi đó đã có không ít tu sĩ, nhưng chẳng ai đi vào cả.
Vùng đất này đã cháy đen một mảnh, trên nửa tòa thành vẫn đang bốc khói, đất đai xung quanh cũng không hề có một cọng cỏ ngọn cây, một vùng hoang vu tiêu điều.
Phạm Tuyên Tử không đợi được mà phóng nhanh vào trong thành.
Thành kia không phải rơi thẳng xuống mà bị lật úp.
Lúc Phạm Tuyên Tử chạy vào trong thành, những người xung quanh nhìn theo Phạm Tuyên Tử không rời mắt, bọn họ nghĩ Phạm Tuyên Tử chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, vậy mà lại không biết sống chết xông vào thành.
Bất quá, cũng chẳng ai mở miệng nói bên trong rất nguy hiểm, những lầu tường kia đều còn nóng, có thể khiến người bỏng chết, bọn hắn đang chờ đợi Phạm Tuyên Tử đi mở đường.
Thậm chí lúc này có kẻ còn suy tính, chờ đến khi Phạm Tuyên Tử chết nhất định phải đoạt con Thi Mị kia của nàng, Ngân Giáp Thi Mị còn dễ thấy, mà Kim Giáp lại rất hiếm có khó tìm, huống hồ trên tay Kim Giáp Thi Mị còn xách theo một cái đầu Dạ Xoa.
Mà lúc này, trong đầu Phạm Tuyên Tử chỉ có một ý nghĩ: “Sư phụ… người nhất định phải sống sót…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook