Huyền Môn Phong Thần
-
Quyển 6 - Chương 57: Rung động
Khổng Tước vương quốc dù chỉ mới thành lập hơn ba trăm năm, nhưng uy thế Khổng Tước Vương hay Khổng Tước vương quốc, không người trong thiên hạ dám khinh thị, danh uy lướt qua, người người ghé mắt.
Có thể nói, từ khi Khổng Tước Vương ở thế gian này dương danh đến nay, uy thế trùm khắp thiên hạ, những kẻ trước và cùng thế hệ với y, đều ảm đạm thất sắc.
Mãi đến khi Khổng Tước vương quốc tiến vào thời ổn định, Khổng Tước Vương ít hiện thân ở thế gian, mọi người chỉ có thể thấy y trong triều đình, nhưng những người biết y đều hiểu, trong triều đình chỉ là pháp thân đang không ngừng thu nạp khí vận quốc gia, hơn ba trăm năm, thụ hưởng tín nguyện hàng vạn dân, cảm thụ vương triều sừng sững khí khách, từ lâu đã thâm bất khả trắc.
Mà dưới trướng Khổng Tước Vương, toàn bộ tu sĩ đi theo xây dựng Khổng Tước vương triều, cũng đều đặt pháp thân trong triều đình, theo như Tô Cảnh Ngọc nói, sợ rằng Khổng Tước Vương muốn thành lập một thần triều, trở thành chân chính thần linh trên thế gian này.
Những người đó, con cháu bọn họ có gặp thực ra cũng đều là pháp thân, hồng trần luyện thân, năm tháng càng dài, pháp thân bọn họ càng cường đại.
Đồ Nguyên ở Long Trì Thiên Cung học một loại pháp thuật tên là ‘Vô tàng tu di thân thông thuật’, đây là pháp môn đặc biệt, là pháp môn có thể ẩn tàng thiên địa trong thân thể, cũng có thể dung nạp pháp thân người khác phủ xuống trên người, nếu để tranh đấu, thân hòa trong trời đất, linh lực thiên địa mặc ta dùng.
Đồ Nguyên tu hành môn pháp quyết này cũng không khó, rất nhanh đã nhập môn, mặc dù không cách nào đạt đến cảnh giới cao nhất thân hòa trời đất, điều động linh lực thiên địa, nhưng cũng đủ để dung nạp người khác phủ xuống thân mình.
Đồ Nguyên từng hỏi Tô Cảnh Ngọc, nếu ở nhân gian chỉ là pháp thân, phá hủy pháp thân của bọn họ thì có ích lợi gì?
Tô Cảnh Ngọc nói cho Đồ Nguyên biết, nếu như y đoán không sai, những người đứng trong triều đình, chân thân đều phong ấn trên thần thượng, đặt trong Từ đường (tương tự nhà thờ tổ) ở gia tộc, tuy không thể giết nàng, nhưng có thể khiến nàng bị thương nặng.
"Chỉ sợ ngươi muốn giết cũng không chỉ là nàng." Đồ Nguyên hỏi Tô Cảnh Ngọc, Tô Cảnh Ngọc không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn bình tĩnh cười nói: "Đôi khi, tất nhiên một người càng thông minh càng tốt, có thể lý giải mọi chuyện thế gian, nhìn thấu bên trong mọi sự, nhưng cũng có đôi lúc, không biết gì lại thật là chuyện tốt, giống như hiện tại. Nếu ngươi không biết gì, như vậy ngươi cũng sẽ không lộ ra sơ hở, Đoàn gia lão phu nhân chỉ cần liếc ngươi một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ sâu trong nội tâm ngươi, cũng biết mục đích của ngươi"
Tô Cảnh Ngọc cau mày, y lo lắng Đồ Nguyên sẽ bị nhìn thấu, đã từng rất lâu, có việc ngươi không biết, ngươi cũng chẳng cần quan tâm đến những thứ liên quan, nhưng nếu đã biết, vậy thì thường dễ bị người khác phát giác, mặc dù tu vi Đồ Nguyên là Thần Anh, nhưng tu vi Đoàn gia lão phu nhân là Nguyên thần pháp thân.
Tuy nhìn qua không cách biệt bao nhiêu, nhưng nếu phải đấu pháp, vậy khác biệt sẽ rất lớn.
"Tô tiên sinh lại không dám tin ta sao? Lẽ nào ngay đến năng lực che giấu tâm ý mình ta cũng không có hay sao?" Đồ Nguyên vừa cười vừa nói.
Tô Cảnh Ngọc nhìn phía kia, từng tia long tức hóa thành linh khí bay lên bầu trời Long Trì Thiên Cung, một hồi lâu mới nói tiếp: "Chuyện này rất quan trọng, đến mức nếu thất bại, vậy thì Long Trì Thiên Cung cũng không tồn tại nữa." Tô Cảnh Ngọc sắc mặt ngưng trọng.
Đồ Nguyên càng khẳng định lần này tuyệt đối không chỉ giết Đoàn gia lão phu nhân đơn giản như vậy, Tô Cảnh Ngọc nếu mượn thân hắn phủ xuống trong đô thành (kinh đô) Khổng Tước vương quốc, vậy thì hắn muốn còn sống mà thoát ra ngoài là rất khó, bởi đối với phần lớn tu sĩ trong thiên hạ, đô thành Khổng Tước vương quốc hầu như được coi là cấm địa.
"Lẽ nào. Lần này hắn không phải muốn giết Đoàn gia lão phu nhân, mà thực sự là Khổng Tước Vương?” Đồ Nguyên vừa nghĩ đến ý này, ngay lập tức bỏ qua.
Khổng Tước Vương vừa thần bí vừa cường đại, như mặt trời ban trưa, chiếu khắp thế gian, tu sĩ thiên hạ chỉ có thể lu mờ, tránh còn không kịp, nào có ai dám đến đế đô Khổng Tước vương triều giết Khổng Tước Vương, ở đó, Khổng Tước Vương là thiên (thiên: trời, ý là: ông trời, thần thánh…), là vô địch bất bại.
"Tin ta hay không, tất cả do Tô tiên sinh quyết định." Đồ Nguyên nói.
Tô Ngọc Cảnh xoay đầu lại nhìn Đồ Nguyên, nói rằng: "Có thể hay không lừa được ánh mắt của Đoàn gia lão phu nhân, trước tiên để ta thử ngươi một lần."
"Tô tiên sinh cứ việc thử." Đồ Nguyên đáp. Hắn không muốn y cảm thấy mình không thể lừa được ánh mắt của Đoàn gia lão phu nhân.
Tô Cảnh Ngọc nhìn ánh mắt Đồ Nguyên, Đồ Nguyên không né tránh, bất chợt, Tô Cảnh Ngọc hỏi: "Ngươi cho rằng ta muốn giết ai?"
Đồ Nguyên không trả lời, thoáng chốc, thân thể hắn thả lỏng, như không tồn tại, như một căn phòng trống, mắt vô hồn không có chút cảm xúc.
Tô Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm Đồ Nguyên, y cũng không cách nào nhận ra bất cứ suy nghĩ gì trong lòng Đồ Nguyên, nhưng lại lắc đầu nói: “Một người, không thể không có cảm xúc, nếu không thể nhìn được một ít suy nghĩ của ngươi, người khác sao lại không nghi ngờ.”
Y vừa nói xong, Đồ Nguyên đã hiểu ý y, trong một căn phòng, rõ ràng có người ở, không thể không có đồ vật, như một người đang sống, tất phải có suy nghĩ.
"Ta đã hiểu ý Tô tiên sinh." Đồ Nguyên nói.
“Lúc này đối mặt với Đoàn gia lão phu nhân, ngươi không phải là một chiếc bình trống rỗng, mà phải là một chiếc bình đậy kín, nếu là người có suy nghĩ vậy thì trong cái bình sẽ phải chứa đựng nhiều thứ, nhưng nếu biết cách thì cái bình sẽ chỉ có toàn đá và cát, không phải là những thứ có thể làm ảnh hưởng đến ngươi.” Tô Cảnh Ngọc nhàn nhạt nói, Đồ Nguyên biết y đang rất nghiêm túc, biết y vẫn đang đánh giá.
Dù y đã truyền ‘Vô tàng tu di thân thông thuật’ cho hắn, hay là đã truyền hoàn chỉnh Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết cho Diêu Dao, y vẫn chưa hoàn toàn đưa ra quyết định cuối cùng, y vẫn đang suy tính, có hay không dùng đến hắn, từ đó có thể nhìn ra, việc này tất nhiên không phải chuyện đùa.
Người như y, đương thời trong thiên hạ không người chưa từng nghe danh, vẫn phải nghĩ lại cùng một vấn đề, tuyệt đối là đại sự, bước vào thiên nhân đạo, chuyện có thể khiến tu sĩ Thông Thiên Nhân đều phải đắn đo chần chờ, nhất định là sự kiện kinh thiên.
Suy đoán từng bị Đồ Nguyên bỏ qua lại lần nữa xuất hiện.
Nghe Tô Cảnh Ngọc nói, hắn biết ý của Tô Cảnh Ngọc, là muốn sau khi bị bắt phải để cho người khác biết được ý định của mình, nhưng không đến mức để lộ vấn đề đã trao đổi hôm nay.
Chợt hắn cảm thấy phấn khích, nếu thực sự là chuyện như vậy, rất nhiều năm sau nữa, khi có người nhắc đến chuyện hôm nay, nhất định có tên ta Đồ Nguyên trong đó, bởi vì khởi nguồn mọi thứ đến từ ta, nên nếu nói đến, tất sẽ phải có một gã tên là Đồ Nguyên.
Hắn muốn chính mắt chứng kiến, chính tay chạm đến, tự mình cảm thụ, trở thành một nhân tố trong chính sự kiện này, mà rất có thể sau này nó trở thành một phần của thiên địa lịch sử được lưu truyền hậu thế.
Trước đó hắn chỉ nghĩ muốn cùng Diêu Dao mang theo các đệ tử đến một nơi u tĩnh ẩn cư, nhưng trong giờ khắc này cảm xúc của hắn như sóng xô cuồn cuộn mãnh liệt.
Hắn hiểu, tuy bản thân luôn truy cầu sự thanh tĩnh, đến lúc gặp phải sự tình thế này, sợ hãi đối với hắn chẳng có bao nhiêu, nếu có chỉ là cái loại mười năm tu hành, mong một lần thấy được phong thái của những nhân vật thần thoại đứng đầu trong thiên hạ.
Cũng có lẽ bởi tu vi hắn đã đạt tới Thần Anh cảnh, tâm hắn đã không còn chấp nhận sự mờ nhạt.
Một người tu hành đến thế nào đi nữa, khi hắn đi tới độ cao nhất định, chứng kiến phong vân tế hội, long tranh hổ đấu cũng sẽ khao khát chạm đến gần hơn nữa.
Cuối cùng Tô Cảnh Ngọc vẫn quyết định dùng Đồ Nguyên là mồi nhử, hắn bị Đoàn Khải Minh bắt được, áp giải thẳng về đế đô Khổng Tước vương quốc.
Phạm Tuyên Tử không ở lại Long Trì Thiên Cung, nàng đứng trên đỉnh một ngọn núi, dõi mắt nhìn theo sư phụ bị giam trong xe kéo đi về phương xa, nàng biết sư phụ chắc chắn thấy được mình, nàng không khuyên sư phụ điều gì, vì nàng biết đã nhiều năm như vậy, sư phụ tu hành chưa từng sợ điều gì, nhưng luôn tận lực không mua việc vào thân, nhưng lúc này, dù nguyên nhân đến từ Diêu Dao nữ nhân kia, nhưng kỳ thực sư phụ cũng mong muốn như thế.
Sư phụ luôn dạy rằng, làm mọi thứ không được quá nổi bật, khiến người khác để ý, chỉ nên âm thầm, lặng lẽ, nhưng lúc này sư phụ đến Khổng Tước vương quốc, chưa chắc có thể còn sống trở về hay không, nàng chỉ có một thứ muốn làm, vì nàng biết rõ, nàng không thể đi cùng sư phụ.
Nếu sư phụ không thể trở về, vậy phải thay sư phụ báo thù, thù này là Khổng Tước vương quốc, là Long Trì Thiên Cung, là Diêu Dao.
Thân ảnh sư phụ đã biến mất khỏi tầm mắt, bất chợt nàng há mồm phun ra, một đám khí ngưng thành hạt đan, sáng chói trong thiên địa, dưới ánh mặt trời chói chang, đây là nàng muốn mượn thiên địa chân hỏa để luyện đan.
Nơi này, ngọn núi không biết tên, vùng thiên địa chẳng biết đến, khi nàng chứng kiến sư phụ phải đi đến nơi nguy hiểm nhất thế gian, lựa chọn phương thức kết đan cực kỳ nguy hiểm này.
Đan vừa hiện ra trước mặt nàng, hỏa diễm bốc lên đốt cháy hừng hực.
Sau lưng nàng, một con Thi mị cầm Thủ cấp dạ xoa, nó đứng dưới ánh mặt trời, nhưng không hề có bóng dưới chân, ánh sáng chiếu lên người nó như một vùng hư không, giống như vốn không hề tồn tại.
Khi Phạm Tuyên Tử muốn ở đây kết đan giữa không trung, tinh mị yêu quái xunh quanh bắt đầu rục rịch.
Có thể nói, từ khi Khổng Tước Vương ở thế gian này dương danh đến nay, uy thế trùm khắp thiên hạ, những kẻ trước và cùng thế hệ với y, đều ảm đạm thất sắc.
Mãi đến khi Khổng Tước vương quốc tiến vào thời ổn định, Khổng Tước Vương ít hiện thân ở thế gian, mọi người chỉ có thể thấy y trong triều đình, nhưng những người biết y đều hiểu, trong triều đình chỉ là pháp thân đang không ngừng thu nạp khí vận quốc gia, hơn ba trăm năm, thụ hưởng tín nguyện hàng vạn dân, cảm thụ vương triều sừng sững khí khách, từ lâu đã thâm bất khả trắc.
Mà dưới trướng Khổng Tước Vương, toàn bộ tu sĩ đi theo xây dựng Khổng Tước vương triều, cũng đều đặt pháp thân trong triều đình, theo như Tô Cảnh Ngọc nói, sợ rằng Khổng Tước Vương muốn thành lập một thần triều, trở thành chân chính thần linh trên thế gian này.
Những người đó, con cháu bọn họ có gặp thực ra cũng đều là pháp thân, hồng trần luyện thân, năm tháng càng dài, pháp thân bọn họ càng cường đại.
Đồ Nguyên ở Long Trì Thiên Cung học một loại pháp thuật tên là ‘Vô tàng tu di thân thông thuật’, đây là pháp môn đặc biệt, là pháp môn có thể ẩn tàng thiên địa trong thân thể, cũng có thể dung nạp pháp thân người khác phủ xuống trên người, nếu để tranh đấu, thân hòa trong trời đất, linh lực thiên địa mặc ta dùng.
Đồ Nguyên tu hành môn pháp quyết này cũng không khó, rất nhanh đã nhập môn, mặc dù không cách nào đạt đến cảnh giới cao nhất thân hòa trời đất, điều động linh lực thiên địa, nhưng cũng đủ để dung nạp người khác phủ xuống thân mình.
Đồ Nguyên từng hỏi Tô Cảnh Ngọc, nếu ở nhân gian chỉ là pháp thân, phá hủy pháp thân của bọn họ thì có ích lợi gì?
Tô Cảnh Ngọc nói cho Đồ Nguyên biết, nếu như y đoán không sai, những người đứng trong triều đình, chân thân đều phong ấn trên thần thượng, đặt trong Từ đường (tương tự nhà thờ tổ) ở gia tộc, tuy không thể giết nàng, nhưng có thể khiến nàng bị thương nặng.
"Chỉ sợ ngươi muốn giết cũng không chỉ là nàng." Đồ Nguyên hỏi Tô Cảnh Ngọc, Tô Cảnh Ngọc không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn bình tĩnh cười nói: "Đôi khi, tất nhiên một người càng thông minh càng tốt, có thể lý giải mọi chuyện thế gian, nhìn thấu bên trong mọi sự, nhưng cũng có đôi lúc, không biết gì lại thật là chuyện tốt, giống như hiện tại. Nếu ngươi không biết gì, như vậy ngươi cũng sẽ không lộ ra sơ hở, Đoàn gia lão phu nhân chỉ cần liếc ngươi một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ sâu trong nội tâm ngươi, cũng biết mục đích của ngươi"
Tô Cảnh Ngọc cau mày, y lo lắng Đồ Nguyên sẽ bị nhìn thấu, đã từng rất lâu, có việc ngươi không biết, ngươi cũng chẳng cần quan tâm đến những thứ liên quan, nhưng nếu đã biết, vậy thì thường dễ bị người khác phát giác, mặc dù tu vi Đồ Nguyên là Thần Anh, nhưng tu vi Đoàn gia lão phu nhân là Nguyên thần pháp thân.
Tuy nhìn qua không cách biệt bao nhiêu, nhưng nếu phải đấu pháp, vậy khác biệt sẽ rất lớn.
"Tô tiên sinh lại không dám tin ta sao? Lẽ nào ngay đến năng lực che giấu tâm ý mình ta cũng không có hay sao?" Đồ Nguyên vừa cười vừa nói.
Tô Cảnh Ngọc nhìn phía kia, từng tia long tức hóa thành linh khí bay lên bầu trời Long Trì Thiên Cung, một hồi lâu mới nói tiếp: "Chuyện này rất quan trọng, đến mức nếu thất bại, vậy thì Long Trì Thiên Cung cũng không tồn tại nữa." Tô Cảnh Ngọc sắc mặt ngưng trọng.
Đồ Nguyên càng khẳng định lần này tuyệt đối không chỉ giết Đoàn gia lão phu nhân đơn giản như vậy, Tô Cảnh Ngọc nếu mượn thân hắn phủ xuống trong đô thành (kinh đô) Khổng Tước vương quốc, vậy thì hắn muốn còn sống mà thoát ra ngoài là rất khó, bởi đối với phần lớn tu sĩ trong thiên hạ, đô thành Khổng Tước vương quốc hầu như được coi là cấm địa.
"Lẽ nào. Lần này hắn không phải muốn giết Đoàn gia lão phu nhân, mà thực sự là Khổng Tước Vương?” Đồ Nguyên vừa nghĩ đến ý này, ngay lập tức bỏ qua.
Khổng Tước Vương vừa thần bí vừa cường đại, như mặt trời ban trưa, chiếu khắp thế gian, tu sĩ thiên hạ chỉ có thể lu mờ, tránh còn không kịp, nào có ai dám đến đế đô Khổng Tước vương triều giết Khổng Tước Vương, ở đó, Khổng Tước Vương là thiên (thiên: trời, ý là: ông trời, thần thánh…), là vô địch bất bại.
"Tin ta hay không, tất cả do Tô tiên sinh quyết định." Đồ Nguyên nói.
Tô Ngọc Cảnh xoay đầu lại nhìn Đồ Nguyên, nói rằng: "Có thể hay không lừa được ánh mắt của Đoàn gia lão phu nhân, trước tiên để ta thử ngươi một lần."
"Tô tiên sinh cứ việc thử." Đồ Nguyên đáp. Hắn không muốn y cảm thấy mình không thể lừa được ánh mắt của Đoàn gia lão phu nhân.
Tô Cảnh Ngọc nhìn ánh mắt Đồ Nguyên, Đồ Nguyên không né tránh, bất chợt, Tô Cảnh Ngọc hỏi: "Ngươi cho rằng ta muốn giết ai?"
Đồ Nguyên không trả lời, thoáng chốc, thân thể hắn thả lỏng, như không tồn tại, như một căn phòng trống, mắt vô hồn không có chút cảm xúc.
Tô Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm Đồ Nguyên, y cũng không cách nào nhận ra bất cứ suy nghĩ gì trong lòng Đồ Nguyên, nhưng lại lắc đầu nói: “Một người, không thể không có cảm xúc, nếu không thể nhìn được một ít suy nghĩ của ngươi, người khác sao lại không nghi ngờ.”
Y vừa nói xong, Đồ Nguyên đã hiểu ý y, trong một căn phòng, rõ ràng có người ở, không thể không có đồ vật, như một người đang sống, tất phải có suy nghĩ.
"Ta đã hiểu ý Tô tiên sinh." Đồ Nguyên nói.
“Lúc này đối mặt với Đoàn gia lão phu nhân, ngươi không phải là một chiếc bình trống rỗng, mà phải là một chiếc bình đậy kín, nếu là người có suy nghĩ vậy thì trong cái bình sẽ phải chứa đựng nhiều thứ, nhưng nếu biết cách thì cái bình sẽ chỉ có toàn đá và cát, không phải là những thứ có thể làm ảnh hưởng đến ngươi.” Tô Cảnh Ngọc nhàn nhạt nói, Đồ Nguyên biết y đang rất nghiêm túc, biết y vẫn đang đánh giá.
Dù y đã truyền ‘Vô tàng tu di thân thông thuật’ cho hắn, hay là đã truyền hoàn chỉnh Thái Âm Trảm Linh kiếm quyết cho Diêu Dao, y vẫn chưa hoàn toàn đưa ra quyết định cuối cùng, y vẫn đang suy tính, có hay không dùng đến hắn, từ đó có thể nhìn ra, việc này tất nhiên không phải chuyện đùa.
Người như y, đương thời trong thiên hạ không người chưa từng nghe danh, vẫn phải nghĩ lại cùng một vấn đề, tuyệt đối là đại sự, bước vào thiên nhân đạo, chuyện có thể khiến tu sĩ Thông Thiên Nhân đều phải đắn đo chần chờ, nhất định là sự kiện kinh thiên.
Suy đoán từng bị Đồ Nguyên bỏ qua lại lần nữa xuất hiện.
Nghe Tô Cảnh Ngọc nói, hắn biết ý của Tô Cảnh Ngọc, là muốn sau khi bị bắt phải để cho người khác biết được ý định của mình, nhưng không đến mức để lộ vấn đề đã trao đổi hôm nay.
Chợt hắn cảm thấy phấn khích, nếu thực sự là chuyện như vậy, rất nhiều năm sau nữa, khi có người nhắc đến chuyện hôm nay, nhất định có tên ta Đồ Nguyên trong đó, bởi vì khởi nguồn mọi thứ đến từ ta, nên nếu nói đến, tất sẽ phải có một gã tên là Đồ Nguyên.
Hắn muốn chính mắt chứng kiến, chính tay chạm đến, tự mình cảm thụ, trở thành một nhân tố trong chính sự kiện này, mà rất có thể sau này nó trở thành một phần của thiên địa lịch sử được lưu truyền hậu thế.
Trước đó hắn chỉ nghĩ muốn cùng Diêu Dao mang theo các đệ tử đến một nơi u tĩnh ẩn cư, nhưng trong giờ khắc này cảm xúc của hắn như sóng xô cuồn cuộn mãnh liệt.
Hắn hiểu, tuy bản thân luôn truy cầu sự thanh tĩnh, đến lúc gặp phải sự tình thế này, sợ hãi đối với hắn chẳng có bao nhiêu, nếu có chỉ là cái loại mười năm tu hành, mong một lần thấy được phong thái của những nhân vật thần thoại đứng đầu trong thiên hạ.
Cũng có lẽ bởi tu vi hắn đã đạt tới Thần Anh cảnh, tâm hắn đã không còn chấp nhận sự mờ nhạt.
Một người tu hành đến thế nào đi nữa, khi hắn đi tới độ cao nhất định, chứng kiến phong vân tế hội, long tranh hổ đấu cũng sẽ khao khát chạm đến gần hơn nữa.
Cuối cùng Tô Cảnh Ngọc vẫn quyết định dùng Đồ Nguyên là mồi nhử, hắn bị Đoàn Khải Minh bắt được, áp giải thẳng về đế đô Khổng Tước vương quốc.
Phạm Tuyên Tử không ở lại Long Trì Thiên Cung, nàng đứng trên đỉnh một ngọn núi, dõi mắt nhìn theo sư phụ bị giam trong xe kéo đi về phương xa, nàng biết sư phụ chắc chắn thấy được mình, nàng không khuyên sư phụ điều gì, vì nàng biết đã nhiều năm như vậy, sư phụ tu hành chưa từng sợ điều gì, nhưng luôn tận lực không mua việc vào thân, nhưng lúc này, dù nguyên nhân đến từ Diêu Dao nữ nhân kia, nhưng kỳ thực sư phụ cũng mong muốn như thế.
Sư phụ luôn dạy rằng, làm mọi thứ không được quá nổi bật, khiến người khác để ý, chỉ nên âm thầm, lặng lẽ, nhưng lúc này sư phụ đến Khổng Tước vương quốc, chưa chắc có thể còn sống trở về hay không, nàng chỉ có một thứ muốn làm, vì nàng biết rõ, nàng không thể đi cùng sư phụ.
Nếu sư phụ không thể trở về, vậy phải thay sư phụ báo thù, thù này là Khổng Tước vương quốc, là Long Trì Thiên Cung, là Diêu Dao.
Thân ảnh sư phụ đã biến mất khỏi tầm mắt, bất chợt nàng há mồm phun ra, một đám khí ngưng thành hạt đan, sáng chói trong thiên địa, dưới ánh mặt trời chói chang, đây là nàng muốn mượn thiên địa chân hỏa để luyện đan.
Nơi này, ngọn núi không biết tên, vùng thiên địa chẳng biết đến, khi nàng chứng kiến sư phụ phải đi đến nơi nguy hiểm nhất thế gian, lựa chọn phương thức kết đan cực kỳ nguy hiểm này.
Đan vừa hiện ra trước mặt nàng, hỏa diễm bốc lên đốt cháy hừng hực.
Sau lưng nàng, một con Thi mị cầm Thủ cấp dạ xoa, nó đứng dưới ánh mặt trời, nhưng không hề có bóng dưới chân, ánh sáng chiếu lên người nó như một vùng hư không, giống như vốn không hề tồn tại.
Khi Phạm Tuyên Tử muốn ở đây kết đan giữa không trung, tinh mị yêu quái xunh quanh bắt đầu rục rịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook