Huyền Môn Phong Thần
-
Quyển 3 - Chương 7: Huynh muội
Đã qua ba ngày kể từ khi giết ngư yêu kia.
Hà Thủy Miểu cũng đã xoay chuyển trước nhà gỗ của Đồ Nguyên ba ngày, gã chính là một người còn lại trong đám người muốn trừ yêu nhưng không thành, lại bị ngư yêu truy đuổi chật vật mà chạy kia.
Ý của gã là ngư yêu kia toàn thân là bảo, lại bị nuốt chững rồi, Diêu Trí Thanh nhất định cần phải bồi thường cho mình, dù sao mình cũng đã xuất lực không ít, hơn nữa một nhóm người của mình thế nhưng là làm hư một kiện bảo vật của ngư yêu, nhờ vậy mấy người Đồ Nguyên cùng Diêu Trí Thanh mới có thể chiến thắng con ngư yêu này.
Đồ Nguyên không biết gã nói là thật hay là giả, cũng không quan tâm.
Sau khi Hà Thủy Miểu biết rõ Đồ Nguyên cùng hai ông cháu bọn họ kỳ thực cũng không phải cùng một tốp, thì luôn tới tìm Đồ Nguyên, nói muốn Đồ Nguyên cùng đi với gã tới chỗ Diêu lão đầu đòi chút chỗ tốt.
Gã không dám đi một mình, cho nên lôi kéo Đồ Nguyên cùng đi.
Đồ Nguyên đương nhiên sẽ không đi, hắn biết rõ, lão nhân Diêu Trí Thanh kia rất gian hoạt, muốn lấy được thứ gì từ trên tay lão, cũng không phải là một chuyện đơn giản, huống chi, lúc này đây là người ta chuẩn bị đầy đủ, mình ra lực cũng không tính nhiều.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Đồ Nguyên cũng dời khỏi nhà gỗ, chuyển vào trong Phi Thiên Quan, vào đó ở lại cùng Đồ Nguyên còn có Hà Thủy Miểu.
Từ khi Phi Thiên Quan phát sinh biến cố tới nay, người toàn bộ Tứ Thủy Thành đều kinh sợ vạn phần, thẳng đến khi Đồ Nguyên xuất môn an ủi bọn họ, đồng thời, tại trong Phi Thiên Quan mở một cái học đường, dạy bọn họ biết chữ cùng giải thích một ít đạo kinh, hi vọng bọn họ có thể chậm rãi không còn bị tư tưởng nô dịch của ngư yêu cầm cố.
Mà Hà Thủy Miểu tiến vào Phi Thiên Quan ở lại là muốn nhìn xem Đồ Nguyên có được chia thứ gì từ trên người ngư yêu hay không, nhưng mà sau khi phát hiện Đồ Nguyên cũng không quan tâm, chậm rãi gã cũng chết tâm, nhìn thấy Đồ Nguyên tại trong quan thành lập một cái học đường, dạy người biết chữ, gã nhàn rỗi vô sự, cũng tới dạy học, bất quá gã giảng đều là một ít kỳ văn bên ngoài, giảng chính là một ít kinh lịch của bản thân gã.
Trừ cái đó ra, Đồ Nguyên cũng không có giảm tu hành chút nào, thường xuyên cùng Hà Thủy Miểu thảo luận phù pháp, tu tập Nhiếp Linh Cầm Nã pháp, cùng với Chấn Huyệt phương pháp.
Mà Diêu Trí Thanh trái lại là rất ít lộ diện rồi, trên mặt Dao Dao cũng có chút ưu sắc, Đồ Nguyên đoán được, đại khái là Diêu Trí Thanh có chút không ổn, rất khả năng do ngày ấy đánh một trận với ngư yêu đã thụ tổn thương nào đó.
Trong nháy mắt, lại qua ba tháng.
Một ngày này, đột nhiên Dao Dao gọi Đồ Nguyên, nói gia gia nàng muốn gặp hắn.
Đồ Nguyên nhìn sắc mặt Dao Dao có chút tái nhợt, biết rõ gia gia nàng chỉ sợ đã không tốt rồi.
Khi hắn trông thấy Diêu Trí Thanh thì chỉ thấy Diêu Trí Thanh gầy giống như là bộ xương khô, hai mắt lõm sâu, nhưng mà tinh thần khí trong mắt lại đặc biệt ngưng luyện, giống như là hóa thành hai điểm lục diễm đang tại bốc lên.
"Ha hả..." Diêu Trí Thanh đầu tiên là phát ra tiếng cười, cho dù Đồ Nguyên đã chẩn bị sẵn tâm thần, vẫn cứ là lấy làm kinh hãi.
"Rất ngoài ý muốn đi." Thanh âm Diêu Trí Thanh khô khốc vô cùng, Dao Dao ngồi bên giường Diêu Trí Thanh, con mắt đỏ lên.
"Đúng vậy, không biết Diêu lão ngươi bị tổn thương gì?" Đồ Nguyên hỏi.
"Ta thế nào tổn thương thành như vậy không trọng yếu, quan trọng là ta sắp chết rồi, không biết ngươi có dự định gì?" Diêu Trí Thanh hỏi, tuy rằng thanh âm lão rất suy yếu, nhưng mà nhãn thần như hỏa diễm bập bùng trong mắt kia khiến Đồ Nguyên trong lòng cảm thấy, tuy rằng bộ dạng lão như vậy nhưng lại tùy thời đều có thể đốt cháy lên cái hư không này, phá lệ nguy hiểm.
Trên người lão có cái loại này là do người tại lúc sắp chết liền có cảm giác cần phải vì thân nhân của mình thanh trừ tất cả nguy hiểm, cho nên thoáng cái Đồ Nguyên lập tức cảnh giác.
"Ta còn có thể có ý nghĩ gì, Diêu lão ngươi còn không rõ ràng sao? Ta chính là muốn rất tốt tu hành, sau đó đi khắp cái thiên địa này, nhìn phong cảnh khắp thế gian."
Diêu Trí Thanh cũng không để ý đến lời Đồ Nguyên nói, đại khái là biết rõ Đồ Nguyên nhất định sẽ trả lời kiểu như vậy, nói: "Mệnh ta không còn bao lâu rồi, chỉ có một đứa cháu gái này ở trên đời, không đành lòng thấy nó cô độc một mình, muốn gả nó cho ngươi, ý của ngươi như thế nào."
Lời Diêu Trí Thanh nói khiến Đồ Nguyên thất kinh, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Diêu Trí Thanh cư nhiên là sẽ nói như vậy, hắn nhìn về phía Dao Dao, phát hiện Dao Dao cúi đầu, mái tóc đen không được quấn lên che phủ khuôn mặt nằng, thấy không rõ biểu tình gì, cũng không biết nàng là có ý tứ gì.
Là cự tuyệt còn là đáp ứng chứ? Nếu cự tuyệt thì phải cự tuyệt thế nào mới sẽ không thương tổn đến Dao Dao, lời Diêu Trí Thanh nói là chân tình hay là giả ý.
Trong chớp mắt trong lòng hắn nghĩ đến những điều này.
Bởi vì nếu như Diêu Trí Thanh là tại trước khi chết thăm dò một cái mình có ý đồ gì đó với cháu gái của lão hay không, như vậy nếu mình đáp ứng, mà lão lại nhận định mình có tâm tư gây chuyện xấu, sau đó làm một cái 'Trừ khử hậu hoạn', vậy thì mình quá oan rồi.
Hắn nhớ tới kiếp trước, có người nói nếu như Gia Cát Lượng tại Bạch Đế thành được ủy thác, Lưu Bị nói nếu con của hắn không thể phò tá, là kẻ bất tài thì có thể thay, lúc đó nếu như Gia Cát Lượng có chút ý tứ nào thì đã bị Lưu Bị trảm rồi, tuy rằng bản thân Đồ Nguyên đối với loại chuyện không có xảy ra này thì sẽ không khẳng định, nhưng mà khi mình đối diện sự tình tương tự thì lại nhịn không được suy nghĩ nhiều.
Đối với Dao Dao trước mặt này, hắn tuy rằng cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng mà không có ý nghĩ muốn kết hôn với nàng.
Trong lúc nhất thời, trong gian phòng yên tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Trí Thanh, chỉ thấy con mắt Diêu Trí Thanh nhìn mình chằm chằm.
Đồ Nguyên chậm rãi hít một hơi, nói ra: "Diêu lão, ta nhất tâm tu hành, còn muốn nhìn phong cảnhdưới bầu trời, chỉ sợ, không thích hợp Dao Dao."
Diêu Trí Thanh tiếp tục nói ra: "Tuy rằng, cũng không có ở chung với ngươi quá lâu, tính tình của ngươi ta cũng đại khái có thể lý giải, tính tình Dao Dao như thế nào, nói vậy ngươi cũng rõ ràng, các ngươi đều không phải loại người thủ đoạn độc ác, không từ thủ đoạn, cho nên, nếu đã không thành phu thê, ta nghĩ các ngươi có thể trở thành huynh muội, không biết ý của ngươi như thế nào?"
Đồ Nguyên trong lòng âm thầm thở ra một hơi, hắn minh bạch, ý của Diêu Trí Thanh phỏng chừng chính là muốn mình cùng Dao Dao nhận làm huynh muội, lúc trước nói gả Dao Dao cho mình, chỉ sợ thật là thăm dò rồi.
Hắn nghĩ đến dưới chân có một con côn trùng thật lớn nhìn mình chằm chằm, sống lưng liền có một cổ hàn ý bò lên tới.
"Cầu mà không được." Đồ Nguyên rất nhanh hồi đáp.
Diêu Trí Thanh nắm tay Dao Dao, lại đi cầm tay Đồ Nguyên, Đồ Nguyên không đợi lão nắm lấy liền đưa tay qua, sau đó Diêu Trí Thanh đặt tay Dao Dao lên tay Đồ Nguyên.
Tay Dao Dao thon thả xinh xắn, hơi lạnh, khi đặt lên tay Đồ Nguyên thì Đồ Nguyên nhìn thấy nàng rất nhanh nhìn thoáng qua mình, ở chỗ sâu trong mắt hiện lên chút xấu hổ.
"Ta là một cái người sắp chết rồi, hi vọng ở cái thiên địa này hai người các ngươi có thể nâng đỡ lẫn nhau, không cầu trường sinh, chí ít cũng có một chỗ dành cho nhau ở trong lòng."
...
Diêu Trí Thanh đúng là đã chết rồi, Đồ Nguyên không có nhìn thấy thi thể Diêu Trí Thanh. Thật lâu sau, Đồ Nguyên mới biết được, Diêu Trí Thanh là bị Thôn Thiên Thanh Văn trùng kia nuốt ăn rồi.
Hà Thủy Miểu tựa hồ phát hiện Diêu Trí Thanh phỏng chừng có chút không đúng, trong lòng suy đoán Diêu Trí Thanh rất có khả năng bị thương nặng hấp hối.
Gã len lén tìm đến Đồ Nguyên, nói muốn cùng đi bức Dao Dao đưa ra chỗ tốt, không thể một người độc chiếm thứ tốt trên người ngư yêu kia.
Đồ Nguyên đương nhiên sẽ không lý hắn.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, một mình gã cư nhiên đi tìm Dao Dao.
"Một lần trừ ngư yêu kia, ta cùng với bằng hữu của ta đã trả cái giá thật lớn, các ngươi lại ở phía sau nhặt tiện nghi, tru ngư yêu, hai ông cháu các ngươi độc chiếm vật của ngư yêu, điều đó không hợp quy củ." Hà Thủy Miểu ép hỏi.
Dao Dao tựa hồ đã sớm đoán được Hà Thủy Miểu sẽ tới ép hỏi như vậy, lạnh lùng trả lời: "Ngư yêu kia là gia gia ta dùng một tấm Phược Linh Thiên Cương lưới bắt lại, liên quan gì đến ngươi?"
"Lúc trước chúng ta đã đấu pháp cùng con ngư yêu này, sau đó lại cùng đánh ngư yêu kia với các ngươi, chính là Hoàng Mang kiếm của ta mới làm cho ngư yêu kia đào tẩu, mới có thể bị ngươi bắt lại, nhìn tiểu cô nương ngươi tuổi còn trẻ, trái lại có một cái miệng lật ngược phải trái trắng đen, tâm thật đủ tham."
Dao Dao bởi vì gia gia mình chết, tâm tình phi thường không tốt, tự nhiên không có lời gì dễ nghe.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Dao Dao hỏi.
"Ngươi gọi gia gia ngươi ra đây, ta không khi dễ một cái nữ tử ngươi, nếu như bây giờ không trả lại ta một phần thuộc về ta thì chớ có trách ta không khách khí." Hà Thủy Miểu lạnh lùng nói ra.
"Vậy thì ngươi cứ không khách khí đi." Dao Dao lạnh lùng nói.
Hà Thủy Miểu bị Dao Dao nói như thế, trong lòng bùng lên lửa giận. Gã biết rõ, con thanh trùng thật lớn hẳn phải là do Diêu Trí Thanh khống chế, hiện tại Diêu Trí Thanh lâu như vậy không có lộ diện, nếu như Diêu Trí Thanh không xong rồi, như vậy cũng là vô pháp khu sử thanh trùng kia rồi, cái nữ nhân tuổi trẻ trước mặt này lại có thể có bản lĩnh. gì
Mình chẳng lẽ còn không phải là đối thủ của nữ nhân ấu trĩ này sao? Gã tuyệt đối không tin tưởng như vậy.
Vì vậy, soạt một cái, gã liền kích phát Hoàng Mang kiếm.
Hà Thủy Miểu cũng đã xoay chuyển trước nhà gỗ của Đồ Nguyên ba ngày, gã chính là một người còn lại trong đám người muốn trừ yêu nhưng không thành, lại bị ngư yêu truy đuổi chật vật mà chạy kia.
Ý của gã là ngư yêu kia toàn thân là bảo, lại bị nuốt chững rồi, Diêu Trí Thanh nhất định cần phải bồi thường cho mình, dù sao mình cũng đã xuất lực không ít, hơn nữa một nhóm người của mình thế nhưng là làm hư một kiện bảo vật của ngư yêu, nhờ vậy mấy người Đồ Nguyên cùng Diêu Trí Thanh mới có thể chiến thắng con ngư yêu này.
Đồ Nguyên không biết gã nói là thật hay là giả, cũng không quan tâm.
Sau khi Hà Thủy Miểu biết rõ Đồ Nguyên cùng hai ông cháu bọn họ kỳ thực cũng không phải cùng một tốp, thì luôn tới tìm Đồ Nguyên, nói muốn Đồ Nguyên cùng đi với gã tới chỗ Diêu lão đầu đòi chút chỗ tốt.
Gã không dám đi một mình, cho nên lôi kéo Đồ Nguyên cùng đi.
Đồ Nguyên đương nhiên sẽ không đi, hắn biết rõ, lão nhân Diêu Trí Thanh kia rất gian hoạt, muốn lấy được thứ gì từ trên tay lão, cũng không phải là một chuyện đơn giản, huống chi, lúc này đây là người ta chuẩn bị đầy đủ, mình ra lực cũng không tính nhiều.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Đồ Nguyên cũng dời khỏi nhà gỗ, chuyển vào trong Phi Thiên Quan, vào đó ở lại cùng Đồ Nguyên còn có Hà Thủy Miểu.
Từ khi Phi Thiên Quan phát sinh biến cố tới nay, người toàn bộ Tứ Thủy Thành đều kinh sợ vạn phần, thẳng đến khi Đồ Nguyên xuất môn an ủi bọn họ, đồng thời, tại trong Phi Thiên Quan mở một cái học đường, dạy bọn họ biết chữ cùng giải thích một ít đạo kinh, hi vọng bọn họ có thể chậm rãi không còn bị tư tưởng nô dịch của ngư yêu cầm cố.
Mà Hà Thủy Miểu tiến vào Phi Thiên Quan ở lại là muốn nhìn xem Đồ Nguyên có được chia thứ gì từ trên người ngư yêu hay không, nhưng mà sau khi phát hiện Đồ Nguyên cũng không quan tâm, chậm rãi gã cũng chết tâm, nhìn thấy Đồ Nguyên tại trong quan thành lập một cái học đường, dạy người biết chữ, gã nhàn rỗi vô sự, cũng tới dạy học, bất quá gã giảng đều là một ít kỳ văn bên ngoài, giảng chính là một ít kinh lịch của bản thân gã.
Trừ cái đó ra, Đồ Nguyên cũng không có giảm tu hành chút nào, thường xuyên cùng Hà Thủy Miểu thảo luận phù pháp, tu tập Nhiếp Linh Cầm Nã pháp, cùng với Chấn Huyệt phương pháp.
Mà Diêu Trí Thanh trái lại là rất ít lộ diện rồi, trên mặt Dao Dao cũng có chút ưu sắc, Đồ Nguyên đoán được, đại khái là Diêu Trí Thanh có chút không ổn, rất khả năng do ngày ấy đánh một trận với ngư yêu đã thụ tổn thương nào đó.
Trong nháy mắt, lại qua ba tháng.
Một ngày này, đột nhiên Dao Dao gọi Đồ Nguyên, nói gia gia nàng muốn gặp hắn.
Đồ Nguyên nhìn sắc mặt Dao Dao có chút tái nhợt, biết rõ gia gia nàng chỉ sợ đã không tốt rồi.
Khi hắn trông thấy Diêu Trí Thanh thì chỉ thấy Diêu Trí Thanh gầy giống như là bộ xương khô, hai mắt lõm sâu, nhưng mà tinh thần khí trong mắt lại đặc biệt ngưng luyện, giống như là hóa thành hai điểm lục diễm đang tại bốc lên.
"Ha hả..." Diêu Trí Thanh đầu tiên là phát ra tiếng cười, cho dù Đồ Nguyên đã chẩn bị sẵn tâm thần, vẫn cứ là lấy làm kinh hãi.
"Rất ngoài ý muốn đi." Thanh âm Diêu Trí Thanh khô khốc vô cùng, Dao Dao ngồi bên giường Diêu Trí Thanh, con mắt đỏ lên.
"Đúng vậy, không biết Diêu lão ngươi bị tổn thương gì?" Đồ Nguyên hỏi.
"Ta thế nào tổn thương thành như vậy không trọng yếu, quan trọng là ta sắp chết rồi, không biết ngươi có dự định gì?" Diêu Trí Thanh hỏi, tuy rằng thanh âm lão rất suy yếu, nhưng mà nhãn thần như hỏa diễm bập bùng trong mắt kia khiến Đồ Nguyên trong lòng cảm thấy, tuy rằng bộ dạng lão như vậy nhưng lại tùy thời đều có thể đốt cháy lên cái hư không này, phá lệ nguy hiểm.
Trên người lão có cái loại này là do người tại lúc sắp chết liền có cảm giác cần phải vì thân nhân của mình thanh trừ tất cả nguy hiểm, cho nên thoáng cái Đồ Nguyên lập tức cảnh giác.
"Ta còn có thể có ý nghĩ gì, Diêu lão ngươi còn không rõ ràng sao? Ta chính là muốn rất tốt tu hành, sau đó đi khắp cái thiên địa này, nhìn phong cảnh khắp thế gian."
Diêu Trí Thanh cũng không để ý đến lời Đồ Nguyên nói, đại khái là biết rõ Đồ Nguyên nhất định sẽ trả lời kiểu như vậy, nói: "Mệnh ta không còn bao lâu rồi, chỉ có một đứa cháu gái này ở trên đời, không đành lòng thấy nó cô độc một mình, muốn gả nó cho ngươi, ý của ngươi như thế nào."
Lời Diêu Trí Thanh nói khiến Đồ Nguyên thất kinh, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Diêu Trí Thanh cư nhiên là sẽ nói như vậy, hắn nhìn về phía Dao Dao, phát hiện Dao Dao cúi đầu, mái tóc đen không được quấn lên che phủ khuôn mặt nằng, thấy không rõ biểu tình gì, cũng không biết nàng là có ý tứ gì.
Là cự tuyệt còn là đáp ứng chứ? Nếu cự tuyệt thì phải cự tuyệt thế nào mới sẽ không thương tổn đến Dao Dao, lời Diêu Trí Thanh nói là chân tình hay là giả ý.
Trong chớp mắt trong lòng hắn nghĩ đến những điều này.
Bởi vì nếu như Diêu Trí Thanh là tại trước khi chết thăm dò một cái mình có ý đồ gì đó với cháu gái của lão hay không, như vậy nếu mình đáp ứng, mà lão lại nhận định mình có tâm tư gây chuyện xấu, sau đó làm một cái 'Trừ khử hậu hoạn', vậy thì mình quá oan rồi.
Hắn nhớ tới kiếp trước, có người nói nếu như Gia Cát Lượng tại Bạch Đế thành được ủy thác, Lưu Bị nói nếu con của hắn không thể phò tá, là kẻ bất tài thì có thể thay, lúc đó nếu như Gia Cát Lượng có chút ý tứ nào thì đã bị Lưu Bị trảm rồi, tuy rằng bản thân Đồ Nguyên đối với loại chuyện không có xảy ra này thì sẽ không khẳng định, nhưng mà khi mình đối diện sự tình tương tự thì lại nhịn không được suy nghĩ nhiều.
Đối với Dao Dao trước mặt này, hắn tuy rằng cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng mà không có ý nghĩ muốn kết hôn với nàng.
Trong lúc nhất thời, trong gian phòng yên tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Trí Thanh, chỉ thấy con mắt Diêu Trí Thanh nhìn mình chằm chằm.
Đồ Nguyên chậm rãi hít một hơi, nói ra: "Diêu lão, ta nhất tâm tu hành, còn muốn nhìn phong cảnhdưới bầu trời, chỉ sợ, không thích hợp Dao Dao."
Diêu Trí Thanh tiếp tục nói ra: "Tuy rằng, cũng không có ở chung với ngươi quá lâu, tính tình của ngươi ta cũng đại khái có thể lý giải, tính tình Dao Dao như thế nào, nói vậy ngươi cũng rõ ràng, các ngươi đều không phải loại người thủ đoạn độc ác, không từ thủ đoạn, cho nên, nếu đã không thành phu thê, ta nghĩ các ngươi có thể trở thành huynh muội, không biết ý của ngươi như thế nào?"
Đồ Nguyên trong lòng âm thầm thở ra một hơi, hắn minh bạch, ý của Diêu Trí Thanh phỏng chừng chính là muốn mình cùng Dao Dao nhận làm huynh muội, lúc trước nói gả Dao Dao cho mình, chỉ sợ thật là thăm dò rồi.
Hắn nghĩ đến dưới chân có một con côn trùng thật lớn nhìn mình chằm chằm, sống lưng liền có một cổ hàn ý bò lên tới.
"Cầu mà không được." Đồ Nguyên rất nhanh hồi đáp.
Diêu Trí Thanh nắm tay Dao Dao, lại đi cầm tay Đồ Nguyên, Đồ Nguyên không đợi lão nắm lấy liền đưa tay qua, sau đó Diêu Trí Thanh đặt tay Dao Dao lên tay Đồ Nguyên.
Tay Dao Dao thon thả xinh xắn, hơi lạnh, khi đặt lên tay Đồ Nguyên thì Đồ Nguyên nhìn thấy nàng rất nhanh nhìn thoáng qua mình, ở chỗ sâu trong mắt hiện lên chút xấu hổ.
"Ta là một cái người sắp chết rồi, hi vọng ở cái thiên địa này hai người các ngươi có thể nâng đỡ lẫn nhau, không cầu trường sinh, chí ít cũng có một chỗ dành cho nhau ở trong lòng."
...
Diêu Trí Thanh đúng là đã chết rồi, Đồ Nguyên không có nhìn thấy thi thể Diêu Trí Thanh. Thật lâu sau, Đồ Nguyên mới biết được, Diêu Trí Thanh là bị Thôn Thiên Thanh Văn trùng kia nuốt ăn rồi.
Hà Thủy Miểu tựa hồ phát hiện Diêu Trí Thanh phỏng chừng có chút không đúng, trong lòng suy đoán Diêu Trí Thanh rất có khả năng bị thương nặng hấp hối.
Gã len lén tìm đến Đồ Nguyên, nói muốn cùng đi bức Dao Dao đưa ra chỗ tốt, không thể một người độc chiếm thứ tốt trên người ngư yêu kia.
Đồ Nguyên đương nhiên sẽ không lý hắn.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, một mình gã cư nhiên đi tìm Dao Dao.
"Một lần trừ ngư yêu kia, ta cùng với bằng hữu của ta đã trả cái giá thật lớn, các ngươi lại ở phía sau nhặt tiện nghi, tru ngư yêu, hai ông cháu các ngươi độc chiếm vật của ngư yêu, điều đó không hợp quy củ." Hà Thủy Miểu ép hỏi.
Dao Dao tựa hồ đã sớm đoán được Hà Thủy Miểu sẽ tới ép hỏi như vậy, lạnh lùng trả lời: "Ngư yêu kia là gia gia ta dùng một tấm Phược Linh Thiên Cương lưới bắt lại, liên quan gì đến ngươi?"
"Lúc trước chúng ta đã đấu pháp cùng con ngư yêu này, sau đó lại cùng đánh ngư yêu kia với các ngươi, chính là Hoàng Mang kiếm của ta mới làm cho ngư yêu kia đào tẩu, mới có thể bị ngươi bắt lại, nhìn tiểu cô nương ngươi tuổi còn trẻ, trái lại có một cái miệng lật ngược phải trái trắng đen, tâm thật đủ tham."
Dao Dao bởi vì gia gia mình chết, tâm tình phi thường không tốt, tự nhiên không có lời gì dễ nghe.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Dao Dao hỏi.
"Ngươi gọi gia gia ngươi ra đây, ta không khi dễ một cái nữ tử ngươi, nếu như bây giờ không trả lại ta một phần thuộc về ta thì chớ có trách ta không khách khí." Hà Thủy Miểu lạnh lùng nói ra.
"Vậy thì ngươi cứ không khách khí đi." Dao Dao lạnh lùng nói.
Hà Thủy Miểu bị Dao Dao nói như thế, trong lòng bùng lên lửa giận. Gã biết rõ, con thanh trùng thật lớn hẳn phải là do Diêu Trí Thanh khống chế, hiện tại Diêu Trí Thanh lâu như vậy không có lộ diện, nếu như Diêu Trí Thanh không xong rồi, như vậy cũng là vô pháp khu sử thanh trùng kia rồi, cái nữ nhân tuổi trẻ trước mặt này lại có thể có bản lĩnh. gì
Mình chẳng lẽ còn không phải là đối thủ của nữ nhân ấu trĩ này sao? Gã tuyệt đối không tin tưởng như vậy.
Vì vậy, soạt một cái, gã liền kích phát Hoàng Mang kiếm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook