Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện
Chương 37: Kinh Dương Đồ Thần Trận

Khương Ly nheo mắt nhìn xếp thành chiến trận trăm tên võ giả. Khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lấp lóe, các ngươi Phủ quốc công có phải rất thích dùng trận pháp đánh nhau, chờ Khương mỗ tránh được kiếp này, sẽ để các ngươi biết như thế nào mới là dùng trận giết người.

Trong lòng âm thầm gấp rút, hắn cần phải nhanh chóng đánh tan đám này võ giả, nếu không để bọn này dây dưa, chờ Lão quốc công chạy tới, muốn đi cũng khó khăn.

Trong lúc, Khương Ly suy nghĩ thoáng qua, nơi mặt đất chiến trận rốt cuộc hoàn thành, một trăm gã mặc hắc giáp võ giả quanh thân khí huyết cuồn cuộn, thân thể thẳng tắp như từng gốc cây tùng.

Mà đứng đầu đám người Vị Hà Thiếu quận chủ Trần Thừa Thủy thân mặc áo giáp đen, tay nắm trường thương, khí thế ngưng túc. Hắn cầm trường thương hung hăng đập xuống mặt đất, trong miệng phát ra điếc tai tiếng rống.

“Giết”

Sau một khắc.

Trăm tên hắc giáp binh, huyết khí thao thiên cùng nhau rống to.

Thanh âm như lôi đình, tựa hồ sóng cả bao phủ toàn trường, khiến xa xa vây xem đám võ giả giật mình thán phục.

“Là Kinh Dương Đồ Thần Trận” Chợt có người chợt kinh hãi hô.

“Kinh Dương trận, không lẽ đây chính là Việt quốc nổi danh tòa kia quân trận?”

“Như thế uy thế, hẳn là, lấy hơn một trăm vị Kim thân cảnh trở lên tạo thành trận pháp, Phủ Quốc Công quả nhiên đao to búa lớn”

Đứng ở chiến trận phía đối diện, Khương Ly ánh mắt lạnh lẽo, thì thầm: “Kinh Dương Trấn Thần trận, nghe danh đã lâu, hôm nay Khương mỗ lại muốn xem các ngươi có bao nhiêu cân lượng”

Nói rồi, hắn rút sau lưng hắc kiếm, chân đạp bộ pháp đã hướng đám người xông tới.

Trần Thừa Thủy cũng quát to, ngân thương đột nhiên tảo động.

Tại bọn hắn sau lưng, chậm rãi hội tụ một đạo huyết sắc chiến thần hư ảnh.

Hư ảnh thần chiến cao chừng năm trượng, thân mang huyết giáp, tay mang trường thương, hai hốc mắt tỏa ra kinh khủng quang mang. Hư ảnh vung tay bỗng nhiên đâm ra một thương.

Mũi thương bức thẳng Khương Ly mặt,sát ý cuồn cuộn như sóng cả.

Ầm ầm

Phảng phất hư không nổ vang, Thăng Long Tây môn bên ngoài quan đạo mặt đường ầm ầm vỡ vụn.

“Nghe nói tám mươi năm trước quốc chủ sử dụng Kinh Dương Trấn Thần trận, lấy vạn tên võ giả thành trận, đại bại tứ quốc trăm vạn liên quân, hôm nay Phủ quốc công dù chỉ sử dụng một trăm người ít ỏi, nhưng cũng để tại hạ mở rộng tầm mắt”

“Hắc, các ngươi đoán xem vị kia Đông Minh Chân Nhân có vượt qua nơi này hay chăng?”

“Cái này…chúng ta vẫn là xem rồi biết”

Bành, Huyết sắc hư ảnh cùng Khương Ly kiếm chiêu va chạm vào nhau, kinh khủng dư uy tràn ngập mà ra. Tây Môn quan đạo đột nhiên khói bụi mịt mù, mặt đất bị dư lực đánh thành từng hố to.

Cảm thụ một thương uy lực, Khương Ly không khỏi giật bắn, hắn ma kiếm vậy mà suýt nữa bị đánh văng.

Thế nhưng điểm ấy năng lực, lại chưa đủ để hù dọa hắn mảy may.

Quanh thân viên mãn Bất Diệt chân ý bùng nổ, tựa như một tấm lụa tại thân thể hắn xung quanh, lại tựa như mở ra một đóa hoa sáng lạn. Đem toàn bộ công kích ngăn cản, cũng như nhanh chóng chữa lành vết thương.

Khương Ly hiện tại toàn lực sử dụng Bất Diệt chân ý hộ thân, Chân Nhân cảnh phía dưới muốn làm tổn thương hắn, thực không dễ dàng.

Nhưng Kinh Dương Đồ Thần Trận quả nhiên vẫn có môn đạo, hơn trăm tên Kim thân cảnh trở lên hợp lực đại khái có thể phát huy ra Chân Nhân cảnh công kích.

Bành

Sau vài lần va chạm, Khương Ly thân thể bị nện bắn bay mà ra, nơi ngực nhói đau. Mặc dù có chân ý bảo hộ, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác cố hết sức, cảm giác bộ ngực suýt nữa bị xuyên thủng. Hắn hai mày co vào, cảm thấy gấp gáp, thần thức mơ hồ cảm ứng nơi phương xa có một luồng khí tức đang gần áp sát.

“Không thể đợi lâu nữa”

Khương Ly trụ vững thân hình, nhanh như chớp xông đến.

Hắc kiếm xuất vỏ.

Nhất Tụ Ma Giao

Một tiếng inh tai nhức óc tiếng gầm rú, ma kiếm vừa rút, kiếm ý liền hình thành một đầu dữ tợn ma giao, hùng hổ xông đến.

“Hừ”

Trần Thừa Thủy thấy thế, khẽ hừ nhẹ, không dám chủ quan vội huy động quân trận, mũi thương xoay tít đâm qua, muốn cùng Khương Ly kiếm chiêu đối cứng.

Chỉ có điều, đầu này giao long sắp cùng mũi thương va chạm lúc đó bỗng nhiên tan biến.

“Không được, hư chiêu”

Trần Thừa Thủy biến sắc, muốn phản ứng, chỉ có điều Khương Ly lúc này thân hình lấp lóe, chớp mắt đã xuất hiện tại cổng Tây môn, chạy tọt vào trong.

“Đuổi theo”

Biết mình bị lừa, hắn khuôn mặt đen thui, hướng xung quanh binh sĩ hạ lệnh, liền dồn dập theo chân.

Cũng lúc này, nơi ngoại thành bầu trời lấp lóe một con Hỏa giao, hỏa giao trên lưng đứng một ông lão, tóc tai cháy xem chính đang giận dữ đuổi gấp.

Khương Ly vào thành Thăng Long, không nghỉ ngơi mà một đường xông thẳng vào Hắc thị.

Hắc thị đại sảnh hôm nay vẫn tràn đầy khách nhân, thấy Khương Ly quần áo tả tời xông đến, đưa mắt liếc nhìn rồi chẳng ai để ý.

Nhưng tiếp sau đó, hắc thị bên ngoài chợt ồn ào, bị một đám mặc hắc giáp võ giả vây quanh.

“Họ Khương, mau mau cút ra đây”

Hùng hồn tiếng gọi không ai khác chính là Trần Thừa Thủy.

Đột nhiên gây chuyện, khiến bên trong Hắc thị đám võ giả đều hiếu kỳ nghe ngóng, thì thào bàn tán.

Trần Thừa Thủy đám ngườ đem Hắc thị bao quanh, nhưng lại chưa dám trực tiếp động thủ.

Mà Khương Ly lúc này thì đang ở hậu viện cùng Tô phu nhân uống trà.

Tô phu nhân váy đỏ, lười biếng nằm trên ghế dựa, liếc hắn cười nhạt nói:

“Đông Minh đạo hữu lần này ăn thiệt thòi rồi?”

Khương Ly nhấc chén trà uống một ngum nhỏ, lắc đầu: “Cũng không phải ăn thiệt thòi, giết phủ quốc công mười ba gã cao thủ, đốt trụi râu Trần Thừa Dụ một cái. Chỉ có điều Trần Thừa Dụ thực lực cao cường, không thể cứng đối cứng, nên tạm thời tại hạ phải tá túc tại Tô phu nhân chỗ này rồi”

“Ồ, Đông Minh đạo hữu vừa rồi còn sư tử ngoạm cắn ta một vố thật đau, giờ lại muốn tại nô gia chỗ này trốn tránh sao?”

“Không biết phu nhân muốn cái gì mới chịu bằng?”

Tô phu nhân nghe hắn hỏi, hơi thẳng người dậy, một tay chống má, mị hoặc đôi mắt đảo qua suy tư, chốc lát nói:

“Nghe nói Đông Minh đạo hữu tu luyện một môn công pháp gọi là Bất Diệt Chân Kinh, tu luyện công pháp này không những chiến lực hơn xa cùng giai, mà chữa thương năng lực cũng cực kỳ mạnh mẽ. Có thể cho nô gia mượn đọc, đừng nói giúp ngươi qua ải nhất thời, thậm chí ngươi cùng Phủ quốc công ân oán ở giữa, chúng ta Hắc thị có thể đứng ra giải quyết”

“Bất diệt chân kinh” Khương Ly hơi chau mày, chưa vội hồi đáp. Khương Ly tu luyện Bất Diệt chân kinh cũng không ít người biết. Tại Kiêu Dương thành, quen biết Khương Ly võ giả đều hơi hơi nghe qua. Mà thế gian càng biết hắn chỉ đạt được Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ nhất, nên mặc dù thiên tư ngộ tính cao tuyệt, cả đời dừng tại Nhất phẩm cảnh giới. Lại không biết, hắn thời gian vừa qua đã đạt được quyển thứ hai.

Chân Kinh quyển một, am hiểu trị thương, tăng phúc chiến lực, nhưng không có Chân Nhân pháp, đối với thế lực lớn như Hắc thị nhìn xem tương đối gân gà…

Đương lúc hắn đang đắn đo suy nghĩ, thì bên ngoài bỗng vang vọng tiếng hô.

“Họ Khương, mau cút ra đây!!”

“Ai nha nha, Phủ quốc công người đến thật nhanh, nói không chừng Lão quốc công đã đến, đang đợi ở bên ngoài để giết đạo hữu cũng nên”

Nghe được âm thanh, Tô phu nhân cười hì hì, khoái trá nói.

“Thiếu chủ, Phụ Quốc Công cầu kiến…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương