Phía trước xe bỗng nhiên phát ra tiếng vù vù.
Là điện thoại di động của Hạ Văn Sơn vang lên.
"Ba ơi, ba đang ở đâu?" Giọng nói uất ức của một cô gái vang lên từ điện thoại: "Có phải ba đi đón ai đó không? Con thật sự có một người chị sao?"
Hạ Văn Sơn đạp mạnh thắng xe.
Hạ Văn Sơn đạp mạnh thắng xe.
"Ai nói với con vậy?"
Cô gái bên kia bắt đầu khóc: "Ba, ba chưa bao giờ gạt con."
Hạ Văn Sơn xoa xoa mi tâm, nói chậm lại: "Hứa Nặc, ngoan.

Đây là chuyện của người lớn, con không cần lo."
"Ba, nhưng mẹ rất tức giận, anh trai cũng không ở nhà, con sợ…"
Hạ Văn Sơn dịu dàng an ủi, trở nên cực kỳ kiên nhẫn.
Ông ấy một chút cũng không lo lắng những lời mình nói ra sẽ bị Hạ Từ nghe thấy, hoặc là, đổi một cách nghĩ khác, ông ấy không có coi Hạ Từ trên xe ra gì cả.
Hạ Từ vừa chậm rãi thay áo khoác, vừa quan sát Hạ Văn Sơn.
Thính lực của cô tốt hơn người bình thường rất nhiều, ngay cả tiếng côn trùng vỗ cánh cũng có thể phân biệt được rõ ràng.


Lời nói từ bên kia điện thoại cũng lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
Hóa ra ông bố rẻ tiền này còn có cả một gia đình.
Hạ Từ không thấy ngạc nhiên.
Thật ra, cô cũng không muốn đi cùng Hà Văn Sơn.

Theo suy nghĩ của cô, sau khi bà ngoại mất, cô sẽ canh giữ bên cạnh mộ của bà ấy.

Sống cả đời trên ngọn núi nhỏ mây khói lượn lờ đó cả đời.
Nhưng bà ngoại không chịu.
Trước khi chết bà ngoại cũng đã tính đến ngày chết của mình.
Bà ấy nói, sau khi bà ấy chết, Hạ Từ không nên rơi nước mắt, cũng không nên cảm thấy đau buồn.
Bà ấy còn nói sẽ có người đến đón Hạ Từ sau khi bà ấy chết.
Bà ngoại dịu dàng ôm cô, dùng bàn tay khô khốc xoa xoa khuôn mặt non nớt của Hạ Từ: "Bọn họ sẽ chăm sóc Từ Bảo của chúng ta lớn lên.


Từ Bảo của chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều người yêu thương.

Lúc đó, bà ngoại có thể yên tâm rời đi rồi."
Hạ Từ ngây thơ nhìn Hạ Văn Sơn ở hàng ghế đầu.
Chỉ cần là lời bà ngoại nói, cô đều sẽ nghe theo, đều sẽ tin tưởng.
"Ba đã thương lượng với mẹ rồi, sẽ không đưa con bé về nhà.

Nhà chúng ta vẫn sẽ như trước." Hạ Văn Sơn nói với người trong điện thoại như vậy.
"Không được, ba.

Chị ấy là chị, cũng là người nhà của chúng ta.

Chúng ta khuyên mẹ, đón chị ấy về đi." Giọng nói của cô bé tên Hứa Nặc vang lên, nghe có vẻ rất quyết tâm.
Hạ Văn Sơn nở nụ cười.
"Hứa Nặc ngoan nào.

Đi làm bài tập đi." Ông ấy không muốn để đứa con gái mình yêu thương nhúng tay vào chuyện này nữa.
Giọng nói của cô bé Hứa Nặc nghe rất tự tin: "Ba yên tâm, con nhất định sẽ thuyết phục được mẹ!"
Hạ Văn Sơn lại nói vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương