Phía bên kia, sau khi Lâm Tuyết Khoáng từ phòng thẩm vấn đi ra đã trực tiếp trở về ký túc xá.
Lúc trước khi Hoàng Tịnh Sam vừa xảy ra chuyện, bởi vì bị phán định là tự sát vậy nên có thể xử lý một cách khiêm tốn, nhưng lần này Kỳ Ngạn Chí ly kỳ bỏ mình lại cách không lâu lắm, cha mẹ hắn còn đến trường náo loạn, toàn bộ vụ án hoàn toàn không thể áp chế được nên trong trường lập tức huyên náo.
Liên tưởng đến truyền thuyết tiếng hát lúc nửa đêm, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là bị ma ám, lại bị Lâm Tuyết Khoáng không cẩn thận đụng phải, cậu ra ngoài xem xét lại phát hiện thi thể Kỳ Ngạn Chí, có thể nói là phi thường xui xẻo.
Việc này làm cho Lâm Tuyết Khoáng trên đường trở về nhận được không ít lời an ủi, cậu đều ứng phó cho qua, đến tận lúc đứng dưới lầu ký túc xá cậu dừng bước lại.
Có một người đang ngồi trên thềm đá trước ký túc xá của bọn họ, thấy cậu đến, lười biếng đứng lên.
" Chào buổi sáng, hôm nay thời tiết khá đẹp nhỉ, quả là một ngày tốt để gặp lại bạn cũ." Đối phương cười hướng Lâm Tuyết Khoáng gật đầu nói: " Tiểu Tuyết."
Lâm Tuyết Khoáng thản nhiên nói: " Phụng Di."
Nhờ Tạ Văn Uyên ban tặng, Dịch Phụng Di phải trải qua một phen giãy dụa thoát thân mới có thể thoát khỏi vòng vây của các phóng viên, tranh thủ thời gian thay đi bộ đạo bào bắt mắt kia nên hiện tại nhìn qua có vài phần phong độ nhẹ nhàng.
Khóe miệng hắn cười, hỏi: " Mấy năm nay đi đâu, có khỏe không?"
Lâm Tuyết Khoáng sánh vai với hắn: " Tôi ra nước ngoài học, rất khỏe."
Dịch Phụng Di thở dài: " Câu nha, cho dù sống không tốt cũng không nói ra, việc gì cũng giấu trong lòng, chẳng ai đoán nổi tâm tư của cậu."
Hắn vỗ vỗ vai Lâm Tuyết Khoáng: " Lúc trước cậu không từ mà biệt, Văn Uyên tìm cậu mãi, tháng trước hắn còn ra nước ngoài một chuyến bởi vì nghe có người bảo nhìn thấy cậu.

Nhưng đi rồi vẫn không tìm được, sau khi trở về hắn tự nhốt mình trong phòng ba ngày, say bất tỉnh nhân sự sau đó bị cha hắn túm ra."
" Mấy năm mọi người đều khuyên hắn, nhưng hắn lại không nghe lọt một ai, cuối cùng cha mẹ hắn cũng phải hỗ trợ đi tìm người khắp nơi, quả thực là xem cậu thành bồ tát cứu thế.

Tôi thấy, nếu cậu không trở về, Tạ Văn Uyên sẽ thành kẻ điên thật."
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Hắn trước khi quen biết tôi không phải cũng sống rất tốt đấy sao, có thể thấy không ai lại không thể rời khỏi ai, nếu xa thêm nhiều năm nữa, có khi nên quên cũng đã quên."
Lời này của cậu hết sức thanh tỉnh và lạnh lùng, so với trước kia khiến người ta cảm thấy khác biệt rất lớn, Dịch Phụng Di hơi ngưng mắt, cho rằng Lâm Tuyết Khoáng đang giận dỗi Tạ Văn uyên, liền cười nói:
" Hai người đủ rồi nha, lúc không gặp thì nhớ nhớ thương thương, giờ gặp thì lại ầm ĩ! Kỳ thật trong lòng cậu cũng rõ ràng đi, Văn Uyên tìm cậu lâu như vậy, hắn ta thực sự thích cậu..."
Lâm Tuyết Khoáng đột ngột cắt đứt lời Dịch Phụng Di: " Mấy năm nay anh tìm tôi sao?"

Cậu cứ như thật sự muốn biết đáp án câu hỏi này cho nên quay đầu nhìn thẳng Dịch Phụng Di, đôi mắt rõ ràng là thâm lãnh như u đàm nhưng ánh mắt lại linh động, lấp lánh rực rỡ, sóng quang lưu lệ.
Dịch Phụng Di đột nhiên nhớ đến lời một sinh nữ từng nói qua hồi trung học, " Lâm Tuyết Khoáng, cậu có biết lúc cậu nghiêm túc nhìn người khác như vậy đặc biệt muốn mạng hay không."
Hắn không tự chủ được mà nói: " Đương nhiên là tìm."
" Thế sao?" Lâm Tuyết Khoáng không mặn không nhạt nói, " Vậy anh cũng thích tôi sao?"
Dịch Phụng Di ngẩn người, không nhịn được lập tức cưới rộ lên, giơ tay đấm Lâm Tuyết Khoáng một cậu: " Tiểu tử cậu! thế mà lại giơ cái mặt nghiêm trọng đấy đi đùa giỡn người khác!"
Hắn nói: " Được rồi, dù sao cũng là chuyện giữa hai người các ngươi, tôi cũng lười xen vào, cậu không muốn nghe thì thôi.

Bất quá tôi nói cho cậu biết, nếu lần sau mà còn không từ biệt thì nhớ giết cái tên phiền phức Tạ Văn Uyên trước rồi hẵn đi, tên này quá mức khủng bố, giày vò mọi người không ai yên ổn nổi."
Lâm Tuyết Khoáng cười nhạt lắc đầu: " Không, không đi nữa."
" Vậy là tốt rồi." Dịch Phụng Di ôm cậu một cái " Mặc kệ như thế nào, hoan nghênh trở về.

"
Lâm Tuyết Khoáng vốn định mời Dịch Phụng Di một bữa cơm, nhưng đối phương nói trong tay còn có vụ án khác cần phải xử lý, vậy nên chỉ nói mấy câu đã rời đi.
Lâm Tuyết Khoáng trở về ký túc xá, vừa mới đứng ở cửa lấy chìa khóa, cửa phòng cách vách liền "phanh" một tiếng mở ra, bên trong thò ra một cái đầu, là lớp trưởng Triệu Xuân Dương.
" Tuyết tử, cậu về rồi!"
Triệu Xuân Dương vừa nhìn thấy cậu lập tức xoay người trở về ký túc xá, đem thanh kiếm gỗ đào tối qua được nổi danh trên kênh livestream của Thôi Khải lấy ra, trịnh trọng đưa cho Lâm Tuyết Khoáng.
" Người anh em" Triệu Xuân Dương đồng tình vỗ vỗ vai cậu: " Tôi cho cậu mượn thanh kiếm này, có thể trừ tà, câu đem vào phòng xem như an ủi tâm lý, miễn cho tối nay ở một mình lại sợ hãi."
Lâm Tuyết Khoáng bị hắn cứng rắn nhét kiếm vào ngực, không thể không đưa tay ôm lấy: " Ở một mình? Mạnh Vũ không về sao?"
Triệu Xuân Dương nói: "Ừ, chuyên ngành của chúng ta không phải đang có sự kiện sao? Trước Tết Nguyên Đán phải diễn tập một bộ phim lịch sử có tính chất khoa học phổ thông, trước khi tiết mục ra mắt cần phải thảo luận phương án rồi lên kế hoạch, phỏng chừng tối nay phải ở lại cả đêm.

Mạnh Vũ bảo tôi nói với cậu không cần để cửa cho cậu ta."

Lâm Tuyết Khoáng vốn định ra ngoài tối nay, đang cân nhắc có nên dứt khoát ở ngoài luôn hay không, Ngô Mạnh Vũ không trở về thế mà lại hợp ý cậu.
Đêm đó đến nửa đêm, Lâm Tuyết Khoáng thay một bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, sau đấy đi ra ban công đẩy cửa sổ ra.
Khuôn viên trường ban ngày tràn ngập khí tức thanh xuân bây giờ chỉ còn lại một mảng yên tĩnh, trong gió mang theo tiếng nỉ non mơ hồ không biết từ đâu truyền đến, vạn vật lâm vào ngủ say.
Cửa ký túc xá đã được khóa lại, cậu chống tay lên bệ cửa sổ, sau đó trực tiếp từ lầu bốn phi thân nhảy xuống!
Cậu giữa không trung khom lưng, mũi chân điểm trên bệ của sổ lầu ba mượn lực thuận thế lật một cái, lúc rơi xuống, tay đã giữ được lan can lầu hai nhẹ nhàng tiếp đất.
Thân hình thon dài duyên dáng tràn đầy lực lượng, Lâm Tuyết Khoáng giống như một con mèo trèo qua tường, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra liền đã đi tới dưới lầu.
Trên sân trường còn một ít tiền giấy và bạc chưa quét dọn sạch sẽ, cái này là cha mẹ Kỳ Ngạn Chí đến đòi công bằng đã ném lúc sáng, bây giờ bị gió đêm cuốn bay loạn xạ, nhìn qua hết sức kinh hãi.
Con chó A Hoàng nuôi trong trường run rẩy, vốn nó đang định trở về tổ ngủ, đột nhiên nhìn thấy một người rơi từ trên trời xuống, há miệng muốn kêu to.
"Suỵt, là ta.

"
Lâm Tuyết Khoáng hướng về phía cẩu tử ngoắc ngón tay, A Hoàng lúc này mới nhìn rõ cậu, lập tức thu lại trạng thái công kích, hưng phấn vẫy đuôi nhào tới cọ đầu chó lên bắp chân Lâm Tuyết Khoáng.
Lâm Tuyết Khoáng nhếch khóe mội, khom lưng nhéo nhéo gáy A Hoàng, thấp giọng nói: " Ngươi không sợ ta à? "
Một sinh mệnh nhỏ yếu ớt như vậy, chỉ cần cậu ra lực một chút sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
A Hoàng hồn nhiên không phát giác, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử vui vẻ, Lâm Tuyết Khoáng buông tay ra, đưa cho nó một cây xúc xích.
Đuổi cẩu tử đi, Lâm Tuyết Khoáng giẫm lên những tờ tiền phiêu phiêu trong gió một lần nữa đi đến gần hiện trường phát hiện thi thể Kỳ Ngạn Chí tối hôm qua.
Cậu đến đây dự định sẽ lại khảo sát hiện trường tử vong của Kỳ Ngạn Chí, nhưng Lâm Tuyết Khoáng không giống như bộ phận pháp chứng điều tra đi tìm chứng cứ hay tìm kiếm dấu vết tại hiện trường, mục đích của cậu cùng loại với giám sát.
Thông thường, khi một người chết oan uổng, hắn ta sẽ để lại những oán hận còn sót lại vì đau đớn và không cam lòng.

Trong sự oán giận, người chết sẽ liên tục lặp đi lặp lại những gì xảy ra trước khi chết.
Loại oán niệm này sau khi thời gian tử vong vượt quá 18 giờ sẽ thành hình, thời gian lưu lại phụ thuộc vào độ sâu của oán niệm, ước chừng ba ngày đến một tuần, thời gian trôi qua càng lâu, mức hoàn chỉnh của cảnh tượng lại càng thấp.

Cảnh tượng trong oán niệm thường dễ dàng bị kích phát vào ban đêm khi âm khí nồng đậm nhất.

Lâm Tuyết Khoáng muốn hiểu rõ chuyện xảy ra trước khi Kỳ Ngạn Chí chết thì đây là phương thức tốt nhất.
Tạ Văn Uyên không có khả năng không nghĩ đến việc này, nói không chừng hắn đã tới xem xong, xung quanh hiện trường có kết giới cấm chế còn có hai người phụ trách trông coi đang đưa lưng về phía Lâm Tuyết Khoáng thấp giọng nói chuyện phiếm.
Lâm Tuyết Khoáng tựa vào một cái cây đánh giá hai người một lát, phát hiện bọn họ không phải là người mà là hai con thỏ tinh mới hóa hình được vài năm.
Tạ gia là ngự linh thế gia, có năng lực hiệu lệnh tinh quái và âm hồn, hai con thỏ tinh này hơn phân nửa là do Tạ Văn Uyên phái tới.
Lâm Tuyết Khoáng suy nghĩ một lát, từ phía sau cây đi ra tiến về phía trước.
Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, con thỏ bên phải hỏi một câu " Là ai?", con bên trái còn chưa kịp phản ứng hai người bọn họ đã bị người phía sau một trái một phải khoác vai.
Một giọng nói nhẹ nhàng "suỵt" bên tai, thì thầm: " Đừng nhìn, không ai cả."
Năm chữ ngắn ngủi lại như có ma lực kỳ dị, trực tiếp xuyên thấu màng nhĩ vang lên trong đầu, khiến người ta không tự chủ được muốn thuận theo.
Ánh mắt hai người đồng thời đăm đăm, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp, con thỏ vừa hỏi chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: " À...!không có ai thì tốt....!không ai...!thì tốt..."
Lâm Tuyết Khoáng buông tay ra, ngay tại chỗ xuất hiện hai con thỏ một đen một trắng, thân trên nâng lên, chân sau chống đỡ ngồi xổm trên mặt đất, hai lỗ tai dựng thẳng tắp, toàn thân không nhúc nhích cứ như biến thành hai con thỏ điêu khắc, chỉ có một thân lông tơ lắc lư trong gió thoạt nhìn có vài phần đáng yêu, so với Tạ Văn Uyên rất không giống nhau.
Lâm Tuyết Khoáng thuận tay chọc chọc lông thỏ, vòng qua bọn nó đi về phía kết giới.
Lúc cậu ra khỏi cửa trong túi có đặt một tấm gương nhỏ, hiện tại lấy ra để gương đối mặt với ánh trăng, bấm quyết nói: " Quan Âm thường tự tại, thủy nguyệt vô trần.

Minh tâm thấy huyễn tướng, một niệm xá si nhân."
Dứt lời, trên gương chảy ra một mảnh bạch quang nhu hòa, bao phủ xung quanh Lâm Tuyết Khoáng, làm mờ đi đường nét thân hình cậu, Lâm Tuyết Khoáng dễ dàng xuyên qua kết giới sau đó thu hồi gương.
Thiết lập kết giới bên ngoài hiện trường, thứ nhất là bảo vệ học sinh, phòng ngừa oán niệm và sát khí lưu động ra ngoài, thứ hai cũng là ngăn cản nhân viên không liên quan tiếp cận.
Nếu trực tiếp phá vỡ kết giới khó tránh khỏi gây kinh động, Lâm Tuyết Khoáng liền nghĩ ra chủ ý.
Ban ngày khi Tạ Văn Uyên nổi giận đùng đùng rời đi, cô gái trẻ trong tổ đặc biệt kia đến nói chuyện với cậu, Lâm Tuyết Khoáng liền mượn động tác ném ly giấy lặng lẽ rắc một chút vô căn thủy được cung phụng trên tượng Quan Âm lên tóc cô, dùng cái này gieo huyễn hình thuật.
Cô gái kia bị Lâm Tuyết Khoáng mượn thân ảnh che lấp thân phận, sau khi thành công tiến vào kết giới ảo thuật cũng biến mất.
Sau một ngày, câu lại một lần nữa đứng ở nơi cậu nhìn thấy thi thể tối qua.
Lúc này Lâm Tuyết Khoáng có chuẩn bị mà đến, cậu đem một cái la bàn đặt trên tảng đá, sau đó tiến lên hai bước, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Cậu học khối văn, cho dù là trước khi sống lại cũng chưa bao giờ đặt chân đến tòa nhà thực nghiệm khối khoa học tự nhiên.


Hiện tại nhìn đến, cậu phát hiện phong thủy khu vực tòa nhà này thực sự không thể nào nói là tốt.
Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn có rừng cây có ao, phong cảnh tuyệt đẹp, thủy mộc tương sinh, nhưng ao ở phía nam, rừng ở đông chỉ vậy thôi đã rất có vấn đề.
Theo phong thủy, đông Thương Long, tây Bạch Hổ, nam Chu Tước, bắc Huyền Vũ, nếu ao ở phía đông, Thương Long gặp nước, đó là đại cát tụ tài thế nhưng Chu Tước trong ngũ hành là chủ hỏa cùng thủy xung đột.
Lại có " Đông hạnh hung, tây đào dâm, gia viên không thể tài tang lâm", rừng hạnh gần đó mỗi mùa hè đều kết quả rất được các bạn học yêu thích, nhưng trồng phía đông thì chính là điềm hung không phải là một an bài tốt.
Hơn nữa, bên cạnh cái ao này vì muốn thoát nước nên mở một cái kênh nhỏ hơi sâu, phong thủy được gọi là " canh rương độc sát" rất dễ dàng tích tụ hung khí.
Bởi vì trường học có nhiều học sinh, dương khí vượng cho nên mặc dù sắp xếp có chút không ổn, đều là những vấn đề nhỏ.

Nhưng một khi có tà vật nào xuất hiện, vậy thì mảnh khu vực này chính là nơi trợ lực tốt nhất cho nó.
Đang suy nghĩ, Lâm Tuyết Khoáng bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng " Đang" giòn giã.
Cậu ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ về phía sau khẽ quát: " Đạo tông cấp tốc như luật lệnh, định!"
Thanh âm dừng lại xung quanh liền khôi phục yên tĩnh.
Là la bàn trắc sát cậu vừa đặt trên tảng đã có phản ứng, chứng tỏ sát khí nơi này quả thật rất nặng.
Viên bi thép vốn ở chính giữa la bàn điên cuồng chuyển động, cứ như muốn cấp tốc chạy ra khỏi la bàn, sau khi bị ngón tay của Lâm Tuyết Khoáng giữ lại một lát, cương châu lập tức yên lặng, bề ngoài vốn sáng bóng đã bị ăn mòn thành màu đen.
Cương châu cuối cùng dừng ở phía tây năm, xem ra sát khí ban đầu chính là từ phương hướng kia mà đến.
Sát khí càng nặng, oán niệm của người chết lại càng không dễ dàng tiêu tán, cảnh tượng trước khi chết cũng càng rõ ràng và hoàn chỉnh, nhưng Lâm Tuyết Khoáng đứng chờ ở chỗ này một hồi, oán niệm lại không hiện hình, bốn phía bóng đêm yên tĩnh.
Lâm Tuyết Khoáng cười lạnh một tiếng, ngọn tay búng ra, viên cương châu bị cậu bắn về phía góc tây nam " xuy" một tiếng ở trong không khí bay xoẹt qua.
" Hành tung đã bị phát hiện, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi?"
Không khí tựa hồ có một lát ngưng trệ, ngay lập tức một cỗ dao động vô hình từ bốn phương tám hướng mà đến, lạnh như băng mang theo triều ý, giống như thủy triều đột nhiên ập đến.
Mặt trăng và tinh quang trên trời không biết từ khi nào đã biến mất, biến thành mây đen nặng nề, tiền giấy được thay thế bằng lá thu rụng được gió cuốn lên——đây chính là cảnh tượng xảy ra án mạng tối hôm qua.
*
*
Tác giả có điều muốn nói:
Hơn nửa năm không lên Tấn Giang, sau khi mở văn có rất nhiều đối tác nhỏ của tôi dần dần xuất hiện, rất hạnh phúc hu hu hu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương