Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 2 - Chương 2
Huyền Huyễn thích ngủ đến tự nhiên tỉnh, cậu chưa từng gài đồng hồ báo thức, khi nào tỉnh thì khi đó rời giường.
Cộng thêm gần nhất Huyền Diệu Khả không gọi, Huyền Huyễn thường ngủ đến 10 giờ mới tình nguyện dậy.
Hôm nay, hơn tám rưỡi, Huyền Huyễn đã bị đánh thức.
Điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường vang.
Huyền Huyễn gãi đầu, lẽ nào tối qua ngủ quên tắt máy?
"Uy?"
"Huyền Huyễn, mau tới bệnh viện!"
Huyền Huyễn chui vào chăn, dùng một loại thanh âm kéo dài nói: "Tiêu Xuân Thu, anh biết tôi không thích bị người quấy rầy giấc ngủ, tốt nhất đừng nói nhảm?"
Đầu kia điện thoại, Tiêu Xuân Thu cười khan vài tiếng.
"Ha ha, chúng ta hiểu nhau vậy, sẽ không tính toán nhiều thế chứ."
"Tôi và anh không có tí quan hệ."
"Hắc hắc, cậu biết tôi không phải loại người buồn chán, không có việc sao dám quấy rầy cậu."
"Có việc khải tấu, vô sự bãi triều."
"Có người trị được những người uống rượu Hồng Mang." Tiêu Xuân Thu rất nhanh nói.
"Nga?" Đôi mắt nửa khép của Huyền Huyễn mở ra tí, "Thần thánh phương nào? Lợi hại vậy?"
"Một người đàn ông kỳ quái."
Ở khi Tiêu Xuân Thu nói câu một người đàn ông kỳ quái, Huyền Huyễn đứng dậy.
Huyền Diệu Khả không ở, đi quấy rầy Tiêu Xuân Hạ.
Ăn sáng, thay quần jean, áo T-shirt, trên lưng ba lô, đeo kính, ra ngoài.
...
Gió mát hiu hiu, ánh nắng buổi sáng tám chín giờ hơi yếu, chiếu trên mặt không cảm thấy nóng bức, chỉ là ấm áp.
Huyền Huyễn hít một hơi thật sâu, nheo mắt.
Mùa hè đã qua phân nửa, trời thu sắp tới.
Một chân bước vào bệnh viện, một người lao tới.
"Huyền Huyễn, cứu mạng!"
Tiêu Xuân Hạ nắm tay áo Huyền Huyễn hai mắt đẫm lệ rưng rưng.
Huyền Diệu Khả quả đấm chống nạnh đứng cách đó không xa, vung điện thoại di động kêu to: "Tiêu Xuân Hạ, anh qua đây cho em, còn một tấm!"
Tiêu Xuân Hạ lui phía sau Huyền Huyễn, lộ nửa cái đầu, khiếp đảm mà kiên quyết lắc đầu.
"Anh không phải muốn bái em vi sư? Anh để em chụp, em nhận anh làm đồ đệ, dốc túi truyền thụ!"
Tiêu Xuân Hạ do dự.
Điều kiện này rất mê người! Thế nhưng cô gái này rất kinh khủng! Người phải biết nhìn tương lai, trước mắt là có lợi, thế nhưng lâu dài, mất nhiều hơn được.
"Anh không làm đồ đệ của em, ngẫm lại, Tây Dương ma pháp và Trung Quốc thuật pháp, anh vẫn thích Trung Quốc, anh muốn sửa làm đệ tử Huyền Huyễn."
Huyền Huyễn dở khóc dở cười, em gái mình rốt cuộc làm gì, khiến Tiêu Xuân Hạ luôn quấn quít muốn bái cô vi sư sợ thành như vậy.
Xem ở mình từng là người bị hại, Huyền Huyễn quyết định giúp Tiêu Xuân Hạ một phen.
"Tiểu Khả, nên có chừng mực."
Huyền Diệu Khả bĩu môi, thu hồi điện thoại di động, "Được rồi, không chơi là được."
Tiêu Xuân Hạ nhất thời thở dài.
"Anh, anh thế nào tới bệnh viện? Bị bệnh sao?" Huyền Diệu Khả thân thiết hỏi.
"Không phải, Tiêu Xuân Thu nói với anh, có người trị được những người uống rượu Hồng Mang, anh muốn xem là dùng cách gì."
"Có chuyện này? Em (anh) cũng phải nhanh chân đi xem." Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ không hẹn cùng nói.
Huyền Huyễn nghĩ kỳ quái, hỏi Tiêu Xuân Hạ, "Anh là bác sĩ ở đây, thế nào không biết?"
"Mấy ngày nay bị doạ sợ, làm sao có thời gian lưu ý cái khác, huống hồ bất đồng bộ môn, không biết cũng bình thường."
...
"Huyền Huyễn, cậu tới, bên này!"
Tiêu Xuân Thu xa xa nhìn thấy ba người Huyền Huyễn, ngoắc ngoắc bọn họ.
"Người nào trị được những người uống rượu Hồng Mang?" Tiêu Xuân Hạ khẩn cấp hỏi.
Tiêu Xuân Thu chỉ người đàn ông mặc áo bác sĩ đứng giữa đám hộ sĩ.
"Cái kia, Nguyệt Vũ."
Một điểm trắng giữa quần màu lam, rất chói mắt.
Nghe tên mình, Nguyệt Vũ quay đầu.
Vóc người thon dài, tóc đen xoả vai, đơn giản dùng một sợi ruy-băng buộc lại, lông mày dài nhỏ mang theo phong lưu ý nhị.
Mỹ nam cổ điển?!
Huyền Diệu Khả hai mắt tỏa sáng, lén lút cầm điện thoại di động.
Bỗng nhiên, từ tóc cổ điển mỹ nam chui ra một con sóc chuột.
Sóc chuột chi chi hai tiếng, chạy xuống vai Nguyệt Vũ, lao về phía Huyền Huyễn.
Sóc nhỏ mẫn tiệp theo ống quần Huyền Huyễn bò lên vai.
Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn vị khách không mời mà đến, lo lắng có nên vứt nó xuống.
Sóc chuột hưng phấn kêu vài tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, liếm môi Huyền Huyễn một cái.
Huyền Huyễn giật mình.
Sóc chuột nhanh như chớp nhảy xuống vai Huyền Huyễn, chạy qua đám người ngây ngốc, bò lại vai Nguyệt Vũ, trong ánh mắt càng thêm kinh ngạc của mọi người, liếm môi Nguyệt Vũ một cái.
Một đám hộ sĩ, ba người Tiêu Xuân Thu mở to đôi mắt tròn tròn nhìn Huyền Huyễn, lại nhìn Nguyệt Vũ, lại nhìn sóc chuột hưng phấn kêu, tròng mắt lăn xuống đất.
Hãn! Này tính gì? Kiss gián tiếp???
Cộng thêm gần nhất Huyền Diệu Khả không gọi, Huyền Huyễn thường ngủ đến 10 giờ mới tình nguyện dậy.
Hôm nay, hơn tám rưỡi, Huyền Huyễn đã bị đánh thức.
Điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường vang.
Huyền Huyễn gãi đầu, lẽ nào tối qua ngủ quên tắt máy?
"Uy?"
"Huyền Huyễn, mau tới bệnh viện!"
Huyền Huyễn chui vào chăn, dùng một loại thanh âm kéo dài nói: "Tiêu Xuân Thu, anh biết tôi không thích bị người quấy rầy giấc ngủ, tốt nhất đừng nói nhảm?"
Đầu kia điện thoại, Tiêu Xuân Thu cười khan vài tiếng.
"Ha ha, chúng ta hiểu nhau vậy, sẽ không tính toán nhiều thế chứ."
"Tôi và anh không có tí quan hệ."
"Hắc hắc, cậu biết tôi không phải loại người buồn chán, không có việc sao dám quấy rầy cậu."
"Có việc khải tấu, vô sự bãi triều."
"Có người trị được những người uống rượu Hồng Mang." Tiêu Xuân Thu rất nhanh nói.
"Nga?" Đôi mắt nửa khép của Huyền Huyễn mở ra tí, "Thần thánh phương nào? Lợi hại vậy?"
"Một người đàn ông kỳ quái."
Ở khi Tiêu Xuân Thu nói câu một người đàn ông kỳ quái, Huyền Huyễn đứng dậy.
Huyền Diệu Khả không ở, đi quấy rầy Tiêu Xuân Hạ.
Ăn sáng, thay quần jean, áo T-shirt, trên lưng ba lô, đeo kính, ra ngoài.
...
Gió mát hiu hiu, ánh nắng buổi sáng tám chín giờ hơi yếu, chiếu trên mặt không cảm thấy nóng bức, chỉ là ấm áp.
Huyền Huyễn hít một hơi thật sâu, nheo mắt.
Mùa hè đã qua phân nửa, trời thu sắp tới.
Một chân bước vào bệnh viện, một người lao tới.
"Huyền Huyễn, cứu mạng!"
Tiêu Xuân Hạ nắm tay áo Huyền Huyễn hai mắt đẫm lệ rưng rưng.
Huyền Diệu Khả quả đấm chống nạnh đứng cách đó không xa, vung điện thoại di động kêu to: "Tiêu Xuân Hạ, anh qua đây cho em, còn một tấm!"
Tiêu Xuân Hạ lui phía sau Huyền Huyễn, lộ nửa cái đầu, khiếp đảm mà kiên quyết lắc đầu.
"Anh không phải muốn bái em vi sư? Anh để em chụp, em nhận anh làm đồ đệ, dốc túi truyền thụ!"
Tiêu Xuân Hạ do dự.
Điều kiện này rất mê người! Thế nhưng cô gái này rất kinh khủng! Người phải biết nhìn tương lai, trước mắt là có lợi, thế nhưng lâu dài, mất nhiều hơn được.
"Anh không làm đồ đệ của em, ngẫm lại, Tây Dương ma pháp và Trung Quốc thuật pháp, anh vẫn thích Trung Quốc, anh muốn sửa làm đệ tử Huyền Huyễn."
Huyền Huyễn dở khóc dở cười, em gái mình rốt cuộc làm gì, khiến Tiêu Xuân Hạ luôn quấn quít muốn bái cô vi sư sợ thành như vậy.
Xem ở mình từng là người bị hại, Huyền Huyễn quyết định giúp Tiêu Xuân Hạ một phen.
"Tiểu Khả, nên có chừng mực."
Huyền Diệu Khả bĩu môi, thu hồi điện thoại di động, "Được rồi, không chơi là được."
Tiêu Xuân Hạ nhất thời thở dài.
"Anh, anh thế nào tới bệnh viện? Bị bệnh sao?" Huyền Diệu Khả thân thiết hỏi.
"Không phải, Tiêu Xuân Thu nói với anh, có người trị được những người uống rượu Hồng Mang, anh muốn xem là dùng cách gì."
"Có chuyện này? Em (anh) cũng phải nhanh chân đi xem." Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ không hẹn cùng nói.
Huyền Huyễn nghĩ kỳ quái, hỏi Tiêu Xuân Hạ, "Anh là bác sĩ ở đây, thế nào không biết?"
"Mấy ngày nay bị doạ sợ, làm sao có thời gian lưu ý cái khác, huống hồ bất đồng bộ môn, không biết cũng bình thường."
...
"Huyền Huyễn, cậu tới, bên này!"
Tiêu Xuân Thu xa xa nhìn thấy ba người Huyền Huyễn, ngoắc ngoắc bọn họ.
"Người nào trị được những người uống rượu Hồng Mang?" Tiêu Xuân Hạ khẩn cấp hỏi.
Tiêu Xuân Thu chỉ người đàn ông mặc áo bác sĩ đứng giữa đám hộ sĩ.
"Cái kia, Nguyệt Vũ."
Một điểm trắng giữa quần màu lam, rất chói mắt.
Nghe tên mình, Nguyệt Vũ quay đầu.
Vóc người thon dài, tóc đen xoả vai, đơn giản dùng một sợi ruy-băng buộc lại, lông mày dài nhỏ mang theo phong lưu ý nhị.
Mỹ nam cổ điển?!
Huyền Diệu Khả hai mắt tỏa sáng, lén lút cầm điện thoại di động.
Bỗng nhiên, từ tóc cổ điển mỹ nam chui ra một con sóc chuột.
Sóc chuột chi chi hai tiếng, chạy xuống vai Nguyệt Vũ, lao về phía Huyền Huyễn.
Sóc nhỏ mẫn tiệp theo ống quần Huyền Huyễn bò lên vai.
Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn vị khách không mời mà đến, lo lắng có nên vứt nó xuống.
Sóc chuột hưng phấn kêu vài tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, liếm môi Huyền Huyễn một cái.
Huyền Huyễn giật mình.
Sóc chuột nhanh như chớp nhảy xuống vai Huyền Huyễn, chạy qua đám người ngây ngốc, bò lại vai Nguyệt Vũ, trong ánh mắt càng thêm kinh ngạc của mọi người, liếm môi Nguyệt Vũ một cái.
Một đám hộ sĩ, ba người Tiêu Xuân Thu mở to đôi mắt tròn tròn nhìn Huyền Huyễn, lại nhìn Nguyệt Vũ, lại nhìn sóc chuột hưng phấn kêu, tròng mắt lăn xuống đất.
Hãn! Này tính gì? Kiss gián tiếp???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook