Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 2 - Chương 17
Sắc trời âm trầm, mây đen tụ tập từ bốn phương tám hướng, mưa to tuỳ thời sẽ rơi.
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời, tâm tình xao động bất an càng thêm phiền táo.
Hôm nay, buổi sáng vừa diễm dương cao chiếu, đảo mắt đã mây đen.
Cô không tự chủ nhanh hơn bước chân, cuối cùng thậm chí chạy.
Quẹo qua một gốc đa lớn, một cửa tiệm nhỏ cao hai tầng xuất hiện trong tầm mắt.
Trước cửa tiệm cũ nát, đỏ, trắng, lam ba màu đèn của tiệm uốn tóc loé một cái, tắt một cái.
Lâm Linh đứng trước tiệm uốn tóc, đờ đẫn nhìn ánh đèn loé tắt bất định.
Hai năm, ngọn đèn này vẫn đau khổ chống đỡ! Cư nhiên chưa hư.
Ngoài tường cửa tiệm bám đầy dây trường xuân, lá cây rung động theo gió, từ xa nhìn lại, khiến người có ảo giác, nghĩ cửa tiệm cũng nhẹ nhàng lung lay.
Dây trường xuân xanh biếc ẩm ướt, có phân nửa héo rũ, vô lực rủ xuống.
Lâm Linh hít sâu một hơi, nỗ lực trấn định mình.
Cô chậm rãi vươn tay, đẩy ra cánh cửa thuỷ tinh đầy bụi.
Chi nha một tiếng, giữa vắng vẻ phá lệ vang dội.
Trong tiệm uốn tóc, lược, kéo, chai phun nước lăn đầy đất, dưới chân dẫm là những đoạn tóc dài ngắn bất đồng.
Cái gương u tối thoáng chiếu ra bóng Lâm Linh.
Dựa vào trí nhớ, Lâm Linh vươn tay sờ công tắc.
Trên vách tường dính ướt, không biết vì bụi hay vì giấy dán tường bong tróc.
Đột nhiên, Lâm Linh nghĩ có gì chạm vào tay mình, cảm giác ngứa ngáy ghê tởm khiến cô kinh khủng không hiểu.
Cô cắn môi, gạt công tắc.
Đèn huỳnh quang sáng một cái lại tắt, sau đó tắt lại sáng.
Một con gián theo tay trái Lâm Linh bò lên, cánh nâu thỉnh thoảng mấp máy.
Lâm Linh gắt gao nhìn chằm chằm con gián, đột nhiên, cô vươn tay phải hung hăng bóp chết nó.
Dịch thể màu trắng từ tay cô chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Lâm Linh ném con gián, lấy ra khăn tay lau khô.
Lâm Linh đá văng cái ghế cản đường dưới đất.
Cái ghế lăn sang bên, đụng phải cái bàn chuyên dụng cắt tóc, phát ra âm hưởng nặng nề.
Bức tường bên phải có một cánh cửa kéo phong cách Nhật, Lâm Linh đi qua giật cửa, bên trong một mảnh hôn ám, vì lâu lắm không ai ở, phòng toả ra mùi nấm mốc.
Đó là một căn phòng trần thiết đơn giản, chăn trên giường hiện lên một loại hôi đen quỷ dị, đầy những vết tích chuột cắn rách.
Vị trí đầu giường có một khung ảnh, là chụp một người, y hi có thể nhận ra đó là một cô gái, thế nhưng đầu đã bị cắt xuống.
Lâm Linh nhìn ảnh chụp, mắt toát ra oán hận.
Cô đi qua, vươn tay đập nát ảnh chụp.
Âm hưởng thanh thuý của thuỷ tinh vỡ vụn, vang vọng giữa không gian nhỏ hẹp, phảng phất từng tiếng thét chói tai.
Lâm Linh đẩy ra cái gương cao bằng thân người trên tường, để lộ cái động âm trầm đáng sợ.
Chần chờ một chút, Lâm Linh lấy ra đèn pin trong túi xách, bật, khom lưng vào.
Lâm Linh tìm được chốt mở đèn.
Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, mặt đất phủ kín cát trắng, phía trên thất linh bát lạc những bụi cây nhỏ.
Lá cây sớm héo rũ hủ hoá, chỉ để lại cành lá khô cằn.
Giữa cát trắng cắm một cây trường đinh thất khoả lộ hàn quang.
Lòng Lâm Linh thoáng rét lạnh, hàm răng khanh khách rung động.
Cô ta quả nhiên thoát thân.
Lâm Linh không biết mình thế nào ra ngoài.
Khi đi ra, sắc trời âm trầm như muốn đổ mưa.
Những hạt mưa tích tụ đã lâu tầm tả.
Lâm Linh đứng dưới mái hiên, ánh mắt bay xa, tựa hồ nhìn mưa, lại tựa hồ xuyên qua mưa nhìn gì.
Ánh đèn đỏ trắng lam của tiệm uốn tóc chiếu rọi trên mặt cô, có vẻ quỷ dị sặc sỡ.
Xa xa dưới tán đa, một cô gái đứng phía sau, lẳng lặng nhìn Lâm Linh.
Quần áo trên người cô gái đều ướt, dán chặt, hiện ra vóc người linh lung lồi lõm.
Một ánh chớp xẹt qua, khoé miệng cô gái cong lên một cung độ, tiếu ý băng lãnh nở rộ.
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời, tâm tình xao động bất an càng thêm phiền táo.
Hôm nay, buổi sáng vừa diễm dương cao chiếu, đảo mắt đã mây đen.
Cô không tự chủ nhanh hơn bước chân, cuối cùng thậm chí chạy.
Quẹo qua một gốc đa lớn, một cửa tiệm nhỏ cao hai tầng xuất hiện trong tầm mắt.
Trước cửa tiệm cũ nát, đỏ, trắng, lam ba màu đèn của tiệm uốn tóc loé một cái, tắt một cái.
Lâm Linh đứng trước tiệm uốn tóc, đờ đẫn nhìn ánh đèn loé tắt bất định.
Hai năm, ngọn đèn này vẫn đau khổ chống đỡ! Cư nhiên chưa hư.
Ngoài tường cửa tiệm bám đầy dây trường xuân, lá cây rung động theo gió, từ xa nhìn lại, khiến người có ảo giác, nghĩ cửa tiệm cũng nhẹ nhàng lung lay.
Dây trường xuân xanh biếc ẩm ướt, có phân nửa héo rũ, vô lực rủ xuống.
Lâm Linh hít sâu một hơi, nỗ lực trấn định mình.
Cô chậm rãi vươn tay, đẩy ra cánh cửa thuỷ tinh đầy bụi.
Chi nha một tiếng, giữa vắng vẻ phá lệ vang dội.
Trong tiệm uốn tóc, lược, kéo, chai phun nước lăn đầy đất, dưới chân dẫm là những đoạn tóc dài ngắn bất đồng.
Cái gương u tối thoáng chiếu ra bóng Lâm Linh.
Dựa vào trí nhớ, Lâm Linh vươn tay sờ công tắc.
Trên vách tường dính ướt, không biết vì bụi hay vì giấy dán tường bong tróc.
Đột nhiên, Lâm Linh nghĩ có gì chạm vào tay mình, cảm giác ngứa ngáy ghê tởm khiến cô kinh khủng không hiểu.
Cô cắn môi, gạt công tắc.
Đèn huỳnh quang sáng một cái lại tắt, sau đó tắt lại sáng.
Một con gián theo tay trái Lâm Linh bò lên, cánh nâu thỉnh thoảng mấp máy.
Lâm Linh gắt gao nhìn chằm chằm con gián, đột nhiên, cô vươn tay phải hung hăng bóp chết nó.
Dịch thể màu trắng từ tay cô chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Lâm Linh ném con gián, lấy ra khăn tay lau khô.
Lâm Linh đá văng cái ghế cản đường dưới đất.
Cái ghế lăn sang bên, đụng phải cái bàn chuyên dụng cắt tóc, phát ra âm hưởng nặng nề.
Bức tường bên phải có một cánh cửa kéo phong cách Nhật, Lâm Linh đi qua giật cửa, bên trong một mảnh hôn ám, vì lâu lắm không ai ở, phòng toả ra mùi nấm mốc.
Đó là một căn phòng trần thiết đơn giản, chăn trên giường hiện lên một loại hôi đen quỷ dị, đầy những vết tích chuột cắn rách.
Vị trí đầu giường có một khung ảnh, là chụp một người, y hi có thể nhận ra đó là một cô gái, thế nhưng đầu đã bị cắt xuống.
Lâm Linh nhìn ảnh chụp, mắt toát ra oán hận.
Cô đi qua, vươn tay đập nát ảnh chụp.
Âm hưởng thanh thuý của thuỷ tinh vỡ vụn, vang vọng giữa không gian nhỏ hẹp, phảng phất từng tiếng thét chói tai.
Lâm Linh đẩy ra cái gương cao bằng thân người trên tường, để lộ cái động âm trầm đáng sợ.
Chần chờ một chút, Lâm Linh lấy ra đèn pin trong túi xách, bật, khom lưng vào.
Lâm Linh tìm được chốt mở đèn.
Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, mặt đất phủ kín cát trắng, phía trên thất linh bát lạc những bụi cây nhỏ.
Lá cây sớm héo rũ hủ hoá, chỉ để lại cành lá khô cằn.
Giữa cát trắng cắm một cây trường đinh thất khoả lộ hàn quang.
Lòng Lâm Linh thoáng rét lạnh, hàm răng khanh khách rung động.
Cô ta quả nhiên thoát thân.
Lâm Linh không biết mình thế nào ra ngoài.
Khi đi ra, sắc trời âm trầm như muốn đổ mưa.
Những hạt mưa tích tụ đã lâu tầm tả.
Lâm Linh đứng dưới mái hiên, ánh mắt bay xa, tựa hồ nhìn mưa, lại tựa hồ xuyên qua mưa nhìn gì.
Ánh đèn đỏ trắng lam của tiệm uốn tóc chiếu rọi trên mặt cô, có vẻ quỷ dị sặc sỡ.
Xa xa dưới tán đa, một cô gái đứng phía sau, lẳng lặng nhìn Lâm Linh.
Quần áo trên người cô gái đều ướt, dán chặt, hiện ra vóc người linh lung lồi lõm.
Một ánh chớp xẹt qua, khoé miệng cô gái cong lên một cung độ, tiếu ý băng lãnh nở rộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook