Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 13 - Chương 9
"Con gái Đường gia mất tích, Nam Cung gia tựa hồ liên quan tới chuyện này, Đại thiếu gia hẳn là tới kiểm chứng." Miêu Lan không quá xác định nói.
Miêu Mộ Linh ngẫm lại, lắc đầu, "Nếu chỉ là vì vậy, người bận rộn như Đại ca sẽ không cố ý rút thời gian ra."
Miêu Lan nháy mắt, "Nói không chừng Đại thiếu gia chủ yếu là tới bắt Nhị thiếu gia, thậm chí hy vọng thuyết phục thiếu gia về bổn gia, xử lý tranh chấp giữa Đường gia và Nam Cung gia chỉ là thứ yếu."
Miêu Mộ Linh không khách khí liếc Miêu Lan một cái, "Ông lúc nào dám bỡn cả tôi và tiểu đệ, nếu Đại ca làm thật chỉ cần ra lệnh một tiếng, tôi còn không lập tức cút về, đâu cần anh ấy tự thân xuất mã, về phần tiểu đệ, tuy nó khó ứng phó, thế nhưng Đại ca vẫn có cách, cho nên anh ấy tuyệt đối không phải vì tranh chấp giữa Đường gia và Nam Cung gia, về phần con gái Đường gia mất tích ông nghe ai nói?"
"Ám vệ Đoạn Ảnh của Đại thiếu gia."
Miêu Mộ Linh trầm ngâm, "Anh ta chủ động nói với ông?"
"Tự nhiên không phải, là tôi hỏi."
Miêu Mộ Linh còn muốn hỏi gì, đầu bỗng nhiên bị người từ phía sau tát một cái, nhìn lại, là Miêu Mộ Thanh.
Tiêu Xuân Thu và Huyền Huyễn sớm đã thấy Miêu Mộ Thanh đi ra, lập tức chạy vào phòng xem Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả.
Miêu Mộ Thanh gõ đầu Miêu Mộ Linh, "Anh là tới bắt cậu về, mỗi lần nhìn phòng thí nghiệm của mình anh đã không nỡ để cậu ở ngoài tiêu dao khoái hoạt, tiến tới khiến hiệu suất làm việc của anh suy giảm, tuy rằng bận, thế nhưng vì nó, anh cảm thấy tốn chút thời gian vẫn là đáng, vả lại, anh đã tới đây, cậu và Tam Nhi tự nhiên không thể rỗi, dù sao cũng là giúp anh làm việc, chuyến đi này, anh trái lại rảnh, xem như không tệ."
Nhìn Miêu Mộ Thanh thần sắc mệt mỏi, Miêu Mộ Linh không từ chối như thường ngày, chỉ là gật đầu, "Được."
Miêu Mộ Thanh ngược lại ngoài ý muốn, "Sao cậu đột nhiên đổi tính?"
"Không phải đổi tính, em là khoe mã, tốt xấu phải dỗ cho Đại ca không bắt em một mình dọn phòng thí nghiệm, phải biết chuyện đó mệt chết người." Miêu Mộ Linh nghiêm trang nói.
Miêu Mộ Thanh bật cười.
Ngồi đối diện Tiểu Thường có chút là lạ nói: "Thật không ngờ cảm tình các anh tốt vậy, tôi còn cho rằng đệ tử đại gia tộc đều là bằng mặt không bằng lòng."
Miêu Mộ Linh cười nói: "Nhờ Đại ca giáo dục có cách."
Lúc này mới ra Nguyệt Vũ không khách khí nói: "Chân chó."
Miêu Mộ Linh khổ mặt, "Anh có thể không chân chó sao, tiểu đệ không phải không biết thủ đoạn của Miêu Đại, anh tự nhiên cần lấy lòng."
Miêu Mộ Thanh xoa thái dương, cười mắng: "Được rồi, cũng không sợ bị người chê cười."
Miêu Mộ Linh chẳng hề để ý: "Sợ cái gì, đều là bạn bè, cảm tình cười ra cảm tình hợp."
Tiểu Thường ha ha cười to: "Nguyệt Vũ, anh em các anh thật thú vị."
Thấy Nguyệt Vũ, sóc chuột lại bò lên vai anh, nó sợ bị Miêu Mộ Linh bắt lấy đút ăn thịt, ở trên vai Nguyệt Vũ hoặc Huyền Huyễn là an toàn nhất.
Vào cửa lâu vậy, Miêu Mộ Thanh lúc này mới chân chính chú ý tới sóc chuột, anh trước ngẩn ra, chờ sóc chuột nhìn anh gọi hai tiếng, anh mới bừng tỉnh đại ngộ, có chút buồn cười hỏi: "Tiểu Hoa, sao mày biến thành vậy, xấu quá đi."
Sóc chuột lại lần nữa phiền muộn, xấu thì xấu, xấu riết thành quen.
"Em gái Tiểu Huyền không sao chứ?" Miêu Mộ Linh thân thiết hỏi.
"Không có ngại gì, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn." Nguyệt Vũ nói.
"Đại ca, tối nay chúng ta ngủ lại nhà tiểu đệ đi, anh có gì cần xử lý, gọi Đoạn Ảnh đưa tới cho tiểu đệ là được." Miêu Mộ Linh đề nghị.
"Được." Nguyệt Vũ nhạt nói.
Miêu Mộ Thanh nhìn Huyền Huyễn, do dự: "Không biết đủ chỗ không?"
Huyền Huyễn nói: "Tôi và Vu Diêu tới chỗ Tiểu Thường là được, Tống Tiếu Ngự hai người không để ý đi?"
Tiểu Thường lập tức giơ tay, "Dẫn bọn Tiểu Hoa, còn có con mèo kia tới ngủ tôi không để ý, tôi duyệt Tống Tiếu Ngự tự nhiên không phản đối."
Tiêu Xuân Thu đố kỵ, "Cậu cứ tả ủng hữu ôm đi."
Tiểu Thường đắc ý: "Anh không có cái phúc này, chỉ có thể ôm Thượng Quan, ha ha."
"Thiết!" Tiêu Xuân Thu giận.
Miêu Mộ Thanh cười khẽ, không thể không thừa nhận, ở chung với những người này, rất dễ bị hạnh phúc giữa bọn họ lây nhiễm, cả người cũng nhẹ nhõm theo.
"Khuya rồi, Tiêu Xuân Thu anh mau cút về ngủ, đừng ở đây ồn ào." Huyền Huyễn nói.
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Đây là đạo đãi khách của cậu sao?"
"Anh không tính là khách, sao có đạo đãi khách."
Tiểu Thường đẩy Tiêu Xuân Thu đang kinh ngạc ra ngoài, tiện đường vui sướng mà ôm đi sóc chuột và tiểu hồ ly.
Huyền Huyễn về phòng lấy quần áo, theo Vu Diêu sang nhà bên, Miêu Lan biết điều nói: "Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, thiếu gia, tôi cũng đi trước, tôi sẽ nói với Đoạn Ảnh, Đại thiếu gia nghỉ ngơi ở đây."
Miêu Mộ Thanh gật đầu.
Thừa dịp Miêu Mộ Thanh đi tắm, Miêu Mộ Linh hỏi Nguyệt Vũ: "Tiểu đệ, em biết mục đích chuyến đi này của Đại ca sao?"
Nguyệt Vũ lắc đầu, "Hỏi, nhưng Đại ca không nói."
"Thần bí vậy, cả em cũng không nói?" Miêu Mộ Linh bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
"Thần bí em xem chưa chắc, anh không phải không biết tính Đại ca, đại khái chỉ là không muốn chúng ta nhúng tay vào, Đại ca đã có dự tính của mình, vậy chúng ta đừng hỏi."
"Anh chỉ là hiếu kỳ, có thể kinh động Đại ca, nhất định không phải việc nhỏ."
Nguyệt Vũ ừ một tiếng, lúc này, tiếng chuông vang.
"Là điện thoại của Đại ca, kỳ quái, Đại ca bình thường rất ít mang điện thoại." Miêu Mộ Linh cầm lấy điện thoại Miêu Mộ Thanh để bên cạnh, "Là Đoạn Ảnh, tiểu đệ em nghe đi."
Nguyệt Vũ do dự, bấm nhận, "Uy."
"Đại thiếu —— thiếu, thiếu gia?" Đầu kia Đoạn Ảnh tựa hồ giật mình.
"Đại ca ra ngoài, có việc gì?"
Đoạn Ảnh chần chừ, "Nam Cung Thiên muốn gặp Đại thiếu gia."
"Được, nói với ông ta buổi sáng 10 giờ, ngày mai khi tới anh thuận tiện đem văn kiện lần này Đại ca mang theo cho tôi."
Đoạn Ảnh tựa hồ rất cao hứng, "Biết, thiếu gia."
"Tối nay Đại ca ở chỗ tôi, còn có việc gì khác sao?"
"Không, thiếu gia ngủ ngon."
Trừng cái điện thoại vang âm bận trong tay Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Linh sờ cằm nói: "Cúp nhanh như vậy, nhất định là sợ chúng ta hỏi, thật là hiếu kỳ chết, Đại ca rốt cuộc tới để làm gì?"
"Bắt quỷ." Không biết bao thuở tắm xong đi ra, Miêu Mộ Thanh đứng sau lưng Miêu Mộ Linh thình lình nói.
Không chỉ Miêu Mộ Linh kinh ngạc, thậm chí Nguyệt Vũ cũng ngoài ý muốn, không hẹn mà cùng hỏi: "Bắt quỷ gì?"
Miêu Mộ Thanh cười lạnh: "Một lũ quỷ dám cả gan chọc lên đầu anh."
...
Miêu Mộ Linh ngẫm lại, lắc đầu, "Nếu chỉ là vì vậy, người bận rộn như Đại ca sẽ không cố ý rút thời gian ra."
Miêu Lan nháy mắt, "Nói không chừng Đại thiếu gia chủ yếu là tới bắt Nhị thiếu gia, thậm chí hy vọng thuyết phục thiếu gia về bổn gia, xử lý tranh chấp giữa Đường gia và Nam Cung gia chỉ là thứ yếu."
Miêu Mộ Linh không khách khí liếc Miêu Lan một cái, "Ông lúc nào dám bỡn cả tôi và tiểu đệ, nếu Đại ca làm thật chỉ cần ra lệnh một tiếng, tôi còn không lập tức cút về, đâu cần anh ấy tự thân xuất mã, về phần tiểu đệ, tuy nó khó ứng phó, thế nhưng Đại ca vẫn có cách, cho nên anh ấy tuyệt đối không phải vì tranh chấp giữa Đường gia và Nam Cung gia, về phần con gái Đường gia mất tích ông nghe ai nói?"
"Ám vệ Đoạn Ảnh của Đại thiếu gia."
Miêu Mộ Linh trầm ngâm, "Anh ta chủ động nói với ông?"
"Tự nhiên không phải, là tôi hỏi."
Miêu Mộ Linh còn muốn hỏi gì, đầu bỗng nhiên bị người từ phía sau tát một cái, nhìn lại, là Miêu Mộ Thanh.
Tiêu Xuân Thu và Huyền Huyễn sớm đã thấy Miêu Mộ Thanh đi ra, lập tức chạy vào phòng xem Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả.
Miêu Mộ Thanh gõ đầu Miêu Mộ Linh, "Anh là tới bắt cậu về, mỗi lần nhìn phòng thí nghiệm của mình anh đã không nỡ để cậu ở ngoài tiêu dao khoái hoạt, tiến tới khiến hiệu suất làm việc của anh suy giảm, tuy rằng bận, thế nhưng vì nó, anh cảm thấy tốn chút thời gian vẫn là đáng, vả lại, anh đã tới đây, cậu và Tam Nhi tự nhiên không thể rỗi, dù sao cũng là giúp anh làm việc, chuyến đi này, anh trái lại rảnh, xem như không tệ."
Nhìn Miêu Mộ Thanh thần sắc mệt mỏi, Miêu Mộ Linh không từ chối như thường ngày, chỉ là gật đầu, "Được."
Miêu Mộ Thanh ngược lại ngoài ý muốn, "Sao cậu đột nhiên đổi tính?"
"Không phải đổi tính, em là khoe mã, tốt xấu phải dỗ cho Đại ca không bắt em một mình dọn phòng thí nghiệm, phải biết chuyện đó mệt chết người." Miêu Mộ Linh nghiêm trang nói.
Miêu Mộ Thanh bật cười.
Ngồi đối diện Tiểu Thường có chút là lạ nói: "Thật không ngờ cảm tình các anh tốt vậy, tôi còn cho rằng đệ tử đại gia tộc đều là bằng mặt không bằng lòng."
Miêu Mộ Linh cười nói: "Nhờ Đại ca giáo dục có cách."
Lúc này mới ra Nguyệt Vũ không khách khí nói: "Chân chó."
Miêu Mộ Linh khổ mặt, "Anh có thể không chân chó sao, tiểu đệ không phải không biết thủ đoạn của Miêu Đại, anh tự nhiên cần lấy lòng."
Miêu Mộ Thanh xoa thái dương, cười mắng: "Được rồi, cũng không sợ bị người chê cười."
Miêu Mộ Linh chẳng hề để ý: "Sợ cái gì, đều là bạn bè, cảm tình cười ra cảm tình hợp."
Tiểu Thường ha ha cười to: "Nguyệt Vũ, anh em các anh thật thú vị."
Thấy Nguyệt Vũ, sóc chuột lại bò lên vai anh, nó sợ bị Miêu Mộ Linh bắt lấy đút ăn thịt, ở trên vai Nguyệt Vũ hoặc Huyền Huyễn là an toàn nhất.
Vào cửa lâu vậy, Miêu Mộ Thanh lúc này mới chân chính chú ý tới sóc chuột, anh trước ngẩn ra, chờ sóc chuột nhìn anh gọi hai tiếng, anh mới bừng tỉnh đại ngộ, có chút buồn cười hỏi: "Tiểu Hoa, sao mày biến thành vậy, xấu quá đi."
Sóc chuột lại lần nữa phiền muộn, xấu thì xấu, xấu riết thành quen.
"Em gái Tiểu Huyền không sao chứ?" Miêu Mộ Linh thân thiết hỏi.
"Không có ngại gì, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ ổn." Nguyệt Vũ nói.
"Đại ca, tối nay chúng ta ngủ lại nhà tiểu đệ đi, anh có gì cần xử lý, gọi Đoạn Ảnh đưa tới cho tiểu đệ là được." Miêu Mộ Linh đề nghị.
"Được." Nguyệt Vũ nhạt nói.
Miêu Mộ Thanh nhìn Huyền Huyễn, do dự: "Không biết đủ chỗ không?"
Huyền Huyễn nói: "Tôi và Vu Diêu tới chỗ Tiểu Thường là được, Tống Tiếu Ngự hai người không để ý đi?"
Tiểu Thường lập tức giơ tay, "Dẫn bọn Tiểu Hoa, còn có con mèo kia tới ngủ tôi không để ý, tôi duyệt Tống Tiếu Ngự tự nhiên không phản đối."
Tiêu Xuân Thu đố kỵ, "Cậu cứ tả ủng hữu ôm đi."
Tiểu Thường đắc ý: "Anh không có cái phúc này, chỉ có thể ôm Thượng Quan, ha ha."
"Thiết!" Tiêu Xuân Thu giận.
Miêu Mộ Thanh cười khẽ, không thể không thừa nhận, ở chung với những người này, rất dễ bị hạnh phúc giữa bọn họ lây nhiễm, cả người cũng nhẹ nhõm theo.
"Khuya rồi, Tiêu Xuân Thu anh mau cút về ngủ, đừng ở đây ồn ào." Huyền Huyễn nói.
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Đây là đạo đãi khách của cậu sao?"
"Anh không tính là khách, sao có đạo đãi khách."
Tiểu Thường đẩy Tiêu Xuân Thu đang kinh ngạc ra ngoài, tiện đường vui sướng mà ôm đi sóc chuột và tiểu hồ ly.
Huyền Huyễn về phòng lấy quần áo, theo Vu Diêu sang nhà bên, Miêu Lan biết điều nói: "Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, thiếu gia, tôi cũng đi trước, tôi sẽ nói với Đoạn Ảnh, Đại thiếu gia nghỉ ngơi ở đây."
Miêu Mộ Thanh gật đầu.
Thừa dịp Miêu Mộ Thanh đi tắm, Miêu Mộ Linh hỏi Nguyệt Vũ: "Tiểu đệ, em biết mục đích chuyến đi này của Đại ca sao?"
Nguyệt Vũ lắc đầu, "Hỏi, nhưng Đại ca không nói."
"Thần bí vậy, cả em cũng không nói?" Miêu Mộ Linh bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
"Thần bí em xem chưa chắc, anh không phải không biết tính Đại ca, đại khái chỉ là không muốn chúng ta nhúng tay vào, Đại ca đã có dự tính của mình, vậy chúng ta đừng hỏi."
"Anh chỉ là hiếu kỳ, có thể kinh động Đại ca, nhất định không phải việc nhỏ."
Nguyệt Vũ ừ một tiếng, lúc này, tiếng chuông vang.
"Là điện thoại của Đại ca, kỳ quái, Đại ca bình thường rất ít mang điện thoại." Miêu Mộ Linh cầm lấy điện thoại Miêu Mộ Thanh để bên cạnh, "Là Đoạn Ảnh, tiểu đệ em nghe đi."
Nguyệt Vũ do dự, bấm nhận, "Uy."
"Đại thiếu —— thiếu, thiếu gia?" Đầu kia Đoạn Ảnh tựa hồ giật mình.
"Đại ca ra ngoài, có việc gì?"
Đoạn Ảnh chần chừ, "Nam Cung Thiên muốn gặp Đại thiếu gia."
"Được, nói với ông ta buổi sáng 10 giờ, ngày mai khi tới anh thuận tiện đem văn kiện lần này Đại ca mang theo cho tôi."
Đoạn Ảnh tựa hồ rất cao hứng, "Biết, thiếu gia."
"Tối nay Đại ca ở chỗ tôi, còn có việc gì khác sao?"
"Không, thiếu gia ngủ ngon."
Trừng cái điện thoại vang âm bận trong tay Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Linh sờ cằm nói: "Cúp nhanh như vậy, nhất định là sợ chúng ta hỏi, thật là hiếu kỳ chết, Đại ca rốt cuộc tới để làm gì?"
"Bắt quỷ." Không biết bao thuở tắm xong đi ra, Miêu Mộ Thanh đứng sau lưng Miêu Mộ Linh thình lình nói.
Không chỉ Miêu Mộ Linh kinh ngạc, thậm chí Nguyệt Vũ cũng ngoài ý muốn, không hẹn mà cùng hỏi: "Bắt quỷ gì?"
Miêu Mộ Thanh cười lạnh: "Một lũ quỷ dám cả gan chọc lên đầu anh."
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook