Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 13 - Chương 8
Miêu Mộ Thanh lần đầu tiên cùng nhiều người như vậy ăn chung một bàn cơm, ngoại trừ hai đứa em và Miêu Lan, những người còn lại bất quá là hôm nay lần đầu gặp mặt, anh thậm chí nhớ không được tên bọn họ, nhưng mà đối bọn họ anh ngoài ý muốn không có cảm giác xa cách, anh luôn thích an tĩnh, thế nhưng——
Miêu Mộ Thanh nhìn Tiêu Xuân Thu và Huyền Huyễn tranh đoạt một đĩa bài cốt sốt tiêu, lại nhìn Tiểu Thường thường sai Tống Tiếu Ngự gắp đồ ăn, lại nhìn các tiểu động vật ăn xong tụ tập chơi đùa... Tất cả tuyệt đối xưng không được an tĩnh, kỳ quái là, Miêu Mộ Thanh không thấy phiền chán, ngược lại còn sinh ra một loại yên tĩnh dị dạng, anh không hiểu, rõ ràng ầm ĩ không chịu nổi, vì sao anh sẽ thấy an tĩnh tường hòa?
Ngồi cạnh Nguyệt Vũ thấy anh nhíu mày, Nguyệt Vũ biết Đại ca hỉ tĩnh, cho rằng anh không thích náo nhiệt ở bữa, thế là nhân tiện nói: "Bọn Tiêu Xuân Thu khi ăn không quá an tĩnh, kỳ thực vậy cũng không sai."
Miêu Mộ Thanh biết Nguyệt Vũ hiểu lầm, cười cười, "Anh không thấy ầm ĩ, chỉ là có chút khó hiểu."
"Khó hiểu gì?" Phồng miệng Miêu Mộ Linh hỏi.
"Miệng đang nhai không được nói chuyện." Miêu Mộ Thanh trách mắng.
Miêu Mộ Linh nuốt đồ ăn xuống, nói với Nguyệt Vũ: "Tiểu đệ, anh muốn ở lại chỗ em."
Chỉ bằng trù nghệ của Huyền Huyễn, Miêu Mộ Linh cũng hạ quyết tâm phải ở đây một thời gian.
"Ở đây không có chỗ của anh." Nguyệt Vũ một hơi từ chối, chê cười, cuộc sống của anh và Tiểu Nguyệt thích ý cỡ nào, anh không muốn bị người phá hư.
Ánh mắt Miêu Mộ Linh chuyển động, "Anh tự tìm chỗ."
Miêu Mộ Thanh tuấn mục nhéo lại, "Em? Vết thương lành rồi theo anh về."
Miêu Mộ Linh không lên tiếng, đối với Miêu gia Nhị thiếu gia, cả Miêu gia mệnh lệnh của Đại thiếu gia không thể chống lại, nếu không Đại thiếu gia có nhiều thủ đoạn sửa trị người.
"Tiểu đệ là bảo, em là cỏ." Miêu Mộ Linh nói thầm, Nhị đệ (Nhị ca) như anh lớn không đau nhỏ thì ngại, hai bên đều không được sủng.
Nghe được anh oán giận, Miêu Mộ Thanh nhướng mày, "Vốn em cũng là bảo, thế nhưng em cứ thích đem mình thành cỏ, anh cũng không có cách, nếu em có thể ngoan như tiểu đệ khiến anh bớt bận tâm, em cũng là bảo."
"Đại ca!" Bị nói thành bé ngoan mặt Nguyệt Vũ nóng lên.
Miêu Mộ Thanh thói quen sờ đầu Nguyệt Vũ, "Tam Nhi ngoan, không nói nữa, ăn cơm, lát nữa còn phải giúp bạn em giải cổ."
Tiêu Xuân Thu đối diện nhìn suýt lòi mắt, sững sờ nửa ngày, kéo tay áo Huyền Huyễn, anh thì thầm: "Đại ca Nguyệt Vũ thật là một người anh tốt, ai nha, Nguyệt Vũ cũng có lúc bị người chăm, phốc phốc!"
Huyền Huyễn nhìn Miêu Mộ Thanh, không nói, Miêu Mộ Thanh là một người anh tốt, điểm này không thể phủ nhận, chỉ là người này tựa hồ có chút phòng bị mình, cậu sẽ không quên tầm mắt nghiên cứu vừa rồi của anh, Miêu Mộ Thanh phòng cậu cái gì, Huyền Huyễn đại khái có thể đoán được, cậu hiểu tâm tình của anh, vì Nguyệt Vũ, cậu sẽ không để chúng vào lòng, lại nói, Miêu Mộ Thanh đáp ứng giúp bọn Tiểu Khả giải cổ, gián tiếp xem như có ân với cậu, chỉ cần anh không làm ra chuyện quá phận, mặt khác Huyền Huyễn không để ý.
...
Tiêu Xuân Thu đứng ngồi không yên, thường thường nhìn về phía khách phòng.
Thượng Quan Hiên kéo anh ngồi xuống, an ủi: "Yên tâm, anh cậu sẽ không sao."
"Tôi biết, thế nhưng vẫn sẽ lo lắng." Tiêu Xuân Thu gãi đầu, trợn mắt hỏi Huyền Huyễn ôm sóc chuột nghiên cứu phải làm sao mới có thể biến lông nó về ban đầu: "Cậu không lo lắng Tiểu Khả sao?"
Huyền Huyễn đầu không nâng, "Tôi tin Nguyệt Vũ, cho nên không có gì lo lắng, anh rảnh lắm sao, cùng với ở đây loạn chuyển, không bằng vào bếp giúp tôi gọt trái cây đãi khách đi."
Tiêu Xuân Thu vờ không nghe thấy, nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể nhìn lén một cái sao, nhìn bọn họ giải cổ thế nào?"
Huyền Huyễn ngẩng đầu, cười rất vô hại, "Được, đi đi."
Tiêu Xuân Thu cắt một tiếng, sờ mũi, vào bếp gọt trái cây.
Miêu Mộ Linh lúc này mới nhớ tới phải hỏi Vu Diêu: "Đại ca tôi nói gì với cậu?"
Vu Diêu nhìn anh một cái, "Không có gì, chỉ là không hy vọng thấy cậu bị thương nữa."
Miêu Mộ Linh hồ nghi, "Chỉ có vậy? Không còn gì khác?"
Vu Diêu gật đầu.
Tuy rằng hoài nghi, thế nhưng nhìn Vu Diêu không giống nói dối, Miêu Mộ Linh đành phải đè xuống nghi hoặc trong lòng, anh hướng Miêu Lan vẫy tay, "Miêu Lan, tôi có việc hỏi ông."
"Việc gì? Nhị thiếu gia."
"Đại ca tới đây làm gì? Ông theo anh ấy nửa ngày, có được tin tức gì không?"
"Con gái Đường gia mất tích, Nam Cung gia tựa hồ liên quan tới chuyện này, Đại thiếu gia hẳn là tới kiểm chứng." Miêu Lan không quá xác định nói.
...
Miêu Mộ Thanh nhìn Tiêu Xuân Thu và Huyền Huyễn tranh đoạt một đĩa bài cốt sốt tiêu, lại nhìn Tiểu Thường thường sai Tống Tiếu Ngự gắp đồ ăn, lại nhìn các tiểu động vật ăn xong tụ tập chơi đùa... Tất cả tuyệt đối xưng không được an tĩnh, kỳ quái là, Miêu Mộ Thanh không thấy phiền chán, ngược lại còn sinh ra một loại yên tĩnh dị dạng, anh không hiểu, rõ ràng ầm ĩ không chịu nổi, vì sao anh sẽ thấy an tĩnh tường hòa?
Ngồi cạnh Nguyệt Vũ thấy anh nhíu mày, Nguyệt Vũ biết Đại ca hỉ tĩnh, cho rằng anh không thích náo nhiệt ở bữa, thế là nhân tiện nói: "Bọn Tiêu Xuân Thu khi ăn không quá an tĩnh, kỳ thực vậy cũng không sai."
Miêu Mộ Thanh biết Nguyệt Vũ hiểu lầm, cười cười, "Anh không thấy ầm ĩ, chỉ là có chút khó hiểu."
"Khó hiểu gì?" Phồng miệng Miêu Mộ Linh hỏi.
"Miệng đang nhai không được nói chuyện." Miêu Mộ Thanh trách mắng.
Miêu Mộ Linh nuốt đồ ăn xuống, nói với Nguyệt Vũ: "Tiểu đệ, anh muốn ở lại chỗ em."
Chỉ bằng trù nghệ của Huyền Huyễn, Miêu Mộ Linh cũng hạ quyết tâm phải ở đây một thời gian.
"Ở đây không có chỗ của anh." Nguyệt Vũ một hơi từ chối, chê cười, cuộc sống của anh và Tiểu Nguyệt thích ý cỡ nào, anh không muốn bị người phá hư.
Ánh mắt Miêu Mộ Linh chuyển động, "Anh tự tìm chỗ."
Miêu Mộ Thanh tuấn mục nhéo lại, "Em? Vết thương lành rồi theo anh về."
Miêu Mộ Linh không lên tiếng, đối với Miêu gia Nhị thiếu gia, cả Miêu gia mệnh lệnh của Đại thiếu gia không thể chống lại, nếu không Đại thiếu gia có nhiều thủ đoạn sửa trị người.
"Tiểu đệ là bảo, em là cỏ." Miêu Mộ Linh nói thầm, Nhị đệ (Nhị ca) như anh lớn không đau nhỏ thì ngại, hai bên đều không được sủng.
Nghe được anh oán giận, Miêu Mộ Thanh nhướng mày, "Vốn em cũng là bảo, thế nhưng em cứ thích đem mình thành cỏ, anh cũng không có cách, nếu em có thể ngoan như tiểu đệ khiến anh bớt bận tâm, em cũng là bảo."
"Đại ca!" Bị nói thành bé ngoan mặt Nguyệt Vũ nóng lên.
Miêu Mộ Thanh thói quen sờ đầu Nguyệt Vũ, "Tam Nhi ngoan, không nói nữa, ăn cơm, lát nữa còn phải giúp bạn em giải cổ."
Tiêu Xuân Thu đối diện nhìn suýt lòi mắt, sững sờ nửa ngày, kéo tay áo Huyền Huyễn, anh thì thầm: "Đại ca Nguyệt Vũ thật là một người anh tốt, ai nha, Nguyệt Vũ cũng có lúc bị người chăm, phốc phốc!"
Huyền Huyễn nhìn Miêu Mộ Thanh, không nói, Miêu Mộ Thanh là một người anh tốt, điểm này không thể phủ nhận, chỉ là người này tựa hồ có chút phòng bị mình, cậu sẽ không quên tầm mắt nghiên cứu vừa rồi của anh, Miêu Mộ Thanh phòng cậu cái gì, Huyền Huyễn đại khái có thể đoán được, cậu hiểu tâm tình của anh, vì Nguyệt Vũ, cậu sẽ không để chúng vào lòng, lại nói, Miêu Mộ Thanh đáp ứng giúp bọn Tiểu Khả giải cổ, gián tiếp xem như có ân với cậu, chỉ cần anh không làm ra chuyện quá phận, mặt khác Huyền Huyễn không để ý.
...
Tiêu Xuân Thu đứng ngồi không yên, thường thường nhìn về phía khách phòng.
Thượng Quan Hiên kéo anh ngồi xuống, an ủi: "Yên tâm, anh cậu sẽ không sao."
"Tôi biết, thế nhưng vẫn sẽ lo lắng." Tiêu Xuân Thu gãi đầu, trợn mắt hỏi Huyền Huyễn ôm sóc chuột nghiên cứu phải làm sao mới có thể biến lông nó về ban đầu: "Cậu không lo lắng Tiểu Khả sao?"
Huyền Huyễn đầu không nâng, "Tôi tin Nguyệt Vũ, cho nên không có gì lo lắng, anh rảnh lắm sao, cùng với ở đây loạn chuyển, không bằng vào bếp giúp tôi gọt trái cây đãi khách đi."
Tiêu Xuân Thu vờ không nghe thấy, nghiêm túc hỏi: "Tôi có thể nhìn lén một cái sao, nhìn bọn họ giải cổ thế nào?"
Huyền Huyễn ngẩng đầu, cười rất vô hại, "Được, đi đi."
Tiêu Xuân Thu cắt một tiếng, sờ mũi, vào bếp gọt trái cây.
Miêu Mộ Linh lúc này mới nhớ tới phải hỏi Vu Diêu: "Đại ca tôi nói gì với cậu?"
Vu Diêu nhìn anh một cái, "Không có gì, chỉ là không hy vọng thấy cậu bị thương nữa."
Miêu Mộ Linh hồ nghi, "Chỉ có vậy? Không còn gì khác?"
Vu Diêu gật đầu.
Tuy rằng hoài nghi, thế nhưng nhìn Vu Diêu không giống nói dối, Miêu Mộ Linh đành phải đè xuống nghi hoặc trong lòng, anh hướng Miêu Lan vẫy tay, "Miêu Lan, tôi có việc hỏi ông."
"Việc gì? Nhị thiếu gia."
"Đại ca tới đây làm gì? Ông theo anh ấy nửa ngày, có được tin tức gì không?"
"Con gái Đường gia mất tích, Nam Cung gia tựa hồ liên quan tới chuyện này, Đại thiếu gia hẳn là tới kiểm chứng." Miêu Lan không quá xác định nói.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook