Huyền Hệ Liệt
-
Quyển 12 - Chương 47
Trong căn phòng tăm tối, Vu Diêu dựa tường ôm gối nép mình vào góc nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ đờ đẫn.
Thấy Vu Diêu như vậy, trái tim Miêu Mộ Linh đắng chát, người này đã không còn là Vu Diêu, ngày trước ký ức Vu Diêu hỗn loạn, người này sẽ gọi mình là anh, nhưng mà hiện tại ký ức đã hoàn chỉnh, người này biết mình ai, biết quá khứ của bản thân, vậy Vu Diêu đâu, quá khứ của Vu Diêu lẽ nào từ đây vĩnh viễn bị vùi lấp?
"Cậu là ai?" Vu Diêu quay đầu hỏi Miêu Mộ Linh.
"Vậy cô là ai?" Miêu Mộ Linh hỏi ngược lại.
"Thư Thu Linh." Nửa ngày, Vu Diêu mới đáp.
"Miêu Mộ Linh."
"Miêu Mộ Linh? Ở đây là đâu?"
"Vu gia."
"Cậu thích người này sao?" Thư Thu Linh chỉ mặt mình.
Miêu Mộ Linh không đáp.
Thư Thu Linh thì thào nói: "Nhìn ra được cậu thích cậu ta, tôi không biết mình vì sao ở trên người cậu ta, thế nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không chiếm lấy thân thể này, cậu có cách giết tôi sao?"
Miêu Mộ Linh nhìn vào đôi mắt của Thư Thu Linh, mắt cô trống rỗng, không có bi thương, cũng không có mừng rỡ, cả tuyệt vọng cũng không, cô là triệt để khát vọng được giải thoát, khát vọng được chết.
"Cô không muốn báo thù?" Miêu Mộ Linh hỏi.
"Báo thù? Tìm ai báo thù, tôi căn bản không biết mấy cái súc sinh kia là ai, tôi chưa từng thấy bề ngoài của bọn họ, không biết ở đó là đâu, càng không biết mình vì sao ở đó, cho dù báo được thù thì sao, lẽ nào tất cả có thể bắt đầu lại? Đây là một cơn ác mộng vĩnh sinh vĩnh thế, không ngừng dằn vặt tôi, cùng với sống mà bị vậy, tôi thà rằng chết, cậu biết tôi vì sao không giết nghiệt chủng kia sao, vì tôi muốn mình khó sinh mà chết, đây là cách tự sát duy nhất tôi có thể làm được." Vẻ mặt Thư Thu Linh như là khóc, hoặc như là cười, mang theo mấy phần dữ tợn đáng sợ.
Miêu Mộ Linh xoa trán, Thư Thu Linh đáng thương, đáng đồng tình, thế nhưng đối với Miêu Mộ Linh mà nói, cô chỉ là một người lạ, bảo anh chọn giữa Thư Thu Linh và Vu Diêu, anh sẽ không chút do dự chọn Vu Diêu.
"Cô rất muốn chết?"
"Nếu có thể, tôi hy vọng mình đã chết từ rất lâu rồi, vậy tôi có thể không cần nhớ lại những chuyện này."
"Được, tôi sẽ giúp cô."
Nói xong, Miêu Mộ Linh mở cửa ra ngoài, nếu thật không thể tách rời ký ức của Thư Thu Linh và Vu Diêu, vậy anh thà rằng xóa đi ký ức của cả hai, đổi về một Vu Diêu không có ký ức.
Cửa phòng đóng lại một hồi, ánh trăng bên ngoài bị chặn, Thư Thu Linh tiềm thức ngẩng lên nhìn.
Một người lẳng lặng đứng bên cửa sổ, gọi cô một tiếng: "Tiểu Linh."
...
Miêu Mộ Linh vừa ra khỏi phòng, xoay mình đã thấy hai người như u linh đứng ở hành lang, anh nhất thời dọa nhảy, hầu như muốn kêu lên, may mà đúng lúc nhận ra bọn họ là Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ.
Miêu Mộ Linh tính nói gì, miệng lại bị Nguyệt Vũ chặn.
Anh không biết bọn họ làm gì, đành phải hợp tác ngoan ngoãn không động cũng không nói lời nào.
Trong phòng có người!
Bình tĩnh lại Miêu Mộ Linh mẫn cảm nhận ra cách một cánh cửa trong phòng ngoại trừ Thư Thu Linh còn có một người khác, anh nhìn Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn, rất rõ ràng bọn họ vì người này mà tới, ai? Ai ở trong đó, lẽ nào muốn bất lợi với Vu Diêu?
Đợi một hồi, Huyền Huyễn thấp giọng nói: "Gã đã đi rồi, chúng ta bám theo."
"Ai?" Miêu Mộ Linh lập tức hỏi.
Ánh sáng trong mắt Huyền Huyễn chợt lóe, "Vu Tân Tử."
...
Thấy Vu Diêu như vậy, trái tim Miêu Mộ Linh đắng chát, người này đã không còn là Vu Diêu, ngày trước ký ức Vu Diêu hỗn loạn, người này sẽ gọi mình là anh, nhưng mà hiện tại ký ức đã hoàn chỉnh, người này biết mình ai, biết quá khứ của bản thân, vậy Vu Diêu đâu, quá khứ của Vu Diêu lẽ nào từ đây vĩnh viễn bị vùi lấp?
"Cậu là ai?" Vu Diêu quay đầu hỏi Miêu Mộ Linh.
"Vậy cô là ai?" Miêu Mộ Linh hỏi ngược lại.
"Thư Thu Linh." Nửa ngày, Vu Diêu mới đáp.
"Miêu Mộ Linh."
"Miêu Mộ Linh? Ở đây là đâu?"
"Vu gia."
"Cậu thích người này sao?" Thư Thu Linh chỉ mặt mình.
Miêu Mộ Linh không đáp.
Thư Thu Linh thì thào nói: "Nhìn ra được cậu thích cậu ta, tôi không biết mình vì sao ở trên người cậu ta, thế nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không chiếm lấy thân thể này, cậu có cách giết tôi sao?"
Miêu Mộ Linh nhìn vào đôi mắt của Thư Thu Linh, mắt cô trống rỗng, không có bi thương, cũng không có mừng rỡ, cả tuyệt vọng cũng không, cô là triệt để khát vọng được giải thoát, khát vọng được chết.
"Cô không muốn báo thù?" Miêu Mộ Linh hỏi.
"Báo thù? Tìm ai báo thù, tôi căn bản không biết mấy cái súc sinh kia là ai, tôi chưa từng thấy bề ngoài của bọn họ, không biết ở đó là đâu, càng không biết mình vì sao ở đó, cho dù báo được thù thì sao, lẽ nào tất cả có thể bắt đầu lại? Đây là một cơn ác mộng vĩnh sinh vĩnh thế, không ngừng dằn vặt tôi, cùng với sống mà bị vậy, tôi thà rằng chết, cậu biết tôi vì sao không giết nghiệt chủng kia sao, vì tôi muốn mình khó sinh mà chết, đây là cách tự sát duy nhất tôi có thể làm được." Vẻ mặt Thư Thu Linh như là khóc, hoặc như là cười, mang theo mấy phần dữ tợn đáng sợ.
Miêu Mộ Linh xoa trán, Thư Thu Linh đáng thương, đáng đồng tình, thế nhưng đối với Miêu Mộ Linh mà nói, cô chỉ là một người lạ, bảo anh chọn giữa Thư Thu Linh và Vu Diêu, anh sẽ không chút do dự chọn Vu Diêu.
"Cô rất muốn chết?"
"Nếu có thể, tôi hy vọng mình đã chết từ rất lâu rồi, vậy tôi có thể không cần nhớ lại những chuyện này."
"Được, tôi sẽ giúp cô."
Nói xong, Miêu Mộ Linh mở cửa ra ngoài, nếu thật không thể tách rời ký ức của Thư Thu Linh và Vu Diêu, vậy anh thà rằng xóa đi ký ức của cả hai, đổi về một Vu Diêu không có ký ức.
Cửa phòng đóng lại một hồi, ánh trăng bên ngoài bị chặn, Thư Thu Linh tiềm thức ngẩng lên nhìn.
Một người lẳng lặng đứng bên cửa sổ, gọi cô một tiếng: "Tiểu Linh."
...
Miêu Mộ Linh vừa ra khỏi phòng, xoay mình đã thấy hai người như u linh đứng ở hành lang, anh nhất thời dọa nhảy, hầu như muốn kêu lên, may mà đúng lúc nhận ra bọn họ là Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ.
Miêu Mộ Linh tính nói gì, miệng lại bị Nguyệt Vũ chặn.
Anh không biết bọn họ làm gì, đành phải hợp tác ngoan ngoãn không động cũng không nói lời nào.
Trong phòng có người!
Bình tĩnh lại Miêu Mộ Linh mẫn cảm nhận ra cách một cánh cửa trong phòng ngoại trừ Thư Thu Linh còn có một người khác, anh nhìn Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn, rất rõ ràng bọn họ vì người này mà tới, ai? Ai ở trong đó, lẽ nào muốn bất lợi với Vu Diêu?
Đợi một hồi, Huyền Huyễn thấp giọng nói: "Gã đã đi rồi, chúng ta bám theo."
"Ai?" Miêu Mộ Linh lập tức hỏi.
Ánh sáng trong mắt Huyền Huyễn chợt lóe, "Vu Tân Tử."
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook